Chương 13
Hoàng Vệ Bình bị suy luận đáng sợ này làm kinh hãi đến mức tỉnh táo trong nháy mắt, anh giận dữ hỏi: "Anh đã giết Từ Tấn?"
Mặt nạ tươi cười của Lâm Thâm đột nhiên nứt ra một khe hở, Hoàng Vệ Bình bắt được một tia kinh hoảng chân thật hiếm thấy trên người hắn, Lâm Thâm gần như lập tức phản bác lại: "Không, tôi không giết anh ấy... Không có..." Sau đó, hắn dường như không muốn nói gì thêm nữa, Hoàng Vệ Bình cảm giác mình có chút thở phào nhẹ nhõm.
"Lâm Thâm! Vậy anh nói cho tôi biết, Từ Tấn hiện giờ đang ở đâu? Những nạn nhân khác cũng có liên quan đến anh phải không? Đúng rồi còn có H rốt cuộc là chuyện gì xảy ra..." Cho dù anh đang ở trong tình thế bất lợi tuyệt đối, giờ phút này bản thân đang mặc cho người ta cắt xén, bất cứ lúc nào cũng đều có thể rơi vào trạng thái hôn mê, Hoàng Vệ Bình vẫn mạnh mẽ hỏi như cách anh thẩm vấn phạm nhân bình thường.
Sự hoảng sợ của vừa rồi của Lâm Thâm ngắn ngủi giống như ảo giác của Hoàng Vệ Bình, hắn lấy lại giọng điệu bình tĩnh: "Bình Bình, anh có quá nhiều câu hỏi, nếu anh muốn biết câu trả lời nhiều như vậy, không bằng như vầy đi, chúng ta chơi một trò chơi, chỉ cần anh nghe lời tôi và đáp ứng mỗi một yêu cầu của tôi, tôi sẽ trả lời một câu hỏi, anh muốn biết cái gì tôi đều có thể nói cho anh biết." Lúc này Lâm Thâm cúi người chống hai tay lên tay vịn hai bên sô pha mà Hoàng Vệ Bình đang dựa vào, đem cả Hoàng Vệ Bình ôm vào trong ngực, thì thầm nói nhỏ bên tai anh giống như với người yêu: "Không phải anh muốn biết chân tướng sao? Miễn là anh nghe lời, tôi sẽ không bao giờ lừa gạt anh."
"Anh lại giở trò gì?" Hoàng Vệ Bình cảm nhận được não của mình đang dần bị bào mòn bởi tác dụng của thuốc mê, nhưng lời nói vừa rồi của Lâm Thâm truyền vào trong đầu anh rất rõ ràng, hắn lại tàn nhẫn cắn tai anh một cái. "Anh muốn làm gì?"
"Yêu cầu đầu tiên của tôi là anh phải ăn thật tốt bữa ăn này, anh chỉ cần ăn xong là có thể đổi một đáp án."
Hoàng Vệ Bình không ngờ hắn lại đưa ra yêu cầu như vậy, kỳ thật từ sáng đến giờ anh chưa ăn cơm, lúc gặp mặt mẹ Tôn cũng chỉ uống nửa tách cà phê, cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu rồi. Vốn đã đói bụng, anh cũng không có ý định ủy khuất bản thân, bất luận người trước mắt muốn làm cái gì, anh phải tích góp thể lực mới có thể chống lại. Hơn nữa, lúc này anh thực sự rất muốn biết sự thật, vì vậy anh đã đồng ý: "Được, tôi ăn."
Lâm Thâm ưu nhã kết thúc tư thế mập mờ kia, ưu nhã đứng dậy đi đến bàn đặt thức ăn, cầm bát cơm đã chuẩn bị cho Hoàng Vệ Bình bắt đầu gắp thức ăn cho anh.
"Anh và Từ Tấn có quan hệ gì? Em ấy hiện giờ đang ở đâu?" Nghe thấy câu hỏi không thể đợi được của Hoàng Vệ Bình, Lâm Thâm buông bát cơm đã chất đống không ít thức ăn xuống, xoay người đi tới, dễ dàng ôm Hoàng Vệ Bình từ trên sô pha lên, mà Hoàng Vệ Bình bởi vì cả người vô lực chỉ có thể tùy ý Lâm Thâm đặt tay lên eo anh, cả người gần như dựa vào trong ngực Lâm Thâm, bước chân vô lực bị hắn đỡ chậm rãi di chuyển đến bên cạnh bàn ăn. Sau đó Lâm Thâm rất phong độ nhã nhặn kéo ghế để anh ngồi xuống.
"Mặc dù thật ra anh có hai câu hỏi, nhưng tôi có thể trả lời cả hai nếu hôm nay tâm trạng tốt, điều kiện tiên quyết là anh ăn hết cơm trong bát." Lâm Thâm vừa nói vừa kéo ghế ngồi ở vị trí đối diện anh ngồi xuống.
Vì vậy Hoàng Vệ Bình dùng tay phải không có lực hơi run rẩy của mình cầm muỗng cố gắng ăn, Lâm Thâm lẳng lặng ngồi đối diện anh nhìn anh ăn xong bữa cơm này như thể anh đang hoàn thành nhiệm vụ.
"Tôi, ăn xong rồi, anh, trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi." Hoàng Vệ Bình cảm giác bữa ăn đã tiêu hao hết sức lực của mình, cơn buồn ngủ ập đến khiến anh sắp không thể chịu được nữa, nhưng vẫn cố gắng đem những lời này nói ra miệng.
"Anh đã đoán được mối quan hệ của tôi và Từ Tấn rồi phải không?" "Anh ấy là 'anh trai' mà mẹ tôi nhận nuôi cho tôi!" Hoàng Vệ Bình miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Thâm đang dùng ánh mắt thâm ý nhìn mình. "Mặc dù, anh ấy đã phản bội tôi và rời bỏ tôi. Nhưng anh thấy đấy, ông trời đã đưa anh đến với tôi."
"Về phần hiện tại anh ấy đang ở đâu, để tôi nghĩ xem..." Nhìn thấy bộ dáng sắp hôn mê nhưng vẫn trợn mắt nhìn mình lom lom của Hoàng Vệ Bình, Lâm Thâm rốt cuộc cũng không đè nén ác ý trong lòng được nữa, lần đầu tiên hắn chân chính lộ ra móng vuốt của mình đối với Hoàng Vệ Bình, "Có lẽ là trên bàn giải phẩu của một bác sĩ pháp y trong bộ phận giám chứng cùa cục thành phố!"
Cơn buồn ngủ tối đen đã nuốt chửng Hoàng Vệ Bình, nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng thì thầm của ác ma. Lâm Thâm thấy đầu anh chậm rãi tựa vào lưng ghế, hoàn toàn lâm vào trạng thái bất tỉnh, hai mắt đã nhắm chặt lại, nước mắt vẫn giống như trân châu từ khóe mắt không ngừng lăn xuống, trong miệng còn đang lẩm bẩm: "Em trai... Tiểu Tấn... Cùng nhau..."
Mặt nạ tươi cười của Lâm Thâm đột nhiên nứt ra một khe hở, Hoàng Vệ Bình bắt được một tia kinh hoảng chân thật hiếm thấy trên người hắn, Lâm Thâm gần như lập tức phản bác lại: "Không, tôi không giết anh ấy... Không có..." Sau đó, hắn dường như không muốn nói gì thêm nữa, Hoàng Vệ Bình cảm giác mình có chút thở phào nhẹ nhõm.
"Lâm Thâm! Vậy anh nói cho tôi biết, Từ Tấn hiện giờ đang ở đâu? Những nạn nhân khác cũng có liên quan đến anh phải không? Đúng rồi còn có H rốt cuộc là chuyện gì xảy ra..." Cho dù anh đang ở trong tình thế bất lợi tuyệt đối, giờ phút này bản thân đang mặc cho người ta cắt xén, bất cứ lúc nào cũng đều có thể rơi vào trạng thái hôn mê, Hoàng Vệ Bình vẫn mạnh mẽ hỏi như cách anh thẩm vấn phạm nhân bình thường.
Sự hoảng sợ của vừa rồi của Lâm Thâm ngắn ngủi giống như ảo giác của Hoàng Vệ Bình, hắn lấy lại giọng điệu bình tĩnh: "Bình Bình, anh có quá nhiều câu hỏi, nếu anh muốn biết câu trả lời nhiều như vậy, không bằng như vầy đi, chúng ta chơi một trò chơi, chỉ cần anh nghe lời tôi và đáp ứng mỗi một yêu cầu của tôi, tôi sẽ trả lời một câu hỏi, anh muốn biết cái gì tôi đều có thể nói cho anh biết." Lúc này Lâm Thâm cúi người chống hai tay lên tay vịn hai bên sô pha mà Hoàng Vệ Bình đang dựa vào, đem cả Hoàng Vệ Bình ôm vào trong ngực, thì thầm nói nhỏ bên tai anh giống như với người yêu: "Không phải anh muốn biết chân tướng sao? Miễn là anh nghe lời, tôi sẽ không bao giờ lừa gạt anh."
"Anh lại giở trò gì?" Hoàng Vệ Bình cảm nhận được não của mình đang dần bị bào mòn bởi tác dụng của thuốc mê, nhưng lời nói vừa rồi của Lâm Thâm truyền vào trong đầu anh rất rõ ràng, hắn lại tàn nhẫn cắn tai anh một cái. "Anh muốn làm gì?"
"Yêu cầu đầu tiên của tôi là anh phải ăn thật tốt bữa ăn này, anh chỉ cần ăn xong là có thể đổi một đáp án."
Hoàng Vệ Bình không ngờ hắn lại đưa ra yêu cầu như vậy, kỳ thật từ sáng đến giờ anh chưa ăn cơm, lúc gặp mặt mẹ Tôn cũng chỉ uống nửa tách cà phê, cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu rồi. Vốn đã đói bụng, anh cũng không có ý định ủy khuất bản thân, bất luận người trước mắt muốn làm cái gì, anh phải tích góp thể lực mới có thể chống lại. Hơn nữa, lúc này anh thực sự rất muốn biết sự thật, vì vậy anh đã đồng ý: "Được, tôi ăn."
Lâm Thâm ưu nhã kết thúc tư thế mập mờ kia, ưu nhã đứng dậy đi đến bàn đặt thức ăn, cầm bát cơm đã chuẩn bị cho Hoàng Vệ Bình bắt đầu gắp thức ăn cho anh.
"Anh và Từ Tấn có quan hệ gì? Em ấy hiện giờ đang ở đâu?" Nghe thấy câu hỏi không thể đợi được của Hoàng Vệ Bình, Lâm Thâm buông bát cơm đã chất đống không ít thức ăn xuống, xoay người đi tới, dễ dàng ôm Hoàng Vệ Bình từ trên sô pha lên, mà Hoàng Vệ Bình bởi vì cả người vô lực chỉ có thể tùy ý Lâm Thâm đặt tay lên eo anh, cả người gần như dựa vào trong ngực Lâm Thâm, bước chân vô lực bị hắn đỡ chậm rãi di chuyển đến bên cạnh bàn ăn. Sau đó Lâm Thâm rất phong độ nhã nhặn kéo ghế để anh ngồi xuống.
"Mặc dù thật ra anh có hai câu hỏi, nhưng tôi có thể trả lời cả hai nếu hôm nay tâm trạng tốt, điều kiện tiên quyết là anh ăn hết cơm trong bát." Lâm Thâm vừa nói vừa kéo ghế ngồi ở vị trí đối diện anh ngồi xuống.
Vì vậy Hoàng Vệ Bình dùng tay phải không có lực hơi run rẩy của mình cầm muỗng cố gắng ăn, Lâm Thâm lẳng lặng ngồi đối diện anh nhìn anh ăn xong bữa cơm này như thể anh đang hoàn thành nhiệm vụ.
"Tôi, ăn xong rồi, anh, trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi." Hoàng Vệ Bình cảm giác bữa ăn đã tiêu hao hết sức lực của mình, cơn buồn ngủ ập đến khiến anh sắp không thể chịu được nữa, nhưng vẫn cố gắng đem những lời này nói ra miệng.
"Anh đã đoán được mối quan hệ của tôi và Từ Tấn rồi phải không?" "Anh ấy là 'anh trai' mà mẹ tôi nhận nuôi cho tôi!" Hoàng Vệ Bình miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Thâm đang dùng ánh mắt thâm ý nhìn mình. "Mặc dù, anh ấy đã phản bội tôi và rời bỏ tôi. Nhưng anh thấy đấy, ông trời đã đưa anh đến với tôi."
"Về phần hiện tại anh ấy đang ở đâu, để tôi nghĩ xem..." Nhìn thấy bộ dáng sắp hôn mê nhưng vẫn trợn mắt nhìn mình lom lom của Hoàng Vệ Bình, Lâm Thâm rốt cuộc cũng không đè nén ác ý trong lòng được nữa, lần đầu tiên hắn chân chính lộ ra móng vuốt của mình đối với Hoàng Vệ Bình, "Có lẽ là trên bàn giải phẩu của một bác sĩ pháp y trong bộ phận giám chứng cùa cục thành phố!"
Cơn buồn ngủ tối đen đã nuốt chửng Hoàng Vệ Bình, nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng thì thầm của ác ma. Lâm Thâm thấy đầu anh chậm rãi tựa vào lưng ghế, hoàn toàn lâm vào trạng thái bất tỉnh, hai mắt đã nhắm chặt lại, nước mắt vẫn giống như trân châu từ khóe mắt không ngừng lăn xuống, trong miệng còn đang lẩm bẩm: "Em trai... Tiểu Tấn... Cùng nhau..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất