Thái Tử Phi Nàng Được Sinh Ra Với Vận Mệnh Xui Xẻo
Chương 23: Lòng Người Khó Đoán (2)
Sau đó nàng khẽ thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve lông gà.
Chu thị vệ liếc mắt trừng Tần Trí.
Cái tên ngốc này, sao còn chưa hiểu ra vấn đề chứ?!
Hắn đã gọi nàng là Tiên Cô, chẳng lẽ còn không hiểu rằng những gì nàng nói đều linh nghiệm sao?!
" Tiên Cô, Tần Trí tiểu tử này bị gia đình chiều hư, nói năng không suy nghĩ, ngài không cần chấp nhặt với hắn. Sau này chúng ta còn phải nhờ cậy ngài… "
" Khụ khụ! " Tiết Kiều bất ngờ ho kịch liệt, ngắt lời: " Đại Hùng... Ta e rằng sắp không trụ nổi nữa rồi. Sau này ngươi ở lại, lỡ bị ác nhân bắt ăn thì làm sao đây? "
Nàng vừa ho vừa nói, trông cảnh vật xung quanh như tối sầm lại.
Thân hình yếu ớt của nàng run rẩy, tựa như có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào.
Chu thị vệ bị dọa đến hốt hoảng, vội vàng thúc giục người gọi đại phu. Đại phu vừa chạy vừa thở hồng hộc, không dám chậm trễ dù chỉ một chút.
Tiết Kiều vươn bàn tay ngọc ngà ra, hàng lông mi dài rung rinh đầy yếu đuối. Bàn tay gầy guộc của nàng trông như cành cây nhỏ, chỉ cần một cú va chạm nhẹ cũng có thể gãy rời.
Đại phu, sắc mặt đỏ bừng vì vội vã, ngay lập tức bắt mạch cho Tiết Kiều.
" Thân thể cô nương này vốn yếu ớt từ trong thai, không có bệnh nặng nhưng rất suy nhược. Không thể bị kích động, không thể chịu đựng những cú sốc tinh thần. Cần tĩnh dưỡng. Nếu chăm sóc tốt, vẫn có thể sống lâu. Nhưng nếu không, tình trạng xấu đi cũng là chuyện bình thường. "
Nghe vậy, Chu thị vệ không dám to tiếng nữa, chỉ dám nói nhỏ nhẹ.
" Ta... có nên mời công tử đến đây không? " Chu thị vệ ngẫm nghĩ một chút rồi rụt rè hỏi.
Tiết Kiều không đáp, sắc mặt nàng như người sắp tắt thở. ( hahahahaha )
Chu thị vệ cảm thấy tình huống này giống như bước trên mây, rất mơ hồ và kỳ lạ. Hôm qua, hắn còn dám trợn trắng mắt với cô nương này, nhưng hôm nay lại phải dè dặt cẩn trọng. Điều kỳ lạ hơn cả là, dường như chưa kịp nói chuyện rõ ràng, hắn đã bị tống trở lại rồi. Cảm giác thật không đúng chút nào.
Chu thị vệ liếc mắt trừng Tần Trí.
Cái tên ngốc này, sao còn chưa hiểu ra vấn đề chứ?!
Hắn đã gọi nàng là Tiên Cô, chẳng lẽ còn không hiểu rằng những gì nàng nói đều linh nghiệm sao?!
" Tiên Cô, Tần Trí tiểu tử này bị gia đình chiều hư, nói năng không suy nghĩ, ngài không cần chấp nhặt với hắn. Sau này chúng ta còn phải nhờ cậy ngài… "
" Khụ khụ! " Tiết Kiều bất ngờ ho kịch liệt, ngắt lời: " Đại Hùng... Ta e rằng sắp không trụ nổi nữa rồi. Sau này ngươi ở lại, lỡ bị ác nhân bắt ăn thì làm sao đây? "
Nàng vừa ho vừa nói, trông cảnh vật xung quanh như tối sầm lại.
Thân hình yếu ớt của nàng run rẩy, tựa như có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào.
Chu thị vệ bị dọa đến hốt hoảng, vội vàng thúc giục người gọi đại phu. Đại phu vừa chạy vừa thở hồng hộc, không dám chậm trễ dù chỉ một chút.
Tiết Kiều vươn bàn tay ngọc ngà ra, hàng lông mi dài rung rinh đầy yếu đuối. Bàn tay gầy guộc của nàng trông như cành cây nhỏ, chỉ cần một cú va chạm nhẹ cũng có thể gãy rời.
Đại phu, sắc mặt đỏ bừng vì vội vã, ngay lập tức bắt mạch cho Tiết Kiều.
" Thân thể cô nương này vốn yếu ớt từ trong thai, không có bệnh nặng nhưng rất suy nhược. Không thể bị kích động, không thể chịu đựng những cú sốc tinh thần. Cần tĩnh dưỡng. Nếu chăm sóc tốt, vẫn có thể sống lâu. Nhưng nếu không, tình trạng xấu đi cũng là chuyện bình thường. "
Nghe vậy, Chu thị vệ không dám to tiếng nữa, chỉ dám nói nhỏ nhẹ.
" Ta... có nên mời công tử đến đây không? " Chu thị vệ ngẫm nghĩ một chút rồi rụt rè hỏi.
Tiết Kiều không đáp, sắc mặt nàng như người sắp tắt thở. ( hahahahaha )
Chu thị vệ cảm thấy tình huống này giống như bước trên mây, rất mơ hồ và kỳ lạ. Hôm qua, hắn còn dám trợn trắng mắt với cô nương này, nhưng hôm nay lại phải dè dặt cẩn trọng. Điều kỳ lạ hơn cả là, dường như chưa kịp nói chuyện rõ ràng, hắn đã bị tống trở lại rồi. Cảm giác thật không đúng chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất