Chương 91
Lần thứ hai Tinh Húc nhìn thấy Sử Hồng khóc trước mặt mình. Nhưng lần này không phải là vẻ mặt đau đớn, thương tâm, ngược lại là sự hạnh phúc như thế điều đã chờ đợi bấy lâu đã thành sự thực.
"Làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại khóc?
Tinh Húc dùng tay gạt đi những giọt nước mắt của Sử Hồng, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cậu ấy.
"Chuyện này sao có thể xảy ra? Tinh Húc, rốt cuộc anh đã làm cái gì? Tại sao lại có thể đến được đây?"
Tinh Húc không hiểu được những gì Sử Hồng nói nhưng dưới sự kích động của cậu, anh không thể hỏi thêm, chỉ thuận theo ôm lấy cậu và nói:
"Cho dù kiếp trước em không muốn gặp tôi nhưng tôi luôn rất muốn gặp lại em."
Từ những hình ảnh rời rạc trong giấc mơ Tinh Húc có thể nhận ra bản thân mình của kiếp trước đã yêu người đó biết nhường nào, đã đau đớn ra sao khi chứng kiến lễ tang của người đó. Nếu anh là hắn, cho dù người kia không muốn gặp lại anh cũng sẽ tìm cách để một lần nữa tái ngộ với y ở kiếp sau. Có phải anh của kiếp trước đã làm những việc như vậy không?
Tại sao chỉ có Sử Hồng còn giữ ký ức của kiếp trước còn anh thì không? Tinh Húc hôn nhẹ lên mái tóc Sử Hồng. Thật may người mà em ấy thích từ đầu vẫn luôn là anh.
"Sau khi tôi chết đã xảy ra chuyện gì? Anh có phải đã thi pháp gì không? Sao lại xuất hiện ở thế giới của tôi?"
"Xin lỗi. Anh không nhớ được ký ức kiếp trước. Những gì mà anh có là những hình ảnh rời rạc trong những giấc mơ của anh."
Sử Hồng ôm cổ Tinh Húc mà khóc. Cậu có thể đoán ra anh ấy là trọng sinh nên chuyện không nhớ được ký ức kiếp trước là chuyện dễ hiểu. Nhưng trong giấc mơ của anh vẫn luôn có cậu, giúp cậu và anh có thể nhận ra nhau. Thế là đủ rồi.
Tại sao cậu lại không tin rằng anh lại có thể làm điều đó vì mình. Kiếp trước, thái tử Tinh Húc có chấp niệm rất sâu với cậu, muốn kiếp sau còn có thể gặp lại nhau. Có lẽ trước khi cậu rời đi anh ấy đã dùng chút pháp lực cuối cùng thi pháp lên người cậu, chỉ để muốn gặp lại cậu lần nữa. Thuật sĩ một khi cạn kiệt pháp lực sẽ chết không nghi ngờ. Nhưng anh vẫn làm điều đó vì cậu.
Tại sao lại ngốc như thế chứ? Cậu không đáng để anh ấy làm như thế.
Tinh Húc thấy Sử Hồng ôm cổ mình mà khóc oà, bờ vai cũng run lên. Anh không hiểu tại sao cậu lại khóc đến như thế. Tìm được nhau rồi không phải nên vui sao? Có phải kiếp trước của hai người họ có nhiều ân oán đan xen lắm không? Anh ước giá như mình có thể nhớ được hoặc ít nhất có thể mơ về chúng. Nhưng anh lại không biết gì cả, chỉ có cậu chịu đựng tất cả.
Tinh Húc hôn lên trán, lên đôi mắt ướt đẫm nếm lấy vị đắng nhưng cũng đầy ngọt ngào, hôn lên chóp mũi và cuối cùng là đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi cậu.
Từng tiếng khóc nấc lên của Sử Hồng bị nụ hôn của Tinh Húc nuốt lấy. Chiếc lưỡi ấm nóng quấn lấy lưỡi cậu, vờn qua vờn lại như muốn dụ dỗ cậu cùng phối hợp.
Sử Hồng bị hôn cho sưng cả môi, hôn đến muốn ngạt thở nhưng vẫn bị động tác điêu luyện của Tinh Húc dụ dỗ đến không dừng được. Chỉ đến khi không thể thở được nữa Tinh Húc mới buông tha cho cậu.
"Anh hôn thành thạo quá rồi đấy."
"Sao khả năng hôn của em lại kém vậy? Kiếp trước chúng ta chưa làm qua việc này sao?"
"..."
Không nhắc đến thì thôi nhắc đến Sử Hồng lại thấy khó chịu và cả giận nữa. Lần đầu bọn họ hôn nhau là khi Sử Hồng bị Tinh Húc cưỡng bức. Nhưng cũng đã qua một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, trải qua khoảng cách không gian thời gian, đối với chuyện ngày đó Sử Hồng đã sớm gạt qua một bên. Suy cho cùng lỗi không thể hoàn toàn trách Tinh Húc. Nếu không phải anh ấy yêu cậu thì cũng không nảy sinh ý định muốn làm chuyện đó với cậu.
"Hửm, sao vậy?" Thái độ kì lạ của Sử Hồng khiến Tinh Húc ngạc nhiên, dè dặt hỏi: "Chẳng lẽ kiếp trước chúng ta chưa hề nảy sinh quan hệ tình yêu ư?"
Sử Hồng mỉm cười chạm hai tay lên mặt anh.
"Cũng không phải không có nhưng… Khi đó đã xảy ra quá nhiều chuyện giữa hai chúng ta, đến mức em cũng không biết mình nên yêu hay nên hận anh. Rốt cuộc đến lúc em trở về thế giới của mình anh cũng đuổi theo em đến tận đây."
"… Có phải kiếp trước anh đã gây tổn thương cho em nhiều lắm không?"
Sử Hồng nhún vai. "Đúng vậy đấy. Nhưng bây giờ anh có nhớ gì đâu. Em chẳng thể đòi nợ một người không nhớ gì chuyện kiếp trước được."
"Không sao. Em cứ tính hết lên đầu anh đi. Kiếp trước anh đã gây tổn thương gì cho em, kiếp này anh nhất định trả đủ. Anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ và che chở cho em, không bao giờ làm em tổn thương nữa."
Sử Hồng thở dài một hơi. Kiếp trước hay kiếp này anh ấy đều như thế, luôn muốn bảo vệ cậu. Không giống như kiếp trước anh nợ cậu rất nhiều, kiếp này anh ấy ngược lại năm lần bảy lượt ra tay giúp cậu. Cậu làm sao nỡ tính toán với anh nữa đây.
"Anh cũng đã nói với em những lời như vậy ở kiếp trước. Anh nhất định nói được phải làm được đấy."
"Chắc chắn rồi."
Tinh Húc cúi đầu hôn Sử Hồng thêm lần nữa. Lần này là một nụ hôn sâu và nồng nàn vô cùng.
Chiếc áo ghi lê của cậu bị anh lột ra ném xuống đất. Cúc áo sơ mi cũng bị cởi ra, Tinh Húc nghiêng đầu cắn một cái lên cổ Sử Hồng để lại một dấu đỏ chói mắt.
"Anh làm gì vậy? Sao lại cắn em?"
Tinh Húc nở nụ cười tinh nghịch đáp: "Đánh dấu chủ quyền."
Mặt Sử Hồng lập tức đỏ bừng. Miệng mấp máy muốn nói gì đó nhưng không nên lời. Nhưng qua khẩu hình miệng Tinh Húc có thể đoán được cậu ấy đang thì thầm câu: "Ấu trĩ."
Tinh Húc bật cười đứng dậy rồi sau đó đột ngột cúi người bế Sử Hồng lên. Sử Hồng bị bất ngờ vội ôm lấy cổ anh.
"Anh làm gì vậy? Thả em xuống!"
"Người em đổ nhiều mồ hôi lắm. Chúng ta đi tắm đi."
"Hả? Sao lại tắm bây giờ? Để em về nhà tắm cũng được mà."
"Về nhà làm gì. Nghe nói nơi này có bồn tắm rộng, máy nước nóng năng lượng mặt trời hiện đại nhất. Chúng ta nhân dịp này trải nghiệm thử."
"Anh nói gì? Chúng ta? Khoan đã! Em còn chưa nói muốn tắm mà!"
Tinh Húc vừa đi điện thoại trên bàn rung lên. Bởi anh để chế độ rung, máy lại đặt trên ghế đệm nên không nghe thấy gì.
Tinh Thần gọi mấy cuộc không được trong lòng lo lắng khôn nguôi. Bố mẹ hiện tại đang ở dưới nhà tiếp khách, bố còn bắt cả cậu cùng ngồi tiếp khách cùng ông khiến cậu có muốn đi tìm Sử Hồng cũng không được. Còn ông anh trai kia thì gọi điện không bắt máy. Máy của Sử Hồng thì lại không liên lạc được. (Thực tế là máy hết pin quên chưa cắm sạc.)
"Bố, hay để con đi tìm anh hai và A Hồng xem sao. Giờ này mà họ còn chưa về, con lo lắng quá."
"Không cần lo. Trước đó Tinh Húc đã nhắn cho anh Vương là A Hồng uống say không về được. Nó ở lại chăm sóc cho A Hồng rồi."
"Cái gì? Ở lại chăm sóc? Chăm sóc ở đâu mà không về nhà chứ?"
"Chuyện đó Tinh Húc có thể lo được. Con rối lên cái gì. Nó có phải là trẻ con đâu."
"Bố không biết đấy thôi. Hai người bọn họ…"
"Làm sao?" Ông nhíu mày.
"..." Hai người bọn họ ở cùng nhau ai biết được anh hai sẽ giở trò gì. Nhưng cậu lại không thể nói rõ như vậy với bố mình.
"Được rồi. Đừng làm ồn vì mấy chuyện không đâu nữa. Giúp bố tiếp khách đi."
Bây giờ Tinh Thần cuối cùng đã sâu sắc hiểu được tại sao anh trai lại nhất định bắt cậu ở nhà. Anh ấy đã sớm biết trước sẽ có vụ này rồi. Đúng là gian xảo mà.
...***...
Sử Hồng phải thừa nhận là cái bồn tắm này rất rộng, cũng rất vững chắc. Là đồ tốt. Nếu không thì hai thằng đàn ông lăn lộn… à không, cùng quần nhau ở trong đó mà bồn tắm chẳng hề hấn gì.
Tinh Húc nhất quyết bắt cậu đi tắm, còn nói ở đây có chuẩn bị sẵn đồ để thay khiến cậu không thể từ chối. Không chỉ vậy sau khi chuẩn bị nước tắm cho cậu xong, chính anh ta cũng cởi đồ rồi nhảy vào bồn chung với cậu. Lý do rất đơn giản, vừa đỡ tốn nước vừa tiết kiệm thời gian. Tiết kiệm nước là đúng rồi, nhưng tiết kiệm thời gian thì đâu chẳng thấy. Anh ta vừa vào bồn đã không ngừng kiếm cớ muốn hầu hạ cậu tắm rửa để nhân cơ hội sờ soạng cơ thể cậu, rồi còn nhân lúc cậu không để ý mà hôn cậu.
"Anh, dừng lại!" Cậu cố gắng đẩy anh ra giữa những nụ hôn tới tấp. "Cứ thế này chúng ta sẽ không tắm xong được mất."
"Không sao. Anh cũng chưa muốn ra khỏi đây ngay. Em không thấy không khí nơi này rất thích hợp để làm vài việc thú vị sao?"
"Việc thú vị gì?"
Tinh Húc ôm Sử Hồng từ phía sau, một tay đùa nghịch thoả nhũ hồng, tay kia lần xuống dưới nắm lấy vật nhỏ đang dần cứng lên giữa hai chân.
Đột ngột bị kích thích quá độ, Sử Hồng không kìm được rên rỉ. Tiếng rên mà chính bản thân cậu nghe cũng thấy ngượng ngùng.
"Anh ưm… Cái tên biến thái này, mau dừng a…"
"A Hồng, không cần cố gắng kiềm chế, cứ kêu thoải mái đi."
"Chết tiệt. Anh buông tay ưm… Em chịu… chịu không nổi nữa ưm…"
Tinh Húc xoay đầu Sử Hồng về một bên rồi hôn cậu, một tay không ngừng nắm lấy vật dưới kia mà luận động. Sử Hồng giữ tay anh lại nhưng cũng không tài nào ngăn được, bởi chính bản thân cậu cũng đang tận hưởng cảm giác kích thích cao độ này.
Tinh Húc không ngừng luận động cho đến khi vật dưới của Sử Hồng không nhịn được bắn đầy tay anh. Sử Hồng ngượng ngùng đẩy anh ra. Mặt đã đỏ như quả cà chua chín. Sử Hồng muốn đứng dậy rời khỏi bồn tắm thì bị Tinh Húc lôi xuống rồi ôm chặt.
"Anh buông ra đi!"
"Anh không muốn. A Hồng, chúng ta cũng đã tiến đến mức độ này rồi, anh muốn…"
"Anh muốn gì cơ?"
Tinh Húc đẩy Sử Hồng nằm ngửa dựa vào thành nhà tắm rồi nắm lấy hai chân cậu banh rộng ra còn chính mình thì ngồi vào giữa. Nhìn tư thế này Sử Hồng dù có ngốc cũng hiểu anh ấy muốn gì.
"Đợi… đợi đã. Em còn chưa chuẩn bị tinh thần…"
"Không cần chuẩn bị gì đâu. Giao cả cho anh."
"Làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại khóc?
Tinh Húc dùng tay gạt đi những giọt nước mắt của Sử Hồng, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cậu ấy.
"Chuyện này sao có thể xảy ra? Tinh Húc, rốt cuộc anh đã làm cái gì? Tại sao lại có thể đến được đây?"
Tinh Húc không hiểu được những gì Sử Hồng nói nhưng dưới sự kích động của cậu, anh không thể hỏi thêm, chỉ thuận theo ôm lấy cậu và nói:
"Cho dù kiếp trước em không muốn gặp tôi nhưng tôi luôn rất muốn gặp lại em."
Từ những hình ảnh rời rạc trong giấc mơ Tinh Húc có thể nhận ra bản thân mình của kiếp trước đã yêu người đó biết nhường nào, đã đau đớn ra sao khi chứng kiến lễ tang của người đó. Nếu anh là hắn, cho dù người kia không muốn gặp lại anh cũng sẽ tìm cách để một lần nữa tái ngộ với y ở kiếp sau. Có phải anh của kiếp trước đã làm những việc như vậy không?
Tại sao chỉ có Sử Hồng còn giữ ký ức của kiếp trước còn anh thì không? Tinh Húc hôn nhẹ lên mái tóc Sử Hồng. Thật may người mà em ấy thích từ đầu vẫn luôn là anh.
"Sau khi tôi chết đã xảy ra chuyện gì? Anh có phải đã thi pháp gì không? Sao lại xuất hiện ở thế giới của tôi?"
"Xin lỗi. Anh không nhớ được ký ức kiếp trước. Những gì mà anh có là những hình ảnh rời rạc trong những giấc mơ của anh."
Sử Hồng ôm cổ Tinh Húc mà khóc. Cậu có thể đoán ra anh ấy là trọng sinh nên chuyện không nhớ được ký ức kiếp trước là chuyện dễ hiểu. Nhưng trong giấc mơ của anh vẫn luôn có cậu, giúp cậu và anh có thể nhận ra nhau. Thế là đủ rồi.
Tại sao cậu lại không tin rằng anh lại có thể làm điều đó vì mình. Kiếp trước, thái tử Tinh Húc có chấp niệm rất sâu với cậu, muốn kiếp sau còn có thể gặp lại nhau. Có lẽ trước khi cậu rời đi anh ấy đã dùng chút pháp lực cuối cùng thi pháp lên người cậu, chỉ để muốn gặp lại cậu lần nữa. Thuật sĩ một khi cạn kiệt pháp lực sẽ chết không nghi ngờ. Nhưng anh vẫn làm điều đó vì cậu.
Tại sao lại ngốc như thế chứ? Cậu không đáng để anh ấy làm như thế.
Tinh Húc thấy Sử Hồng ôm cổ mình mà khóc oà, bờ vai cũng run lên. Anh không hiểu tại sao cậu lại khóc đến như thế. Tìm được nhau rồi không phải nên vui sao? Có phải kiếp trước của hai người họ có nhiều ân oán đan xen lắm không? Anh ước giá như mình có thể nhớ được hoặc ít nhất có thể mơ về chúng. Nhưng anh lại không biết gì cả, chỉ có cậu chịu đựng tất cả.
Tinh Húc hôn lên trán, lên đôi mắt ướt đẫm nếm lấy vị đắng nhưng cũng đầy ngọt ngào, hôn lên chóp mũi và cuối cùng là đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi cậu.
Từng tiếng khóc nấc lên của Sử Hồng bị nụ hôn của Tinh Húc nuốt lấy. Chiếc lưỡi ấm nóng quấn lấy lưỡi cậu, vờn qua vờn lại như muốn dụ dỗ cậu cùng phối hợp.
Sử Hồng bị hôn cho sưng cả môi, hôn đến muốn ngạt thở nhưng vẫn bị động tác điêu luyện của Tinh Húc dụ dỗ đến không dừng được. Chỉ đến khi không thể thở được nữa Tinh Húc mới buông tha cho cậu.
"Anh hôn thành thạo quá rồi đấy."
"Sao khả năng hôn của em lại kém vậy? Kiếp trước chúng ta chưa làm qua việc này sao?"
"..."
Không nhắc đến thì thôi nhắc đến Sử Hồng lại thấy khó chịu và cả giận nữa. Lần đầu bọn họ hôn nhau là khi Sử Hồng bị Tinh Húc cưỡng bức. Nhưng cũng đã qua một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, trải qua khoảng cách không gian thời gian, đối với chuyện ngày đó Sử Hồng đã sớm gạt qua một bên. Suy cho cùng lỗi không thể hoàn toàn trách Tinh Húc. Nếu không phải anh ấy yêu cậu thì cũng không nảy sinh ý định muốn làm chuyện đó với cậu.
"Hửm, sao vậy?" Thái độ kì lạ của Sử Hồng khiến Tinh Húc ngạc nhiên, dè dặt hỏi: "Chẳng lẽ kiếp trước chúng ta chưa hề nảy sinh quan hệ tình yêu ư?"
Sử Hồng mỉm cười chạm hai tay lên mặt anh.
"Cũng không phải không có nhưng… Khi đó đã xảy ra quá nhiều chuyện giữa hai chúng ta, đến mức em cũng không biết mình nên yêu hay nên hận anh. Rốt cuộc đến lúc em trở về thế giới của mình anh cũng đuổi theo em đến tận đây."
"… Có phải kiếp trước anh đã gây tổn thương cho em nhiều lắm không?"
Sử Hồng nhún vai. "Đúng vậy đấy. Nhưng bây giờ anh có nhớ gì đâu. Em chẳng thể đòi nợ một người không nhớ gì chuyện kiếp trước được."
"Không sao. Em cứ tính hết lên đầu anh đi. Kiếp trước anh đã gây tổn thương gì cho em, kiếp này anh nhất định trả đủ. Anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ và che chở cho em, không bao giờ làm em tổn thương nữa."
Sử Hồng thở dài một hơi. Kiếp trước hay kiếp này anh ấy đều như thế, luôn muốn bảo vệ cậu. Không giống như kiếp trước anh nợ cậu rất nhiều, kiếp này anh ấy ngược lại năm lần bảy lượt ra tay giúp cậu. Cậu làm sao nỡ tính toán với anh nữa đây.
"Anh cũng đã nói với em những lời như vậy ở kiếp trước. Anh nhất định nói được phải làm được đấy."
"Chắc chắn rồi."
Tinh Húc cúi đầu hôn Sử Hồng thêm lần nữa. Lần này là một nụ hôn sâu và nồng nàn vô cùng.
Chiếc áo ghi lê của cậu bị anh lột ra ném xuống đất. Cúc áo sơ mi cũng bị cởi ra, Tinh Húc nghiêng đầu cắn một cái lên cổ Sử Hồng để lại một dấu đỏ chói mắt.
"Anh làm gì vậy? Sao lại cắn em?"
Tinh Húc nở nụ cười tinh nghịch đáp: "Đánh dấu chủ quyền."
Mặt Sử Hồng lập tức đỏ bừng. Miệng mấp máy muốn nói gì đó nhưng không nên lời. Nhưng qua khẩu hình miệng Tinh Húc có thể đoán được cậu ấy đang thì thầm câu: "Ấu trĩ."
Tinh Húc bật cười đứng dậy rồi sau đó đột ngột cúi người bế Sử Hồng lên. Sử Hồng bị bất ngờ vội ôm lấy cổ anh.
"Anh làm gì vậy? Thả em xuống!"
"Người em đổ nhiều mồ hôi lắm. Chúng ta đi tắm đi."
"Hả? Sao lại tắm bây giờ? Để em về nhà tắm cũng được mà."
"Về nhà làm gì. Nghe nói nơi này có bồn tắm rộng, máy nước nóng năng lượng mặt trời hiện đại nhất. Chúng ta nhân dịp này trải nghiệm thử."
"Anh nói gì? Chúng ta? Khoan đã! Em còn chưa nói muốn tắm mà!"
Tinh Húc vừa đi điện thoại trên bàn rung lên. Bởi anh để chế độ rung, máy lại đặt trên ghế đệm nên không nghe thấy gì.
Tinh Thần gọi mấy cuộc không được trong lòng lo lắng khôn nguôi. Bố mẹ hiện tại đang ở dưới nhà tiếp khách, bố còn bắt cả cậu cùng ngồi tiếp khách cùng ông khiến cậu có muốn đi tìm Sử Hồng cũng không được. Còn ông anh trai kia thì gọi điện không bắt máy. Máy của Sử Hồng thì lại không liên lạc được. (Thực tế là máy hết pin quên chưa cắm sạc.)
"Bố, hay để con đi tìm anh hai và A Hồng xem sao. Giờ này mà họ còn chưa về, con lo lắng quá."
"Không cần lo. Trước đó Tinh Húc đã nhắn cho anh Vương là A Hồng uống say không về được. Nó ở lại chăm sóc cho A Hồng rồi."
"Cái gì? Ở lại chăm sóc? Chăm sóc ở đâu mà không về nhà chứ?"
"Chuyện đó Tinh Húc có thể lo được. Con rối lên cái gì. Nó có phải là trẻ con đâu."
"Bố không biết đấy thôi. Hai người bọn họ…"
"Làm sao?" Ông nhíu mày.
"..." Hai người bọn họ ở cùng nhau ai biết được anh hai sẽ giở trò gì. Nhưng cậu lại không thể nói rõ như vậy với bố mình.
"Được rồi. Đừng làm ồn vì mấy chuyện không đâu nữa. Giúp bố tiếp khách đi."
Bây giờ Tinh Thần cuối cùng đã sâu sắc hiểu được tại sao anh trai lại nhất định bắt cậu ở nhà. Anh ấy đã sớm biết trước sẽ có vụ này rồi. Đúng là gian xảo mà.
...***...
Sử Hồng phải thừa nhận là cái bồn tắm này rất rộng, cũng rất vững chắc. Là đồ tốt. Nếu không thì hai thằng đàn ông lăn lộn… à không, cùng quần nhau ở trong đó mà bồn tắm chẳng hề hấn gì.
Tinh Húc nhất quyết bắt cậu đi tắm, còn nói ở đây có chuẩn bị sẵn đồ để thay khiến cậu không thể từ chối. Không chỉ vậy sau khi chuẩn bị nước tắm cho cậu xong, chính anh ta cũng cởi đồ rồi nhảy vào bồn chung với cậu. Lý do rất đơn giản, vừa đỡ tốn nước vừa tiết kiệm thời gian. Tiết kiệm nước là đúng rồi, nhưng tiết kiệm thời gian thì đâu chẳng thấy. Anh ta vừa vào bồn đã không ngừng kiếm cớ muốn hầu hạ cậu tắm rửa để nhân cơ hội sờ soạng cơ thể cậu, rồi còn nhân lúc cậu không để ý mà hôn cậu.
"Anh, dừng lại!" Cậu cố gắng đẩy anh ra giữa những nụ hôn tới tấp. "Cứ thế này chúng ta sẽ không tắm xong được mất."
"Không sao. Anh cũng chưa muốn ra khỏi đây ngay. Em không thấy không khí nơi này rất thích hợp để làm vài việc thú vị sao?"
"Việc thú vị gì?"
Tinh Húc ôm Sử Hồng từ phía sau, một tay đùa nghịch thoả nhũ hồng, tay kia lần xuống dưới nắm lấy vật nhỏ đang dần cứng lên giữa hai chân.
Đột ngột bị kích thích quá độ, Sử Hồng không kìm được rên rỉ. Tiếng rên mà chính bản thân cậu nghe cũng thấy ngượng ngùng.
"Anh ưm… Cái tên biến thái này, mau dừng a…"
"A Hồng, không cần cố gắng kiềm chế, cứ kêu thoải mái đi."
"Chết tiệt. Anh buông tay ưm… Em chịu… chịu không nổi nữa ưm…"
Tinh Húc xoay đầu Sử Hồng về một bên rồi hôn cậu, một tay không ngừng nắm lấy vật dưới kia mà luận động. Sử Hồng giữ tay anh lại nhưng cũng không tài nào ngăn được, bởi chính bản thân cậu cũng đang tận hưởng cảm giác kích thích cao độ này.
Tinh Húc không ngừng luận động cho đến khi vật dưới của Sử Hồng không nhịn được bắn đầy tay anh. Sử Hồng ngượng ngùng đẩy anh ra. Mặt đã đỏ như quả cà chua chín. Sử Hồng muốn đứng dậy rời khỏi bồn tắm thì bị Tinh Húc lôi xuống rồi ôm chặt.
"Anh buông ra đi!"
"Anh không muốn. A Hồng, chúng ta cũng đã tiến đến mức độ này rồi, anh muốn…"
"Anh muốn gì cơ?"
Tinh Húc đẩy Sử Hồng nằm ngửa dựa vào thành nhà tắm rồi nắm lấy hai chân cậu banh rộng ra còn chính mình thì ngồi vào giữa. Nhìn tư thế này Sử Hồng dù có ngốc cũng hiểu anh ấy muốn gì.
"Đợi… đợi đã. Em còn chưa chuẩn bị tinh thần…"
"Không cần chuẩn bị gì đâu. Giao cả cho anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất