Thám Tử Chứ Không Phải Thánh Giả Gái

Chương 42

Trước Sau
Editor: DenDen

- --

Vì trong lòng có tâm sự nên Vu Ca không thể ngủ ngon được. Sáng sớm một vài tia nắng xuyên qua những đám mây, lúc này cậu mới từ từ mở mắt ra.

Những bao rác đen chất đống dưới đất được ném vào xe rác phát ra âm thanh nặng nề. Người đàn ông khó hiểu nhặt mặt nạ đầu heo bị giẫm nát lên, thoáng thấy con quạ chết rỉ máu từ tờ khăn giấy làm cho người ông không nhịn được cất giọng địa phương tỏ thái độ bất mãn.

Trong căn phòng vô cùng ảm đạm, Vu Ca còn chưa tỉnh ngủ, rầm rì mang dép vào rồi đi đánh răng.

Vu Ca vẫn chưa nói cho đám người Hình Ngạn biết về việc người tự xưng là R liên lạc với cậu. Lúc này mong muốn cấp thiết nhất của cậu là giải quyết tất cả chuyện này một mình, không để ai bị liên lụy.

Di chứng của việc tinh thần căng thẳng là thân mình đau nhức, ể ẩm, Vu Ca giẫm lên đèn xám, xuống lầu mua cơm nắm và sữa đậu nành, cậu ngồi yên trong văn phòng, nhai nuốt cho có lệ.

Sau khi dạ dày được thỏa mãn, cậu nhặt quần áo rơi trên lưng ghế sô pha chậm rãi thay trước gương.

Vẻ mặt của người trong gương rất nhạt, quầng thâm mắt xanh đen giống như cả đêm không ngủ, dáng người cao ráo của cậu rất hợp với lối trang điểm lạnh lùng, cậu rũ mi đội tóc giả, sau đó lại thả mình trên ghế sô pha, giơ tay xoa xoa thái dương.

R nói rằng sẽ có người đến tìm cậu gây rắc rối, Vu Ca không nghi ngờ điều đó.

Tên tội phạm ở trường trung học có thể thuận lợi trốn thoát, danh tính của R rất bí ẩn và cực kỳ nguy hiểm. Giọng nói lúc trầm lúc the thé của gã chứng tỏ đây là một kẻ điên cuồng, tên đó đúng là muốn Vu Ca phải chịu đau khổ nhưng không cần thiết phải bịa ra lời nói dối như vậy.

Vậy là thực sự đang có kẻ xấu đang tiếp cận cậu.

Vu Ca vắt óc suy nghĩ cũng không thể tìm ra được điều gì liên quan đến tên tội phạm này.

Khi con phố ăn vặt nhộn nhịp trở lại thì mây đen lại kéo tới, Vu Ca thở dài, mệt mỏi khóa kỹ cửa sổ, cẩn thận rắc bột trắng lên đó để quan sát xem có kẻ lạ lẻn vào hay không.

Vừa bước ra khỏi cửa sắt, cậu đột nhiên quay lại, từ đáy hộp đồ nghề lấy ra một khối lập phương màu trắng nhỏ cỡ ngón tay cái, đoán chắc không có chuyện gì mới nhét khối nhỏ vào ngực, lại tìm kiếm mân mê một lúc lâu mới khóa cửa rời đi.

Tiểu Mỹ mới đánh răng rửa mặt xong, vừa mở khóa đẩy cửa ra đập vào mắt cô là một bóng người đang đứng trước cửa tiệm khiến cô sợ hú hồn, lầm bầm kéo Vu Ca vào: "Hôm nay lại muốn ra ngoài sao?"

"Ừm."

Tiểu Mỹ đặt đèn trang điểm lên trên bàn, lo lắng nhìn sang: "Cổ họng anh hơi khàn, anh bị ốm hả?"

Vu Ca hắng giọng nuốt nước bọt quả nhiên rất đau. Ngoài cửa sổ mây đen giăng kín, không khí vô cùng ẩm ướt, cậu kéo cổ áo lên rồi ngồi xuống: "Hình như có hơi cảm lạnh."

"Phải chú ý nghỉ ngơi đó." Tiểu Mỹ nâng mặt Vu Ca thẳng lên, xịt một chút nước lên mặt cậu, "Hôm nay muốn trang điểm theo phong cách gì?"

"Điềm đạm một chút."

Tốt nhất để cho Nghiêm Từ Vân bớt giận một chút.

Tiểu Mỹ cười tủm tỉm nói: "Anh trang điểm mắt khói cũng trông khá ngoan đó, nhất định là giống cún Shiba ngủ không ngon."

"Vớ vẩn, em đừng có mà gạt người."

"Anh xem, cách thức phản bác cũng rất ngoan." Tiểu Mỹ cúi người bắt đầu trang điểm mắt cho cậu, dùng mascara chuốt lên hàng mi cong vút của đối phương.

Vu Ca nhắm mắt, hỏi: "Em có lọ vaseline nào không?"

"Có, lát nữa em đưa cho anh, môi anh bị khô à?"

"Không có." Vu Ca thận trọng siết chặt hơi thở, sợ sẽ lây bệnh cho người khác: "Anh sợ người hâm mộ muốn lấy dấu vân tay của anh nên muốn dùng nó để bôi lên đầu ngón tay."

Tiểu Mỹ "À" một tiếng thật dài, căn bản không để chuyện này trong lòng.

Ngày chủ nhật đường phố đông nghịt người đi đường, ngọn gió hiu hiu vẫn luôn kiêu ngạo hình như có hơi héo rũ, ngẫu nhiên thoáng nghĩ đến điều gì đó. Vu Ca cầm túi quà, hứng thú đi quanh nắp cống như thể bước lên một khối màu trắng nhìn nước ngầm phía dưới, chơi đùa không còn biết trời trăng mây gió là gì.

Lúc lắc lư trên xe buýt, cổ họng cậu càng lúc càng khô rát. Cuối cùng lên xuống thay đổi mấy chuyến mới đến điểm dừng, đầu Vu Ca đã hơi choáng váng.

Đến nhà Nghiêm Từ Vân vài lần, cậu quen cửa quen nẻo tìm đến nhà, trong lòng lại dấy lên nỗi lo lắng.

Công cuộc rút lui bấy lâu nay lại bắt đầu, vậy mà lại vì chuyện sợ nguy hiểm xảy ra với Nghiêm Từ Vân lại lùi bước lui vào một góc. Cậu phải lấy hết can đảm để thú nhận sự thật để R không ảnh hưởng đến người vô tội. Đợi đến lúc ít xe cộ hơn, Vu Ca bình tĩnh băng qua đường.

Một vài chiếc xe sang trọng đắt tiền đang đậu bên ngoài bờ tường, Vu Ca hít sâu một hơi, dừng chân trước hàng rào sắt.

Cánh cửa nặng nề của ngôi nhà kiểu tây đang mở, nơi đó không có bóng người, có vài cánh hoa vàng nhạt rơi trên bãi cỏ, Vu Ca men theo con đường lát đá để tìm những cánh hoa còn sót lại.

Cây bạch quả được đặt ở góc bàn, trên bàn đầy những túi quà, những bó hoa được đặt một góc. Vu Ca để món quà khiến cậu tốn không ít máu ở một bên.

Một chiếc đĩa được đặt ở giữa, trên đó còn sót lại vài mẩu sô cô la.

"Bánh vòng?" Vu Ca do dự cúi người nhìn kỹ, nghĩ đến dáng vẻ lúc Nghiêm Từ Vân trịnh trọng ăn bánh vòng, cậu không khỏi cười thành tiếng.

Trên chiếc ghế mây dài còn có áo khoác, có vẻ như các vị khách đã tụ tập ở đây.

Quay mũi chân sang một hướng khác, Vu Ca thoáng chùn bước, lắc đầu chuẩn bị bước vào biệt thự. Trong không gian tĩnh lặng, tiếng đàn piano đột nhiên vang lên, âm thanh như dòng nước trong veo chảy trên phiến đá, lăn tăn theo từng làn gió nhẹ.

Vu Ca không khỏi vểnh lỗ tai bước nhẹ, chỉ sợ tiếng bước chân sẽ xáo trộn nhịp điệu.

Vu Ca mím môi đứng trước cửa căn phòng quen thuộc. Tiếng đàn dương cầm du dương thanh thoát, lại mang đến cảm giác linh hoạt kì ảo, giống như người ngồi trước đàn được quây quanh bởi một khí chất rất tao nhã.

Tấm vải trên khung vẽ được vén lên, là khung cảnh hoàng hôn ấm áp. Bên ngoài trời u ám và oi bức, còn không khí bên trong thì vô cùng ấm áp bởi tiếng đàn piano. Nghiêm Từ Vân mặt chiếc áo dệt kim xám đậm hở cổ, bờ vai rộng lớn của hắn khiến bộ quần áo trở nên vừa vặn, trông hắn giống như một người nghệ sĩ lười biếng.

Mười ngón tay nhảy múa trên phím đàn đen trắng, những vị khách sang trọng đang cầm ly rượu đỏ trên tay, lẳng lặng đứng nghe cùng chìm đắm vào thế giới của người nghệ sĩ dương cầm.

Đoạn Thu vuốt cằm, khóe mắt thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc, anh ta kinh ngạc đi tới.

Cô gái này rất giống với cục cưng của Nghiêm Từ Vân.

Vu Ca gật đầu với anh ta, cậu không còn bối rối xấu hổ như lần đầu tiên cải trang thành phụ nữ nữa.

"Bản 'Sao Trời' của Richard Clayderman, rất tuyệt phải không?" Đoạn Thu lắc ly rượu trong tay, nhẹ nhàng nói.

Vu Ca nhìn sau đầu của Nghiêm Từ Vân, khẽ gật đầu.

"Tôi thật may mắn khi được nghe Nghiêm Từ Vân chơi bài này." Đoạn Thu chớp mắt, lịch sự đưa Vu Ca vào phòng khách, "Cậu ấy là một người nghiêm túc, vậy nên cậu ấy có thể phô diễn được hết cái hồn man mác buồn của khúc nhạc.

"Cảm ơn..." Tay cậu tiếp nhận ly rượu, Vu Ca cụp mắt suy nghĩ một chút, mím môi khẽ nuốt nước bọt, ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói của Đoạn Thu.

Đoạn Thu hất cằm lên, "Cô cảm thấy thế nào?"

Tiếng nhạc như tạo lên một bầu trời đầy sao vô cùng tĩnh lặng, không hiểu sao Vu Ca lại cảm thấy căng thẳng, biểu hiện nghiêm túc nhún vai: "Giống như cảnh hoàng hôn mà anh ấy vẽ, rất đẹp."

Giống như con chim xanh đậu trên cành cây trong màn tuyết đêm, run run rũ đi những bông tuyết trên thân, sải cánh bay về phương xa.



Đoạn Thu không làm khó dễ, nghiêng đầu sang khẽ nói: "Cậu ấy có thể gợi lên cảm giác cô đơn cho người nghe nhưng bản thân lại bình tĩnh đến đáng sợ."

Vu Ca nhấp ngụm rượu đỏ, không nói gì.

"Lần thứ hai nghe lại mang đến cảm giác khác." Đoạn Thu và Vu Ca tựa vào tường, không quên nhìn về phía bóng lưng cao thẳng kia: "Có lẽ bên trong còn có chút điên cuồng, ảo tưởng cùng với thuần túy ngóng trông điều gì đó."

"Tôi cảm nhận như thế đúng chứ?" Đoạn Thu ngập ngừng nói: "Hay là... giống như tìm bạn đời?"

"Phụt." Động tác động nhiên xảy ra, Vu Ca bất lực lau rượu dính trên khóe môi, dở khóc dở cười nói: "Lời anh nói rất thú vị."

Đoạn Thu tặc lưỡi, "Tôi đã quá quen với cậu ấy, tìm bạn đời là bản năng của sinh vật thiên nhiên, không có gì phải xấu hổ cả."

Tai Vu Ca đỏ bừng lên, quay đầu lại uống cạn ly rượu.

"Uống thêm chút nữa đi." Đoạn Thu có cảm giác rất quen thuộc với cô gái này, vừa rót thêm rượu cho cậu vừa nhân cơ hội không có Nghiêm Từ Vân ở đây, anh ta muốn bóc trần một số chuyện: "Tên này không biết vì sao lại học làm bánh vòng."

"Cô có cảm thấy chuyện này rất kỳ quái không? Một người đàn ông cao lớn lại lật sách học cách làm bánh vòng." Giọng nói càng lúc càng cao giọng: "Lại còn học kiểu vị sô cô la hồng nhạt!"

Vu Ca vội ngăn anh ta nói.

"Hừ hừ." Đoạn Thu đắc thắng vặn vẹo, "Đáng tiếc là cô đến muộn nên bánh bị người khác cướp sạch, vì chuyện này mà cậu ta còn nổi giận với chúng tôi, thật không có tiền đồ, yêu đương vào là mất não."

Vu Ca mơ màng không hiểu: "...Yêu đương?"

"Với một chàng trai."

"Đôi mắt của cậu ta thiếu điều muốn ôm người ta vào trong lòng ăn sạch sẽ."

Nghe xong Vu Ca sững sờ, mãi cho đến khi tiếng vỗ tay vang lên, Nghiêm Từ Vân vững vàng bước ra ngoài mà cậu vẫn còn kinh ngạc.

Tại sao khi cậu trong thân phận là nam mà lại bị nhận thức là đối tượng yêu đương?

Vừa bước ra ngoài, Nghiêm Từ Vân lập tức nhìn thấy "bạn gái nhỏ" ngọt mềm, hắn còn chưa kịp vui vẻ phấn khích thì đã nhìn thấy Vu Ca cầm ly rượu trên tay đang ra vẻ lắc lư.

Ký ức về lần say rượu lần trước vẫn còn nguyên vẹn, Nghiêm Từ Vân đau đầu bước tới.

"Anh." Vu Ca gãi gãi mặt, có hơi xấu hổ.

Không nói lý do không đáp trả người ta, ngày sinh nhật lại còn tự động chạy đến dù không được mời, cho nên cậu cảm thấy có hơi xấu hổ.

"Em có đói không?" Nghiêm Từ Vân dùng đầu ngón tay ấm áp gãi gãi cằm Vu Ca, sau đó khéo léo lấy chiếc ly khỏi tay cậu.

Đoạn Thu cùng những vị khách khác hai mặt nhìn nhau, đều cùng nhau hướng về vị khách bí ẩn đến muộn kia.

Trong lòng Vu Ca đột nhiên cảm thấy hoảng loạn vì bị nhìn chằm chằm, cậu liếm đôi môi nồng nàn mùi rượu vang, lùi lại sau một bước, "Em không đói..."

Nghiêm Từ Vân nhếch miệng, nụ cười xuất hiện trên môi, ngón tay xoa nắn chóp mũi Vu Ca, nhích lại gần nói: "Lên lầu với tôi một lát."

Lên lầu?!

Cậu vẫn chưa quên chuyện bị cưỡng hôn cho nên cảm thấy không muốn, cậu đưa mắt nhìn Đoạn Thu ở hướng đối diện.

Áo dệt kiêm màu xám che khuất tầm mắt của cậu, đôi tay khô nhám nắm lấy cổ tay cậu, Nghiêm Từ Vân ngăn trở tầm nhìn của cậu, thay lời nói bằng hành động dứt khoát dẫn người lên lầu.

"?" Đoạn Thu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ tay về phía lưng Nghiêm Từ Vân, sau đó cùng bạn bè bàn tán xôn xao.

Trên tầng hai không còn ai để mắt tới nhưng Vu Ca lại thấy căng thẳng hơn. Cậu lén nhìn người đàn ông đứng cách đó nửa bước, lúng túng nhận lỗi: "Xin lỗi, trước đó em không để ý tới anh."

Nghiêm Từ Vân gãi gãi lòng bàn tay của cậu không nói gì.

"Mặc dù không nên nói ra chuyện này vào ngày sinh nhật nhưng hôm nay em đến đây..." Vu Ca lấy hết can đảm, mặc kệ đối phương lôi kéo, nhắm mắt mạnh miệng muốn nói hết sự thật.

"Suỵt."

Đột nhiên va phải bờ vai cứng rắn, Vu Ca ngừng nói mở mắt ra, cậu cảm nhận được một nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng rơi trên trán, giọng nói trầm ấm của đối phương vang lên: "Dẫn em tới chỗ này có được không?"

Nghiêm Từ Vân lại nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi mát lạnh của Vu Ca, "Nhìn em có vẻ không được vui."

Dáng vẻ tâm sự nặng nề khiến hắn cũng cảm thấy rối bời.

Trong lòng Vu Ca cảm thấy ngứa ngáy trước cái chạm nhẹ như lông tơ này, vì sợ tiếp đến sẽ bị hắn hôn môi nên cậu vội vàng đồng ý, "Đi đâu vậy?"

"Đi theo tôi."

Mang theo túi đựng sẫm màu, Nghiêm Từ Vân lén dẫn Vu Ca vòng qua khách khứa đang nói chuyện, chuồn ra ngoài bằng lối cửa sau.

Hàng cây nhỏ ở sân sau biệt thự lập thành chốn riêng, khối đá kết hợp với bức tường màu trắng xám, xung quanh là những vòm hoa ngăn cách âm thanh của phố xá. Nghiêm Từ Vân không thèm để ý đến những vòm hoa xung quanh, đặt túi xuống sát vách tường: "Bức tường này là của chúng ta."

"Là của anh." Vu Ca ranh mãnh nháy mắt.

Trong túi có rất nhiều lọ sơn tự phun với nhiều màu sắc khác nhau, Vu Ca siết chặt lọ sơn mà Nghiêm Từ Vân đưa cho cậu, khó tin nói: "Chúng ta..."

"Vẽ bất cứ thứ gì, vẽ xấu cũng được." Nghiêm Từ Vân cầm phun sơn, chuyển động vô cùng khéo léo.

Xung quanh là vườn hoa hồng mang đến không gian lãng mạn, vậy mà chủ nhân của khu vườn lại nói ra những lời đáng sợ không hề thích hợp với phong cách trang trí ở đây, hoa hồng bị dọa muốn héo tàn, Vu Ca xua tay lùi lại: "Không được!"

"Em muốn nói gì cũng được hết." Nghiêm Từ Vân mỉm cười, kéo Vu Ca lại, "Em nói FUCK, BASTARD cũng được."

"Đừng buồn nữa được không?"

Dứt lời, Nghiêm Từ Vân vung tay, một vệt xanh lam phóng khoáng xuất hiện trên bức tường trắng xám.

Như thể cuộc sống nề nếp có quy luật bị đảo lộn, hắn thở hổn hển, đồng tử co lại nhìn chằm chằm vào vách tường trước mắt, cảm xúc của hắn bỗng dâng lên.

Sau khi gặp Vu Ca, cái gọi là kiềm chế đối với hắn đã trở thành trò cười. Mỗi động thái của đối phương đều như một ngọn lửa ngùn ngụt bùng cháy, thiêu đốt lý trí của hắn.

Hắn không thể ràng buộc Vu Ca bằng những quy tắc của bản thân, hắn muốn đối phương giữ được nhịp sống thoải mái nhất. Cuộc sống của Vu Ca không phải là âm nhạc, mỹ thuật hay những kỷ luật ràng buộc mà cuộc sống của cậu là lối sống tự do không bị gò bó.

Hắn bị lối sống của đối phương cảm hóa, cũng muốn mang những cảm xúc trong lòng bày tỏ ra.

Vu Ca sững sờ, siết chặt bình phun sơn cựa quậy đến vã mồ hôi tay.

Nghiêm Từ Vân quả thực rất có thiên phú vẽ tranh, hắn không màng đến quần áo, động tác uyển chuyển nhanh chóng vẽ lên tường. Còn chưa kịp để Vu Ca định thần, một con cừu hung dữ nhếch miệng đứng trên mặt đất.

Có một khung chat vẽ bên mép miệng nó, bên trong có một chữ lớn: Be

"Đây là cái gì?" Vu Ca vừa tức giận vừa buồn cười chỉ vào bánh vòng trong miệng con cừu.

"Là em." Nghiêm Từ Vân ổn định hơi thở, hắn định nghiêng người ôm Vu Ca dẫn dắt cậu vẽ, không ngờ người bị trêu chọc nhe răng trợn mắt nhảy ra phía ngoài, sự do dự lúc đầu bay biến, cậu ngồi xổm xuống, lắc mạnh bình sơn phun, bắt đầu xịt lên tường: "Chờ mà xem."



Cậu vẽ một đám mây ngoằn ngoèo ở dưới móng cừu, Vu Ca cười ranh mãnh: "Anh bị em đạp lên rồi."

Nghiêm Từ Vân cũng ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu cậu, ở trong đám mây xanh vẽ một con cá nhỏ hồng nhạt, "Em."

"Đáng ghét." Vu Ca không vui, cậu vẽ một mũi tên đen đánh dấu, biểu thị con cá đã được chuyển ra ngoài.

"Câu cá sao?" Nghiêm Từ Vân bật cười trước dáng vẻ hờn dỗi của cậu, hắn đứng dậy định vẽ thêm một người câu cá ở phía bên kia của mũi tên, Vu Ca nào để cho hắn thực hiện được, cậu đột nhiên đứng dậy cướp lấy bình sơn của hắn.

Hai người không ai chịu nhường ai, Vu Ca dùng nanh vuốn muốn giữ hắn lại nhưng tiếc là cậu đang bị cảm, xiêu quẹo dẫm lên hoa không nói còn loạng choạng muốn té xuống.

Nghiêm Từ Vân bị nắm chặt vai không có cách nào mượn lực chống đỡ nên bị đè xuống bãi cỏ.

"Ai da." Dù trán đã được che chắn, Vu Ca vẫn bị đụng choáng váng, cứ vậy ngã chổng vó trên người đối phương.

Sau khi vui đùa hơi thở của cả hai đều không ổn, mây đen che khuất bầu trời khiến không gian sáng có phần mờ ảo, cảnh cửa đóng chặt ngăn cách tiếng người, ngoài trừ tiếng suýt xoa trán của Vu Ca thì hoàn toàn lặng im.

Xương cốt của Nghiêm Từ Vân rất cứng, Vu Ca đỡ vai hắn, trong mắt còn có nước mắt sinh lý, cậu từ từ ngồi dậy, cụp mắt áy náy nhìn Nghiêm Từ Vân, hơi thở hai người quấn lấy nhau khiến cậu đột nhiên nín thở.

Hai người cách quá gần, gần đến mức nhịp tim của họ còn đập cùng tần số, gần đến mức ánh mắt họ dán chặt vào nhau.

"Có thấy vui hơn không?" Mu bàn tay của Nghiêm Từ Vân dính đầy sơn, hắn dùng lòng bàn tay sạch sẽ xoa lên má Vu Ca, khàn giọng nói.

Đôi mắt hắn rất sáng, sáng như nước hồ sâu, thu hút người lữ khách ngơ ngác bước vào.

Vu Ca bất giác nuốt nước bọt, cổ họng vốn đã khó chịu của cậu lại càng khô rát hơn, cậu mơ hồ ậm ừ nhưng vẫn chậm chạp không đứng dậy.

Tay còn lại của Nghiêm Từ Vân đặt lên eo Vu Ca, hắn khẽ cười, đột nhiên dùng sức lật Vu Ca lại lên bãi cỏ, mái tóc mượt mà xõa trên trán người kia.

"Tôi rất nhớ em." Khuỵu khuỷu tay trên mặt đất, Nghiêm Từ Vân ghé vào tai cậu mê hoặc nói, "Nếu em không để ý tới tôi thì tôi phát điên mất."

Tai Vu Ca run lên, cậu cử động muốn né tránh, nhưng lại bị người kia trả thù cắn lên, hành động đột ngột khiến cậu thở dốc: "Anh..."

Nụ hôn lưu luyến bên tai đến quai hàm, nhẹ nhàng như cơn gió chiều dịu nhẹ.

Trái tim của hai người đều không thể bình tĩnh, mái tóc dài mềm mại của Vu Ca vương vãi trên thảm cỏ mịn, cậu mím môi nhìn Nghiêm Từ Vân.

Nụ hôn đến bất ngờ nhưng dường như rất tự nhiên. Đôi môi nóng rực đột nhiên hôn xuống, hơi thở nóng rực cướp đoạt mọi thứ trong khoang miệng, lớp sơn khiến hai người chật vật dính chặt vào nhau, Nghiêm Từ Vân ôm chặt người mềm nhũn vô lực trên mặt đất, điên cuồng hôn sâu.

Hơi thở chống cự nhỏ vụn tràn ra từ kẽ môi, nước bọt ngọt ngào dọc theo bờ môi bị người kia mút nuốt vào trong.

Trong lòng điên cuồng, khô nóng, mê man mà lưu luyến quấn quýt cùng nhau, sự si mê của đối phương như hòa tan vào nhiệt độ của máu, chạy dọc khắp cơ thể dần nóng bừng lên. Đầu lưỡi của Vu Ca tê rần, quai hàm ê mỏi, chỉ có thể hít vào không khí được bao bọc bởi mùi hương của Nghiêm Từ Vân, hai cánh tay Vu Ca đặt trên vai Nghiêm Từ Vân như muốn từ chối lại như biết mùi biết vị không thể dừng lại.

"Vu Ca." Nghiêm Từ Vân buông tha đôi môi bị hắn cắn sưng đỏ lên, thay vào đó hắn mút lấy vành tai tròn trịa, khàn giọng kêu cậu.

Trái tim Vu Ca đập như trống bỏi, từng ngóc ngách trên da đều tê dại, ý thức dần hãm vào sự không chế mạnh mẽ này, hơi thở của cậu càng mơ hồ nóng rực hơn.

Đầu lưỡi đỏ tươi lướt lên yết hầu, Nghiêm Từ Vân nhắm mắt lại, lời nói có sức nặng khiến người ta run lên.

Hắn nói, "Vu Ca, tôi rất thích em."

Sáu kí tự này thấm đẫm sự ngọt ngào và tình ý khiến người ta không có cách nào trốn tránh, hòa cùng hương hoa hồng ngọt ngào thấm vào trái tim Vu Ca, trong phút chốc cậu trợn tròn mắt, thở dốc như cá bị tách khỏi nước, gắng hết sức vùng vẫy trong biển duy trì sự tỉnh táo.

Cậu nghiêng đầu tránh đầu lưỡi lại muốn hôn xuống lần nữa, hai bàn tay đặt trên cổ người kia của Vu Ca bắt đầu run rẩy, cậu chậm rãi quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt chứa muôn vàn tình ý, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi."

"Em là nam."

"Em lừa anh, em xin lỗi."

Cậu từ bỏ giọng nói nhẹ nhàng vẫn luôn giả vờ, dùng giọng thật của mình: "Anh."

Một giọng nam trong trẻo thuần khiết tràn ra khỏi môi, Vu Ca mím chặt miệng, thở gấp chờ đợi phản hồi. Hoảng loạn giống như nước mưa lạnh tầm tã dội xuống, trái tim bồn chồn như đối mặt với hầm băng.

Còn người đàn ông mà cậu đang chăm chú nhìn lại không nói bất kì lời nào, đúng lúc cậu đang rầu rĩ muốn thoát ra ngoài thì bàn tay đang đặt ở thắt lưng cậu đột nhiên thăm dò vào, Nghiêm Từ Vân lại cúi đầu xuống, kề sát môi tới chỉ để lại ba chữ.

"Tôi đã biết."

Hắn biết.

Hắn đã biết rồi.

Người hắn thích không phải là Vu Ca cải trang mà là Vu Ca.

Lòng bàn tay khô ráo vuốt ve bả vai đối phương, như muốn kéo nhóc con đang ngơ ngác trở lại biển sâu. Vu Ca không thể kiểm soát được hơi thở nhờn dính của bản thân, sự tủi thân lại càng tích tụ chồng chất hơn, giống như tích tụ trên đầu cành cây, ngày càng trĩu nặng.

Cậu giấu đi dây thần kinh xấu hổ của mình mặc váy vào, làm nũng đi hô "Anh ơi", thế nhưng đối phương đã sớm biết hết mọi chuyện, cảm giác tội lỗi, xoắn xuýt và hoảng loạn của cậu đều là những cảm giác vô vị.

Uất ức khiến cậu bật khóc.

Vu Ca nảy sinh ác ý, tập trung ánh mắt nhìn rồi cắn mạnh lên đầu lưỡi của đối phương, cậu cảm thấy như thế vẫn chưa đủ nên gặm cắn khóe miệng của Nghiêm Từ Vân một lúc lâu, cắn đến khi cảm thấy được mùi máu mới thả lỏng răng ra, nghiến răng nghiến lợi run giọng nói: "Anh muốn chê cười tôi!"

Đôi mắt vốn được trang điểm bằng phấn mắt ngọc trai màu hồng nhạt khiến đôi mắt càng đỏ hơn. Vu Ca không thèm nhìn vẻ mặt của Nghiêm Từ Vân, dùng sức lăn sang bên kia, lau đi giọt nước mắt chực rơi, cong chân bỏ chạy khỏi đây.

"Vu Ca!" Nghiêm Từ Vân nhíu mày tự mắng mình, vội vàng đuổi theo, "Tôi xin lỗi vì đã không nói cho em!"

May là Nghiêm Từ Vân không học theo phim truyền hình, hét lên: "Em nghe anh giải thích", Vu Ca cúi đầu bỏ chạy nhưng vẫn nghe hết rõ ràng lời giải thích của đối phương.

Nhưng tâm trạng của cậu vẫn còn đờ đẫn, vết son bị nụ hôn làm nhòe đi, Vu Ca không cảm nhận được cảm xúc nào, cậu chỉ biết chạy về phía trước, lướt qua người phụ nữ dắt chó, chạy trốn khỏi biết thự, chậm rãi rời khỏi Nghiêm Từ Vân.

Cho đến khi đứng ở ngã tư đường xa lạ, cậu oan ức dựa vào tường, đưa tay lên lau nước mắt, vẻ mắt cậu rất cáu.

"Tức chết mà."

"Thực sự tức quá đi mà."

Cậu rơi nước mắt nhưng cảm thấy như vậy quá lập dị, cậu xoay người lại đá mạnh vào tường đến nỗi chân tê rần phát đau cũng không chịu dừng lại, vừa mắng Nghiêm Từ Vân vừa tự chửi bản thân mình.

Mây đen càng lúc càng dày đặc, cơn bão dường như sắp kéo đến. Cơn gió tù đọng buổi sáng phả ra một luồng gió lớn vào thành phố, Vu Ca mặc kệ bộ tóc giả đang bay loạn, càng dùng sức đạp mạnh hơn như muốn trút bỏ hết thảy bực tức.

"Tức chết mình mà!!"

"Tìm được cậu rồi."

"Đừng tức giận, tức giận sẽ không tốt đâu."

Một giọng nam nặng nề truyền đến, Vu Ca vừa quay người lại lập tức bị một miếng vải đè lên mũi, theo sau đó một cái túi lớn đột nhiên chụp lên người.

"Chủ của tôi đang đợi cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau