Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng
Chương 81
Muốn tiến hành âm hôn, đương nhiên người phải chết trước.
Nhưng nếu đang tiến hành lễ hoàn sinh thì người hẳn là còn sông. Ý của Lý Biến Thiên chẳng qua chỉ là cách nói khác của việc giết người.
Nhìn xem đường đường là hoàng đế cua Kích quốc, rõ ràng là chuyện táng tận thiên lương mà còn nói thành chuyện tao nhã như phong hoa tuyết nguyện.
Giữa đêm hôm khuya khoắt, Lý Biến Thiên lại cố tình chạy đến vùng núi hoang vu này để giết một kẻ bắn đại bác tám lần cũng chẳng tới được chỗ hắn. Nếu chỉ là nghe nói, Tân Di không cách nào tin được. Nhưng hiện giờ, chuyện xảy ran gay trước mắt rồi, tin hay không cũng chẳng làm gì được. Rốt cuộc tiểu thái giám này có lai luchj gì, hết lần này đến lần khác đắc tội với những nhân vật tai to mặt lớn.
Tân Di nhìn cỗ quan tài vẫn còn đóng kín, bất động. Chỉ cần làm thêm mấy động tác thì lễ hoàn sinh sẽ kết thúc, vậy mà sao đám người kia lại chọn ngay lúc này mà tới.
"Huynh nhất định muốn làm vậy sao? Không có cách nào thương lượng? Hắn là người của ta, không thể giết. Nếu huynh muốn động đến hắn thì phải qua được bọn ta trước đã." Tân Di không cho rằng mình đã rơi vào thế bại trận. Đôi mắt sắc bén quét qua những binh lính ăn mặc như hộ vệ thông thường, "Mau sai người lui xuống ! Các ngươi chắc cũng không muốn đẩy ta vào đường cùng chứ?"
Tân Di nghiến răng. Dù là vì địa vị của bản thân hay vì gã đang đại diện cho Trăn quốc đi nữa, chỉ có một điều chắc chắn, gã không thể để mình chịu yếu thế. Hơn nữa, gã vẫn rất tranh thủ một phen. Gã rất tò mò về tên thái giám có thể mê hoặc một nhân vật như hoàng quý phi, nếu không thì sao có thể đắc tội với công chúa Tấn quốc. Nhưng hiện tại, kẻ đối mặt với gã không phải cô công chúa có thể cò kè mặc cả kia, mà là Ký Biến Thiên chinh chiến tứ phương, uy danh hiển hách.
Lý Biến Thiên có rất nhiều danh xưng. Tỷ như hầu hết mọi người đều gọi hắn là Long Lăng Vương vì năm đó hắn tự mình thành lập đội quân Lăng Long Kỵ. Hắn làm hoàn đế, rất ít người biết tục danh, cũng chẳng mấy ai được thấy dung mạo. Sau khi chân bị thương, hắn càng ít khi lộ mặt trước công chúng, nhưng vị quân chủ của Kích quốc này chính là vị thần trong lòng quân binh và bách tính.
Dù Tân Di gào thét thế nào, nếu Lý Biến Thiên không ra lệnh, những người này sẽ không lùi dù chỉ một bước.
Trong mắt Lý Biến Thiên, loại người không hề quang minh chính đại, chỉ dựa vào nịnh nọt mà lên được chức cửu thiên tuế thì chẳng khác gì một con chó thích sủa bậy. Dù móng vuốt có sắc bén, ánh mắt có cay nghiệt thì cũng chỉ đến mức đó thôi, không hề có phong thái khí độ của hoàng tộc chân chính. Cục diện chư hầu cát cứ hiện hay ở Trăn quốc cũng có "công lao" của vị này. Nhưng nơi này không phải chỗ kẻ to mồm hơn có thể thắng.
Nam nhân ngồi trên xe lăn chẳng hề có động tác gì, chỉ hít thở khe khẽ mà cũng khiến kẻ khác không dám cựa quậy. Hắn tựa như một vi lang vương đang uống nước sông Tinh Hà, hết sức phóng khoáng, ưu nhã, vậy mà chẳng hiểu sao vẫn khiến cảm giác ác bách bốn phía tăng lên không ngừng. Người làm được như vậy, trên đời có lẽ chỉ có mình hắn.
Lý Biến Thiên ngước mắt nhìn trời. Mây đen che kín trời sao. Thất Sát và Tân Di, cũng như Tấn quốc và Trăn quốc, bỏ qua cơ hội này thì biết đến khi nào? Tiên lễ hậu binh là cách thức hành động của hắn. Chẳng cần nhiều lời, đối phương đã tư dâng đến cửa thì lý nào không động tới. Hắn đưa mắt ra hiệu cho binh lính bắt Tân Di.
Khi bị giữ chặt, Tân Di vẫn không thể tin được Lý Biến Thiên lại đối đãi với gã như thế.
Ngay lúc Tân Di bị bắt, đội hộ vệ của gã vùng lên phản kháng cũng bị tiêu diệt trong nháy mắt. Lý Biến Thiên có ưu thế về nhân số, bọn họ ra tay rất nhanh, gần như nghiền nát. Cả đám người đồng loạt rơi đầu, máu đỏ phun đầy mặt đất, nở rộ trong đêm đen.
Những hộ vệ của Tân Di đến chết cũng không ngờ, có người dám ra tay với Cửu thiên tuế ngay trên lãnh địa Tấn quốc.
Trong mắt Tân Di đầy khiếp sợ, xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Cùng với tiếng gió lạnh vù vù rít khẽ, gã mơ hồ có cảm giác không ổn : Mục đích của Lý Biến Thiên.
Hiện giờ gã mới hối hận vì sao hôm nay lại bí mật hành động, mang quá ít người bên mình, "Ngươi muốn khai chiến sao!"
Trong đêm đen tĩnh lặng, âm thanh sắc nhọn của thái giám gào lên nghe càng chói tai. Lý Biến Thiên có chút không kiên nhẫn.
Khai chiến?
Không, sao có thể chỉ đơn giản như vậy được.
Lý Biến Thiên không nói gì, chỉ nhìn Tân Di. Gió đêm lay động một góc y bào, trên đó thêu đồ đằng màu bạc, là dấu hiệu của thương hội nào đấy ở Trăn quốc.
Nếu chuyện nhóm người này làm điều ghê tởm ở Tấn quốc bị người khác tố giác, chỉ cần nhìn đồ đằng cũng có thể khiến người Tấn quốc nhận định Trăn quốc bọn họ đến triều bái là có mục đích riêng.
Một mũi tên hạ ba con chim, ly gián Tấn quốc và Trăn quốc, tiến thêm một bước làm rối loạn Trăn quốc, xóa bỏ bản thân khỏi vòng hiềm nghi. Dù Trăn quốc có giải thích đây là chuyện hiểu lầm nhưng vẫn khiến người Tấn quốc mang lòng chán ghét, tình hữu hảo bang giao sẽ chỉ còn là lời nói suông.
Trong lúc này, bầu không khí vô cùng căng thẳng. Tân Di biết hắn muốn làm gì. Kẻ này là một bá chủ, một bá chủ có dã tâm điên cuồng.
Thậm chí Tân Di còn nghĩ, thứ hắn muốn đạt được là gì?
Nhất thống thiên hạ !
Một Kích quốc nho nhỏ không thỏa mãn được hắn.
Dù là gã, hoàng đế Tấn quốc hay các quốc gia khác, e rằng không thể hình dung được, kẻ năm đó vẫn còn là đứa trẻ vô tri đã có thể trưởng thành đến mức này.
"Ngươi muốn thế nào mới chịu tha cho ta?" Tân Di nhận thấy âm thanh của mình lộ vẻ yếu thế, khẩn cầu. Vì chuyện xử lý Phó Thần hôm nay, gã không mang theo nhiều hộ vệ ra ngoài, điều này cũng cho Lý Biến Thiên cơ hội giết gã. Đương nhiên tất cả chỉ là tình cờ thôi, vừa lúc gã thương nghị với công chúa, bị Lý Biến Thiên bắt gặp nên thuận thế mà làm.
Nếu gã chết trong lãnh thổ Tấn quốc, sẽ chẳng ai hoài nghi Kích quốc vẫn không xuất hiện từ đầu chí cuối.
Đến lúc đó, Tấn quốc và Trăn quốc giao chiến, Kích quốc thành ngư ông đắc lợi, quả là tính toán trơn tru.
Một nhân vật cay nghiệt, xảo quyệt như vậy, đúng là sinh ra để lên ngôi hoàng đế.
Không có được thì đạp đổ.
Phó Thần lắng nghe những âm thanh đứt quãng của cuộc đối thoại bên ngoài. Tiếng nói rất mơ hồ, hầu như không nghe được, chỉ có mấy chữ rời rạc lọt vào tai.
Hắn hít từng ngụm khí nhỏ, cố gắng chắp ghép những thứ nghe được trong đầu óc hỗn loạn. Lúc này, hắn chỉ xác nhận được một điều, kẻ ngồi xe lăn hắn gặp bên sông hộ thành kia lai lịch không nhỏ.
Tân Di dù ương ngạnh nhưng cũng là kẻ có tính toán, không phải kẻ dễ dàng xúc động. Chỉ có kẻ trước mắt mới có thể khiến gã kiêng kị cùng tôn trọng như thế.
Họ Lý, trong thiên hạ có rất nhiều. Nếu muốn tìm thì sợ rằng tìm mấy ngày cũng chẳng hết được. Nhưng có mấy kẻ khiến Tân Di phải gọi Lý huynh, lại dùng lời lẽ trang trọng kính cẩn như thế? Chỉ có thể là kẻ quyền cao chức trọng mà thôi.
Trong những tin tức Phó Thần từng thu thập được, kẻ vang danh mang họ Lý thì có Hà Đông Lý thị, vương gia khác họ của Trăn quốc, Lý bộ lạc của Kị Tang quốc, cùng hoàng tộc của Kích quốc....
Xe lăn....chân tật nguyền....
Còn mang theo nhiều binh lính ăn mặc như hộ vệ, có ý đồ với Tấn quốc, có khả năng tới quốc đô mà còn dẫn nhiêu tùy tùng, có tật ở chân... Sau khi loại trừ dần, chỉ còn lại tam trưởng lão của Lý bộ lạc và hoàng đế Kích quốc. Nhưng dù là người nào trong số họ thì đều đã trên ba mươi tuổi. Trong tia sáng hoàng hôn hôm ấy, hắn có thể thấy được người trên xe lăn kia vô cùng trẻ tuổi, có lẽ còn chưa đến hai mươi, tuổi tác không ăn khớp.
Tư liệu từ các nước khác, cho dù là Túc Ngọc thu thập, cũng chỉ có vài câu miêu tả vụn vặt. Cũng như chuyện tê tước trước kia, sách chỉ vỏn vẹn ghi chúng từng xuất hiện trong chiến tranh Lộc Tuân. Suy nghĩ cua Phó Thần dần rơi vào ngõ cụt.
Là ai?
Rốt cuộc là ai !
Hắn có cảm giác chỉ cần xác định được thân phận của người này, mọi bí ẩn trước kia đều có lời giải thích.
......
Thấy ánh sáng đèn lồng bên kia, đoàn người của Thiệu Hoa Trì dừng bước. Có người canh gác xung quanh nghĩa địa.
Ngay cả lối vào rừng mà bọn họ lén lút thông qua cũng có người đứng canh, chứng tỏ chuyện này có rất nhiều vấn đề.
Mục tiêu rõ ràng, là nơi Phó Thần đang ở.
Đối phương phòng thủ cực kỳ nghiêm mật. Phải là dạng người có thân phận nào mới sắp xếp được từng trận phòng hộ chặt chẽ như thế?
Đám người này có quan hệ gì với công chúa hay không? Tân Di đâu? Liệu có còn ở chỗ này không?
Cuối cùng là đêỉm quan trọng nhất, một đám người bất thường như vậy đến Loan kinh lúc nào? Vì sao các lực lượng tình báo đều không phát hiện ra?
Gió thu xào xạc từng hồi. Đám người dừng giữa rừng cây, án binh bất động, chờ Thiệu Hoa Trì hạ lệnh.
Nếu bọn họ cứ thế xông vào thì sẽ kích động đối phương, không chừng sẽ trực tiếp ra tay giết người diệt khẩu, không thể mạo hiểm được.
Thiệu Hoa Trì bình tâm lại, viết vài chữ lên tay đám Quỷ Tử : Thôn dân.
Pháp bất trách chúng*, cũng có chung đạo lý này. Người thường nhìn như vô dụng, nhưng khi tụ lại đông đúc tới mức nhất định thì trở thành lực lương không thể chống đỡ.
*Pháp bất trách chúng: đại khái khi một đám đông cùng làm điều phi pháp thì luật pháp rất khó xử phạt.
Ở nơi khác, hai bên vẫn đang giằng co.
Lý Biến Thiên lắc đầu, xem như trả lời câu hỏi của Tân Di : không thể tha cho gã.
Chính Lý Biến Thiên cũng không ngờ tới, trên đường đuổi giết Thất Sát lại tình cờ gặp kẻ này, xem như một công đôi việc.
"Lý, a....!!" Tân Di kêu lên thảm thiết. Khi gã còn chưa để ý, hai cánh tay đã bị những binh lính vô cùng lão luyện lật ngược ra sau, trói lại. Cằm bị rạch ra, tiếng xương cốt răng rắc nát gãy, miệng không thể khép lại. Có kẻ thò tay, dùng sức kéo đứt đầu lưỡi Tân Di.
Máu tươi phun ngập khoang miệng nhưng không cách nào giữ lại, cứ thế tràn ra mặt đất. Nửa khuôn mặt gã thấm đẫm máy tươi, như đầu lệ quỷ treo trên tường.
"Ngươi là một tên thái giám, không có tư cách gọi tên chủ công." Đúng vậy, dù ngươi có là cửu thiên tuế thì sao? Cuối cùng cũng chỉ là tên thái giám, tên hoạn quan danh bất chính ngôn bất thuận, đáng bị thế nhân phỉ nhổ.
Ném chiếc lưỡi còn dính máu tươi đầm đìa kia xuống đất, binh lính đó lại tiếp tục dùng dày dẫm nát cái lưỡi đỏ hỏn của Tân Di.
Tân Di đã đau đến không nói nên lời, hai tài ong ong, tiếng binh lính Kích quốc cười vang hỗn loạn. Gã lăn lộn trên mặt đất, cuộn mình lại, con ngươi mở trừng trừng, miệng òng ọc không phát ra tiếng.
"Tốt, nâng quan tài lên, đưa hắn một đoạn đường cuối cùng." Lý Biến Thiên nói nhẹ nhàng bâng quơ, nâng tay sai người thuận tiện giải quyết đám bách tính ở Loan kinh.
Bọn lính bắt những người đó đưa quan tài còn chưa hạ táng của cô nương tới đây, đặt ở chính giữa. Thi thể đã trương lên trắng bệch, sưng phồng đến mức chẳng còn nhận ra dáng vẻ mỹ lệ khi còn sống. Có ít bọt nước vỡ ra, chảy mủ vàng đặc, như một bức họa quái vật.
Phó Thần nằm trong quan tài cũng cảm thấy một trận gió âm u lạnh lẽo, như thể oán khí của cô nương chuẩn bị kết âm hôn với hắn.
Thuật sĩ không bị giết toàn bộ. Binh lính xách bọn họ như xách cổ gà tới đây, không quan tâm đến bộ dạng run rẩy của bọn họ. Cho bọn họ sống đến giờ chỉ để làm trợ thủ trong lúc này mà thôi.
Lý Biến Thiên nói với Du Kỳ Chính đứng phía sau, "Còn lại đành làm phiền tiên sinh."
Du Kỳ Chính hành lễ, sau đó đi tới, nhìn cố quan tài đang được nâng lên từng chút một.
Phó Thần nín thở, toàn thân căng cứng, hai tay bấu chặt vách quan tài để thân mình thăng bằng một chút. Hắn biết mình đang bị đưa lên, chỉ lát nữa thôi sẽ chịu kiếp bị làm thịt.
Hắn sờ soạng trên người, tìm bất cứ thứ gì dùng được. Chỉ có mấy bao giấy, Lương Thành Văn đưa cho hắn trước lúc đi, dùng làm vật phòng thân. Lần trước ở sông hộ thành, chúng bị ngấm nước cho nên hầu hết đều hỏng. Hắn chỉ còn dư lại bảy tám phần để dự bi, không đến nước bần cùng thì không muốn động tới.
Chuẩn bị xong xuôi, đặt hai cỗ quan tài bên cạnh nhau, trên nắp còn lấy một mảnh vải đỏ phủ lên, đại diện cho lễ thành thân.
Có tiếng ma sát xoèn xoẹt, là tiếng cởi dây thừng trên nắp quan tài, bọn họ đang định mở ra.
Trái tim đập vang đội trong lồng ngực. Phó Thần biết đường sống duy nhất của hắn chỉ nằm trong tích tắc kia.
Thẩm Bân đã đợi rất lâu, không kiềm chế được, vôi vàng đi về phía trước, quỳ xuống trước mặt Lý Biến Thiên. "Xin chủ công cho thuộc hạ tự tay hạ sát kẻ thủ."
"Đi đi." Lý Biến Thiên phất tay.
Thẩm Bân hết sức kích động, mỗi bước đi đều run rẩy kịch liệt.
Trong đầu y hiện ra hình ảnh mong đợi từ lâu. Sau khi trông thấy kẻ thù, y sẽ cắt xẻ từng tấc từng tấc da thịt hắn, nấu thành đủ thứ đồ ăn. Chỗ nào làm thành món gì là ngon nhất, y đều có kế hoạc cả rồi. Đến khi nấu xong sẽ mang đến trước mộ ca ca, tế linh hồn ca ca trên trời.
Mặt y đỏ bừng đầy kích độ, tay run càng ác liệt hơn, nở nụ cười vặn vẹo. Mau lên, mau lên.....
Tay chạm đến nắp quan tài !
Đúng lúc này !
Từ cách đó không, tiếng huyên náo vọng lại, đang đi tới gần chỗ này.
Tuy chỉ là bách tính thông thường, nhưng người đông thế mạnh, nhao nhao muốn báo thù, nhìn số đuốc tràn ngập cũng thấy đối phương đông và hung hãn tới mức nào. Thủ hạ của Lý Biến Thiên cũng không dám đứng yên tại chỗ, lập tức chạy tới báo cáo. Đây là Loan kinh, nếu bọn họ giết vài người thì chỉ cần đem chôn là xong việc, nhưng nếu tàn sát bách tính Loan kinh bốn phía thì hành tung sẽ bại lộ ngay.
"Có người phát hiện ra nơi này." Đuôi mắt Lý Biến Thiên hơi hạ xuống. Ngón tay dài, mảnh, trắng đến yêu dã vạch ra một độ cong trên không trung, chỉ thẳng vào Tân Di. Lâm Nguy không sợ, có hắn ở đây, đội ngũ không bao giờ loạn, "Giết Tân Di, cắt bỏ ngũ quan, sau đó giết kẻ trong quan tài ! Những kẻ khác theo ta ! Lập tức ra tay.
Ngàn vạn cây đuốc ngày càng dày đặc. Những thân dân ở vùng lân cận đều bị kéo tới đây.
Thực ra vốn chỉ là một hộ. Thiệu Hoa Trì hỏi thăm tin tức, biết rằng chỗ này đang có nhà đang chôn cất một nữ nhi không may ngã xuống sông chết đuối. Y phóng đại sự việc, nói ở đây có kẻ làm loạn giết mấy mạng người, còn muốn quật mộ phần tổ tiên bọn họ.
Các thôn dân quả nhiên phát hiện ra, những người đi đưa tang nữ nhi đến giờ này còn chưa về, độ tin cậy của lời đồn tăng cao hẳn.
Mộ địa Kinh Giao là nơi họ an táng người chết đời này qua đời khác. Có kẻ dám quấy nhiễu tổ tông bọn họ, so với giết người còn nghiêm trọng hơn.
Họ liền gọi người cách vách, một gọi mười, mười gọi trăm. Thôn dân cũng có đoàn thể, lực lượng của mình. Cả một đám đông nghìn nghịt như thế mà không đòi được công đạo hay sao?
Âm thanh càng lúc càng gần. Đám điêu dân kia!
Thẩm Bân hận đến mức con mắt vằn vện tơ máu. Lúc này, Lý Biến Thiên đã đã mang những binh lính tinh nhuệ rời đi. Bọn họ đương nhiên không thể bại lộ thân phân trước thần dân Tấn quốc.
Chỉ còn lại một nhóm nhỏ được giao cho Thẩm Bân. Thẩm Bân gần như phát điên, cạy mở nắp quan tài...
Nắp quan tài tách ra, để lộ một khe hở, càng lúc càng lớn !
Nhưng nếu đang tiến hành lễ hoàn sinh thì người hẳn là còn sông. Ý của Lý Biến Thiên chẳng qua chỉ là cách nói khác của việc giết người.
Nhìn xem đường đường là hoàng đế cua Kích quốc, rõ ràng là chuyện táng tận thiên lương mà còn nói thành chuyện tao nhã như phong hoa tuyết nguyện.
Giữa đêm hôm khuya khoắt, Lý Biến Thiên lại cố tình chạy đến vùng núi hoang vu này để giết một kẻ bắn đại bác tám lần cũng chẳng tới được chỗ hắn. Nếu chỉ là nghe nói, Tân Di không cách nào tin được. Nhưng hiện giờ, chuyện xảy ran gay trước mắt rồi, tin hay không cũng chẳng làm gì được. Rốt cuộc tiểu thái giám này có lai luchj gì, hết lần này đến lần khác đắc tội với những nhân vật tai to mặt lớn.
Tân Di nhìn cỗ quan tài vẫn còn đóng kín, bất động. Chỉ cần làm thêm mấy động tác thì lễ hoàn sinh sẽ kết thúc, vậy mà sao đám người kia lại chọn ngay lúc này mà tới.
"Huynh nhất định muốn làm vậy sao? Không có cách nào thương lượng? Hắn là người của ta, không thể giết. Nếu huynh muốn động đến hắn thì phải qua được bọn ta trước đã." Tân Di không cho rằng mình đã rơi vào thế bại trận. Đôi mắt sắc bén quét qua những binh lính ăn mặc như hộ vệ thông thường, "Mau sai người lui xuống ! Các ngươi chắc cũng không muốn đẩy ta vào đường cùng chứ?"
Tân Di nghiến răng. Dù là vì địa vị của bản thân hay vì gã đang đại diện cho Trăn quốc đi nữa, chỉ có một điều chắc chắn, gã không thể để mình chịu yếu thế. Hơn nữa, gã vẫn rất tranh thủ một phen. Gã rất tò mò về tên thái giám có thể mê hoặc một nhân vật như hoàng quý phi, nếu không thì sao có thể đắc tội với công chúa Tấn quốc. Nhưng hiện tại, kẻ đối mặt với gã không phải cô công chúa có thể cò kè mặc cả kia, mà là Ký Biến Thiên chinh chiến tứ phương, uy danh hiển hách.
Lý Biến Thiên có rất nhiều danh xưng. Tỷ như hầu hết mọi người đều gọi hắn là Long Lăng Vương vì năm đó hắn tự mình thành lập đội quân Lăng Long Kỵ. Hắn làm hoàn đế, rất ít người biết tục danh, cũng chẳng mấy ai được thấy dung mạo. Sau khi chân bị thương, hắn càng ít khi lộ mặt trước công chúng, nhưng vị quân chủ của Kích quốc này chính là vị thần trong lòng quân binh và bách tính.
Dù Tân Di gào thét thế nào, nếu Lý Biến Thiên không ra lệnh, những người này sẽ không lùi dù chỉ một bước.
Trong mắt Lý Biến Thiên, loại người không hề quang minh chính đại, chỉ dựa vào nịnh nọt mà lên được chức cửu thiên tuế thì chẳng khác gì một con chó thích sủa bậy. Dù móng vuốt có sắc bén, ánh mắt có cay nghiệt thì cũng chỉ đến mức đó thôi, không hề có phong thái khí độ của hoàng tộc chân chính. Cục diện chư hầu cát cứ hiện hay ở Trăn quốc cũng có "công lao" của vị này. Nhưng nơi này không phải chỗ kẻ to mồm hơn có thể thắng.
Nam nhân ngồi trên xe lăn chẳng hề có động tác gì, chỉ hít thở khe khẽ mà cũng khiến kẻ khác không dám cựa quậy. Hắn tựa như một vi lang vương đang uống nước sông Tinh Hà, hết sức phóng khoáng, ưu nhã, vậy mà chẳng hiểu sao vẫn khiến cảm giác ác bách bốn phía tăng lên không ngừng. Người làm được như vậy, trên đời có lẽ chỉ có mình hắn.
Lý Biến Thiên ngước mắt nhìn trời. Mây đen che kín trời sao. Thất Sát và Tân Di, cũng như Tấn quốc và Trăn quốc, bỏ qua cơ hội này thì biết đến khi nào? Tiên lễ hậu binh là cách thức hành động của hắn. Chẳng cần nhiều lời, đối phương đã tư dâng đến cửa thì lý nào không động tới. Hắn đưa mắt ra hiệu cho binh lính bắt Tân Di.
Khi bị giữ chặt, Tân Di vẫn không thể tin được Lý Biến Thiên lại đối đãi với gã như thế.
Ngay lúc Tân Di bị bắt, đội hộ vệ của gã vùng lên phản kháng cũng bị tiêu diệt trong nháy mắt. Lý Biến Thiên có ưu thế về nhân số, bọn họ ra tay rất nhanh, gần như nghiền nát. Cả đám người đồng loạt rơi đầu, máu đỏ phun đầy mặt đất, nở rộ trong đêm đen.
Những hộ vệ của Tân Di đến chết cũng không ngờ, có người dám ra tay với Cửu thiên tuế ngay trên lãnh địa Tấn quốc.
Trong mắt Tân Di đầy khiếp sợ, xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Cùng với tiếng gió lạnh vù vù rít khẽ, gã mơ hồ có cảm giác không ổn : Mục đích của Lý Biến Thiên.
Hiện giờ gã mới hối hận vì sao hôm nay lại bí mật hành động, mang quá ít người bên mình, "Ngươi muốn khai chiến sao!"
Trong đêm đen tĩnh lặng, âm thanh sắc nhọn của thái giám gào lên nghe càng chói tai. Lý Biến Thiên có chút không kiên nhẫn.
Khai chiến?
Không, sao có thể chỉ đơn giản như vậy được.
Lý Biến Thiên không nói gì, chỉ nhìn Tân Di. Gió đêm lay động một góc y bào, trên đó thêu đồ đằng màu bạc, là dấu hiệu của thương hội nào đấy ở Trăn quốc.
Nếu chuyện nhóm người này làm điều ghê tởm ở Tấn quốc bị người khác tố giác, chỉ cần nhìn đồ đằng cũng có thể khiến người Tấn quốc nhận định Trăn quốc bọn họ đến triều bái là có mục đích riêng.
Một mũi tên hạ ba con chim, ly gián Tấn quốc và Trăn quốc, tiến thêm một bước làm rối loạn Trăn quốc, xóa bỏ bản thân khỏi vòng hiềm nghi. Dù Trăn quốc có giải thích đây là chuyện hiểu lầm nhưng vẫn khiến người Tấn quốc mang lòng chán ghét, tình hữu hảo bang giao sẽ chỉ còn là lời nói suông.
Trong lúc này, bầu không khí vô cùng căng thẳng. Tân Di biết hắn muốn làm gì. Kẻ này là một bá chủ, một bá chủ có dã tâm điên cuồng.
Thậm chí Tân Di còn nghĩ, thứ hắn muốn đạt được là gì?
Nhất thống thiên hạ !
Một Kích quốc nho nhỏ không thỏa mãn được hắn.
Dù là gã, hoàng đế Tấn quốc hay các quốc gia khác, e rằng không thể hình dung được, kẻ năm đó vẫn còn là đứa trẻ vô tri đã có thể trưởng thành đến mức này.
"Ngươi muốn thế nào mới chịu tha cho ta?" Tân Di nhận thấy âm thanh của mình lộ vẻ yếu thế, khẩn cầu. Vì chuyện xử lý Phó Thần hôm nay, gã không mang theo nhiều hộ vệ ra ngoài, điều này cũng cho Lý Biến Thiên cơ hội giết gã. Đương nhiên tất cả chỉ là tình cờ thôi, vừa lúc gã thương nghị với công chúa, bị Lý Biến Thiên bắt gặp nên thuận thế mà làm.
Nếu gã chết trong lãnh thổ Tấn quốc, sẽ chẳng ai hoài nghi Kích quốc vẫn không xuất hiện từ đầu chí cuối.
Đến lúc đó, Tấn quốc và Trăn quốc giao chiến, Kích quốc thành ngư ông đắc lợi, quả là tính toán trơn tru.
Một nhân vật cay nghiệt, xảo quyệt như vậy, đúng là sinh ra để lên ngôi hoàng đế.
Không có được thì đạp đổ.
Phó Thần lắng nghe những âm thanh đứt quãng của cuộc đối thoại bên ngoài. Tiếng nói rất mơ hồ, hầu như không nghe được, chỉ có mấy chữ rời rạc lọt vào tai.
Hắn hít từng ngụm khí nhỏ, cố gắng chắp ghép những thứ nghe được trong đầu óc hỗn loạn. Lúc này, hắn chỉ xác nhận được một điều, kẻ ngồi xe lăn hắn gặp bên sông hộ thành kia lai lịch không nhỏ.
Tân Di dù ương ngạnh nhưng cũng là kẻ có tính toán, không phải kẻ dễ dàng xúc động. Chỉ có kẻ trước mắt mới có thể khiến gã kiêng kị cùng tôn trọng như thế.
Họ Lý, trong thiên hạ có rất nhiều. Nếu muốn tìm thì sợ rằng tìm mấy ngày cũng chẳng hết được. Nhưng có mấy kẻ khiến Tân Di phải gọi Lý huynh, lại dùng lời lẽ trang trọng kính cẩn như thế? Chỉ có thể là kẻ quyền cao chức trọng mà thôi.
Trong những tin tức Phó Thần từng thu thập được, kẻ vang danh mang họ Lý thì có Hà Đông Lý thị, vương gia khác họ của Trăn quốc, Lý bộ lạc của Kị Tang quốc, cùng hoàng tộc của Kích quốc....
Xe lăn....chân tật nguyền....
Còn mang theo nhiều binh lính ăn mặc như hộ vệ, có ý đồ với Tấn quốc, có khả năng tới quốc đô mà còn dẫn nhiêu tùy tùng, có tật ở chân... Sau khi loại trừ dần, chỉ còn lại tam trưởng lão của Lý bộ lạc và hoàng đế Kích quốc. Nhưng dù là người nào trong số họ thì đều đã trên ba mươi tuổi. Trong tia sáng hoàng hôn hôm ấy, hắn có thể thấy được người trên xe lăn kia vô cùng trẻ tuổi, có lẽ còn chưa đến hai mươi, tuổi tác không ăn khớp.
Tư liệu từ các nước khác, cho dù là Túc Ngọc thu thập, cũng chỉ có vài câu miêu tả vụn vặt. Cũng như chuyện tê tước trước kia, sách chỉ vỏn vẹn ghi chúng từng xuất hiện trong chiến tranh Lộc Tuân. Suy nghĩ cua Phó Thần dần rơi vào ngõ cụt.
Là ai?
Rốt cuộc là ai !
Hắn có cảm giác chỉ cần xác định được thân phận của người này, mọi bí ẩn trước kia đều có lời giải thích.
......
Thấy ánh sáng đèn lồng bên kia, đoàn người của Thiệu Hoa Trì dừng bước. Có người canh gác xung quanh nghĩa địa.
Ngay cả lối vào rừng mà bọn họ lén lút thông qua cũng có người đứng canh, chứng tỏ chuyện này có rất nhiều vấn đề.
Mục tiêu rõ ràng, là nơi Phó Thần đang ở.
Đối phương phòng thủ cực kỳ nghiêm mật. Phải là dạng người có thân phận nào mới sắp xếp được từng trận phòng hộ chặt chẽ như thế?
Đám người này có quan hệ gì với công chúa hay không? Tân Di đâu? Liệu có còn ở chỗ này không?
Cuối cùng là đêỉm quan trọng nhất, một đám người bất thường như vậy đến Loan kinh lúc nào? Vì sao các lực lượng tình báo đều không phát hiện ra?
Gió thu xào xạc từng hồi. Đám người dừng giữa rừng cây, án binh bất động, chờ Thiệu Hoa Trì hạ lệnh.
Nếu bọn họ cứ thế xông vào thì sẽ kích động đối phương, không chừng sẽ trực tiếp ra tay giết người diệt khẩu, không thể mạo hiểm được.
Thiệu Hoa Trì bình tâm lại, viết vài chữ lên tay đám Quỷ Tử : Thôn dân.
Pháp bất trách chúng*, cũng có chung đạo lý này. Người thường nhìn như vô dụng, nhưng khi tụ lại đông đúc tới mức nhất định thì trở thành lực lương không thể chống đỡ.
*Pháp bất trách chúng: đại khái khi một đám đông cùng làm điều phi pháp thì luật pháp rất khó xử phạt.
Ở nơi khác, hai bên vẫn đang giằng co.
Lý Biến Thiên lắc đầu, xem như trả lời câu hỏi của Tân Di : không thể tha cho gã.
Chính Lý Biến Thiên cũng không ngờ tới, trên đường đuổi giết Thất Sát lại tình cờ gặp kẻ này, xem như một công đôi việc.
"Lý, a....!!" Tân Di kêu lên thảm thiết. Khi gã còn chưa để ý, hai cánh tay đã bị những binh lính vô cùng lão luyện lật ngược ra sau, trói lại. Cằm bị rạch ra, tiếng xương cốt răng rắc nát gãy, miệng không thể khép lại. Có kẻ thò tay, dùng sức kéo đứt đầu lưỡi Tân Di.
Máu tươi phun ngập khoang miệng nhưng không cách nào giữ lại, cứ thế tràn ra mặt đất. Nửa khuôn mặt gã thấm đẫm máy tươi, như đầu lệ quỷ treo trên tường.
"Ngươi là một tên thái giám, không có tư cách gọi tên chủ công." Đúng vậy, dù ngươi có là cửu thiên tuế thì sao? Cuối cùng cũng chỉ là tên thái giám, tên hoạn quan danh bất chính ngôn bất thuận, đáng bị thế nhân phỉ nhổ.
Ném chiếc lưỡi còn dính máu tươi đầm đìa kia xuống đất, binh lính đó lại tiếp tục dùng dày dẫm nát cái lưỡi đỏ hỏn của Tân Di.
Tân Di đã đau đến không nói nên lời, hai tài ong ong, tiếng binh lính Kích quốc cười vang hỗn loạn. Gã lăn lộn trên mặt đất, cuộn mình lại, con ngươi mở trừng trừng, miệng òng ọc không phát ra tiếng.
"Tốt, nâng quan tài lên, đưa hắn một đoạn đường cuối cùng." Lý Biến Thiên nói nhẹ nhàng bâng quơ, nâng tay sai người thuận tiện giải quyết đám bách tính ở Loan kinh.
Bọn lính bắt những người đó đưa quan tài còn chưa hạ táng của cô nương tới đây, đặt ở chính giữa. Thi thể đã trương lên trắng bệch, sưng phồng đến mức chẳng còn nhận ra dáng vẻ mỹ lệ khi còn sống. Có ít bọt nước vỡ ra, chảy mủ vàng đặc, như một bức họa quái vật.
Phó Thần nằm trong quan tài cũng cảm thấy một trận gió âm u lạnh lẽo, như thể oán khí của cô nương chuẩn bị kết âm hôn với hắn.
Thuật sĩ không bị giết toàn bộ. Binh lính xách bọn họ như xách cổ gà tới đây, không quan tâm đến bộ dạng run rẩy của bọn họ. Cho bọn họ sống đến giờ chỉ để làm trợ thủ trong lúc này mà thôi.
Lý Biến Thiên nói với Du Kỳ Chính đứng phía sau, "Còn lại đành làm phiền tiên sinh."
Du Kỳ Chính hành lễ, sau đó đi tới, nhìn cố quan tài đang được nâng lên từng chút một.
Phó Thần nín thở, toàn thân căng cứng, hai tay bấu chặt vách quan tài để thân mình thăng bằng một chút. Hắn biết mình đang bị đưa lên, chỉ lát nữa thôi sẽ chịu kiếp bị làm thịt.
Hắn sờ soạng trên người, tìm bất cứ thứ gì dùng được. Chỉ có mấy bao giấy, Lương Thành Văn đưa cho hắn trước lúc đi, dùng làm vật phòng thân. Lần trước ở sông hộ thành, chúng bị ngấm nước cho nên hầu hết đều hỏng. Hắn chỉ còn dư lại bảy tám phần để dự bi, không đến nước bần cùng thì không muốn động tới.
Chuẩn bị xong xuôi, đặt hai cỗ quan tài bên cạnh nhau, trên nắp còn lấy một mảnh vải đỏ phủ lên, đại diện cho lễ thành thân.
Có tiếng ma sát xoèn xoẹt, là tiếng cởi dây thừng trên nắp quan tài, bọn họ đang định mở ra.
Trái tim đập vang đội trong lồng ngực. Phó Thần biết đường sống duy nhất của hắn chỉ nằm trong tích tắc kia.
Thẩm Bân đã đợi rất lâu, không kiềm chế được, vôi vàng đi về phía trước, quỳ xuống trước mặt Lý Biến Thiên. "Xin chủ công cho thuộc hạ tự tay hạ sát kẻ thủ."
"Đi đi." Lý Biến Thiên phất tay.
Thẩm Bân hết sức kích động, mỗi bước đi đều run rẩy kịch liệt.
Trong đầu y hiện ra hình ảnh mong đợi từ lâu. Sau khi trông thấy kẻ thù, y sẽ cắt xẻ từng tấc từng tấc da thịt hắn, nấu thành đủ thứ đồ ăn. Chỗ nào làm thành món gì là ngon nhất, y đều có kế hoạc cả rồi. Đến khi nấu xong sẽ mang đến trước mộ ca ca, tế linh hồn ca ca trên trời.
Mặt y đỏ bừng đầy kích độ, tay run càng ác liệt hơn, nở nụ cười vặn vẹo. Mau lên, mau lên.....
Tay chạm đến nắp quan tài !
Đúng lúc này !
Từ cách đó không, tiếng huyên náo vọng lại, đang đi tới gần chỗ này.
Tuy chỉ là bách tính thông thường, nhưng người đông thế mạnh, nhao nhao muốn báo thù, nhìn số đuốc tràn ngập cũng thấy đối phương đông và hung hãn tới mức nào. Thủ hạ của Lý Biến Thiên cũng không dám đứng yên tại chỗ, lập tức chạy tới báo cáo. Đây là Loan kinh, nếu bọn họ giết vài người thì chỉ cần đem chôn là xong việc, nhưng nếu tàn sát bách tính Loan kinh bốn phía thì hành tung sẽ bại lộ ngay.
"Có người phát hiện ra nơi này." Đuôi mắt Lý Biến Thiên hơi hạ xuống. Ngón tay dài, mảnh, trắng đến yêu dã vạch ra một độ cong trên không trung, chỉ thẳng vào Tân Di. Lâm Nguy không sợ, có hắn ở đây, đội ngũ không bao giờ loạn, "Giết Tân Di, cắt bỏ ngũ quan, sau đó giết kẻ trong quan tài ! Những kẻ khác theo ta ! Lập tức ra tay.
Ngàn vạn cây đuốc ngày càng dày đặc. Những thân dân ở vùng lân cận đều bị kéo tới đây.
Thực ra vốn chỉ là một hộ. Thiệu Hoa Trì hỏi thăm tin tức, biết rằng chỗ này đang có nhà đang chôn cất một nữ nhi không may ngã xuống sông chết đuối. Y phóng đại sự việc, nói ở đây có kẻ làm loạn giết mấy mạng người, còn muốn quật mộ phần tổ tiên bọn họ.
Các thôn dân quả nhiên phát hiện ra, những người đi đưa tang nữ nhi đến giờ này còn chưa về, độ tin cậy của lời đồn tăng cao hẳn.
Mộ địa Kinh Giao là nơi họ an táng người chết đời này qua đời khác. Có kẻ dám quấy nhiễu tổ tông bọn họ, so với giết người còn nghiêm trọng hơn.
Họ liền gọi người cách vách, một gọi mười, mười gọi trăm. Thôn dân cũng có đoàn thể, lực lượng của mình. Cả một đám đông nghìn nghịt như thế mà không đòi được công đạo hay sao?
Âm thanh càng lúc càng gần. Đám điêu dân kia!
Thẩm Bân hận đến mức con mắt vằn vện tơ máu. Lúc này, Lý Biến Thiên đã đã mang những binh lính tinh nhuệ rời đi. Bọn họ đương nhiên không thể bại lộ thân phân trước thần dân Tấn quốc.
Chỉ còn lại một nhóm nhỏ được giao cho Thẩm Bân. Thẩm Bân gần như phát điên, cạy mở nắp quan tài...
Nắp quan tài tách ra, để lộ một khe hở, càng lúc càng lớn !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất