Thái Tử Phi Nàng Được Sinh Ra Với Vận Mệnh Xui Xẻo
Chương 2: Thần Tài Bỏ Chạy (2)
Quân sư trong trại lúc ấy thật sự rất giỏi, nhanh chóng tính ra mệnh số của tiểu nữ hài này là khắc phụ mẫu.
Tiết Ngưu Sơn liền gói ghém nữ nhi này giao cho ông ấy nuôi dưỡng.
Họ còn đưa cho ông ấy chút bạc để xây lại đạo quán Thủy Nguyệt, với yêu cầu duy nhất là phải chăm sóc tốt cho tiểu oa nhi.
Ông ấy không giỏi ăn nói, cứ mở miệng là đắc tội người khác, thế nên đạo quán Thủy Nguyệt chẳng có mấy đồng. Phải đến khi nữ hài này lớn lên hiểu chuyện, cuộc sống mới dễ thở hơn đôi chút.
Giờ tiểu cô nương phải rời đi, đúng là Thần Tài bỏ chạy.
Khổ nỗi lại chẳng thể giữ được.
" Thôi thôi, mau thu dọn đồ đạc mà đi. Nếu ta không còn làm ăn được nữa, thì sẽ đến nhờ ngươi thôi. Nuôi ngươi bao nhiêu năm, ta không tin phụ thân ngươi lại tiếc không cho ta chút đỉnh. " Lão đạo sĩ nghĩ đến đây, có vẻ đắc ý hơn.
Tiết Kiều khẽ cười, dù đôi môi tái nhợt.
Nàng chẳng có gia sản gì, tiền bạc trong đạo quán không cần phải mang theo, nhà Tiết gia cũng sẽ chẳng làm khó nàng.
Trong lúc họ nói chuyện, tiểu đạo đồng chạy vào: " Sư phụ, phụ nhân kia hỏi khi nào sư tỷ có thể đi? "
" Sắp rồi. " Tiết Kiều đứng dậy, phủi nhẹ những vết bụi không có trên quần áo, nói: " Lão nhân, ta đi đây. Ở lại đạo quán nhớ giữ giới kiêu, giới táo, kiêng rượu, giới sắc, đừng quên. "
" Đi đi! Ngươi là sư phụ ta hay sao mà dám dạy bảo?! " Lão đạo sĩ trừng mắt.
Tiết Kiều nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Bên ngoài, ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt nàng, khiến gương mặt trắng bệch càng thêm sáng rực.
Đạo quán Thủy Nguyệt không lớn, ít có người ngoài ở lại qua đêm.
Vì vậy, lúc này, Lư thị và những người đi cùng chỉ có thể ngồi chờ ở đại điện.
Chờ đợi quá lâu, họ dần trở nên nôn nóng.
" Bao nhiêu năm nay, ta chưa từng nhìn thấy nha đầu này. Ngay cả những dịp lễ tết, cũng chưa một lần thấy nó về nhà thăm hỏi. Lão gia thì yêu thương nó, bảo ta vượt qua ngàn dặm xa xôi đến đây đón, thế mà nó thì sao? Đã hơn nửa canh giờ rồi mà còn chưa ló mặt ra. "
Tiết Ngưu Sơn liền gói ghém nữ nhi này giao cho ông ấy nuôi dưỡng.
Họ còn đưa cho ông ấy chút bạc để xây lại đạo quán Thủy Nguyệt, với yêu cầu duy nhất là phải chăm sóc tốt cho tiểu oa nhi.
Ông ấy không giỏi ăn nói, cứ mở miệng là đắc tội người khác, thế nên đạo quán Thủy Nguyệt chẳng có mấy đồng. Phải đến khi nữ hài này lớn lên hiểu chuyện, cuộc sống mới dễ thở hơn đôi chút.
Giờ tiểu cô nương phải rời đi, đúng là Thần Tài bỏ chạy.
Khổ nỗi lại chẳng thể giữ được.
" Thôi thôi, mau thu dọn đồ đạc mà đi. Nếu ta không còn làm ăn được nữa, thì sẽ đến nhờ ngươi thôi. Nuôi ngươi bao nhiêu năm, ta không tin phụ thân ngươi lại tiếc không cho ta chút đỉnh. " Lão đạo sĩ nghĩ đến đây, có vẻ đắc ý hơn.
Tiết Kiều khẽ cười, dù đôi môi tái nhợt.
Nàng chẳng có gia sản gì, tiền bạc trong đạo quán không cần phải mang theo, nhà Tiết gia cũng sẽ chẳng làm khó nàng.
Trong lúc họ nói chuyện, tiểu đạo đồng chạy vào: " Sư phụ, phụ nhân kia hỏi khi nào sư tỷ có thể đi? "
" Sắp rồi. " Tiết Kiều đứng dậy, phủi nhẹ những vết bụi không có trên quần áo, nói: " Lão nhân, ta đi đây. Ở lại đạo quán nhớ giữ giới kiêu, giới táo, kiêng rượu, giới sắc, đừng quên. "
" Đi đi! Ngươi là sư phụ ta hay sao mà dám dạy bảo?! " Lão đạo sĩ trừng mắt.
Tiết Kiều nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Bên ngoài, ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt nàng, khiến gương mặt trắng bệch càng thêm sáng rực.
Đạo quán Thủy Nguyệt không lớn, ít có người ngoài ở lại qua đêm.
Vì vậy, lúc này, Lư thị và những người đi cùng chỉ có thể ngồi chờ ở đại điện.
Chờ đợi quá lâu, họ dần trở nên nôn nóng.
" Bao nhiêu năm nay, ta chưa từng nhìn thấy nha đầu này. Ngay cả những dịp lễ tết, cũng chưa một lần thấy nó về nhà thăm hỏi. Lão gia thì yêu thương nó, bảo ta vượt qua ngàn dặm xa xôi đến đây đón, thế mà nó thì sao? Đã hơn nửa canh giờ rồi mà còn chưa ló mặt ra. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất