Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 69

Trước Sau
Y ôm người đi thẳng một đường vào trong phòng, không thèm nhờ ai giúp đỡ.

Sau khi Phó Thần đã được đặt lên giường, Lý tẩu mang hòm thuốc tới, "Xin điện hạ thứ tội, nô tỳ phải thay áo để kiểm tra vết thương cho nàng."

Không phải bà tuổi cao mắt kém, mà là do Phó Thần vẫn ở tuổi khó phân nam nữ, hơn nữa hắn đã hóa trang cẩn thận để che đi các nét đặc thù, không hề có sơ hở, ngay cả kẻ dày dặn kinh nghiệm như Tưởng Thần cũng không nhìn ra được.

Lý tẩu nghe Thiệu Hoa Trì gọi hắn là "thuộc hạ quan trọng", nghĩ nàng này hẳn là thị nữ bên cạnh thất điện hạ, rất được sủng ái trong phòng riêng.

Chuyện như vậy ở trong cung không hề hiếm thấy. Về sau, nữ tử này chắc sẽ nhận được nhiều sủng hạnh, không chừng sẽ trở thành người hầu hạ bên gối cũng nên.

Sau khi bảo người lui xuống, Thiệu Hoa Trì nói, "Hắn không phải nữ tử."

"Là nam sao?" Bà trợn mắt khiếp sợ. Nhớ đến hành động nâng niu che chở ban nãy của Thiệu Hoa Trì, không hiểu sao thấy thật quái dị, "Vậy thì ngài cởi áo cho hắn, để nô tỳ chữa trị vết thương. Nô tỳ y thuật không tinh, nếu vết thương nghiêm trọng, ngài tốt nhất nên tìm thái y."

Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, nếu y là một kẻ tài năng xuất chúng nhưng lại bị tịnh thân, chắc chắn sẽ đau khổ không kể xiết, chắc chắn không muốn nhắc đến thân thể không trọn vẹn của mình cho nên Thiệu Hoa Trì vẫn chưa nói ra thân phận của Phó Thần. "Ta biết rồi, cứ làm hết sức là được."

Cho nên cách ổn thỏa nhất vẫn là đưa Phó Thần đến đây để băng bó vết thương trước.

An Trung Hải là thái giám hai triều, là người gian xảo nhưng lại cực kỳ kính trọng Lý tẩu, giữ bà ở đây chính là để uy hiếp, áp chế lão. Để bảo vệ sự an toàn của Lý tẩu, dù An Trung Hải có biết chuyện hôm nay cũng sẽ không nói ra.

Thiệu Hoa Trì hai mắt tối đen, môi mím thành đường thẳng tắp, đi đến bên giường, đứng đó nhìn xuống Phó Thần. Lòng y một mảnh trống rỗng, hai mắt vừa lạnh lùng vừa ngập tràn cảm xúc hỗn loạn. Đôi tay thoạt nhìn thì vững vàng nhưng thực chất lóng ngóng run rẩy, định chạm vào cổ áo Phó Thần.

Trong ánh nến đung đưa, gương mặt quen thuộc như khẽ khàng rung động.

Khiến mặt hồ tâm tư Thiệu Hoa Trì gợn lên từng đợt sóng.

Y thoăn thoắt cởi áo, nhanh đến độ Lý tẩu nhìn không ra động tác. Đỉnh đầu Thiệu Hoa Trì nóng sắp bốc hơi, mặt đỏ phừng phừng nhưng cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc đứng đắn

Lúc nãy ở trên xe ngựa, trong đầu y chỉ ngập tràn suy nghĩ người này hóa ra Phó Thần nên cũng không suy nghĩ gì khác.

Lúc này, y mới thực sự nhìn thấy vóc dáng tuy không cường tráng nhưng thon gầy, cân xứng. Y chưa từng thấy qua thân thể của nam nhân nào khác, cùng là nam nhân với nhau, chẳng ai dám làm ô uế ánh mắt của thất hoàng tử. Nhưng thân thể Phó Thần khiến y thấy chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào cũng hoàn hảo. Nếu làn da không bị mổ nhiều chỗ, lộ cả huyết nhục thì sợ là y đã khí huyết dâng trào, ngây ngẩn tại chỗ.

Hít sâu một hơi, y nhẹ nhàng, tờ tốn xé bỏ lớp vải áo dính bết trên miệng vết thương, cẩn thận để Phó Thần không phải chịu thêm đau đớn.

Trên người Phó Thần cũng không có quá nhiều vết thương, đếm đi đếm lại có khoảng mười mấy vết. Hắn chia đám tê tước ra, xử lý từng lần lượt từng con cho nên vết thương có chỗ nặng cũng có chỗ nhẹ.

Quần áo đều đã cởi bỏ, nửa thân trên của Phó Thần trần trụi trước mắt.

Thiệu Hoa Trì nhìn dây lưng vài lần, không biết bên dưới có bị thương không, hay là cở ra luôn?

"Điện ha, không bằng để nô tỳ......." Để ngài cởi thì đến bao giờ? Lý tẩu thấy động tác của Thiệu Hoa Trì quá mức dè dặt cẩn thận, như là chạm vào vật gì dễ vỡ, làm như đối đãi với tổ tông không bằng. Đã thế vẻ mặt cứ như hoàng hoa khuê nữ lần đầu xem tranh khỏa thân, đầu tóc sắp bốc hơi tỏa nhiệt, còn giống bệnh nhân hơn cả người nằm trên giường. Tuy cảnh tượng này có chút quỷ dị nhưng Lý tẩu cố gắng lờ đi sự khác thường. Bà cảm thấy Thiệu Hoa Trì quả nhiên rất xem trọng vị thuộc hạ này.

Thiệu Hoa Trì sực tỉnh, lườm qua khóe mắt: Ai cần ngươi lo. Lỡ ngươi là hắn đau thì sao? Ngươi có đền cho ta một quốc sĩ được không?

Lý tẩu cạn lời.

Được, là xen vào chuyện của người khác.

Bà thấy vết thương nặng nhất trên người hắn không phải mấy chỗ bị mổ đến loét thịt kia, mà là nội thương. Ngoài ra, cánh tay hình như bị trật khớp, nhưng còn phải xem kỹ hơn mới khẳng định được.

Bàn tay Thiệu Hoa Trì đưa đến hạ thân Phó Thần, bỗng nhiên, bị một đôi tay gầy trắng trẻo giữ lấy. Thiệu Hoa Trì đối diện cặp mắt trầm tĩnh kia, bị một thứ áp lực vô danh trấn áp, không sao động đậy được.

Khí lạnh toát ra từ đôi con ngươi đen láy của Phó Thần, tựa như con sư tử bị xâm phạm lãnh địa.

"Ta chỉ là..." Chỉ muốn giúp ngươi thay quần áo, không có ý khinh bạc ngươi đâu !

Á đù, bệnh hả?

Phó Thần là nam nhân, dù có thay quần áo cũng không thể nói là khinh bạc hay không khinh bạc. Từ này không phải dùng như thế !

Ta đường đường là một hoàng tử, sao lại phải lén lút dòm ngó, làm chuyện dâm loạn hả đẳng như thế. Càng nghĩ càng thấy đúng lý lại hợp tình, vẻ mặt Thiệu Hoa Trì thêm phần đứng đắn !

Đang định giải thích, y kinh ngạc thấy ánh mắt Phó Thần bỗng nhiên đờ đẫn, rồi một lần nữa khép lại.



Hắn chỉ tỉnh giấc trong chốc lát.

Không biết vì sao, Thiệu Hoa Trì nhẹ nhõm thở phào.

Nhưng khi y chuẩn bị cởi quần, Phó Thần lại lần nữa mở mắt.

Tựa như thân dưới của hắn là cấm địa, sự cảnh giác khắc sâu trong cốt tủy, dù có hôn mê cũng phải tỉnh lại.

Phó Thần tỉnh giấc chỉ trong tiềm thức, có lẽ bản thân hắn cũng không nhận ra.

Vài lần như vậy, Lý tẩu cũng không nhịn được nữa.

"Nô tỳ thấy bên dưới hắn chỉ có một vết thương, không cở cũng không sao."

Đùi Phó Thần có một chỗ bị mổ rất sâu, quần rách một lỗ. Phần còn lại vẫn tương đối nguyên vẹn.

Thiệu Hoa Trì gật đầu, ánh mắt dần dịu xuống. Phó Thần để ý đến việc bị tịnh thân hơn so với y tưởng. Nếu không phải hắn quá mức mặc cảm về thân phận thì sao lúc hôn mê rồi còn không cho người khác cởi quần. Sự sỉ nhục này đã sớm bị hắn khắc sâu trong lòng, khó có thể quên.

Một nhân vật độc nhất vô nhị trong thiên hạ lại phải vào cung làm thái giá, khó trách hắn cứ canh cánh trong lòng.

Tâm tình thoáng xúc động, y khẽ trút một tiếng thở dài thương tiếc, "Cứ làm theo lời Lý tẩu đi."

Y chỉ làm theo lẽ thường, không suy nghĩ quá mức sâu xa.

Nếu không phải Phó Thần ra tay ngăn lại theo bản năng, y thậm chí không biết Phó Thần lại mặc cảm như thế.

Y bước ra cửa, thấy Quỷ Tử, Quỷ Tị vẫn đang tận trung với cương vị công tác thì nhìn chằm chằm một lúc lâu.

Bọn họ hoảng đến toát mồ hôi hột, không biết Thiệu Hoa Trì có ý gì.

Nhìn đủ rồi, Thiệu Hoa Trì bỗng nói một câu, "Mười hai người các ngươi, có từng trách ta, lệnh cho các người tịnh thân vào cung phò trợ ta không?"

Hai người đối mặt nhìn nhau, cuối cùng cúi đầu, há miệng vài lần cũng chẳng biết trả lời làm sao. Sau khi được huấn luyện, tuy duy về sự trung thành đã bám rễ trong đầu họ, có phần cứng nhắc, nhưng chung quy đều là người, ai cũng có thất tình lục dục, bọn họ đương nhiên có cảm giác. Lúc này, nhìn thấy nét mặt có chút cảm thương của điện hạ nhưng không biết an ủi làm sao. Hơn nữa, rất lâu trước kia, khi được Lệ phi chọn làm thế lực ngoài cung, bọn họ chưa từng nghe thất điện hạ là người biết suy xét cho người khác.

Bây giờ trông thấy, trong lòng lại có cảm giác được người ta coi trọng. Con người đâu phải cây cỏ, sao có thể vô tình.

Thất điện hạ có thể suy nghĩ cho bọn họ một chút thôi đã là vạn hạnh rồi.

"Ta lấy làm thẹn." Những lời này của Thiệu Hoa Trì xuất phát từ tận đáy lòng, không phải cố tình thu nạp nhân tâm.

"Có thể góp sức san phẳng con đường bá nghiệp trước mắt của điện hạ, ta dù chết muôn lần cũng không do dự." Quỷ Tử và Quỷ Tị trăm miệng một lời, cũng không phải câu cửa miệng do được huấn luyện, mà thành tâm hơn rất nhiều.

Rất lâu trước kia, khi Thiệu Hoa Trì rơi xuống hồ ở Điểm Giáng đài, bị người ta ném băng xuống cho suýt chết cóng, chết chìm, nhóm dũng sĩ bọn họ cũng chỉ đứng xa chờ lệnh chứ chẳng mảy may đến gần. Tuy đó là yêu cầu của Thiệu Hoa Trì như bản thân họ chẳng hề có tình chủ tớ, muốn ra tay hộ chủ. Giờ đây đã thay đổi ít nhiều.

Thiệu Hoa Trì bỗng nhớ đến Lệ phi lúc còn tại thế, đã từng nói với y một câu.

Hoa Trì, sinh mệnh con cao quý hơn người thường, nhưng mệnh đồ lai suy yếu. Từ nhỏ đã biết nhiều chuyện trong cung, tâm tư sâu nặng cho nên thường giả vờ thô bạo, âm trầm để tự làm mình yếu thế, lâu ngày lại xuất thần nhập hóa, coi đó là bản tính của mình, rất khó sửa đổi. Nương rất bất an, sợ con cứ như thế mãi. Chỉ mong con gặp được cơ hội tốt thì phải tận dụng mà củng cố địa vị về sau, phải tu thân dưỡng tính, kiềm chế chính mình, tâm có bình ổn thì sự mới thành.

Kẻ làm nên đại sự đều sẽ có lúc không biết phải tiến hay lùi, cho nên cứ nghe thiện mệnh mà làm hết khả năng. Có được có mất mới có thể tiến xa về phía trước, nhưng đừng vì thế mà để mất đi bản tính cùng thiện đức của mình.

Lòng có chí lớn mới làm nên thành tựu.

.

Bạch diện công tử Tiết Duệ bị quan binh giữ lấy, lôi vào phủ đệ.

Thấy nhà cửa đã bị bọn lính càn quét, đám ca nhi trong phủ luôn miệng kêu gào công tử suốt một canh iowf mà không có ai đáp. Binh lính điều tra thật kỹ càng, không buông tha từng góc nhỏ, cũng không thèm cho Tiết tướng một chút thể diện, đường đường chính chính đạp vào mặt mũi tể tướng đương triều.

Sắc mặt Tiết tướng lạnh tựa hàn sương tháng chạp, thần sắc nặng nề.

Binh lính do Xu Mật viện phái binh cùng với Ấp An phủ liên hợp, tay cầm văn thư có quan ấn, trong đêm nay số người còn có thể tăng thêm. Việc này phải tiến hành bí mật. Hoàng đế ra lệnh không được gióng trống khua chiêng.



Mà người mang binh thì Phó Thần biết rất rõ, Ngạc Hồng Phong.

Sau quốc yến, Ngac đô đốc cấp báo lên Tấn Thành đế chuyện thích khách. Hoàng đế cực kỳ khiếp sự, sai người đến rừng trúc ở Dịch Đình hồ điều tra rõ ràng, xác nhận không có sai lầm gì thì lập tức báo lại.

Trong quá trình này còn phát sinh một chuyện nhỏ. Được Phó Thần nhắc nhỏ, Ngạc Hồng Phong phái người trông coi ở rừng trúc để ngừa phát sinh thêm chuyện khó lường. Lúc đầu, Ngạc Hồng Phong không biết vì sao, chẳng lẽ người chết còn có thể đội mồ sống dậy hay sao mà phải sai người canh giữ. Thế mà hắn không ngờ, nếu không phải hắn sai không ít người tới thì đã sập bẫy rồi.

Không sai, khi hắn sai lính đến rừng trúc thì có mấy thái giám đến trộm mấy thi thể này.

Khi bị bọn họ phát hiện ra, cả đám đồng loạt tự sát, không để lại chút manh mối nào.

Tấn Thành đế nghe Ngạc Hồng Phong báo lại lần thứ hai thì càng thêm nóng ruột, vội vàng đế nơi xảy ra chuyện, trông thấy hiện trường cực kỳ thảm khốc sau vụ tàn sát lẫn nhau. Những kẻ này đương nhiên đều đã chết, không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh bon họ là thích khách. Chỉ dựa vào lời của một mình Ngạc Hồng Phong thì có hơi bất công. Nhưng trong cung không ít binh lính có võ nghệ cao cường, bao gồm cả những thân tín của Tấn Thành đế. Chỉ nhìn vào trạng thái khi chết của những người này đã có thể nhận ra, bọn họ đều là cao thủ, thế mà lại mặc trang phục thái giám, ngang nhiên đi lại trong cung.

Sao có chuyện thái giám là tuyệt đỉnh cao thủ? Chuyện này đúng là phi lý hết sức.

Sai Lưu Túng trình lên toàn bộ hồ sơ của mấy thái giám này, hầu như không phát hiện ra điều gì sai sót, hơn nữa bọn họ đều đã ở trong cung rất nhiều năm.

Nghĩ cũng đoán được tâm tình Tấn Thành đế lúc này, hắn sao có thể kê gối ngủ ngon đêm nay.

Tấn Thành đế vừa hoảng vừa giận. Chẳng lẽ sự an toàn trong cung điện của hắn đã mong manh đến vậy. Một đám mật thám trà trộn vào cung, cũng may sao chúng giết nhau ở chỗ này, chứ nếu không, một ngày nào đó đến ám sát hắn thì sao?

Tra rõ, đương nhiên là phải tra sạch sành sanh!

Nhưng bây giờ sứ thần ngoại quốc còn ở đây, hắn không thể gây ra ồn ào lớn, càng không thể để bọn họ biết Tấn triều hoành tráng là thế mà có kẻ dễ dàng trà trộn vào.

Ngạc Hồng Phong nói lại toàn bộ những lời của Phó Thần, dẫn sự việc lên đầu Thẩm Kiêu. Tấn Thành đế nghe xong lập tức gọi tội thần Thẩm Kiêu tới.

Thẩm Kiêu vẫn giữ nguyên tư thái bình tĩnh, hoàn toàn chẳng giống một tù nhân, khai rằng kẻ chủ mưu vẫn ở sau màn, y chỉ là do Tiếu Ung sai sử.

Nhắc đến Tiết Ung, Tấn Thành đế lập tức nhớ tới lão nhị Thiệu Hoa Dương.

Tiết Ung là nhạc phụ của lão nhị, lúc này lại phái người vào trong cung lục lọi, thậm chí còn có thể mang mưu đồ ám sát? Y có mưu đồ gì, muốn thiên hạ đổi chủ?

Cũng may hoàng đế cũng không thật hồ đồ. Thẩm Kiêu muốn nói ai thì chính là người đó sao? Không dễ thế được.

Một xô nước bẩn không phải muốn hắt thì hắt.

Tóm lại, cần phái người đến Tiết phủ điều tra ngay lập tức, khiến cho Tiết Ung không thể đoán trước, trở tay không kịp.

Tiết Ung vừa mới hồi phủ đã bị quan binh vây quanh.

Mà Tiết Duệ trở về từ sông hộ thành cũng bị gô cổ lôi vào.

.

Trong lúc đó, Lý Tẩu nắn lại xương, băng bó vế thương cho Phó Thần. Hai canh giờ sau, Phó Thần mới dần dần tỉnh lại.

Thiệu Hoa Trì lúc đó đang ngồi ở tiền đường nghe thuộc hạ báo cáo thì hay tin, ánh mắt vui sướng, bỏ mặc thuộc hạ chưa trình bày xong, nhanh chân đẩy cửa định vào.

Ngay khoảnh khắc đó, bước chân chợt dừng.

Không đúng, sao ta lại kích động như thế?

Phó Thần chỉ bị thương da thịt, mất máu, tay bị trật khớp, tỉnh lại là chuyện đoán trước được.

Nếu hắn thấy ta kích động như vậy thì sẽ nhìn ta thế nào? Chắc sẽ cho rằng ta quá mức vui sướng, không có khí độ trấn định của một hoàng tử.

Thiệu Hoa Trì nghiêm sắc mắt, biểu cảm có chút cứng đờ.

Y nhếch khóe miệng, cố gắng tự nhiên nhất có thể.

Thản nhiên đi vào, thản nhiên mỉm cười, hờ hững mà nói, "Còn tưởng ngươi chết rồi. Không chết thì tốt, mệnh lớn thật."

Gương mặt Phó Thần tái nhợt, chống tay bên giường, khó nhọc nói, "Điện hạ...Không kịp nữa rồi, mau vào cung, kẻo muộn....Thẩm Kiêu sắp trốn thoát !"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau