Thám Tử Chứ Không Phải Thánh Giả Gái

Chương 24

Trước Sau
Editor: DenDen

Mặc dù bị ảnh hưởng bởi ký ức, giấc ngủ kéo dài nửa ngày này không thể nói là ổn, nhưng nó hoàn toàn giúp Vu Ca thư giãn sau một ngày bôn ba khắp nơi.

Cậu nới lỏng cổ áo, cử động thân thể cứng ngắt, sau đó từ từ vén chăn lên. Cặp chân dài tựa vào mép giường, bàn chân giẫm lên tấm thảm màu trắng trên mặt đất.

Vu Ca chống tay xuống nệm mềm, yên lặng chờ Nghiêm Từ Vân đến.

Ban đầu cậu nghĩ những kẻ cặn bã thường dễ bị thu hút bởi những cô gái quyến rũ, cho nên cậu lập kế hoạch giả gái để tiếp cận. Nhưng lúc này không thể không hoài nghi về thân phận "tên cặn bã", ngay từ đầu người ủy thác đã nói, tên cặn bã có thể quan hệ với cả nam lẫn nữ.

Như vậy kế hoạch mới vô cùng đơn giản, trên cơ sở duy trì mối quan hệ nữ sinh Vu Ca với tên cặn bã, chủ động ra tay, xác nhận Nghiêm Từ Vân sẽ có tình bạn hoặc tương tác nhiều hơn với người thứ ba, nảy sinh ham muốn.

Mà kế hoạch lần này chính là lấy thân phận nam trực tiếp quyến rũ hắn, còn người thứ ba chính là bản thân cậu.

Chỉ cần con cá này mắc câu thì có thể diệt đi âm thanh từ đáy lòng.

Ánh sáng của đèn bàn chiếu lên tủ gỗ rồi phản chiếu những vệt sáng loang lỗ xuống mặt đất. Vu Ca cúi đầu chăm chú nhìn ngón chân của mình, đối với chuyện quyến rũ này thật sự là hơi lúng túng một chút.

Chưa kể đến chuyện da mặt cậu mỏng, lúc trước bị hắn hôn lỗ tai thôi mà xấu hổ đến mặt đỏ bừng lên.

Vu Ca nhắm mắt lại, tấm ga trải giường bị đè dưới lòng bàn tay, không biết vì sao cậu lại nghĩ đến lòng bàn tay khô nhám của Nghiêm Từ Vân. Giơ bàn tay cảm thấy hơi nóng lên, Vu Ca bị cảm giác này quấy nhiễu đến khó chịu.

"Có thể bật đèn lên không?" Nghiêm Từ Vân cầm quần áo sạch sẽ trên tay, đứng ở phía cửa ngược sáng, lịch sự hỏi.

Vu Ca hờ hững gật đầu, vì cậu phát hiện ra cả căn phòng đều là mùi của tên cặn bã. Trong lõi gối, tủ treo quần áo, trong túi áo gió đang treo cũng có, ngay cả tấm thảm len bên dưới cũng lưu lại mùi vị thuộc về hắn.

Lúc đầu cậu tiếp cận với mục đích thu phục trái tim của tên cặn bã, cho nên lúc vừa nhìn thấy khuôn mặt của Nghiêm Từ Vân, cậu lập tức vạch ra chiến lược giả gái để từng bước chinh phục.

Bây giờ kế hoạch mới đã được xác nhận, quyến rũ dưới thân phận nam giới đã được thêm vào tiến độ.

Tâm tình thay đổi, Vu Ca nghĩ nát óc, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến hai chữ "dụ dỗ". Mùi vị đàn ông đích thực và trưởng thành của Nghiêm Từ Vân xâm nhập vào mũi cậu, mang đến cho cậu cảm giác như bị dụ dỗ ngược lại.

Vu Ca cử động yết hầu, ngửi đi ngửi lại, vành tai có xu hướng đỏ bừng lên, cậu vội nín thở, mắng người kia là tay già đời đi qua ngàn bụi hoa, bất cứ lúc nào cũng có thể thả hormone quyến rũ.

Ngay khi Nghiêm Từ Vân đặt dép lê xuống dưới chân Vu Ca, hắn nhìn thấy những ngón chân tròn trịa của cậu đỏ ửng lên.

"Em cảm thấy không khỏe sao?" Nghiêm Từ Vân cau mày, rướn người lên dùng mu bàn tay sờ lên trán Vu Ca, xác nhận nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường.

Vừa dứt lời, chỉ thấy người kia đang mềm nhũn vô lực bỗng đứng phắt dậy, cậu mím chặt môi, cả người đỏ bừng như tôm luộc vừa mới vớt từ trong nước sôi lên.

Nghiêm Từ Vân sửng sốt, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, hắn đưa tay lên xoa chóp mũi Vu Ca, chăm chú hỏi: "Em quên cách thở hả?"

Vu Ca bị lời nói này chọc cười, mở miệng cười ngửa tới ngửa lui, "Anh giỏi thật."

Nhìn thấy cậu không sao, Nghiêm Từ Vân thở phào nhẹ nhõm, "Em đi tắm rồi nghỉ ngơi sớm đi."

Vu Ca mang dép vào, nhìn đôi chân trần của mình, hỏi: "Vớ của tôi đâu?"

"Nó hơi ướt nên tôi cho vào máy giặt rồi."

"Cả người tôi bị ướt, lại chạy tới chạy lui suốt một ngày, lúc nãy lại nằm trên giường anh, anh có tấm ga trải giường nào để thay không?" Vu Ca gãi chóp mũi.

Nghiêm Từ Vân để quần áo mới vào lòng bàn tay Vu Ca, "Phòng tắm ở tầng dưới có nước nóng. Tôi sẽ dọn dẹp chỗ này, buổi tối em ngủ ở đây."

Lúc nói chuyện hắn có vẻ lo lắng Vu Ca sẽ lại ngất đi nên nửa ôm nữa dẫn người đi xuống lầu. Vu Ca đứng ở bậc thang cuối cùng, mãi cho đến khi đôi chân dài của Nghiêm Từ Vân khuất bóng cậu mới quay đầu lại.

Một khuôn mặt bỗng dí sát vào, Vu Ca hết hồn lui lại phía sau, trong lòng vẫn còn sợ hãi thở dốc: "Xin chào..."

Đoạn Thu cụp mắt nhìn bộ quần áo đơn giản và thoải mái trong tay của Vu Ca, nổi lòng tôn kính nói: "Nghiêm Từ Vân thật sự xem cậu như cục vàng." Trong giọng nói đều là cảm khái, giống như bác nông dân trong nhà có con gà mái cuối cùng cũng chịu ấp trứng.

Dứt lời nụ cười trên khóe miệng của Đoạn Thu có phần trêu tức, anh ta đắc ý nhìn về phía trần nhà, cố gắng chế nhạo thằng bạn thân từ nhỏ đến lớn đều là "con nhà người ta."

Tư thế ngồi trong lớp nghiêm túc đúng 90 độ, nét chữ ngay ngắn duyên dáng, không giở trò xấu, học toán rất giỏi, chạy cũng rất nhanh, mặc đồng phục học sinh xanh trắng trông giống như trong phim thần tượng.

Điều quan trọng nhất là không tình ý, không yêu sớm.

Hắn là cục cưng được giáo viên nâng niu trong lòng bàn tay, các bạn học nữ thì một lòng sùng bái. Ngày trước còn được phong danh hiệu: "Hoàng tử Nghiêm băng giá." Nhưng bây giờ còn không phải nhọc óc lén lút ăn đậu hủ của người ta à.

Tủ quần áo ngăn nắp chỉnh tề có quần áo mới gấp không lấy cho người ta mà tự mình đi ra ban công chọn, lựa bộ quần áo bản thân mới mặc vừa giặt sạch.



Đoạn Thu hừ một tiếng, chua hết cả răng.

Vẻ mặt người bên kia biến hóa không biết đang nghĩ gì, còn Vu Ca ở bên này thì đang nắm chặt quần áo trong tay, cậu nhận ra Đoạn Thu, lần trước trong công viên cậu hiểu lầm người này và Nghiêm Từ Vân giở trò đồ bại giữa ban ngày ban mặt.

Lúc này ngủ lại nhà cho thấy quan hệ tương đối sâu, nếu cậu đã quyết định vạch ra kế hoặc dụ dỗ thì cùng người bạn này nói bóng nói gió cũng là một phương pháp.

Vu Ca mím môi dưới, đứng thẳng vai dựa vào tường ngập ngừng hỏi: "Anh là bạn của Từ Vân?"

Giọng nói ngọt ngào của thanh niên kéo suy nghĩ của Đoạn Thu trở lại, anh ta vui mừng nhướng mi: "Ừ, tôi tên Đoạn Thu."

"Chào anh, tôi là Vu Ca."

Vu Ca kìm nén cảm xúc, khẽ cắn môi dưới muốn nói lại thôi, con ngươi đen láy không biết nên nhìn về hướng nào.

Nụ cười của Đoạn Thu dần đông cứng lại, "Có chuyện gì vậy?"

"Tôi..." Vu Ca giống như chiếc lá rơi trong gió, thân thể khẽ run lên nhỏ giọng hỏi, "Tôi muốn hỏi một chút Từ Vân thích gì."

Bàn tay mảnh khảnh ôm chặt quần áo, chàng trai như một chú nai vàng ngơ ngác mới lớn trở thành người si tình thầm lặng.

Chiêu dụ dỗ thứ nhất: Đáp ứng sự ảo tưởng của đàn ông.

Thủ đoạn này là khi tên cặn bã tình cờ biết được tình yêu thầm kín của cậu từ chính miệng của bạn mình, thứ phù phiếm này khiến hắn thỏa mãn, nảy sinh hứng thú hơn.

Đoạn Thu không ngờ đối phương lại có phản ứng như vậy, nhìn dáng vẻ này là đã có tình cảm với nhau rồi sao?

Anh ta khẽ nghiêng người, "Cậu ấy thích tất cả những gì cậu thích. Cậu đi tắm đi, đợi chút nữa cậu ta đến lại trách tôi cản trở việc cậu đi ngủ."

Vu Ca chưa hiểu ý đối phương, vẻ mặt chưa lộ vẻ tiếc nuối, đôi tai đỏ bừng đi đến phòng tắm.

Không vội vàng được.

Lỗ thông khí kêu ong ong, tay Vu Ca vừa chạm vào góc quần áo, hai mắt chợt sáng lên, vội vàng ôm lấy quần áo rón rén đi ra khỏi phòng tắm.

Phòng khách vang lên âm thanh đánh nhau trong phim, Đoạn Thu ngã người nằm trên ghế sô pha bắt đầu ăn hạt dưa.

Vu Ca dựa vào tường khẽ bước, liếm đôi môi khô khốc, ném bộ quần áo sạch sẽ xuống lưng ghế bên cạnh bàn ăn, còn không quên lấy ra một chiếc ly giấy dùng một lần đặt ở góc bàn.

Hôm nay trời nắng như lửa lại còn mưa tầm tã, hết dẫm lên bùn khô lại phải thấy cái xác kinh khủng trong tủ lạnh, vậy nên mùi trên người đương nhiên không dễ ngửi chút nào.

Vu Ca cởi đồ, chân trần đứng dưới vòi hoa sen, tùy ý để dòng nước ấm chảy xuống đỉnh đầu. Hàng mi cong vút không ngừng run lên dưới tác động của dòng nước, làn da trắng nõn như ngọc ẩm ướt dưới lớp ánh sáng lạnh lẽo.

Vu Ca nhanh chóng gội đầu hai lần, xả sạch bọt xà phòng nhờn dính trên người, vặn nhỏ dòng nước, rướn tai chú ý đến động tĩnh ngoài cửa.

Trên tay cậu cầm một cục xà phòng màu vàng nhạt, răng nanh nhỏ cho thấy tâm tình của chủ nhân rất tốt.

Dòng nước chảy róc rách hội tụ ở ống thoát nước, giống như một xoáy nước nhỏ. Tai Vu Ca khẽ run lên, nghe được giọng nói trầm thấp của Nghiêm Từ Vân vọng xuống.

Cậu vội vàng tắt vòi hoa sen, lấy khăn tắm quấn quanh thân dưới, nhanh chóng lấy tay lau đi lau lại tấm gương phủ đầy sương nước, xác nhận mái tóc ướt xõa đã theo nếp chủ đạo mới ló đầu ra khỏi cửa.

"Nghiêm? Anh ở đó sao?"

Đáp lại là tiếng bước chân truyền đến từ phía đối điện.

"Tôi quên cầm theo quần áo, anh có thể lấy giúp tôi được không?"

Đoạn Thu nhìn thấy bóng lưng Nghiêm Từ Vân đang đi tới, anh ta trố mắt ngồi dậy, tâm tình phập phồng không yên.

Lúc nãy anh ta tận mắt nhìn thấy Vu Ca cầm theo quần áo đi vào phòng tắm.

Nhìn bước chân gấp gáp của Nghiêm Từ Vân, hai mắt Đoạn Thu đột nhiên mở to, không được, tên xử nam này đã từng tuyên bố "muốn làm em ấy" vậy nên sẽ rất nguy hiểm nếu hắn đem quần áo cho Vu Ca!

Trong đầu anh ta hiện lên một hình ảnh khác, vẻ mặt bối rối ngượng ngùng của chàng trai lại hiện lên, Đoạn Thu bóp nho ném vào miệng, lại yên tâm nằm xuống ghế sô pha.

Anh tình tôi nguyện, thích thì nhích thôi.

Nghiêm Từ Vân khẽ liếc nhìn chiếc ly giấy trên bàn, hiểu rõ Vu Ca vừa nãy đi uống nước nên để quên, hắn cầm quần áo đến gõ cánh cửa đang đóng kia, không hiểu sao tim hắn lại đập nhanh một cách không kiểm soát được.



"Cạch" một tiếng, một cái đầu ướt nhẹp khẽ ló ra.

Chiêu dụ dỗ thứ hai: Quyến rũ.

Những giọt nước trong vắt như pha lê khẽ động trên hàng mi mảnh mai của cậu, đôi con ngươi ướt át đang nhìn về phía hắn, làn nước ấm khiến cho đôi má cậu hây hây, vành tai, khóe mắt, chóp mũi và gò má cậu đều ửng hồng.

Giống như một bé nai tơ.

Khớp ngón tay linh hoạt của Nghiêm Từ Vân bỗng căng lên, yếu hầu của hắn trượt lên trượt xuống, làm thế nào cũng không thể làm giảm đi cảm giác khẩn trương nơi cổ họng.

Giọt nước trên hàng mi cuối cùng cũng không trụ vững mà rơi xuống, đọng lại trên xương vai xanh đang nhô lên của chàng trai. Bờ vai mướt mát ửng đỏ, vòng eo mảnh mai chắc khỏe ẩn hiện dưới lớp khăn tắm.

Nghiêm Từ Vân nhắm chặt hai mắt, lý trí đang điên cuồng gào thét nói hắn trốn đi.

"Cảm ơn." Vu Ca ranh mãnh chớp mi mắt, cậu mở cửa rộng ra, lúc lấy quần áo lại "vô tình" chạm vào tay Nghiêm Từ Vân.

Đầu ngón tay mềm mại ấm ấp khẽ chạm lên mu bàn tay, trái tim Nghiêm Từ Vân bỗng run lên, vừa lúc hắn ngước mắt lên thì lại nhìn thấy hai chấm đỏ nhỏ đầy đặn.

"!" Cảm thấy máu toàn thân đang nhanh chóng sôi trào, hắn vội vàng nhét quần áo vào tay đối phương, hai mắt nhìn nhìn hất cằm lên, ý nói Vu Ca mau thay quần áo.

Hắn không dám mở miệng vì sợ giọng nói khàn khàn của mình sẽ dọa sợ cục cưng của hắn.

Vu Ca không để Nghiêm Từ Vân thoát khỏi, cậu nhấc hai chân lên định vờ té, sau đó kéo đối phương vào phòng tắm.

Đúng lúc tình thế nguy cấp, cục xà phòng màu vàng nhạt căn bản không được để đàng hoàng trong hộp đựng đang dọc theo bồn rửa mặt rớt xuống, đôi chân thon dài của Vu Ca dẫm lên cục xà phòng.

Cậu trượt xuống –

Trời đất bỗng quay cuồng, vốn cả người đang ể ẩm mất lực, bắp chân Vu Ca duỗi thẳng ra, lấy gót chân làm trung tâm xoay một vòng thật đẹp mắt, sau đó cùng Nghiêm Từ Vân ngã mạnh xuống đất.

Nghiêm Từ Vân bất ngờ, hắn theo phản xạ vội vàng để khuỷu tay xuống phía dưới, tay còn lại ôm chặt người kia để giảm bớt lực va chạm.

Phòng tắm vang lên âm thanh chói tai, Đoạn Thu giật mình cắn đầu lưỡi, anh ta im lặng nhìn về phía phòng tắm.

"Đi hay ở... đây cũng là một vấn đề."

Lòng bàn tay của Nghiêm Từ Vân đặt trên eo Vu Ca, mềm mại tinh tế khiến người ta muốn dừng mà không được, nhưng sự lo lắng khiến mọi cảm nhận khác đều tan biến, hắn cúi đầu hỏi: "Em không sao chứ?"

Vẻ mặt Vu Ca tỏ ra đau đớn nhe răng trợn mắt, cả người mềm nhẹ nằm trọn trong lòng của Nghiêm Từ Vân, cậu khẽ kêu đau: "Đầu gối tôi đau."

Nhiệt độ ấm áp từ phía sau truyền đến, cùng với giọng nói và mùi hương của Nghiêm Từ Vân mạnh mẽ xâm chiếm giác quan của cậu, lại bị đối phương ôm chặt trong lòng, Vu Ca chỉ cảm thấy chiều cao của mình như quăng cho chó ăn rồi, bây giờ cậu không khác gì một đứa nhỏ vô dụng.

Ngay lúc tính khí nổi dậy, đầu Vu Ca nóng bừng lên, cậu vừa di chuyển mông vừa đưa tay lên ôm cổ Nghiêm Từ Vân, vẫn tiếp tục rên đau, tỏ rõ là đau đến mức không thể đứng dậy.

"Ngoan, chúng ta đi ra ngoài trước." Nghiêm Từ Vân bế cậu lên, lấy khăn tắm choàng lên lưng Vu Ca rồi mới rời khỏi phòng tắm.

Đoạn Thu liếc mắt nhìn qua, tốt lắm, ôm trọn trong lòng luôn. Xoang mũi nóng ran, Đoạn Thu vội vàng quay đầu đối diện với TV, thầm niệm thanh tâm chú.

Vu Ca bất chấp tất cả gục đầu trên vai Nghiêm Từ Vân, tinh nghịch thổi hơi lên cổ hắn.

Mau lộ ra bản tính, làm chút chuyện gì đó đi đồ cặn bã.

"..." Hơi thở của chàng trai mang theo mùi hương của sữa tắm khiến Nghiêm Từ Vân tận lực kiềm chế suy nghĩ điên cuồng của bản thân, hai mắt hắn tối sầm lại, nuốt nước bọt, chỉ nhẹ giọng phun ra một chữ, "Ngoan."

Vu Ca không đoán được Nghiêm Từ Vân đang nghĩ gì trong đầu, cậu ngoan ngoãn để hắn thoa dầu Vân Nam lên chân, sấy tóc rồi mặc quần áo vào cho cậu, đôi mắt cậu trừng to nhìn mặt hắn nhưng vẫn không tìm được sơ hở nào.

Rất giống dáng vẻ của một người đàn ông tốt ân cần chăm sóc cho bạn bè.

Mãi cho đến khi cậu được nhét vào chiếc chăn bông mềm mại, dưới ánh đèn mờ ảo, Nghiêm Từ Vân cũng chỉ sửa chăn lại cho cậu, nói ngủ ngon rồi rời đi.

Vu Ca nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu gối cậu vẫn còn hơi đau nhức.

Đêm đã khuya, tiếng đồng hồ tích tích vang lên đặc biệt đột ngột trong căn phòng yên tĩnh, Vu Ca hoàn toàn không buồn ngủ, cậu nhếch miệng cười một tiếng, cầm gối lên đi tìm tới phòng ngủ của Nghiêm Từ Vân.

Nhìn Nghiêm Từ Vân đang ngồi đọc sách ở đầu giường, Vu Ca uất ức nói: "Gặp ác mộng, tôi sợ."

"Ngủ cùng nhau có được không?"

Chiêu dụ dỗ thứ ba: Thể hiện sự mềm yếu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau