Chương 6: Biên kịch sắp điên mất
Tiếng lòng của biên kịch ‘Hoàng hậu Quy Ninh’:
Phim chủ yếu do tỉnh đầu tư, nhưng cũng có một phần từ bên ngoài nên không thể hoàn toàn không lo về việc bán vé. Hoàng tử Quảng Tích, một nhân vật xuất hiện không đến 20 phút, xây dựng thành một hoàng tử trẻ tuổi đủ cả thiện và mỹ là hợp lý. Trên cơ sở không ảnh hưởng đến hình tượng lịch sử của hai nhân vật chính là hoàng đế Thiên Thắng và hoàng hậu Hương Xương, còn lại những nhân vật khác có thể tùy ý phát huy để tạo tính giải trí.
Hơn nữa, trong sách sử, hoàng tử Quảng Tích được mô tả rất mơ hồ. Những bài thơ và văn viết về yêu nước thương dân, ai dám chắc thật là của hoàng tử Quảng Tích? Quan trọng là như vậy còn đụng với hình tượng thiên tử của hoàng đế Thiên Thắng. Cho nên lúc đầu kịch bản mới xây dựng hình tượng hoàng tử Quảng Tích là một thiếu niên thuần khiết lại hiểu chuyện. Có thể thêm tình tiết chuyện tình tay ba với hoàng đế và hoàng hậu. Xem như tìm được điểm cân bằng giữa yêu cầu phải làm một bộ phim lịch sử có chất lượng của tỉnh với yêu cầu phải thu được lợi nhuận từ công ty đầu tư.
Nhưng Đào Thanh đã làm rõ nét lên tình cảm của một người đứng trên thiên hạ của hoàng tử Quảng Tích.
Chẳng biết bên tuyên truyền nghĩ cái gì nữa?! Rõ ràng đã cho bọn họ xem kịch bản từ lâu, tại sao lại chọn Đào Thanh đóng vai hoàng tử Quảng Tích chứ?! Không biết trong nhóm cố vấn lịch sử có ai bàn bạc trước với Đào Thanh để cậu ta phát biểu như vậy! Đã thế này, làm không tốt sẽ khiến người xem cách ứng.
Kịch bản đã xong, chẳng lẽ muốn viết lại hết? Bỏ thêm ‘Lục Ngôn’ vào sẽ khiến kết cấu cả bộ phim thay đổi… Nếu hoàng tử Quảng Tích thành người cứu nước cứu dân vậy hình tượng của hoàng đế Thiên Thắng sẽ là gì? Viết cái gì đây?
Biên kịch cố nén xúc động muốn gào thét, tra cứu tài liệu lại, vò đầu bứt tai rụng hết cả đống tóc.
Cuối cuốn ‘Ngọc Thử Cách’ viết cảnh hoàng tử Quảng Tích bước chân trần vào ruộng, phát hiện đất phía dưới hồng, đào lên thấy xác chết. Có vượt qua được vòng kiểm duyệt của Bộ Văn Hóa Thông Tin không? Mấy cảnh khó như vậy, diễn viên thần tượng diễn nổi không? Khả năng cỡ Đào Thanh e rằng sẽ không diễn được hiệu quả như ý.
Không có tính giải trí, không chừng chẳng gây được chút gợn sóng gì. Không chỉ fan không thích, cả nhà đầu tư cũng mất hứng. dn;kiễn.đna/fleq/úi,đôn Dù tỉnh chỉ coi trọng hiệu quả xã hội không quan tâm lắm đến tiền lời thì cũng hi vọng bộ phim có được chút tiếng vang chứ! Bằng không sao phải tìm kiểu diễn viên thần tượng như Đào Thanh?
Nghĩ vậy, nhưng dù biên kịch có tự thuyết phục nên giữ lại tình tiết tình tay ba giữa hoàng đế, hoàng tử và hoàng hậu vì mục đích giải trí, trong đầu vẫn không vứt được câu nói ‘Theo kiến giải nông cạn của tôi, rất có áp lực…’ của Đào Thanh. Biên kịch bỗng cảm thấy trái tim như đã đóng băng từ lâu của mình lại tan chảy, muốn tìm lại nhiệt tình đã mất từ lâu…
Biên kịch mất ngủ một đêm, sửa hết đại cương, chia cho hai nhóm thảo luận.
Trong đại cương mới, không còn mối tình tay ba, thể hiện rõ tác dụng là trợ thủ đắc lực cho hoàng đế Thiên Thắng của hoàng tử Quảng Tích. Dưới hoàng đế Thiên Thắng không thiếu văn thần võ tướng, nên vai trò chủ yếu của hoàng tử Quảng Tích là nhắc nhở hoàng đế Thiên Thắng thực hiện một nền chính trị nhân từ. Cái này dễ diễn hơn cảnh đào xác chết ở đồng ruộng nhiều, hi vọng Đào Thanh diễn được, trở thành một ‘bình hoa’ lương thiện bên cạnh hoàng đế.
Đại cương mới được mọi người tán thành hơn bản đầu tiên nhiều. Nhưng sau khi nghe ý kiến của tỉnh ủy, biên kịch càng muốn vỡ tim hơn. ‘Cố gắng bám sát lịch sử’ là cái quỷ gì?! Muốn phun một ngụm máu tươi!
Lịch sử thật và diễn nghĩa khác nhau rất nhiều, biên kịch muốn tìm trợ giúp…
Tô Tầm vào phòng Đào Thanh tìm là thấy ngay điện thoại của Đào Thanh đang nằm trên giường, màn hình hiển thị ba bốn cuộc gọi nhỡ. Nhưng lúc này Tô Tầm chẳng còn so đo việc này, vui vẻ đăng nhập vào weibo của Đào Thanh. Đoạn video kia đã được chia sẻ vô cùng nhanh chóng, giúp Đào Thanh có thêm không ít fan.
“Anh Đào, anh đã lên weibo xem bình luận chưa?”
Bình luận khiến Tô Tầm cảm thấy vui vẻ nhất là của một chủ weibo từng học khoa Lịch Sử của đại học Thanh Hoa. dinlkễn/đnlafn/lqq;mys,đ.môn Từ trước tới nay có thể dùng năm chữ ‘phái học viện cao quý’ để hình dung nhóm người xem kiểu này. Bởi vì đối với họ, im lặng không chửi đã là lời khen lớn nhất rồi huống chi là cho lời khen. Thật sự là vô cùng vô cùng hiếm!
Bình luận như sau: Điều đáng quý nhất chính là thái độ thận trọng, bởi vì nó thể hiện lòng tôn kính với lịch sử. Dù là hành động từ trước tới giờ của người đó không hay, nhưng ít nhất đã biểu hiện sự tôn trọng tối thiểu đối với nhân vật lịch sử. Xem ra đoàn phim rất có thành ý. Hi vọng khi thành phim sẽ không phá hủy lịch sử.
Tất nhiên trên weibo của Đào Thanh có rất nhiều bình luận đáng yêu rất ‘ấm lòng ‘của ‘Gốm sứ’. Bình thường khi có chuyện vui, Đào Thanh sẽ tự mình trả lời vài bình luận, cho nên Tô Tầm mới hỏi.
Đào Thanh đang nằm trên sofa, hai mắt nhắm chặt, trông rất mệt mỏi. Tô Tầm sốt ruột hỏi, “Anh Đào, anh sao vậy?”
Đào Thanh Phong yếu ớt đáp, “Hơi mệt.” Cho nên Tô Tầm nói weibo gì đó Đào Thanh Phong hoàn toàn không nghe rõ, cũng không đủ sức trả lời.
Hai mắt Đào Thanh Phong nhìn xa xăm về phía trần nhà, cảm giác đầu óc đang quá tải, dù vậy, vẫn nói chuyện hết sức nho nhã, từ tốn. “Tô... Tô huynh đệ, tôi muốn nghỉ ngơi một chút. Nhờ cậu và Thẩm đại nương nấu cơm xong thì kêu tôi.”
Tô Tầm nghe từ ‘Tô tiên sinh’ biến thành ‘Tô huynh đệ’ hơi ngạc nhiên một chút, nhưng thế này là tốt hơn trước kia nhiều rồi. Không ngờ anh Đào đã nhanh chóng nhập vai nhân vật mới, trở thành một thanh niên lịch sự, lễ phép.
Tô Tầm thầm nghĩ: Không biết thần thánh nào bên nhóm chế tác đã nói chuyện với anh Đào mà tạo hiệu quả tốt dữ vậy! Có thể khiến người như anh Đào ngoan ngoãn làm theo, ngoan ngoãn học thơ. Hôm nào nhất định phải mang quà tới cảm hơn đoàn phim mới được!
Tô Tầm vội gật đầu, “Dạ. Anh mệt thì cứ đi nghỉ đi.” Dứt lời còn chu đáo dìu Đào Thanh Phong vào phòng, đóng cửa giùm.
Tô Tầm không hề hay biết ngay khi cửa vừa đóng cửa, đèn cảm ứng tự động sáng lên, Đào Thanh Phong lập tức để lộ vẻ mặt mờ mịt.
Còn có rất nhiều điều không hiểu trong hợp đồng.
Fan, tiền lời, chia phần trăm…
Lúc nãy Tô Tầm vừa cầm điện thoại vừa vui sướng nói đã có thêm fan ít nhiều giúp Đào Thanh Phong có khái niệm sơ về ‘fan’.
Là những người yêu thích Đào Thanh? Nhưng theo như trí nhớ, Đào Thanh thật sự là… Dù sao, chính mình cũng không yêu thích nổi. Sao có thể đối xử với người khác như vậy chứ?!
Dù ngoại hình của Đào Thanh hơi giống với ngoại hình của mình ở đời trước. Nhưng thời này con trai đều cắt tóc ngắn củn…
Đào Thanh Phong nhìn thanh niên tuấn tú trong gương, hoảng hốt nghĩ: chỉ mái tóc thôi đã có thể thay đổi khí chất nhiều đến vậy sao?!
Trên đời này kiểu người gì cũng có, cho nên chỉ bằng vào khuôn mặt này đã thu được một số người yêu thích cũng chẳng có gì đáng trách. Đời trước, lúc đăng khoa mặc áo đỏ dạo phố, dùng hình ảnh ‘hoa ném đầy xe’ để hình dung sức ảnh hưởng của khuôn mặt mình với phái nữ đã là nhẹ nhất rồi.
Nhưng, dù khuôn mặt tương tự, khí chất lại hoàn toàn khác nhau.
Khi vừa tỉnh lại, cảm nhận trong cơ thể vẫn còn giữ những cảm xúc thô bạo, phẫn nộ và không cam lòng lộ rõ qua ánh mắt ngoan độc khi nhìn vào gương. Giờ bình tĩnh lại, ý thức rõ ràng, khí chất cũng thay đổi theo, dần dần tiếp cận với vẻ khiêm tốn nho nhã của mình ở kiếp trước.
Nếu người thời này biết mình tới từ một thời không khác, có gặp rắc rối không?
Quan trường hiểm ác đời trước đã cho Đào Thanh Phong một kinh nghiệm xương máu ‘muốn sống sót, nhất định phải chú ý’.
Nếu có thể nhớ thêm nhiều kí ức thì tốt rồi. Tối thiểu biết Đào Thanh đến từ đâu, gia đình thế nào…
Khi phóng viên hỏi có kiến giải gì về hoàng tử Quảng Tích, đầu óc hỗn độn chỉ biết trả lời theo những ý kiến của mình, hoàn toàn không quan tâm suy nghĩ nếu là Đào Thanh sẽ trả lời ra sao.
Đào Thanh Phong cẩn thận cân nhắc dựa trên những mảnh nhỏ kí ức của Đào Thanh, hồi lâu thở dài một hơi. Tính cách thô lỗ lại thích khoa trương, không cách nào bắt chước được. Từ phản ứng của dì Thẩm lúc sáng đã đủ biết.
Chẳng lẽ phải nóng tính, hay phát giận vô cớ giống như Đào Thanh? Không làm được! Cũng không muốn làm!
May mắn là họ đã tạm thời tiếp nhận lý do ‘nhập vai vào nhân vật mới’. Có điều, ai biết sau này họ có sinh nghi hay không.
Phải nhanh chóng thích ứng với thân thể này trước khi bị người khác phát hiện, nhanh chóng hiểu rõ về thời đại này, củng cố lý do thay đổi tích cách.
Tính ra cơ thể này thật sự rất tốt, vừa mềm dẻo vừa rắn chắc, còn có cả bụng, chẳng có những tai hại của ‘mọt sách’ như đời trước.
Quan trọng là, đào kép thì phải sắm vai nhân vật. Ngay cả Đào Thanh còn diễn không giống, làm sao diễn tốt những vai khác?! Diễn không được, không có tiền, không đủ một triệu, không thể ẩn cư.
Đầu đau quá.
Cần thứ gì đó để thư giãn…
Đào Thanh Phong bước đến cạnh cửa sổ, trên bệ có một cành quế cắm trong bình.
Mùi hương thanh nhã thấm vào ruột gan, phiên tán trong không khí. Đột nhiên yên lòng hẳn.
Đào Thanh Phong kéo ghế ra, ngồi vào bàn học, trải giấy, mài mực, bắt đầu viết tiếp đoạn phú đang dang dở…
‘Dương tử cư, nhất sàng thư. Nam sơn quế hoa, tập nhân cư mệ. Quảng xuyên cư sĩ, trúc võng tri chu...... Ức tích hà sừ tu dược phố, thùy thiều tán trật bộc nông thư. Dư duy hàm thư sinh, cô thân vô sở tê.’ (Đại ý: Ở Dương Tử, một giường sách. Hoa quế Nam Sơn, rớt đầy tay áo. Cư sĩ Quảng Xuyên, nhớ võng trúc… Nhớ vườn thuốc, nhớ ruộng đồng. Chỉ riêng thư sinh cô đơn, không chốn gởi gắm).
Nhớ Đại Sở.
Phim chủ yếu do tỉnh đầu tư, nhưng cũng có một phần từ bên ngoài nên không thể hoàn toàn không lo về việc bán vé. Hoàng tử Quảng Tích, một nhân vật xuất hiện không đến 20 phút, xây dựng thành một hoàng tử trẻ tuổi đủ cả thiện và mỹ là hợp lý. Trên cơ sở không ảnh hưởng đến hình tượng lịch sử của hai nhân vật chính là hoàng đế Thiên Thắng và hoàng hậu Hương Xương, còn lại những nhân vật khác có thể tùy ý phát huy để tạo tính giải trí.
Hơn nữa, trong sách sử, hoàng tử Quảng Tích được mô tả rất mơ hồ. Những bài thơ và văn viết về yêu nước thương dân, ai dám chắc thật là của hoàng tử Quảng Tích? Quan trọng là như vậy còn đụng với hình tượng thiên tử của hoàng đế Thiên Thắng. Cho nên lúc đầu kịch bản mới xây dựng hình tượng hoàng tử Quảng Tích là một thiếu niên thuần khiết lại hiểu chuyện. Có thể thêm tình tiết chuyện tình tay ba với hoàng đế và hoàng hậu. Xem như tìm được điểm cân bằng giữa yêu cầu phải làm một bộ phim lịch sử có chất lượng của tỉnh với yêu cầu phải thu được lợi nhuận từ công ty đầu tư.
Nhưng Đào Thanh đã làm rõ nét lên tình cảm của một người đứng trên thiên hạ của hoàng tử Quảng Tích.
Chẳng biết bên tuyên truyền nghĩ cái gì nữa?! Rõ ràng đã cho bọn họ xem kịch bản từ lâu, tại sao lại chọn Đào Thanh đóng vai hoàng tử Quảng Tích chứ?! Không biết trong nhóm cố vấn lịch sử có ai bàn bạc trước với Đào Thanh để cậu ta phát biểu như vậy! Đã thế này, làm không tốt sẽ khiến người xem cách ứng.
Kịch bản đã xong, chẳng lẽ muốn viết lại hết? Bỏ thêm ‘Lục Ngôn’ vào sẽ khiến kết cấu cả bộ phim thay đổi… Nếu hoàng tử Quảng Tích thành người cứu nước cứu dân vậy hình tượng của hoàng đế Thiên Thắng sẽ là gì? Viết cái gì đây?
Biên kịch cố nén xúc động muốn gào thét, tra cứu tài liệu lại, vò đầu bứt tai rụng hết cả đống tóc.
Cuối cuốn ‘Ngọc Thử Cách’ viết cảnh hoàng tử Quảng Tích bước chân trần vào ruộng, phát hiện đất phía dưới hồng, đào lên thấy xác chết. Có vượt qua được vòng kiểm duyệt của Bộ Văn Hóa Thông Tin không? Mấy cảnh khó như vậy, diễn viên thần tượng diễn nổi không? Khả năng cỡ Đào Thanh e rằng sẽ không diễn được hiệu quả như ý.
Không có tính giải trí, không chừng chẳng gây được chút gợn sóng gì. Không chỉ fan không thích, cả nhà đầu tư cũng mất hứng. dn;kiễn.đna/fleq/úi,đôn Dù tỉnh chỉ coi trọng hiệu quả xã hội không quan tâm lắm đến tiền lời thì cũng hi vọng bộ phim có được chút tiếng vang chứ! Bằng không sao phải tìm kiểu diễn viên thần tượng như Đào Thanh?
Nghĩ vậy, nhưng dù biên kịch có tự thuyết phục nên giữ lại tình tiết tình tay ba giữa hoàng đế, hoàng tử và hoàng hậu vì mục đích giải trí, trong đầu vẫn không vứt được câu nói ‘Theo kiến giải nông cạn của tôi, rất có áp lực…’ của Đào Thanh. Biên kịch bỗng cảm thấy trái tim như đã đóng băng từ lâu của mình lại tan chảy, muốn tìm lại nhiệt tình đã mất từ lâu…
Biên kịch mất ngủ một đêm, sửa hết đại cương, chia cho hai nhóm thảo luận.
Trong đại cương mới, không còn mối tình tay ba, thể hiện rõ tác dụng là trợ thủ đắc lực cho hoàng đế Thiên Thắng của hoàng tử Quảng Tích. Dưới hoàng đế Thiên Thắng không thiếu văn thần võ tướng, nên vai trò chủ yếu của hoàng tử Quảng Tích là nhắc nhở hoàng đế Thiên Thắng thực hiện một nền chính trị nhân từ. Cái này dễ diễn hơn cảnh đào xác chết ở đồng ruộng nhiều, hi vọng Đào Thanh diễn được, trở thành một ‘bình hoa’ lương thiện bên cạnh hoàng đế.
Đại cương mới được mọi người tán thành hơn bản đầu tiên nhiều. Nhưng sau khi nghe ý kiến của tỉnh ủy, biên kịch càng muốn vỡ tim hơn. ‘Cố gắng bám sát lịch sử’ là cái quỷ gì?! Muốn phun một ngụm máu tươi!
Lịch sử thật và diễn nghĩa khác nhau rất nhiều, biên kịch muốn tìm trợ giúp…
Tô Tầm vào phòng Đào Thanh tìm là thấy ngay điện thoại của Đào Thanh đang nằm trên giường, màn hình hiển thị ba bốn cuộc gọi nhỡ. Nhưng lúc này Tô Tầm chẳng còn so đo việc này, vui vẻ đăng nhập vào weibo của Đào Thanh. Đoạn video kia đã được chia sẻ vô cùng nhanh chóng, giúp Đào Thanh có thêm không ít fan.
“Anh Đào, anh đã lên weibo xem bình luận chưa?”
Bình luận khiến Tô Tầm cảm thấy vui vẻ nhất là của một chủ weibo từng học khoa Lịch Sử của đại học Thanh Hoa. dinlkễn/đnlafn/lqq;mys,đ.môn Từ trước tới nay có thể dùng năm chữ ‘phái học viện cao quý’ để hình dung nhóm người xem kiểu này. Bởi vì đối với họ, im lặng không chửi đã là lời khen lớn nhất rồi huống chi là cho lời khen. Thật sự là vô cùng vô cùng hiếm!
Bình luận như sau: Điều đáng quý nhất chính là thái độ thận trọng, bởi vì nó thể hiện lòng tôn kính với lịch sử. Dù là hành động từ trước tới giờ của người đó không hay, nhưng ít nhất đã biểu hiện sự tôn trọng tối thiểu đối với nhân vật lịch sử. Xem ra đoàn phim rất có thành ý. Hi vọng khi thành phim sẽ không phá hủy lịch sử.
Tất nhiên trên weibo của Đào Thanh có rất nhiều bình luận đáng yêu rất ‘ấm lòng ‘của ‘Gốm sứ’. Bình thường khi có chuyện vui, Đào Thanh sẽ tự mình trả lời vài bình luận, cho nên Tô Tầm mới hỏi.
Đào Thanh đang nằm trên sofa, hai mắt nhắm chặt, trông rất mệt mỏi. Tô Tầm sốt ruột hỏi, “Anh Đào, anh sao vậy?”
Đào Thanh Phong yếu ớt đáp, “Hơi mệt.” Cho nên Tô Tầm nói weibo gì đó Đào Thanh Phong hoàn toàn không nghe rõ, cũng không đủ sức trả lời.
Hai mắt Đào Thanh Phong nhìn xa xăm về phía trần nhà, cảm giác đầu óc đang quá tải, dù vậy, vẫn nói chuyện hết sức nho nhã, từ tốn. “Tô... Tô huynh đệ, tôi muốn nghỉ ngơi một chút. Nhờ cậu và Thẩm đại nương nấu cơm xong thì kêu tôi.”
Tô Tầm nghe từ ‘Tô tiên sinh’ biến thành ‘Tô huynh đệ’ hơi ngạc nhiên một chút, nhưng thế này là tốt hơn trước kia nhiều rồi. Không ngờ anh Đào đã nhanh chóng nhập vai nhân vật mới, trở thành một thanh niên lịch sự, lễ phép.
Tô Tầm thầm nghĩ: Không biết thần thánh nào bên nhóm chế tác đã nói chuyện với anh Đào mà tạo hiệu quả tốt dữ vậy! Có thể khiến người như anh Đào ngoan ngoãn làm theo, ngoan ngoãn học thơ. Hôm nào nhất định phải mang quà tới cảm hơn đoàn phim mới được!
Tô Tầm vội gật đầu, “Dạ. Anh mệt thì cứ đi nghỉ đi.” Dứt lời còn chu đáo dìu Đào Thanh Phong vào phòng, đóng cửa giùm.
Tô Tầm không hề hay biết ngay khi cửa vừa đóng cửa, đèn cảm ứng tự động sáng lên, Đào Thanh Phong lập tức để lộ vẻ mặt mờ mịt.
Còn có rất nhiều điều không hiểu trong hợp đồng.
Fan, tiền lời, chia phần trăm…
Lúc nãy Tô Tầm vừa cầm điện thoại vừa vui sướng nói đã có thêm fan ít nhiều giúp Đào Thanh Phong có khái niệm sơ về ‘fan’.
Là những người yêu thích Đào Thanh? Nhưng theo như trí nhớ, Đào Thanh thật sự là… Dù sao, chính mình cũng không yêu thích nổi. Sao có thể đối xử với người khác như vậy chứ?!
Dù ngoại hình của Đào Thanh hơi giống với ngoại hình của mình ở đời trước. Nhưng thời này con trai đều cắt tóc ngắn củn…
Đào Thanh Phong nhìn thanh niên tuấn tú trong gương, hoảng hốt nghĩ: chỉ mái tóc thôi đã có thể thay đổi khí chất nhiều đến vậy sao?!
Trên đời này kiểu người gì cũng có, cho nên chỉ bằng vào khuôn mặt này đã thu được một số người yêu thích cũng chẳng có gì đáng trách. Đời trước, lúc đăng khoa mặc áo đỏ dạo phố, dùng hình ảnh ‘hoa ném đầy xe’ để hình dung sức ảnh hưởng của khuôn mặt mình với phái nữ đã là nhẹ nhất rồi.
Nhưng, dù khuôn mặt tương tự, khí chất lại hoàn toàn khác nhau.
Khi vừa tỉnh lại, cảm nhận trong cơ thể vẫn còn giữ những cảm xúc thô bạo, phẫn nộ và không cam lòng lộ rõ qua ánh mắt ngoan độc khi nhìn vào gương. Giờ bình tĩnh lại, ý thức rõ ràng, khí chất cũng thay đổi theo, dần dần tiếp cận với vẻ khiêm tốn nho nhã của mình ở kiếp trước.
Nếu người thời này biết mình tới từ một thời không khác, có gặp rắc rối không?
Quan trường hiểm ác đời trước đã cho Đào Thanh Phong một kinh nghiệm xương máu ‘muốn sống sót, nhất định phải chú ý’.
Nếu có thể nhớ thêm nhiều kí ức thì tốt rồi. Tối thiểu biết Đào Thanh đến từ đâu, gia đình thế nào…
Khi phóng viên hỏi có kiến giải gì về hoàng tử Quảng Tích, đầu óc hỗn độn chỉ biết trả lời theo những ý kiến của mình, hoàn toàn không quan tâm suy nghĩ nếu là Đào Thanh sẽ trả lời ra sao.
Đào Thanh Phong cẩn thận cân nhắc dựa trên những mảnh nhỏ kí ức của Đào Thanh, hồi lâu thở dài một hơi. Tính cách thô lỗ lại thích khoa trương, không cách nào bắt chước được. Từ phản ứng của dì Thẩm lúc sáng đã đủ biết.
Chẳng lẽ phải nóng tính, hay phát giận vô cớ giống như Đào Thanh? Không làm được! Cũng không muốn làm!
May mắn là họ đã tạm thời tiếp nhận lý do ‘nhập vai vào nhân vật mới’. Có điều, ai biết sau này họ có sinh nghi hay không.
Phải nhanh chóng thích ứng với thân thể này trước khi bị người khác phát hiện, nhanh chóng hiểu rõ về thời đại này, củng cố lý do thay đổi tích cách.
Tính ra cơ thể này thật sự rất tốt, vừa mềm dẻo vừa rắn chắc, còn có cả bụng, chẳng có những tai hại của ‘mọt sách’ như đời trước.
Quan trọng là, đào kép thì phải sắm vai nhân vật. Ngay cả Đào Thanh còn diễn không giống, làm sao diễn tốt những vai khác?! Diễn không được, không có tiền, không đủ một triệu, không thể ẩn cư.
Đầu đau quá.
Cần thứ gì đó để thư giãn…
Đào Thanh Phong bước đến cạnh cửa sổ, trên bệ có một cành quế cắm trong bình.
Mùi hương thanh nhã thấm vào ruột gan, phiên tán trong không khí. Đột nhiên yên lòng hẳn.
Đào Thanh Phong kéo ghế ra, ngồi vào bàn học, trải giấy, mài mực, bắt đầu viết tiếp đoạn phú đang dang dở…
‘Dương tử cư, nhất sàng thư. Nam sơn quế hoa, tập nhân cư mệ. Quảng xuyên cư sĩ, trúc võng tri chu...... Ức tích hà sừ tu dược phố, thùy thiều tán trật bộc nông thư. Dư duy hàm thư sinh, cô thân vô sở tê.’ (Đại ý: Ở Dương Tử, một giường sách. Hoa quế Nam Sơn, rớt đầy tay áo. Cư sĩ Quảng Xuyên, nhớ võng trúc… Nhớ vườn thuốc, nhớ ruộng đồng. Chỉ riêng thư sinh cô đơn, không chốn gởi gắm).
Nhớ Đại Sở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất