Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược
Chương 2: Dùng roi vọt dạy con
Hồ nước xuân ấm áp, sương mù lượn lờ. Một thiếu nữ bước ra từ làn nước trắng xóa, làn da mịn màng bại lộ trong không khí. Tay chân nàng nhanh thoăn thoắt, chỉ trong vài cái chớp mắt đã khoác lên mình nội y mềm mại. Liễu Sắt và Liễu Cầm vội vã tiến vào, ân cần giúp đỡ tiểu thư mặc quần áo.
Lúc này hơi thở của mùa xuân còn chưa nồng, liễu còn đang chớm nở nụ non, lúc ấm lúc lạnh, có khi lạnh thấu xương. Người bình thường còn phải chú ý giữ ấm, tránh rét, huống chi là Thẩm cô nương bệnh tật từ trong bụng mẹ, mãi không thấy khỏe lại.
Thiếu nữ thích làm đẹp, Thẩm Thanh Hòa vừa bước sang tuổi mười sáu cũng không ngoại lệ.
Ăn mặc chải chuốt để làm hài lòng bản thân, cũng làm hài lòng người khác.
Lớp áo lót thêu viền chỉ kim tuyến bạc, váy lụa màu phớt hồng, dải lụa thắt nhẹ bên eo, họa tiết trên váy rực rỡ muôn màu, dưới chân là đôi ủng da nai, bên hông ủng thêu tỉ mỉ hình chú hổ con trắng mập mạp hiền lành. Tưởng tượng khung cảnh sánh vai cùng Trì Hành, lòng Thanh Hòa rung động, tai ửng đỏ.
Liễu Sắt giơ chiếc gương đồng lên cho nàng nhìn, không khỏi tán thưởng vẻ đẹp của tiểu thư nhà mình.
Liễu Cầm suy nghĩ một chốc rồi khen ngợi bộ y phục này, tay nghề của 'Cẩm y phường' tốt đến không thể diễn tả bằng lời. Tiểu thư quả thực không thèm che giấu tình cảm của mình với Trì tiểu tướng quân, chỉ cần nhìn xiêm y này, người hiểu biết đã sớm liên tưởng đến, chỉ có tiểu tướng quân như nhìn hoa trong sương mù, không nhìn ra được.
Trang điểm tỉ mỉ, mặc quần áo xong, đã quá giờ Ngọ hai khắc. Tâm trạng lo lắng, e thẹn mong chờ người khen ngợi khi diện trang phục lộng lẫy dần tan biến theo từng giây phút chờ đợi, Thanh Hòa mặc áo khoác lông bước ra ngoài, nàng theo quán tính nhìn về phía bức tường cao mà mỗi ngày đều nhìn vô số lần.
Tại sao A Trì vẫn chưa về?
Tại Vân Quế lâu, gà bay chó sủa.
"Gia, đã giờ Ngọ canh ba rồi!"
Giờ Ngọ canh ba, là thời điểm thích hợp để chém đầu phạm nhân.
Đám người vây xem ngoài cửa đều cho rằng Trì tiểu tướng quân sắp giết người, trùng hợp thay, Tả Vân Thanh cũng nghĩ như vậy. Nỗi sợ hãi dâng lên, lại nhìn khuôn mặt kiêu căng ngạo mạn của Trì Hành phủ đầy sương giá, sắc mặt hắn tái nhợt, trợn mắt, không chút tiền đồ mà ngất đi.
"Đồ hèn." Trì Hành giẫm lên xương gãy của hắn: "Giả chết cái gì! Đứng dậy!"
"Ui da!" Tả Vân Thanh đau đến toát mồ hôi lạnh.
Khắp nơi đều là tàn binh bại tướng, không tên nào đánh nổi.
Trì Hành chán ghét đá văng người kia, dù sao thì nàng vẫn nhớ canh giờ mà mình đã hứa sẽ về, vỗ tay bước đi hai bước, bất chợt quay đầu lại, nghiêng người sang một bên: "Lại để cho ta nghe được các ngươi không quản được cái miệng của mình, thì không đơn giản chỉ là gãy chân như vậy đâu. Tưởng rằng danh hiệu 'tiểu bá vương Thịnh Kinh' của ta là khi không mà có sao? Thẩm gia tỷ tỷ, là người các ngươi muốn nói gì thì nói à? Tướng môn còn chưa sụp đâu!"
Nghênh ngang rời khỏi Vân Quế lâu, nàng vội vã chạy về nhà, vỗ trán nói: "Ai da, ai da, đã nói rõ muộn nhất là sẽ về lúc giờ Ngọ hai khắc. Giờ thì đã giờ Ngọ canh ba, Thanh Hòa tỷ tỷ chắc là đợi đến sốt ruột rồi."
Gã sai vặt đuổi theo phía sau nàng, Trì Hành đột nhiên dừng lại.
"Gia, có chuyện gì vậy?"
"Chỉ lo chơi, đã hứa mang tiểu thực về cho Thanh Hòa tỷ tỷ rồi mà giờ còn chưa mua nữa!"
Chủ tớ hai người vội vàng đi về hướng ngược lại, gã sai vặt vừa đi vừa nói: "Gia, lão gia mà biết ngài lại đánh người, chắc sẽ bị phạt theo gia pháp mất thôi."
"Phạt thì phạt, bọn chúng đều là lũ vô lại! Ta mà không giáo huấn bọn chúng, cứ để mặc chúng nói năng bậy bạ về Thanh Hòa tỷ tỷ, đó mới gọi là nhục nhã!"
"Nhưng mà--"
"Không có nhưng mà, đánh cũng đã đánh rồi, nếu còn có lần sau, ta sẽ đập vỡ đầu bọn chúng."
"A? Gia, ngài chậm lại một chút, chờ tiểu nhân!"
Trì tiểu tướng quân chân trước vừa đạp đổ cửa Vân Quế lâu, sau lưng đã có người báo tin đến phủ tướng quân.
Sau khi cẩn thận lựa chọn tiểu thực, vừa xoay người đã nhìn thấy Trì tướng quân anh minh thần võ đang dẫn gia tướng đến từ đầu bên kia phố.
"Gia, gia! Lão gia tới rồi, ngài mau trốn đi!"
Nếu là bình thường thì Trì Hành đã không nói không rằng mà bỏ trốn, nhưng lần này nàng đánh người đúng tình hợp lý, nàng cố chấp bám trụ, ngẩng cao đầu chờ cha ruột tới bắt người, môi cong lên: "Chớ có hoảng sợ."
Cách một biển người nhưng ông vừa liếc mắt đã thấy nhãi ranh hư hỏng nhà mình, Trì đại tướng quân trừng mắt nộ khí: "Bắt nó lại!"
Hai vị tướng tả hữu nghe tiếng liền nhảy vọt ra, chặn đường đi của tiểu tướng quân.
Giao túi lớn túi nhỏ cho gã sai vặt, Trì Hành khẽ nâng cằm: "Đưa sang cách vách, đừng có lắm miệng."
"..."
Nhưng mà dù cho có không lắm miệng, tướng quân đã muốn đánh ngài thì sẽ đánh một trận bằng cây roi dài, cách một bức tường, chẳng lẽ có thể giấu diếm Thẩm cô nương sao?
"Trì Hành! Lăn qua đây!"
Mặt trời đã lên cao, gã sai vặt lợi dụng lúc hỗn loạn nhanh chóng chạy về Thẩm gia, Liễu Sắt đang đợi ở cửa, nhìn thấy hắn liền hỏi: "Sao chỉ có mình ngươi ở đây? Tiểu tướng quân đâu rồi?"
"A, gia nhà chúng ta..." Gã sai vặt gãi đầu: "Chuyện đó lát nữa các ngươi sẽ biết!"
Lát nữa?
Liễu Sắt vẻ mặt kinh ngạc: "Chẳng lẽ Trì tướng quân lại muốn động gia pháp sao!?"
Không phải là chẳng lẽ nữa, mà là chắc chắn a!
***
Tiểu thực mà Thanh Hòa nhớ mong đã lâu được nàng đưa vào trong miệng, nhưng không hiểu sao nàng lại không nếm được hương vị. Cách một bức tường, Trì đại tướng quân đang dùng roi quất con, nàng dựng tai lắng nghe, chỉ nghe thấy tiếng quát tháo giận dữ của tướng quân và tiếng roi vút trong không khí.
Bình thường, cảnh tượng tướng quân dạy con sẽ vô cùng náo nhiệt, một roi quất xuống mọi người liền mồm năm miệng mười xin tha, còn có thể nghe được tiếng A Trì chịu đựng đau đớn pha trò.
Lần này thì khác.
Tiếng roi kêu đen đét, một roi bị gãy, Trì đại tướng quân liền ra lệnh cho quản gia đi lấy cái mới.
Trì Hành ngoan ngoãn nằm trên ghế, nghiến răng không chịu xin tha, khóe miệng chảy máu, bị đánh đến da tróc thịt bong cũng không rên một tiếng, khiến cho người nhìn đều khâm phục từ tận đáy lòng – không nói chuyện khác, chỉ riêng tinh thần quật cường này, có nên nói không hổ là tướng môn chi tử không?
Trì tướng quân lại hận chết sự bướng bỉnh này của nàng!
"Phụ tử" hai người giận dữ đến mức không ai chịu nhường ai. Mọi người trong Trì gia, từ Trì phu nhân cho đến hai vị công tử đều không dám khuyên can tướng quân lúc ông đang nổi giận. Không khuyên thì còn có thể sống, nếu khuyên can, e rằng không chỉ có một hai cây roi bị gãy.
"Thế nào, ta đánh nhầm ngươi sao? Là ngươi sai hay là lão tử sai?" Một đạo roi sắc bén đánh vào huyết nhục trong cơ thể, Trì Hành rùng mình, nói giữa hai hàm răng: "Con không sai!"
Giọng nói bướng bỉnh không chịu khuất phục vang lên, trong lòng Thẩm Thanh Hòa cũng run rẩy theo, chiếc khăn gấm trong tay vặn vẹo không còn hình thù gì nữa.
"Không sai?" Trì tướng quân giận sôi lên: "Ngươi đánh gãy chân đại công tử nhà Lễ bộ thượng thư là ngươi không sai? Ngươi bẻ gãy tay nhị công tử nhà Tế tửu [1] là ngươi không sai? Ngươi gây náo loạn ở Vân Quế lâu là ngươi không sai?"
[1]: Tế tửu là người đứng đầu Quốc tử giám, ngoài việc tổ chức dạy và học, còn phải tổ chức khảo hạch (kiểm tra) sự chuyên cần, tiến bộ của Giám sinh, chấm bài và báo cáo sang Bộ Lại để làm căn cứ bổ tuyển nhân tài theo quy định (theo Wikipedia).
Bang! Lại thêm một roi.
"Ngươi không sai, ngươi không sai, chẳng lẽ đám đồng liêu ăn no rửng mỡ chạy tới cầu ta quản giáo nhi tử sao?"
"Hừ, chính họ không quản được nhi tử, con thay bọn họ quản."
"Ngươi quản? Ngươi lấy cái gì quản? Không có lão tử chống đỡ ngươi sớm đã vào đại lao, ngươi quản cái rắm! Tại sao lại đánh người? Nói!"
Trì Hành nằm trên ghế, liếc nhìn bức tường cao kia, ánh mắt kiên định: "Bọn họ đáng bị đánh."
"Ta hỏi ngươi vì sao đánh người!"
"Bọn họ đáng bị đánh!!"
Một tiếng hét rồi lại một tiếng, những người khác chỉ nghe thấy lửa giận trong giọng của Trì Hành, nhưng Thanh Hòa lại cảm nhận được sự bất bình trong lòng "hắn", từng đòn roi quất vào không khí nhưng còn đau đớn hơn so với đánh vào người nàng.
Trước đây nàng còn từng ghen tị với A Trì vì có cha quản giáo, nhưng giờ đây trong lòng nàng lại cảm thấy nhói đau.
Mắt thấy tiếp tục đánh nữa sẽ xảy ra chuyện, Trì nhị công tử hai mắt đỏ hoe, quỳ xuống: "Cha ơi! Đừng đánh nữa, đánh nữa A Hành sẽ phế mất!"
Hắn vừa quỳ, Trì đại công tử cũng quỳ xuống xin tha: "Cha, A Hành vẫn còn nhỏ, cho dù hắn có phạm sai lầm thì cũng không thể muốn mạng hắn. Hắn mới mười bốn tuổi, còn cả tương lai tươi sáng phía trước. Nếu cha thật sự tức giận thì cứ đánh con đi, con là huynh trưởng của hắn, đã không làm tròn bổn phận của huynh trưởng. Cha ơi, con da dày thịt béo, cha cứ đánh con đi!"
Hai nhi tử vừa mở miệng, Trì phu nhân liền nhìn phu quân nhà mình bằng ánh mắt cầu xin.
Gió thổi qua đình viện, trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh.
Tay cầm roi của Trì tướng quân run lên mấy lần, nhíu mày giận dữ mắng: "Lần này đến lần khác, rốt cuộc khi nào ngươi mới có thể hiểu chuyện? Ta dạy ngươi võ công là để ngươi tùy ý đánh người sao?
Nhi lang của Trì gia chúng ta có ai học võ mà không vì bảo vệ quốc gia, còn ngươi thì sao? Mấy năm nay ngươi đã làm cái gì? Tiểu bá vương của Thịnh Kinh, hung hăng hiếu chiến, ngươi còn muốn làm mất mặt Trì gia đến mức nào nữa!
Nếu ngươi còn dám dạy mãi không sửa, một thân võ công này không bằng phế đi, tránh làm nhục uy danh nhà võ tướng của ta!"
"Uy danh nhà võ tướng?" Trì Hành sắc mặt tái nhợt, từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống cằm, nàng cắn môi lấy lại tinh thần, cố gắng lý luận: "Ta đánh bọn họ, chính là để bảo vệ tôn nghiêm nhà tướng!
Đã ba trăm năm kể từ khi lập nên Vận Quốc, ba trăm năm kể từ khi Trì gia và Thẩm gia vì hoàng thất mà mở mang bờ cõi, biết bao nhiêu nhi lang cũng đã hy sinh trên chiến trường để bảo vệ đất nước. Máu của Thẩm gia nơi biên cương còn chưa khô, vậy mà đã có kẻ vô học buông lời nhục mạ, khinh bạc cô nương nhà họ. Không đánh bọn chúng, con không nuốt trôi cục tức này.
Con thuộc dòng dõi Trì gia, Trì gia từ xưa đến nay không có kẻ hèn nhát, lần này con dạy bọn chúng thương gân đoạn cốt, nếu còn có lần sau, con sẽ mang đầu bọn chúng đến gặp Thánh thượng! Cũng để cho quân vương và thần dân nhìn xem, bọn chúng có đáng đánh, có đáng chết hay không!"
Nàng tràn đầy sát khí mà nói một phen, từng câu từng chữ lọt vào tai làm cho hốc mắt Thẩm Thanh Hòa đỏ hoe, lẩm bẩm: "A Trì..."
"A Hành!"
"Tam đệ!"
Trì Hành ngã gục trên ghế bất tỉnh, Trì gia tức khắc lâm vào hỗn loạn.
Nghe thấy động tĩnh từ cách vách, Thẩm Thanh Hòa lo lắng sốt ruột, lý trí nói với nàng rằng bây giờ không phải lúc thích hợp để đến, nàng nóng lòng, cổ họng đột nhiên ngứa ngáy, ho đến nước mắt chảy ra.
Lần này đánh oan người, Trì tướng quân canh giữ bên giường áy náy không thôi. Trì phu nhân giận ông không phân biệt trắng đen mà hạ thấp nữ nhi đến mức không ra gì. Hai người đang ở riêng, bà cũng không cần bận tâm mặt mũi đại tướng quân của ông, càng lười cho ông sắc mặt tốt.
Đánh vào người con, làm nương lại đau lòng như muốn lấy nửa cái mạng của bà, bà cầm khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán Trì Hành: "Nếu nàng không nói sự thật, ngươi thật sự muốn dùng roi đánh chết nàng sao? Ngươi không phải không biết——"
"Ta biết, ta biết!"
"Biết rồi mà còn đánh mạnh như hận không thể đánh chết nàng!"
Đây là nữ nhi, không phải nhi tử, dù cho lời đồn đại về Trì tam công tử có khoa trương đến đâu thì cũng không thể thay đổi được chuyện A Hành là một tiểu cô nương da thịt non mịn.
Mười bốn tuổi, hai chân suýt chút nữa đã bị cha ruột đánh phế, còn bị nói những lời tổn thương đó. Sau khi Trì phu nhân tính sổ, Trì tướng quân đau đầu: "Nếu nàng sớm cho ta biết tại sao lại đánh người, ta làm gì đến nỗi—"
"Nàng nói, chẳng lẽ nàng chưa nói sao? Nàng đã nói những người đó đáng bị đánh. Ngươi có nghe không? Ngươi có tin không? Ngươi đã sớm định tội cho nàng, nàng nói cái gì cũng chỉ là giảo biện, nàng đáng bị như vậy. Lúc ngươi nổi nóng đã bao giờ nghe lời người khác khuyên chưa?
Trì gia với Thẩm gia chỉ cách một bức tường, bên kia tường là đình viện nơi Thẩm cô nương ở, ngươi sĩ diện, nàng thì không cần mặt mũi sao? Ngươi muốn nàng nói cho Thẩm cô nương mấy tin khó nghe từ bên ngoài, nàng làm sao nói được? Tính tình nàng bướng bỉnh, ăn mềm không ăn cứng, ngươi càng đánh nàng, nàng càng không phục. Mà nàng đã không phục, ngay từ đầu làm sao có thể nói chuyện đàng hoàng với ngươi được?"
"Ai, phu nhân..."
"Ngươi đừng kêu ta, mấy ngày nay ta phải ở cùng nữ nhi rồi, ngươi ngủ một mình đi."
"Cái này..." Trì tướng quân thở dài: A Hành bị thương như vậy, làm sao ngủ được?
Ông bất đắc dĩ phải rời đi, thân là nghiêm phụ, ông chỉ dám để lộ ánh mắt đau lòng khi nữ nhi đã hôn mê. Ông hy vọng A Hành được tốt, hy vọng dù nàng là nữ nhi thì cũng có thể đảm đương, có khát vọng như nhi lang. Ông sai rồi sao?
Hay là vì đã thất vọng suốt nhiều năm nay dẫn đến trong lòng có thành kiến sâu sắc với nữ nhi, thế nên mới không chịu nghe lời nàng, không hề phân trần mà đánh con một trận?
Nhìn sắc mặt tái nhợt của nữ nhi, Trì tướng quân hối hận, lâm vào suy tư hồi lâu.
Lúc này hơi thở của mùa xuân còn chưa nồng, liễu còn đang chớm nở nụ non, lúc ấm lúc lạnh, có khi lạnh thấu xương. Người bình thường còn phải chú ý giữ ấm, tránh rét, huống chi là Thẩm cô nương bệnh tật từ trong bụng mẹ, mãi không thấy khỏe lại.
Thiếu nữ thích làm đẹp, Thẩm Thanh Hòa vừa bước sang tuổi mười sáu cũng không ngoại lệ.
Ăn mặc chải chuốt để làm hài lòng bản thân, cũng làm hài lòng người khác.
Lớp áo lót thêu viền chỉ kim tuyến bạc, váy lụa màu phớt hồng, dải lụa thắt nhẹ bên eo, họa tiết trên váy rực rỡ muôn màu, dưới chân là đôi ủng da nai, bên hông ủng thêu tỉ mỉ hình chú hổ con trắng mập mạp hiền lành. Tưởng tượng khung cảnh sánh vai cùng Trì Hành, lòng Thanh Hòa rung động, tai ửng đỏ.
Liễu Sắt giơ chiếc gương đồng lên cho nàng nhìn, không khỏi tán thưởng vẻ đẹp của tiểu thư nhà mình.
Liễu Cầm suy nghĩ một chốc rồi khen ngợi bộ y phục này, tay nghề của 'Cẩm y phường' tốt đến không thể diễn tả bằng lời. Tiểu thư quả thực không thèm che giấu tình cảm của mình với Trì tiểu tướng quân, chỉ cần nhìn xiêm y này, người hiểu biết đã sớm liên tưởng đến, chỉ có tiểu tướng quân như nhìn hoa trong sương mù, không nhìn ra được.
Trang điểm tỉ mỉ, mặc quần áo xong, đã quá giờ Ngọ hai khắc. Tâm trạng lo lắng, e thẹn mong chờ người khen ngợi khi diện trang phục lộng lẫy dần tan biến theo từng giây phút chờ đợi, Thanh Hòa mặc áo khoác lông bước ra ngoài, nàng theo quán tính nhìn về phía bức tường cao mà mỗi ngày đều nhìn vô số lần.
Tại sao A Trì vẫn chưa về?
Tại Vân Quế lâu, gà bay chó sủa.
"Gia, đã giờ Ngọ canh ba rồi!"
Giờ Ngọ canh ba, là thời điểm thích hợp để chém đầu phạm nhân.
Đám người vây xem ngoài cửa đều cho rằng Trì tiểu tướng quân sắp giết người, trùng hợp thay, Tả Vân Thanh cũng nghĩ như vậy. Nỗi sợ hãi dâng lên, lại nhìn khuôn mặt kiêu căng ngạo mạn của Trì Hành phủ đầy sương giá, sắc mặt hắn tái nhợt, trợn mắt, không chút tiền đồ mà ngất đi.
"Đồ hèn." Trì Hành giẫm lên xương gãy của hắn: "Giả chết cái gì! Đứng dậy!"
"Ui da!" Tả Vân Thanh đau đến toát mồ hôi lạnh.
Khắp nơi đều là tàn binh bại tướng, không tên nào đánh nổi.
Trì Hành chán ghét đá văng người kia, dù sao thì nàng vẫn nhớ canh giờ mà mình đã hứa sẽ về, vỗ tay bước đi hai bước, bất chợt quay đầu lại, nghiêng người sang một bên: "Lại để cho ta nghe được các ngươi không quản được cái miệng của mình, thì không đơn giản chỉ là gãy chân như vậy đâu. Tưởng rằng danh hiệu 'tiểu bá vương Thịnh Kinh' của ta là khi không mà có sao? Thẩm gia tỷ tỷ, là người các ngươi muốn nói gì thì nói à? Tướng môn còn chưa sụp đâu!"
Nghênh ngang rời khỏi Vân Quế lâu, nàng vội vã chạy về nhà, vỗ trán nói: "Ai da, ai da, đã nói rõ muộn nhất là sẽ về lúc giờ Ngọ hai khắc. Giờ thì đã giờ Ngọ canh ba, Thanh Hòa tỷ tỷ chắc là đợi đến sốt ruột rồi."
Gã sai vặt đuổi theo phía sau nàng, Trì Hành đột nhiên dừng lại.
"Gia, có chuyện gì vậy?"
"Chỉ lo chơi, đã hứa mang tiểu thực về cho Thanh Hòa tỷ tỷ rồi mà giờ còn chưa mua nữa!"
Chủ tớ hai người vội vàng đi về hướng ngược lại, gã sai vặt vừa đi vừa nói: "Gia, lão gia mà biết ngài lại đánh người, chắc sẽ bị phạt theo gia pháp mất thôi."
"Phạt thì phạt, bọn chúng đều là lũ vô lại! Ta mà không giáo huấn bọn chúng, cứ để mặc chúng nói năng bậy bạ về Thanh Hòa tỷ tỷ, đó mới gọi là nhục nhã!"
"Nhưng mà--"
"Không có nhưng mà, đánh cũng đã đánh rồi, nếu còn có lần sau, ta sẽ đập vỡ đầu bọn chúng."
"A? Gia, ngài chậm lại một chút, chờ tiểu nhân!"
Trì tiểu tướng quân chân trước vừa đạp đổ cửa Vân Quế lâu, sau lưng đã có người báo tin đến phủ tướng quân.
Sau khi cẩn thận lựa chọn tiểu thực, vừa xoay người đã nhìn thấy Trì tướng quân anh minh thần võ đang dẫn gia tướng đến từ đầu bên kia phố.
"Gia, gia! Lão gia tới rồi, ngài mau trốn đi!"
Nếu là bình thường thì Trì Hành đã không nói không rằng mà bỏ trốn, nhưng lần này nàng đánh người đúng tình hợp lý, nàng cố chấp bám trụ, ngẩng cao đầu chờ cha ruột tới bắt người, môi cong lên: "Chớ có hoảng sợ."
Cách một biển người nhưng ông vừa liếc mắt đã thấy nhãi ranh hư hỏng nhà mình, Trì đại tướng quân trừng mắt nộ khí: "Bắt nó lại!"
Hai vị tướng tả hữu nghe tiếng liền nhảy vọt ra, chặn đường đi của tiểu tướng quân.
Giao túi lớn túi nhỏ cho gã sai vặt, Trì Hành khẽ nâng cằm: "Đưa sang cách vách, đừng có lắm miệng."
"..."
Nhưng mà dù cho có không lắm miệng, tướng quân đã muốn đánh ngài thì sẽ đánh một trận bằng cây roi dài, cách một bức tường, chẳng lẽ có thể giấu diếm Thẩm cô nương sao?
"Trì Hành! Lăn qua đây!"
Mặt trời đã lên cao, gã sai vặt lợi dụng lúc hỗn loạn nhanh chóng chạy về Thẩm gia, Liễu Sắt đang đợi ở cửa, nhìn thấy hắn liền hỏi: "Sao chỉ có mình ngươi ở đây? Tiểu tướng quân đâu rồi?"
"A, gia nhà chúng ta..." Gã sai vặt gãi đầu: "Chuyện đó lát nữa các ngươi sẽ biết!"
Lát nữa?
Liễu Sắt vẻ mặt kinh ngạc: "Chẳng lẽ Trì tướng quân lại muốn động gia pháp sao!?"
Không phải là chẳng lẽ nữa, mà là chắc chắn a!
***
Tiểu thực mà Thanh Hòa nhớ mong đã lâu được nàng đưa vào trong miệng, nhưng không hiểu sao nàng lại không nếm được hương vị. Cách một bức tường, Trì đại tướng quân đang dùng roi quất con, nàng dựng tai lắng nghe, chỉ nghe thấy tiếng quát tháo giận dữ của tướng quân và tiếng roi vút trong không khí.
Bình thường, cảnh tượng tướng quân dạy con sẽ vô cùng náo nhiệt, một roi quất xuống mọi người liền mồm năm miệng mười xin tha, còn có thể nghe được tiếng A Trì chịu đựng đau đớn pha trò.
Lần này thì khác.
Tiếng roi kêu đen đét, một roi bị gãy, Trì đại tướng quân liền ra lệnh cho quản gia đi lấy cái mới.
Trì Hành ngoan ngoãn nằm trên ghế, nghiến răng không chịu xin tha, khóe miệng chảy máu, bị đánh đến da tróc thịt bong cũng không rên một tiếng, khiến cho người nhìn đều khâm phục từ tận đáy lòng – không nói chuyện khác, chỉ riêng tinh thần quật cường này, có nên nói không hổ là tướng môn chi tử không?
Trì tướng quân lại hận chết sự bướng bỉnh này của nàng!
"Phụ tử" hai người giận dữ đến mức không ai chịu nhường ai. Mọi người trong Trì gia, từ Trì phu nhân cho đến hai vị công tử đều không dám khuyên can tướng quân lúc ông đang nổi giận. Không khuyên thì còn có thể sống, nếu khuyên can, e rằng không chỉ có một hai cây roi bị gãy.
"Thế nào, ta đánh nhầm ngươi sao? Là ngươi sai hay là lão tử sai?" Một đạo roi sắc bén đánh vào huyết nhục trong cơ thể, Trì Hành rùng mình, nói giữa hai hàm răng: "Con không sai!"
Giọng nói bướng bỉnh không chịu khuất phục vang lên, trong lòng Thẩm Thanh Hòa cũng run rẩy theo, chiếc khăn gấm trong tay vặn vẹo không còn hình thù gì nữa.
"Không sai?" Trì tướng quân giận sôi lên: "Ngươi đánh gãy chân đại công tử nhà Lễ bộ thượng thư là ngươi không sai? Ngươi bẻ gãy tay nhị công tử nhà Tế tửu [1] là ngươi không sai? Ngươi gây náo loạn ở Vân Quế lâu là ngươi không sai?"
[1]: Tế tửu là người đứng đầu Quốc tử giám, ngoài việc tổ chức dạy và học, còn phải tổ chức khảo hạch (kiểm tra) sự chuyên cần, tiến bộ của Giám sinh, chấm bài và báo cáo sang Bộ Lại để làm căn cứ bổ tuyển nhân tài theo quy định (theo Wikipedia).
Bang! Lại thêm một roi.
"Ngươi không sai, ngươi không sai, chẳng lẽ đám đồng liêu ăn no rửng mỡ chạy tới cầu ta quản giáo nhi tử sao?"
"Hừ, chính họ không quản được nhi tử, con thay bọn họ quản."
"Ngươi quản? Ngươi lấy cái gì quản? Không có lão tử chống đỡ ngươi sớm đã vào đại lao, ngươi quản cái rắm! Tại sao lại đánh người? Nói!"
Trì Hành nằm trên ghế, liếc nhìn bức tường cao kia, ánh mắt kiên định: "Bọn họ đáng bị đánh."
"Ta hỏi ngươi vì sao đánh người!"
"Bọn họ đáng bị đánh!!"
Một tiếng hét rồi lại một tiếng, những người khác chỉ nghe thấy lửa giận trong giọng của Trì Hành, nhưng Thanh Hòa lại cảm nhận được sự bất bình trong lòng "hắn", từng đòn roi quất vào không khí nhưng còn đau đớn hơn so với đánh vào người nàng.
Trước đây nàng còn từng ghen tị với A Trì vì có cha quản giáo, nhưng giờ đây trong lòng nàng lại cảm thấy nhói đau.
Mắt thấy tiếp tục đánh nữa sẽ xảy ra chuyện, Trì nhị công tử hai mắt đỏ hoe, quỳ xuống: "Cha ơi! Đừng đánh nữa, đánh nữa A Hành sẽ phế mất!"
Hắn vừa quỳ, Trì đại công tử cũng quỳ xuống xin tha: "Cha, A Hành vẫn còn nhỏ, cho dù hắn có phạm sai lầm thì cũng không thể muốn mạng hắn. Hắn mới mười bốn tuổi, còn cả tương lai tươi sáng phía trước. Nếu cha thật sự tức giận thì cứ đánh con đi, con là huynh trưởng của hắn, đã không làm tròn bổn phận của huynh trưởng. Cha ơi, con da dày thịt béo, cha cứ đánh con đi!"
Hai nhi tử vừa mở miệng, Trì phu nhân liền nhìn phu quân nhà mình bằng ánh mắt cầu xin.
Gió thổi qua đình viện, trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh.
Tay cầm roi của Trì tướng quân run lên mấy lần, nhíu mày giận dữ mắng: "Lần này đến lần khác, rốt cuộc khi nào ngươi mới có thể hiểu chuyện? Ta dạy ngươi võ công là để ngươi tùy ý đánh người sao?
Nhi lang của Trì gia chúng ta có ai học võ mà không vì bảo vệ quốc gia, còn ngươi thì sao? Mấy năm nay ngươi đã làm cái gì? Tiểu bá vương của Thịnh Kinh, hung hăng hiếu chiến, ngươi còn muốn làm mất mặt Trì gia đến mức nào nữa!
Nếu ngươi còn dám dạy mãi không sửa, một thân võ công này không bằng phế đi, tránh làm nhục uy danh nhà võ tướng của ta!"
"Uy danh nhà võ tướng?" Trì Hành sắc mặt tái nhợt, từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống cằm, nàng cắn môi lấy lại tinh thần, cố gắng lý luận: "Ta đánh bọn họ, chính là để bảo vệ tôn nghiêm nhà tướng!
Đã ba trăm năm kể từ khi lập nên Vận Quốc, ba trăm năm kể từ khi Trì gia và Thẩm gia vì hoàng thất mà mở mang bờ cõi, biết bao nhiêu nhi lang cũng đã hy sinh trên chiến trường để bảo vệ đất nước. Máu của Thẩm gia nơi biên cương còn chưa khô, vậy mà đã có kẻ vô học buông lời nhục mạ, khinh bạc cô nương nhà họ. Không đánh bọn chúng, con không nuốt trôi cục tức này.
Con thuộc dòng dõi Trì gia, Trì gia từ xưa đến nay không có kẻ hèn nhát, lần này con dạy bọn chúng thương gân đoạn cốt, nếu còn có lần sau, con sẽ mang đầu bọn chúng đến gặp Thánh thượng! Cũng để cho quân vương và thần dân nhìn xem, bọn chúng có đáng đánh, có đáng chết hay không!"
Nàng tràn đầy sát khí mà nói một phen, từng câu từng chữ lọt vào tai làm cho hốc mắt Thẩm Thanh Hòa đỏ hoe, lẩm bẩm: "A Trì..."
"A Hành!"
"Tam đệ!"
Trì Hành ngã gục trên ghế bất tỉnh, Trì gia tức khắc lâm vào hỗn loạn.
Nghe thấy động tĩnh từ cách vách, Thẩm Thanh Hòa lo lắng sốt ruột, lý trí nói với nàng rằng bây giờ không phải lúc thích hợp để đến, nàng nóng lòng, cổ họng đột nhiên ngứa ngáy, ho đến nước mắt chảy ra.
Lần này đánh oan người, Trì tướng quân canh giữ bên giường áy náy không thôi. Trì phu nhân giận ông không phân biệt trắng đen mà hạ thấp nữ nhi đến mức không ra gì. Hai người đang ở riêng, bà cũng không cần bận tâm mặt mũi đại tướng quân của ông, càng lười cho ông sắc mặt tốt.
Đánh vào người con, làm nương lại đau lòng như muốn lấy nửa cái mạng của bà, bà cầm khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán Trì Hành: "Nếu nàng không nói sự thật, ngươi thật sự muốn dùng roi đánh chết nàng sao? Ngươi không phải không biết——"
"Ta biết, ta biết!"
"Biết rồi mà còn đánh mạnh như hận không thể đánh chết nàng!"
Đây là nữ nhi, không phải nhi tử, dù cho lời đồn đại về Trì tam công tử có khoa trương đến đâu thì cũng không thể thay đổi được chuyện A Hành là một tiểu cô nương da thịt non mịn.
Mười bốn tuổi, hai chân suýt chút nữa đã bị cha ruột đánh phế, còn bị nói những lời tổn thương đó. Sau khi Trì phu nhân tính sổ, Trì tướng quân đau đầu: "Nếu nàng sớm cho ta biết tại sao lại đánh người, ta làm gì đến nỗi—"
"Nàng nói, chẳng lẽ nàng chưa nói sao? Nàng đã nói những người đó đáng bị đánh. Ngươi có nghe không? Ngươi có tin không? Ngươi đã sớm định tội cho nàng, nàng nói cái gì cũng chỉ là giảo biện, nàng đáng bị như vậy. Lúc ngươi nổi nóng đã bao giờ nghe lời người khác khuyên chưa?
Trì gia với Thẩm gia chỉ cách một bức tường, bên kia tường là đình viện nơi Thẩm cô nương ở, ngươi sĩ diện, nàng thì không cần mặt mũi sao? Ngươi muốn nàng nói cho Thẩm cô nương mấy tin khó nghe từ bên ngoài, nàng làm sao nói được? Tính tình nàng bướng bỉnh, ăn mềm không ăn cứng, ngươi càng đánh nàng, nàng càng không phục. Mà nàng đã không phục, ngay từ đầu làm sao có thể nói chuyện đàng hoàng với ngươi được?"
"Ai, phu nhân..."
"Ngươi đừng kêu ta, mấy ngày nay ta phải ở cùng nữ nhi rồi, ngươi ngủ một mình đi."
"Cái này..." Trì tướng quân thở dài: A Hành bị thương như vậy, làm sao ngủ được?
Ông bất đắc dĩ phải rời đi, thân là nghiêm phụ, ông chỉ dám để lộ ánh mắt đau lòng khi nữ nhi đã hôn mê. Ông hy vọng A Hành được tốt, hy vọng dù nàng là nữ nhi thì cũng có thể đảm đương, có khát vọng như nhi lang. Ông sai rồi sao?
Hay là vì đã thất vọng suốt nhiều năm nay dẫn đến trong lòng có thành kiến sâu sắc với nữ nhi, thế nên mới không chịu nghe lời nàng, không hề phân trần mà đánh con một trận?
Nhìn sắc mặt tái nhợt của nữ nhi, Trì tướng quân hối hận, lâm vào suy tư hồi lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất