Chương 132
Đường Ngân không có ý định đến thăm hai cậu con trai này. Từ lúc rời khỏi nhà Tinh Húc chưa bao giờ quay lại thăm ông, chỉ có mình Sử Hồng hai ba ngày vẫn về, còn rất thường xuyên gọi điện thoại. Bởi vì Liễu Mạn năn nỉ dữ quá, vì cũng muốn xem Sử Hồng ăn ở bên ngoài thế nào, tuyệt không liên quan gì đến Tinh Húc, ông mới nhân ngày cuối tuần mà đến chung cư này thăm chúng nó.
Hai vợ chồng chỉ vừa mới lên lầu được vài phút, còn đang lò dò tìm xem hai đứa con trai ở phòng nào. Sử Hồng từng nhắn cho Liễu Mạn địa chỉ nhưng bà không nhớ rõ lắm. Bọn họ nghe có tiếng cãi nhau ồn ào từ thang máy bên kia. Lúc nhìn lại thì thấy Tinh Húc kéo Sử Hồng lại rồi hôn thằng bé.
Đường Ngân nổi giận điên người. Sử Hồng tuy không có quan hệ máu mủ nhưng trên danh nghĩa vẫn là em trai nó, làm sao nó có thể làm hành động biến thái như vậy với thằng bé. Ông không thể kìm chế nổi tức giận, lao đến kéo Tinh Húc ra rồi đấm cho nó một trận.
Sử Hồng hốt hoảng vội vàng đến xem Tinh Húc. Đường Ngân đã lớn tuổi, sức khoẻ không quá tốt nên cú đấm không có khí lực quá lớn. Dù vậy vẫn khiến một bên má của Tinh Húc sưng vù lên.
"A Húc, anh có làm sao không? Bố! Mẹ!"
Đường Ngân run run chỉ tay vào phía Tinh Húc mà mắng:
"Thằng con bất hiếu này, nó là em trai mày. Sao mày lại có thể làm thế với nó chứ? Mày có còn là con người không?!"
"Không phải đâu, bố ơi! Con…" Sử Hồng định giải thích thì bị Tinh Húc ngăn lại.
"Con có không phải là người thì chẳng phải cũng là do bố sinh ra hay sao? Bố định nói mình cũng không phải người?"
"Mày…"
"Anh, sao lại nói như thế? Để em giải thích…"
"Không cần đâu. Chuyện này có gì phải giải thích. Chuyện anh thích ai, yêu ai là quyền của anh. Bố không có quyền xen vào."
"Mày… Mày muốn đoạn tụ, tao không quan tâm nhưng không được đụng đến Sử Hồng. Thằng bé rất tốt, rất hiếu thuận, trái ngược với mày. Đừng có kéo nó xuống bùn với mày!"
Nói xong Đường Ngân ôm ngực ho khụ khụ. Liễu Mạn vội vàng vỗ vai thuận khí cho ông. Sử Hồng cũng chạy đến đỡ ông.
"Anh bình tĩnh lại đã! Có chuyện gì bố con ngồi nói chuyện với nhau, đừng tranh cãi ở ngoài như vậy. Đây là chung cư."
Liễu Mạn tuy ngoài miệng nói như thế nhưng thực ra trong lòng cũng đang rất sốc. Bà đã biết là Sử Hồng có người yêu rồi nhưng chưa từng nghĩ đó là con trai, càng không nghĩ đó lại là Tinh Húc. Ban nãy là do Đường Ngân mất bình tĩnh nên không quan sát kĩ nhưng bà thì nhìn thấy cả. Lúc Tinh Húc hôn, Sử Hồng không hề kháng cự. Với tính cách của con trai, nếu nó không thích có thể để mặc người ta làm như vậy với nó sao? Rõ ràng hai đứa đó là một cặp.
Nếu như Đường Ngân muốn đánh Tinh Húc thì bà cũng rất muốn đánh Sử Hồng. Bà chỉ có duy nhất một đứa con này. Bà cũng muốn như bao người đàn bà khác có một cô con dâu hiền thảo, những đứa cháu đáng yêu. Ai mà nghĩ thằng bé lại đi yêu con trai, mà còn là con riêng của người chồng mới của bà. Bà không biết phải đối mặt với ông ấy như thế nào, đối mặt với những người bạn già như thế nào. Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ?
Đường Ngân cũng cảm thấy để người khác nghe được việc con trai mình đoạn tụ chẳng phải là việc hay ho gì nên đồng ý vào nhà Tinh Húc. Sau khi ngồi xuống ghế, ông lập tức nắm lấy tay Sử Hồng, nói:
"Con dọn về nhà sống đi. Đừng ở đây nữa."
"Không được đâu bố. Con không thể để anh ấy ở đây một mình được. Có chuyện này..."
"Nó làm chuyện như vậy với con mà con còn muốn ở đây à? Con nói thật cho bố, có phải nó bắt buộc con ở lại không? Có phải nó… nó thường xuyên làm những… những hành động như vậy..."
Đường Ngân không mở miệng nói được hết câu vì cảm thấy quá xấu hổ. Ông cảm thấy mình không còn mặt mũi nào nhìn Sử Hồng, không dám nhìn Liễu Mạn. Con trai mình lại đi làm hành động biến thái đó với thằng bé. Ông không xứng làm cha của nó.
"Bố, thực ra bố hiểu nhầm rồi. Bọn con…"
"A Hồng!"
Sử Hồng ngẩng đầu khi nghe tiếng mẹ mình gọi. Cậu thấy bà lắc đầu ra hiệu cho cậu đừng nói. Hiện tại sức khoẻ Đường Ngân không tốt. Việc của Tinh Húc đã khiến ông rất tức giận giờ nếu biết cả Sử Hồng cũng đoạn tụ thì ông ấy sẽ tức điên mà ngất mất.
Thực ra Liễu Mạn vẫn còn một hi vọng nữa. Bà nghĩ có lẽ trong quá trình gần gũi với Tinh Húc, Sử Hồng đã bị cậu ta dụ dỗ. Sử Hồng từ nhỏ đến giờ hoàn toàn là một đứa trẻ bình thường, cũng từng có bạn gái. Sao bỗng nhiên dọn đến ở chung với gia đình mới có mấy tháng mà đã thay đổi như vậy được. Bà hiểu rất rõ con bà, nó vốn không có khuynh hướng thích đàn ông. Chắc chắn là bị dụ dỗ. Bà nghĩ nếu tách thằng bé ra khỏi Tinh Húc rồi từ từ khuyên giải, có lẽ sẽ làm thằng bé thay đổi.
Sử Hồng sao không nhìn ra được suy nghĩ đó của mẹ mình. Cậu không chấp nhận chuyện đó. Cậu và Tinh Húc là tình cảm chân thành xuất phát từ hai phía, làm sao cậu có thể để cho Tinh Húc một mình hứng chịu cơn thịnh nộ của bố. Cậu cũng muốn thừa nhận với mẹ tình cảm của bản thân. Điều cậu lo lắng nhất lúc này là sức khoẻ của bố và Tinh Húc. Anh ấy bị bệnh về não. Nếu bị xúc động mạnh có lẽ cũng sẽ bị ảnh hưởng.
"A Hồng, em về nhà cùng mẹ em đi." Tinh Húc đột nhiên nói.
"Không được. Em sao có thể để anh một mình. Bệnh…"
Sử Hồng đột nhiên im bặt trước khi chữ "xuất huyết não" kịp thoát ra khỏi miệng. Chuyện đoạn tụ của hai người họ còn chưa xong lại thêm căn bệnh của Tinh Húc sợ rằng sẽ khiến bố bị sốc.
"Con định nói gì?" Đường Ngân hỏi. Có phải vẫn còn chuyện gì mà ông chưa biết không?
"Con… con muốn nói con cũng định về nhà mấy ngày."
Vì sức khoẻ của bố, Sử Hồng quyết định nhượng bộ. Ít ra bệnh tình của Tinh Húc đã tốt hơn. Cậu sẽ nhân cơ hội này cố gắng thuyết phục bố, hoá giải mâu thuẫn.
"Được. Vậy dọn đồ ngay đi."
"Để anh giúp em."
Tinh Húc đứng dậy định giúp đỡ thì Đường Ngân quát lên:
"Mày ngồi yên đấy! Từ giờ không được chạm vào nó."
Tinh Húc chỉ lạnh lùng đáp:
"Đây là nhà tôi. Bố không có quyền sai tôi làm gì cả." Nói xong theo Sử Hồng vào phòng trong.
"Mày… khụ khụ…"
"Anh, đừng nóng giận nữa hại sức khoẻ. Đằng nào thì A Hồng cũng về luôn hôm nay mà. Hơn nữa, chúng ta đang ở đây, A Húc không dám làm gì quá đáng đâu. Anh cứ kệ chúng đi."
Thấy Liễu Mạn nói có lý, ông cũng không phản đối gì nữa nhưng vẫn rất tức giận.
Con với cái. Thằng nhóc này chưa bao giờ khiến ông yên lòng.
...***...
"Anh đừng nghĩ em đã tha thứ cho anh chuyện anh giấu em bí mật trị bệnh."
"Anh biết lỗi rồi mà. Từ giờ không dám tái phạm nữa. Quá trình trị liệu của anh, lúc nào anh uống thuốc, lúc nào anh kiểm tra, tình hình ra sao anh cũng sẽ báo cáo tình hình cụ thể với em. Được không?" Tinh Húc ôm lấy Sử Hồng từ phía sau, dụi dụi cằm vào vai cậu, làm nũng.
"Haiz. Coi như lần này em tha thứ cho anh. Em không chấp nhận chuyện như vậy lập lại một lần nữa. Anh phải chữa trị thật tốt cho em. Không được chểnh mảng."
"Anh hứa. Lát nữa anh sẽ chụp hình quy trình trị liệu của anh cho em xem và theo dõi."
Sử Hồng thở dài một hơi. Đối mặt với bố mẹ, đây là chuyện mà trước sau gì cậu và Tinh Húc cũng phải trải qua, nhưng cậu vẫn mong mình có chuẩn bị trước hơn là bị động thế này.
"Đừng lo lắng gì cả. Cứ làm những gì mà em muốn. Anh sẽ không cản em."
Sử Hồng quay lại ôm lấy cổ Tinh Húc và hôn anh. Lần này trở về chắc chắn sẽ bị bố giám sát nên việc gặp lại nhau sợ rằng sẽ rất khó. Cậu lo lắng, không yên tâm, cũng không nỡ rời xa nhưng lại không thể không đi.
"Bảo bối, của em cứng rồi kìa."
"Của anh thì khác gì."
"Giải quyết xong rồi về."
"Đừng đùa! Bố mẹ còn đang ở ngoài cửa chờ em đấy."
...***...
Chờ hơn hai mươi phút vẫn không thấy Sử Hồng ra ngoài khiến Đường Ngân không khỏi lo lắng. Ông đến cửa phòng định mở thì phát hiện cửa bị khoá trong. Ông hốt hoảng vừa đập cửa vừa gọi,:
"A Hồng, con không sao chứ?"
Một chốc sau có tiếng Sử Hồng từ trong phòng vọng ra, nghe giọng có vẻ đang thở gấp.
"Con và A Húc có chuyện riêng cần giải quyết. Bố mẹ về trước đi. Nửa tiếng nữa con sẽ tự về."
"Không được. Bố không thể bỏ con ở lại được. Con đang gặp chuyện gì? Có phải A Húc làm gì con không?"
Lập tức lại có tiếng Tinh Húc vang lên:
"Hai người về đi. Sau ba mươi phút tôi sẽ tự thả nó về. Bố còn lằng nhằng nữa tôi giam nó lại đó."
Đường Ngân hoảng sợ. Tinh Húc có phải đang làm gì Sử Hồng không?
"Bố mẹ đừng lo cho con! Con tự xử lý được."
Liền sau đó là tiếng đổ vỡ trong phòng. Hai vợ chồng già không thể không nghĩ đến một màn đánh nhau loạn xạ trong phòng. Ông đã từng nghe Tinh Thần nói qua, võ công của Sử Hồng không thua kém gì Tinh Húc. Nghe giọng của nó có vẻ không phải đang chịu thiệt?
"Thôi, về đi anh. Hai đứa nó đã nói vậy rồi. Không thì chúng ta đợi ở ngoài xe cũng được."
Lại có thêm vài tiếng đổ vỡ. Xem ra đánh nhau rất ác liệt. Đường Ngân không muốn nhìn thấy hai đứa con trai đánh nhau nhưng ông nghĩ với những gì mà Sử Hồng đã phải chịu đựng, nó cần phải đánh cho Tinh Húc một trận.
"Vậy con cẩn thận. Bố sẽ đợi ở ngoài xe. Đừng để bị thương đấy!"
Nghe tiếng chân người đi rồi Sử Hồng mới dám buông bàn tay đang bịt chặt miệng mình ra, rên rỉ không ngừng. Tinh Húc càng ra sức thúc vào, đưa thứ kia càng lúc càng đâm sâu vào bên trong huyệt động nhỏ.
"Ưm… anh… anh thật quá đáng ư a…"
"Quá đáng gì chứ? Không phải em cũng muốn sao? Không lẽ em định mang cái thứ đang cứng lên đó đi ra ngoài?"
"Ưm… anh chậm lại...a a …"
"Cứ thong thả. Xong việc rồi về."
* Người lớn còn ở bên ngoài mà hai anh dám ở trong phòng làm bậy. Đúng là không biết sợ.
Hai vợ chồng chỉ vừa mới lên lầu được vài phút, còn đang lò dò tìm xem hai đứa con trai ở phòng nào. Sử Hồng từng nhắn cho Liễu Mạn địa chỉ nhưng bà không nhớ rõ lắm. Bọn họ nghe có tiếng cãi nhau ồn ào từ thang máy bên kia. Lúc nhìn lại thì thấy Tinh Húc kéo Sử Hồng lại rồi hôn thằng bé.
Đường Ngân nổi giận điên người. Sử Hồng tuy không có quan hệ máu mủ nhưng trên danh nghĩa vẫn là em trai nó, làm sao nó có thể làm hành động biến thái như vậy với thằng bé. Ông không thể kìm chế nổi tức giận, lao đến kéo Tinh Húc ra rồi đấm cho nó một trận.
Sử Hồng hốt hoảng vội vàng đến xem Tinh Húc. Đường Ngân đã lớn tuổi, sức khoẻ không quá tốt nên cú đấm không có khí lực quá lớn. Dù vậy vẫn khiến một bên má của Tinh Húc sưng vù lên.
"A Húc, anh có làm sao không? Bố! Mẹ!"
Đường Ngân run run chỉ tay vào phía Tinh Húc mà mắng:
"Thằng con bất hiếu này, nó là em trai mày. Sao mày lại có thể làm thế với nó chứ? Mày có còn là con người không?!"
"Không phải đâu, bố ơi! Con…" Sử Hồng định giải thích thì bị Tinh Húc ngăn lại.
"Con có không phải là người thì chẳng phải cũng là do bố sinh ra hay sao? Bố định nói mình cũng không phải người?"
"Mày…"
"Anh, sao lại nói như thế? Để em giải thích…"
"Không cần đâu. Chuyện này có gì phải giải thích. Chuyện anh thích ai, yêu ai là quyền của anh. Bố không có quyền xen vào."
"Mày… Mày muốn đoạn tụ, tao không quan tâm nhưng không được đụng đến Sử Hồng. Thằng bé rất tốt, rất hiếu thuận, trái ngược với mày. Đừng có kéo nó xuống bùn với mày!"
Nói xong Đường Ngân ôm ngực ho khụ khụ. Liễu Mạn vội vàng vỗ vai thuận khí cho ông. Sử Hồng cũng chạy đến đỡ ông.
"Anh bình tĩnh lại đã! Có chuyện gì bố con ngồi nói chuyện với nhau, đừng tranh cãi ở ngoài như vậy. Đây là chung cư."
Liễu Mạn tuy ngoài miệng nói như thế nhưng thực ra trong lòng cũng đang rất sốc. Bà đã biết là Sử Hồng có người yêu rồi nhưng chưa từng nghĩ đó là con trai, càng không nghĩ đó lại là Tinh Húc. Ban nãy là do Đường Ngân mất bình tĩnh nên không quan sát kĩ nhưng bà thì nhìn thấy cả. Lúc Tinh Húc hôn, Sử Hồng không hề kháng cự. Với tính cách của con trai, nếu nó không thích có thể để mặc người ta làm như vậy với nó sao? Rõ ràng hai đứa đó là một cặp.
Nếu như Đường Ngân muốn đánh Tinh Húc thì bà cũng rất muốn đánh Sử Hồng. Bà chỉ có duy nhất một đứa con này. Bà cũng muốn như bao người đàn bà khác có một cô con dâu hiền thảo, những đứa cháu đáng yêu. Ai mà nghĩ thằng bé lại đi yêu con trai, mà còn là con riêng của người chồng mới của bà. Bà không biết phải đối mặt với ông ấy như thế nào, đối mặt với những người bạn già như thế nào. Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ?
Đường Ngân cũng cảm thấy để người khác nghe được việc con trai mình đoạn tụ chẳng phải là việc hay ho gì nên đồng ý vào nhà Tinh Húc. Sau khi ngồi xuống ghế, ông lập tức nắm lấy tay Sử Hồng, nói:
"Con dọn về nhà sống đi. Đừng ở đây nữa."
"Không được đâu bố. Con không thể để anh ấy ở đây một mình được. Có chuyện này..."
"Nó làm chuyện như vậy với con mà con còn muốn ở đây à? Con nói thật cho bố, có phải nó bắt buộc con ở lại không? Có phải nó… nó thường xuyên làm những… những hành động như vậy..."
Đường Ngân không mở miệng nói được hết câu vì cảm thấy quá xấu hổ. Ông cảm thấy mình không còn mặt mũi nào nhìn Sử Hồng, không dám nhìn Liễu Mạn. Con trai mình lại đi làm hành động biến thái đó với thằng bé. Ông không xứng làm cha của nó.
"Bố, thực ra bố hiểu nhầm rồi. Bọn con…"
"A Hồng!"
Sử Hồng ngẩng đầu khi nghe tiếng mẹ mình gọi. Cậu thấy bà lắc đầu ra hiệu cho cậu đừng nói. Hiện tại sức khoẻ Đường Ngân không tốt. Việc của Tinh Húc đã khiến ông rất tức giận giờ nếu biết cả Sử Hồng cũng đoạn tụ thì ông ấy sẽ tức điên mà ngất mất.
Thực ra Liễu Mạn vẫn còn một hi vọng nữa. Bà nghĩ có lẽ trong quá trình gần gũi với Tinh Húc, Sử Hồng đã bị cậu ta dụ dỗ. Sử Hồng từ nhỏ đến giờ hoàn toàn là một đứa trẻ bình thường, cũng từng có bạn gái. Sao bỗng nhiên dọn đến ở chung với gia đình mới có mấy tháng mà đã thay đổi như vậy được. Bà hiểu rất rõ con bà, nó vốn không có khuynh hướng thích đàn ông. Chắc chắn là bị dụ dỗ. Bà nghĩ nếu tách thằng bé ra khỏi Tinh Húc rồi từ từ khuyên giải, có lẽ sẽ làm thằng bé thay đổi.
Sử Hồng sao không nhìn ra được suy nghĩ đó của mẹ mình. Cậu không chấp nhận chuyện đó. Cậu và Tinh Húc là tình cảm chân thành xuất phát từ hai phía, làm sao cậu có thể để cho Tinh Húc một mình hứng chịu cơn thịnh nộ của bố. Cậu cũng muốn thừa nhận với mẹ tình cảm của bản thân. Điều cậu lo lắng nhất lúc này là sức khoẻ của bố và Tinh Húc. Anh ấy bị bệnh về não. Nếu bị xúc động mạnh có lẽ cũng sẽ bị ảnh hưởng.
"A Hồng, em về nhà cùng mẹ em đi." Tinh Húc đột nhiên nói.
"Không được. Em sao có thể để anh một mình. Bệnh…"
Sử Hồng đột nhiên im bặt trước khi chữ "xuất huyết não" kịp thoát ra khỏi miệng. Chuyện đoạn tụ của hai người họ còn chưa xong lại thêm căn bệnh của Tinh Húc sợ rằng sẽ khiến bố bị sốc.
"Con định nói gì?" Đường Ngân hỏi. Có phải vẫn còn chuyện gì mà ông chưa biết không?
"Con… con muốn nói con cũng định về nhà mấy ngày."
Vì sức khoẻ của bố, Sử Hồng quyết định nhượng bộ. Ít ra bệnh tình của Tinh Húc đã tốt hơn. Cậu sẽ nhân cơ hội này cố gắng thuyết phục bố, hoá giải mâu thuẫn.
"Được. Vậy dọn đồ ngay đi."
"Để anh giúp em."
Tinh Húc đứng dậy định giúp đỡ thì Đường Ngân quát lên:
"Mày ngồi yên đấy! Từ giờ không được chạm vào nó."
Tinh Húc chỉ lạnh lùng đáp:
"Đây là nhà tôi. Bố không có quyền sai tôi làm gì cả." Nói xong theo Sử Hồng vào phòng trong.
"Mày… khụ khụ…"
"Anh, đừng nóng giận nữa hại sức khoẻ. Đằng nào thì A Hồng cũng về luôn hôm nay mà. Hơn nữa, chúng ta đang ở đây, A Húc không dám làm gì quá đáng đâu. Anh cứ kệ chúng đi."
Thấy Liễu Mạn nói có lý, ông cũng không phản đối gì nữa nhưng vẫn rất tức giận.
Con với cái. Thằng nhóc này chưa bao giờ khiến ông yên lòng.
...***...
"Anh đừng nghĩ em đã tha thứ cho anh chuyện anh giấu em bí mật trị bệnh."
"Anh biết lỗi rồi mà. Từ giờ không dám tái phạm nữa. Quá trình trị liệu của anh, lúc nào anh uống thuốc, lúc nào anh kiểm tra, tình hình ra sao anh cũng sẽ báo cáo tình hình cụ thể với em. Được không?" Tinh Húc ôm lấy Sử Hồng từ phía sau, dụi dụi cằm vào vai cậu, làm nũng.
"Haiz. Coi như lần này em tha thứ cho anh. Em không chấp nhận chuyện như vậy lập lại một lần nữa. Anh phải chữa trị thật tốt cho em. Không được chểnh mảng."
"Anh hứa. Lát nữa anh sẽ chụp hình quy trình trị liệu của anh cho em xem và theo dõi."
Sử Hồng thở dài một hơi. Đối mặt với bố mẹ, đây là chuyện mà trước sau gì cậu và Tinh Húc cũng phải trải qua, nhưng cậu vẫn mong mình có chuẩn bị trước hơn là bị động thế này.
"Đừng lo lắng gì cả. Cứ làm những gì mà em muốn. Anh sẽ không cản em."
Sử Hồng quay lại ôm lấy cổ Tinh Húc và hôn anh. Lần này trở về chắc chắn sẽ bị bố giám sát nên việc gặp lại nhau sợ rằng sẽ rất khó. Cậu lo lắng, không yên tâm, cũng không nỡ rời xa nhưng lại không thể không đi.
"Bảo bối, của em cứng rồi kìa."
"Của anh thì khác gì."
"Giải quyết xong rồi về."
"Đừng đùa! Bố mẹ còn đang ở ngoài cửa chờ em đấy."
...***...
Chờ hơn hai mươi phút vẫn không thấy Sử Hồng ra ngoài khiến Đường Ngân không khỏi lo lắng. Ông đến cửa phòng định mở thì phát hiện cửa bị khoá trong. Ông hốt hoảng vừa đập cửa vừa gọi,:
"A Hồng, con không sao chứ?"
Một chốc sau có tiếng Sử Hồng từ trong phòng vọng ra, nghe giọng có vẻ đang thở gấp.
"Con và A Húc có chuyện riêng cần giải quyết. Bố mẹ về trước đi. Nửa tiếng nữa con sẽ tự về."
"Không được. Bố không thể bỏ con ở lại được. Con đang gặp chuyện gì? Có phải A Húc làm gì con không?"
Lập tức lại có tiếng Tinh Húc vang lên:
"Hai người về đi. Sau ba mươi phút tôi sẽ tự thả nó về. Bố còn lằng nhằng nữa tôi giam nó lại đó."
Đường Ngân hoảng sợ. Tinh Húc có phải đang làm gì Sử Hồng không?
"Bố mẹ đừng lo cho con! Con tự xử lý được."
Liền sau đó là tiếng đổ vỡ trong phòng. Hai vợ chồng già không thể không nghĩ đến một màn đánh nhau loạn xạ trong phòng. Ông đã từng nghe Tinh Thần nói qua, võ công của Sử Hồng không thua kém gì Tinh Húc. Nghe giọng của nó có vẻ không phải đang chịu thiệt?
"Thôi, về đi anh. Hai đứa nó đã nói vậy rồi. Không thì chúng ta đợi ở ngoài xe cũng được."
Lại có thêm vài tiếng đổ vỡ. Xem ra đánh nhau rất ác liệt. Đường Ngân không muốn nhìn thấy hai đứa con trai đánh nhau nhưng ông nghĩ với những gì mà Sử Hồng đã phải chịu đựng, nó cần phải đánh cho Tinh Húc một trận.
"Vậy con cẩn thận. Bố sẽ đợi ở ngoài xe. Đừng để bị thương đấy!"
Nghe tiếng chân người đi rồi Sử Hồng mới dám buông bàn tay đang bịt chặt miệng mình ra, rên rỉ không ngừng. Tinh Húc càng ra sức thúc vào, đưa thứ kia càng lúc càng đâm sâu vào bên trong huyệt động nhỏ.
"Ưm… anh… anh thật quá đáng ư a…"
"Quá đáng gì chứ? Không phải em cũng muốn sao? Không lẽ em định mang cái thứ đang cứng lên đó đi ra ngoài?"
"Ưm… anh chậm lại...a a …"
"Cứ thong thả. Xong việc rồi về."
* Người lớn còn ở bên ngoài mà hai anh dám ở trong phòng làm bậy. Đúng là không biết sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất