Tham Hoan (Tham Lam Hạnh Phúc)

Chương 25

Trước Sau
“Anh──” Lê Tuần nhìn Sở Diệc Mạc, sao anh có thể sử dụng phương thức bá đạo như vậy, cái này căn bản là bắt buộc cậu nhận lấy.

“Đừng lộ ra thần sắc như vậy, đây là anh đặc biệt chọn cho em đấy.”

“Hai ngày nay anh về nhà trễ, chẳng lẽ đều là vì chuẩn bị cái này?” Lê Tuần thuận miệng hỏi.

Sở Diệc Mạc thận trọng gật đầu, những ngày này tan việc liền đi dạo bốn phía, chịu đựng tới khuya mới về nhà, làm như vậy là để chọn một món quà đặc biệt tặng cậu.

Nghĩ đến anh không phải đi ra ngoài lêu lổng mà là vì chuyện của cậu mới đi lung tung ngoài đường, cảm xúc khó chịu mấy ngày nay của Lê Tuần cũng lập tức tan thành mây khói, có chút trêu chọc hỏi Sở Diệc Mạc: “Anh để ý đến tôi như vậy?”

“Rất để ý.” Trước đây anh kết giao với phụ nữ, làm gì có chuyện tự mình đến cửa hàng trang sức chọn quà, nhưng lần này anh rất xem trọng sinh nhật của Lê Tuần, mọi thứ đều tự thân đi làm.

Lê Tuần cười khẽ nheo mắt lại, cảm xúc vui sướng khổng lồ nói không nên lời chiếm hết toàn bộ lồng ngực của cậu, cậu không nghĩ tới Sở Diệc Mạc sẽ vì cậu chúc mừng sinh nhật, sẽ vì tặng quà cho cậu mà tốn nhiều tâm tư như vậy, sẽ vì cậu về nhà muộn mà lo lắng đi tìm, chưa từng có người nào để ý cậu như vậy.

Sau khi ba mẹ cậu về hưu thì thích đi du lịch khắp nơi, vài ngày trước mẹ cậu gọi điện thoại nói muốn đi Italy, muốn cậu tự chăm sóc bản thân, anh trai của cậu cũng vì công việc làm ăn mà bôn ba bốn phía, không ai có thời gian tổ chức sinh nhật cho cậu, nếu không phải Sở Diệc Mạc nhắc nhở, cậu cũng đã quên hôm nay là ngày gì rồi.

Lê Tuần ăn cơm trong chén, trong nội tâm có một loại tình cảm ấm áp lưu động, cậu cảm thấy trên thế giới này sẽ không còn có người nào đối xử với cậu cẩn thận như thế, dụng tâm như thế, cho dù cậu là nam nhân, nhưng lại thật tâm đối đãi với cậu, mà cậu cũng không có chán ghét anh…

Nhất là một bàn đầy thức ăn này, thật sự là quá mỹ vị rồi, Lê Tuần vui vẻ ăn từng món từng món, không dấu diếm bất kì cái gì, đây là do Sở Diệc Mạc tốn tâm tư làm cho cậu nên cậu muốn ăn nhiều một chút, ăn nhiều thế nào cũng vẫn thấy ít, ăn đến thỏa mãn liếm liếm môi.



Cái hình ảnh đầu lưỡi ẩm ướt hồng hồng kia thè ra liếm qua cánh môi mềm mại, rơi vào đáy mắt Sở Diệc Mạc, cái động tác lơ đãng kia lại khiến anh cảm thấy tràn ngập khiêu khích, đầu óc nóng lên, nhịn không được thè lưỡi ra liếm hạt cơm nơi khóe môi của cậu.”Ở đây dính rồi.”

“…” Thân thể Lê Tuần cứng đờ, hiểu được anh đang làm cái gì, huyết dịch toàn thân xông thẳng lên mặt, cậu chậm rãi quay đầu, phát hiện Sở Diệc Mạc cách cậu rất gần, đôi mắt ôn nhuận kia gần trong gang tấc, hô hấp của anh phả vào mặt cậu, rất nóng…

Cậu sợ muốn tránh, cánh tay lại bị Sở Diệc Mạc giữ chặt, ánh mắt cậu dời xuống nhìn tay của anh, đó là một bàn tay rất đẹp, ngón tay trắng nõn thon dài, làm cho người khác có một loại cảm giác không còn khí lực gì nữa, khiến cậu giãy dụa không được, sau đó bị anh ôm lên đặt trên đùi, tay của anh vòng qua thắt lưng cậu, đôi mắt thâm thúy kia nhìn thẳng vào cậu.”Chưa ăn được bao nhiêu, em muốn đi đâu?”

“Tôi, tôi ăn no rồi.” Lê Tuần bị anh nhìn chằm chằm làm toàn thân nóng lên, phát nhiệt, thanh âm run rẩy, nói xong muốn đứng lên, thắt lưng lại bị anh ôm chặt hơn.

“Thật sự?” Sở Diệc Mạc tiến sát lại cậu, ánh mắt dịu dàng phảng phất muốn chảy nước.

Lê Tuần cực lực kéo giãn khoảng cách, cho đến khi lưng đụng phải mép bàn, thân thể bị nhốt giữa bàn ăn cùng hai cánh tay của anh, cậu khẩn trương bắt lấy tay Sở Diệc Mạc, tay của anh rất nóng, cái nhiệt độ nóng hổi kia dọa cậu buông ra.

Sở Diệc Mạc trở tay bắt lấy cậu, nghiêng người hôn môi cậu, môi của anh rất mềm, chặt chẽ dán lấy cậu, dùng đầu lưỡi nóng ướt phác họa hình dạng đôi môi cậu, thời gian dần qua làm anh ngứa ngáy, xâm nhập môi của cậu.

Trái tim Lê Tuần đập bịch bịch, đầu óc cũng hỗn độn giống như bột nhão, chỉ cảm thấy nụ hôn này rất nóng, cánh tay bên hông lại vuốt ve thân thể cậu, mập mờ lại tình sắc, cậu nhịn không được giãy dụa.”A…… Buông ra…”

“Đừng lộn xộn, anh chỉ muốn hôn em.” Sở Diệc Mạc dán lấy môi cậu nỉ non, lại hôn cậu một lần nữa, dây dưa đầu lưỡi nóng ướt, hút lấy hơi thở của cậu.

Nụ hôn này triền miên không thể tưởng tượng nổi, như trộn lẫn mật ngọt, lại mềm nhẵn giống như chocolate, hơi thở của Lê Tuần nóng lên, cậu chậm chạp mở mắt ra nhìn Sở Diệc Mạc, cái khuôn mặt tuấn mỹ kia có chút hồng, cực đoan diễm lệ.

Lê Tuần mê muội nhìn anh, mặc kệ do cánh môi quấn giao phát ra thanh âm ẩm ướt, thân thể của cậu bắt đầu nhũn ra, hô hấp trở nên dồn dập, cậu kéo lấy vạt áo Sở Diệc Mạc, muốn anh buông ra, cái nụ hôn ôn nhu kia bởi vì động tác của cậu mà trở nên cuồng nhiệt.



Đợi Sở Diệc Mạc rời khỏi Lê Tuần, môi hai người đều trở nên vừa đỏ vừa ướt, nhả ra hơi thở cực nóng mê người, Sở Diệc Mạc nhìn khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng của Lê Tuần, kiềm nén không được mà ôm lấy cậu, đi vào phòng ngủ, một khắc cũng không muốn chờ lâu áp cậu lên giường.”Anh muốn em.”

“Không được!” Lê Tuần lập tức từ chối, con ngươi đen mông lung cũng có phập phồng, toàn thân đều là mồ hôi còn muốn quấn cùng một chỗ, cậu không thích độ ấm như vậy, chỉ là muốn đẩy anh ra, thân thể lại bị ép tới càng chặt.

“Anh sẽ không để em không thoải mái.” Sở Diệc Mạc tham lam nhìn chòng chọc môi của cậu, bắt lấy cánh tay lộn xộn của cậu đè lên đỉnh đầu, sau đó giống như trừng phạt cắn đôi môi ẩm ướt hồng nhuận của cậu, kịch liệt chiếm lấy không khí của Lê Tuần, bừa bãi cướp đoạt trong miệng cậu.

Đợi Lê Tuần đạt được cơ hội thở dốc, đôi môi lửa nóng kia vẫn như trước không muốn buông cậura, thuận theo cằm trượt đến cổ, vừa say mê liếm liếm, vừa thô bạo cắn cắn.

“Chết tiệt! Không phải nói không được!” Trong cơn tê dại kia mang theo đau đớn, khiến toàn thân Lê Tuần ửng hồng, giãy dụa thân thể muốn cự tuyệt, lại phát hiện cậu càng vặn vẹo còn khiến người phía trên càng phát hưng phấn, cơ hồ là thô bạo giật áo sơ mi của cậu ra.

Thân hình rắn chắc màu đồng bạo lộ trong không khí, sinh động khiến Sở Diệc Mạc dục hỏa đốt người, ánh mắt của anh rõ ràng nhìn chằm chằm cậu, hai tay vuốt ve da thịt cậu, xúc cảm bóng loáng làm anh đầu váng mắt hoa, hô hấp dồn dập ôm chặt Lê Tuần.”Anh muôn ôm em.”

“Buông ra, tôi không muốn như vậy!” Lê Tuần kịch liệt giãy dụa.

“Lê Tuần, đừng cự tuyệt anh.” Sở Diệc Mạc gấp gáp hôn cổ của cậu “Anh thích em, chỉ ôm em như vậy, anh đã không khắc chế được dục vọng.”

Ánh mắt Lê Tuần phức tạp nhìn Sở Diệc Mạc, không có biện pháp hiểu được tại sao anh lại có thể nảy sinh ham muốn đối với thân thể nam nhân của mình.

“Lê Tuần ── Lê Tuần ──” Sở Diệc Mạc nỉ non kêu tên cậu, toàn bộ bàn tay bao trùm lấy lồng ngực cậu, dùng lực xoa nhẹ vài cái, lồng ngực của cậu vừa rắn chắc vừa bóng loáng, không no đủ giống như phụ nữ, nhưng xúc cảm thật tốt, khiến anh không nỡ buông ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau