Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược

Chương 48: Hẹn hò

Trước Sau
Vào những tháng mùa đông, thời tiết lạnh giá.

Trời vừa sáng, Liễu Cầm Liễu Sắt đã bưng nước chờ ở ngoài cửa, đợi một giọng nói nhẹ nhàng từ trong cửa truyền đến, sau đó mới lễ phép đẩy cửa bước vào.

Địa noãn trong phòng cháy dữ dội, người bình thường bước vào sẽ không chịu được cái nóng này. Thanh Hòa đang mặc nội y, nghiêng người tựa vào giường, chăn gấm quấn quanh vai, vừa đủ lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn.

Hiển nhiên cơn buồn ngủ của nàng vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, Cầm Sắt bước vào trong, hai người không dám quấy rầy nàng nên lặng lẽ lui ra một bên, canh chừng cẩn thận ánh mắt của mình, cái gì không nên nhìn thì không nhìn.

Đợi gần nửa khắc, Thanh Hòa mệt mỏi giơ tay lên ngáp dài, khóe mắt còn đọng lại vài giọt lệ ươn ướt, đôi mắt long lanh nước, dường như không nỡ rời khỏi hơi ấm của chăn gấm, bờ môi hé mở phát ra một tiếng thở dài nhẹ bẫng: “Tiến lại đây.”

Liễu Cầm Liễu Sắt đỡ tiểu thư xuống giường, từ sáng sớm đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho buổi hẹn hò ngày hôm nay của tiểu thư với Trì tiểu tướng quân.

Tối qua Thanh Hòa đi ngủ sớm, nghỉ ngơi thật tốt, sau khi rửa mặt chải đầu, trang điểm nhẹ nhàng, dáng vẻ bệnh tật đã bị dung nhan che lấp.

Khương thần y cho thuốc như thần, sau khi uống mấy thang thuốc, sức khỏe của tiểu thư đã tiến triển rất tốt.

Đáng tiếc Khương thần y rời phủ quá nhanh, đến rồi đi như gió, dù Đại tướng quân có thuyết phục thế nào cũng không giữ được người.

“Đừng lấy cây trâm này, đổi sang cái khác đi.”

Liễu Cầm ngẩn người: “Cây trâm này thì sao?”

“Đổi thành cái hôm qua đi.”

“Hôm qua?” Liễu Cầm kinh ngạc: “Cây trâm đó tiểu thư đã cài hôm qua rồi ạ.”

Thanh Hòa không nói gì.

Liễu Sắt tinh ý nói: “Đã đeo rồi nhưng cũng đâu phải là bẩn hay cũ, nô tỳ thấy cây trâm vàng kia đẹp lắm.”

Liễu Cầm đã hầu hạ nhiều năm, ở bên cạnh đích nữ của Đại tướng quân được chiêm ngưỡng không ít đồ quý hiếm, với con mắt của nàng thì cây trâm kia tuy đẹp nhưng làm sao có thể đẹp như lời A Sắt nói?

Nàng cẩn thận quan sát vẻ mặt của tiểu thư, tiểu thư vốn không bao giờ dùng đồ liên tục, chỉ những thứ cực kỳ yêu thích mới chịu mang ra dùng cách vài ba ngày, hiện tại lại vô cùng ưng ý một cây trâm...

Đột nhiên nàng nhanh trí: Trừ phi cây trâm là do Tiểu tướng quân tặng!

Bỗng nhiên hiểu ra, nàng khen ngợi: “Đúng vậy đúng vậy, cây trâm vàng hôm qua, tiểu thư cài lên diễm áp quần phương [1]!”

[1]: Đẹp lấn át, đẹp nhất trong những loài hoa đẹp, trong đó quần phương là hoa thơm cỏ lạ.

“Quần phương ở đâu ra?” Thanh Hòa phì cười.

Nếu thực sự nói về nhan sắc đẹp nhất Thịnh Kinh, A Trì quả thật xứng đáng, nàng càng ngày càng rạng rỡ, tràn đầy sức sống, hơn nửa năm trôi qua, mặt mày thanh tú nảy nở, dung mạo so với trước khi tư bôn nổi bật hơn nhiều.

Nàng đã có thể hình dung được cảnh tượng hai bên con đường dài đông vui náo nhiệt khi ra ngoài hôm nay.

Cây trâm vàng này là món quà A Trì mua cho nàng khi còn ở làng nhỏ, nàng rất trân trọng nó.

Nam nữ đương thời khi tặng quà cho nhau không thể tùy tiện tặng trâm cài tóc. Tặng trâm cài tóc cho nữ tử, nghĩa là muốn cùng họ kết tóc se duyên.

Khi tặng món đồ này, chắc chắn A Trì không nghĩ tới chuyện đó.

Hôm qua nàng đeo cây trâm này mà không nhận được lời khen nào từ nàng ấy, tính tình bướng bỉnh không chịu thua của Thẩm cô nương nhất định phải khiến Tiểu tướng quân nhìn thấy nàng cài cây trâm nàng ấy tặng.

Nàng ấy không để ý, vậy cứ để nó tiếp tục lắc lư ngay trước mắt nàng ấy.

Nghĩ đến đây, mắt nàng cong cong, trong lòng như đổ một chén mật ong, cả trái tim đều ngọt ngào: Vì sự ngây thơ của chính mình, cũng vì có người khiến nàng sinh ra những suy nghĩ quanh co như vậy.

Cách một bức tường, Trì Hành dậy sớm luyện võ. Trời đông giá rét, nàng luyện đến mức trán đổ mồ hôi mới chịu dừng lại, sau đó rẽ vào phòng tắm rửa, tắm sạch mồ hôi, thay một bộ quần áo mới, vui vẻ ăn sáng, ung dung đi đến Thẩm gia đón người.

Việc các cặp vợ chồng chưa cưới cùng nhau ra ngoài là điều rất phổ biến ở Đại Vận triều. Chiếc xe ngựa xa hoa nhưng kín đáo dừng trước cửa phủ Trấn Quốc tướng quân. Trì Hành đứng dưới xe ngựa chờ mòn con mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy người, khóe môi cong lên: “Tỷ tỷ, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, A Trì.”

Thanh Hòa quan sát nàng một lượt.

Áo bào trắng, áo choàng đỏ, vòng eo thon thả, đầu đội bạch ngọc quan [2], chân đi ủng dài gấm đen thêu hình hổ bắt mắt.

Nàng yên lặng thu hồi ánh mắt, đưa bàn tay hơi se lạnh ra khoác lên cánh tay nàng ấy, cùng nhau lên xe ngựa.

Có hai người Cầm Sắt ở đây, Trì Hành ngại ngùng không tiện theo vào trong xe, bèn quay người lên ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn trong gió lớn càng thêm rạng rỡ và tràn đầy sức sống: “Xuất phát!”

Thẩm Thanh Yến sáng sớm ngủ quên, đợi đến khi hắn vội vã chạy ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy bóng xe ngựa.

Hắn thở dài ba lần liên tiếp: Xem ra ông trời không muốn để cho hắn đi làm kì đà cản mũi.

“Tỷ tỷ, nghĩ kỹ lại thì ta chưa cùng tỷ nghiêm túc đi dạo, ngắm cảnh đẹp của Thịnh Kinh bao giờ. Tỷ nói xem, xa hơn nữa chúng ta cũng đã đi rồi, chỉ có nhà mình là chưa từng đi chơi đàng hoàng, đáng tiếc.”

Trì Hành đang ngồi trên lưng ngựa nói chuyện với người bên trong rèm, gió Bắc thổi mạnh cũng không thể át đi giọng nói trong trẻo, hân hoan của nàng.

“Tỷ tỷ, tỷ có lạnh không? Lò sưởi tay có đủ dùng không?”

Mới ra khỏi nhà không lâu mà cái máy hát của nàng đã không đóng lại nổi, luôn có thể tìm được chuyện để nói, cũng không sợ há miệng bị gió lạnh lùa vào.

Thanh Hòa cảm thấy vô cùng thoải mái trong chiếc xe ngựa ấm áp, rộng rãi. Chỉ cần nhìn vào xe ngựa đầy đủ tiện nghi là có thể thấy được thái độ của Trì gia đối với hôn sự này, cũng như sự chu đáo của Trì phu nhân đối với nàng.

Nàng ôm lò sưởi tay, đầu mũi thoang thoảng hương thơm dễ chịu của lá mỏng, thoải mái đến mức muốn ngủ thiếp đi.

“Không lạnh, đủ rồi. Ngươi cẩn thận, đừng nói nhiều sẽ bị gió thổi vào cổ họng.”



“Sao có thể như vậy——” Sắc mặt Trì Hành hơi thay đổi, đặt nắm tay lên môi, nhanh chóng ho khan hai tiếng, khuôn mặt trắng nõn dần dần đỏ bừng, im miệng không nói nữa.

Thanh Hòa ngồi trên sập, khẽ mỉm cười.

Sức khỏe nàng yếu ớt, bệnh tật triền miên, nhiều năm qua số lần ra ngoài đếm trên đầu ngón tay, sau khi đến tuổi cập kê càng không có cơ hội cùng A Trì thoải mái dạo chơi Thịnh Kinh.

Lần này thân phận đã khác, hai người là cặp đôi chưa cưới mà mọi người đều biết đến, mộng tưởng thành hiện thực, lòng nàng vô cùng vui vẻ, hai má ửng lên một màu hồng nhạt xinh đẹp.

Dưới chân Thiên tử, Thịnh Kinh là kinh đô tráng lệ nhất của Đại Vận triều.

Đế đô có phong cảnh bốn mùa làm say đắm lòng người, ngày xuân có “Tê Xuân Trại”, hạ về có “Hồ Minh Hòa”, thu mát có “Trảm Diệp Lâm”, đông rét có “Túy Tuyết Trai“.

Mỗi mùa một cảnh, một trại, một hồ, một rừng, một trai, thu được vô số bạc của giới quý tộc, là thánh địa hẹn hò được nam nữ công nhận. truyện kiếm hiệp hay

Mùa đông mà không đến “Túy Tuyết Trai”, chẳng khác nào kẻ say rượu chưa từng nếm thử rượu quý [3].

[3]: Bản QT là “quỳnh tương“.

Trận tuyết đêm qua rơi đến tận đêm khuya, phủ lên “Túy Tuyết Trai” một lớp áo trắng tinh khôi. Nộp mười lượng bạc, Trì Hành dìu Thanh Hòa xuống xe ngựa.

Ngửi thấy trên người nàng mùi hương thanh tao của tùng trúc khác với hôm qua, Thanh Hòa cười thầm, A Trì vốn ham mê cái đẹp, ắt hẳn sáng nay trước khi ra ngoài đã khiến Trì phu nhân khốn đốn một phen.

Đôi ủng da hươu lót nhung đã thay bằng đôi giày “Hổ mắt xếch trán trắng” mà Tiểu tướng quân yêu thích nhất. Giày được làm từ bằng gấm đen, hoa văn được thêu sống động như thật.

Thanh Hòa cúi đầu liếc nhìn chú hổ trắng con đang “nằm” bên hông giày của mình, vành tai nóng ran, vô tình siết chặt ngón tay Trì Hành.

“Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.”

Thanh Hòa giận nàng chuyện nên hỏi thì không hỏi, nàng chỉ nhìn sơ qua một cái là nhận ra nàng ấy đã chuẩn bị tỉ mỉ trước khi ra ngoài, người này thì ngược lại, dù là chiếc trâm vàng cài tóc hay đôi giày cùng kiểu mà nàng cố ý mang, dường như đều không lọt vào mắt nàng ấy.

Liễu Sắt đứng nhìn từ bên cạnh, chỉ biết ôm trán thở dài, thầm nghĩ: Hai năm nay Tiểu tướng quân lưu luyến chốn trăng hoa rốt cuộc đã học được gì vậy? Bình thường miệng lưỡi trơn tru, giỏi dỗ dành người khác, thế mà đến lúc quan trọng lại nhắm mắt làm ngơ, giả vờ như không thấy gì. Ức chế quá mà!

Hai người Cầm Sắt tức giận, đẩy Trì Hành đang chu đáo đến đỡ ra xa, một người bên trái, một người bên phải dìu đỡ tiểu thư nhà mình.

Bỗng dưng vị trí của mình bị người ta chiếm mất, Trì Hành trợn tròn mắt: Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Nhớ lại trước khi ra ngoài nương đã dặn dò đến rách miệng rằng “phải chủ động”, nàng dè dặt liếc nhìn Thẩm cô nương một cái, thấy nàng ấy thờ ơ không để ý mình bị cướp mất công việc, không khỏi nảy sinh hai phần tủi thân.

Trước khi Thanh Hòa mềm lòng định trách móc Cầm Sắt, Tiểu tướng quân đã lấy một viên ngọc huyết từ trong tay áo ra: “Tỷ tỷ, lò sưởi tay không tiện, tỷ cầm lấy cái này đi.”

Nhân cơ hội Thẩm cô nương đưa tay ra nhận ngọc, tay nàng dùng chút lực kéo người vào trong ngực mình.

Đột nhiên lao vào vòng tay nàng, trái tim Thanh Hòa đập thình thịch, nàng nhẹ nhàng nhấc mí mắt, mềm mại, dịu dàng nhìn vào mắt người này.

“Không phiền Cầm Sắt tỷ tỷ, hôn thê của ta, ta tự mình đỡ là được.” Nói đến “hôn thê”, Trì Hành hơi hất cằm, đôi mắt trong veo tràn đầy kiêu ngạo.

Bị nàng nhìn như vậy, Liễu Cầm Liễu Sắt da mặt mỏng mà cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ khó trách tiểu thư lại thích.

Tiểu tướng quân trẻ tuổi, vẻ ngoài vừa bướng bỉnh lại ngây thơ thực sự cuốn hút, càng không nói đến diện mạo trời phú cho nàng.

“Cướp” lại được hôn thê của mình, thấy các nàng không dám giành nữa, Trì tiểu tướng quân đắc ý nắm lấy tay Thanh Hòa bước vào “Túy Tuyết Trai”, vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, sao họ lại chen lấn ta vậy? Ta đã làm gì sai sao?”

Thanh Hòa nắm trong lòng bàn tay viên ngọc ấm áp, hơn nửa bàn tay mình được bao bọc bởi bàn tay chai sần của nàng, hơi ấm trong cơ thể xua tan cái lạnh, nàng nghiêng đầu, không nói tiếng nào mà nhìn Trì Hành, nhìn đến đối phương cảm thấy khó hiểu.

Nàng thở dài: “Không có gì, đi thôi.”

“...”

Rõ ràng là có chuyện gì rồi.

Trì tiểu tướng quân suy nghĩ lung tung, chợt như được thần linh phù hộ, môi nàng khẽ cong lên: “Tỷ tỷ, ta vẫn luôn không dám nói, con hổ trắng con bên hông giày của tỷ thật đáng yêu. Ừm... Còn trâm vàng ta tặng nữa, tỷ cài trên tóc càng tôn lên giá trị của nó. Hôm qua ta đã nhìn thấy rồi, nhưng không dám mở miệng khen.”

Bị nàng bóc mẽ trúng tâm tư, Thanh Hòa muốn cười nhưng lại phải cố nhịn, hỏi: “Tại sao không dám?”

“Bởi vì muốn ngắm thêm vẻ đẹp của tỷ nha.”

Nàng vô cùng đắc ý, ánh mắt lấp lánh ánh sáng dịu dàng, Thẩm Thanh Hòa ngẩn người nhìn nàng, sau đó mới nhận ra: Hóa ra mình đã sa vào bẫy của A Trì?

“Nhưng bây giờ xem ra, Uyển Uyển hình như rất thích trâm vàng ta tặng.”

“...”

Thẩm Thanh Hòa bỗng dưng muốn giật tay ra, tự mình đi dạo Tuý Tuyết Trai, nhưng bị lực tay hờ hững của Tiểu tướng quân giữ chặt.

Tai nàng đỏ bừng, không phải do gió lạnh thổi mà hoàn toàn là vì xấu hổ: “Ngươi buông ra!”

“Không buông.” A Trì luôn ghi nhớ mệnh lệnh “ra ngoài phải chủ động”, nhẹ nhàng nói: “Uyển Uyển, ở đây đông người, ta buông tay tỷ ra, lỡ chúng ta lạc nhau, ta đi đâu tìm tỷ đây? Chẳng phải khiến ta lo lắng vô cớ sao.”

Thẩm cô nương cố gắng giả vờ bình thản, Cầm Sắt đi sau lén lút che miệng cười: Thì ra tiểu thư cũng có lúc này đây.

Hai người vừa đi vừa lúng túng rồi lại thân mật một đoạn đường, bối rối trong lòng Thẩm Thanh Hòa dần vơi bớt, nàng nhanh chóng lấy lại vẻ thanh tao, đoan trang, không thể chê trách.

Nàng nhanh chóng tha thứ cho trò đùa tinh quái của Tiểu tướng quân, đắm chìm trong sự phấn khích của buổi hẹn hò đầu tiên.

Túy Tuyết Trai rất lớn, còn lớn hơn cả hai phủ cộng lại.

Bên trong có rất nhiều địa điểm thú vị như “Vườn thú”, “Đấu trường”, “Lầu Văn Chương”, “Bình Mặc Đình”, “Lầu Ngắm Tuyết”, “Viện Tiêu Tuyết”, vân vân.



Thanh Hòa rất thích “Vườn thú“. Hai ngày trước, Túy Tuyết Trai đã vận chuyển một con hổ lớn và một con hổ nhỏ vào đây, biến nơi này thành địa điểm duy nhất ở Thịnh Kinh ngoài hoàng cung mà du khách có thể ngắm nhìn hổ một cách an toàn.

Sau khi trả thêm mười lượng bạc, hai người sóng vai bước vào.

Vừa bước vào, tiếng hổ gầm vang vọng, tiếng sói hú vang dội. Thanh Hòa đi vào bên trong, hứng thú bừng bừng, nàng rất thích những người hoặc vật mang tính nguy hiểm.

Người dẫn đường nhìn thấy hai người tướng mạo bất phàm, bèn tỏ thái độ cung kính.

“Tỷ tỷ, chúng ta đi xem hai con hổ kia không?”

Nàng nhấc giày lên: “Dưới chân có một con hổ, lại đi xem hổ tiếp cũng khá thú vị.”

Sau khi chiến thắng trên lôi đài chiêu thân, đây là lần đầu tiên Trì tam công tử xuất hiện cùng hôn thê trước mặt mọi người. Nơi này là Túy Tuyết Trai, là nơi tụ tập của những nhân vật quyền quý, cho nên dọc đường có rất nhiều con cháu thế gia tranh nhau vây quanh xem, những quý nữ rụt rè bị Trì tam công tử mê hoặc đến không nói nên lời, những quý nữ to gan hơn thì hung hăng tiến lên chào hỏi hai người.

Nhiều người chào hỏi, lông mày Trì Hành nhíu lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.

Thanh Hòa nhịn xuống ghen tị, mỉm cười vuốt phẳng nếp nhăn trên lông mày của nàng: “Được rồi, đi xem hổ con nào.”

Đài xem hổ.

Nhìn đâu cũng thấy người.

Trì Hành bực bội thở dài: “Tỷ tỷ, tỷ ngồi đó trước đi, ta sẽ quay lại ngay.”

Thanh Hòa không hỏi nàng định làm gì, khẽ gật đầu rồi cùng Liễu Cầm, Liễu Sắt đi đến chỗ ngồi do người hầu sắp xếp. Đi được nửa đường, nàng mỉm cười quay người: “Quay lại đi, chúng ta đi xem rốt cuộc nàng muốn làm gì.”

Ở đầu bên kia, Trì Hành siết chặt nắm đấm, chỉ vài bước đã xông vào chỗ đám công tử thế gia đang vui vẻ uống rượu. Nàng dẫm chân lên bàn rượu, bất chấp vẻ mặt kinh ngạc khó coi của mọi người, nhướng mày, khí thế của tiểu bá vương Thịnh Kinh không kìm nén được nữa: “Vị hôn thê của tiểu gia mà các ngươi cũng dám nhìn ư? Duỗi dài cổ, quay đầu cười dâm đãng, sao nào, cho rằng ta mù sao?”

Nàng dùng lực đạp mạnh xuống, một đạp làm vỡ nát bàn gỗ lê: “Quản cho kỹ mắt của các ngươi! Nếu ta còn thấy các ngươi không kiềm chế được ham muốn nhục dục, ta sẽ gặp các ngươi trên võ đài!”

Tiếng chén dĩa vỡ tan, mùi rượu nồng lan tỏa bốn phía. Thấy vẻ mặt kỳ quặc của họ, vừa run rẩy vừa như ngây dại, Trì Hành rùng mình quay đầu, nhìn thấy thiếu nữ duyên dáng yêu kiều đang đứng cách đó vài bước. Mí mắt nàng giật giật: Ấy, bị tỷ tỷ nhìn thấy rồi ư?!

Thanh Hòa tiến lên nắm lấy tay áo của nàng, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn đám bao cỏ ngu ngốc kia, sau đó quay lại nhìn khuôn mặt của Tiểu tướng quân, như giận như cười: “Mới không gặp một lát đã lộn xộn.”

“Khụ, cái này, cái này ta đâu có kiểm soát được...” Trì Hành ngoan ngoãn bị vị hôn thê lôi trở lại đài xem hổ.

Trì tam công tử, tiểu bá vương Thịnh Kinh được Đại tướng quân cưng chiều hết mực, chỉ khi ở trước mặt Thẩm Thanh Hòa mới tỏ ra ngoan ngoãn hiền lành. Con hổ hung hãn biến thành mèo con, cảnh tượng này khiến ai nấy đều kinh ngạc.

Nhưng với tính tình và dung mạo mỹ miều của đích nữ Thẩm gia, khó trách tiểu bá vương cũng phải nằm trong lòng bàn tay nàng.

Nữ giả nam trang không dễ, Thanh Hòa thấu hiểu cho sự vất vả của nàng, thậm chí khi Trì Hành gây rối nàng cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Chỉ là lần hẹn hò đầu tiên, vì những người ngoài cuộc không liên quan mà tức giận là không đáng.

Ở đài xem hổ, ngồi trên ghế xem hổ thì chẳng có gì thú vị, Trì Hành quay đầu, nhìn thấy sự nhàm chán trong mắt nàng bèn cười đề nghị: “Tỷ tỷ, đã đến xem hổ rồi sao có thể không sờ hổ chứ? Chúng ta đi sờ hai con hổ đó đi!”

Thanh Hòa gạt đi sự buồn tẻ: “Được.”

Hai người ăn ý với nhau, người hầu đi theo bên cạnh lau mồ hôi trên trán: “Tam công tử, Thẩm cô nương, con hổ này chưa được thuần hóa, cực kỳ hung dữ...”

“Yên tâm đi.” Trì Hành ném một khối bạc để bịt miệng hắn, ngăn hắn ồn ào, lải nhải bên tai.

Người hầu không thuyết phục được, vội vàng nháy mắt với người canh chuồng cọp.

Một lát sau, chủ nhân của vườn thú cùng với hai người huấn luyện động vật giỏi nhất trong vườn thú đến, căng thẳng đến mức không dám thở.

Hai vị tiểu tổ tông này có thân phận gì chứ? Thân phận đã cao mà lá gan lại còn lớn. Tiểu tướng quân võ nghệ cao cường, gan dạ cũng là chuyện bình thường, nhưng đích nữ của phủ Trấn Quốc tướng quân cũng tham gia vào làm gì?

Thanh Hòa ngồi xổm trước chuồng thú, háo hức muốn thử. Trì Hành cổ vũ: “Tỷ tỷ, không sao đâu, ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ tỷ.”

“Ta không sợ.” Nàng cười nói: “Ta chỉ lo là hổ con này không thích ta.”

“Tỷ tỷ dịu dàng như vậy, sao nó có thể không thích?” Trì Hành nắm lấy tay nàng, đưa qua song sắt của chuồng thú: “Chỉ vuốt ve thôi, cũng đâu phải muốn lấy mạng nó.”

Hai tay đan xen vào nhau như ý nguyện đặt lên đầu hổ con, hai mắt Thanh Hòa sáng lấp lánh, cẩn thận không dám dọa hổ con, đợi một lúc để thích nghi mới nói: “A Trì, ngươi buông ra, ta tự mình thử xem.”

Chủ vườn thú hoảng sợ đến mức tim vọt lên tận cổ họng, một lần thành công đã là may mắn rồi, đây lại thêm một lần nữa...

Trì Hành không dám rời mắt khỏi Thanh Hòa, buông tay ra. Hổ con trong chuồng thú không cảm nhận được sát khí trên đầu, dưới ánh sáng, đôi mắt vàng óng toát lên vẻ nguy hiểm.

Đợi đến khi thấy rõ người trước mặt quá yếu ớt, nó cũng lười quan tâm, dần dần nhắm mắt lại, cúi thấp người xuống đất, tận hưởng từng cái vuốt ve của mỹ nhân.

Nhìn Thẩm cô nương vuốt hổ như vuốt mèo, mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc.

Chính lúc này, lũ trẻ nổi hứng lấy tiền ném vào chuồng thú để trêu hổ, hổ con bị ném trúng liền nổi tính hung hãn!

Mọi người liên tục kinh hô, vườn thú bỗng nhiên rơi vào hỗn loạn. Ai nấy đều nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn cảnh tượng đẫm máu đôi bàn tay ngọc ngà của đích nữ Thẩm gia đẹp như thiên tiên bị hổ cắn xé.

Nguy cơ ập đến, Thanh Hòa phản ứng nhanh chóng, nhưng trước khi nàng kịp tự cứu mình, Trì Hành đã ra tay nhanh như chớp, đấm thẳng vào đầu hổ: “Nghiệt súc, ngươi dám!”

Một cú đấm cùng một tiếng quát tháo như thể có sấm sét và lửa giận từ chín tầng trời giáng xuống. Hổ con ngoan ngoãn cúi đầu, rên rỉ một tiếng như van xin.

Vườn thú trở nên im ắng.

Thanh Hòa kinh ngạc ngước mắt lên, như thể đây là lần đầu tiên gặp nàng.

***

Tác giả có lời muốn nói: Đế tinh, đế vận vừa mới xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau