Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng
Chương 46
Phó Thần nhìn y chằm chằm, vẻ mặt quỷ dị, hệt như muốn hỏi, điện hạ, ngài đang đùa đúng không?
Tự cổ chí kim, nào có ai lại sai thái giám thêu túi thơm cho mình. Thêu thùa may vá vốn là việc của nữ nhi, thái giám dù mất đi một ít bộ phận, nhưng cũng đã từng là nam nhân.
Ban đầu, Thiệu Hoa Trì quả thật nói đùa. Chẳng qua là muốn trêu chọc tiểu thái giám này một chút cho khuây khỏa cơn buồn bã chẳng rõ nguồn cơn trong lòng, nhưng khi nhìn vẻ mặt Phó Thần, y quả thực có chút ý muốn.
Thêu túi cho ta thì làm sao, thiệt thòi cho ngươi chắc? Bản điện hạ đã bao giờ nhờ ai thêu túi đâu, làm như gặp quỷ không bằng?
Bị mấy sự cố dồn dập hôm nay đè nén đến bức bối, sắc mặt Thiệu Hoa Trì có chút âm trầm hơn hẳn. Tuy nhiên, sau vài lần động chạm tiếp xúc với Phó Thần, y cũng dần nắm được quy luật. Loại người như Phó Thần này tuyệt đối không thể cứng rắn. Tuy hắn có vẻ ngoan ngoãn phục tùng thế thôi, chứ bất cứ lúc nào cũng có thể ngáng chân người ta ngã vỡ đầu chảy máu.
"Nô tài không làm được, xin điện hạ tìm người hiền năng khác." Hắn từ chối một cách rành mạc. Phó Thần nói chuyện bao giờ cũng rất biết đưa đẩy, thường sẽ vòng vo một hồi mới cự tuyệt, hay ít ra sẽ có thái độ dễ chịu. Nhưng lần này hắn cự tuyệt hết sức dứt khoát, hiển nhiên yêu cầu của Thiệu Hoa Trì đã đánh vào lòng tự trọng của hắn.
Chuyện nữ công thời cổ đại, bao gồm dệt, nhuộm, may, thêu... Chỉ riêng thêu thùa đã đã có biết bao nhiêu loại tú pháp. Muốn đạt được thành phẩm là một chiếc túi thêu tinh xảo thế kia, nữ tử phải ròng rã luyện tập mười mấy năm trời, tựa như những môn giáo dục bắt buộc thời hiện đại. Người bình thường muốn học cũng chẳng phải chuyện nói được trong một hai câu, mà phải cần mẫn trải qua đủ quá trình.
Nếu là chuyện khâu vá thông thường thì Phó Thần vẫn làm được. Nguyên nhân là vì những lúc áo vợ bị đứt cúc, ba lô của con bị rách quai, hắn đều tự mình sửa cho bọn họ. Với hắn, đó chẳng phải chuyện đáng xấu hổ gì, mà là điều người chồng, người cha nên đảm nhận. Nhưng đối với Thiệu Hoa Trì, hắn đương nhiên không có khả năng đó.
"Chẳng qua chỉ đùa vui một câu, không cần cho là thật." Thiệu Hoa Trì cũng không cưỡng ép, chỉ là ánh mắt liếc qua chiếc hà bao kia lại lạnh lùng thêm mấy độ.
Phó Thần cười cười, muốn né tránh đề tài nhạy cảm, "Tạ ơn điện hạ thông cảm, vừa rồi nghe có người nói điện hạ không vui?"
Vừa nói, hắn vừa giúp Thiệu Hoa Trì mặc quần áo, phục vụ rất ân cần, không vì chuyện bất hòa ban nãy mà đối nghịch với Thiệu Hoa Trì. Đó chính là điểm khiến người khác dễ chịu của Phó Thần, dù hắn có nói gì làm gì cũng không thể khiến ngươi nổi giận với hắn.
"A, còn ai trồng khoai đất này? Chẳng phải là Nhị ca tốt của ta sao, ban ngày tặng ta một phần thi thể, ban đêm lại sai người ám sát ta, ngay cả một đường sống cũng không cho ta." Thiệu Hoa Trì mỉa mai cười lạnh, rót cho mình một chén trà, nhưng bị Phó Thần đưa tay ngăn cản.
Vừa uống thuốc xong, không nên uống trà đặc.
Thiệu Hoa Trì nhướn mày, không nổi giận cũng không quát tháo. Nếu có ai khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ lấy làm lạ. Thiệu Hoa Trì chẳng phải loại người tính nết dễ chịu gì. Y muốn làm gì thì còn đến lượt một nô tài khoa chân múa tay sao? Nếu tự ý làm chủ nhất định sẽ bị dạy bảo một phen. Y rất không thích đám nô tài tự cho mình là đúng.
Nhưng chỉ duy có Phó Thần, trong cả hoàng cung rộng lớn, vào lúc y nghèo túng nhất, từng dùng đôi tay này đút thức ăn cho y, dùng chân tâm suy nghĩ cho y.
Nếu là trước kia, Phó Thần cũng sẽ không làm vậy. Đây chẳng qua là sự thay đổi sau khi hắn lần lượt thử nghiệm giới hạn của Thiệu Hoa Trì đối với mình.
Phó Thần bưng chút sữa dê ở thiện phòng Dưỡng Tâm điện đến, khuấy đều cho Thiệu Hoa Trì.
Thiệu Hoa Trì không thích uống sữa dê, nhăn mặt thử nếm một chút, nhưng lại bất giác uống luôn ngụm lớn, "Sao mùi hôi lại nhẹ như vậy?"
"Nô tài bỏ thêm chút hoa nhài, hạnh nhân, không biết có vừa miệng không?" Hai thứ này có thể hòa tan chút mùi hôi.
"Cũng tàm tạm." Y vừa nói vừa uống cạn cả bát, bên mép còn dính một vòng váng sữa. Bộ dạng lúc này thậm chí còn có chút đáng yêu, nhận khăn ướt từ tay Phó Thần để lau miệng.
Chỉ cần có Phó Thần, người được hầu hạ có thể xem như tứ chi bất cần, ngũ cốc bất phân, tựa như tay chân mắt mũi đều chỉ để làm cảnh. Hắn có khả năng suy xét mọi khía cạnh vì người khác, cho nên không cần đợi người ta nói đã chuẩn bị chu đáo cả rồi. Phải nói, nô tài biết cách hầu hạ ở trong cung tuyệt đối không ít, nhưng có thể im lặng, tinh tế, không gây phiền chán như vậy thì hầu như tìm không ra.
Dọn dẹp xong xuôi, thấy tâm tình Thiệu Hoa Trì cũng ổn định hơn nhiều, Phó Thần mới hỏi: "Mấy thích khách kia, điện hạ định xử trí thế nào?"
"Nhốt ở Trọng Hoa cung." Nghĩ dến đám thích khách, sắc mặt Thiệu Hoa Trì lại sa sầm.
"Sao điện hạ biết chắc là Nhị hoàng tử sai đến?"
"Trên người bọn họ đều mang lệnh bài của phủ nhị ca, không phải y thì còn ai nữa?" Lại thêm chuyện xảy ra ban ngày, quá dễ để người ta biến từ suy đoán thành khẳng định.
"Vậy có tin tức tương tự nào ở phủ Đại hoàng tử, Cửu hoàng tử không?"
"Không có." Thấy Phó Thần suy nghĩ sâu xa, y hỏi. "Sao vậy, ngươi có cảm giác không đúng sao?"
"Nô tài chỉ cảm thấy kỳ lạ, muốn sai người ám sát thì cũng nên ám sát Đại hoàng tử hoặc Cửu hoàng tử. Chỗ bọn họ ở dù sao cũng lỏng lẻo hơn nhiều so với Dưỡng Tâm điện chỗ ngài, việc gì phải bỏ gần tìm xa. Hơn nữa, ngài cũng không phải kẻ địch lớn nhất của nhị hoàng tử." Ý nói, có nhiều hoàng tử nắm thế lực trong tay như vậy mà lại đi sai người ám sát một người không có năng lực thừa kế, chắc nhị hoàng tử rảnh rỗi hóa điên rồi. Y hẳn phải biết, dám làm chuyện như thế trong cung, nếu để hoàng đế phát hiện thì mất nhiều hơn được, chắc chắn sẽ bị nghiêm trị. Hơn nữa, làm gì có ai đến ám sát mà còn mang theo cả chứng minh nhân dân. "Nô tài còn có cảm giác, thế lực của Nhị hoàng tử đang giảm mạnh, nếu y muốn đưa người vào cung giả dạng thái giám cũng không phải chuyện dễ dàng."
Có là thể làm đến thiên y vô phùng như vậy, không thể nào chỉ dựa vào một mình Nhị hoàng tử, mà phải mất nhiều năm ẩn mình quan sát. Nói không chừng, mục tiêu vốn dĩ không phải hoàng tử, mà là người có địa vị cao hơn, tỷ như... hoàng thượng?
"Ý ngươi là, người khác làm... Sau đó muốn vu oan lão nhị?" Y giận đến mất khôn, không thể bình tĩnh phân tích được như Phó Thần. Bây giờ tỉnh táo suy nghĩ, quả thật là như vậy. Ai cũng sẽ có điểm mù của bản thân, người lãnh đạo nào cũng cần bên mình một trí giả.
Phó Thần gật gật đầu. "Khả năng này chiếm đến sáu phần."
Ơ nơi đầu sóng ngọn gió, nếu có thể diệt trừ vị hoàng tử được sủng ái nhất thì đúng là như hổ thêm cánh. Toàn bộ chứng cớ đều hướng vào Nhị hoàng tử, dù hoàng đế có thiên vị, có cảm thấy chuyện này kỳ quái, cũng phải xử lý Nhị hoàng tử để trả lời văn võ bá quan, trả lời dân trong thiên hạ. Như vậy có thể chặt đứt mọi con đường trở lại vị trí của nhị hoàng tử sau khi bị quyển cấm. Một chiêu mượn đao giết người này quả khiến lòng người kinh sợ.
Hoàng đế hiện giờ lại mang lòng áy với Thất hoàng tử, một hoàng tử không có khả năng kế vị như thế mà còn phái người đi ám sát, chứng tỏ Nhị hoàng tử là kẻ vô tình vô nghĩa, bất trung bất hiếu, tàn bạo đáng sợ đến mức nào. Hoàng đế nổi giận, nhất định sẽ chèn ép phe Nhị hoàng tử. Nếu suy xét ở điểm này, Cửu hoàng tử, Đại hoàng tử, hay Tam hoàng tử đều rất đáng nghi.
Nhưng mấy thứ đó đều chỉ là suy luận của Phó Thần. Trừ các hoàng tử, mấy vị triều thần cũng có hiềm nghi như thế, ai cũng muốn ngư ông đắc lợi.
Khi đối tượng hiềm nghi mởi rộng thì càng chẳng đoán được là ai.
"Bọn họ đã khai ra tin tức gì hữu dụng chưa?" Phó Thần lại hỏi.
"Quỷ Hợi và Quỷ Tị đã lấy thuốc độc trong răng nanh của chúng ra, cũng tước sạch vũ khí. Bọn họ am hiểu về bức cung nhưng không có đủ dụng cụ, mà ở Trọng Hoa cung gây ra động tĩnh lớn, ta cũng khó bề ăn nói. Đám thích khác này quả là rất kín miệng, suy cho cùng đều là dũng sĩ, đa số hình phạt thông thường đều có thể chịu đựng được." Thiệu Hoa Trì báo cáo chi tiết. Y cũng không định giao nộp mấy người này ra. Sự việc này mà làm lớn, chính y cũng không có lợi lộc gì.
Y phải giải thích thế nào về chuyện mình thoát được vụ ám sát này, vì bên cạnh có một đám thân binh dũng sĩ? Vậy có khác gì ngại mình chưa đủ khả năng gây sự chút ý, muốn phụ hoàng thương mến của y phải bắt đầu kiêng kị?
Tuy là không thể làm lớn, nhưng món nợ này không thể không đòi. Y muốn biết nguyên nhân kẻ này ám sát y.
"Điện hạ muốn tra ra kẻ chủ mưu?"
"Đương nhiên, ngươi có cách gì sao?"
"Nô tài sẽ nỗ lực thử một lần."
"Được, nếu không thành cũng không cần miễn cưỡng." Mấy lời này, Thiệu Hoa Trì cũng chỉ có thể nói ra miệng trước mặt Phó Thần. Thủ hạ của y, nào có ai không phải đem hết sức lực ra dâng hiến. Làm không xong thì khỏi cần lưu lại, y không rảnh mà giữ phế vật bên người.
Phó Thần thẳng thắn đáp ứng, còn chủ động nhận việc, khiến Thiệu Hoa Trì cảm giác hạ mình một chút đúng là có hiệu quả.
Phó Thần rất ít khi thật lòng giúp đỡ y, chuyện này không phải có thể ép là được.
Chỉ vì mấy chuyện ép buộc trước kia mà cái đầu thông minh này nhất định không chịu làm việc cho y, dù ngoài mặt tỏ vẻ cống hiến nhưng cũng không phát huy mười phần năng lực.
Phó Thần hiện tại có phải đang thỏa hiệp, tiểu thái giám có phải đang từng chút từng chút tiến lại gần mình hay không.
Chí ít là trong thời khắc này, Thiệu Hoa Trì có cảm giác hình như y đã khiến Phó Thần mềm lòng hơn một chút rồi.
"Điện hạ, không biết có thể phái người đến mấy châu huyện ở biên cảnh Tây Bắc được chăng?" Biên giới tây bắc giáp với Khương Vu, mà Khương Vu là nước láng giềng của Kị Tang quốc, đương nhiên là nơi có những kẻ buôn lậu từng sử dụng a phù dong.
"Có chuyện gì?" Y còn nhớ gia hương Phó Thần ở cao châu Tây Bắc.
"Xin điện hạ đưa một số kẻ từng dùng qua nha phiến đến kinh thành."
"Đây là yêu cầu của cá nhân ngươi?"
"Vâng, không liên quan tới bất cứ ai, chỉ là thỉnh cầu của cá nhân nô tài. Đợi người đến, nô tài đương nhiên sẽ thưa chuyện rõ ràng với điện hạ, chỉ mong điện hạ có thể tin tưởng nô tài một chút."
"Được." Thiệu Hoa Trì lập tức đáp, hết sức nghiêm túc.
Nhanh đến độ Phó Thần còn tưởng mình nghe lầm. Y đồng ý luôn, thậm chí còn không hỏi một câu sao?
"Ngươi nhìn ta cái gì? Ta đã nói qua ta tôn trọng ngươi, xem ngươi như Vanh Hiến tiên sinh. Ngươi ít khi đưa ra yêu cầu gì với ta, việc nhỏ như vậy ta đương nhiên sẽ giúp ngươi làm thỏa đáng. Có cần đi một chuyến đến quê nhà ngươi không?" Thực ra, ý tứ của Thiệu Hoa Trì chính là dù có đón người nhà Phó Thần đến đây cũng không thành vấn đề. Chẳng qua động thái này dễ bị người khác chú ý, như vậy mấy người nhà này sẽ trở thành gánh nặng của Phó Thần, mà Phó Thần là người của y, y không muốn có kẻ nắm được điểm nhược điểm của hắn.
Nửa câu đầu, Phó Thần xem như không nghe thấy, nửa câu sau lại thực sự đánh trúng tâm khảm. Hắn rời nhà đi lâu như vậy rồi, quả thực muốn biết tình hình người thân.
Thiệu Hoa Trì lần đầu tiên nhận được ánh mắt cảm kích của Phó Thần, trái tim nhẹ lâng lân, thậm chí còn nghĩ không biết có nên tạo chút ấn tượng tốt trước mặt người nhà Phó Thần không đây, ít ra có thể nhờ đám người nhà quê kia nói cho mình một vài lời hay, khiến Phó Thần nguyện ý trung thành với mình. "Được, việc này cứ quyết định như vậy đi. Lát nữa ngươi đi xem đám thích khách kia thế nào."
"Rõ."
Phó Thần sắp xếp giường chiếu cho Thiệu Hoa Trì xong xuôi, đang định gọi cung nữ đến hầu hạ thì Thiệu Hoa Trì ngăn lại, ánh mắt sáng như sao nhìn đăm đăm không rời: "Phó Thần, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là mưu sĩ của ta, không phải một thái giám bình thường. Nếu ngươi có đối tượng yêu đương thì sẽ bị phân tâm. Dù là thái giám hay cung nữ thì chuyện kia ngươi cứ chờ một thời gian. Đến khi ta đại nghiệp thành công, đương nhiên sẽ chọn cho ngươi người tốt nhất, ngươi hiểu không?"
"Nô tài hiểu, tạ ơn điện hạ." Chẳng hiểu sao hôm nay cô cô nhắc tới, Thiệu Hoa Trì cũng bỗng nhiên đề cập vấn đề này.
Ở tuổi hắn mà nghĩ chuyện trai gái, có phải là quá sớm rồi không?
Thiệu Hoa Trì thấy Phó Thần đồng ý, liền đưa tay, không để cho Phó Thần kịp phản ứng đã cởi sợi dây buộc trên đai lưng hắn, rút chiếc túi thêu thanh trúc kia ra, "Hà bao này, ta giúp ngươi cất giữ."
Thiệu Hoa Trì suy cho cùng cũng là người luyện võ, động tác kia tựa nước chảy mây trôi, còn nhanh hơn Phó Thần mấy lần.
"...." Nói nhiều như vậy, cuối cùng lại về đề tài cái túi thêu. Đây là quà Tiểu Ương cho hắn làm kỷ niệm, giờ lại thấy Thiệu Hoa Trì như có ý định đốt bỏ nó, Phó Thần khẽ nhắm mắt, "Vậy làm phiền điện hạ rồi."
Đối với người của hoàng gia, không thể nói đạo lý.
Bản thân không gần nữ tử thì cũng không cho thủ hạ làm. Vì tư lợi, muốn làm gì thì làm. Đã là hoàng tử thì làm gì có ai công minh, ai là minh chủ.
Cho nên cái câu xem như quốc sĩ kia, chẳng qua cũng nghe tai nọ ra tai kia, quả thật ngu xuẩn.
.
Ở Trọng Hoa cung, ba thích khách bị trói gô lại, chỉ qua một thời gian ngắn, trên người bọn họ đã hầu như không còn chút da thịt nào lành lặn. Trong mười hai người, Quỷ Tị và Quỷ hợi am hiểu hành hình nhất. Bọn họ đã thực hiện đủ mọi ngón nghề, thậm chí có thể khiến đối phương không phát ra âm thanh nào, mà muốn chết cũng không chết được.
Đây là hậu viện Trọng Hoa cung, toàn bộ cung nữ thái giám đều ở tiền viện. Bọn họ tiến hành cẩn thận, không để ai phát hiện ra manh mối.
Nếu lúc này mà có hoàng tử phủ của riêng mình thì đúng là tiện lợi hơn nhiều.
Trông thấy Phó Thần, bọn họ liền chào hỏi: "Phó công công, điện hạ sai ngài đến sao?"
"Hai vị vất vả rồi." Phó Thần làm như không thấy cả phòng đầy máu tanh, mở ra hộp đồ ăn do chính mình đóng gói từ Dưỡng Tâm điện mang đến, thoáng chốc mùi hương lan tỏa khắp phòng. Hắn cũng rất chu đáo, không chuẩn bị món thịt. Thực ra dù là lúc ra trận hay tra tấn người, đa số không ai muốn ăn thịt, bởi dễ khiến bọn họ có vài thứ liên tưởng không tốt đẹp gì.
Ám vệ dù hiện giờ có thành thái giám thì cũng là người. Tuy rằng không có nhiều dục vọng như người bình thường như nhu cầu cơ bản như ăn, ngủ thì vẫn có.
Cho nên khi Phó Thần mang đồ ăn đến, bọn họ cũng suýt nữa vui mừng đến rơi lệ. Suốt một đêm thần kinh căng thẳng mà không ăn uống gì, cũng chẳng được nghỉ ngơi. Thiệu Hoa Trì đương nhiên không có chuyện sai cung nhân đưa thức ăn tới, cho nên bọn họ lúc này đã đói đến độ ngực dán vào lưng.
Bọn họ nhìn Phó Thần đầy cảm kích. Người chu đáo như vậy, ai mà không yêu mến cho được.
Mà điểm khó có được nhất, chính là hắn làm gì cũng thuận theo tự nhiên, không cố ý tranh công, cũng chẳng nhiều lời nịnh nọt.
Bọn họ còn đang định chỉ lưu lại một người, Phó Thần lại nói: "Không sao, điện hạ bảo ta thử xem, hai vị mấy ngày này hẳn đã mệt mỏi rồi."
Phó Thần biết mười hai người đều có nhiệm vụ riêng. Nếu nhiệm vụ thẩm vấn đã giao cho hai người họ thì mấy ngày này không thể trông cậy có người khác đến làm thay.
Ba thích khách bị tra tấn đến không còn nhân dạng kia cũng không nghĩ đến chuyện có thể sống sót trở ra nữa.
Bọn họ nghe thấy lời Phó Thần nói mà cười nhạt.
Dù có dùng loại hình tra tấn gì cũng không thể ép họ khai ra.
Loại đau đớn nào cũng có thể chịu đựng, những cuộc huấn luyện như thế này đã trải qua từ lâu rồi.
Bản thân Quỷ Tị Quỷ Hợi cũng cho là Phó Thần đang nghĩ đến biện pháp tàn nhẫn nào đó, khiên cho bọn họ vất vả, cho nên vừa ăn cơm vừa cam đoan nhất định sẽ làm đến nơi đến chốn.
Phó Thần lại nói: "Dù thế nào cũng không thể để cho ba người này ngủ. Có thể dùng que chống mí mắt lên cũng được. Mấy ngày tới không cần làm gì hết, chỉ cần không cho bọn họ ngủ mà thôi."
Hai ám vệ trố mắt nhìn nhau, đơn giản vậy sao?
Ở thời hiện đai, Phó Thần đã từng làm thế với phạm nhân.
Những nhu cầu cơ bản nhất của con người, đôi khi là lại chính là điểm yếu trí mạng. Có vài người không thể nhịn đau, có vài người lại không nhịn được nhu cầu sinh lý. Có đôi khi đau không chịu nổi còn có thể ngất đi. Nhưng nếu bọn họ không được ngủ, cơn đau sẽ thời thời khắc khắc tra tấn hành hạ, khốn khổ vô cùng, có thể khiến kẻ khác phát điên, dù có là thích khách mang ý chí kiên định đi chăng nữa.
Chỉ cần mấy thích khách này một ngày chưa trở lại, nhất định có kẻ để lộ dấu vết.
So với chủ động đi tìm, mò kim đáy bể, Phó Thần vẫn muốn không làm mà hưởng hơn, bởi luôn có kẻ không ngồi yên được.
Xử lý xong thích khách, Phó Thần mới về Hi Hòa cung. Vừa mới vào đã cảm thấy bầu không khí có chút không đúng. Hi Hòa cung so với Phúc Hi cung, về bất cứ điểm nào cũng kém một hai phần. Lúc trước hắn phụng mệnh chiếu cố Thất hoàng tử, cho nên chỉ có chút thời gian thu dọn đồ đạc chuyển tới đây, chưa kịp quan sát tổng thể.
Nhưng với hắn mà nói, nghỉ ngơi ở đâu chẳng qua cũng chỉ là một chỗ ở, chẳng có gì khác biệt.
Hắn chỉ muốn lo chu đáo cho Vương Phú Quý và Tiểu Ương, may sao có Thái Bình ở chỗ này. Hắn là đứa lanh lợi, đã nhanh chóng thu xếp đâu vào đấy cho hai người kia.
Hôm nay Thái Bình làm thủ vệ, nhìn Phó Thần bằng ánh mắt cổ quái.
Phó Thần có cảm giác hơi kỳ lạ, lại trông thấy Mặc Họa, nàng vẫn mang chiếc trâm Phó Thần tặng trên đầu, quả nhiên là yêu thích đến độ chẳng nỡ rời tay, cho nên khi thấy Phó Thần cũng không làm ra vẻ mặt trào phúng gì, chỉ nói một câu: "Đừng quá khó chịu."
Phải biết, người ta luôn đồng cảm với kẻ yếu. Đang là một kẻ khiến người người ghen tị lại bị nghiền lạc trần ai, dù xuất phát từ tâm lý gì cũng sẽ an ủi vài câu. Nhưng Mặc Họa lại nhịn được, còn những kẻ vốn không vừa mắt Phó Thần thì không sao giấu đi ánh mắt phấn khích.
Rốt cuộc là sao?
Kết hợp với cảm giác về Đức phi có điểm kỳ quái lúc trước, hiện giờ hắn nên gọi là Cẩn Phi, Phó Thần cũng biết chuyện gì xảy ra.
Hắn đến chủ điện, lại bị báo rằng Cẩn phi mới từ phật đường về, hết sức mệt nhọc, hiện còn đang ngủ, có gì cũng phải đợi đến mai mới triệu kiến.
Đợi khi hắn về phòng ở của mình, Thái Bình không nhịn được mà tìm đến.
"Trong mấy ngày ta đi vắng, đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngài....ây da..." Thái Bình lắc đầu, "Loại chuyện này tiểu nhân cũng không tiện nói, nếu ngài giáng tội, tiểu nhân cũng không đảm đương nổi."
Thái Bình đương nhiên không chỉ nói đến chức vị từ tam phẩm của Phó Thần, mà là địa vị của Phó Thần ở chỗ Thất hoàng tử kia.
"Thực ra, ngày mai ngài sẽ biết thôi, chỉ là ta muốn ngài chuẩn bị trước tâm lý. Chuyện này cũng không có gì, trên đời nào có ai không thay đổi đâu. Mấy vị quý chủ tử này, mỗi ngày đều có suy nghĩ mới mẻ, thân làm hạ nhân như chúng ta biết làm sao được."
Từ mấy lời an ủi của Thái Bình, Phó Thần cũng nắm được chút manh mối.
Sáng hôm sau, Phó Thần đến cửa cung.
Có lệnh bài của Thất hoàng tử, không ai dám ngăn cản hắn.
Thị vệ Lương Sách hắn gặp hôm qua, trông thấy Phó Thần, chẳng hỏi câu nào đã cho qua.
Những người vốn dĩ ở Phong Ngâm các kia, trong phút chốc rơi từ thiên đường xuống địa ngục, khóc lóc như mưa, mặt đầy tuyệt vọng. Bọn họ sắp bị áp giải đến nha môn, chuẩn bị để sung quân đến quận Chướng Lỗ.
Kỳ quý tần nhìn về phía Phó Thần, chậm rãi quay đầu đi theo quan binh ra cửa thành.
Không nghĩ tới, ả kiêu ngạo tung hoành nhiều năm như vậy, cuối cùng lại rơi xuống kết cục chỉ có một tiểu thái giám đến tiễn chân.
Nhân sinh như vậy, nực cười biết bao!
Ả siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe lên hy vọng. Ở Võ Định Pha, một tiểu thái giám như ngươi, định cứu ta bằng cách nào?
Ta mỏi mắt chờ mong.
.
Hi Hòa cung.
Phó Thần trở về từ Đông Huyền môn đã nhìn thấy trong phòng Đức phi có mấy thái giám bộ dạng vô cùng đẹp mã đang hầu hạ bên người nàng, nhưng không hề kinh ngạc như người ta tưởng tượng.
Mục Quân Ngưng không nhìn Phó Thần, chỉ hưởng thụ người sau lưng hầu hạ xoa bóp.
"Không có gì cần báo thì lui xuống đi." Đức phi nhìn móng tay tên hồng, tùy ý cười như không hề thấy hắn.
"Nô tài có chuyện, cần nương nương lui hết người xuống." Phó Thần cũng bình tĩnh mà đáp.
"Không cần, có gì nói thì nói luôn đi, đâu có gì mà người khác không thể nghe được." Đức phi nói.
Trong đó có thái giám phát ra một tiếng cười nhạo, đó là người trước kia từng ở viện khác trong Giám Lan viện, tên là Mậu Tài.
Bọn họ dường như đang chờ Mục Quân Ngưng giáng tội Phó Thần. Chưa từng thấy nô tài nào to gan như vậy. Đức phi dù bị hàng cấp thì cũng vẫn ở trên phi vị. Nô tài dù có bò đến chính nhất phẩn đi chăng nữa cũng vẫn là nô tài, làm sao có gan vượt mặt chủ tử.
"Xin nương nương lui hết người xuống." Phó Thần nhìn thẳng Mục Quân Ngưng, lặp lại lần nữa.Nhìn cặp mắt tối đen, sâu không thấy đáy, tay Đức phi khẽ run lên.
Trừ lúc trước nàng yêu cầu Phó Thần trở thành nam sủng của riêng mình, đây là lần đầu tiên nàng thấy bộ dáng hắn như vậy.
"To gan, nơi này há có thể để một thái giám từ tam phẩm như ngươi làm càn..." Mậu tài lướt qua mọi người, chỉ thẳng mặt Phó Thần mà trách mắng.
"Câm miệng, cút đi!" Mục Quân ngưng không còn vẻ thanh nhã trên gương mặt, lạnh lùng thấp giọng quát.
"Đúng, cút..." Mậu Tài nghe Mục Quân Ngưng nói thì càng hưng phấn.
Nhưng chưa hết câu đã bị cắt ngang, "Ta bảo các ngươi cút!"
Đám thái giám còn đang cười cợt kia, mặt mày tức khắc trắng bệch, dập đầu như giã tỏi, kinh hãi nối nhau đi, không dám quay lại nhìn Phó Thần.
Mấy thái giám này đều được điều đến từ phủ nội vụ. Lý Tường Anh bị mất một ô dù, sao còn dám cường ngạnh nữa. Dù đối mặt với Đức phi đã bị giáng cấp, dù trước kia có chút mâu thuẫn, vẫn phải cung kính như thường. Vừa nghe nàng nói viện nàng mấy năm nay không có người mới, muốn đưa mấy thái giám diện mạo thanh tú đến đây hầu hạ. Đó chỉ là việc cỏn con, Lý Tường Anh lập tức chọn một đám mặt đẹp đưa tới.
Nếu nói lão không có tâm tư gì thì không có khả năng. Lão cũng như kẻ khác, tin rằng Phó Thần là trường hợp đặc biệt mới là người duy nhất được Đức Phi đối đãi như thế. Nhưng mà xem này, nàng cũng chẳng phải ngoại lệ, tâm tình chủ tử nào mà chả sớm nắng chiều mưa, ai mà biết được.
Bây giờ đương nhiên có không ít kẻ ngầm chế giễu Phó Thần xui xẻo, nhưng đó cũng chẳng phải chuyện Phó Thần quan tâm. Hắn không cho là cuộc đời mình có thể để cho người khác định nghĩa.
Mọi người bị đuổi ra, Phó Thần liền đứng dậy.
Hắn im lặng đóng cửa, đi về phía Mục Quân Ngưng.
Mục Quân Ngưng đứng dậy, có chút kích động. Phó Thần hiện tại khiến nàng nhớ đến chuyện ngày trước, khi đó nàng cũng từng cự tuyệt hắn như vậy.
Hắn đang tức giận?
Nhưng mà vẻ mặt Phó Thần quá mức bình tĩnh. Người này, dù có nổi cơn thịnh nộ đi nữa thì cũng không để người khác phát hiện ra.
"Phó... Phó Thần, ngươi giận sao?" Nàng cũng không hiểu nổi, một khi ý thức được nam nhâm này có dấu hiện nổi giận, lập tức đuổi mấy người kia đi.
Nàng không muốn thừa nhận, nàng có chút sợ hắn, thậm chí khi hắn muốn đuổi mấy người kia, nàng có đôi chút vui mừng.
Cảm xúc tội lỗi như vậy, khiến nàng vừa sợ bài xích.
Bọn họ vốn chỉ đến theo nhu cầu, không ai được phép động tâm.
Hiện giờ nàng muốn chấm dứt quan hệ, chẳng lẽ còn phải thông báo với hắn một câu? Hắn có tư cách gì?
Nhưng mấy lời này như nghẹn trong cổ họng, không cách nào thốt ra.
"Ta sao có thể nổi giận với người, ta có tư cách gì mà giận, người nói thế là sao?" Phó Thần mỉm cười, "Chỉ là nô tài không hiểu, nô tài đã làm gì sai, người đối với nô tài có gì bất mãn?"
Ta chẳng qua là chán ngươi, muốn đổi người khác mà thôi, còn cần nguyên nhân gì?
Nàng muốn nói vậy, nhưng chỉ là muốn.
"Ngươi...nghe ta giải thích đã." Chết thật, sao lại có thể nói ra một câu yếu ớt như thế?
"Giải thích? Ta hiện giờ không muốn nghe. Định chạy, hay định gọi người, hay muốn giáng tội ta, ta cho người cơ hội. Ngay bây giờ, nô tài gan lớn bằng trời, muốn dĩ hạ phạm thượng." Phó Thần dừng bước, mở hai tay ra, rõ một bộ dạng vô lại của quân xâm lược.
Nhưng đợi hồi lâu, Mục Quân Ngưng vẫn không gọi người tới.
"Quân Ngưng, đây là lựa chọn của nàng. Cho nên, nàng thật cho là, chỉ bằng mấy kẻ đó mà có thể thay thế ta?"
Nàng từng bước lui về phía sau, hai người không biết từ lúc nào đã tiến vào nội thất.
Phó Thần bỗng nhiên động tác nhanh hơn, lập tức tiến đến, giữ chặt tay nàng, cứ thế lôi đến, ném lên giường.
Không có chút nào thương hương tiếc ngọc, móng tay còn siết nàng đau, nhưng lại khiến nàng thực sự cảm thấy, người này không phải một thiếu niên, mà là một nam nhân chân chính.
Không từ vẻ bề ngoài, mà là khí thế thoát ra từ bên trong.
Hắn nhẹ nhành vuốt ve gò má nàng run rẩy, "Ánh mắt hỏng bét như vậy, sao mà khiến ta an tâm được."
"Một mình ta có thể thỏa mãn nàng." Hắn nhìn nàng từ trên cao xuống, như một con mãnh thú. "Chỉ dùng tay, cũng có thể khiến nàng khoái hoạt. Nào, nhắm mắt lại, cảm thụ ta cho kỹ."
Lông mi Mục Quân Ngưng run rẩy, phản kháng ngày càng yếu ớt, cuối cùng hai mắt khép lại.
Hầu hạ bộ vị mẫn cảm của nữ tử mà ánh mắt Phó Thần vẫn trầm tĩnh, không chút dao động. Hắn chỉ như một khán giả mà đứng nhìn bộ dạng hưởng thụ của nàng.
Xiêm y trên người nàng đã trút hơn phân nửa, mà quần áo hắn chẳng có lấy một vết nhăn.
Mục Quân Ngưng nhiều lần muốn cởi áo Phó Thần nhưng lúc nào cũng bị ngăn lại, hắn dường như rất để tâm đến việc thân thể mình bị kẻ khác nhìn thấy.
Mục Quân Ngưng chỉ cho là Phó Thần bị thiến nên lòng mang tự ti, cũng không miễn cưỡng hắn.
Xong việc, hắn hầu hạ nàng thay quần áo xong mới ôm người trong lòng. Nàng thoải mái than một tiếng, mặt còn ửng đỏ.
"Nói đi, vì sao làm vậy? Muốn thử thách ta, hay thật sự muốn đuổi ta đi?" Thưc ra dựa theo chuyện hôm nay, hắn biết câu trả lời là vế sau, Nhưng hắn càng biết rõ, nữ nhân này nhất định không trả lời thật, cho dù hiểu cũng không vạch trần.
"Chẳng qua là nhất thời mới mẻ thôi, bọn họ chẳng bằng được một ngón tay của ngươi, mà ta càng thích bộ dạng ăn giấm này của ngươi hơn." Nàng cười nhẹ, cọ má vào ngực hắn.
Phó Thần luồn tay qua tóc nàng, chậm rãi vuốt.
Vào lúc Phó Thần không nhìn thấy, nàng không kìm được một chút đắng lòng.
Ngươi biết không, chẳng rõ từ khi nào, ngươi đã dần dần thay thế bóng dáng người kia trong lòng ta, sự tồn tại ấy quá mức rõ ràng. Ngươi là chính ngươi, Phó Thần, không phải thế thân của bất kỳ ai khác.
"Nếu còn có lần sau..." Phó Thần hơi nâng giọng cảnh cáo.
Giữa bọn họ đã dần dần thay đổi, không đơn thuần là chủ tớ, mà Phó Thần bắt đầu nắm quyền chủ đạo.
"Không có lần sau, một lần là đủ rồi..." Đủ để khiến ta biết mình ngu xuẩn cỡ nào. Biết rõ mình không thể nào đoán được tâm địa hắn mà vẫn muốn đánh cược một lần.
Biết đâu thắng được thì sao?
Những kẻ bị đuổi ra ngoài còn đang dài cổ chờ Cẩn phi giáng tội Phó Thần, hạ phẩm cấp, đuổi về Giám Lan viện. Nhưng kết quả là Phó Thần lại quay về bên cạnh Cẩn phi, còn được sủng ái hơn trước vạn lần.
Mà những người này cũng bị trục xuất về lại chỗ cũ, chẳng sót một ai. Người Đức phi không cần thì trong cung còn ai nhặt lại, như thế chẳng phải nói mình không biết nhìn người sao?
Nàng thấy vẻ mặt hắn không chút phản ứng, liền tranh công nói: "Thế nào, hết giận chưa?"
"Nô tài giận lúc nào?" Phó Thần vẫn mỉm cười như trước, vẻ mặt bất động không giận không vui, pha cho nàng trà hoa nhài chưa từng xuất hiện ở Tấn triều.
Nàng vừa bưng lấy chén trà đã nghe tiếng ồn ào ngoài cửa. Lục hoàng tử Thiệu Cẩn Đàm hớt hải chạy vào, "Nương nương, ta tới rồi!"
Đức phi liếc mắt tức giận nhìn tên quỷ nhỏ này, "Tiểu lục nhi, ta đã bảo ở chỗ ta cũng không có bản vẽ."
Thiệu Cẩn Đàm cũng không thèm để ý đến tuổi tác của mình, nắm lấy tay áo của Mục Quân Ngưng mà lắc qua lắc lại, bộ dạng đáng thương, "Phụ hoàng lại hỏi ta ngân lượng, người cũng biết ta đã quyên góp bao nhiêu cho chiến sự lần này. Đúng ba mươi vạn lượng bạc, vẫn còn chưa hồi vốn, lần này thật sự thiếu tiền mà....Người hãy thương hại ta chút, nói cho ta biết người vẽ chiếc trâm kia là ai? Ta nhất định sẽ đến bái phỏng vị danh sư này. Người không biết là buôn may bán đắt cỡ nào đâu!"
Đức phi làm như không thấy hắn, mỉm cười thản nhiên uống trà.
Bộ dạng không màng thế tục kia lần nào cũng khiến Thiệu Cẩn Đàm phải im lặng rút lui. Tiền lời của cây trâm này đã phải chia cho Đức phi hơn phân nửa. Nàng bây giờ chính là tiểu phú bà, có hiểu không? Phụ hoàng, người rõ là mờ mắt, lão bà của người mới là kẻ có tiền.
Y còn đang định tiếp tục nài nỉ Đức phi, bỗng ngửi thấy bùi hoa thơm ngát, không phải huân hương trong phòng, bởi hắn biết Đức phi không thích dùng loại hương có mùi thơm.
"Thơm quá, nương nương, đây là thứ trà gì?"
Nhi tử không ở bên cạnh, mà Thiệu An Lân lại vốn tính trầm mặc, không biết làm nũng, cũng chả biết chơi xấu, Đức phi xem Thiệu Cẩn Đàm nhõng nhẽo, vòi vĩnh này như nhi tử thứ hai của mình, chưa bao giờ nói quy củ với y. Nàng dựa theo Phó Thần giới thiệu lúc trước mà nói: "Là trà hoa nhài. Vào đêm trăng, hái hoa phơi khô, ngâm trong nước, có tác dụng tẩm bổ thân thể lẫn da dẻ nữ giới."
Thiệu Cần Đàm vừa nghe, hai mắt đã sáng như đuốc, nghĩ một ta ba: "Như vậy có phải là, những thứ hoa khác cũng có thể làm tương tự, còn có nhiều loại công dụng khác nhau? Thứ này rất hợp để bán cho nữ tử hoàng tộc thế gia trong kinh thành. Nương nương, người phải nói cho ta bí quyết, không có chuyện không hái ra tiền."
Sao trước giờ y lại không nghĩ tới? Người sáng chế ra biện pháp này nhất định là kỳ tài có một không hai, là con gà đẻ trứng vàng.
"Thật thế sao?"
"Nương nương, đây chắc cũng không phải là vị sư phó vẽ cây trâm kia nghĩ ra đấy chứ?" Thiệu Cẩn Đàm nhớ lúc trước Đức phi cũng từng làm mấy thứ dưỡng nhan, gọi là mặt nạ hay gì đó. Rõ ràng tuổi tác chẳng khác là bao, nhưng mẫu phi hắn so với Đức phi lại già hơn hẳn. Lại còn thứ "nước hoa hồng" thần kỳ kia nữa. Tuy bây giờ y cũng biết sơ lược quá trình chế trà hoa nhài, nhưng y tin người đầu tiên nghĩ ra nhất định còn nhiều bí quyết chưa nói, mà người đó thì hình như đang ở cạnh Đức phi.
"Ngươi muốn phát triển kinh doanh để kiếm thêm tiền tài cũng được, nhưng mà việc chia lời lần này cũng phải tương ứng đó nha." Nàng cũng từng nghĩ qua, nói đây là chủ ý của Phó Thần cũng không sao lại có thể kiếm về kha khá ngân lượng. Tuy nhiên, vấn đề là thân phận của hắn. Thiệu Cẩn Đàm nhìn thì có vể dễ nói chuyện, không làm ra vẻ ta đây hoàng tử cao quý, nhưng lại là người khôn khéo, có tôn nghiêm hoàng gia. Muốn y hạ mình giao thiệp với một nô tài, còn ăn chung bàn dùng chung bữa, chắc chắn không có khả năng.
"Nếu vị thần nhân kia có thể đến dự lễ khai trương, ta sẵn sàng chia cho nương nương người bốn phần."
Phó Thần cúi xuống rót trà cho Đức phi, "không cẩn thận" ghé sát tai nàng.
Mặt nàng tức khắc ửng đỏ, ngượng ngùng ho mấy tiếng, biết Phó Thần như vậy tức là không đồng ý.
Thật là, không đồng ý thì không đồng ý, làm gì ngay trước mặt người khác vậy hả, lỡ bị trông thấy thì phải làm sao?
Nhưng chẳng qua chỉ là nàng có tật giật mình. Bình thường ai lại quan sát một thái giám. Tốc độ lại nhanh như thế, người ngoài cũng chẳng từ một động tác nhỏ mà ghĩ nhiều như vậy.
"Được rồi, ta cũng không chiến tiện nghi của ngươi, năm phần đi."
"Năn phần?" Cái này gọi là không chiếm tiên nghi của ta nỗi gì? Như thế mà người cũng nói ra miệng được?
Thiệu Cẩn Đàm héo quắt như quả cà teo.
"Mẫu phi ngươi sao rồi?"
Lần trước quỳ ở Trường Ninh cung lâu như vậy, Dung chiêu nghi vẫn cố nhẫn nhịn, ra vẻ không có vấn đề gì mà hồi cung, nhưng thật sự không biết sau đó có ảnh hưởng gì không.
"Đã nhờ thái y xem qua, không đáng ngại. Chẳng qua, mẫu phi nói chuyện này xem ra chẳng giấu được bao lâu." Mục Quân Ngưng có giao tình từ trước khi vào cung. Lục hoàng tử cũng chỉ biết, mẫu phi thường nói, ở trong cung chỉ có duy nhất Đức phi Mục Quân Ngưng sẽ không bao giờ làm hại nàng, còn cụ thể tình nghĩ ra sao thì giữ kín như bưng.
"Hoàng hậu nương nương còn chưa khỏe lại, cứ chờ một thời gian nữa đi." Mục Quân Ngưng uống một hớp trà ngan ngát hương nhài, nói.
Bên này mới sảy, bên kia có thai, dù sao cũng phải đợi thêm một thời gian nữa mới tạo được kinh hỉ.
Sau mấy ngày, cơn phong ba ác khuyển lần đó tựa hồ đã yên. Hoàng hậu nương nương còn đang dưỡng bệnh, Đức phi bị hàng một cấp, còn bị phạt đến phật đường tụng kinh, có thể nói là cô đơn trống vắng. Việc trong cung do Ninh quý phi, Thục phi tạm thời quản lý. Các phi tử khác đương nhiên sẽ thuận theo chiều gió thổi. Nhưng người lúc trước nịnh nọt Đức phi nay cũng chẳng còn bóng dáng. Trong đó còn có kẻ say sưa bắt chuyện với Lan tu dung. Địa vị của nàng bị hoàng đế đè ép nhiều năm như vậy, trong lúc hoàng hậu dưỡng bênh, bỗng nhiên lại thăng, điều này hẳn phải có hàm ý sâu xa.
Ai chẳng biết, Lan tu dung là mẫu phi của Cửu hoàng tử, cũng là thứ muội của hoàng hậu. Toàn bộ tài nguyên của Ngô gia đều đổ vào hoàng hậu, thêm một người nữa cũng chẳng đủ làm nền, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Mà cái chính là hoàng đế không đời nào ban cho cả hai tỷ muội bọn họ địa vị cao vời vợi. Để Lan tu dung đứng trong cửu tần đã là khoan dung độ lượng rồi.
Hôm nay trở thành Lan phi, phải chăng có nghĩa vị trí của hoàng hậu không còn vững chắc?
Chỉ mới suy đoán thế thôi đã không ít phi tần rục rịch.
Đúng lúc này, Duyên Thọ cung của thái hậu lại xảy ra chuyện.
Chuyện là Ninh quý phi và Thục phi thất nghi ở điện tiền, bị hoàng đế hạ lệnh đóng cửa tự kiểm điểm.
Phó Thần đương nhiên không tin. Nhờ mạng lưới tin tức của Đức phi, hắn biết được chứng nghiện thuốc phiện của thái hậu phát tác. Chẳng biết giữa chừng xảy ra chuyện gì, cung nữ thái giám không quản lý cẩn thận a phù dong được tiến cống cho nên không thể tìm thấy thuốc ngay tức thì. Thái hậu nóng nảy, đúng lúc hai vị phi tử đang báo tình hình trong cung, bị thái hậu giận đến mất bình tĩnh mà cho mỗi người một cái bạt tai, còn nói không ai hiểu lý lẽ được như Đức phi.
Vừa mới được nở mày nở mặt, đang lúc hai vị phi tử này kiêu hãnh nhất lại bị làm cho mất hết thể diện thì cũng đành thôi, còn để người khác biết thái hậu đánh giá các nàng như vậy thì đúng là không còn mặt mũi nào sống trong cung. Các nàng dù không muốn phải đóng cửa hối lỗi nhưng càng không muốn người khác biết được nguyên nhân.
"Ta cũng nên đến phủ nội vụ một chuyến." Phó Thần nói với Mục Quân Ngưng.
"Công sự ở đó cứ ngừng đi, Lưu Túng..." Ý Mục Quân Ngưng là giờ Lưu Túng không còn ở đó, Phó Thần có qua lại phủ nội vụ cũng chẳng để làm gì.
"Lưu tổng quản không chết đâu."
"Cái gì!"
Hắn vỗ nhẹ gương mặt kinh sợ của nàng, "Được rồi, không phải nàng là người bình tĩnh, hào sảng nhất sao, hít sâu nào. Nếu tò mò thì đến Giám Lan viện mà xem, nhất định sẽ bất ngờ. Hiện giờ ta phải thượng sai, lúc quay về lại thấy một đám người vây quanh nàng, khiến ta kinh hỉ, phải không?"
Mục Quân Ngưng trừng mắt nhìn hắn, xì một tiếng khinh miệt, "Cút đi, tội nghiệt là do ngươi tự kiếm."
Đang lúc Phó Thần chuẩn bị rời đi, lại nghe Thái Bình nhỏ giọng nói: "Phó gia, điện hạ nói, có thể khiến ngài kết thúc công việc ở chỗ này."
Lời này nghĩa là, sau khi Phó Thần xong công sự ở Hi Hòa cung, sẽ trực tiếp được điều đến Trọng Hoa cung của Thất hoàng tử.
"Ngươi báo với điện hạ tình hình của ta ở đây sao?" Ánh mắt Phó Thần, tựa như dao sắc mắt xuyên thấu nhân tâm.
"...Ngài biết đó, ta là người của điện hạ....Ngài, ngài đừng trách ta, ta ...." Thái bình ấp úng, cũng biết chính mình đuối lý. Hắn là mật thám, vừa không có việc gì làm vừa chẳng thế tiến vào viện của Đức phi, chẳng khác gì quân cờ bị vứt bỏ. Đang lúc hắn lo sốt vó, điện hạ lại giao cho hắn nhiệm vụ mới, báo cáo lại mọi động tĩnh của Phó Thần. Hắn đương nhiên phải phát huy hết giá trị, nói sạch sành sanh mọi thứ mình biết.
Tuy Thái Bình không biết Phó Thần và Đức phi cụ thể làm những gì, nhưng mấy chuyện lặt vặt linh tinh hắn vẫn có thể hội báo. Hắn cảm thấy những chuyện mình có thể nói chẳng đáng là bao.
Phó Thần cũng biết chẳng trách được Thái Bình. Chẳng lẽ bề trên giao nhiệm vụ, Thái Bình còn dám từ chối sao?
"Báo với điện hạ, giờ chưa phải lúc." Hắn đã tiến hành được một nửa kế hoạch rồi, còn muốn khiến hắn giữa đường mắc cạn, đầu óc Thất hoàng tử đúng là có vấn đề rồi.
Kế hoạch lần này, có một nửa là vì chính hắn.
"Ngài không thể cãi lời điện hạ được." Điện hạ giết bao nhiêu mật thám rồi, ngài không biết sao?
Thái Bình thật sự thích Phó Thần là thủ trưởng, nếu có thể, hắn vẫn muốn tiếp tục làm việc dưới trướng Phó Thần. Việc ít thưởng nhiều, Phó Thần còn rất hòa khí, biết nghĩ cho bọn họ, thường tạo thời cơ để bọn họ kiếm chút phúc lợi.
"Việc này ta sẽ tự mình giải thích với điện hạ."
Phó Thần phân phó xong liền đến phủ nội vụ.
Quả nhiên Lưu Túng còn chưa trở lại, Lý Tường Anh lập tức sai hắn đi làm công chuyện chỉ dành cho thái giám cấp thấp, đổ bô cho thái hậu.
Không nghĩ tới dùng nhiều tiểu thái giám xinh đẹp như vậy mà còn không thể kéo Phó Thần ngã ngựa, Lý Tường Anh liền kiếm cớ làm Phó Thần tức giận cự tuyệt, sau đó thuận lợi đá hắn ra khỏi phủ nội vụ.
Phủ nội vụ là một trong hai điểm trọng yếu nhất hoàng cung, lão không thể để bộ hạ cũ của Lưu Túng ở lại cản trở.
Thế mà ngoài dự kiến, Phó Thần thản nhiên đồng ý.
Giữa đêm hôm, Phó Thần mặt không đổi sắc, làm đúng quy củ, đợi thái hậu đi ngoài xong, mang bô đi đổ.
Đây là nhiệm vụ của thái giám trực đêm, cả đêm không được ngủ, lúc nào thái hậu muốn đi thì phải dâng đến, động tác phải nhẹ nhàng, vừa nhanh vừa cẩn thận, lão thái hậu là người trọng nề nếp.
Phó Thần kiếm cớ ra ngoài, giải thích với cung nữ là đi giải quyết nỗi buồn.
Không bao lâu, tiếng cung nữ thái giám hò hét vang lên the thé, "Lấy nước, mau đi lấy nước."
Thái hậu cũng bừng tỉnh, "Nhao nhao như cái chợ, còn ra thể thống gì!"
"Thái hậu, phòng chứa nha phiến cháy rồi!" Bên ngoài có tiếng cung nữ hốt hoàng bẩm báo.
Trong phòng kia còn chứa mười mấy hòm! Còn ở đây không có gì hết!
Tự cổ chí kim, nào có ai lại sai thái giám thêu túi thơm cho mình. Thêu thùa may vá vốn là việc của nữ nhi, thái giám dù mất đi một ít bộ phận, nhưng cũng đã từng là nam nhân.
Ban đầu, Thiệu Hoa Trì quả thật nói đùa. Chẳng qua là muốn trêu chọc tiểu thái giám này một chút cho khuây khỏa cơn buồn bã chẳng rõ nguồn cơn trong lòng, nhưng khi nhìn vẻ mặt Phó Thần, y quả thực có chút ý muốn.
Thêu túi cho ta thì làm sao, thiệt thòi cho ngươi chắc? Bản điện hạ đã bao giờ nhờ ai thêu túi đâu, làm như gặp quỷ không bằng?
Bị mấy sự cố dồn dập hôm nay đè nén đến bức bối, sắc mặt Thiệu Hoa Trì có chút âm trầm hơn hẳn. Tuy nhiên, sau vài lần động chạm tiếp xúc với Phó Thần, y cũng dần nắm được quy luật. Loại người như Phó Thần này tuyệt đối không thể cứng rắn. Tuy hắn có vẻ ngoan ngoãn phục tùng thế thôi, chứ bất cứ lúc nào cũng có thể ngáng chân người ta ngã vỡ đầu chảy máu.
"Nô tài không làm được, xin điện hạ tìm người hiền năng khác." Hắn từ chối một cách rành mạc. Phó Thần nói chuyện bao giờ cũng rất biết đưa đẩy, thường sẽ vòng vo một hồi mới cự tuyệt, hay ít ra sẽ có thái độ dễ chịu. Nhưng lần này hắn cự tuyệt hết sức dứt khoát, hiển nhiên yêu cầu của Thiệu Hoa Trì đã đánh vào lòng tự trọng của hắn.
Chuyện nữ công thời cổ đại, bao gồm dệt, nhuộm, may, thêu... Chỉ riêng thêu thùa đã đã có biết bao nhiêu loại tú pháp. Muốn đạt được thành phẩm là một chiếc túi thêu tinh xảo thế kia, nữ tử phải ròng rã luyện tập mười mấy năm trời, tựa như những môn giáo dục bắt buộc thời hiện đại. Người bình thường muốn học cũng chẳng phải chuyện nói được trong một hai câu, mà phải cần mẫn trải qua đủ quá trình.
Nếu là chuyện khâu vá thông thường thì Phó Thần vẫn làm được. Nguyên nhân là vì những lúc áo vợ bị đứt cúc, ba lô của con bị rách quai, hắn đều tự mình sửa cho bọn họ. Với hắn, đó chẳng phải chuyện đáng xấu hổ gì, mà là điều người chồng, người cha nên đảm nhận. Nhưng đối với Thiệu Hoa Trì, hắn đương nhiên không có khả năng đó.
"Chẳng qua chỉ đùa vui một câu, không cần cho là thật." Thiệu Hoa Trì cũng không cưỡng ép, chỉ là ánh mắt liếc qua chiếc hà bao kia lại lạnh lùng thêm mấy độ.
Phó Thần cười cười, muốn né tránh đề tài nhạy cảm, "Tạ ơn điện hạ thông cảm, vừa rồi nghe có người nói điện hạ không vui?"
Vừa nói, hắn vừa giúp Thiệu Hoa Trì mặc quần áo, phục vụ rất ân cần, không vì chuyện bất hòa ban nãy mà đối nghịch với Thiệu Hoa Trì. Đó chính là điểm khiến người khác dễ chịu của Phó Thần, dù hắn có nói gì làm gì cũng không thể khiến ngươi nổi giận với hắn.
"A, còn ai trồng khoai đất này? Chẳng phải là Nhị ca tốt của ta sao, ban ngày tặng ta một phần thi thể, ban đêm lại sai người ám sát ta, ngay cả một đường sống cũng không cho ta." Thiệu Hoa Trì mỉa mai cười lạnh, rót cho mình một chén trà, nhưng bị Phó Thần đưa tay ngăn cản.
Vừa uống thuốc xong, không nên uống trà đặc.
Thiệu Hoa Trì nhướn mày, không nổi giận cũng không quát tháo. Nếu có ai khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ lấy làm lạ. Thiệu Hoa Trì chẳng phải loại người tính nết dễ chịu gì. Y muốn làm gì thì còn đến lượt một nô tài khoa chân múa tay sao? Nếu tự ý làm chủ nhất định sẽ bị dạy bảo một phen. Y rất không thích đám nô tài tự cho mình là đúng.
Nhưng chỉ duy có Phó Thần, trong cả hoàng cung rộng lớn, vào lúc y nghèo túng nhất, từng dùng đôi tay này đút thức ăn cho y, dùng chân tâm suy nghĩ cho y.
Nếu là trước kia, Phó Thần cũng sẽ không làm vậy. Đây chẳng qua là sự thay đổi sau khi hắn lần lượt thử nghiệm giới hạn của Thiệu Hoa Trì đối với mình.
Phó Thần bưng chút sữa dê ở thiện phòng Dưỡng Tâm điện đến, khuấy đều cho Thiệu Hoa Trì.
Thiệu Hoa Trì không thích uống sữa dê, nhăn mặt thử nếm một chút, nhưng lại bất giác uống luôn ngụm lớn, "Sao mùi hôi lại nhẹ như vậy?"
"Nô tài bỏ thêm chút hoa nhài, hạnh nhân, không biết có vừa miệng không?" Hai thứ này có thể hòa tan chút mùi hôi.
"Cũng tàm tạm." Y vừa nói vừa uống cạn cả bát, bên mép còn dính một vòng váng sữa. Bộ dạng lúc này thậm chí còn có chút đáng yêu, nhận khăn ướt từ tay Phó Thần để lau miệng.
Chỉ cần có Phó Thần, người được hầu hạ có thể xem như tứ chi bất cần, ngũ cốc bất phân, tựa như tay chân mắt mũi đều chỉ để làm cảnh. Hắn có khả năng suy xét mọi khía cạnh vì người khác, cho nên không cần đợi người ta nói đã chuẩn bị chu đáo cả rồi. Phải nói, nô tài biết cách hầu hạ ở trong cung tuyệt đối không ít, nhưng có thể im lặng, tinh tế, không gây phiền chán như vậy thì hầu như tìm không ra.
Dọn dẹp xong xuôi, thấy tâm tình Thiệu Hoa Trì cũng ổn định hơn nhiều, Phó Thần mới hỏi: "Mấy thích khách kia, điện hạ định xử trí thế nào?"
"Nhốt ở Trọng Hoa cung." Nghĩ dến đám thích khách, sắc mặt Thiệu Hoa Trì lại sa sầm.
"Sao điện hạ biết chắc là Nhị hoàng tử sai đến?"
"Trên người bọn họ đều mang lệnh bài của phủ nhị ca, không phải y thì còn ai nữa?" Lại thêm chuyện xảy ra ban ngày, quá dễ để người ta biến từ suy đoán thành khẳng định.
"Vậy có tin tức tương tự nào ở phủ Đại hoàng tử, Cửu hoàng tử không?"
"Không có." Thấy Phó Thần suy nghĩ sâu xa, y hỏi. "Sao vậy, ngươi có cảm giác không đúng sao?"
"Nô tài chỉ cảm thấy kỳ lạ, muốn sai người ám sát thì cũng nên ám sát Đại hoàng tử hoặc Cửu hoàng tử. Chỗ bọn họ ở dù sao cũng lỏng lẻo hơn nhiều so với Dưỡng Tâm điện chỗ ngài, việc gì phải bỏ gần tìm xa. Hơn nữa, ngài cũng không phải kẻ địch lớn nhất của nhị hoàng tử." Ý nói, có nhiều hoàng tử nắm thế lực trong tay như vậy mà lại đi sai người ám sát một người không có năng lực thừa kế, chắc nhị hoàng tử rảnh rỗi hóa điên rồi. Y hẳn phải biết, dám làm chuyện như thế trong cung, nếu để hoàng đế phát hiện thì mất nhiều hơn được, chắc chắn sẽ bị nghiêm trị. Hơn nữa, làm gì có ai đến ám sát mà còn mang theo cả chứng minh nhân dân. "Nô tài còn có cảm giác, thế lực của Nhị hoàng tử đang giảm mạnh, nếu y muốn đưa người vào cung giả dạng thái giám cũng không phải chuyện dễ dàng."
Có là thể làm đến thiên y vô phùng như vậy, không thể nào chỉ dựa vào một mình Nhị hoàng tử, mà phải mất nhiều năm ẩn mình quan sát. Nói không chừng, mục tiêu vốn dĩ không phải hoàng tử, mà là người có địa vị cao hơn, tỷ như... hoàng thượng?
"Ý ngươi là, người khác làm... Sau đó muốn vu oan lão nhị?" Y giận đến mất khôn, không thể bình tĩnh phân tích được như Phó Thần. Bây giờ tỉnh táo suy nghĩ, quả thật là như vậy. Ai cũng sẽ có điểm mù của bản thân, người lãnh đạo nào cũng cần bên mình một trí giả.
Phó Thần gật gật đầu. "Khả năng này chiếm đến sáu phần."
Ơ nơi đầu sóng ngọn gió, nếu có thể diệt trừ vị hoàng tử được sủng ái nhất thì đúng là như hổ thêm cánh. Toàn bộ chứng cớ đều hướng vào Nhị hoàng tử, dù hoàng đế có thiên vị, có cảm thấy chuyện này kỳ quái, cũng phải xử lý Nhị hoàng tử để trả lời văn võ bá quan, trả lời dân trong thiên hạ. Như vậy có thể chặt đứt mọi con đường trở lại vị trí của nhị hoàng tử sau khi bị quyển cấm. Một chiêu mượn đao giết người này quả khiến lòng người kinh sợ.
Hoàng đế hiện giờ lại mang lòng áy với Thất hoàng tử, một hoàng tử không có khả năng kế vị như thế mà còn phái người đi ám sát, chứng tỏ Nhị hoàng tử là kẻ vô tình vô nghĩa, bất trung bất hiếu, tàn bạo đáng sợ đến mức nào. Hoàng đế nổi giận, nhất định sẽ chèn ép phe Nhị hoàng tử. Nếu suy xét ở điểm này, Cửu hoàng tử, Đại hoàng tử, hay Tam hoàng tử đều rất đáng nghi.
Nhưng mấy thứ đó đều chỉ là suy luận của Phó Thần. Trừ các hoàng tử, mấy vị triều thần cũng có hiềm nghi như thế, ai cũng muốn ngư ông đắc lợi.
Khi đối tượng hiềm nghi mởi rộng thì càng chẳng đoán được là ai.
"Bọn họ đã khai ra tin tức gì hữu dụng chưa?" Phó Thần lại hỏi.
"Quỷ Hợi và Quỷ Tị đã lấy thuốc độc trong răng nanh của chúng ra, cũng tước sạch vũ khí. Bọn họ am hiểu về bức cung nhưng không có đủ dụng cụ, mà ở Trọng Hoa cung gây ra động tĩnh lớn, ta cũng khó bề ăn nói. Đám thích khác này quả là rất kín miệng, suy cho cùng đều là dũng sĩ, đa số hình phạt thông thường đều có thể chịu đựng được." Thiệu Hoa Trì báo cáo chi tiết. Y cũng không định giao nộp mấy người này ra. Sự việc này mà làm lớn, chính y cũng không có lợi lộc gì.
Y phải giải thích thế nào về chuyện mình thoát được vụ ám sát này, vì bên cạnh có một đám thân binh dũng sĩ? Vậy có khác gì ngại mình chưa đủ khả năng gây sự chút ý, muốn phụ hoàng thương mến của y phải bắt đầu kiêng kị?
Tuy là không thể làm lớn, nhưng món nợ này không thể không đòi. Y muốn biết nguyên nhân kẻ này ám sát y.
"Điện hạ muốn tra ra kẻ chủ mưu?"
"Đương nhiên, ngươi có cách gì sao?"
"Nô tài sẽ nỗ lực thử một lần."
"Được, nếu không thành cũng không cần miễn cưỡng." Mấy lời này, Thiệu Hoa Trì cũng chỉ có thể nói ra miệng trước mặt Phó Thần. Thủ hạ của y, nào có ai không phải đem hết sức lực ra dâng hiến. Làm không xong thì khỏi cần lưu lại, y không rảnh mà giữ phế vật bên người.
Phó Thần thẳng thắn đáp ứng, còn chủ động nhận việc, khiến Thiệu Hoa Trì cảm giác hạ mình một chút đúng là có hiệu quả.
Phó Thần rất ít khi thật lòng giúp đỡ y, chuyện này không phải có thể ép là được.
Chỉ vì mấy chuyện ép buộc trước kia mà cái đầu thông minh này nhất định không chịu làm việc cho y, dù ngoài mặt tỏ vẻ cống hiến nhưng cũng không phát huy mười phần năng lực.
Phó Thần hiện tại có phải đang thỏa hiệp, tiểu thái giám có phải đang từng chút từng chút tiến lại gần mình hay không.
Chí ít là trong thời khắc này, Thiệu Hoa Trì có cảm giác hình như y đã khiến Phó Thần mềm lòng hơn một chút rồi.
"Điện hạ, không biết có thể phái người đến mấy châu huyện ở biên cảnh Tây Bắc được chăng?" Biên giới tây bắc giáp với Khương Vu, mà Khương Vu là nước láng giềng của Kị Tang quốc, đương nhiên là nơi có những kẻ buôn lậu từng sử dụng a phù dong.
"Có chuyện gì?" Y còn nhớ gia hương Phó Thần ở cao châu Tây Bắc.
"Xin điện hạ đưa một số kẻ từng dùng qua nha phiến đến kinh thành."
"Đây là yêu cầu của cá nhân ngươi?"
"Vâng, không liên quan tới bất cứ ai, chỉ là thỉnh cầu của cá nhân nô tài. Đợi người đến, nô tài đương nhiên sẽ thưa chuyện rõ ràng với điện hạ, chỉ mong điện hạ có thể tin tưởng nô tài một chút."
"Được." Thiệu Hoa Trì lập tức đáp, hết sức nghiêm túc.
Nhanh đến độ Phó Thần còn tưởng mình nghe lầm. Y đồng ý luôn, thậm chí còn không hỏi một câu sao?
"Ngươi nhìn ta cái gì? Ta đã nói qua ta tôn trọng ngươi, xem ngươi như Vanh Hiến tiên sinh. Ngươi ít khi đưa ra yêu cầu gì với ta, việc nhỏ như vậy ta đương nhiên sẽ giúp ngươi làm thỏa đáng. Có cần đi một chuyến đến quê nhà ngươi không?" Thực ra, ý tứ của Thiệu Hoa Trì chính là dù có đón người nhà Phó Thần đến đây cũng không thành vấn đề. Chẳng qua động thái này dễ bị người khác chú ý, như vậy mấy người nhà này sẽ trở thành gánh nặng của Phó Thần, mà Phó Thần là người của y, y không muốn có kẻ nắm được điểm nhược điểm của hắn.
Nửa câu đầu, Phó Thần xem như không nghe thấy, nửa câu sau lại thực sự đánh trúng tâm khảm. Hắn rời nhà đi lâu như vậy rồi, quả thực muốn biết tình hình người thân.
Thiệu Hoa Trì lần đầu tiên nhận được ánh mắt cảm kích của Phó Thần, trái tim nhẹ lâng lân, thậm chí còn nghĩ không biết có nên tạo chút ấn tượng tốt trước mặt người nhà Phó Thần không đây, ít ra có thể nhờ đám người nhà quê kia nói cho mình một vài lời hay, khiến Phó Thần nguyện ý trung thành với mình. "Được, việc này cứ quyết định như vậy đi. Lát nữa ngươi đi xem đám thích khách kia thế nào."
"Rõ."
Phó Thần sắp xếp giường chiếu cho Thiệu Hoa Trì xong xuôi, đang định gọi cung nữ đến hầu hạ thì Thiệu Hoa Trì ngăn lại, ánh mắt sáng như sao nhìn đăm đăm không rời: "Phó Thần, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là mưu sĩ của ta, không phải một thái giám bình thường. Nếu ngươi có đối tượng yêu đương thì sẽ bị phân tâm. Dù là thái giám hay cung nữ thì chuyện kia ngươi cứ chờ một thời gian. Đến khi ta đại nghiệp thành công, đương nhiên sẽ chọn cho ngươi người tốt nhất, ngươi hiểu không?"
"Nô tài hiểu, tạ ơn điện hạ." Chẳng hiểu sao hôm nay cô cô nhắc tới, Thiệu Hoa Trì cũng bỗng nhiên đề cập vấn đề này.
Ở tuổi hắn mà nghĩ chuyện trai gái, có phải là quá sớm rồi không?
Thiệu Hoa Trì thấy Phó Thần đồng ý, liền đưa tay, không để cho Phó Thần kịp phản ứng đã cởi sợi dây buộc trên đai lưng hắn, rút chiếc túi thêu thanh trúc kia ra, "Hà bao này, ta giúp ngươi cất giữ."
Thiệu Hoa Trì suy cho cùng cũng là người luyện võ, động tác kia tựa nước chảy mây trôi, còn nhanh hơn Phó Thần mấy lần.
"...." Nói nhiều như vậy, cuối cùng lại về đề tài cái túi thêu. Đây là quà Tiểu Ương cho hắn làm kỷ niệm, giờ lại thấy Thiệu Hoa Trì như có ý định đốt bỏ nó, Phó Thần khẽ nhắm mắt, "Vậy làm phiền điện hạ rồi."
Đối với người của hoàng gia, không thể nói đạo lý.
Bản thân không gần nữ tử thì cũng không cho thủ hạ làm. Vì tư lợi, muốn làm gì thì làm. Đã là hoàng tử thì làm gì có ai công minh, ai là minh chủ.
Cho nên cái câu xem như quốc sĩ kia, chẳng qua cũng nghe tai nọ ra tai kia, quả thật ngu xuẩn.
.
Ở Trọng Hoa cung, ba thích khách bị trói gô lại, chỉ qua một thời gian ngắn, trên người bọn họ đã hầu như không còn chút da thịt nào lành lặn. Trong mười hai người, Quỷ Tị và Quỷ hợi am hiểu hành hình nhất. Bọn họ đã thực hiện đủ mọi ngón nghề, thậm chí có thể khiến đối phương không phát ra âm thanh nào, mà muốn chết cũng không chết được.
Đây là hậu viện Trọng Hoa cung, toàn bộ cung nữ thái giám đều ở tiền viện. Bọn họ tiến hành cẩn thận, không để ai phát hiện ra manh mối.
Nếu lúc này mà có hoàng tử phủ của riêng mình thì đúng là tiện lợi hơn nhiều.
Trông thấy Phó Thần, bọn họ liền chào hỏi: "Phó công công, điện hạ sai ngài đến sao?"
"Hai vị vất vả rồi." Phó Thần làm như không thấy cả phòng đầy máu tanh, mở ra hộp đồ ăn do chính mình đóng gói từ Dưỡng Tâm điện mang đến, thoáng chốc mùi hương lan tỏa khắp phòng. Hắn cũng rất chu đáo, không chuẩn bị món thịt. Thực ra dù là lúc ra trận hay tra tấn người, đa số không ai muốn ăn thịt, bởi dễ khiến bọn họ có vài thứ liên tưởng không tốt đẹp gì.
Ám vệ dù hiện giờ có thành thái giám thì cũng là người. Tuy rằng không có nhiều dục vọng như người bình thường như nhu cầu cơ bản như ăn, ngủ thì vẫn có.
Cho nên khi Phó Thần mang đồ ăn đến, bọn họ cũng suýt nữa vui mừng đến rơi lệ. Suốt một đêm thần kinh căng thẳng mà không ăn uống gì, cũng chẳng được nghỉ ngơi. Thiệu Hoa Trì đương nhiên không có chuyện sai cung nhân đưa thức ăn tới, cho nên bọn họ lúc này đã đói đến độ ngực dán vào lưng.
Bọn họ nhìn Phó Thần đầy cảm kích. Người chu đáo như vậy, ai mà không yêu mến cho được.
Mà điểm khó có được nhất, chính là hắn làm gì cũng thuận theo tự nhiên, không cố ý tranh công, cũng chẳng nhiều lời nịnh nọt.
Bọn họ còn đang định chỉ lưu lại một người, Phó Thần lại nói: "Không sao, điện hạ bảo ta thử xem, hai vị mấy ngày này hẳn đã mệt mỏi rồi."
Phó Thần biết mười hai người đều có nhiệm vụ riêng. Nếu nhiệm vụ thẩm vấn đã giao cho hai người họ thì mấy ngày này không thể trông cậy có người khác đến làm thay.
Ba thích khách bị tra tấn đến không còn nhân dạng kia cũng không nghĩ đến chuyện có thể sống sót trở ra nữa.
Bọn họ nghe thấy lời Phó Thần nói mà cười nhạt.
Dù có dùng loại hình tra tấn gì cũng không thể ép họ khai ra.
Loại đau đớn nào cũng có thể chịu đựng, những cuộc huấn luyện như thế này đã trải qua từ lâu rồi.
Bản thân Quỷ Tị Quỷ Hợi cũng cho là Phó Thần đang nghĩ đến biện pháp tàn nhẫn nào đó, khiên cho bọn họ vất vả, cho nên vừa ăn cơm vừa cam đoan nhất định sẽ làm đến nơi đến chốn.
Phó Thần lại nói: "Dù thế nào cũng không thể để cho ba người này ngủ. Có thể dùng que chống mí mắt lên cũng được. Mấy ngày tới không cần làm gì hết, chỉ cần không cho bọn họ ngủ mà thôi."
Hai ám vệ trố mắt nhìn nhau, đơn giản vậy sao?
Ở thời hiện đai, Phó Thần đã từng làm thế với phạm nhân.
Những nhu cầu cơ bản nhất của con người, đôi khi là lại chính là điểm yếu trí mạng. Có vài người không thể nhịn đau, có vài người lại không nhịn được nhu cầu sinh lý. Có đôi khi đau không chịu nổi còn có thể ngất đi. Nhưng nếu bọn họ không được ngủ, cơn đau sẽ thời thời khắc khắc tra tấn hành hạ, khốn khổ vô cùng, có thể khiến kẻ khác phát điên, dù có là thích khách mang ý chí kiên định đi chăng nữa.
Chỉ cần mấy thích khách này một ngày chưa trở lại, nhất định có kẻ để lộ dấu vết.
So với chủ động đi tìm, mò kim đáy bể, Phó Thần vẫn muốn không làm mà hưởng hơn, bởi luôn có kẻ không ngồi yên được.
Xử lý xong thích khách, Phó Thần mới về Hi Hòa cung. Vừa mới vào đã cảm thấy bầu không khí có chút không đúng. Hi Hòa cung so với Phúc Hi cung, về bất cứ điểm nào cũng kém một hai phần. Lúc trước hắn phụng mệnh chiếu cố Thất hoàng tử, cho nên chỉ có chút thời gian thu dọn đồ đạc chuyển tới đây, chưa kịp quan sát tổng thể.
Nhưng với hắn mà nói, nghỉ ngơi ở đâu chẳng qua cũng chỉ là một chỗ ở, chẳng có gì khác biệt.
Hắn chỉ muốn lo chu đáo cho Vương Phú Quý và Tiểu Ương, may sao có Thái Bình ở chỗ này. Hắn là đứa lanh lợi, đã nhanh chóng thu xếp đâu vào đấy cho hai người kia.
Hôm nay Thái Bình làm thủ vệ, nhìn Phó Thần bằng ánh mắt cổ quái.
Phó Thần có cảm giác hơi kỳ lạ, lại trông thấy Mặc Họa, nàng vẫn mang chiếc trâm Phó Thần tặng trên đầu, quả nhiên là yêu thích đến độ chẳng nỡ rời tay, cho nên khi thấy Phó Thần cũng không làm ra vẻ mặt trào phúng gì, chỉ nói một câu: "Đừng quá khó chịu."
Phải biết, người ta luôn đồng cảm với kẻ yếu. Đang là một kẻ khiến người người ghen tị lại bị nghiền lạc trần ai, dù xuất phát từ tâm lý gì cũng sẽ an ủi vài câu. Nhưng Mặc Họa lại nhịn được, còn những kẻ vốn không vừa mắt Phó Thần thì không sao giấu đi ánh mắt phấn khích.
Rốt cuộc là sao?
Kết hợp với cảm giác về Đức phi có điểm kỳ quái lúc trước, hiện giờ hắn nên gọi là Cẩn Phi, Phó Thần cũng biết chuyện gì xảy ra.
Hắn đến chủ điện, lại bị báo rằng Cẩn phi mới từ phật đường về, hết sức mệt nhọc, hiện còn đang ngủ, có gì cũng phải đợi đến mai mới triệu kiến.
Đợi khi hắn về phòng ở của mình, Thái Bình không nhịn được mà tìm đến.
"Trong mấy ngày ta đi vắng, đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngài....ây da..." Thái Bình lắc đầu, "Loại chuyện này tiểu nhân cũng không tiện nói, nếu ngài giáng tội, tiểu nhân cũng không đảm đương nổi."
Thái Bình đương nhiên không chỉ nói đến chức vị từ tam phẩm của Phó Thần, mà là địa vị của Phó Thần ở chỗ Thất hoàng tử kia.
"Thực ra, ngày mai ngài sẽ biết thôi, chỉ là ta muốn ngài chuẩn bị trước tâm lý. Chuyện này cũng không có gì, trên đời nào có ai không thay đổi đâu. Mấy vị quý chủ tử này, mỗi ngày đều có suy nghĩ mới mẻ, thân làm hạ nhân như chúng ta biết làm sao được."
Từ mấy lời an ủi của Thái Bình, Phó Thần cũng nắm được chút manh mối.
Sáng hôm sau, Phó Thần đến cửa cung.
Có lệnh bài của Thất hoàng tử, không ai dám ngăn cản hắn.
Thị vệ Lương Sách hắn gặp hôm qua, trông thấy Phó Thần, chẳng hỏi câu nào đã cho qua.
Những người vốn dĩ ở Phong Ngâm các kia, trong phút chốc rơi từ thiên đường xuống địa ngục, khóc lóc như mưa, mặt đầy tuyệt vọng. Bọn họ sắp bị áp giải đến nha môn, chuẩn bị để sung quân đến quận Chướng Lỗ.
Kỳ quý tần nhìn về phía Phó Thần, chậm rãi quay đầu đi theo quan binh ra cửa thành.
Không nghĩ tới, ả kiêu ngạo tung hoành nhiều năm như vậy, cuối cùng lại rơi xuống kết cục chỉ có một tiểu thái giám đến tiễn chân.
Nhân sinh như vậy, nực cười biết bao!
Ả siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe lên hy vọng. Ở Võ Định Pha, một tiểu thái giám như ngươi, định cứu ta bằng cách nào?
Ta mỏi mắt chờ mong.
.
Hi Hòa cung.
Phó Thần trở về từ Đông Huyền môn đã nhìn thấy trong phòng Đức phi có mấy thái giám bộ dạng vô cùng đẹp mã đang hầu hạ bên người nàng, nhưng không hề kinh ngạc như người ta tưởng tượng.
Mục Quân Ngưng không nhìn Phó Thần, chỉ hưởng thụ người sau lưng hầu hạ xoa bóp.
"Không có gì cần báo thì lui xuống đi." Đức phi nhìn móng tay tên hồng, tùy ý cười như không hề thấy hắn.
"Nô tài có chuyện, cần nương nương lui hết người xuống." Phó Thần cũng bình tĩnh mà đáp.
"Không cần, có gì nói thì nói luôn đi, đâu có gì mà người khác không thể nghe được." Đức phi nói.
Trong đó có thái giám phát ra một tiếng cười nhạo, đó là người trước kia từng ở viện khác trong Giám Lan viện, tên là Mậu Tài.
Bọn họ dường như đang chờ Mục Quân Ngưng giáng tội Phó Thần. Chưa từng thấy nô tài nào to gan như vậy. Đức phi dù bị hàng cấp thì cũng vẫn ở trên phi vị. Nô tài dù có bò đến chính nhất phẩn đi chăng nữa cũng vẫn là nô tài, làm sao có gan vượt mặt chủ tử.
"Xin nương nương lui hết người xuống." Phó Thần nhìn thẳng Mục Quân Ngưng, lặp lại lần nữa.Nhìn cặp mắt tối đen, sâu không thấy đáy, tay Đức phi khẽ run lên.
Trừ lúc trước nàng yêu cầu Phó Thần trở thành nam sủng của riêng mình, đây là lần đầu tiên nàng thấy bộ dáng hắn như vậy.
"To gan, nơi này há có thể để một thái giám từ tam phẩm như ngươi làm càn..." Mậu tài lướt qua mọi người, chỉ thẳng mặt Phó Thần mà trách mắng.
"Câm miệng, cút đi!" Mục Quân ngưng không còn vẻ thanh nhã trên gương mặt, lạnh lùng thấp giọng quát.
"Đúng, cút..." Mậu Tài nghe Mục Quân Ngưng nói thì càng hưng phấn.
Nhưng chưa hết câu đã bị cắt ngang, "Ta bảo các ngươi cút!"
Đám thái giám còn đang cười cợt kia, mặt mày tức khắc trắng bệch, dập đầu như giã tỏi, kinh hãi nối nhau đi, không dám quay lại nhìn Phó Thần.
Mấy thái giám này đều được điều đến từ phủ nội vụ. Lý Tường Anh bị mất một ô dù, sao còn dám cường ngạnh nữa. Dù đối mặt với Đức phi đã bị giáng cấp, dù trước kia có chút mâu thuẫn, vẫn phải cung kính như thường. Vừa nghe nàng nói viện nàng mấy năm nay không có người mới, muốn đưa mấy thái giám diện mạo thanh tú đến đây hầu hạ. Đó chỉ là việc cỏn con, Lý Tường Anh lập tức chọn một đám mặt đẹp đưa tới.
Nếu nói lão không có tâm tư gì thì không có khả năng. Lão cũng như kẻ khác, tin rằng Phó Thần là trường hợp đặc biệt mới là người duy nhất được Đức Phi đối đãi như thế. Nhưng mà xem này, nàng cũng chẳng phải ngoại lệ, tâm tình chủ tử nào mà chả sớm nắng chiều mưa, ai mà biết được.
Bây giờ đương nhiên có không ít kẻ ngầm chế giễu Phó Thần xui xẻo, nhưng đó cũng chẳng phải chuyện Phó Thần quan tâm. Hắn không cho là cuộc đời mình có thể để cho người khác định nghĩa.
Mọi người bị đuổi ra, Phó Thần liền đứng dậy.
Hắn im lặng đóng cửa, đi về phía Mục Quân Ngưng.
Mục Quân Ngưng đứng dậy, có chút kích động. Phó Thần hiện tại khiến nàng nhớ đến chuyện ngày trước, khi đó nàng cũng từng cự tuyệt hắn như vậy.
Hắn đang tức giận?
Nhưng mà vẻ mặt Phó Thần quá mức bình tĩnh. Người này, dù có nổi cơn thịnh nộ đi nữa thì cũng không để người khác phát hiện ra.
"Phó... Phó Thần, ngươi giận sao?" Nàng cũng không hiểu nổi, một khi ý thức được nam nhâm này có dấu hiện nổi giận, lập tức đuổi mấy người kia đi.
Nàng không muốn thừa nhận, nàng có chút sợ hắn, thậm chí khi hắn muốn đuổi mấy người kia, nàng có đôi chút vui mừng.
Cảm xúc tội lỗi như vậy, khiến nàng vừa sợ bài xích.
Bọn họ vốn chỉ đến theo nhu cầu, không ai được phép động tâm.
Hiện giờ nàng muốn chấm dứt quan hệ, chẳng lẽ còn phải thông báo với hắn một câu? Hắn có tư cách gì?
Nhưng mấy lời này như nghẹn trong cổ họng, không cách nào thốt ra.
"Ta sao có thể nổi giận với người, ta có tư cách gì mà giận, người nói thế là sao?" Phó Thần mỉm cười, "Chỉ là nô tài không hiểu, nô tài đã làm gì sai, người đối với nô tài có gì bất mãn?"
Ta chẳng qua là chán ngươi, muốn đổi người khác mà thôi, còn cần nguyên nhân gì?
Nàng muốn nói vậy, nhưng chỉ là muốn.
"Ngươi...nghe ta giải thích đã." Chết thật, sao lại có thể nói ra một câu yếu ớt như thế?
"Giải thích? Ta hiện giờ không muốn nghe. Định chạy, hay định gọi người, hay muốn giáng tội ta, ta cho người cơ hội. Ngay bây giờ, nô tài gan lớn bằng trời, muốn dĩ hạ phạm thượng." Phó Thần dừng bước, mở hai tay ra, rõ một bộ dạng vô lại của quân xâm lược.
Nhưng đợi hồi lâu, Mục Quân Ngưng vẫn không gọi người tới.
"Quân Ngưng, đây là lựa chọn của nàng. Cho nên, nàng thật cho là, chỉ bằng mấy kẻ đó mà có thể thay thế ta?"
Nàng từng bước lui về phía sau, hai người không biết từ lúc nào đã tiến vào nội thất.
Phó Thần bỗng nhiên động tác nhanh hơn, lập tức tiến đến, giữ chặt tay nàng, cứ thế lôi đến, ném lên giường.
Không có chút nào thương hương tiếc ngọc, móng tay còn siết nàng đau, nhưng lại khiến nàng thực sự cảm thấy, người này không phải một thiếu niên, mà là một nam nhân chân chính.
Không từ vẻ bề ngoài, mà là khí thế thoát ra từ bên trong.
Hắn nhẹ nhành vuốt ve gò má nàng run rẩy, "Ánh mắt hỏng bét như vậy, sao mà khiến ta an tâm được."
"Một mình ta có thể thỏa mãn nàng." Hắn nhìn nàng từ trên cao xuống, như một con mãnh thú. "Chỉ dùng tay, cũng có thể khiến nàng khoái hoạt. Nào, nhắm mắt lại, cảm thụ ta cho kỹ."
Lông mi Mục Quân Ngưng run rẩy, phản kháng ngày càng yếu ớt, cuối cùng hai mắt khép lại.
Hầu hạ bộ vị mẫn cảm của nữ tử mà ánh mắt Phó Thần vẫn trầm tĩnh, không chút dao động. Hắn chỉ như một khán giả mà đứng nhìn bộ dạng hưởng thụ của nàng.
Xiêm y trên người nàng đã trút hơn phân nửa, mà quần áo hắn chẳng có lấy một vết nhăn.
Mục Quân Ngưng nhiều lần muốn cởi áo Phó Thần nhưng lúc nào cũng bị ngăn lại, hắn dường như rất để tâm đến việc thân thể mình bị kẻ khác nhìn thấy.
Mục Quân Ngưng chỉ cho là Phó Thần bị thiến nên lòng mang tự ti, cũng không miễn cưỡng hắn.
Xong việc, hắn hầu hạ nàng thay quần áo xong mới ôm người trong lòng. Nàng thoải mái than một tiếng, mặt còn ửng đỏ.
"Nói đi, vì sao làm vậy? Muốn thử thách ta, hay thật sự muốn đuổi ta đi?" Thưc ra dựa theo chuyện hôm nay, hắn biết câu trả lời là vế sau, Nhưng hắn càng biết rõ, nữ nhân này nhất định không trả lời thật, cho dù hiểu cũng không vạch trần.
"Chẳng qua là nhất thời mới mẻ thôi, bọn họ chẳng bằng được một ngón tay của ngươi, mà ta càng thích bộ dạng ăn giấm này của ngươi hơn." Nàng cười nhẹ, cọ má vào ngực hắn.
Phó Thần luồn tay qua tóc nàng, chậm rãi vuốt.
Vào lúc Phó Thần không nhìn thấy, nàng không kìm được một chút đắng lòng.
Ngươi biết không, chẳng rõ từ khi nào, ngươi đã dần dần thay thế bóng dáng người kia trong lòng ta, sự tồn tại ấy quá mức rõ ràng. Ngươi là chính ngươi, Phó Thần, không phải thế thân của bất kỳ ai khác.
"Nếu còn có lần sau..." Phó Thần hơi nâng giọng cảnh cáo.
Giữa bọn họ đã dần dần thay đổi, không đơn thuần là chủ tớ, mà Phó Thần bắt đầu nắm quyền chủ đạo.
"Không có lần sau, một lần là đủ rồi..." Đủ để khiến ta biết mình ngu xuẩn cỡ nào. Biết rõ mình không thể nào đoán được tâm địa hắn mà vẫn muốn đánh cược một lần.
Biết đâu thắng được thì sao?
Những kẻ bị đuổi ra ngoài còn đang dài cổ chờ Cẩn phi giáng tội Phó Thần, hạ phẩm cấp, đuổi về Giám Lan viện. Nhưng kết quả là Phó Thần lại quay về bên cạnh Cẩn phi, còn được sủng ái hơn trước vạn lần.
Mà những người này cũng bị trục xuất về lại chỗ cũ, chẳng sót một ai. Người Đức phi không cần thì trong cung còn ai nhặt lại, như thế chẳng phải nói mình không biết nhìn người sao?
Nàng thấy vẻ mặt hắn không chút phản ứng, liền tranh công nói: "Thế nào, hết giận chưa?"
"Nô tài giận lúc nào?" Phó Thần vẫn mỉm cười như trước, vẻ mặt bất động không giận không vui, pha cho nàng trà hoa nhài chưa từng xuất hiện ở Tấn triều.
Nàng vừa bưng lấy chén trà đã nghe tiếng ồn ào ngoài cửa. Lục hoàng tử Thiệu Cẩn Đàm hớt hải chạy vào, "Nương nương, ta tới rồi!"
Đức phi liếc mắt tức giận nhìn tên quỷ nhỏ này, "Tiểu lục nhi, ta đã bảo ở chỗ ta cũng không có bản vẽ."
Thiệu Cẩn Đàm cũng không thèm để ý đến tuổi tác của mình, nắm lấy tay áo của Mục Quân Ngưng mà lắc qua lắc lại, bộ dạng đáng thương, "Phụ hoàng lại hỏi ta ngân lượng, người cũng biết ta đã quyên góp bao nhiêu cho chiến sự lần này. Đúng ba mươi vạn lượng bạc, vẫn còn chưa hồi vốn, lần này thật sự thiếu tiền mà....Người hãy thương hại ta chút, nói cho ta biết người vẽ chiếc trâm kia là ai? Ta nhất định sẽ đến bái phỏng vị danh sư này. Người không biết là buôn may bán đắt cỡ nào đâu!"
Đức phi làm như không thấy hắn, mỉm cười thản nhiên uống trà.
Bộ dạng không màng thế tục kia lần nào cũng khiến Thiệu Cẩn Đàm phải im lặng rút lui. Tiền lời của cây trâm này đã phải chia cho Đức phi hơn phân nửa. Nàng bây giờ chính là tiểu phú bà, có hiểu không? Phụ hoàng, người rõ là mờ mắt, lão bà của người mới là kẻ có tiền.
Y còn đang định tiếp tục nài nỉ Đức phi, bỗng ngửi thấy bùi hoa thơm ngát, không phải huân hương trong phòng, bởi hắn biết Đức phi không thích dùng loại hương có mùi thơm.
"Thơm quá, nương nương, đây là thứ trà gì?"
Nhi tử không ở bên cạnh, mà Thiệu An Lân lại vốn tính trầm mặc, không biết làm nũng, cũng chả biết chơi xấu, Đức phi xem Thiệu Cẩn Đàm nhõng nhẽo, vòi vĩnh này như nhi tử thứ hai của mình, chưa bao giờ nói quy củ với y. Nàng dựa theo Phó Thần giới thiệu lúc trước mà nói: "Là trà hoa nhài. Vào đêm trăng, hái hoa phơi khô, ngâm trong nước, có tác dụng tẩm bổ thân thể lẫn da dẻ nữ giới."
Thiệu Cần Đàm vừa nghe, hai mắt đã sáng như đuốc, nghĩ một ta ba: "Như vậy có phải là, những thứ hoa khác cũng có thể làm tương tự, còn có nhiều loại công dụng khác nhau? Thứ này rất hợp để bán cho nữ tử hoàng tộc thế gia trong kinh thành. Nương nương, người phải nói cho ta bí quyết, không có chuyện không hái ra tiền."
Sao trước giờ y lại không nghĩ tới? Người sáng chế ra biện pháp này nhất định là kỳ tài có một không hai, là con gà đẻ trứng vàng.
"Thật thế sao?"
"Nương nương, đây chắc cũng không phải là vị sư phó vẽ cây trâm kia nghĩ ra đấy chứ?" Thiệu Cẩn Đàm nhớ lúc trước Đức phi cũng từng làm mấy thứ dưỡng nhan, gọi là mặt nạ hay gì đó. Rõ ràng tuổi tác chẳng khác là bao, nhưng mẫu phi hắn so với Đức phi lại già hơn hẳn. Lại còn thứ "nước hoa hồng" thần kỳ kia nữa. Tuy bây giờ y cũng biết sơ lược quá trình chế trà hoa nhài, nhưng y tin người đầu tiên nghĩ ra nhất định còn nhiều bí quyết chưa nói, mà người đó thì hình như đang ở cạnh Đức phi.
"Ngươi muốn phát triển kinh doanh để kiếm thêm tiền tài cũng được, nhưng mà việc chia lời lần này cũng phải tương ứng đó nha." Nàng cũng từng nghĩ qua, nói đây là chủ ý của Phó Thần cũng không sao lại có thể kiếm về kha khá ngân lượng. Tuy nhiên, vấn đề là thân phận của hắn. Thiệu Cẩn Đàm nhìn thì có vể dễ nói chuyện, không làm ra vẻ ta đây hoàng tử cao quý, nhưng lại là người khôn khéo, có tôn nghiêm hoàng gia. Muốn y hạ mình giao thiệp với một nô tài, còn ăn chung bàn dùng chung bữa, chắc chắn không có khả năng.
"Nếu vị thần nhân kia có thể đến dự lễ khai trương, ta sẵn sàng chia cho nương nương người bốn phần."
Phó Thần cúi xuống rót trà cho Đức phi, "không cẩn thận" ghé sát tai nàng.
Mặt nàng tức khắc ửng đỏ, ngượng ngùng ho mấy tiếng, biết Phó Thần như vậy tức là không đồng ý.
Thật là, không đồng ý thì không đồng ý, làm gì ngay trước mặt người khác vậy hả, lỡ bị trông thấy thì phải làm sao?
Nhưng chẳng qua chỉ là nàng có tật giật mình. Bình thường ai lại quan sát một thái giám. Tốc độ lại nhanh như thế, người ngoài cũng chẳng từ một động tác nhỏ mà ghĩ nhiều như vậy.
"Được rồi, ta cũng không chiến tiện nghi của ngươi, năm phần đi."
"Năn phần?" Cái này gọi là không chiếm tiên nghi của ta nỗi gì? Như thế mà người cũng nói ra miệng được?
Thiệu Cẩn Đàm héo quắt như quả cà teo.
"Mẫu phi ngươi sao rồi?"
Lần trước quỳ ở Trường Ninh cung lâu như vậy, Dung chiêu nghi vẫn cố nhẫn nhịn, ra vẻ không có vấn đề gì mà hồi cung, nhưng thật sự không biết sau đó có ảnh hưởng gì không.
"Đã nhờ thái y xem qua, không đáng ngại. Chẳng qua, mẫu phi nói chuyện này xem ra chẳng giấu được bao lâu." Mục Quân Ngưng có giao tình từ trước khi vào cung. Lục hoàng tử cũng chỉ biết, mẫu phi thường nói, ở trong cung chỉ có duy nhất Đức phi Mục Quân Ngưng sẽ không bao giờ làm hại nàng, còn cụ thể tình nghĩ ra sao thì giữ kín như bưng.
"Hoàng hậu nương nương còn chưa khỏe lại, cứ chờ một thời gian nữa đi." Mục Quân Ngưng uống một hớp trà ngan ngát hương nhài, nói.
Bên này mới sảy, bên kia có thai, dù sao cũng phải đợi thêm một thời gian nữa mới tạo được kinh hỉ.
Sau mấy ngày, cơn phong ba ác khuyển lần đó tựa hồ đã yên. Hoàng hậu nương nương còn đang dưỡng bệnh, Đức phi bị hàng một cấp, còn bị phạt đến phật đường tụng kinh, có thể nói là cô đơn trống vắng. Việc trong cung do Ninh quý phi, Thục phi tạm thời quản lý. Các phi tử khác đương nhiên sẽ thuận theo chiều gió thổi. Nhưng người lúc trước nịnh nọt Đức phi nay cũng chẳng còn bóng dáng. Trong đó còn có kẻ say sưa bắt chuyện với Lan tu dung. Địa vị của nàng bị hoàng đế đè ép nhiều năm như vậy, trong lúc hoàng hậu dưỡng bênh, bỗng nhiên lại thăng, điều này hẳn phải có hàm ý sâu xa.
Ai chẳng biết, Lan tu dung là mẫu phi của Cửu hoàng tử, cũng là thứ muội của hoàng hậu. Toàn bộ tài nguyên của Ngô gia đều đổ vào hoàng hậu, thêm một người nữa cũng chẳng đủ làm nền, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Mà cái chính là hoàng đế không đời nào ban cho cả hai tỷ muội bọn họ địa vị cao vời vợi. Để Lan tu dung đứng trong cửu tần đã là khoan dung độ lượng rồi.
Hôm nay trở thành Lan phi, phải chăng có nghĩa vị trí của hoàng hậu không còn vững chắc?
Chỉ mới suy đoán thế thôi đã không ít phi tần rục rịch.
Đúng lúc này, Duyên Thọ cung của thái hậu lại xảy ra chuyện.
Chuyện là Ninh quý phi và Thục phi thất nghi ở điện tiền, bị hoàng đế hạ lệnh đóng cửa tự kiểm điểm.
Phó Thần đương nhiên không tin. Nhờ mạng lưới tin tức của Đức phi, hắn biết được chứng nghiện thuốc phiện của thái hậu phát tác. Chẳng biết giữa chừng xảy ra chuyện gì, cung nữ thái giám không quản lý cẩn thận a phù dong được tiến cống cho nên không thể tìm thấy thuốc ngay tức thì. Thái hậu nóng nảy, đúng lúc hai vị phi tử đang báo tình hình trong cung, bị thái hậu giận đến mất bình tĩnh mà cho mỗi người một cái bạt tai, còn nói không ai hiểu lý lẽ được như Đức phi.
Vừa mới được nở mày nở mặt, đang lúc hai vị phi tử này kiêu hãnh nhất lại bị làm cho mất hết thể diện thì cũng đành thôi, còn để người khác biết thái hậu đánh giá các nàng như vậy thì đúng là không còn mặt mũi nào sống trong cung. Các nàng dù không muốn phải đóng cửa hối lỗi nhưng càng không muốn người khác biết được nguyên nhân.
"Ta cũng nên đến phủ nội vụ một chuyến." Phó Thần nói với Mục Quân Ngưng.
"Công sự ở đó cứ ngừng đi, Lưu Túng..." Ý Mục Quân Ngưng là giờ Lưu Túng không còn ở đó, Phó Thần có qua lại phủ nội vụ cũng chẳng để làm gì.
"Lưu tổng quản không chết đâu."
"Cái gì!"
Hắn vỗ nhẹ gương mặt kinh sợ của nàng, "Được rồi, không phải nàng là người bình tĩnh, hào sảng nhất sao, hít sâu nào. Nếu tò mò thì đến Giám Lan viện mà xem, nhất định sẽ bất ngờ. Hiện giờ ta phải thượng sai, lúc quay về lại thấy một đám người vây quanh nàng, khiến ta kinh hỉ, phải không?"
Mục Quân Ngưng trừng mắt nhìn hắn, xì một tiếng khinh miệt, "Cút đi, tội nghiệt là do ngươi tự kiếm."
Đang lúc Phó Thần chuẩn bị rời đi, lại nghe Thái Bình nhỏ giọng nói: "Phó gia, điện hạ nói, có thể khiến ngài kết thúc công việc ở chỗ này."
Lời này nghĩa là, sau khi Phó Thần xong công sự ở Hi Hòa cung, sẽ trực tiếp được điều đến Trọng Hoa cung của Thất hoàng tử.
"Ngươi báo với điện hạ tình hình của ta ở đây sao?" Ánh mắt Phó Thần, tựa như dao sắc mắt xuyên thấu nhân tâm.
"...Ngài biết đó, ta là người của điện hạ....Ngài, ngài đừng trách ta, ta ...." Thái bình ấp úng, cũng biết chính mình đuối lý. Hắn là mật thám, vừa không có việc gì làm vừa chẳng thế tiến vào viện của Đức phi, chẳng khác gì quân cờ bị vứt bỏ. Đang lúc hắn lo sốt vó, điện hạ lại giao cho hắn nhiệm vụ mới, báo cáo lại mọi động tĩnh của Phó Thần. Hắn đương nhiên phải phát huy hết giá trị, nói sạch sành sanh mọi thứ mình biết.
Tuy Thái Bình không biết Phó Thần và Đức phi cụ thể làm những gì, nhưng mấy chuyện lặt vặt linh tinh hắn vẫn có thể hội báo. Hắn cảm thấy những chuyện mình có thể nói chẳng đáng là bao.
Phó Thần cũng biết chẳng trách được Thái Bình. Chẳng lẽ bề trên giao nhiệm vụ, Thái Bình còn dám từ chối sao?
"Báo với điện hạ, giờ chưa phải lúc." Hắn đã tiến hành được một nửa kế hoạch rồi, còn muốn khiến hắn giữa đường mắc cạn, đầu óc Thất hoàng tử đúng là có vấn đề rồi.
Kế hoạch lần này, có một nửa là vì chính hắn.
"Ngài không thể cãi lời điện hạ được." Điện hạ giết bao nhiêu mật thám rồi, ngài không biết sao?
Thái Bình thật sự thích Phó Thần là thủ trưởng, nếu có thể, hắn vẫn muốn tiếp tục làm việc dưới trướng Phó Thần. Việc ít thưởng nhiều, Phó Thần còn rất hòa khí, biết nghĩ cho bọn họ, thường tạo thời cơ để bọn họ kiếm chút phúc lợi.
"Việc này ta sẽ tự mình giải thích với điện hạ."
Phó Thần phân phó xong liền đến phủ nội vụ.
Quả nhiên Lưu Túng còn chưa trở lại, Lý Tường Anh lập tức sai hắn đi làm công chuyện chỉ dành cho thái giám cấp thấp, đổ bô cho thái hậu.
Không nghĩ tới dùng nhiều tiểu thái giám xinh đẹp như vậy mà còn không thể kéo Phó Thần ngã ngựa, Lý Tường Anh liền kiếm cớ làm Phó Thần tức giận cự tuyệt, sau đó thuận lợi đá hắn ra khỏi phủ nội vụ.
Phủ nội vụ là một trong hai điểm trọng yếu nhất hoàng cung, lão không thể để bộ hạ cũ của Lưu Túng ở lại cản trở.
Thế mà ngoài dự kiến, Phó Thần thản nhiên đồng ý.
Giữa đêm hôm, Phó Thần mặt không đổi sắc, làm đúng quy củ, đợi thái hậu đi ngoài xong, mang bô đi đổ.
Đây là nhiệm vụ của thái giám trực đêm, cả đêm không được ngủ, lúc nào thái hậu muốn đi thì phải dâng đến, động tác phải nhẹ nhàng, vừa nhanh vừa cẩn thận, lão thái hậu là người trọng nề nếp.
Phó Thần kiếm cớ ra ngoài, giải thích với cung nữ là đi giải quyết nỗi buồn.
Không bao lâu, tiếng cung nữ thái giám hò hét vang lên the thé, "Lấy nước, mau đi lấy nước."
Thái hậu cũng bừng tỉnh, "Nhao nhao như cái chợ, còn ra thể thống gì!"
"Thái hậu, phòng chứa nha phiến cháy rồi!" Bên ngoài có tiếng cung nữ hốt hoàng bẩm báo.
Trong phòng kia còn chứa mười mấy hòm! Còn ở đây không có gì hết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất