Chương 43
Sở Liệt ý cười chưa về đáy mắt: “Quả nhiên, chỉ có nhắc đến người khác, phụ hoàng mới có thể liếc mắt nhìn ta một cái.”
‘Thái tướng đã đi rồi?” Hắn hiện tại nửa điểm tiếng gió cũng không nghe được.
“Nên đi đều đi rồi.” Thanh niên nói đến chính sự luôn sắc bén như đao bình tĩnh lại cồ họng, nói: “Thái Hạ đã không còn tác dụng, lưu trữ cũng chướng mắt.”
“…”
Không, đây không phải là điều hắn hiếu kỳ nhất, hắn ỉìiếu kỳ chính là…Sở Liệt sao có thể để cho Dung Dũ gánh vác trọng trách lớn như vậy.
Khóe miệng hơi nhếch, Sở Liệt hỏi: “Phụ hoàng, người là kỳ quái ta vì sao lại để cho Dung Dũ làm?”
Dung Dũ dù sao cũng là hắn một tay nâng lên, hắn vẫn hy vọng hài tử này có thể trong quan trường một đường đi thuận lợi, nhưng nếu như Sở Liệt là đang thừa nước đục thả câu, hắn quyết sẽ không chịu thua.
Nhìn gương mặt nghiêm túc lãnh đạm của đối phương, Sở Liệt tự hiểu vô vị, sở sở mặt. lại cười nói: “Dung Dũ người kia, tuy rằng dùng còn khó một chút, nhưng lúc này hắn là thích hợp nhất. Huống hồ, hắn còn nợ ta, cũng nên tìm một cơ hội trả lại.”
“Chuyện lần đó ở khu săn bắn là ý tứ của quả nhân, Dung Dũ cũng chỉ nghe lệnh mà thôi.”
“Phụ hoàng vẫn thực thích Dung tướng, nơi chốn giữ gìn hắn, ta biết…” Sở Liệt chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt mang theo điểm điểm không cam lòng: “Ta chỉ là tò mò hắn có chỗ nào đáng giá phụ hoàng ưu ái như vậy…”
Thật sự là buồn cười, lương thần không nể trọng chẳng lẽ còn ném sang một bên không quan tâm hay sao? Sở Liệt chẳng biết tại sao lại ghen tuông làm cho hắn cảm thấy không thể hiểu nổi. Huống chi nói thích, nói giữ gìn, hắn đối với Sở Liệt còn chưa đủ yêu thương, còn chưa đủ nhường nhịn hay sao?
Luôn miệng nói thích, sau đó liền bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước, hắn không biết nguyên lai ái mộ là sẽ làm như vậy.
“Dung Dũ năng lực mặc dù không bằng ngươi, hắn tốt xấu còn có lương tâm.” Cười nhạo một tiếng, cảm thấy càng buồn cười liền cười rộ lên: “Hắn ít nhất hiểu được tri ân báo đáp, còn ngươi nhìn chính mình xem có những thứ gì? Quả nhân là phụ thân ngươi, ngươi hẳn chưa quên đi?”
“…” Thanh niên ân một tiếng, rũ mắt xuống.
“Phụ tử loạn luân, thiên hạ kỳ sỉ, ngươi đây là muốn quả nhân chết cũng không nhắm mắt sao?”
“Nói thích quả nhân, nói thương quả nhân…” Hắn không lưu tình chút nào nói: “Quả nhân sống đã nhiều năm, chưa từng thấy qua kiểu thương như thế này.”
Đối mặt với chế ngạo như vậy, Sở Liệt chỉ im lặng không nói, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt thâm trầm, chính là khớp xương ngón tay dần tái nhợt, cố chấp nâng tầm mắt lên: “Đó là bởi vì phụ hoàng chưa thấy qua người nguyện ý đối tốt với người cả đời.”
“Chuyện quả nhân không đến phiên ngươi quản!” Sở Tang giận dữ đứng lên, đau đớn như bị đâm trúng, chụp lấy chén trà còn một nửa trên bàn hung hăng ném sang Sở Liệt trước mặt mình, nước trà làm vạt đế bào đều dính ướt.
Hắn tức giận đến nỗi hai gò má phiếm hồng: “Ai nguyện ý đối tốt với quả nhân, quả nhân nguyện ý đối tốt với ai đều không liên quan đến ngươi. Quả nhân cùng lắm xem như không có nhi tử là ngươi, ngươi có nghe hay không? Quả nhân đời này chuyện hối hận nhất chính là nuôi ngươi đồ nghiệt tử!”
Hắn thích kiểu săn sóc ngọt ngào ôn nhu này, chậm rãi vun đắp quả thực làm cho không ai có thể kháng cự. Chính là, thứ tốt đẹp sang quý hiếm lạ đến nỗi làm cho hắn hết lần này đến lần khác chờ mong rồi lại không có nữa đó đều là một tay Sở Liệt ban cho.
“Quả nhân mới không cần đâu.” Thanh âm gần như nghẹn ngào.
Hắn cằn, kỳ thực cần đến muốn chết, hắn đã rất nhiều năm không được ấm áp như vậy. Đứng ở vị trí này nhìn thấy nhiều nhất chính là vật còn người mất hoa nở hoa tàn, nhìn lâu mới biết được bên cạnh có thể có người theo cùng là chuyện mỹ diệu đến cỡ nào.
Thế nhưng nếu loại mỹ diệu đó là phải dùng tự tônlương tâm của chính mình đến đổi, hắn vẫn muốn không nổi nữa.
Ân, trên thế gian vẫn có thứ hắn không dám vươn tay đòi về.
Sở Liệt thừa dịp hắn thất thần, tay đặt lên hai bờ vai hắn, thanh niên thân cao, phải cúi nửa cái đầu mới có thể nhìn thẳng vào mắt hắn.
Sở Tang khống chế bả vai run rẩy, lão kiểm buộc chặt, hung dữ nhìn lại.
“Thật sự không cần sao?”
Thanh âm thuần hậu lại mê hoặc, quả thực chính là ác mộng của hắn.
“Không cần.” Lực độ trên vai tựa như cách không cũng có thể truyền lại, nhanh chóng làm cho da đầu người ta run lên thân thể như nhũn ra.
Sở Liệt bàn tay vừa chuyển, một phen đã ôm được hắn vào trong ngực. Được rồi, hắn thật sự không nghĩ ra ôm một khối lão mộc đầu thì có gì thú vị, thuần túy chỉ là một khối gỗ cứng ngắc đốt cũng không cháy nữa mà thôi.
Hô hấp hơi có vẻ hỗn loạn của thanh niên lướt qua đỉnh đầu, hắn nghe thấy Sở Liệt thấp giọng nói: “Nếu không cần, vậy phụ hoàng sẽ không có vẻ mặt khổ sở như thế này, nhi thần nhìn thấy cũng khổ sở.”
Dùng sức đẩy, đẩy không ra, dùng sức đá, cũng đá không được, hắn sống an nhàn sung sướng nửa đời người, đổi lấy kết cục chính là mặc người làm thịt.
“Vô liêm sỉ…buông quả nhân ra…” Bị vây trong ngực thanh niên, nói chuyện cũng bắt đầu hàm hồ: “Du củ…”
Thế nhưng thập phần bi ai mà nghĩ lại, bị mạo phạm một lần xem như du củ, vậy bị mạo phạm lần thứ hai, cứ thế vô số lần, lại tính là cái gì đây?
Sở Liệt tựa hồ đang tự thì thầm, quả nhiên không để lời du củ trong miệng hắn vào lòng: “Nếu thật sự không được, phụ hoàng cũng đừng xem ta như nhi tử của người là được rồi. Dù sao phụ hoàng lúc đó chẳng phải đã từng hoài nghi sao? Tiếp tục hoài nghi hình như cũng không phải chuyện xấu…”
“…”
“Chỉ cần cho ta một cơ hội là được rồi.” Sở Liệt như đang nói với chính mình tiếp tục nhẹ giọng: “Ta có đủ nhẫn nại để chờ.”
Hắn chưa từng hoài nghi Sở Liệt khuyết thiếu tính nhẫn nại.
Người thành đại nghiệp, từ trước đến nay là tranh suốt trăm năm, không tranh một tối. Có nghị lực cố nhiên là tốt, nhưng nếu loại nghị lực ngoan cố đến vặn vẹo đó đều dốc hết ra dùng ở trên người hắn, trừ bỏ làm cho người ta lão lệ tung hoành ra thực không làm hắn ước mơ.
Thủ đoạn cầu yêu vụng về của thanh niên hoàn toàn là rập khuôn từ mớ tiểu thuyết chả ra gì trên phố, là thứ thủ đoạn cầu yêu ấu trĩ buồn cười của tú tài nghèo kiết hủ lậu cùng tiểu thư nhà quan, cố tình lại có người tin, hơn nữa mỗi bộ một chút không lầm rập khuôn đi theo, xu thế càng ngày càng nghiêm trọng thật sự làm cho người ta phải hô to ăn không tiêu, rất ăn không tiêu.
Còn chưa đến canh năm hắn đã bị một cỗ hương hoa nồng đậm đến không chịu được bên gối làm ngạt thở tỉnh giấc. Tập trung nhìn kỹ, là một bó tử hồng nguyệt quý thật lớn còn đẫm sương mai, trên còn dắt theo một tờ giấy nhỏ rắc phấn vàng, nắm trong tay lạnh lẽo trơn mịn.
Hắt hơi một cái, hắn gọi cung nữ, bình thản như không, hỏi: “Ai mang đến?”
Cung nữ thành thật trả lời: “Là canh bốn hoàng thượng tự mình đưa tới.”
“…”
Bĩu bĩu môi, cố mà ân một tiếng: “Mau nhận lấy đi.”
Ánh sáng đã đủ, Sở Tang liền nheo mắt xem trên giấy kia viết cái gì.
Sở Liệt chữ cũng như người, lãnh ngạnh đoan chính, mỗi bút mỗi nét đều khí phách mười phần, nửa điểm phong lưu thoải mái cũng không có, chỉ thích họp viết công văn phê tấu chương.
Sở Liệt trời sinh không phải là một tay viết thơ tình.
Nếu không phải xem đến nội dung, hắn tuyệt đối sẽ nghĩ đây là một trương mật hàm trọng yếu, được hoàng đế tự mình dốc đao viết thành, chen chúc chật chội trên một mảnh giấy viết thư nho nhỏ.
Hắn đối với loại cầu yêu không có trình độ này của Sở Liệt đã trầm mặc cộng thêm nhẫn nại từ lâu rồi. Tuổi càng lớn, lực nhẫn nại cũng so với tnrớc kia mạnh hơn một chút. Nếu như là lúc tuổi còn trẻ nhìn thấy loại thơ làm người ta ê ẩm này, nói không chừng sẽ cười đến rụng răng, hôm nay nhìn, cũng chỉ vỗ vỗ ngực, thuận thuận khí cho mình.
Xé ngay xé luôn, mắt không thấy tâm không phiền.
Thế nhưng mới chỉ xé ra một vết rách nhỏ liền xé không nổi nữa. Hắn nhìn trương thơ tình làm người ta sợ hãi này, than trái thở phải xong, vẫn là nhụt chí thú ngoạn ý đó xuống dưới gối đầu.
Không lưu ý ít lâu, thì ra dưới gối đã tích nhiều như vậy. Sở Liệt viết mấy thứ kia, phản đề tinh tế, dùng từ cũng không phải không tinh diệu, nhưng tổ hợp cùng một chỗ nhìn thế nào cũng cứ quái quái, làm cho người ta mao cốt tùng nhiên, vừa thấy sinh kinh, nhìn lại sinh cụ.
Hắn nhớ ra rồi, bởi vì Sở Liệt từ nhỏ trí tuệ hơn người, hắn cũng liền bớt lo không quan tâm nhiều đến học nghiệp của hài tử. Chúng thái phó đều khen Sở Liệt không dứt miệng, tỳ vết nho nhỏ duy nhất chính là thái tử không thích làm thơ, lý giải phong hoa tuyết nguyệt càng thêm cứng nhắc vô vị, hoàn toàn không giống lúc học tập đạo tung hoành, một điểm liền thông tiện đà suy một ra ba.
Hắn cũng không biết Sở Liệt là làm cách nào mà nhả mớ thơ tình ê răng muốn chết này ra được, nghĩ cũng không dám nghĩ, kiên định đến có thể làm đá nứt ra thơ, chỗ dựa đại khái chính là tính tình cố chấp không biết sợ kia đi.
Hắn gối một đống toàn thơ, nằm trên giường thở ngắn than dài, trằn trọc. Tim đập từng trận hữu lực giống như một chút không lưu thần nó sẽ nhảy ra ngoài, làm cho không ai có thể lần thứ hai đi vào giấc ngủ.
Chưa từng có người nào trực tiếp biểu thị tình yêu với hắn như vậy, trần trụi lớn mật đến nỗi làm cho người ta sợ hãi.
‘Thái tướng đã đi rồi?” Hắn hiện tại nửa điểm tiếng gió cũng không nghe được.
“Nên đi đều đi rồi.” Thanh niên nói đến chính sự luôn sắc bén như đao bình tĩnh lại cồ họng, nói: “Thái Hạ đã không còn tác dụng, lưu trữ cũng chướng mắt.”
“…”
Không, đây không phải là điều hắn hiếu kỳ nhất, hắn ỉìiếu kỳ chính là…Sở Liệt sao có thể để cho Dung Dũ gánh vác trọng trách lớn như vậy.
Khóe miệng hơi nhếch, Sở Liệt hỏi: “Phụ hoàng, người là kỳ quái ta vì sao lại để cho Dung Dũ làm?”
Dung Dũ dù sao cũng là hắn một tay nâng lên, hắn vẫn hy vọng hài tử này có thể trong quan trường một đường đi thuận lợi, nhưng nếu như Sở Liệt là đang thừa nước đục thả câu, hắn quyết sẽ không chịu thua.
Nhìn gương mặt nghiêm túc lãnh đạm của đối phương, Sở Liệt tự hiểu vô vị, sở sở mặt. lại cười nói: “Dung Dũ người kia, tuy rằng dùng còn khó một chút, nhưng lúc này hắn là thích hợp nhất. Huống hồ, hắn còn nợ ta, cũng nên tìm một cơ hội trả lại.”
“Chuyện lần đó ở khu săn bắn là ý tứ của quả nhân, Dung Dũ cũng chỉ nghe lệnh mà thôi.”
“Phụ hoàng vẫn thực thích Dung tướng, nơi chốn giữ gìn hắn, ta biết…” Sở Liệt chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt mang theo điểm điểm không cam lòng: “Ta chỉ là tò mò hắn có chỗ nào đáng giá phụ hoàng ưu ái như vậy…”
Thật sự là buồn cười, lương thần không nể trọng chẳng lẽ còn ném sang một bên không quan tâm hay sao? Sở Liệt chẳng biết tại sao lại ghen tuông làm cho hắn cảm thấy không thể hiểu nổi. Huống chi nói thích, nói giữ gìn, hắn đối với Sở Liệt còn chưa đủ yêu thương, còn chưa đủ nhường nhịn hay sao?
Luôn miệng nói thích, sau đó liền bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước, hắn không biết nguyên lai ái mộ là sẽ làm như vậy.
“Dung Dũ năng lực mặc dù không bằng ngươi, hắn tốt xấu còn có lương tâm.” Cười nhạo một tiếng, cảm thấy càng buồn cười liền cười rộ lên: “Hắn ít nhất hiểu được tri ân báo đáp, còn ngươi nhìn chính mình xem có những thứ gì? Quả nhân là phụ thân ngươi, ngươi hẳn chưa quên đi?”
“…” Thanh niên ân một tiếng, rũ mắt xuống.
“Phụ tử loạn luân, thiên hạ kỳ sỉ, ngươi đây là muốn quả nhân chết cũng không nhắm mắt sao?”
“Nói thích quả nhân, nói thương quả nhân…” Hắn không lưu tình chút nào nói: “Quả nhân sống đã nhiều năm, chưa từng thấy qua kiểu thương như thế này.”
Đối mặt với chế ngạo như vậy, Sở Liệt chỉ im lặng không nói, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt thâm trầm, chính là khớp xương ngón tay dần tái nhợt, cố chấp nâng tầm mắt lên: “Đó là bởi vì phụ hoàng chưa thấy qua người nguyện ý đối tốt với người cả đời.”
“Chuyện quả nhân không đến phiên ngươi quản!” Sở Tang giận dữ đứng lên, đau đớn như bị đâm trúng, chụp lấy chén trà còn một nửa trên bàn hung hăng ném sang Sở Liệt trước mặt mình, nước trà làm vạt đế bào đều dính ướt.
Hắn tức giận đến nỗi hai gò má phiếm hồng: “Ai nguyện ý đối tốt với quả nhân, quả nhân nguyện ý đối tốt với ai đều không liên quan đến ngươi. Quả nhân cùng lắm xem như không có nhi tử là ngươi, ngươi có nghe hay không? Quả nhân đời này chuyện hối hận nhất chính là nuôi ngươi đồ nghiệt tử!”
Hắn thích kiểu săn sóc ngọt ngào ôn nhu này, chậm rãi vun đắp quả thực làm cho không ai có thể kháng cự. Chính là, thứ tốt đẹp sang quý hiếm lạ đến nỗi làm cho hắn hết lần này đến lần khác chờ mong rồi lại không có nữa đó đều là một tay Sở Liệt ban cho.
“Quả nhân mới không cần đâu.” Thanh âm gần như nghẹn ngào.
Hắn cằn, kỳ thực cần đến muốn chết, hắn đã rất nhiều năm không được ấm áp như vậy. Đứng ở vị trí này nhìn thấy nhiều nhất chính là vật còn người mất hoa nở hoa tàn, nhìn lâu mới biết được bên cạnh có thể có người theo cùng là chuyện mỹ diệu đến cỡ nào.
Thế nhưng nếu loại mỹ diệu đó là phải dùng tự tônlương tâm của chính mình đến đổi, hắn vẫn muốn không nổi nữa.
Ân, trên thế gian vẫn có thứ hắn không dám vươn tay đòi về.
Sở Liệt thừa dịp hắn thất thần, tay đặt lên hai bờ vai hắn, thanh niên thân cao, phải cúi nửa cái đầu mới có thể nhìn thẳng vào mắt hắn.
Sở Tang khống chế bả vai run rẩy, lão kiểm buộc chặt, hung dữ nhìn lại.
“Thật sự không cần sao?”
Thanh âm thuần hậu lại mê hoặc, quả thực chính là ác mộng của hắn.
“Không cần.” Lực độ trên vai tựa như cách không cũng có thể truyền lại, nhanh chóng làm cho da đầu người ta run lên thân thể như nhũn ra.
Sở Liệt bàn tay vừa chuyển, một phen đã ôm được hắn vào trong ngực. Được rồi, hắn thật sự không nghĩ ra ôm một khối lão mộc đầu thì có gì thú vị, thuần túy chỉ là một khối gỗ cứng ngắc đốt cũng không cháy nữa mà thôi.
Hô hấp hơi có vẻ hỗn loạn của thanh niên lướt qua đỉnh đầu, hắn nghe thấy Sở Liệt thấp giọng nói: “Nếu không cần, vậy phụ hoàng sẽ không có vẻ mặt khổ sở như thế này, nhi thần nhìn thấy cũng khổ sở.”
Dùng sức đẩy, đẩy không ra, dùng sức đá, cũng đá không được, hắn sống an nhàn sung sướng nửa đời người, đổi lấy kết cục chính là mặc người làm thịt.
“Vô liêm sỉ…buông quả nhân ra…” Bị vây trong ngực thanh niên, nói chuyện cũng bắt đầu hàm hồ: “Du củ…”
Thế nhưng thập phần bi ai mà nghĩ lại, bị mạo phạm một lần xem như du củ, vậy bị mạo phạm lần thứ hai, cứ thế vô số lần, lại tính là cái gì đây?
Sở Liệt tựa hồ đang tự thì thầm, quả nhiên không để lời du củ trong miệng hắn vào lòng: “Nếu thật sự không được, phụ hoàng cũng đừng xem ta như nhi tử của người là được rồi. Dù sao phụ hoàng lúc đó chẳng phải đã từng hoài nghi sao? Tiếp tục hoài nghi hình như cũng không phải chuyện xấu…”
“…”
“Chỉ cần cho ta một cơ hội là được rồi.” Sở Liệt như đang nói với chính mình tiếp tục nhẹ giọng: “Ta có đủ nhẫn nại để chờ.”
Hắn chưa từng hoài nghi Sở Liệt khuyết thiếu tính nhẫn nại.
Người thành đại nghiệp, từ trước đến nay là tranh suốt trăm năm, không tranh một tối. Có nghị lực cố nhiên là tốt, nhưng nếu loại nghị lực ngoan cố đến vặn vẹo đó đều dốc hết ra dùng ở trên người hắn, trừ bỏ làm cho người ta lão lệ tung hoành ra thực không làm hắn ước mơ.
Thủ đoạn cầu yêu vụng về của thanh niên hoàn toàn là rập khuôn từ mớ tiểu thuyết chả ra gì trên phố, là thứ thủ đoạn cầu yêu ấu trĩ buồn cười của tú tài nghèo kiết hủ lậu cùng tiểu thư nhà quan, cố tình lại có người tin, hơn nữa mỗi bộ một chút không lầm rập khuôn đi theo, xu thế càng ngày càng nghiêm trọng thật sự làm cho người ta phải hô to ăn không tiêu, rất ăn không tiêu.
Còn chưa đến canh năm hắn đã bị một cỗ hương hoa nồng đậm đến không chịu được bên gối làm ngạt thở tỉnh giấc. Tập trung nhìn kỹ, là một bó tử hồng nguyệt quý thật lớn còn đẫm sương mai, trên còn dắt theo một tờ giấy nhỏ rắc phấn vàng, nắm trong tay lạnh lẽo trơn mịn.
Hắt hơi một cái, hắn gọi cung nữ, bình thản như không, hỏi: “Ai mang đến?”
Cung nữ thành thật trả lời: “Là canh bốn hoàng thượng tự mình đưa tới.”
“…”
Bĩu bĩu môi, cố mà ân một tiếng: “Mau nhận lấy đi.”
Ánh sáng đã đủ, Sở Tang liền nheo mắt xem trên giấy kia viết cái gì.
Sở Liệt chữ cũng như người, lãnh ngạnh đoan chính, mỗi bút mỗi nét đều khí phách mười phần, nửa điểm phong lưu thoải mái cũng không có, chỉ thích họp viết công văn phê tấu chương.
Sở Liệt trời sinh không phải là một tay viết thơ tình.
Nếu không phải xem đến nội dung, hắn tuyệt đối sẽ nghĩ đây là một trương mật hàm trọng yếu, được hoàng đế tự mình dốc đao viết thành, chen chúc chật chội trên một mảnh giấy viết thư nho nhỏ.
Hắn đối với loại cầu yêu không có trình độ này của Sở Liệt đã trầm mặc cộng thêm nhẫn nại từ lâu rồi. Tuổi càng lớn, lực nhẫn nại cũng so với tnrớc kia mạnh hơn một chút. Nếu như là lúc tuổi còn trẻ nhìn thấy loại thơ làm người ta ê ẩm này, nói không chừng sẽ cười đến rụng răng, hôm nay nhìn, cũng chỉ vỗ vỗ ngực, thuận thuận khí cho mình.
Xé ngay xé luôn, mắt không thấy tâm không phiền.
Thế nhưng mới chỉ xé ra một vết rách nhỏ liền xé không nổi nữa. Hắn nhìn trương thơ tình làm người ta sợ hãi này, than trái thở phải xong, vẫn là nhụt chí thú ngoạn ý đó xuống dưới gối đầu.
Không lưu ý ít lâu, thì ra dưới gối đã tích nhiều như vậy. Sở Liệt viết mấy thứ kia, phản đề tinh tế, dùng từ cũng không phải không tinh diệu, nhưng tổ hợp cùng một chỗ nhìn thế nào cũng cứ quái quái, làm cho người ta mao cốt tùng nhiên, vừa thấy sinh kinh, nhìn lại sinh cụ.
Hắn nhớ ra rồi, bởi vì Sở Liệt từ nhỏ trí tuệ hơn người, hắn cũng liền bớt lo không quan tâm nhiều đến học nghiệp của hài tử. Chúng thái phó đều khen Sở Liệt không dứt miệng, tỳ vết nho nhỏ duy nhất chính là thái tử không thích làm thơ, lý giải phong hoa tuyết nguyệt càng thêm cứng nhắc vô vị, hoàn toàn không giống lúc học tập đạo tung hoành, một điểm liền thông tiện đà suy một ra ba.
Hắn cũng không biết Sở Liệt là làm cách nào mà nhả mớ thơ tình ê răng muốn chết này ra được, nghĩ cũng không dám nghĩ, kiên định đến có thể làm đá nứt ra thơ, chỗ dựa đại khái chính là tính tình cố chấp không biết sợ kia đi.
Hắn gối một đống toàn thơ, nằm trên giường thở ngắn than dài, trằn trọc. Tim đập từng trận hữu lực giống như một chút không lưu thần nó sẽ nhảy ra ngoài, làm cho không ai có thể lần thứ hai đi vào giấc ngủ.
Chưa từng có người nào trực tiếp biểu thị tình yêu với hắn như vậy, trần trụi lớn mật đến nỗi làm cho người ta sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất