Thâm Bình, Abysm

Chương 12

Trước Sau
Lúc tỉnh lại đầu óc Hoàng Vệ Bình trở nên choáng váng, nhưng khi anh mở mắt trước tiên vẫn là dựa vào thói quen nghề nghiệp của cảnh sát lập tức quan sát hoàn cảnh trước mắt, anh phát hiện mình đang ở nơi tương tự như phòng dưới tầng hầm, hiện tại tựa hồ chỉ có một người sống, toàn bộ không gian phòng thoạt nhìn đã được trang trí tinh xảo, nhưng bởi vì bốn phía không có cửa sổ, nguồn sáng duy nhất là một ngọn đèn chùm Bắc Âu trang nhã trên đỉnh đầu, mà cánh tay và đùi của anh giờ phút này đang bị mấy sợi dây thừng màu đỏ mảnh bằng ngón tay cái chặt chẽ trói buộc trên chiếc ghế sô pha đơn, dùng sức lắc mạnh phát hiện cái sô pha này hình như đã bị đinh cố định trên mặt đất, lúc này nơi bị trói vì máu chảy không thông đã có chút tê dại. Nhìn chằm chằm cánh tay bị trói trên sô pha một hồi, Hoàng Vệ Bình cuối cùng cũng phát hiện chiếc ghế sô pha này giống với chiếc ghế anh nhìn thấy ở phòng khách nhà Lâm Thâm mấy ngày trước... Đúng rồi, nhớ đến mình trước khi hôn mê đã uống nước do Lâm Thâm đưa tới trên xe của hắn, đầu óc Hoàng Vệ Bình dần dần tỉnh táo lại, đây chắc là tầng hầm trong biệt thự của Lâm Thâm.

Nhưng mục đích của Lâm Thâm là gì? Anh chỉ nhờ hắn giúp điều tra thông tin của Hàn Diệp và Từ Tấn (anh thừa nhận mình không tìm Lão Lý hay những đồng nghiệp khác trong cục giúp đỡ là vì lòng riêng, anh sợ hai người họ thực sự có liên quan đến vụ án, mà Lâm Thâm dù sao cũng không phải thật sự là cảnh sát...) sau đó sau khi biết anh sẽ đến cô nhi viện kiểm chứng một ít tin tức về hai người họ sau khi nhận nuôi thì liền hôn mê, trong phòng lưu trữ của cô nhi viện cuối cùng có bí mật gì? Lâm Thâm, rốt cuộc hắn cùng toàn bộ vụ án này dính líu đến mức nào...

Hoàng Vệ Bình vừa suy nghĩ vừa bắt đầu cố gắng thoát khỏi trói buộc, đáng tiếc Lâm Thâm có lẽ đã sử dụng nút thắt ngư dân trong truyền thuyết, chính là một loại phương thức thắt nút thường được thủy thủ và ngư dân sử dụng khi đánh bắt cá, càng muốn thoát khỏi dây thừng sẽ bị trói lại càng chặt, nhìn hai tay mình bị siết đến đỏ tím, Hoàng Vệ Bình từ bỏ giãy dụa, lẳng lặng nhìn chằm chằm ánh đèn trên đỉnh đầu chờ Lâm Thâm đến.

Sau khi mê man và tỉnh lại nhiều lần, cuối cùng Hoàng Vệ Bình cũng nghe thấy tiếng mở khóa nhẹ nhàng, anh giật mình tỉnh dậy. Lâm Thâm đẩy cửa vào, trên người mặc bộ vest đen khi hai người lần đầu gặp, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười dịu dàng không khác gì ngày xưa, bước đi tao nhã từng bước đi vào phòng.

"Bình Bình, xin lỗi, đói bụng không, tôi mang đồ ăn đến cho anh đây, đều là những món anh thích ăn." Lâm Thâm đặt mấy thứ lên bàn cách chỗ Hoàng Vệ Bình không xa, sau đó lấy đồ ăn bên trong ra một cách trật tự, rồi mới nhìn về phía Hoàng Vệ Bình.

"Anh rốt cuộc là ai?" Hoàng Vệ Bình trừng mắt nhìn hắn, đối với Lâm Thâm, anh nhìn rất giống con mèo nhỏ nhoẻn miệng muốn cắn người sau khi bị trêu chọc, đương nhiên, Lâm Thâm cũng biết đây không phải là một con mèo bình thường, đây là một con báo con, bị cắn một cái có thể khiến người ta rách da thịt, cho nên vẫn phải có một ít biện pháp phòng ngừa.

"Như anh thấy đấy, tôi chính là Lâm Thâm, điểm ấy tôi cũng không có nói dối anh." Lâm Thâm vừa trả lời, vừa mở một ngăn kéo từ ngăn tủ bên cạnh ghế sô pha, lấy ra một ống tiêm dùng một lần và một lọ thuốc nhỏ, đem ống kim rút nửa chai thuốc từ bên trong ra, sau đó cầm ống tiêm đi tới trước mặt Hoàng Vệ Bình.

"Bình Bình, tôi không muốn làm đau anh, cho nên chỉ có thể như vậy, yên tâm, đây chỉ là một loại thuốc gây mê bình thường. Tôi đã tham gia một khóa học tự học về gây mê hồi sức ở trường đại học, tôi đảm bảo liều lượng thuốc sẽ không có vấn đề gì." Lâm Thâm nói rồi dùng sức nắm lấy lòng bàn tay phải còn đang giãy giụa của Hoàng Vệ Bình, đẩy kim tiêm vào tĩnh mạch trên mu bàn tay. "Anh đang làm cái quái gì vậy, anh điên à?" Hoàng Vệ Bình tức giận hét lớn.



Lâm Thâm phớt lờ câu hỏi anh, lúc này tiện tay ném ống kim vào thùng rác, vòng ra sau lưng sô pha, bắt đầu thong thả mở nút thắt của những sợi dây thừng đang trói Hoàng Vệ Bình trên sô pha. Hắn giống như đã tính toán xong thời gian, đợi đến khi Hoàng Vệ Bình cảm giác được tay chân cuối cùng cũng lấy lại được tự do, anh chỉ muốn dùng cánh tay hơi chết lặng của mình cho Lâm Thâm một quyền, lại phát hiện bản thân ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, chỉ có thể mềm nhũn tựa lên ghế sô pha, đầu óc cũng lần nữa mê man. "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Vụ án này có liên quan đến anh đúng không? Trả lời tôi đi!" Hoàng Vệ Bình dùng sức cắn mạnh đầu lưỡi mình, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo một chút, hỏi ra mấy câu này.

"Tôi đã sớm nói qua, anh là món quà mà ông trời đã thương xót ban cho tôi, lần này tôi sẽ không cho anh cơ hội chạy trốn nữa..." Lâm Thâm cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán Hoàng Vệ Bình, nói những lời như đang thì thầm với người yêu, "Tôi làm tất cả những điều này bởi vì anh là của tôi, sống chết cũng đều là của tôi..."

"Anh điên rồi! Tôi không thuộc về anh!" Hoàng Vệ Bình phản bác.

"Anh là của tôi, là của tôi... Không ai có thể cướp đi." Hoàng Vệ Bình có thể nghe ra cảm xúc của hắn lúc này không ổn định, đại khái là bị câu nói vừa rồi của anh kích thích nên có chút điên cuồng. "Tôi thật sự chỉ có anh, anh biết tôi yêu anh nhiều thế nào, thật ra trước kia anh cũng rất yêu tôi, đúng, chắc chắn anh cũng yêu tôi. Khi còn nhỏ, cha mẹ thường xuyên cãi nhau khiến nhà cửa lộn xộn, tôi sợ đến mức không ngủ được, anh đã ôm tôi an ủi tôi cả đêm, tôi muốn làm gì anh cũng nguyện ý ở cạnh tôi, chúng ta cùng nhau chơi đàn, cùng nhau học cưỡi ngựa..." Hoàng Vệ Bình không ngắt những lời lải nhải điên cuồng lộn xộn về thời thơ ấu của hắn, cho đến khi Lâm Thâm nói: "Vì để cho anh có thể cùng tôi đi học đã cho người sửa ngày sinh của anh nhỏ hơn hai tuổi, còn đổi sinh nhật của anh thành ngày chúng ta lần đầu gặp mặt, anh cũng không hề tức giận..."

Mặc dù đầu óc đang ở trạng thái mê man, nhưng cuối cùng Hoàng Vệ Bình cũng ý thức được "anh" trong miệng hắn là đang ám chỉ... Từ Tấn.

"Anh đã làm gì Từ Tấn?! Bây giờ em ấy thế nào?!"

Nghe thấy hai chữ "Từ Tấn", lý trí của Lâm Thâm lập tức trở về, dường như thay đổi sắc mặt trở lại vẻ mặt thường ngày, nhưng lúc này, Hoàng Vệ Bình bị nụ cười ôn nhu tao nhã bất ngờ của hắn làm cho lạnh cả người, một vài suy luận khủng khiếp hiện ra trong đầu anh.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau