Chương 109
Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
✻ Chương 109 ✻
Căng tin trong giờ ra chơi lúc nào cũng đông đúc nghịt người như vậy.
Vưu Chiếu Hy cùng Từ Lương xếp hàng để mua nước, nhưng không rõ từ đâu xuất hiện hai nam sinh khác cao lớn hơn thản nhiên chen ngang vào giữa hàng của họ.
"Mày uống gì?"
"Coca đi. Hai ly."
Vưu Chiếu Hy bị hai nam sinh có mắt như mù đẩy sang một bên, vẻ mặt lập tức sa sầm.
Từ sau lưng bọn họ, cậu cất tiếng khiến cho mọi người xung quanh cũng phải liếc nhìn một cái.
"Này, các người có mắt không vậy? Ăn trong nồi ngồi trông hướng, chưa nghe bao giờ à?"
Nam sinh đứng trên quay người lại, mặt mũi hung tợn ngông nghênh đáp, "Sao? Có ý kiến à? Muốn gì?"
Vưu Chiếu Hy nhìn vẻ mặt cơng cơng của nó, không nhịn được cười lạnh một tiếng, "Muốn cho mày ăn đòn."
"Mẹ, ngon! Sao? Hẹn đi, tao ngán mày hả?"
Nam sinh đi cùng nó nghe thấy cũng bắt đầu sấn đến hành xử ngỗ ngược, "Mày trông quen quá, có phải từng gây sự với Ngải Tư không?"
Vưu Chiếu Hy ngước mắt lạnh nhạt nhìn tụi nó, không đáp mà chỉ lách sang một bên, đi lên trước mua nước. Bọn kia thấy vậy, lòng hiếu thắng nổi lên. Một thằng không nhịn được định vung tay đấm cậu thì bất ngờ bị chặn lấy.
Đám đông đứng ở quầy nước lúc này bắt đầu tản ra hai bên, chiêm ngưỡng kịch hay. Lý Thiệu Lâm cùng Kỳ Họa Niên từ đằng xa đi đến, vừa vặn chặn được cú đấm ngang ngược của hai nam sinh kia.
Lý Thiệu Lâm siết chặt bàn tay của nó, "Cút đi trước khi chúng tôi cho các người no đòn."
Các đầu ngón tay bị bóp chặt đến suýt gãy, nam sinh ngông nghênh nhăn mặt khó chịu, "Được, được được."
Từ Lương ở gần đó tận mắt chứng kiến một màn "anh hùng cứu mỹ nam" mà há hốc miệng, cảm giác hả hê từ dưới đáy lòng dâng lên không ngừng. Điều đáng nói anh hùng ở đây còn là thần tượng họ lý trong lòng cậu nữa chứ.
Tuyệt quá, Thiệu Lâm!
Kỳ Họa Niên bước tới chủ động mua hai ly nước ngọt, đưa đến cho Vưu Chiếu Hy, cười nói, "Đây, khỏi tranh giành nữa nhé."
Vưu Chiếu Hy liếc mắt nhìn hai ly nước, ánh mắt có chút khó xử chần chừ. Cậu dời tầm mắt nhìn sang Từ Lương, sau đó lạnh nhạt mà quay lưng bỏ đi, để cho Kỳ Họa Niên một mình giữ hai ly nước, mặt ngốc lăng.
Sao vậy? Không lẽ mình bị ghét lây à?
Từ Lương nhìn thấy cảnh tượng đó, khó xử cười cười, đón lấy hai ly nước từ tay Kỳ Họa Niên, "Ngại quá, cậu ấy đang tuổi dậy thì nên khó chịu khó chiều như vậy đó. Để tớ mang qua cho, cảm ơn hai người nhiều nha."
Hai người họ Vưu và họ Từ rời đi, đám đông mới chậm rãi hội tụ lại như ban đầu. Kịch hay chấm dứt trong nháy mắt, khiến cho một số học sinh có tính hóng hớt cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Lý Thiệu Lâm nâng mắt chán nản nhìn bóng lưng của Vưu Chiếu Hy, khẽ thở dài một tiếng.
"Thôi, dù sao cậu cũng ghi điểm trong mắt Tiểu Hy rồi mà." Kỳ Họa Niên vỗ vỗ vai, an ủi.
Lý Thiệu Lâm không nói gì, dưới đáy mắt càng ảm đạm hơn nhiều phần.
Từ Lương đặt hai ly nước xuống bàn, khẽ lườm người trước mặt một cái, "Tiểu Hy, cậu cư xử như vậy rất không đúng mực."
Vưu Chiếu Hy giở sách ôn bài, chẳng buồn đôi co một lời.
Trang sách bị cậu thô bạo lật qua lật lại, Từ Lương nhìn thấy mà lòng cũng xót, vì đây là sách mượn từ thư viện. Nếu như để nó bị hư hỏng một chút cũng phải đền tiền đó.
"Thôi thôi, uống nước hạ hỏa đi? Cậu cứng đầu như vậy, người khổ tâm nhất cũng chỉ có Thiệu Lâm thôi."
Vưu Chiếu Hy lúc này dừng tay lại, ngẩng mặt nhìn Từ Lương, ánh mắt như phóng ra tia lửa, "Nếu cậu hâm mộ Thiệu Lâm đến vậy thì bám theo người đó đi! Ở đây cùng tớ để làm gì?"
Từ Lương bị nổi giận vô cớ cũng không giận, giống như đã quá quen với loại việc này rồi vậy. Cậu hơi mỉm cười, uống một ngụm nước ngọt rồi nói:
"Thiệu Lâm thật sự quan tâm đến cậu, cậu có thừa nhận chuyện đó không? Từ khi Thiệu Lâm biết cậu là em trai ruột thịt, thái độ và cách cư xử lập tức thay đổi. Cái này tớ từng đọc trong sách, người ta gọi là "đệ khống", tức cưng chiều em trai quá độ. Cậu xem, bây giờ cậu lại có thêm một người cưng chiều cậu rồi, không thấy vui vẻ sao?"
Vưu Chiếu Hy không quan tâm cái gì mà đệ cái gì mà khống, cậu lườm Từ Lương, nhíu mày nói:
"Tớ không cần. Vưu Thần đã cưng tớ rất nhiều rồi."
Từ Lương thừa nhận, nhưng cũng phản đối, "Nhưng tính tình cậu Vưu lãnh khốc và quy tắc. Yêu cậu cho nên cưng chiều cậu, nhưng khi cậu làm sai cũng không hề nương tay mà trách phạt cậu. Cậu nói xem có đúng không?"
"Nói vậy, Thiệu Lâm kia cũng chưa chắc sẽ nương tay không trách phạt tớ đi? Mọi chuyện trên đời khó nói trước."
Uống thêm một nước, Từ Lương bình tĩnh mỉm cười, "Người như cậu Vưu, tớ nghĩ trên đời này chỉ có một. Loại người thâm tình sâu nặng nhưng cũng dứt khoát ra đòn với người mình yêu, chắc chắn chỉ có mỗi người họ Vưu tên Thần đó thôi. Cậu yêu phải "hàng độc lạ" rồi. Với lại, Thiệu Lâm đối với cậu chính là quan hệ anh em trai, tình cảm cũng sẽ có chừng mực. Đệ khống chứ không đến mức là chiếm hữu như tình yêu đâu."
Cuốn sách trong tay Vưu Chiếu Hy bất ngờ bị đóng gập lại. Cậu thở mạnh một tiếng, bên tai ong ong những lời khuyên nhủ đầy triết lý và thâm sâu của Từ Lương.
"Đủ rồi đủ rồi, rốt cuộc tên họ Lý kia đã phát cho cậu bao nhiêu tiền để nói giúp anh ta vậy hả?"
Từ Lương nghe đến tiền, ánh mắt lập tức sáng lên.
"Cái này tớ thực sự chưa từng nghĩ đến, nhưng nghe qua cũng rất ấn tượng hay ho. Vậy đi, tớ sẽ bàn với Thiệu Lâm, tiền nói giúp cho cậu ta sẽ là ba trăm tệ một lần. Nói hay tính thêm tiền."
Vưu Chiếu Hy trầm mặc nhìn Từ Lương, đột nhiên lại bật cười thành tiếng, bao nhiêu buồn phiền trong lòng cũng tan biến mất.
"Tiểu Lương, cậu thật sự bị "biến chất" rồi!"
Từ Lương cảm giác oan uổng, đẩy đẩy gọng kính, môi mím nhẹ tựa như nai con non nớt, "Đều không phải vì đi theo cậu lâu năm sao?"
...
Giờ ra chơi qua đi, hai người họ Vưu và họ Từ mới lục tục dọn lại sách vở mà lên lớp.
Căng tin dần vãn người hơn lúc nãy, đường đi cũng thênh thang rộng mở.
Lúc hai người đặt chân đến lầu hai thì bất ngờ gặp phải người không muốn gặp. Mà thật ra thì chỉ có mỗi Vưu Chiếu Hy cảm thấy không muốn mà thôi, chứ Từ Lương thì rất vui vẻ hào hứng.
Lý Thiệu Lâm không biết đã đứng đợi ở đây từ bao giờ, chỉ biết lúc cậu ta bước tới chỗ của Vưu Chiếu Hy thì có chút chật vật vì đôi chân tê rần.
Nhìn thấy người kia nén xuống những khó chịu ở đôi chân, Vưu Chiếu Hy đột nhiên cũng dao động không ít.
"Chiếu Hy, chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?"
"Không được. Một lát tôi có giờ kiểm tra."
Từ Lương liếc mắt nhìn bạn thân của mình, vẻ mặt thành thành thật thật nói, "Tiểu Hy, tớ quên nói với cậu. Thầy Trương bảo là tiết kiểm tra sẽ dời qua ngày mai đó."
Quả bom mù này bị Từ Lương ném qua một cách bất ngờ, Vưu Chiếu Hy nhíu mày lườm cậu một cái. Song, vì lời nói dối đã bị "vạch trần", Vưu Chiếu Hy không đôi co thêm nửa lời nào nữa.
"Được rồi, nói nhanh một chút, tôi còn muốn vào lớp ôn bài."
Lý Thiệu Lâm bình tĩnh nhìn cậu, khóe môi hơi cong lên.
Từ Lương sau đó một mình trở về lớp học dưới cái nhìn đầy giận dữ của Vưu Chiếu Hy.
Khu hành lang vắng vẻ và an tĩnh càng tôn lên giọng nói từ tính lãnh đạm của Lý Thiệu Lâm. Hôm nay cậu ta không còn dáng vẻ khó xử bàng hoàng như hôm nọ nữa, ngược lại rất bình tĩnh khoan thai. Ánh mắt khi nhìn Vưu Chiếu Hy cũng dịu dàng hơn vài phần.
"Chuyện ngày trước, anh xin lỗi vì đã nói dối em. Biết rằng khi phát hiện ra chuyện này, em sẽ vô cùng tức giận nhưng anh chính là có lý do cho nên mới chưa muốn nói ra."
Quan sát vẻ mặt của Vưu Chiếu Hy vẫn ổn, Lý Thiệu Lâm trong lòng khẽ thở ra một hơi.
"Sau khi biết được chuyện chúng ta cùng một mẹ, anh đã rất ngạc nhiên. Khi ấy mọi chuyện xảy ra quá đường đột, ký ức về mẹ anh cũng không có quá nhiều vì bà mất rất sớm. Sau đó anh âm thầm tìm hiểu thì biết được quá khứ của mẹ vô cùng đáng thương và oan ức. Anh tin mẹ không làm những chuyện như lời đồn, cho nên càng muốn thừa nhận em là em trai của anh. Đó là lý do vì sao cách cư xử của anh lại thay đổi như vậy. Có phải em từng thắc mắc như vậy hay không? Anh không phải là thích em, mà anh đang thừa nhận em là một phần của gia đình này."
"Chiếu Hy, ba vốn không thương anh như anh Thiệu Quân. Tính tình của ba vô cùng độc đoán và lãnh khốc. Trong lòng ba, hình ảnh của mẹ đã sớm bị méo mó bởi vì lời đồn thổi vô căn cứ kia. Vì vậy, nếu như ông ấy biết đến sự tồn tại của em trên đời này, anh thật sự lo lắng ông ấy sẽ làm hại đến em. Đó là lý do vì sao anh vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói ra với em tất cả mọi chuyện."
Lý Thiệu Lâm nói đến đây thì hơi dừng lại vì phát hiện Vưu Chiếu Hy đang cúi gằm mặt nhìn xuống đất, bả vai còn không khống chế được cảm xúc mà run lên.
"Chiếu Hy?"
Những lời giải thích của Lý Thiệu Lâm phần nào đã chạm vào trái tim của cậu. Bởi vì trước kia cậu cũng từng hy vọng hai người họ chính là anh em ruột thịt. Cho nên một lời thừa nhận này từ Lý Thiệu Lâm đã khiến cho cậu vô cùng cảm động.
Vưu Chiếu Hy hít sâu một hơi, "Như vậy, em sẽ không bao giờ được ông ấy thừa nhận sao?"
Lý Thiệu Lâm thoáng nhíu mày, bước chân cũng bước đến gần, "Không cần. Bởi vì ông ấy cũng không chấp nhận anh là con trai của mình. Nhiều năm qua, anh đã quen với việc mình chỉ có một người thân chính là Thiệu Quân. Hiện tại, anh đã có thêm một đứa em trai là Chiếu Hy."
Ngẩng mặt lên, Vưu Chiếu Hy vừa vặn nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của Lý Thiệu Lâm.
Người trước mặt cậu lúc này chính là anh trai của cậu, người anh trai thứ hai.
Những ngày đầu tiên hai người chạm mặt nhau trong một lớp học, cảm giác đặt lên nhau đều là chướng mắt không thoải mái. Thế nhưng những năm tháng sau đó, nhiều sự việc khiến cho cả ba cứ phải đối đầu với nhau không ngừng nghỉ, gây nên bao nhiêu việc hiểu lầm vô ích. Rốt cuộc một lời giải thích cho những duyên nợ oái oăm đó chính là mối quan hệ ruột thịt máu mủ.
Sợi dây này so với sợi dây tình duyên càng thêm bền vững và mạnh mẽ.
Vưu Chiếu Hy sau một hồi trầm mặc, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh cất lên hai tiếng tình thân, "Anh hai."
Một tiếng gọi nhưng chan chứa tình anh em. Cũng vì trước kia Lý Thiệu Lâm quá thiếu thốn tình cảm gia đình, một mình Lý Thiệu Quân cũng không đủ bù đắp những điều này cho cậu. Nhưng hiện tại, Vưu Chiếu Hy tính tình ranh ma láu lỉnh kia lại khiến cho cậu ta cảm thấy vô cùng đầy đủ và ấm áp.
Tiến lên một bước, Lý Thiệu Lâm không kìm được mà vòng tay ôm lấy đứa em út của mình, "Cảm ơn em đã hiểu cho anh."
Lần đầu tiên cùng Lý Thiệu Lâm thân thiết như vậy, Vưu Chiếu Hy nghĩ kiểu gì cũng không thể bình thường được. Cơ thể có chút cứng nhắc, cậu máy móc vòng tay ôm lại.
Vài giây sau, Lý Thiệu Lâm từ trên đỉnh đầu cậu nói vọng xuống, giọng có vẻ khó xử, "Liệu ôm như vậy Vưu Thần có khó chịu không?"
Vưu Chiếu Hy: "..." Không nói sẽ không biết.
Vưu Thần, con người này đúng là hàng độc lạ theo như Từ Lương nói. Bởi vì sự ghen tuông của anh đi đến đâu đều lưu lại dấu vết thật khó phai.
...
Đến tối, Vưu Chiếu Hy lại đến bệnh viện.
Lần này cậu có thể trực tiếp đi đến phòng của Vưu Thần mà không bị những người kia dò hỏi thông tin như lần trước nữa.
Lúc mở cửa bước vào phòng, Vưu Chiếu Hy liền nhìn thấy một nam nhân vẻ mặt lãnh đạm đang an tĩnh đọc một cuốn sách. Trang sách được y nhẹ nhàng lật qua, ánh mắt cũng cực kỳ chăm chú tập trung.
Cửa phòng đóng lại một tiếng, Vưu Thần mới bất giác dời tầm mắt, nhìn qua phía của Vưu Chiếu Hy.
Khóe môi hơi rướn lên, y nói, "Tôi đợi em lâu rồi."
Vưu Chiếu Hy nhanh chân bước tới gần giường bệnh, cẩn thận ngồi xuống ngay bên mép giường, môi cong lên cười mỉm.
"Nhớ em lắm đúng không?"
Vưu Thần gập sách lại, từ tốn đặt sang bên cạnh. Sau đó duỗi ngón tay búng nhẹ vào trán của cậu.
"Đã ăn uống gì chưa?"
Vưu Chiếu Hy gật đầu, sau đó nói sang chuyện khác, "Vưu Thần, em có chuyện muốn nói cho anh biết."
Vưu Thần nâng mi mắt, im lặng lắng nghe, vẻ mặt ngược lại không có một chút tò mò.
"Hôm nay em đã nói chuyện với Thiệu Lâm rồi. Anh ấy đã giải thích mọi chuyện rất rõ ràng, cho nên em đã có quyết định của mình."
Vưu Thần hơi nghiêng đầu, ánh mắt ẩn chứa những tia sáng lạnh lẽo nhìn cậu, "Hai người thừa nhận mối quan hệ ruột thịt này rồi?"
Hai bàn tay ở trên giường hai nắm lại, Vưu Chiếu Hy không rõ vì sao lại cảm thấy áp lực trước cái nhìn của người kia như vậy. Hít thầm một hơi, cậu ngập ngừng gật đầu một cái.
"Thiệu Lâm có vẻ rất vui khi có thêm một đứa em trai là em đó. Và em cũng như vậy. Vưu Thần, bây giờ em đã có một người thân ruột thịt thật sự rồi..."
Vưu Thần vẫn nhìn cậu không rời mắt, sau đó dựa lưng ra phía sau thành giường, đôi mắt hơi nheo lại, tựa hồ mất mát hụt hẫng:
"So với lúc có tôi bên cạnh, em vui vẻ cao hứng hơn rất nhiều đấy nhỉ?"
"..."
Vưu Chiếu Hy tròn mắt nhìn Vưu Thần, trái tim bất giác nảy lên một cái.
Hạ mi mắt, cậu thì thầm, "Không thể so sánh như vậy, anh đặc biệt hơn mà..."
Vưu Thần chỉ định trêu cậu, nhưng trong lời trêu chọc vẫn ẩn chứa vài tia ghen tị. Nhưng hiện tại y cũng không muốn tỏ ra quá căng thẳng, khóe môi hơi cong lên.
Bàn tay áp lên một bên sườn mặt của Vưu Chiếu Hy, Vưu Thần nhướn người về phía trước, tìm lấy môi của cậu mà vần lấy.
"Tôi sẽ tôn trọng mối quan hệ này của em và Thiệu Lâm. Nhưng chỉ cần em gặp nguy hiểm vì cậu ta, thì mọi quan hệ đều sẽ phải chấm dứt. Em biết đấy, tôi nuôi dưỡng em từ lúc còn rất nhỏ, vì vậy mà tôi không cho phép bất kỳ ai khiến em tổn thương kể cả thể xác lẫn tinh thần."
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
✻ Chương 109 ✻
Căng tin trong giờ ra chơi lúc nào cũng đông đúc nghịt người như vậy.
Vưu Chiếu Hy cùng Từ Lương xếp hàng để mua nước, nhưng không rõ từ đâu xuất hiện hai nam sinh khác cao lớn hơn thản nhiên chen ngang vào giữa hàng của họ.
"Mày uống gì?"
"Coca đi. Hai ly."
Vưu Chiếu Hy bị hai nam sinh có mắt như mù đẩy sang một bên, vẻ mặt lập tức sa sầm.
Từ sau lưng bọn họ, cậu cất tiếng khiến cho mọi người xung quanh cũng phải liếc nhìn một cái.
"Này, các người có mắt không vậy? Ăn trong nồi ngồi trông hướng, chưa nghe bao giờ à?"
Nam sinh đứng trên quay người lại, mặt mũi hung tợn ngông nghênh đáp, "Sao? Có ý kiến à? Muốn gì?"
Vưu Chiếu Hy nhìn vẻ mặt cơng cơng của nó, không nhịn được cười lạnh một tiếng, "Muốn cho mày ăn đòn."
"Mẹ, ngon! Sao? Hẹn đi, tao ngán mày hả?"
Nam sinh đi cùng nó nghe thấy cũng bắt đầu sấn đến hành xử ngỗ ngược, "Mày trông quen quá, có phải từng gây sự với Ngải Tư không?"
Vưu Chiếu Hy ngước mắt lạnh nhạt nhìn tụi nó, không đáp mà chỉ lách sang một bên, đi lên trước mua nước. Bọn kia thấy vậy, lòng hiếu thắng nổi lên. Một thằng không nhịn được định vung tay đấm cậu thì bất ngờ bị chặn lấy.
Đám đông đứng ở quầy nước lúc này bắt đầu tản ra hai bên, chiêm ngưỡng kịch hay. Lý Thiệu Lâm cùng Kỳ Họa Niên từ đằng xa đi đến, vừa vặn chặn được cú đấm ngang ngược của hai nam sinh kia.
Lý Thiệu Lâm siết chặt bàn tay của nó, "Cút đi trước khi chúng tôi cho các người no đòn."
Các đầu ngón tay bị bóp chặt đến suýt gãy, nam sinh ngông nghênh nhăn mặt khó chịu, "Được, được được."
Từ Lương ở gần đó tận mắt chứng kiến một màn "anh hùng cứu mỹ nam" mà há hốc miệng, cảm giác hả hê từ dưới đáy lòng dâng lên không ngừng. Điều đáng nói anh hùng ở đây còn là thần tượng họ lý trong lòng cậu nữa chứ.
Tuyệt quá, Thiệu Lâm!
Kỳ Họa Niên bước tới chủ động mua hai ly nước ngọt, đưa đến cho Vưu Chiếu Hy, cười nói, "Đây, khỏi tranh giành nữa nhé."
Vưu Chiếu Hy liếc mắt nhìn hai ly nước, ánh mắt có chút khó xử chần chừ. Cậu dời tầm mắt nhìn sang Từ Lương, sau đó lạnh nhạt mà quay lưng bỏ đi, để cho Kỳ Họa Niên một mình giữ hai ly nước, mặt ngốc lăng.
Sao vậy? Không lẽ mình bị ghét lây à?
Từ Lương nhìn thấy cảnh tượng đó, khó xử cười cười, đón lấy hai ly nước từ tay Kỳ Họa Niên, "Ngại quá, cậu ấy đang tuổi dậy thì nên khó chịu khó chiều như vậy đó. Để tớ mang qua cho, cảm ơn hai người nhiều nha."
Hai người họ Vưu và họ Từ rời đi, đám đông mới chậm rãi hội tụ lại như ban đầu. Kịch hay chấm dứt trong nháy mắt, khiến cho một số học sinh có tính hóng hớt cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Lý Thiệu Lâm nâng mắt chán nản nhìn bóng lưng của Vưu Chiếu Hy, khẽ thở dài một tiếng.
"Thôi, dù sao cậu cũng ghi điểm trong mắt Tiểu Hy rồi mà." Kỳ Họa Niên vỗ vỗ vai, an ủi.
Lý Thiệu Lâm không nói gì, dưới đáy mắt càng ảm đạm hơn nhiều phần.
Từ Lương đặt hai ly nước xuống bàn, khẽ lườm người trước mặt một cái, "Tiểu Hy, cậu cư xử như vậy rất không đúng mực."
Vưu Chiếu Hy giở sách ôn bài, chẳng buồn đôi co một lời.
Trang sách bị cậu thô bạo lật qua lật lại, Từ Lương nhìn thấy mà lòng cũng xót, vì đây là sách mượn từ thư viện. Nếu như để nó bị hư hỏng một chút cũng phải đền tiền đó.
"Thôi thôi, uống nước hạ hỏa đi? Cậu cứng đầu như vậy, người khổ tâm nhất cũng chỉ có Thiệu Lâm thôi."
Vưu Chiếu Hy lúc này dừng tay lại, ngẩng mặt nhìn Từ Lương, ánh mắt như phóng ra tia lửa, "Nếu cậu hâm mộ Thiệu Lâm đến vậy thì bám theo người đó đi! Ở đây cùng tớ để làm gì?"
Từ Lương bị nổi giận vô cớ cũng không giận, giống như đã quá quen với loại việc này rồi vậy. Cậu hơi mỉm cười, uống một ngụm nước ngọt rồi nói:
"Thiệu Lâm thật sự quan tâm đến cậu, cậu có thừa nhận chuyện đó không? Từ khi Thiệu Lâm biết cậu là em trai ruột thịt, thái độ và cách cư xử lập tức thay đổi. Cái này tớ từng đọc trong sách, người ta gọi là "đệ khống", tức cưng chiều em trai quá độ. Cậu xem, bây giờ cậu lại có thêm một người cưng chiều cậu rồi, không thấy vui vẻ sao?"
Vưu Chiếu Hy không quan tâm cái gì mà đệ cái gì mà khống, cậu lườm Từ Lương, nhíu mày nói:
"Tớ không cần. Vưu Thần đã cưng tớ rất nhiều rồi."
Từ Lương thừa nhận, nhưng cũng phản đối, "Nhưng tính tình cậu Vưu lãnh khốc và quy tắc. Yêu cậu cho nên cưng chiều cậu, nhưng khi cậu làm sai cũng không hề nương tay mà trách phạt cậu. Cậu nói xem có đúng không?"
"Nói vậy, Thiệu Lâm kia cũng chưa chắc sẽ nương tay không trách phạt tớ đi? Mọi chuyện trên đời khó nói trước."
Uống thêm một nước, Từ Lương bình tĩnh mỉm cười, "Người như cậu Vưu, tớ nghĩ trên đời này chỉ có một. Loại người thâm tình sâu nặng nhưng cũng dứt khoát ra đòn với người mình yêu, chắc chắn chỉ có mỗi người họ Vưu tên Thần đó thôi. Cậu yêu phải "hàng độc lạ" rồi. Với lại, Thiệu Lâm đối với cậu chính là quan hệ anh em trai, tình cảm cũng sẽ có chừng mực. Đệ khống chứ không đến mức là chiếm hữu như tình yêu đâu."
Cuốn sách trong tay Vưu Chiếu Hy bất ngờ bị đóng gập lại. Cậu thở mạnh một tiếng, bên tai ong ong những lời khuyên nhủ đầy triết lý và thâm sâu của Từ Lương.
"Đủ rồi đủ rồi, rốt cuộc tên họ Lý kia đã phát cho cậu bao nhiêu tiền để nói giúp anh ta vậy hả?"
Từ Lương nghe đến tiền, ánh mắt lập tức sáng lên.
"Cái này tớ thực sự chưa từng nghĩ đến, nhưng nghe qua cũng rất ấn tượng hay ho. Vậy đi, tớ sẽ bàn với Thiệu Lâm, tiền nói giúp cho cậu ta sẽ là ba trăm tệ một lần. Nói hay tính thêm tiền."
Vưu Chiếu Hy trầm mặc nhìn Từ Lương, đột nhiên lại bật cười thành tiếng, bao nhiêu buồn phiền trong lòng cũng tan biến mất.
"Tiểu Lương, cậu thật sự bị "biến chất" rồi!"
Từ Lương cảm giác oan uổng, đẩy đẩy gọng kính, môi mím nhẹ tựa như nai con non nớt, "Đều không phải vì đi theo cậu lâu năm sao?"
...
Giờ ra chơi qua đi, hai người họ Vưu và họ Từ mới lục tục dọn lại sách vở mà lên lớp.
Căng tin dần vãn người hơn lúc nãy, đường đi cũng thênh thang rộng mở.
Lúc hai người đặt chân đến lầu hai thì bất ngờ gặp phải người không muốn gặp. Mà thật ra thì chỉ có mỗi Vưu Chiếu Hy cảm thấy không muốn mà thôi, chứ Từ Lương thì rất vui vẻ hào hứng.
Lý Thiệu Lâm không biết đã đứng đợi ở đây từ bao giờ, chỉ biết lúc cậu ta bước tới chỗ của Vưu Chiếu Hy thì có chút chật vật vì đôi chân tê rần.
Nhìn thấy người kia nén xuống những khó chịu ở đôi chân, Vưu Chiếu Hy đột nhiên cũng dao động không ít.
"Chiếu Hy, chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?"
"Không được. Một lát tôi có giờ kiểm tra."
Từ Lương liếc mắt nhìn bạn thân của mình, vẻ mặt thành thành thật thật nói, "Tiểu Hy, tớ quên nói với cậu. Thầy Trương bảo là tiết kiểm tra sẽ dời qua ngày mai đó."
Quả bom mù này bị Từ Lương ném qua một cách bất ngờ, Vưu Chiếu Hy nhíu mày lườm cậu một cái. Song, vì lời nói dối đã bị "vạch trần", Vưu Chiếu Hy không đôi co thêm nửa lời nào nữa.
"Được rồi, nói nhanh một chút, tôi còn muốn vào lớp ôn bài."
Lý Thiệu Lâm bình tĩnh nhìn cậu, khóe môi hơi cong lên.
Từ Lương sau đó một mình trở về lớp học dưới cái nhìn đầy giận dữ của Vưu Chiếu Hy.
Khu hành lang vắng vẻ và an tĩnh càng tôn lên giọng nói từ tính lãnh đạm của Lý Thiệu Lâm. Hôm nay cậu ta không còn dáng vẻ khó xử bàng hoàng như hôm nọ nữa, ngược lại rất bình tĩnh khoan thai. Ánh mắt khi nhìn Vưu Chiếu Hy cũng dịu dàng hơn vài phần.
"Chuyện ngày trước, anh xin lỗi vì đã nói dối em. Biết rằng khi phát hiện ra chuyện này, em sẽ vô cùng tức giận nhưng anh chính là có lý do cho nên mới chưa muốn nói ra."
Quan sát vẻ mặt của Vưu Chiếu Hy vẫn ổn, Lý Thiệu Lâm trong lòng khẽ thở ra một hơi.
"Sau khi biết được chuyện chúng ta cùng một mẹ, anh đã rất ngạc nhiên. Khi ấy mọi chuyện xảy ra quá đường đột, ký ức về mẹ anh cũng không có quá nhiều vì bà mất rất sớm. Sau đó anh âm thầm tìm hiểu thì biết được quá khứ của mẹ vô cùng đáng thương và oan ức. Anh tin mẹ không làm những chuyện như lời đồn, cho nên càng muốn thừa nhận em là em trai của anh. Đó là lý do vì sao cách cư xử của anh lại thay đổi như vậy. Có phải em từng thắc mắc như vậy hay không? Anh không phải là thích em, mà anh đang thừa nhận em là một phần của gia đình này."
"Chiếu Hy, ba vốn không thương anh như anh Thiệu Quân. Tính tình của ba vô cùng độc đoán và lãnh khốc. Trong lòng ba, hình ảnh của mẹ đã sớm bị méo mó bởi vì lời đồn thổi vô căn cứ kia. Vì vậy, nếu như ông ấy biết đến sự tồn tại của em trên đời này, anh thật sự lo lắng ông ấy sẽ làm hại đến em. Đó là lý do vì sao anh vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói ra với em tất cả mọi chuyện."
Lý Thiệu Lâm nói đến đây thì hơi dừng lại vì phát hiện Vưu Chiếu Hy đang cúi gằm mặt nhìn xuống đất, bả vai còn không khống chế được cảm xúc mà run lên.
"Chiếu Hy?"
Những lời giải thích của Lý Thiệu Lâm phần nào đã chạm vào trái tim của cậu. Bởi vì trước kia cậu cũng từng hy vọng hai người họ chính là anh em ruột thịt. Cho nên một lời thừa nhận này từ Lý Thiệu Lâm đã khiến cho cậu vô cùng cảm động.
Vưu Chiếu Hy hít sâu một hơi, "Như vậy, em sẽ không bao giờ được ông ấy thừa nhận sao?"
Lý Thiệu Lâm thoáng nhíu mày, bước chân cũng bước đến gần, "Không cần. Bởi vì ông ấy cũng không chấp nhận anh là con trai của mình. Nhiều năm qua, anh đã quen với việc mình chỉ có một người thân chính là Thiệu Quân. Hiện tại, anh đã có thêm một đứa em trai là Chiếu Hy."
Ngẩng mặt lên, Vưu Chiếu Hy vừa vặn nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của Lý Thiệu Lâm.
Người trước mặt cậu lúc này chính là anh trai của cậu, người anh trai thứ hai.
Những ngày đầu tiên hai người chạm mặt nhau trong một lớp học, cảm giác đặt lên nhau đều là chướng mắt không thoải mái. Thế nhưng những năm tháng sau đó, nhiều sự việc khiến cho cả ba cứ phải đối đầu với nhau không ngừng nghỉ, gây nên bao nhiêu việc hiểu lầm vô ích. Rốt cuộc một lời giải thích cho những duyên nợ oái oăm đó chính là mối quan hệ ruột thịt máu mủ.
Sợi dây này so với sợi dây tình duyên càng thêm bền vững và mạnh mẽ.
Vưu Chiếu Hy sau một hồi trầm mặc, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh cất lên hai tiếng tình thân, "Anh hai."
Một tiếng gọi nhưng chan chứa tình anh em. Cũng vì trước kia Lý Thiệu Lâm quá thiếu thốn tình cảm gia đình, một mình Lý Thiệu Quân cũng không đủ bù đắp những điều này cho cậu. Nhưng hiện tại, Vưu Chiếu Hy tính tình ranh ma láu lỉnh kia lại khiến cho cậu ta cảm thấy vô cùng đầy đủ và ấm áp.
Tiến lên một bước, Lý Thiệu Lâm không kìm được mà vòng tay ôm lấy đứa em út của mình, "Cảm ơn em đã hiểu cho anh."
Lần đầu tiên cùng Lý Thiệu Lâm thân thiết như vậy, Vưu Chiếu Hy nghĩ kiểu gì cũng không thể bình thường được. Cơ thể có chút cứng nhắc, cậu máy móc vòng tay ôm lại.
Vài giây sau, Lý Thiệu Lâm từ trên đỉnh đầu cậu nói vọng xuống, giọng có vẻ khó xử, "Liệu ôm như vậy Vưu Thần có khó chịu không?"
Vưu Chiếu Hy: "..." Không nói sẽ không biết.
Vưu Thần, con người này đúng là hàng độc lạ theo như Từ Lương nói. Bởi vì sự ghen tuông của anh đi đến đâu đều lưu lại dấu vết thật khó phai.
...
Đến tối, Vưu Chiếu Hy lại đến bệnh viện.
Lần này cậu có thể trực tiếp đi đến phòng của Vưu Thần mà không bị những người kia dò hỏi thông tin như lần trước nữa.
Lúc mở cửa bước vào phòng, Vưu Chiếu Hy liền nhìn thấy một nam nhân vẻ mặt lãnh đạm đang an tĩnh đọc một cuốn sách. Trang sách được y nhẹ nhàng lật qua, ánh mắt cũng cực kỳ chăm chú tập trung.
Cửa phòng đóng lại một tiếng, Vưu Thần mới bất giác dời tầm mắt, nhìn qua phía của Vưu Chiếu Hy.
Khóe môi hơi rướn lên, y nói, "Tôi đợi em lâu rồi."
Vưu Chiếu Hy nhanh chân bước tới gần giường bệnh, cẩn thận ngồi xuống ngay bên mép giường, môi cong lên cười mỉm.
"Nhớ em lắm đúng không?"
Vưu Thần gập sách lại, từ tốn đặt sang bên cạnh. Sau đó duỗi ngón tay búng nhẹ vào trán của cậu.
"Đã ăn uống gì chưa?"
Vưu Chiếu Hy gật đầu, sau đó nói sang chuyện khác, "Vưu Thần, em có chuyện muốn nói cho anh biết."
Vưu Thần nâng mi mắt, im lặng lắng nghe, vẻ mặt ngược lại không có một chút tò mò.
"Hôm nay em đã nói chuyện với Thiệu Lâm rồi. Anh ấy đã giải thích mọi chuyện rất rõ ràng, cho nên em đã có quyết định của mình."
Vưu Thần hơi nghiêng đầu, ánh mắt ẩn chứa những tia sáng lạnh lẽo nhìn cậu, "Hai người thừa nhận mối quan hệ ruột thịt này rồi?"
Hai bàn tay ở trên giường hai nắm lại, Vưu Chiếu Hy không rõ vì sao lại cảm thấy áp lực trước cái nhìn của người kia như vậy. Hít thầm một hơi, cậu ngập ngừng gật đầu một cái.
"Thiệu Lâm có vẻ rất vui khi có thêm một đứa em trai là em đó. Và em cũng như vậy. Vưu Thần, bây giờ em đã có một người thân ruột thịt thật sự rồi..."
Vưu Thần vẫn nhìn cậu không rời mắt, sau đó dựa lưng ra phía sau thành giường, đôi mắt hơi nheo lại, tựa hồ mất mát hụt hẫng:
"So với lúc có tôi bên cạnh, em vui vẻ cao hứng hơn rất nhiều đấy nhỉ?"
"..."
Vưu Chiếu Hy tròn mắt nhìn Vưu Thần, trái tim bất giác nảy lên một cái.
Hạ mi mắt, cậu thì thầm, "Không thể so sánh như vậy, anh đặc biệt hơn mà..."
Vưu Thần chỉ định trêu cậu, nhưng trong lời trêu chọc vẫn ẩn chứa vài tia ghen tị. Nhưng hiện tại y cũng không muốn tỏ ra quá căng thẳng, khóe môi hơi cong lên.
Bàn tay áp lên một bên sườn mặt của Vưu Chiếu Hy, Vưu Thần nhướn người về phía trước, tìm lấy môi của cậu mà vần lấy.
"Tôi sẽ tôn trọng mối quan hệ này của em và Thiệu Lâm. Nhưng chỉ cần em gặp nguy hiểm vì cậu ta, thì mọi quan hệ đều sẽ phải chấm dứt. Em biết đấy, tôi nuôi dưỡng em từ lúc còn rất nhỏ, vì vậy mà tôi không cho phép bất kỳ ai khiến em tổn thương kể cả thể xác lẫn tinh thần."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất