Chương 9: ‘Đại tỷ’ nguôi giận
Mặc dù Hứa Dung Dung đã nghe Tô Tầm nói nhỏ anh Đào muốn nhập vai diễn nhân vật hoàng tử nên tình tình thay đổi, hãy chuẩn bị tinh thần trước. Nhưng cô trợ lý vẫn thầm nghĩ: tuy anh Đào rất đẹp trai, nhưng hễ chút lại không đấm thì đá, thật sự quá thô lỗ, không muốn lại gần chút nào. Không ngờ, hiện tại, anh Đào thay đổi triệt để tới vậy!
Lệ Toa im lặng tiếp tục quan sát.
Đào Thanh Phong cũng không sốt ruột, lần lượt chỉ cho Hứa Dung Dung sử dụng từng dụng cụ một. Trừ một bộ đưa cho Lệ Toa, trên bàn còn bày sẵn một bộ, Hứa Dung Dung dùng nó lấy thịt cua, ăn cực kỳ vui vẻ.
“Cua ăn thì ngon, nhưng dính mùi trên tay tanh quá.” Lệ Toa rất thích ăn cua nên hoàn toàn không để ý mùi tanh mùi tanh của nó, chỉ muốn nói vậy xem Đào Thanh phản ứng thế nào thôi.
“Cho nên phải có hoa để át mùi tanh.” Đào Thanh Phong chỉ vào hai bình hoa tươi trên bàn, một quế, một cúc vàng, “Mùa thu cua béo, vừa ăn vừa ngửi mùi quế và uống rượu hoa cúc, là hạnh phúc nhất. Có điều hôm nay không mua được rượu hoa cúc ngon, đành dùng rượu gừng thay thế, mong chị Lệ Toa bỏ qua cho.”
“Sao tôi cứ có cảm giác bỗng nhiên cậu biến thành người ‘phong nhã’ vậy?!” Lệ Toa cười nói, “Nào là hoa quế nào là rượu cúc, suýt chút khiến tôi cho rằng cậu muốn ngâm thơ đấy!”
Đào Thanh Phong ngẩn ra. Đã cố gắng kiềm chế, vẫn không cẩn thận để lộ?
Nào ngờ vẻ chần chừ của Đào Thanh lại Lệ Toa nghĩ rằng Đào Thanh đã thật sự chuẩn bị sẵn thơ, đang chờ được hỏi.
Lệ Toa nghĩ thật nhanh, liên tưởng đến đoạn video xem trên mạng. Công ty thấy đoạn video đó tạo được ảnh hưởng tốt mới cố ý kêu mình tới kiểm tra, rốt cuộc nhờ đâu Đào Thanh có được dáng vẻ nho nhã như vậy. dívễn.đnàl/eleeq/ýdodofbgm."pnđ.đon Điều gì đã khiến Đào Thanh chịu học thơ? Dĩ nhiên, nếu như trong đoàn phim ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ có nhân tài xuất hiện chỉ đạo cho, nhất định phải liên hệ được với người đó, tạo dựng mối quan hệ.
Mặc dù trước khi đến, Lệ Toa đã nghe Tô Tầm nói đều do Đào Thanh tự đọc sách chuẩn bị, không có thần thánh nào núp sau lưng chỉ dạy. Nhưng Lệ Toa vẫn luôn nghi ngờ, không tin Đào Thanh có thể ‘giác ngộ’ đến mức đó.
Bình thường vô cùng lô thỗ, giờ học đòi ngâm thơ, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy buồn cười rồi!
Có điều, nếu làm được tới mức này, chứng tỏ Đào Thanh đã thật sự thay da đổi thịt.
“Bữa tiệc toàn cua có điển tích từ lâu, những vật dụng này cũng là đồ cổ,” Lệ Toa tựa vào lưng ghế, lộ ra ánh mắt sắc bén, “Cố ý chuẩn bị rượu và hoa, đã muốn hoài cổ, sao có thể thiếu thơ góp vui! Chắc ngôi sao lớn đây sẽ thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của tôi chứ?”
Trong tay mình đang có mấy vai giống giống kiểu hoàng tử cổ trang, nếu Đào Thanh biểu hiện tốt, có thể suy nghĩ lại… Tất nhiên, trước đó phải xem Đào Thanh có thể tốt nghiệp khóa biểu diễn hay không đã.
Điều Lệ Toa để ý nhất luôn là kết quả. Hai người có thể cãi nhau vì công việc thì cũng có thể vì thống nhất lợi ích mà làm bộ thân thiện. Lăn lộn tỏng giới giải trí, không luyện được trái tim cứng rắn, cứ mãi rối rắm tôn nghiêm hoặc thành kiến thì thật sự rất buồn cười.
Tô Tầm sốt ruột muốn chết, lặng lẽ chọt Hứa Dung Dung đang vui vẻ ăn cua một cái, chuẩn bị kiếm chuyện dời đề tài. Tự dưng học đòi văn vẻ, bắt anh Đào phải đọc thơ, chẳng phải là cố ý làm khó người sao?! Ai chẳng biết chị ta là thạc sĩ du học về, còn anh Đào cả tiểu học cũng chưa tốt nghiệp.
Nhưng khi Tô Tầm thấy vẻ mặt thong dong của Đào Thanh, bỗng ngẩn ra, chẳng lẽ anh Đào đã chuẩn bị luôn rồi?!
Thật ra Đào Thanh Phong chẳng chuẩn bị gì hết. Nhưng đọc thơ hoàn toàn không làm khó được Đào Thanh Phong. Sở dĩ do dự chỉ là vì cân nhắc chọn một bài thơ vừa hợp với hoàn cảnh vừa không quá khó hiểu với những người đang ngồi đây. Làm thơ trực tiếp khác với viết ra giấy, phải dựa theo ‘tiếng người’ của người hiện đại, giảm bớt chữ những chữ ít gặp, phù hợp khả năng nghe hiểu của họ… Đang muốn xin lỗi Lệ cô nương, thì bài thơ bắt buộc phải có ý xin lỗi… d",iên.xđnfa;;q/lewwú;gyodo/;n Tổng hợp tất cả các yếu tốt trên, Đào Thanh Phong quyết định sẽ dùng một bài thơ có sẵn, chỉ bốn câu. Tuy Đào Thanh Phong suy tính rất nhiều trong đầu, nhưng thật sự chỉ mới có mấy giây.
Đào Thanh Phong cầm chai rượu lên rót thêm một ly, nói, “Vậy xin bêu xấu một bài.”
“Vô tràng công tử thường hoành hành. Hữu cốt dã tòng nhục thượng sinh. Tảo tri mịch long hồ hải khứ. Hắc hoàng kinh vĩ nghĩ thu dăng”
Quả nhiên Đào Thanh đã chuẩn bị trước! Lệ Toa hừ một tiếng, hỏi, “Ai là công tử hoành hành ngang ngược, ai là con ruồi?”
“Là tôi, đều là tôi. Là tôi sai trước, chọc giận chị. Mong chị hãy coi tôi như con ruồi nhỏ, vỗ một cái là chết ngay.”
Đào Thanh Phong vô cùng thành khẩn nhìn Lệ Toa. Ước chừng nửa phút, rốt cuộc Lệ Toa mới thở dài nói, “Nếu cậu chịu dùng chỉ cần nửa phần nghiêm túc thế này đi học biểu diễn, chắc chắn cô Tôn đã không bị chọc giận đến thế! Trước giờ chị vốn nói thẳng, cũng là vì mong cậu nghe lọt tai, muốn tốt cho cậu thôi.”
Từ ‘cô gái yếu đuối’ biến thành ‘chị’, lại một bước tiến tốt đẹp! Tô Tầm và Hứa Dung Dung lén làm dấu tay ‘so yeah’ dưới bàn.
Đào Thanh Phong tiếp tục tự kiểm điểm, “Là do tôi không tốt. Sau này sẽ không như vậy nữa. Cám ơn chị rất nhiều. Tôi hiểu, lời thật mất lòng.”
Chuyện trước kia không phải mình làm, nhưng nếu đã sống trong thân thể này, không thể không cố gắng bù đắp, sửa chữa.
Từ nhỏ Đào Thanh Phong đã sống trong áp lực từ sự mong đợi của gia đình và phu tử, trời sinh có tính tự giác tự kiểm điểm bản thân. Đậu Thám Hoa, ở kinh thành ba năm, ở một nơi như Lại Bộ, trái tim đã được mài dũa như ngọc nhẵn, không còn là một thư sinh không chịu nổi một chút uất ức nào rồi.
Rốt cuộc Lệ Toa cũng chịu bỏ qua chuyện cũ, nói, “Chị sẽ đi nói với cô Tôn giùm cậu. Dù gì cậu cũng thuộc nhóm nghệ sĩ Tinh Huy ký hợp đồng dài nhất, sao có thể thật sự thả cậu chơi không chứ! Ai cũng có thể phạm sai lầm, biết sai sửa lại là tốt rồi. Hi vọng cậu nói được thì làm được!”
Nhóm nghệ sĩ ký hợp đồng dài nhất… Đào Thanh Phong ức muốn phun một búng máu, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nho nhã như thường.
“Nghe Tô Tầm nói, bên đoàn phim ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ không có ai dạy cho cậu hết? Là tự cậu tìm sách học? Thật sao? Nhà tài trợ của ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ có quan hệ rất tốt với Tinh Huy chúng ta, nếu có cậu không cần phải giấu.”
Ngụ ý: cậu muốn giấu cũng giấu không nổi đâu! Có người dạy thì mau khai ra! Bởi vì thế nào chúng tôi cũng có cách tra.
Đào Thanh Phong không hiểu ngụ ý của Lệ Toa, vẫn nói đúng như thực tế, “Thật sự không có người dạy, ngay cả kịch bản cũng chưa được xem nữa là. Tiểu Tô có thể làm chứng.”
Lệ Toa gật đầu, thầm nghĩ: có thách Đào Thanh cũng không dám xạo. “Cậu đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, có gì kích thích à?” Lệ Toa lộ nụ cười tò tò hỏi, “Sao bỗng nhiên lại muốn thay đổi hình tượng?”
Tô Tầm vểnh tai, tập trung nghe.
Đào Thanh Phong biết thế nào cũng sẽ có người hỏi về vấn đề này, không thể giải thích qua loa là vì nhập vai như với Tô Tầm và dì Thẩm được. Lệ Toa vừa có học thức, vừa có kinh nghiệm sống phong phú, còn có thân phận địa vị, nhất định phải nói ra một lý do thuyết phục. Nhưng có mặt Tô Tầm cũng không thể tìm đại một lý do quá khác với lý do cũ.
Đào Thanh Phong đáp, “Để chuẩn bị diễn hoàng tử Quảng Tích, tôi từng tìm một ít sách cổ đọc. Đọc xong cảm giác như tỉnh mộng. Tựa như kết thúc ‘Kinh Kim Cương’, mơ giấc mộng hoàng lương. Cảm thấy có một số việc, phải thay đổi.”
Lệ Toa trợn mắt há hốc mồm hồi lâu mới nói, “Giác ngộ như muốn xuất gia luôn rồi! Cậu nhất định muốn chuyển thành hình tượng thế này? Như vậy kế hoạch phát triển sau này của cậu cũng phải sửa lại.”
Lệ Toa vào Đào Thanh không tính là thân, trước kia nói chuyện với nhau cứ thật thật giả giả. Nên giờ thấy Đào Thanh thay đổi, Lệ Toa không nghi ngờ gì, chỉ cho rằng Đào Thanh đã giác ngộ, biết phải làm sao để có thể tồn tại trong giới giải trí. Phỏng vấn ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ như lần thử đầu tiên, mở đường cho thay đổi hình tượng sau này.
“Chuyên môn phải để chuyên gia lo. Việc thay đổi, nhờ chị… xây dựng giùm.” Từ này Đào Thanh Phong mới học được, đọc có chút lạ miệng.
Biết thì nói biết, không biết nói không biết. Lời thánh nhân dạy, Đào Thanh Phong luôn khắc ghi trong lòng, im lặng nghe Lệ Toa nói.
Lệ Toa trầm ngâm một hồi mới nói, “Việc này chờ chị về bàn bạc kỹ với cấp trên, rồi thảo luận với ban Tuyên Truyền và ban Kế Hoạch đã. Hình tượng thay đổi quá lớn, phải sửa lại hết kế hoạch và tài nguyên. Hiện cậu có mong muốn gì cứ nói trước với chị.”
Đào Thanh Phong không biết quy luật trong giới giải trí, cũng không quan tâm, chỉ có một tâm nguyện duy nhất là kiếm đủ tiền bồi thường hợp đồng, sau đó ẩn cư.
Trước khi lắc đầu, Đào Thanh Phong đột nhiên nhớ ra, ngập ngừng hỏi, “Có thể đổi tên được không? Chỉ thêm một chữ, cho phù hợp với hình tượng mới.”
Lệ Toa nhíu mày hỏi lại. “Đổi thành tên gì?”
“Đào Thanh Phong.”
“Để chị báo lên trên trước đã.”
Bữa tiệc toàn cua này, ai cũng ăn rất hạnh phúc.
Lệ Toa im lặng tiếp tục quan sát.
Đào Thanh Phong cũng không sốt ruột, lần lượt chỉ cho Hứa Dung Dung sử dụng từng dụng cụ một. Trừ một bộ đưa cho Lệ Toa, trên bàn còn bày sẵn một bộ, Hứa Dung Dung dùng nó lấy thịt cua, ăn cực kỳ vui vẻ.
“Cua ăn thì ngon, nhưng dính mùi trên tay tanh quá.” Lệ Toa rất thích ăn cua nên hoàn toàn không để ý mùi tanh mùi tanh của nó, chỉ muốn nói vậy xem Đào Thanh phản ứng thế nào thôi.
“Cho nên phải có hoa để át mùi tanh.” Đào Thanh Phong chỉ vào hai bình hoa tươi trên bàn, một quế, một cúc vàng, “Mùa thu cua béo, vừa ăn vừa ngửi mùi quế và uống rượu hoa cúc, là hạnh phúc nhất. Có điều hôm nay không mua được rượu hoa cúc ngon, đành dùng rượu gừng thay thế, mong chị Lệ Toa bỏ qua cho.”
“Sao tôi cứ có cảm giác bỗng nhiên cậu biến thành người ‘phong nhã’ vậy?!” Lệ Toa cười nói, “Nào là hoa quế nào là rượu cúc, suýt chút khiến tôi cho rằng cậu muốn ngâm thơ đấy!”
Đào Thanh Phong ngẩn ra. Đã cố gắng kiềm chế, vẫn không cẩn thận để lộ?
Nào ngờ vẻ chần chừ của Đào Thanh lại Lệ Toa nghĩ rằng Đào Thanh đã thật sự chuẩn bị sẵn thơ, đang chờ được hỏi.
Lệ Toa nghĩ thật nhanh, liên tưởng đến đoạn video xem trên mạng. Công ty thấy đoạn video đó tạo được ảnh hưởng tốt mới cố ý kêu mình tới kiểm tra, rốt cuộc nhờ đâu Đào Thanh có được dáng vẻ nho nhã như vậy. dívễn.đnàl/eleeq/ýdodofbgm."pnđ.đon Điều gì đã khiến Đào Thanh chịu học thơ? Dĩ nhiên, nếu như trong đoàn phim ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ có nhân tài xuất hiện chỉ đạo cho, nhất định phải liên hệ được với người đó, tạo dựng mối quan hệ.
Mặc dù trước khi đến, Lệ Toa đã nghe Tô Tầm nói đều do Đào Thanh tự đọc sách chuẩn bị, không có thần thánh nào núp sau lưng chỉ dạy. Nhưng Lệ Toa vẫn luôn nghi ngờ, không tin Đào Thanh có thể ‘giác ngộ’ đến mức đó.
Bình thường vô cùng lô thỗ, giờ học đòi ngâm thơ, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy buồn cười rồi!
Có điều, nếu làm được tới mức này, chứng tỏ Đào Thanh đã thật sự thay da đổi thịt.
“Bữa tiệc toàn cua có điển tích từ lâu, những vật dụng này cũng là đồ cổ,” Lệ Toa tựa vào lưng ghế, lộ ra ánh mắt sắc bén, “Cố ý chuẩn bị rượu và hoa, đã muốn hoài cổ, sao có thể thiếu thơ góp vui! Chắc ngôi sao lớn đây sẽ thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của tôi chứ?”
Trong tay mình đang có mấy vai giống giống kiểu hoàng tử cổ trang, nếu Đào Thanh biểu hiện tốt, có thể suy nghĩ lại… Tất nhiên, trước đó phải xem Đào Thanh có thể tốt nghiệp khóa biểu diễn hay không đã.
Điều Lệ Toa để ý nhất luôn là kết quả. Hai người có thể cãi nhau vì công việc thì cũng có thể vì thống nhất lợi ích mà làm bộ thân thiện. Lăn lộn tỏng giới giải trí, không luyện được trái tim cứng rắn, cứ mãi rối rắm tôn nghiêm hoặc thành kiến thì thật sự rất buồn cười.
Tô Tầm sốt ruột muốn chết, lặng lẽ chọt Hứa Dung Dung đang vui vẻ ăn cua một cái, chuẩn bị kiếm chuyện dời đề tài. Tự dưng học đòi văn vẻ, bắt anh Đào phải đọc thơ, chẳng phải là cố ý làm khó người sao?! Ai chẳng biết chị ta là thạc sĩ du học về, còn anh Đào cả tiểu học cũng chưa tốt nghiệp.
Nhưng khi Tô Tầm thấy vẻ mặt thong dong của Đào Thanh, bỗng ngẩn ra, chẳng lẽ anh Đào đã chuẩn bị luôn rồi?!
Thật ra Đào Thanh Phong chẳng chuẩn bị gì hết. Nhưng đọc thơ hoàn toàn không làm khó được Đào Thanh Phong. Sở dĩ do dự chỉ là vì cân nhắc chọn một bài thơ vừa hợp với hoàn cảnh vừa không quá khó hiểu với những người đang ngồi đây. Làm thơ trực tiếp khác với viết ra giấy, phải dựa theo ‘tiếng người’ của người hiện đại, giảm bớt chữ những chữ ít gặp, phù hợp khả năng nghe hiểu của họ… Đang muốn xin lỗi Lệ cô nương, thì bài thơ bắt buộc phải có ý xin lỗi… d",iên.xđnfa;;q/lewwú;gyodo/;n Tổng hợp tất cả các yếu tốt trên, Đào Thanh Phong quyết định sẽ dùng một bài thơ có sẵn, chỉ bốn câu. Tuy Đào Thanh Phong suy tính rất nhiều trong đầu, nhưng thật sự chỉ mới có mấy giây.
Đào Thanh Phong cầm chai rượu lên rót thêm một ly, nói, “Vậy xin bêu xấu một bài.”
“Vô tràng công tử thường hoành hành. Hữu cốt dã tòng nhục thượng sinh. Tảo tri mịch long hồ hải khứ. Hắc hoàng kinh vĩ nghĩ thu dăng”
Quả nhiên Đào Thanh đã chuẩn bị trước! Lệ Toa hừ một tiếng, hỏi, “Ai là công tử hoành hành ngang ngược, ai là con ruồi?”
“Là tôi, đều là tôi. Là tôi sai trước, chọc giận chị. Mong chị hãy coi tôi như con ruồi nhỏ, vỗ một cái là chết ngay.”
Đào Thanh Phong vô cùng thành khẩn nhìn Lệ Toa. Ước chừng nửa phút, rốt cuộc Lệ Toa mới thở dài nói, “Nếu cậu chịu dùng chỉ cần nửa phần nghiêm túc thế này đi học biểu diễn, chắc chắn cô Tôn đã không bị chọc giận đến thế! Trước giờ chị vốn nói thẳng, cũng là vì mong cậu nghe lọt tai, muốn tốt cho cậu thôi.”
Từ ‘cô gái yếu đuối’ biến thành ‘chị’, lại một bước tiến tốt đẹp! Tô Tầm và Hứa Dung Dung lén làm dấu tay ‘so yeah’ dưới bàn.
Đào Thanh Phong tiếp tục tự kiểm điểm, “Là do tôi không tốt. Sau này sẽ không như vậy nữa. Cám ơn chị rất nhiều. Tôi hiểu, lời thật mất lòng.”
Chuyện trước kia không phải mình làm, nhưng nếu đã sống trong thân thể này, không thể không cố gắng bù đắp, sửa chữa.
Từ nhỏ Đào Thanh Phong đã sống trong áp lực từ sự mong đợi của gia đình và phu tử, trời sinh có tính tự giác tự kiểm điểm bản thân. Đậu Thám Hoa, ở kinh thành ba năm, ở một nơi như Lại Bộ, trái tim đã được mài dũa như ngọc nhẵn, không còn là một thư sinh không chịu nổi một chút uất ức nào rồi.
Rốt cuộc Lệ Toa cũng chịu bỏ qua chuyện cũ, nói, “Chị sẽ đi nói với cô Tôn giùm cậu. Dù gì cậu cũng thuộc nhóm nghệ sĩ Tinh Huy ký hợp đồng dài nhất, sao có thể thật sự thả cậu chơi không chứ! Ai cũng có thể phạm sai lầm, biết sai sửa lại là tốt rồi. Hi vọng cậu nói được thì làm được!”
Nhóm nghệ sĩ ký hợp đồng dài nhất… Đào Thanh Phong ức muốn phun một búng máu, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nho nhã như thường.
“Nghe Tô Tầm nói, bên đoàn phim ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ không có ai dạy cho cậu hết? Là tự cậu tìm sách học? Thật sao? Nhà tài trợ của ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ có quan hệ rất tốt với Tinh Huy chúng ta, nếu có cậu không cần phải giấu.”
Ngụ ý: cậu muốn giấu cũng giấu không nổi đâu! Có người dạy thì mau khai ra! Bởi vì thế nào chúng tôi cũng có cách tra.
Đào Thanh Phong không hiểu ngụ ý của Lệ Toa, vẫn nói đúng như thực tế, “Thật sự không có người dạy, ngay cả kịch bản cũng chưa được xem nữa là. Tiểu Tô có thể làm chứng.”
Lệ Toa gật đầu, thầm nghĩ: có thách Đào Thanh cũng không dám xạo. “Cậu đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, có gì kích thích à?” Lệ Toa lộ nụ cười tò tò hỏi, “Sao bỗng nhiên lại muốn thay đổi hình tượng?”
Tô Tầm vểnh tai, tập trung nghe.
Đào Thanh Phong biết thế nào cũng sẽ có người hỏi về vấn đề này, không thể giải thích qua loa là vì nhập vai như với Tô Tầm và dì Thẩm được. Lệ Toa vừa có học thức, vừa có kinh nghiệm sống phong phú, còn có thân phận địa vị, nhất định phải nói ra một lý do thuyết phục. Nhưng có mặt Tô Tầm cũng không thể tìm đại một lý do quá khác với lý do cũ.
Đào Thanh Phong đáp, “Để chuẩn bị diễn hoàng tử Quảng Tích, tôi từng tìm một ít sách cổ đọc. Đọc xong cảm giác như tỉnh mộng. Tựa như kết thúc ‘Kinh Kim Cương’, mơ giấc mộng hoàng lương. Cảm thấy có một số việc, phải thay đổi.”
Lệ Toa trợn mắt há hốc mồm hồi lâu mới nói, “Giác ngộ như muốn xuất gia luôn rồi! Cậu nhất định muốn chuyển thành hình tượng thế này? Như vậy kế hoạch phát triển sau này của cậu cũng phải sửa lại.”
Lệ Toa vào Đào Thanh không tính là thân, trước kia nói chuyện với nhau cứ thật thật giả giả. Nên giờ thấy Đào Thanh thay đổi, Lệ Toa không nghi ngờ gì, chỉ cho rằng Đào Thanh đã giác ngộ, biết phải làm sao để có thể tồn tại trong giới giải trí. Phỏng vấn ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ như lần thử đầu tiên, mở đường cho thay đổi hình tượng sau này.
“Chuyên môn phải để chuyên gia lo. Việc thay đổi, nhờ chị… xây dựng giùm.” Từ này Đào Thanh Phong mới học được, đọc có chút lạ miệng.
Biết thì nói biết, không biết nói không biết. Lời thánh nhân dạy, Đào Thanh Phong luôn khắc ghi trong lòng, im lặng nghe Lệ Toa nói.
Lệ Toa trầm ngâm một hồi mới nói, “Việc này chờ chị về bàn bạc kỹ với cấp trên, rồi thảo luận với ban Tuyên Truyền và ban Kế Hoạch đã. Hình tượng thay đổi quá lớn, phải sửa lại hết kế hoạch và tài nguyên. Hiện cậu có mong muốn gì cứ nói trước với chị.”
Đào Thanh Phong không biết quy luật trong giới giải trí, cũng không quan tâm, chỉ có một tâm nguyện duy nhất là kiếm đủ tiền bồi thường hợp đồng, sau đó ẩn cư.
Trước khi lắc đầu, Đào Thanh Phong đột nhiên nhớ ra, ngập ngừng hỏi, “Có thể đổi tên được không? Chỉ thêm một chữ, cho phù hợp với hình tượng mới.”
Lệ Toa nhíu mày hỏi lại. “Đổi thành tên gì?”
“Đào Thanh Phong.”
“Để chị báo lên trên trước đã.”
Bữa tiệc toàn cua này, ai cũng ăn rất hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất