Chương 48: Phòng tắm & Hoa quế 2
Nằm trên giường rồi, Đào Thanh Phong lại ngủ không ngon, bởi vì gặp phải ác mộng. Mơ thấy Đào Thanh mơ mơ hồ hồ bị Tạ Quốc Mân đùa bỡn.
Đào Thanh Phong giật tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa, dạ dày cứ quặn từng cơn. Những hình ảnh trong mơ khiến cậu chán ghét cau mày. Lấy điện thoại nhìn đồng hồ, mới ba giờ sáng, dậy sớm hơn bình thường một canh giờ.
Quả nhiên bị ác mộng ảnh hưởng giấc ngủ. Đào Thanh Phong cũng không cố ngủ nữa, cả người nổi da gà cảm thấy dính dính không thoải mái, muốn đi tắm, rửa sạch cả người.
Dù biết đó không phải là mình, chỉ là ký ức của Đào Thanh. Ngày hôm qua lúc bị Tạ Quốc Mân ấn trên giường chỉ có tức giận, nhưng đối chiếu với cảnh trong mơ…
Bụng lại quặn từng cơn. Cậu quyết định phải đi tắm.
Đào Thanh Phong cảm thấy cánh tay đã khá hơn, từ khuỷu xuống có thể động một chút, không cần phiền Nghiêm Đạm. Hơn nữa giờ là ba giờ sáng, hẳn Nghiêm Đạm đang ngủ say. Đào Thanh Phong biết thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Nghiêm Đạm: ngủ từ mười một giờ tới sáu giờ sáng.
Cậu cẩn thận vén chăn lên, bỏ hai chân xuống giường, mượn lực ngồi dậy, bật đèn, đi ra phòng tắm.
Đồ ngủ Đào Thanh Phong mặc là dạng áo choàng. Nghiêm Đạm biết tay Đào Thanh Phong không tiện, không mua áo tròng đầu hoặc cài nút mà dạng áo choàng tắm dài, chỉ buộc một dây bên hông.
Đào Thanh Phong cố gắng cong tay, rút dây buộc, áo ngủ lập tức bung ra. Cậu rũ áo vắt trên kệ phòng tắm, muốn mở chốt vòi sen, nhưng chốt mở cao hơn bả vai một chút, không thể với tay lên.
Đào Thanh Phong kiếm một cái ghế đạp lên cho vai ngang chốt mở. Dù vậy cũng tốn rất nhiều sức mới mở chốt vòi sen ra được, bất ngờ bị dòng nước xịt thẳng vào mặt.
Đào Thanh Phong luống cuống lùi ra, không cẩn thận dẫm vào vạt áo tắm. Nền nhà trơn trợt, lập tức ngã ầm đập đầu xuống đất.
Nửa đêm tỉnh lại sau cơn ác mộng, tinh thần không yên, đầu choáng váng, còn bị đập đầu như vậy. Đào Thanh Phong vinh quang ngất luôn, mặc cho vòi sen tưới khắp người.
Lúc này Đào Thanh Phong lại bị ác mộng quấy nhiễu, trong đầu hiện lên những ký ức chán ghét về Tạ Quốc Mân.
May mắn, tiếng ngã trong phòng tắm khá lớn đã đánh thức Nghiêm Đạm đang ngủ ở phòng kế bên.
Nghiêm Đạm thấy ở ngoài có ánh sáng, bèn phủ thêm áo đi ra, phát hiện đèn ở phòng Đào Thanh Phong và phòng tắm đều sáng.
Anh nghe thấy tiếng nước rào rào trong phòng tắm, nhưng không thấy bóng dáng Đào Thanh Phong phản chiếu trên kính mờ, nghi ngờ gõ cửa kêu, “Tiểu Đào?”
Không ai đáp lại.
Nghiêm Đạm đành kéo cửa tắm ra xem thử, thấy cảnh tượng dưới đất, giật mình, vội vàng đỡ Đào Thanh Phong lên, xem có bị chảy máu không.
Tay Nghiêm Đạm vừa chạm vào người Đào Thanh Phong, cậu lập tức nhíu chặt mày, không biết là vì bị nước xối vào hay là nguyên nhân khác, mặt hơi hồng, nói với giọng khổ sở, “ Đừng… đụng tôi…”
Tay Nghiêm Đạm cứng tại chỗ, mấy giây sau mới hiểu ra, chắc là Đào Thanh Phong nửa đêm giật mình tỉnh dậy, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo.
Tại sao Đào Thanh Phong lại té xỉu trong phòng tắm, đã mơ thấy gì? Nghiêm Đạm không muốn truy cứu ngọn ngành, nhưng nhớ lại cảnh lúc cứu cậu từ tay Tạ Quốc Mân, dáng vẻ đau khổ kia thật khiến người ta đau lòng.
Đào Thanh Phong vẫn bất tỉnh, Nghiêm Đạm đành phải vòng tay qua hông đỡ cậu lên. Tay Đào Thanh Phong rũ xuống, đập trên nền đất. Anh vội vàng đỡ, khiến quần áo cũng bị ướt theo.
Nghiêm Đạm nhìn lướt qua kiểm tra một lần, hình như không bị sưng hay chảy máu ở đâu, mới dời tầm mắt đi. Có gì đâu phải ngại, những gì Tiểu Đào có, mình cũng có… Nhưng tư thế này, cộng thêm áo ngủ của Tiểu Đào… quả thật có hơi…
Tiểu Đào đáng thương, ban ngày bị Tạ Quốc Mân hù dọa một trận, thiếu chút nữa bị… Tiểu Đào nói trước kia cậu không hiểu chuyện, có phải cũng đã bị Tạ Quốc Mân ép buộc như hôm nay?! Lúc đó có người cứu cậu sao? Nếu không có, Tiểu Đào…
Đừng nghĩ nữa. die',nalfn/quýh.,dssôn Nghiêm Đạm cố gắng đè nén lửa giận không biết vì đâu, lấy lại bình tĩnh, vốn định lay Đào Thanh Phong dậy, nhưng thấy tình cảnh này hơi khó xử, bèn lặng lẽ ôm cậu về phòng trước.
Nghiêm Đạm ôm Đào Thanh Phong lên, cho cậu dựa vào lòng.
Cảm nhận ấm áp từ người Nghiêm Đạm, Đào Thanh Phong hình như hơi tỉnh một chút, nửa tỉnh nửa mê cảm thấy đang ở một nơi khiến người ta rất an tâm. Loại ấm áp này giúp Đào Thanh Phong thoát khỏi ác mộng về Tạ Quốc Mân, nhưng lại rơi vào một cơn mơ khác.
Đào Thanh Phong dựa sát vào ngực Nghiêm Đạm, mơ mơ màng màng nói, “Yến… Đạm… Sinh, đừng cười ta…”
Trong mộng, Đào Thanh Phong ở trước mặt đối phương giả bộ ‘hờ hững’ vậy thôi. Mặc dù người kia chưa bao giờ cười nhạo, nhưng thời niên thiếu, nhất là đối mặt gia thế nhà Yến công, luôn có mấy phần mặc cảm tự ti, bị lý trí che lấp nhiều năm, nay lộ rõ trong giấc mộng cô độc.
Đào Thanh Phong nói rất nhỏ, cơ hồ là nỉ non. Nghiêm Đạm nghe không rõ từng chữ, cho rằng Đào Thanh Phong đang nói “Nghiêm Đạm, đừng cười tôi.”
Mặc dù Nghiêm Đạm thấy kỳ, chẳng phải Đào Thanh Phong luôn gọi mình là thầy Nghiêm sao? Với tính lễ phép của cậu, sẽ không tùy ý gọi thẳng tên thế này. Hẳn là đầu óc mơ hồ, nghĩ gì nói nấy rồi.
Nghiêm Đạm đau xót nghĩ: thì ra trong lòng Tiểu Đào cũng rất phiền muộn, hơn nữa còn lo lắng sẽ bị mình cười nhạo?
Tất nhiên là không. Nghiêm Đạm thầm nghĩ: dù là lúc trước Tiểu Đào không hiểu chuyện thật đi nữa, từng có gì đó với Tạ Quốc Mân, tất cả đã là quá khứ. Mình không hề có chút xem thường nào hết.
Nhưng tình cảm lại không khoan dung được như lý trí… Nghiêm Đạm chỉ biết trong lòng đang rất giận, lửa giận bừng bừng, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn. Anh hít sâu mấy hơi, đè nén cơn giận, nương theo ánh đèn ngoài cửa nhìn khuôn mặt Đào Thanh Phong.
Khuôn mặt này, vô cùng tinh tế, càng nhìn càng thấy quen, giống như đã gặp trong mơ từ lâu.
Nghiêm Đạm chợt nhận ra, mình cúi đầu nhìn Đào Thanh Phong, hình quá quá gần, vội vàng ngẩng đầu lên.
Lúc Nghiêm Đạm ôm Đào Thanh Phong về giường, cẩn thận đụng tới cánh tay của cậu. Sau đó đắp chăn kỹ càng, đi lau nước tràn từ phòng tắm, bỏ áo ngủ bị đẫm nước vào máy giặt. diênàld'lkkfwq.úyođon Làm xong tất cả cũng hết buồn ngủ luôn, bèn ngồi ở phòng khách, vừa quan sát động tĩnh từ phòng Đào Thanh Phong để tránh cậu lại xảy ra chuyện, vừa xử lý công việc.
Mặc dù mai là thứ bảy, không có tiết dạy, nhưng làm giảng viên đại học có nhiều tài liệu phải xem, còn phải hướng dẫn sinh viên làm luận văn, luận án, mặc dù mỗi tuần không nhiều tiết lắm, vì giờ dạy của phó giáo sư đã được giảm, nhưng công việc vẫn rất nhiều. Cũng may Nghiêm Đạm rất chăm chỉ, biết cách sắp xếp thời gian làm việc hiệu quả. Nên sáng ra sẽ có thời gian rảnh đi cùng Đào Thanh Phong tới nhà trọ và cục cảnh sát.
Chủ nhật, sắp xếp thời gian gặp luật sư Cúc, sau đó chở Tiểu Đào về phim trường, tối về nhà cha mẹ ăn cơm. Chủ nhật mỗi tuần ba anh em luôn tụ tập về ăn cơm với cha mẹ.
Nghiêm Đạm nghĩ thầm: hôm nay anh ba chuẩn bị gặp mặt Tạ Đông Lai để bàn chuyện làm ăn. Không biết rốt cuộc anh ba sẽ ‘bắt chẹt’ Tạ Đông Lai thế nào. Chắc tối mai sẽ có rất nhiều chuyện hay ho để kể.
Nghiêm Đạm vừa xem sách xong, nhớ tới vụ trên weibo, vội vàng móc di động ra vào weibo xem có gì cần xóa không.
@ Hoa Đại Lịch Sử Bác Chủ: Thầy khai ân! Thứ hai em sẽ nộp liền! Em bảo đảm! @ Vạn Lý Vân Đình: Hai cuốn luận án tiến sĩ của cậu còn chưa nộp đó. //@ Hoa Đại Lịch Sử Bác Chủ: Không ngờ…
Phía dưới bình luận này tràn đầy tiếng cười vui vẻ của phái học viện, một vài bình luận ‘lương thiện’ an ủi giục người kia đi viết bài, nhưng cũng có không ít người ‘tàn khốc’ bày tỏ: không cho dạo weibo nữa, bế quan đi, còn dạo weibo nữa sẽ méc thầy… Tình nghĩa này nọ, chỉ mỏng như tờ giấy A4.
Nghiêm Đạm lại vào weibo của Đào Thanh Phong, xem có bình luận nào cần xóa không. Sau đó định cho hai weibo theo dõi lẫn nhau, nhưng nghĩ tới weibo của Đào Thanh Phong còn do cả ekip xử lý, anti fan lại có mặt ở khắp nơi, chắc công ty cũng không để cậu tùy ý theo dõi weibo của người khác, nên thôi.
Đào Thanh Phong giật tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa, dạ dày cứ quặn từng cơn. Những hình ảnh trong mơ khiến cậu chán ghét cau mày. Lấy điện thoại nhìn đồng hồ, mới ba giờ sáng, dậy sớm hơn bình thường một canh giờ.
Quả nhiên bị ác mộng ảnh hưởng giấc ngủ. Đào Thanh Phong cũng không cố ngủ nữa, cả người nổi da gà cảm thấy dính dính không thoải mái, muốn đi tắm, rửa sạch cả người.
Dù biết đó không phải là mình, chỉ là ký ức của Đào Thanh. Ngày hôm qua lúc bị Tạ Quốc Mân ấn trên giường chỉ có tức giận, nhưng đối chiếu với cảnh trong mơ…
Bụng lại quặn từng cơn. Cậu quyết định phải đi tắm.
Đào Thanh Phong cảm thấy cánh tay đã khá hơn, từ khuỷu xuống có thể động một chút, không cần phiền Nghiêm Đạm. Hơn nữa giờ là ba giờ sáng, hẳn Nghiêm Đạm đang ngủ say. Đào Thanh Phong biết thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Nghiêm Đạm: ngủ từ mười một giờ tới sáu giờ sáng.
Cậu cẩn thận vén chăn lên, bỏ hai chân xuống giường, mượn lực ngồi dậy, bật đèn, đi ra phòng tắm.
Đồ ngủ Đào Thanh Phong mặc là dạng áo choàng. Nghiêm Đạm biết tay Đào Thanh Phong không tiện, không mua áo tròng đầu hoặc cài nút mà dạng áo choàng tắm dài, chỉ buộc một dây bên hông.
Đào Thanh Phong cố gắng cong tay, rút dây buộc, áo ngủ lập tức bung ra. Cậu rũ áo vắt trên kệ phòng tắm, muốn mở chốt vòi sen, nhưng chốt mở cao hơn bả vai một chút, không thể với tay lên.
Đào Thanh Phong kiếm một cái ghế đạp lên cho vai ngang chốt mở. Dù vậy cũng tốn rất nhiều sức mới mở chốt vòi sen ra được, bất ngờ bị dòng nước xịt thẳng vào mặt.
Đào Thanh Phong luống cuống lùi ra, không cẩn thận dẫm vào vạt áo tắm. Nền nhà trơn trợt, lập tức ngã ầm đập đầu xuống đất.
Nửa đêm tỉnh lại sau cơn ác mộng, tinh thần không yên, đầu choáng váng, còn bị đập đầu như vậy. Đào Thanh Phong vinh quang ngất luôn, mặc cho vòi sen tưới khắp người.
Lúc này Đào Thanh Phong lại bị ác mộng quấy nhiễu, trong đầu hiện lên những ký ức chán ghét về Tạ Quốc Mân.
May mắn, tiếng ngã trong phòng tắm khá lớn đã đánh thức Nghiêm Đạm đang ngủ ở phòng kế bên.
Nghiêm Đạm thấy ở ngoài có ánh sáng, bèn phủ thêm áo đi ra, phát hiện đèn ở phòng Đào Thanh Phong và phòng tắm đều sáng.
Anh nghe thấy tiếng nước rào rào trong phòng tắm, nhưng không thấy bóng dáng Đào Thanh Phong phản chiếu trên kính mờ, nghi ngờ gõ cửa kêu, “Tiểu Đào?”
Không ai đáp lại.
Nghiêm Đạm đành kéo cửa tắm ra xem thử, thấy cảnh tượng dưới đất, giật mình, vội vàng đỡ Đào Thanh Phong lên, xem có bị chảy máu không.
Tay Nghiêm Đạm vừa chạm vào người Đào Thanh Phong, cậu lập tức nhíu chặt mày, không biết là vì bị nước xối vào hay là nguyên nhân khác, mặt hơi hồng, nói với giọng khổ sở, “ Đừng… đụng tôi…”
Tay Nghiêm Đạm cứng tại chỗ, mấy giây sau mới hiểu ra, chắc là Đào Thanh Phong nửa đêm giật mình tỉnh dậy, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo.
Tại sao Đào Thanh Phong lại té xỉu trong phòng tắm, đã mơ thấy gì? Nghiêm Đạm không muốn truy cứu ngọn ngành, nhưng nhớ lại cảnh lúc cứu cậu từ tay Tạ Quốc Mân, dáng vẻ đau khổ kia thật khiến người ta đau lòng.
Đào Thanh Phong vẫn bất tỉnh, Nghiêm Đạm đành phải vòng tay qua hông đỡ cậu lên. Tay Đào Thanh Phong rũ xuống, đập trên nền đất. Anh vội vàng đỡ, khiến quần áo cũng bị ướt theo.
Nghiêm Đạm nhìn lướt qua kiểm tra một lần, hình như không bị sưng hay chảy máu ở đâu, mới dời tầm mắt đi. Có gì đâu phải ngại, những gì Tiểu Đào có, mình cũng có… Nhưng tư thế này, cộng thêm áo ngủ của Tiểu Đào… quả thật có hơi…
Tiểu Đào đáng thương, ban ngày bị Tạ Quốc Mân hù dọa một trận, thiếu chút nữa bị… Tiểu Đào nói trước kia cậu không hiểu chuyện, có phải cũng đã bị Tạ Quốc Mân ép buộc như hôm nay?! Lúc đó có người cứu cậu sao? Nếu không có, Tiểu Đào…
Đừng nghĩ nữa. die',nalfn/quýh.,dssôn Nghiêm Đạm cố gắng đè nén lửa giận không biết vì đâu, lấy lại bình tĩnh, vốn định lay Đào Thanh Phong dậy, nhưng thấy tình cảnh này hơi khó xử, bèn lặng lẽ ôm cậu về phòng trước.
Nghiêm Đạm ôm Đào Thanh Phong lên, cho cậu dựa vào lòng.
Cảm nhận ấm áp từ người Nghiêm Đạm, Đào Thanh Phong hình như hơi tỉnh một chút, nửa tỉnh nửa mê cảm thấy đang ở một nơi khiến người ta rất an tâm. Loại ấm áp này giúp Đào Thanh Phong thoát khỏi ác mộng về Tạ Quốc Mân, nhưng lại rơi vào một cơn mơ khác.
Đào Thanh Phong dựa sát vào ngực Nghiêm Đạm, mơ mơ màng màng nói, “Yến… Đạm… Sinh, đừng cười ta…”
Trong mộng, Đào Thanh Phong ở trước mặt đối phương giả bộ ‘hờ hững’ vậy thôi. Mặc dù người kia chưa bao giờ cười nhạo, nhưng thời niên thiếu, nhất là đối mặt gia thế nhà Yến công, luôn có mấy phần mặc cảm tự ti, bị lý trí che lấp nhiều năm, nay lộ rõ trong giấc mộng cô độc.
Đào Thanh Phong nói rất nhỏ, cơ hồ là nỉ non. Nghiêm Đạm nghe không rõ từng chữ, cho rằng Đào Thanh Phong đang nói “Nghiêm Đạm, đừng cười tôi.”
Mặc dù Nghiêm Đạm thấy kỳ, chẳng phải Đào Thanh Phong luôn gọi mình là thầy Nghiêm sao? Với tính lễ phép của cậu, sẽ không tùy ý gọi thẳng tên thế này. Hẳn là đầu óc mơ hồ, nghĩ gì nói nấy rồi.
Nghiêm Đạm đau xót nghĩ: thì ra trong lòng Tiểu Đào cũng rất phiền muộn, hơn nữa còn lo lắng sẽ bị mình cười nhạo?
Tất nhiên là không. Nghiêm Đạm thầm nghĩ: dù là lúc trước Tiểu Đào không hiểu chuyện thật đi nữa, từng có gì đó với Tạ Quốc Mân, tất cả đã là quá khứ. Mình không hề có chút xem thường nào hết.
Nhưng tình cảm lại không khoan dung được như lý trí… Nghiêm Đạm chỉ biết trong lòng đang rất giận, lửa giận bừng bừng, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn. Anh hít sâu mấy hơi, đè nén cơn giận, nương theo ánh đèn ngoài cửa nhìn khuôn mặt Đào Thanh Phong.
Khuôn mặt này, vô cùng tinh tế, càng nhìn càng thấy quen, giống như đã gặp trong mơ từ lâu.
Nghiêm Đạm chợt nhận ra, mình cúi đầu nhìn Đào Thanh Phong, hình quá quá gần, vội vàng ngẩng đầu lên.
Lúc Nghiêm Đạm ôm Đào Thanh Phong về giường, cẩn thận đụng tới cánh tay của cậu. Sau đó đắp chăn kỹ càng, đi lau nước tràn từ phòng tắm, bỏ áo ngủ bị đẫm nước vào máy giặt. diênàld'lkkfwq.úyođon Làm xong tất cả cũng hết buồn ngủ luôn, bèn ngồi ở phòng khách, vừa quan sát động tĩnh từ phòng Đào Thanh Phong để tránh cậu lại xảy ra chuyện, vừa xử lý công việc.
Mặc dù mai là thứ bảy, không có tiết dạy, nhưng làm giảng viên đại học có nhiều tài liệu phải xem, còn phải hướng dẫn sinh viên làm luận văn, luận án, mặc dù mỗi tuần không nhiều tiết lắm, vì giờ dạy của phó giáo sư đã được giảm, nhưng công việc vẫn rất nhiều. Cũng may Nghiêm Đạm rất chăm chỉ, biết cách sắp xếp thời gian làm việc hiệu quả. Nên sáng ra sẽ có thời gian rảnh đi cùng Đào Thanh Phong tới nhà trọ và cục cảnh sát.
Chủ nhật, sắp xếp thời gian gặp luật sư Cúc, sau đó chở Tiểu Đào về phim trường, tối về nhà cha mẹ ăn cơm. Chủ nhật mỗi tuần ba anh em luôn tụ tập về ăn cơm với cha mẹ.
Nghiêm Đạm nghĩ thầm: hôm nay anh ba chuẩn bị gặp mặt Tạ Đông Lai để bàn chuyện làm ăn. Không biết rốt cuộc anh ba sẽ ‘bắt chẹt’ Tạ Đông Lai thế nào. Chắc tối mai sẽ có rất nhiều chuyện hay ho để kể.
Nghiêm Đạm vừa xem sách xong, nhớ tới vụ trên weibo, vội vàng móc di động ra vào weibo xem có gì cần xóa không.
@ Hoa Đại Lịch Sử Bác Chủ: Thầy khai ân! Thứ hai em sẽ nộp liền! Em bảo đảm! @ Vạn Lý Vân Đình: Hai cuốn luận án tiến sĩ của cậu còn chưa nộp đó. //@ Hoa Đại Lịch Sử Bác Chủ: Không ngờ…
Phía dưới bình luận này tràn đầy tiếng cười vui vẻ của phái học viện, một vài bình luận ‘lương thiện’ an ủi giục người kia đi viết bài, nhưng cũng có không ít người ‘tàn khốc’ bày tỏ: không cho dạo weibo nữa, bế quan đi, còn dạo weibo nữa sẽ méc thầy… Tình nghĩa này nọ, chỉ mỏng như tờ giấy A4.
Nghiêm Đạm lại vào weibo của Đào Thanh Phong, xem có bình luận nào cần xóa không. Sau đó định cho hai weibo theo dõi lẫn nhau, nhưng nghĩ tới weibo của Đào Thanh Phong còn do cả ekip xử lý, anti fan lại có mặt ở khắp nơi, chắc công ty cũng không để cậu tùy ý theo dõi weibo của người khác, nên thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất