Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược

Chương 18: Tặng hoa cho ngươi

Trước Sau
Nàng đi rồi, Lam Tiêu ngơ ngác nhìn về hướng nàng rời đi, hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại: Đúng là một nữ tử thông minh, dùng lời nói như đao!

Bước ra khỏi cổng Lam gia bảo, Trì Hành thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Vẫn là tỷ tỷ có biện pháp.”

Nhìn nàng thoải mái, nhẹ nhàng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi áp lực bị ép gả, trong mắt Thanh Hòa nở một nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân: “Sau này ngươi phải nhớ thật kỹ, cái gì không nên chạm vào thì đừng chạm vào, cái gì nên né tránh thì phải nhớ né tránh, né chậm thì không kịp nữa.”

“Ta có tránh, cũng không định tham gia cuộc vui kia. Ai biết tú cầu bay về phía ta, làm ta còn tưởng mình gặp nguy hiểm. Hơn nữa, Lam bảo chủ có tâm muốn tìm người xung hỉ cho nữ nhi, ông ấy ăn vạ ta, liên quan gì đến ta đâu?”

Dây cột tóc màu đen bằng gấm của tiểu tướng quân bay phấp phới trong không trung, mặc một bộ y phục màu đỏ thẫm, nhìn thế nào cũng thấy thích.

Đi ngang qua một vũng nước cạn, Thanh Hòa cẩn thận đi vòng qua, Trì Hành che chở bên cạnh nàng, bỗng nghe nàng nói: “Ồ? Hồng tú cầu bị ngươi chẻ làm đôi thật đáng thương, đang êm đẹp thì bị ngươi phân làm hai.”

“Ai bảo nó không có mắt, ta là người nó có thể trêu chọc sao?”

Giọng nói trong trẻo lọt vào tai, mùa xuân tháng ba ấm áp, hương hoa không biết từ đâu bay theo gió, Thanh Hòa mỉm cười, trong lòng nàng cũng đồng ý.

Đúng vậy. Chỉ có ta mới có thể trêu chọc ngươi, người khác thì không được.

Đột nhiên nghĩ tới Trì Hành vội vã giao đấu với Lam bảo chủ, nụ cười của nàng dần tắt, trở về khách điếm, Trì Hành bị nàng kéo đến trước bàn.

“Đưa tay ra.”

“Hả? Làm gì thế?”

Lam đại tiểu thư bị trúng độc, nhiều y giả như vậy vẫn không tìm ra được manh mối nào, lo lắng Uyển Uyển sẽ phát hiện ra bí mật lớn nhất của thân thể này, Trì Hành chắp hai tay sau lưng, nói lời từ chối: “Vết thương nhỏ xíu này, về phòng điều tức một chút là khỏi, không đáng để...”

Thanh Hòa nào có kiên nhẫn nghe nàng nói mấy lời vô nghĩa? Trực tiếp dùng sức mạnh.

Muốn thoát khỏi tay nàng không cần tốn nhiều công sức, nhưng Trì Hành lại ngượng ngùng, khó có thể tránh thoát, cũng không nỡ tránh thoát.

Thoát khỏi bàn tay của Uyển Uyển thì dễ, chỉ là nếu làm vậy, sợ là khi màn đêm buông xuống, Uyển Uyển sẽ vô cùng thương tâm mà trốn đi đâu đó.

Nàng thở dài, tạm thời gác lại lo lắng trong lòng, “Được được, ta đặt tay ở đây không phải được rồi sao?”

Nàng chịu phối hợp, Thanh Hòa dùng lòng bàn tay vuốt ve đỉnh đầu của tiểu tướng quân. Cảm giác bị nàng ấy chạm vào đầu rất kỳ lạ, Trì Hành tránh né, nói: “Uyển Uyển, đừng chạm vào đầu ta.”

“Tại sao?” Vừa nói, nàng vừa đặt đầu ngón tay lên cổ tay gầy, trắng, mềm mại không giống nam tử của tiểu tướng quân, kiểm tra tay trái rồi đến tay phải.

Khám qua khám lại hai bàn tay gần nửa khắc, Trì Hành vẫn không thể đưa ra nguyên do.

Tại sao Uyển Uyển không được chạm vào đầu nàng? Kỳ lạ chỗ nào? Nàng không nói được.

“May là vết thương không nghiêm trọng.”

Thu hồi ngón tay mảnh khảnh, hàng mi cong cong như cánh quạt nhỏ in hằn lên mí mắt một bóng râm nhạt nhòa.

Không bị phát hiện, tâm tình Trì Hành rất tốt: “Ta nói tỷ rồi, ta có chừng mực.”

Tiểu tướng quân có chừng mực trở về phòng ngồi thiền, chữa lành vết thương. Khắp nơi yên tĩnh, Thanh Hòa ngồi vào bàn, đưa tay pha trà cho mình.

Hương trà tràn ngập bốn phía, sương trắng làm mờ mắt nàng.

Nàng trở nên hoang mang.

Mạch tượng của A Trì rõ ràng là mạch tượng của nam tử, trong huyền [1] mang sáp [2], không thể nào là của nữ tử.

[1]: Mạch huyền căng, như sờ sợi dây đàn, cứng, thế mạch khẩn cấp, có lực.

[2]: Mạch sáp là mạch đến đi rất khó khăn, đến như là chưa đến, đi như là chưa đi. Do huyết hư, khí trệ hoặc hàn ngưng.

Nàng mờ mị, vô thức gõ gõ ngón tay lên bàn: Nếu A Trì là nữ tử thì Trì gia đã phạm tội khi quân, với sự cẩn trọng của Trì đại tướng quân trong việc bày binh bố trận, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm trong chuyện mất đầu này.

Nàng không khám ra điều quái dị mới là bình thường.

Nàng ngồi đó, suy nghĩ miên man, nghĩ càng nhiều thì lại nhớ đến chuyện mấy năm trước, trong cung từng cử ngự y đi chẩn mạch cho các triều thần và gia quyến. Nhờ vậy mà các đại thần đều ca tụng, tung hô, cho rằng Hoàng thượng là minh quân.

Là minh quân hay không, tạm thời không bàn đến, gióng trống khua chiêng phái thái y ra ngoài, có thực sự chỉ là quan tâm đến bề tôi?

Nếu A Trì quả thực là nữ tử, mạch tượng này ngay cả ngự y trong cung cũng khám không ra, lừa dối trắng trợn đến mức này, rốt cuộc Trì gia muốn làm gì?

Gió thổi từ cửa sổ vào, trang sách lật qua, Thanh Hòa đột nhiên bừng tỉnh.

Không làm rõ A Trì là nam hay nữ, e rằng nàng sẽ không thể ngủ ngon giấc.



Nếu không biết nội tình thì không thể bảo vệ được “hắn”, nếu không biết nội tình, có khi một ngày nào đó sẽ mơ mơ hồ hồ trở thành điểm yếu nằm trong tay kẻ thù.

Thay vì ngây ngốc đoán mò ở đây, chi bằng...

Nàng dần dần bình tĩnh lại.

Nàng không thể quên mẹ đã chết như thế nào, thậm chí hàn độc lạnh thấu xương trong thân thể này cũng là do kẻ thù ban tặng

Nàng đã sống thận trọng mười sáu năm, ngày qua ngày đã hình thành thói quen đi một bước nhìn ba bước, nhìn ba mươi bước, thậm chí ba trăm bước.

Chỉ mới nghĩ đến chuyện A Trì có thể đang gặp nguy hiểm không rõ nguồn gốc giống nàng đã khiến lòng nàng bồn chồn, ánh mắt Thanh Hòa trở nên dữ tợn, lòng bàn tay đập mạnh vào chiếc bàn gỗ đàn hương.

Nàng tuyệt đối không cho phép có người làm thương tổn A Trì!

Trăng trên đầu cành liễu, dùng xong bữa tối, tắm rửa và đốt nến thơm, Trì Hành nằm dài trên giường lớn, cong hai chân dài lên, trẻ con mà bắt chéo chân, hất tóc mái rơi xuống trán.

Hất tóc mái bay lên, bay xuống, nàng làm không biết mệt.

Nhớ lại những chuyện thú vị mấy ngày gần đây: Ừm, nàng đã tặng chuông đồng cho Uyển Uyển, cho nên không cần lo lắng hàn tật của nàng ấy đột ngột phát tác mà không có ai chăm sóc. Nàng ở phòng bên cạnh, chỉ cần chuông vang lên, nàng sẽ ngay lập tức lao về phía nàng ấy.

Như vậy rất tốt. Nàng bội phục chính mình suy nghĩ nhanh nhạy, trong mắt nở nụ cười, lăn lộn trên giường đắc ý một hồi lâu.

Lúc thắt chuông nàng còn nhân cơ hội chạm vào eo Uyển Uyển.

Chậc, đúng là thon quá đi!

Nàng đã thèm muốn vòng eo này từ lâu rồi.

Nàng híp mắt, cà lơ phất phơ.

Ban ngày nàng còn cài hoa cho Uyển Uyển, đáng tiếc tú cầu bay đến không đúng lúc, cài hoa xong chưa kịp thưởng thức đã bị gián đoạn.

Uyển Uyển thật lợi hại, đối mặt với Lam bảo chủ mà khí thế không hề lép vế, Uyển Uyển đối với nàng thực sự dịu dàng, đối với người ngoài thì không biết được.

Từ nhỏ nàng đã biết Uyển Uyển không giống với bất kỳ tiểu thư nhà văn thần võ tướng nào khác.

Là độc nhất vô nhị, là người duy nhất không ghét bỏ nàng đi dạo hoa lâu, thưởng thức cái đẹp.

Nàng nào biết đâu phải Thẩm Thanh Hòa không quan tâm, mà là vì nàng còn nhỏ nên mới không so đo.

Tóm lại, vị tiểu tướng quân ngây thơ ôm gối ngủ thiếp đi, trong đầu đầy ắp hình bóng Thẩm Thanh Hòa. Bị ngăn cách bởi một bức tường, Thanh Hòa ôm “Vãn Tinh” chìm vào giấc ngủ yên bình như thường lệ.

Hôm qua, chuyện náo loạn trong buổi tuyển rể của Lam gia bảo đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Tú cầu bị một thiếu niên chém làm đôi, khiến cho việc kén rể trở nên thất bại.

Cũng trong ngày hôm đó, Vô Tranh đại sư viên tịch, thiếu trang chủ của Mộng Vân sơn trang bị phế võ công.

Người đã phế bỏ võ công của hắn không ai khác chính là Lam bảo chủ thanh danh truyền xa, là người giàu nhất thành và thích làm việc thiện.

Thiếu trang chủ nhà mình bị phế võ công, đổi lại là bất kỳ gia tộc nào khác cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua, cho dù đối phương có là Lam gia bảo đi nữa.

Nhưng khi xảy ra chuyện, Mộng Vân sơn trang không hỏi thăm, thái độ của bọn họ cực kỳ lãnh đạm, có ý mặc kệ.

Có một số chuyện dù nghĩ thế nào cũng thấy mơ hồ, bí ẩn, e ngại thế lực của Mộng Vân sơn trang và Lam gia bảo, người trong giang hồ thức thời không dám dò hỏi đến cùng.

Chùa An Bình cách Loan thành không xa, các vị sư nghe tin liền vội vã đến ngay trong đêm.

Một vị cao tăng đương thời chết một cách mơ hồ, theo lý mà nói, chết ở Lam gia bảo thì Lam gia bảo là nghi phạm lớn nhất.

Nhưng Lam bảo chủ danh tiếng không tệ, ông cùng Vô Tranh là bằng hữu chí giao, luôn đối đãi rất kính trọng, cho dù chùa An Bình có khúc mắc thì bọn họ cũng không dám nói Vô Tranh bị Lam gia bảo đầu độc.

Dù sao mọi việc cũng phải có một lời giải thích.

Bất đắc dĩ, Lam Thôi phải giải thích rõ ràng tiền căn hậu quả với Vô Miện đại sư của chùa An Bình.

Cái chết của Vô Tranh, nói cho cùng, là do ông đáng phải chịu. Bất kể Vô Miện đại sư có tin lời này hay không, chùa An Bình cũng không thể gây phiền toái cho Lam gia bảo được nữa.

Lam gia bảo muốn danh tiếng tốt, chùa An Bình lại càng chú trọng thanh danh. Vô Tranh đã chết, không cần thiết vì một người chết mà gây xôn xao, mạo hiểm danh tiếng trăm năm.

Mặt trời lặn về phía tây, “thiếu trang chủ” bị Mộng Vân sơn trang nhẫn tâm ruồng bỏ, đang lẩn trốn trong một con hẻm như chó nhà có tang.

Chỉ trong vài ngày, y phục của hắn đã rách nát tả tơi, võ công bị phế, mất đi mọi đặc quyền bẩm sinh, Bạch Duyệt Phong sống còn không bằng một người bình thường.



Sau khi ngấu nghiến chiếc bánh bao vừa mới trộm được, vẻ mặt hắn nham hiểm, lấy ra con dao găm giấu trong tay áo.

Hắn không thể nào quên bản thân rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay là do ai hãm hại.

Tuy rằng hắn là thiếu trang chủ, nhưng bản chất lại không được trang chủ coi trọng, nếu không hắn cũng sẽ không mạo hiểm âm mưu toàn bộ Lam gia bảo.

Có ba người đã làm hại hắn.

Người đầu tiên là thiếu niên đã bổ tú cầu, tiếp theo là ma ốm kia và cuối cùng là Vô Tranh.

Vô Tranh kia là tên lừa đảo!

Hai mắt hắn đỏ bừng vì tức giận, không thể nào thấu hiểu được nỗi khổ tâm của Vô Tranh khi lấy cái chết để cầu xin Lam bảo chủ tha mạng cho hắn.

Lưỡi dao sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, hắn cười nham hiểm: “Đáng chết, các ngươi đều đáng chết!

Vào ngày thứ ba ở Vân Lai khách điếm, Bạch Duyệt Phong nhìn hai tỷ đệ bước ra khỏi khách điếm trò chuyện cười đùa vui vẻ, vẻ mặt dữ tợn, giấu hung khí giết người đi theo sát phía sau.

Hắn không phải là đối thủ của thiếu niên, nhưng giết người không dao, thủ đoạn tốt nhất để trả thù là giết người hắn để ý.

Thanh Hòa dừng bước chân rồi nói, “A Trì, ta quên mũ rèm rồi. Ngươi có thể đi lấy nó cho ta được không?”

Trì Hành không yên tâm để nàng lại một mình.

“Đi nhanh lên, nắng hơi chói rồi.”

Có chói như vậy sao? Trì Hành đứng tại chỗ do dự, vẫn không chịu đi.

“Đi đi.”

Cuối cùng không lay chuyển được nàng, tiểu tướng quân với ý định đi nhanh về nhanh, dặn dò cẩn thận: “Vậy tỷ đến quán trà gần đây ngồi đi, đừng đi lung tung bên ngoài.”

Thanh Hòa cười nàng dong dài: “Được rồi, đi nhanh đi.”

Vội vàng nói lời tạm biệt, hai người đi về hai hướng ngược nhau, một người hướng về khách điếm, một người lại kiên định đi đến một nơi hẻo lánh.

Bạch Duyệt Phong âm thầm mừng rỡ, vội vã đuổi theo.

Đi đến một con hẻm vắng đã chọn từ trước, thiếu nữ nhìn quanh mà không thấy ai tới, nàng thở dài thất vọng.

Nàng còn chưa kịp thở dài xong, một bóng dáng cao lớn đã lặng lẽ xuất hiện ở lối vào con hẻm, khiến tâm trạng chờ đợi của nàng có hơi gợn sóng.

“Trì cô nương, đã lâu không gặp.”

“Bạch công tử.” Thanh Hòa mỉm cười: “Ngươi có thể đến thật là tốt quá.”

Tốt quá? Tốt cái gì, chẳng lẽ ngươi muốn vội vã tìm chết sao?

Nụ cười dâm đãng trong mắt Bạch Duyệt Phong còn chưa lan ra, mũi tên nhọn nhanh như chớp bay ra từ miệng cơ quan thú, một mũi tên xuyên qua cổ họng.

Hung hãn một cách vô lý.

Hắn mở to mắt, vẫn không thể tin được mình lại chết như thế này.

Chết trong tay một ma ốm gầy gò, xanh xao, có lẽ điều duy nhất có thể vớt vát được là người đó là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Thanh Hòa đứng cách đó vài bước trên một mảnh đất trống sạch sẽ, nét mặt lạnh lùng vô cảm. Sau khi xác nhận Bạch Duyệt Phong đã chết, nàng cố ý đợi vài giây mới tiến lên thu hồi phi tiêu, lau sạch máu dính trên thân phi tiêu, rồi mới thu hồi cơ quan thú nhỏ gọn cùng với phi tiêu cất vào trong ống tay áo rộng.

Bầu trời trong xanh, không khí trong lành, nàng lạnh lùng liếc nhìn Bạch thiếu trang chủ chết không nhắm mắt kia, nhếch môi cười khẩy: Người lỗ mãng như vậy, uổng công nàng đã mặc bộ nhuyễn giáp [3] trên người.

[3]:

Bạch Duyệt Phong định nhặt quả hồng mềm để nắn, lại không biết rằng ngay từ giây phút võ công của hắn bị Lam bảo chủ phế bỏ, hắn đã rơi vào kế hoạch của Thanh Hòa.

Giết một phế nhân dễ hơn giết một người tập võ. Lam bảo chủ vô tình làm đao trên tay nàng, nhưng thanh đao này không đủ tàn nhẫn nên nàng phải tự ra tay.

Thẩm Thanh Hòa vẩy tay áo, vẻ mặt vô cảm rời khỏi hẻm vắng.

“Uyển Uyển?!”

Trên con phố dài, Trì Hành ôm mũ rèm trong tay, lo lắng đi về phía nàng: “Tỷ đã đi đâu vậy? Hại ta tưởng tỷ bị kẻ xấu bắt!”

“Kẻ xấu ở đâu ra?” Thanh Hòa cười thật sâu, sau lưng cầm một bó hoa lớn trên tay, sau đó giống làm ảo thuật đưa cho tiểu tướng quân: “A Trì, tặng hoa cho ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau