Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược

Chương 36: Đọc thoại bản

Trước Sau
Trì Hành hoàn toàn không biết nàng hiểu cái gì, hiểu được bao nhiêu, sợ nàng không hiểu mấy, cũng sợ nàng hiểu quá nhiều.

Quyển thoại bản mua với giá chín lượng bạc bị tịch thu, nàng mất ngủ cả đêm, trong mơ toàn là những hình ảnh kỳ ảo.

Trời còn chưa sáng đã thức dậy, xoa xoa cái đầu choáng váng, sau khi rửa mặt đơn giản, tiểu tướng quân nghe tiếng gà gáy bèn cầm đao ra sân tập luyện.

Nắm chặt đao trong lòng bàn tay, những mớ bòng bong không giải quyết được đều biến mất.

Tập luyện ngoại công một cách thống khoái khoảng nửa canh giờ, mặt trời đỏ rực mọc lên từ phía đông.

Tiếng đao vung đi vào giấc mơ, hoa lá trong tiểu viện rơi lả tả, Thanh Hòa ngủ không sâu, nhận ra mình đang trằn trọc trên giường gỗ bèn tỉnh dậy.

Mái tóc đen mượt mà buông xõa tự nhiên, thân hình yếu ớt như cành liễu mềm mại trong gió, đôi vai ngọc khoác y sam mỏng màu hoa hải đường, eo thon nhẹ nhàng di chuyển, bước đến bên cửa sổ.

Hai cánh cửa sổ hoa được đẩy ra, gió nhẹ lùa vào lòng, dáng vẻ lơ mơ, lười biếng của thiếu nữ trực tiếp đập vào mắt ai kia.

Đôi mắt nàng trong veo như nước, chỉ một ánh nhìn của nàng đã khơi dậy những gợn sóng trong lòng hồ tĩnh lặng của Trì Hành, nơi mà đã không gợn sóng từ lâu.

“A Trì.”

Nàng đứng tựa vào cửa sổ, một nụ cười đã hớp đi hơn nửa hồn vía của tiểu tướng quân.

Làn da trắng hơn tuyết, dung nhan đẹp như hoa như trăng, có nhan sắc của tiên nữ, lại mang vẻ yếu đuối của Tây Thi.

Cổ họng Trì Hành hơi nóng, trong lòng cũng nóng hầm hập.

Vừa định nhếch môi cười đáp lại, lại một lần nữa bị mê hoặc bởi vẻ đẹp thanh tao của nàng khi vừa lười biếng thức dậy, chưa trang điểm.

Nụ cười vừa nãy của Uyển Uyển thật là quyến rũ, còn lợi hại hơn cả rượu mạnh, khiến nàng như đang uống một bầu rượu ngon, nửa người tê dại.

Nàng tự mình kinh ngạc, ánh mắt di chuyển xuống, dừng lại trên chiếc cổ trắng ngần thanh tao của đối phương, xuống dưới nữa là xương quai xanh nâng đỡ nét uyển chuyển vô hạn...

Thấy nàng ấy say mê ngắm nhìn, nụ cười trong mắt Thanh Hòa càng sâu, thong thả nhìn, chưa kịp ngắm thêm vài lần thì tiểu tướng quân đã bừng tỉnh, bước nhanh về phía nàng.

Nàng thở dài tiếc nuối.

Trì Hành đứng im dưới ô cửa sổ hoa, hai hàng lông mày thanh tú nhưng không kém phần anh khí cau lại, giọng nói trong trẻo, nghe kỹ có thể nhận ra sự oán trách nhẹ nhàng: “Uyển Uyển, sao tỷ chưa mặc đồ chỉnh tề mà đã ra ngoài, bị người ngoài nhìn thấy thì sao?

Bây giờ trời không nóng lắm, nhưng gió buổi sáng hơi lạnh, tỷ không được chủ quan, cẩn thận kẻo bị gió thổi ngã, mắc phong hàn.”

Đây không phải lần đầu tiên Thanh Hòa thấy nàng không hiểu phong tình như vậy, nàng chống tay lên cửa sổ hoa, cúi đầu cười nói: “Vậy ngươi nói xem, ta như thế này có đẹp không?”

Có thể khó coi sao? Trì Hành đứng im đó không nói gì.

Một cơn gió thổi qua, khẽ lay động những sợi tóc mai của nàng. Ánh mắt nàng nhiều lần không kìm được mà nhìn chằm chằm Thanh Hòa, trong đầu hiện lên những câu chữ kiều diễm được miêu tả trong quyển thoại bản đêm qua, mặt ửng hồng.

Trì Hành quay mặt đi nhìn hoa cỏ xung quanh: “Tất nhiên là đẹp.”

Thanh Hòa khẽ cúi người, da thịt trắng ngần như tuyết dưới xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện: “Đẹp, vậy sao ngươi không nhìn?”

Tai Trì Hành lập tức nóng bừng, đột ngột quay đầu lại, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm Thanh Hòa không chớp, nghiến răng nói: “Rốt cuộc ai trong chúng ta không học hành tử tế?”

Nàng vẫn còn nhớ câu nói của Thanh Hòa trước khi rời đi đêm qua, lúc này còn nói lại, Thẩm Thanh Hòa đứng thẳng người dậy, bàn tay trắng nõn vuốt ve mái tóc dài trước ngực: “Ngươi nói xem?”

Lười biếng, dư âm pha lẫn vẻ lả lơi.

Trì Hành gãi đầu, mặt đỏ bừng, dậm chân bỏ đi, có cảm giác thua kém người khác, nhưng lại không biết mình thua ở đâu.

Nàng ngây thơ vô hại như vậy, nào có sự hung hãn, ngang ngược mà mọi người cho là tiểu bá vương Thịnh Kinh nên có?

Thanh Hòa tự cười một lúc, sợ chọc giận nàng ấy nên chỉnh trang lại dung nhan và y phục, nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt tiểu tướng quân.

Cảnh tượng bị trêu chọc qua cửa sổ khi mới thức dậy như một giấc mộng đẹp mà Trì Hành đã mơ khi chưa tỉnh táo. Tỉnh lại rồi, Uyển Uyển vẫn là Uyển Uyển dịu dàng và tao nhã, là Thanh Hòa tỷ tỷ mà nàng kính trọng.

Không còn vẻ ngả ngớn mị hoặc như yêu tinh nữa, quay trở lại dáng vẻ thuần khiết, tao nhã và phong thái kiêu hãnh như trước kia.

Cùng nhau ăn cơm, hai người ăn ý không nhắc lại chuyện đã xảy ra trước đó.

Nhưng Trì Hành vẫn canh cánh trong lòng chuyện tối qua bị mất mặt, không tiện ra mặt, liên tục mấy ngày không xuất hiện đàng hoàng trước mặt Thanh Hòa, đi sớm về trễ, bận rộn dạy võ cho người lớn và trẻ em trong làng.

Hôm ấy trời đổ mưa, nàng không thể lấy cớ ra ngoài được nữa. Thanh Hòa thong dong, nhàn nhã bước đến trước mặt nàng, tiện tay đưa cho nàng quyển thoại bản được bọc kỹ trong dải lụa mỏng, lời ít ý nhiều: “Trả lại cho ngươi.”

Trì Hành trừng mắt nhìn “củ khoai lang nóng phỏng tay”, nghi ngờ hỏi: “Tỷ, tỷ đọc xong rồi?”



“Ừm.”

Nàng trả lời không chút để tâm, trong lòng Trì Hành bồn chồn, hiểu rằng nàng ấy đang tức giận, giận bản thân mấy ngày nay né tránh không gặp.

Nhận lấy thoại bản, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, nàng như bị ma quỷ ám ảnh hỏi: “Có hay (hảo) không? Còn muốn xem nữa không?”

Đối mặt với thanh mai chay mặn không kiêng kỵ, nàng thực sự không biết nên làm thế nào để lấy lòng.

Đặc biệt là nhìn bộ dáng thanh tao, nhã nhặn của Uyển Uyển, nét thanh tao mà ngay cả tranh thủy mặc cũng không thể vẽ ra được. Nhìn thoáng qua thấy nàng toát lên vẻ xa cách, lạnh lùng như tuyết mỏng len lỏi qua hành lang vào mùa đông.

Thanh Hòa thong thả nhếch môi cười lạnh: “Không đẹp (hảo) bằng ngươi, ta không muốn xem.”

“...”

Trì Hành cầm thoại bản mà lo lắng, không biết làm sao: “Uyển Uyển?”

“Hửm?”

Tiểu tướng quân dùng ngón tay ngoắc lấy ngón út của nàng, vừa ngoắc được, nàng đột nhiên cảm thấy thương tiếc vì sự lạnh lẽo nơi đầu ngón tay của nàng ấy. Giọng nàng mềm mại như bông liễu phấp phới trong gió xuân tháng tư, khẽ gọi: “Thanh Hòa tỷ tỷ?”

Thanh Hòa giãy giũa mấy cái mang tính tượng trưng.

Với chút sức lực yếu ớt này của nàng, sao có thể chống lại được người luyện võ từ nhỏ?

Trì Hành nắm lấy tay nàng, không cho nàng trốn: “Tỷ tỷ, nhìn ta đi.”

Thẩm Thanh Hòa nghiêng khuôn mặt tái nhợt sang một bên, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi, không nghe ra vui buồn: “Cũng chịu để ta nhìn ngươi rồi à?”

Sống chung một mái nhà, liên tiếp mấy ngày chỉ có thể gặp được người lúc ăn ba bữa cơm, Trì Hành bị nàng hỏi đến xấu hổ: “Ta xin lỗi tỷ tỷ.”

“Chỉ xin lỗi thôi sao?”

Nàng chịu trả lời còn hơn bất cứ điều gì, Trì Hành phấn chấn: “Chỉ cần tỷ tỷ tha thứ cho ta, chuyện gì ta cũng có thể làm được.”

Lời nàng nói vô tình lại rơi vào bẫy của Thẩm cô nương, Thanh Hòa mỉm cười không rõ ẩn ý: “Thật sao, làm sao ta biết lời ngươi nói là thật hay giả, dù sao A Trì muốn trốn là có thể trốn ta...”

“Không dám nữa!”

Tiểu tướng quân đáng thương cầu xin.

“Được.” Mỹ nhân ốm yếu cười nhẹ: “Tối hôm qua đọc xong, ta cảm thấy đoạn này rất hay, A Trì đọc cho ta nghe được không?”

“Cái gì?” Trì Hành sững sờ tại chỗ, không tưởng tượng nổi mà mở thoại bản ra, nói lắp: “Đoạn, đoạn nào?”

“Đoạn này.” Nàng dùng ngón tay thon dài điểm vào.

Tiểu tướng quân nghẹn họng, lo lắng: Đoạn này à...Uyển Uyển quả nhiên thích ghi thù.

“Thế nào, có đọc hay không?”

Nàng bày ra tư thế không đọc thì lập tức bỏ chạy lấy người. Trì Hành nào dám để nàng cứ thế mà đi, đành cắn răng dùng một tay nâng sách, tay kia vẫn níu lấy ngón út thon dài hơi se lạnh của nàng, nét mặt lộ vẻ u sầu, ra vẻ nghiêm túc khẽ hắng giọng: “Lại nói về Trúc tam nương dáng dấp trắng trẻo mịn màng, eo thon mắt đẹp...”

Thanh Hòa dựa vào chiếc ghế nhỏ, đầu gối lên vai nàng, mỉm cười nghe nàng đọc những lời này, ngón út bị nắm lâu, hơi lạnh đã tan.

Lòng dạ tiểu tướng quân nóng như lửa đốt, dù cố gắng giữ bình tĩnh như cao tăng đắc đạo nhưng vẫn không tránh khỏi bị bỏng lưỡi bởi những lời mình tuôn ra.

“...Trúc tam nương nói: Ngươi là đồ đầu gỗ ngu ngốc, uổng cho ngươi là nữ tử mà tay chân vụng về, không biết cân nhắc nặng nhẹ.”

Khi đọc đến cụm từ “Không biết cân nhắc nặng nhẹ”, Trì Hành vẫn chưa hiểu là ý gì, nhưng vẫn tiếp tục đọc với giọng rõ ràng. May là hôm nay trời mưa nên không ai đến.

Nếu bị người khác nghe thấy nàng nói những lời hoang đường này với Thanh Hòa tỷ tỷ xinh đẹp thanh tao như vậy, mới đúng là mất hết mặt mũi.

“Phương pháp này cần chú ý đúng mực...” Nàng suy nghĩ: Phương pháp này là phương pháp gì?

“Nếu ta nói, nữ tử với nữ tử hoan lạc chú trọng sự hòa hợp cả về thể xác lẫn tâm hồn...Úi!” Trì Hành lỡ miệng cắn phải lưỡi——nữ tử với nữ tử hoan lạc?!

Thanh Hòa đang gối lên vai nàng, nghe đến đây thì hứng thú dâng trào, nghe thấy tiếng động liền bật cười, vừa thương vừa đau lòng: “Cắn trúng rồi à?”

Nàng ngồi thẳng dậy: “Đừng đọc nữa, để ta xem xem.”

Trì Hành như được ân xá mà vứt quyển thoại bản nóng phỏng tay bỏng miệng kia, thầm nghĩ: Uyển Uyển quả nhiên là chay mặn không kiêng kỵ, biết vậy nàng nên cắn đầu lưỡi sớm hơn.

“Mau há miệng ra cho ta xem.”



Không chịu nổi nàng thúc giục, tiểu tướng quân đỏ mặt lè lưỡi ra, cảnh tượng này hiện lên trong đầu nàng cũng không cảm thấy quá xấu hổ.

Quả nhiên mọi việc cần có sự so sánh, nàng thà để Uyển Uyển nâng cằm nàng lên, quan tâm ân cần nhìn lưỡi nàng còn hơn đọc những lời lẽ tục tĩu không phù hợp đó.

“May mà không chảy máu.”

Nếu không chảy máu thì không cần bôi thuốc.

Thanh Hòa mỉm cười nhìn nàng: “Ta còn tưởng ngươi hay đi dạo hoa lâu, đã từng trải qua nhiều chuyện, không ngờ mới đến đây thôi mà...”

“Tỷ nói vậy là thế nào, cái gì gọi là hay đi dạo hoa lâu nên đã từng trải qua nhiều chuyện?” Trì Hành không phục: “Đi dạo hoa lâu chỉ đơn thuần là uống rượu ngắm mỹ nhân, ai nói nhất định phải làm chuyện đó?”

Nàng nói như vậy, Thẩm cô nương nghe xong tâm trạng trở nên vui vẻ, nhưng trên mặt không biểu lộ ra, mắt liếc nhẹ, buồn bã nói: “Nếu lưỡi đã không sao thì làm gì cũng phải đến nơi đến chốn, ngươi tiếp tục đọc đi.”

“Còn phải đọc nữa sao?!”

Trì tiểu tướng quân có tiếng là háo sắc lại không có dũng khí làm chuyện xấu, tâm hồn trong sáng, không vướng bụi trần.

Nghĩ đến những mô tả ở phần sau dần dần trở nên hỗn loạn, ngẩng đầu nhìn đôi mắt mỉm cười của Uyển Uyển, da đầu nàng tê dại, nhặt quyển thoại bản bị ném xuống mặt đất, hối hận đến xanh ruột.

Lẽ ra nàng không nên trốn Uyển Uyển.

Vốn dĩ chỉ cần mất mặt một lần là đủ, bây giờ thì hay rồi, một lần rồi lại thêm một lần.

Nhiều lần như vậy, vẻ mặt nàng chai sạn: “Trúc tam nương nhẹ nhàng cởi quần áo...”

Nàng vô cùng đáng yêu, Thẩm Thanh Hòa cười gục vào vai nàng, cười đến mức đuôi mắt còn vương lại nước mắt, khiến người ta nhìn thấy mà thương cảm.

Cố nhịn đọc hai câu, thấy nàng vẫn đang cười, Trì Hành vứt thoại bản đi, bất bình nói: “Ta đây là vì ai?”

“Vì ta.” Thẩm cô nương lập tức thay đổi sắc mặt, ngồi thẳng dậy, toàn thân toát lên vẻ đẹp nhã nhặn, yếu đuối và ngây thơ.

Bộ dáng ngây thơ này chỉ có thể duy trì được một lúc, bắt gặp ánh mắt ngượng ngùng của ai kia, nàng liền bật cười, ngã vào trong ngực Trì Hành.

Đừng nói nàng cười không dứt miệng, lâu dần Trì Hành cũng muốn cười theo.

Suốt mười bốn năm qua, đối mặt với nguy cơ sinh tử đều không thành vấn đề, vậy mà giờ đây lại bị mấy câu chuyện tình ái điên loan đảo phượng [1] này làm cho khó mở miệng.

[1]: Ý chỉ việc phòng the quá kịch liệt.

Nàng nghĩ: Có gì đâu, hành động này của Uyển Uyển chẳng phải là đang nói rõ với nàng rằng nàng ấy không quan tâm sao?

Ngược lại là mình, vì chuyện thoại bản mà tự cho rằng mất mặt, trốn tránh không gặp nàng ấy, mới khiến Uyển Uyển đến “tính sổ” với mình.

Tâm tư thông suốt, tiểu tướng quân cũng bật cười.

Thoại bản nằm trên sàn nhà không ai đoái hoài, theo gió lật từng trang, hai người thanh mai trúc mã cười vang, cùng với tiếng mưa rả rích bên ngoài cửa sổ tạo nên một bầu không khí ấm áp và vui vẻ khác thường.

Cuối cùng Trì Hành vẫn ném thoại bản vào đáy hòm, nghĩ rằng sau chuyện này, quan hệ giữa nàng với Uyển Uyển trở nên thân thiết hơn nên mới nhịn không đi tìm chưởng quầy sách gây phiền phức.

Chớp mắt một cái, tháng tám đã tới.

Đêm trước khi đến “Đại Liễu thư ốc” để tham gia “ba ngày huấn luyện”, Trì Hành đã tìm cơ hội để tặng chiếc trâm vàng mà nàng đã mua trước đây khi vào thành.

Khi nhận lấy trâm vàng, ánh mắt Thanh Hòa khẽ thay đổi, nhìn kỹ vẻ mặt vui mừng của A Trì, nhịn xuống không hỏi thêm.

“Uyển Uyển, ngày mai tỷ đeo cây trâm này chắc chắn sẽ rất đẹp.”

“A Trì tặng cho đương nhiên là đẹp.”

Trời đất tĩnh lặng, sao và trăng chiếu sáng lẫn nhau.

Trời vẫn còn sớm, cả hai đều không cảm thấy buồn ngủ nên ngồi cạnh nhau trên bậc đá trước cửa.

Gió đêm đã làm dịu đi cái nóng nực của ban ngày, màn đêm buông xuống xua tan tiếng ồn ào náo nhiệt phiền phức. Thanh Hòa vừa tắm xong, mái tóc chỉ được cài nhẹ bằng một chiếc trâm cài bằng tre. Trước hoa dưới trăng [2], hương thơm thoang thoảng quyện vào tà áo, có một loại vẻ đẹp yên tĩnh.

[2]: Bản QT là “Hoa tiền nguyệt hạ”, nghĩa là trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu.

Trì Hành liên tục thốt lên vài câu cảm thán, không còn đề cập đến chuyện trâm cài nữa, ánh mắt lại hướng về vầng trăng sáng trên bầu trời: “Ta hỏi Mộc đại nương mà Mộc đại nương nhất quyết không chịu tiết lộ nội dung dạy bảo ngày mai. Uyển Uyển, tỷ có biết không?”

“Ta không biết.” Thanh Hòa lắc đầu, trong lòng nảy lên những suy đoán mơ hồ.

Nàng nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đầy hoang mang của tiểu tướng quân: “Chuyện ngày mai, ngày mai sẽ biết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau