Chương 24
Sau khi trở về thành phố A, sinh hoạt lại quay về quỹ đạo.
Trung tâm dạy múa của Thẩm Nam Tinh mở lớp mới, cậu thường lên lớp vào buổi chiều thứ hai, thứ ba, thứ năm hàng tuần, thời gian còn lại tới “đoàn kịch Hoa Tây” ở đường Hòa Bình Tây tham gia biên đạo.
Lúc trước Dịch Phong Từ ngã nên cánh tay bị thương rồi lại về thành phố C tham gia hôn lễ của Trần Khiếu, sau một loạt sự tình xảy ra thì có nhận thức mới về tình cảm của mình, dẫn tới trên phương diện công việc, Thẩm Nam Tinh có chút chậm trễ.
Sau khi trở về rồi chỉnh sửa động tác suốt đêm, sáng nay Thẩm Nam Tinh cầm kịch bản mới lái xe tới Hoa Tây.
Tổng phụ trách “đoàn kịch Hoa Tây” là Lý Hoa Tây, quê quán ở thành phố C, mười mấy năm trước lấy vợ ở thành phố A nên theo bà xã tới đây lập nghiệp.
Khi còn nhỏ Thẩm Nam Tinh thường xuyên được Lý Hoa Tây gọi đi múa, hiện giờ trưởng thành cũng không cắt đứt liên lạc, có buổi biểu diễn quan trọng nào cũng đều nhớ tới cậu đầu tiên, nay càng hợp tác càng nghiện, sân khấu kịch mới nhất cũng giao toàn quyền phụ trách cho cậu.
Thẩm Nam Tinh dừng xe ở ven đường rồi chạy tới cổng, bảo vệ thấy cậu lâu không tới, nhiệt tình chào hỏi: “Thầy Thẩm tới đấy à?”
Thẩm Nam Tinh đưa cho bảo vệ một phần đặc sản của thành phố A, tuy khoảng cách không xa nhưng khẩu vị có chút khác biệt, bảo vệ thấy cậu ôm túi lớn túi nhỏ, cười ngây ngô: “Tôi cũng có phần ư, cậu mua cho cả đoàn à?”
Thẩm Nam Tinh: “Mua nhiều lắm, chú nếm thử đi.” Lại nhìn tấm biển “nhà xe hết chỗ” đặt ở cổng lớn, hỏi: “Hôm nay có khách sao?”
Bảo vệ: “Có có có, mười mấy cái đến cùng một lúc, lái xe riêng cũng có tới bảy tám chiếc, nhà để xe của chúng ta nhỏ, mấy chiếc xe này vừa chen vào, mấy người Tiểu Dương, Tiểu Ngư đều không có chỗ để.”
Thẩm Nam Tinh không thấy Lý Hoa Tây nhắc tới chuyện có khách, có lẽ là đến thăm bất chợt, nói thêm với bảo vệ hai câu rồi tiến vào đoàn kịch.
Bên trong là một tòa nhà ba tầng mái bằng, xung quanh trồng nhiều cây cối ngả bóng mát.
Thẩm Nam Tinh mang đặc sản lên lầu ba, đang định vào thẳng phòng Lý Hoa Tây thì thấy bốn năm thành viên đoàn kịch ghé vào cửa phòng khách, trong đó có Tiểu Ngư bảo vệ vừa nhắc tới, thấy Thẩm Nam Tinh thì lập tức vẫy tay với cậu, ý bảo cậu mau qua đó.
Thẩm Nam Tinh không hiểu ra sao, đi về phía bọn họ, tiện thể đưa đặc sản cho bọn họ luôn.
Mấy người vui vẻ nhận quà, thì thầm cảm ơn, tuy đã cố hạ giọng nhưng vẫn truyền vào phòng khách.
Một lát sau, giọng Lý Hoa Tây từ trong truyền ra: “Thầy Thẩm đã về rồi đấy à? Mau vào đây ngồi.”
Trong tay Thẩm Nam Tinh còn hai phần đặc sản, bảo Tiểu Ngư cầm giúp rồi mang kịch bản mới tiến vào.
Phòng khách không lớn, ngày thường ngồi tối đa được bảy người, hôm nay cả ngồi cả đứng tổng cộng mười mấy người, ngay cả Lý Hoa Tây cũng phải chen chúc trên chiếc ghế bên cạnh sô pha.
Thẩm Nam Tinh nhìn thoáng qua anh Lý, lại nhìn dáng vẻ của những người ngồi trong phòng, cuối cùng dừng ở chính giữa sô pha, đó là nhân vật chính ngày hôm nay – Tề Lễ Ngôn.
Mấy năm nay Tề Lễ Ngôn rất nổi, vốn chỉ là một diễn viên múa trong hội nhóm vô danh nào đó nhưng rồi tham gia một chương trình truyền hình, thực hiện một vài động tác tương đối khó, và bắt đầu nổi tiếng từ đấy.
Việc y trở nên nổi tiếng cũng là điều dễ hiểu bởi vì quả thật y có kĩ thuật, dù là người ngoài nghề hay trong nghề đều khó tìm ra lỗi sai trong những động tác của y, có thể nói đạt chuẩn sách giáo khoa.
Ngay cả Khương Đình Đình cũng từng khen người này, khi lên lớp từng lấy y làm gương.
Nhưng có một điều, người này chỉ thích hợp múa một mình.
Y có phong cách cá nhân quá mạnh mẽ, nếu phải múa theo nhóm thì hoặc là y cướp hết phong thái của mọi người hoặc là không hòa hợp được với cả nhóm.
Thẩm Nam Tinh không ngờ nam chính của sân khấu kịch lần này Lý Hoa Tây mời tới lại là y, cầm kịch bản mới mà trong lòng phát sầu.
Quả nhiên Tề Lễ Ngôn vừa nhìn thấy cậu đã đi thẳng vào vấn đề: “Vị này chính là thầy Thẩm? Lúc trước tôi từng xem “Tựa như cố nhân” mà cậu biên đạo, quả thật không tồi, xứng đáng đoạt được giải. Nhưng đối với tôi, động tác của vở kịch ấy quá đơn giản, tôi cũng vừa xem kịch bản mới rồi, hẳn là cậu đã sửa lần thứ hai nhỉ? Nếu có thời gian, tôi hy vọng cậu có thể sửa lại lần nữa, thêm nhiều động tác yêu cầu độ khó hơn để làm nổi bật tính chuyên nghiệp trong vở kịch múa của chúng ta.”
“Đây là sân khấu kịch, đâu phải xiếc ảo thuật.” Ngoài cửa vẫn có tiếng thảo luận khe khẽ, chỉ là lần này lớn hơn chút, không cẩn thận chui vào tai Tề Lễ Ngôn.
Y có thể nghe thấy, tất cả mọi người trong phòng khách cũng đều nghe thấy, Lý Hoa Tây vội đứng bật dậy, “Điều này cậu yên tâm, nếu cậu cảm thấy không hợp, chúng tôi sẽ sửa.”
Tề Lễ Ngôn nhỏ nhen, nghe thấy lời ngoài cửa chắc chắn không cam lòng, nhưng không biết trút giận vào đâu, chỉ có thể cáu kỉnh với Thẩm Nam Tinh: “Có thể dung hợp phong cách của tôi và sân khấu kịch thì hẳn là phụ thuộc vào thực lực của thầy Thẩm rồi nhỉ? Chẳng phải dạo gần đây cậu vừa đoạt giải hay sao? Cái gì mà biên đạo múa thế hệ mới tiềm năng nhất đúng không? Có lẽ không phải hữu danh vô thực đâu nhỉ?”
Thẩm Nam Tinh nhìn Lý Hoa Tây, Lý Hoa Tây vội đáp: “Sao có thể, chúng tôi sẽ nghiên cứu thêm, sửa xong sẽ liên lạc với cậu. Nếu không hôm nay cứ tạm như thế đã?”
Tề Lễ Ngôn cũng chẳng muốn ở lâu, nói xong thì đứng dậy rời đi.
Mấy người trợ lý và phục vụ đi cùng cũng hùng hổ ra khỏi phòng khách.
Người đi nhà trống, phòng khách yên tĩnh trở lại. Lý Hoa Tây bảo nhân viên vệ sinh vào dọn dẹp phòng khách rồi dẫn Thẩm Nam Tinh về văn phòng.
Lý Hoa Tây đã bốn mươi ba, dáng người cao lớn, tuy đã đến tuổi trung niên nhưng tấm lưng vẫn thẳng, khí chất xuất chúng, thông qua những nếp nhăn nơi khóe mắt có thể nhìn ra diện mạo anh tuấn khi còn trẻ.
Hắn bảo cậu ngồi xuống, sau đó rót cho mình chén nước, cảm thán: “Thật đúng là gặp ôn thần.”
Thẩm Nam Tinh nghi hoặc: “Không phải chính anh mời tới à?”
Lý Hoa Tây nghiến răng: “Anh có điên đâu, y nổi như thế, sao mời được.”
Thẩm Nam Tinh: “Vậy sao y đến đây?”
Lý Hoa Tây: “Tự đến chứ sao, có lẽ người này muốn thay đổi hình tượng, làm lưu lượng trên mạng không thể làm cả đời nhưng vẫn phải theo nghiệp múa, trùng hợp là “Tựa như cố nhân” của chúng ta đoạt giải nên khiến y chú ý.”
“Người này nghĩ cũng hay ha, muốn thay đổi hình tượng còn không muốn thay đổi bản thân, nếu để y làm nam chính, có khi một chuyện tình hoàn hảo cũng sẽ thành thể dục tự do.”
“Vậy sao anh còn để y nhảy?”
Lý Hoa Tây gạt bọt trà trong bình sứ, trả lời: “Có hậu thuẫn, không thể trêu vào.”
Thẩm Nam Tinh bật cười, mở kịch bản gốc ra, tổng kết lại đặc điểm cá nhân của Tề Lễ Ngôn rồi nói: “Em thử lại, xem có thể đạt được yêu cầu của y hay không.”
Từ khi ý thức được mình không thể diễn được đa dạng nhân vật trên sân khấu thì Thẩm Nam Tinh đã chuyển sang phát triển theo hướng biên đạo, mấy năm nay có chút thành tựu, đoạt được giải là niềm động viên lớn nhất của cậu.
Nhưng chuyện của Tề Lễ Ngôn quả thật hơi khó giải quyết, phim điện ảnh còn phải chọn diễn viên, loại sân khấu kịch này còn có yêu cầu cao hơn đối với người biểu diễn.
Nếu chỉ là múa đơn thì Tề Lễ Ngôn không thành vấn đề nhưng đây là một câu chuyện tình yêu tuyệt mĩ, múa theo nhóm nhiều, đoạn phối hợp giữa nam và nữ chính cũng không ít. Xét đến sự yêu thích khoe khoang kĩ năng của bản thân và đề cao phong cách cá nhân của Tề Lễ Ngôn thì nhất định sẽ làm rối loạn cả nhóm múa, thậm chí thay đổi phong cách nam chính.
Rạng sáng một giờ, Thẩm Nam Tinh vẫn còn ngồi trên sàn phòng vũ đạo nghiên cứu video biểu diễn của Tề Lễ Ngôn đồng thời xem lại kịch bản gốc, cố gắng ghép mặt y vào vai nam chính trong vở kịch.
Trên thực tế, động tác tứ chi đã đủ để biểu hiện, ghép hay không ghép mặt đều không sao cả, nhưng Tề Lễ Ngôn không muốn thỏa hiệp với nhân vật nên chỉ đành thêm chút không gian để y thể hiện bản thân trong một vài tình tiết quan trọng thôi.
Thẩm Nam Tinh đang hào hứng chỉnh sửa thì bảo vệ trực ban tới gõ cửa, giọng nói truyền qua cánh cửa: “Thầy Thẩm, vẫn còn bận à?”
Thẩm Nam Tinh bò dậy mở cửa: “Sao vậy anh Vương?”
Anh Vương cao lớn vạm vỡ, tay cầm dùi cui điện trông rất dọa người, “Không có việc gì hết, anh tới hỏi hôm nay cậu có về không?”
Thẩm Nam Tinh xem đồng hồ: “Hôm nay không về, phỏng chừng phải bận thêm lát nữa.”
Anh Vương: “Vậy được, cậu làm tiếp đi, tôi xuống bảo người dựa vào xe cậu rời đi trước, hơn tám giờ tôi đã thấy cậu ta ở đấy, giờ nửa đêm rồi, chẳng biết có phải muốn trộm xe hay không?”
Trộm xe?
Thẩm Nam Tinh chớp mắt, vội chạy lại kéo bức rèm che nắng nhìn ra bên ngoài.
Vị trí này vừa vặn nhìn thấy chỗ cậu đậu xe ban sáng.
Đúng như lời anh Vương nói, có một người mặc áo hoodie đen vào đội mũ lưỡi trai dựa vào thân xe.
Thẩm Nam Tinh sửng sốt, lập tức lấy điện thoại ra xem lịch sử trò chuyện với Dịch Phong Từ, dòng tin nhắn “Hôm nay em không về nhà” vẫn chình ình ở khung nhập tin nhắn, vậy mà chưa gửi đi?
“Xong rồi, xong rồi.” Thẩm Nam Tinh vội vã mang giày, trình bày qua với anh Vương rồi nhanh chân chạy xuống lầu.
Mùa hè chưa qua, gió đêm rạng sáng vô cùng mát mẻ.
Thẩm Nam Tinh mặc bộ đồ múa màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi giản dị màu cà phê nhạt, thở hồng hộc chạy tới bên người Dịch Phong Từ.
Dịch Phong Từ nhàm chán đứng dưới đèn đường dập muỗi, thấy Thẩm Nam Tinh xuống thì mỉm cười.
Thẩm Nam Tinh hỏi: “Sao anh tới đây?”
Dịch Phong Từ đáp: “Tới đón em.”
Thẩm Nam Tinh: “Vậy sao không gọi cho em?”
Dịch Phong Từ: “Sợ quấy rầy em làm việc.”
Thẩm Nam Tinh: “Có phải em làm việc liên tục hai mươi tư giờ đâu, nếu anh gọi, em đã xuống từ lâu rồi.”
Dịch Phong Từ nhướng mày, lấy điện thoại ra bấm gọi.
Đường cái yên tĩnh ngoài tiếng chó sủa thi thoảng truyền tới thì không có bất kì âm thanh nào khác.
Thẩm Nam Tinh cài đặt chế độ im lặng, vì không muốn bị quấy rầy còn tắt cả rung, lúng túng nói: “Vậy anh cũng đâu cần tới đón, em lái xe mà, hơn nữa nếu trước bảy giờ em không về thì phần lớn là không về nữa, anh không biết à?”
“Biết.”
“Biết mà còn chờ lâu như vậy?”
“Cũng không lâu lắm.”
“Chẳng phải đến từ tám giờ ư? Hiện tại đã rạng sáng.” Thẩm Nam Tinh đau lòng, thấy mu bàn tay anh đã có hai nốt muỗi đốt, kéo lấy tay anh muốn dẫn anh lên lầu bôi dầu thơm.
Dịch Phong Từ không động đậy, vẫn dựa vào xe dưới đèn đường.
Thẩm Nam Tinh khó hiểu.
Dịch Phong Từ: “Sao em không hỏi tại sao anh lại đứng đây chờ em?”
Thẩm Nam Tinh: “Tại sao?”
Khóe miệng Dịch Phong Từ ngậm ý cười, kéo mũ xuống, “Anh mới cắt tóc.”
“Muốn em thấy đầu tiên.”
Hai ngày trước Thẩm Nam Tinh vừa chôn tình cảm của mình đối với Dịch Phong Từ xuống, định tự mình tiêu khiển, lén lút thích anh, kết quả còn chưa chôn chặt, hạt giống lại bắt đầu ngo nghe rục rịch muốn nảy mầm.
Cậu thất thần ngắm kiểu tóc đẹp hơn của Dịch Phong Từ, mãi đến khi một con muỗi vo vo bay trước mũi mới vẫy tay duổi đi.
Dịch Phong Từ thấy cậu chớp mắt, hỏi: “Thế nào, trông được không?”
Thẩm Nam Tinh không nói gì, liếc anh một cái, cúi đầu.
Lại liếc một cái, cúi đầu.
Vốn định cúi đầu bất động, do dự lại liếc một cái, hàm hồ nói: “Rất, rất đẹp trai.”
~Hết chương 24~
Trung tâm dạy múa của Thẩm Nam Tinh mở lớp mới, cậu thường lên lớp vào buổi chiều thứ hai, thứ ba, thứ năm hàng tuần, thời gian còn lại tới “đoàn kịch Hoa Tây” ở đường Hòa Bình Tây tham gia biên đạo.
Lúc trước Dịch Phong Từ ngã nên cánh tay bị thương rồi lại về thành phố C tham gia hôn lễ của Trần Khiếu, sau một loạt sự tình xảy ra thì có nhận thức mới về tình cảm của mình, dẫn tới trên phương diện công việc, Thẩm Nam Tinh có chút chậm trễ.
Sau khi trở về rồi chỉnh sửa động tác suốt đêm, sáng nay Thẩm Nam Tinh cầm kịch bản mới lái xe tới Hoa Tây.
Tổng phụ trách “đoàn kịch Hoa Tây” là Lý Hoa Tây, quê quán ở thành phố C, mười mấy năm trước lấy vợ ở thành phố A nên theo bà xã tới đây lập nghiệp.
Khi còn nhỏ Thẩm Nam Tinh thường xuyên được Lý Hoa Tây gọi đi múa, hiện giờ trưởng thành cũng không cắt đứt liên lạc, có buổi biểu diễn quan trọng nào cũng đều nhớ tới cậu đầu tiên, nay càng hợp tác càng nghiện, sân khấu kịch mới nhất cũng giao toàn quyền phụ trách cho cậu.
Thẩm Nam Tinh dừng xe ở ven đường rồi chạy tới cổng, bảo vệ thấy cậu lâu không tới, nhiệt tình chào hỏi: “Thầy Thẩm tới đấy à?”
Thẩm Nam Tinh đưa cho bảo vệ một phần đặc sản của thành phố A, tuy khoảng cách không xa nhưng khẩu vị có chút khác biệt, bảo vệ thấy cậu ôm túi lớn túi nhỏ, cười ngây ngô: “Tôi cũng có phần ư, cậu mua cho cả đoàn à?”
Thẩm Nam Tinh: “Mua nhiều lắm, chú nếm thử đi.” Lại nhìn tấm biển “nhà xe hết chỗ” đặt ở cổng lớn, hỏi: “Hôm nay có khách sao?”
Bảo vệ: “Có có có, mười mấy cái đến cùng một lúc, lái xe riêng cũng có tới bảy tám chiếc, nhà để xe của chúng ta nhỏ, mấy chiếc xe này vừa chen vào, mấy người Tiểu Dương, Tiểu Ngư đều không có chỗ để.”
Thẩm Nam Tinh không thấy Lý Hoa Tây nhắc tới chuyện có khách, có lẽ là đến thăm bất chợt, nói thêm với bảo vệ hai câu rồi tiến vào đoàn kịch.
Bên trong là một tòa nhà ba tầng mái bằng, xung quanh trồng nhiều cây cối ngả bóng mát.
Thẩm Nam Tinh mang đặc sản lên lầu ba, đang định vào thẳng phòng Lý Hoa Tây thì thấy bốn năm thành viên đoàn kịch ghé vào cửa phòng khách, trong đó có Tiểu Ngư bảo vệ vừa nhắc tới, thấy Thẩm Nam Tinh thì lập tức vẫy tay với cậu, ý bảo cậu mau qua đó.
Thẩm Nam Tinh không hiểu ra sao, đi về phía bọn họ, tiện thể đưa đặc sản cho bọn họ luôn.
Mấy người vui vẻ nhận quà, thì thầm cảm ơn, tuy đã cố hạ giọng nhưng vẫn truyền vào phòng khách.
Một lát sau, giọng Lý Hoa Tây từ trong truyền ra: “Thầy Thẩm đã về rồi đấy à? Mau vào đây ngồi.”
Trong tay Thẩm Nam Tinh còn hai phần đặc sản, bảo Tiểu Ngư cầm giúp rồi mang kịch bản mới tiến vào.
Phòng khách không lớn, ngày thường ngồi tối đa được bảy người, hôm nay cả ngồi cả đứng tổng cộng mười mấy người, ngay cả Lý Hoa Tây cũng phải chen chúc trên chiếc ghế bên cạnh sô pha.
Thẩm Nam Tinh nhìn thoáng qua anh Lý, lại nhìn dáng vẻ của những người ngồi trong phòng, cuối cùng dừng ở chính giữa sô pha, đó là nhân vật chính ngày hôm nay – Tề Lễ Ngôn.
Mấy năm nay Tề Lễ Ngôn rất nổi, vốn chỉ là một diễn viên múa trong hội nhóm vô danh nào đó nhưng rồi tham gia một chương trình truyền hình, thực hiện một vài động tác tương đối khó, và bắt đầu nổi tiếng từ đấy.
Việc y trở nên nổi tiếng cũng là điều dễ hiểu bởi vì quả thật y có kĩ thuật, dù là người ngoài nghề hay trong nghề đều khó tìm ra lỗi sai trong những động tác của y, có thể nói đạt chuẩn sách giáo khoa.
Ngay cả Khương Đình Đình cũng từng khen người này, khi lên lớp từng lấy y làm gương.
Nhưng có một điều, người này chỉ thích hợp múa một mình.
Y có phong cách cá nhân quá mạnh mẽ, nếu phải múa theo nhóm thì hoặc là y cướp hết phong thái của mọi người hoặc là không hòa hợp được với cả nhóm.
Thẩm Nam Tinh không ngờ nam chính của sân khấu kịch lần này Lý Hoa Tây mời tới lại là y, cầm kịch bản mới mà trong lòng phát sầu.
Quả nhiên Tề Lễ Ngôn vừa nhìn thấy cậu đã đi thẳng vào vấn đề: “Vị này chính là thầy Thẩm? Lúc trước tôi từng xem “Tựa như cố nhân” mà cậu biên đạo, quả thật không tồi, xứng đáng đoạt được giải. Nhưng đối với tôi, động tác của vở kịch ấy quá đơn giản, tôi cũng vừa xem kịch bản mới rồi, hẳn là cậu đã sửa lần thứ hai nhỉ? Nếu có thời gian, tôi hy vọng cậu có thể sửa lại lần nữa, thêm nhiều động tác yêu cầu độ khó hơn để làm nổi bật tính chuyên nghiệp trong vở kịch múa của chúng ta.”
“Đây là sân khấu kịch, đâu phải xiếc ảo thuật.” Ngoài cửa vẫn có tiếng thảo luận khe khẽ, chỉ là lần này lớn hơn chút, không cẩn thận chui vào tai Tề Lễ Ngôn.
Y có thể nghe thấy, tất cả mọi người trong phòng khách cũng đều nghe thấy, Lý Hoa Tây vội đứng bật dậy, “Điều này cậu yên tâm, nếu cậu cảm thấy không hợp, chúng tôi sẽ sửa.”
Tề Lễ Ngôn nhỏ nhen, nghe thấy lời ngoài cửa chắc chắn không cam lòng, nhưng không biết trút giận vào đâu, chỉ có thể cáu kỉnh với Thẩm Nam Tinh: “Có thể dung hợp phong cách của tôi và sân khấu kịch thì hẳn là phụ thuộc vào thực lực của thầy Thẩm rồi nhỉ? Chẳng phải dạo gần đây cậu vừa đoạt giải hay sao? Cái gì mà biên đạo múa thế hệ mới tiềm năng nhất đúng không? Có lẽ không phải hữu danh vô thực đâu nhỉ?”
Thẩm Nam Tinh nhìn Lý Hoa Tây, Lý Hoa Tây vội đáp: “Sao có thể, chúng tôi sẽ nghiên cứu thêm, sửa xong sẽ liên lạc với cậu. Nếu không hôm nay cứ tạm như thế đã?”
Tề Lễ Ngôn cũng chẳng muốn ở lâu, nói xong thì đứng dậy rời đi.
Mấy người trợ lý và phục vụ đi cùng cũng hùng hổ ra khỏi phòng khách.
Người đi nhà trống, phòng khách yên tĩnh trở lại. Lý Hoa Tây bảo nhân viên vệ sinh vào dọn dẹp phòng khách rồi dẫn Thẩm Nam Tinh về văn phòng.
Lý Hoa Tây đã bốn mươi ba, dáng người cao lớn, tuy đã đến tuổi trung niên nhưng tấm lưng vẫn thẳng, khí chất xuất chúng, thông qua những nếp nhăn nơi khóe mắt có thể nhìn ra diện mạo anh tuấn khi còn trẻ.
Hắn bảo cậu ngồi xuống, sau đó rót cho mình chén nước, cảm thán: “Thật đúng là gặp ôn thần.”
Thẩm Nam Tinh nghi hoặc: “Không phải chính anh mời tới à?”
Lý Hoa Tây nghiến răng: “Anh có điên đâu, y nổi như thế, sao mời được.”
Thẩm Nam Tinh: “Vậy sao y đến đây?”
Lý Hoa Tây: “Tự đến chứ sao, có lẽ người này muốn thay đổi hình tượng, làm lưu lượng trên mạng không thể làm cả đời nhưng vẫn phải theo nghiệp múa, trùng hợp là “Tựa như cố nhân” của chúng ta đoạt giải nên khiến y chú ý.”
“Người này nghĩ cũng hay ha, muốn thay đổi hình tượng còn không muốn thay đổi bản thân, nếu để y làm nam chính, có khi một chuyện tình hoàn hảo cũng sẽ thành thể dục tự do.”
“Vậy sao anh còn để y nhảy?”
Lý Hoa Tây gạt bọt trà trong bình sứ, trả lời: “Có hậu thuẫn, không thể trêu vào.”
Thẩm Nam Tinh bật cười, mở kịch bản gốc ra, tổng kết lại đặc điểm cá nhân của Tề Lễ Ngôn rồi nói: “Em thử lại, xem có thể đạt được yêu cầu của y hay không.”
Từ khi ý thức được mình không thể diễn được đa dạng nhân vật trên sân khấu thì Thẩm Nam Tinh đã chuyển sang phát triển theo hướng biên đạo, mấy năm nay có chút thành tựu, đoạt được giải là niềm động viên lớn nhất của cậu.
Nhưng chuyện của Tề Lễ Ngôn quả thật hơi khó giải quyết, phim điện ảnh còn phải chọn diễn viên, loại sân khấu kịch này còn có yêu cầu cao hơn đối với người biểu diễn.
Nếu chỉ là múa đơn thì Tề Lễ Ngôn không thành vấn đề nhưng đây là một câu chuyện tình yêu tuyệt mĩ, múa theo nhóm nhiều, đoạn phối hợp giữa nam và nữ chính cũng không ít. Xét đến sự yêu thích khoe khoang kĩ năng của bản thân và đề cao phong cách cá nhân của Tề Lễ Ngôn thì nhất định sẽ làm rối loạn cả nhóm múa, thậm chí thay đổi phong cách nam chính.
Rạng sáng một giờ, Thẩm Nam Tinh vẫn còn ngồi trên sàn phòng vũ đạo nghiên cứu video biểu diễn của Tề Lễ Ngôn đồng thời xem lại kịch bản gốc, cố gắng ghép mặt y vào vai nam chính trong vở kịch.
Trên thực tế, động tác tứ chi đã đủ để biểu hiện, ghép hay không ghép mặt đều không sao cả, nhưng Tề Lễ Ngôn không muốn thỏa hiệp với nhân vật nên chỉ đành thêm chút không gian để y thể hiện bản thân trong một vài tình tiết quan trọng thôi.
Thẩm Nam Tinh đang hào hứng chỉnh sửa thì bảo vệ trực ban tới gõ cửa, giọng nói truyền qua cánh cửa: “Thầy Thẩm, vẫn còn bận à?”
Thẩm Nam Tinh bò dậy mở cửa: “Sao vậy anh Vương?”
Anh Vương cao lớn vạm vỡ, tay cầm dùi cui điện trông rất dọa người, “Không có việc gì hết, anh tới hỏi hôm nay cậu có về không?”
Thẩm Nam Tinh xem đồng hồ: “Hôm nay không về, phỏng chừng phải bận thêm lát nữa.”
Anh Vương: “Vậy được, cậu làm tiếp đi, tôi xuống bảo người dựa vào xe cậu rời đi trước, hơn tám giờ tôi đã thấy cậu ta ở đấy, giờ nửa đêm rồi, chẳng biết có phải muốn trộm xe hay không?”
Trộm xe?
Thẩm Nam Tinh chớp mắt, vội chạy lại kéo bức rèm che nắng nhìn ra bên ngoài.
Vị trí này vừa vặn nhìn thấy chỗ cậu đậu xe ban sáng.
Đúng như lời anh Vương nói, có một người mặc áo hoodie đen vào đội mũ lưỡi trai dựa vào thân xe.
Thẩm Nam Tinh sửng sốt, lập tức lấy điện thoại ra xem lịch sử trò chuyện với Dịch Phong Từ, dòng tin nhắn “Hôm nay em không về nhà” vẫn chình ình ở khung nhập tin nhắn, vậy mà chưa gửi đi?
“Xong rồi, xong rồi.” Thẩm Nam Tinh vội vã mang giày, trình bày qua với anh Vương rồi nhanh chân chạy xuống lầu.
Mùa hè chưa qua, gió đêm rạng sáng vô cùng mát mẻ.
Thẩm Nam Tinh mặc bộ đồ múa màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi giản dị màu cà phê nhạt, thở hồng hộc chạy tới bên người Dịch Phong Từ.
Dịch Phong Từ nhàm chán đứng dưới đèn đường dập muỗi, thấy Thẩm Nam Tinh xuống thì mỉm cười.
Thẩm Nam Tinh hỏi: “Sao anh tới đây?”
Dịch Phong Từ đáp: “Tới đón em.”
Thẩm Nam Tinh: “Vậy sao không gọi cho em?”
Dịch Phong Từ: “Sợ quấy rầy em làm việc.”
Thẩm Nam Tinh: “Có phải em làm việc liên tục hai mươi tư giờ đâu, nếu anh gọi, em đã xuống từ lâu rồi.”
Dịch Phong Từ nhướng mày, lấy điện thoại ra bấm gọi.
Đường cái yên tĩnh ngoài tiếng chó sủa thi thoảng truyền tới thì không có bất kì âm thanh nào khác.
Thẩm Nam Tinh cài đặt chế độ im lặng, vì không muốn bị quấy rầy còn tắt cả rung, lúng túng nói: “Vậy anh cũng đâu cần tới đón, em lái xe mà, hơn nữa nếu trước bảy giờ em không về thì phần lớn là không về nữa, anh không biết à?”
“Biết.”
“Biết mà còn chờ lâu như vậy?”
“Cũng không lâu lắm.”
“Chẳng phải đến từ tám giờ ư? Hiện tại đã rạng sáng.” Thẩm Nam Tinh đau lòng, thấy mu bàn tay anh đã có hai nốt muỗi đốt, kéo lấy tay anh muốn dẫn anh lên lầu bôi dầu thơm.
Dịch Phong Từ không động đậy, vẫn dựa vào xe dưới đèn đường.
Thẩm Nam Tinh khó hiểu.
Dịch Phong Từ: “Sao em không hỏi tại sao anh lại đứng đây chờ em?”
Thẩm Nam Tinh: “Tại sao?”
Khóe miệng Dịch Phong Từ ngậm ý cười, kéo mũ xuống, “Anh mới cắt tóc.”
“Muốn em thấy đầu tiên.”
Hai ngày trước Thẩm Nam Tinh vừa chôn tình cảm của mình đối với Dịch Phong Từ xuống, định tự mình tiêu khiển, lén lút thích anh, kết quả còn chưa chôn chặt, hạt giống lại bắt đầu ngo nghe rục rịch muốn nảy mầm.
Cậu thất thần ngắm kiểu tóc đẹp hơn của Dịch Phong Từ, mãi đến khi một con muỗi vo vo bay trước mũi mới vẫy tay duổi đi.
Dịch Phong Từ thấy cậu chớp mắt, hỏi: “Thế nào, trông được không?”
Thẩm Nam Tinh không nói gì, liếc anh một cái, cúi đầu.
Lại liếc một cái, cúi đầu.
Vốn định cúi đầu bất động, do dự lại liếc một cái, hàm hồ nói: “Rất, rất đẹp trai.”
~Hết chương 24~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất