Thần Hy Khúc

Chương 122

Trước Sau
Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

✻ Chương 122 ✻

Đêm xuống, dưới chân đồi Hị Bách dường như chỉ có thể cảm nhận được độ lạnh lẽo của tuyết và âm thanh cuồng dã của gió trời.

Ngay sau khi Vưu San đưa ra địa điểm, Vưu Thần không đáp lại một lời liền rời khỏi nhà, chạy đến đồi Hị Bách. Giống như khi Vưu Chiếu Hy đến đây, không gian xung quanh vô cùng im ắng và hiu quạnh hoang vu. Bóng tối phủ trùm lên bốn bề, nhấn chìm cảnh sắc hùng vĩ ở nơi đây.

Vưu Thần giương mắt nhìn xuyên qua màn đêm, điên cuồng gọi lớn, "Tiểu Hy, em đang ở đâu? Tiểu Hy!!"

Như cũ, đáp lại lời y chỉ là tiếng gió âm u hiu quạnh.

Tiếp tục đi về phía trước, trên nền tuyết lưu lại thật nhiều dấu chân, nhưng chẳng bao lâu lại bị tuyết lấp lên, che đi mất. Vưu Thần cứ vừa đi vừa lớn tiếng gọi, cho đến khi trước mặt y là một khoảng vực thẳm sâu hun hút. Bước chân dừng lại tại ranh giới mỏng manh đó, lúc này có thể nghe thấy rõ tiếng gió vọng từ dưới vực vọng lên, vô cùng thê lương đáng sợ.

Vưu San cùng Vưu Kiện đuổi theo phía sau anh trai, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy bóng lưng cao lớn của y đang đứng ngay mép của vực thẳm. Hai người dừng bước, liếc nhìn nhau một chút rồi mới tiến lên.

Vưu Kiện nói, "Trời tối thế này thật sự khó mà tìm thấy."

Vưu Thần không quay lưng lại, sắc mặt thăng trầm hỏi Vưu San, "Chắc chắn là ở đây?"

Vưu San nâng mắt nhìn Vưu Thần, sau đó thoáng nhắm mắt lại, quan sát kỹ càng thêm một lần nữa. Vài giây sau, cô mở mắt, đối y mà gật đầu, "Em cảm nhận được rất rõ. Giống như...em ấy đang ở rất gần đây, thật sự rất gần chúng ta."

Vưu Thần thoáng nhíu mày, dường như không cam lòng nói ra những lời sau, "Đều đã tìm rất kỹ rồi, không có."

Dừng lại, ánh mắt y hạ xuống một chút, vừa vặn đối mặt với vực thẳm sâu hút đen ngòm, nghiến chặt răng: "Sẽ không phải...là ở dưới kia chứ?"

Vưu Kiện và Vưu San đều nghe rõ câu hỏi này, bất giác cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Hai người im lặng nhìn nhau, thật sự không muốn ý nghĩ kia trở thành sự thật. Mặc dù năng lực của Vưu San từ trước tới giờ chưa từng sai một li, nhưng hôm nay, cô chỉ muốn nó bị trật đi mà thôi.

Tiểu Hy sẽ không...

Trong khi Vưu San còn định cầu nguyện thì Vưu Thần đã sớm lao mình xuống dưới vực thẳm. Tốc độ của y như muốn xé gió đâm thẳng xuống dưới. Tuy rằng đã biết Vưu Thần sẽ không bị hề hấn gì khi làm hành động như vậy, nhưng Vưu San tận mắt chứng kiến cũng không thể tránh khỏi hoảng sợ.

Vưu Kiện ở bên cạnh có phần bình tĩnh hơn, "Theo anh ấy thôi!" Dứt lời, hắn bám chắc vào từng lớp đá gồ lên, tốc độ lao xuống cũng không kém phần Vưu Thần, chẳng bao lâu đã tiếp đất.

Vực thẳm này xét ra cũng không quá sâu, chỉ mất có khoảng mấy phút mà cả ba người đều đã đến nơi. Nhưng xét theo lý, khi một người bị đẩy ngã từ trên kia xuống đây, ắt hẳn không thoát khỏi tay của thần chết.

Khi xuống dưới chỗ này, ngoại trừ màn đêm bao vây bốn phía thì còn có một mùi hương rất lạ, rất thơm, khiến cho tâm trí của người khác nhất thời nhiễu loạn. Loại mùi hương này Vưu Thần chưa từng ngửi qua, có chút nồng nồng khó chịu. Sau khi hít vào một vài lần, Vưu Thần xoay người, từ trong bóng tối gọi lớn:

"Vưu Chiếu Hy!"

"Tiểu Hy! Tiểu Hy!" Vưu San ở bên cạnh cũng ngước mặt lên gọi tên của cậu.

Âm thanh cả ba người trộn lại, rốt cuộc vọng qua nhiều vách đá, dội ngược về chỗ cũ. Vưu Thần nhất thời không biết đang nghĩ gì, hai bàn tay siết chặt lại, mắt cũng nhắm vào như muốn suy nghĩ một chút. Ngay sau đó, y nghe thấy giọng của Vưu San gọi mình.

"Anh Cả, Tiểu Hy...ở đây." Những từ phía sau bỗng dưng bị hạ xuống một tông cực kỳ thấp.

Quay lưng lại, Vưu Thần từ phía xa nhìn đến chỗ Vưu San đang đứng, ngay bên chân của cô lúc này đúng là có một hình dáng con người. Toàn thân đều phủ đầy tuyết trắng lạnh lẽo.

Vưu Thần sững người nhìn thân xác nằm bất động kia, rất lâu sau mới có thể bước đến gần hơn, lại gần hơn một chút. Mải đến khi khuôn mặt quen thuộc mang một sắc tái nhợt lạnh lẽo thu vào tầm mắt, Vưu Thần mới đành phải dừng lại. Cho dù ở đây không có quá nhiều ánh sáng, nhưng y biết chắc mình không hề nhận lầm người.

Khuôn mặt đông cứng ngay dưới chân y, thật sự quen thuộc. Quen thuộc đến mức trái tim như bị siết chặt lại.

Vưu Thần nhìn chăm chăm vào thân xác nằm trên nền tuyết, hồi lâu mới quỳ gối xuống, cánh tay tựa hồ run rẩy duỗi ra, ôm lấy Vưu Chiếu Hy vào trước ngực. Thân nhiệt hiện tại của cậu đã đạt mức âm độ, hoàn toàn không có nửa điểm sống sót. Nhưng Vưu Thần cố chấp không muốn tin, lại ngoan cố lay người trong lòng tỉnh dậy.

"Tiểu Hy, tôi đã đến rồi. Em còn không mở mắt nhìn tôi sao?" Thanh âm trầm đục khản đặc cất lên, từng ngón tay thon dài xoa nắn khuôn mặt lạnh lẽo của cậu, tiếp tục nói:

"Tiểu Hy, em không nghe thấy sao? Là tôi...tôi đến rồi...đã đến rồi..."

Vưu San đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng đau lòng này, hốc mắt nhanh chóng nóng lên. Cô cắn răng ngồi xuống, bàn tay run rẩy duỗi về phía trước, đặt lên cổ của Vưu Chiếu Hy. Sau đó, cô cầm lấy bàn tay của cậu, đôi mắt nhắm chặt lại, dường như đang ra sức tập trung để có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Chẳng bao lâu, từ khóe mắt của cô chảy xuống một giọt nước nóng rực.

Vưu Thần vẫn kiên trì cùng cố chấp ôm lấy Vưu Chiếu Hy, "Tiểu Hy, tôi sẽ không nhân nhượng với em nữa đâu. Tại sao lại ngủ say như vậy? Ngay cả khi tôi đến, em cũng không mở mắt ư? Tiểu Hy, là em giận tôi đúng không? Được, là em giận tôi, vì tôi đến muộn, để em lạnh như thế này... Hãy mở mắt nhìn tôi, chỉ cần mở mắt nhìn tôi thôi..."

"Anh Cả." Vưu San lúc này mở mắt ra, đồng thời gọi anh trai của mình một tiếng, như muốn ngăn lại sự thống khổ trên gương mặt của y, "Anh đừng gọi nữa..."

Vưu Thần bất đắc dĩ trầm mặc, nâng mắt lạnh lùng nhìn Vưu San, "Tại sao?"

"Vì..." Vưu San cố gắng dằn xuống cảm xúc hỗn loạn trong lòng mình, thấp giọng nói, "Vì Tiểu Hy...đã mất trước khi chúng ta đến đây rồi. Anh Cả, em ấy thật sự..."

"Câm miệng!"

Vưu Thần tức giận quát lớn một tiếng, ngay sau đó quay đầu lại nhìn xuống khuôn mặt trong lòng mình, càng cuồng dã điên loạn mà gọi:

"Vưu Chiếu Hy, tôi cho em một lần cuối, mau mở mắt và trả lời tôi, ngay bây giờ! VƯU CHIẾU HY!!"

Vưu Thần lay mạnh thân xác trong vòng tay, càng lay càng hồ loạn gào lên, "Không được! Không được! Vưu Chiếu Hy, mau trả lời tôi!! Mau mở mắt ra mà nhìn tôi! Tôi không cho phép...không cho phép..."

Ánh mắt một lúc một tối xuống, âm u lạnh lẽo, điên cuồng hồ loạn, cánh tay ôm siết lấy thân xác đông cứng của Vưu Chiếu Hy, cổ họng như phát ra từng âm tiết trầm đục thê lương nhất từ trước đến giờ:

"Vưu Chiếu Hy! Tôi cầu xin em, hãy trả lời tôi..."

Vưu Kiện nhìn thấy Vưu San có ý định muốn ngăn người kia lại, lập tức giơ tay chắn ngang trước ngực cô, lắc đầu tỏ ý không nên nói gì nữa. Dưới bầu trời tuyết rơi không ngừng, vách đá khổng lồ tựa hồ vang vọng âm thanh khản đặc đau đớn của một nam nhân cứ mải cố chấp cùng một thân xác không còn sống.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Vưu Thần vẫn ôm chặt người trong lòng cho đến khi thân ảnh trước mắt hóa thành một yêu hồ trắng như tuyết. Ánh mắt thất thần nhìn xuống, rốt cuộc lại phải cười lên một tiếng lạnh thấu xương tủy.

Trong một giây tỉnh táo, Vưu Thần quay đầu lại nhìn Vưu San, "Người nào đã ra tay?"

Vưu San nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng kia, tinh thần phút chốc căng thẳng. Cô hơi rụt vai lại, đầu cúi thấp như cố gắng nghĩ ra một lý do nào đó để tránh khỏi câu hỏi này. Nhưng dưới cái nhìn áp lực của Vưu Thần, cô không còn cách nào khác ngoài phải nói thật.

"Là người của Sầm gia."

Sắc mặt Vưu Thần sau câu nói của Vưu San càng trầm xuống đến mức người ngoài nhìn vào đều phải run rẩy khiếp sợ. Đặt Vưu Chiếu Hy trở về mặt đất đầy tuyết, y xoạt một tiếng đứng thẳng người, chân mày nhíu chặt lại.

"Đưa em ấy về Vưu gia trước đi."

Vưu Kiện lúc này ngẩng mặt nhìn anh trai, trong lòng ẩn hiện linh cảm không lành, định lên tiếng trấn tĩnh lại bị Vưu Thần khoát tay ngăn chặn.

"Đừng nói gì cả."

Vưu Kiện thoáng nhăn mày, song cũng không hé miệng nửa lời. Vưu San ngược lại căng thẳng lo lắng hơn gấp bội, cô ngập ngừng hỏi:

"Vậy còn anh thì sao?"

Vưu Thần quay lưng về phía của bọn họ, trước khi nhấc chân lướt đi như một cơn gió, y chỉ để lại vỏn vẹn vài chữ, "Giải quyết ân oán."

...



Trước cửa dinh thự của Sầm gia bỗng nổi lên một cơn bão tuyết. Bên ngoài cây cối nghiêng ngả vần vũ cùng với tuyết dưới mặt đất, cuộn lên thành từng hình lốc xoáy. Những kẻ đang gác cửa nhìn thấy cảnh tượng này, không tránh khỏi thất kinh, chạy tán loạn.

Mải cho đến khi giữa màn lốc xoáy trắng xóa, một thân ảnh đen tuyền thoắt ẩn thoắt hiện, những kẻ đó mới bình tĩnh đứng lại, quan sát cho thật kỹ.

"Có phải...Đại Thần không?"

"Là Đại Thần! Đại Thần đó!"

"Chúng ta phải làm sao?"

Một đám người nhốn nháo ngay tại cửa trước của dinh thự, bởi vì bọn họ nhận ra được người vừa nổi một cơn thịnh nộ tạo ra bão tuyết là ai, cho nên càng túng quẫn không biết nên giải quyết như thế nào. Nếu trực tiếp xông ra, chắc chắn mạng sống sẽ như một con kiến chết dưới tay của con người. Nếu không trực tiếp xông ra, nhắm mắt làm ngơ để Vưu Thần cứ như vậy bước vào bên trong, tính mạng của bọn họ cũng không thể bảo toàn được.

Trong lúc mãi băn khoăn, Vưu Thần đã đem theo một sắc mặt ngàn vạn người đều không dám đến gần càn quấy ăn nói hàm hồ đứng trước mặt bọn người canh gác. Khi nhận ra bóng đen che khuất đi một tầng ánh sáng mờ ảo phía trên, cả đám người lập tức quỳ rạp dưới đất.

Hô lớn một tiếng kính nể, "Đại Thần đến!"

Vưu Thần lạnh lùng liếc nhìn đám người dưới chân mình, không nói một lời liền trực tiếp đẩy mạnh cánh cửa, bước vào bên trong. Khi cửa mở toang, gió cùng tuyết ở bên ngoài theo đường thổi xộc vào, khiến cho bầu không khí vốn ấm áp phút chốc biến mất.

Sầm Hiểu Phi ngồi trên vị trí cao nhất, bên tai sớm nghe thấy những động tĩnh từ bên ngoài, lại không hề có một chút phản ứng nào. Bàn tay chống bên má, ả ta nâng mắt biếng nhác nhìn Vưu Thần đang nổi cơn thịnh nộ bước đến gần.

"Vưu Thần, ngươi...vừa phá giấc ngủ của ta."

Vưu Thần ngẩng đầu nhìn Sầm Hiểu Phi từ phía dưới, nhận ra sắc mặt của ả hồng hào tươi tỉnh, cơn giận trong lòng càng lúc càng như sóng to gió lớn ngoài biển, cuộn trào không dứt.

Khẽ cười lạnh một tiếng, y đáp, "Còn Sầm gia các người vừa đánh thức một con quỷ."

Sầm Hiểu Phi im lặng lắng nghe, sau đó ngồi thẳng dậy, tựa hồ đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị Vưu Thần náo loạn nơi này một trận, vô cùng bình tĩnh nói:

"Vưu Thần, tôi nói cho cậu biết, cậu từng nhiều lần phá đi luật lệ của tộc. Bây giờ lại còn thêm một chuyện nuôi dưỡng yêu hồ trong Huyết tộc, đó là tội không thể tha thứ. Cậu nổi điên cũng được, nhưng mà...luật chính là luật."

"Tộc có luật của tộc." Vưu Thần nở một nụ cười lạnh lẽo khiếp sợ, "Tôi cũng có luật của mình. Mau gọi hai người em trai của cô ra đây, chào tôi một tiếng cho phải phép đi chứ?"

Kỳ thực, chưa bao giờ Sầm Hiểu Phi chứng kiến bộ dạng phẫn nộ oán hận này của Vưu Thần, cho nên trong lòng ả ta cũng muôn phần lo sợ. Vì bản thân Sầm gia, nói đến cùng vẫn là dưới Vưu gia một trướng. Đặc biệt là Vưu Thần kia, hàng vạn người trong tộc đều phải nể nương kính sợ y, thậm chí là phục tùng không điều kiện.

Sự việc lần này, Sầm Hiểu Phi đứng bên ngoài, không hề nhúng một ngón tay vào. Nhưng tính mạng của hai người em trai cũng đang cận kề nguy hiểm, thân là chị Cả, Sầm Hiểu Phi thật sự...không biết nên làm gì.

"Vưu Thần."

Sầm Hiểu Phi đứng dậy, chiếc áo nhung dài đến gót chân lê trên nền đất, từng bậc lại từng bậc, ả ta bước xuống, đi đến trước mặt Vưu Thần.

"Chuyện lần này, cậu liệu có thể..."

Vưu Thần không nghe đến nửa chữ tiếp theo, thô bạo duỗi cánh tay siết nắn khuôn cằm của Sầm Hiểu Phi, kéo sát lại gần mình, oán hận gằn từng chữ một:

"Đừng, cầu, xin, tôi."

Nói xong, Vưu Thần vung tay hất mạnh Sầm Hiểu Phi xuống sàn nhà. Chính vì hành động này của y đã khiến cho Sầm Hạc Phi từ trước đến giờ yêu thương chị mình hơn cả bản thân phải xuất đầu lộ diện.

"Vưu Thần, sao ngươi dám?" Sầm Hạc Phi từ trong góc tối lao nhanh đến chỗ của y, không nghĩ y đã lường trước được chuyện này, qua khóe mắt đã tóm được hắn ta trong bàn tay.

Ngần cổ bị năm ngón tay thon dài vốn lạnh lẽo siết chặt đến mức nổi lên cả gân xanh. Vưu Thần điên cuồng ấn mạnh Sầm Hạc Phi từ phía bên này, bay thẳng qua vách tường ở phía đối diện. Cú va chạm mạnh mẽ đến mức tường cũng đã nứt ra thành nhiều đường rãnh nhỏ. Sầm Hạc Phi rơi từ trên không xuống mặt đất, trong miệng phun ra một ngụm máu, lồng ngực đau đớn tựa hồ xé ra làm hai.

Sầm Hiểu Phi nhìn thấy cảnh tượng này, thảng thốt kêu lên, "Đừng, xin cậu Vưu Thần, xin cậu---"

Vưu Thần mặc kệ lời cầu xin khẩn thiết của Sầm Hiểu Phi, bước nhanh đến bên cạnh Sầm Hạc Phi, đưa tay nhấc bổng hắn ta lên, một lần nữa ném hắn từ trên cao xuống đất. Cơ thể liên tục va chạm hung hãn, từng đốt xương cũng muốn gãy làm nhiều mảnh nhỏ. Sầm Hạc Phi căn bản không thể chịu được, nhất thời nằm im bất động, rên rỉ đau đớn.

"Bao nhiêu đây, có hề gì chứ?" Vưu Thần từ sâu trong đôi mắt ẩn lên nét thê lương thống khổ.

Sầm Hiểu Phi gượng người ngồi dậy, nhưng bụng lại đau quặn lên, phía dưới đôi chân bỗng xuất hiện một dòng máu đỏ chảy xuống. Ả ta đau đớn co người lại, toàn thân run rẩy, vậy mà vẫn cố gắng lê thân người đến gần chỗ của Sầm Hạc Phi.

"Hạc Phi...Vưu Thần, tôi xin cậu, Hạc Phi không phải là người trực tiếp ra tay. Trong chuyện này còn có phần của ba cậu nữa. Nếu như ông ấy không xác nhận thân phận của Vưu Chiếu Hy, chúng tôi cũng không biết. Một phần nữa, người ra tay giết chết Chiếu Hy chính là...Là...là..."

Sầm Hiểu Phi cuối cùng cũng đến bên cạnh em trai mình, mặc kệ máu từ chân chảy xuống không ngừng, bụng quặn lên từng cơn như dày vò ả.

Vưu Thần lãnh đạm nhìn cơ thể của Sầm Hiểu Phi chảy máu, càng không lưu tâm thắc mắc vì sao lại có máu chảy xuống ở nơi đó. Y nhìn ả ôm lấy Sầm Hạc Phi bật khóc nức nở, giống như vừa mất đi một người vô cùng quan trọng ở trong lòng, không khỏi bật cười một tiếng lạnh lẽo.

"Chỉ cần liên quan đến người họ Sầm, đều phải chết!"

Một lời tuyên bố thẳng thừng khiến cho Sầm Chấn Phi nấp trong bóng tối cảm thấy bị khiêu khích. Hắn ta từ đầu chí cuối đứng ngoài chiêm ngưỡng kịch hay, lại bị một màn đau thương của Sầm Hiểu Phi cùng Sầm Hạc Phi làm cho ghê tởm, rốt cuộc từ trên cao lao nhanh xuống dưới.

"Những kẻ có tội, không phải đều nên bị như vậy sao?"

Vưu Thần nghe thấy giọng nói, chậm rãi quay người lại, đối diện là Sầm Chấn Phi mang một gương mặt ngụy trang đầy giả tạo, nụ cười hết sức ngoan độc thâm hiểm và thỏa mãn trước cái chết của hai người kia.

"Chính mày." Vưu Thần lãnh đạm lên tiếng, vẫn chưa vội vàng động thủ, mi mắt nặng nề nhấc lên thêm một chút, cố gắng ghi khắc rõ bộ mặt khốn nạn của Sầm Chấn Phi.

Sầm Chấn Phi tựa hồ không còn sợ hãi, dõng dạc nói, "Phải, chính là tao. Là tao đã đẩy nó xuống vực. Thương xót sao? Mày, có thấy đau lòng không? Ngày trước mày từng vênh váo cao ngạo nói luật là để lách, nhưng mà tao đây không muốn để mày lách. Sao nào? Rất phẫn uất? Rất đau lòng?"

"Ha ha..." Sầm Chấn Phi dường như trở nên điên loạn, ngửa cổ cười lên một cách man dại, "Huyết tộc này rồi sẽ chỉ còn một mình tao, một mình tao...trấn giữ, cai trị...một mình tao nắm toàn bộ quyền hạn..."

Vưu Thần trầm mặc nhìn vẻ cuồng dại của Sầm Chấn Phi, càng hiểu rõ hơn bản chất con người của hắn ta. Ngày trước hắn luôn là người im hơi lặng tiếng, mọi việc đều đứng bên ngoài không can thiệp vào, nhưng nào ngờ, dã tâm của hắn càng thâm độc hơn mấy phần. Ngoài dã tâm muốn chiếm đoạt chức quyền của Vưu gia, Sầm Chấn Phi còn muốn giết chết người chị gái cùng anh trai đã nảy sinh mối tình loạn luân ghê tởm. Đứa trẻ trong bụng Sầm Hiểu Phi, sớm muộn đều sẽ không được sống sót, vì hắn sẽ tự tay giết chết nó trước khi nó được sinh ra trên cõi đời này.

Thứ ghê tởm, tốt nhất nên chết đi.

Vưu Thần nhắm nhẹ mắt lại, cảm nhận sâu sắc mùi vị máu tanh hòa lẫn cùng lòng dạ dã tâm của kẻ trước mặt. Chẳng mấy chốc, y mở mắt, cánh tay bất ngờ duỗi thẳng về phía trước, ánh mắt tập trung điều khiển sợi dây xích ở gần đó, trói chặt Sầm Chấn Phi lại. Dây xích theo lệnh của y trói siết hắn đến không thể thở được. Thế nhưng hắn vẫn mỉm cười, cười đến quái dị, cười đến điên dại, rốt cuộc lại nghiêng đầu nói:

"Cho dù có giết chết tao thì người mày yêu cũng không thể sống lại được. Vưu Thần, có biết trước khi chết, nó đã nói gì hay không?"

Vưu Thần nhíu chặt chân mày nhìn Sầm Chấn Phi, bàn tay tăng thêm một lực khiến cho dây xích càng thắt chặt vào.

Sầm Chấn Phi đau đớn, mặc sức hét lên rồi nói, "Người mày yêu trước khi chết...đã...đã gọi tên của mày. Là tên của mày, ha ha ha...Nhưng mà mày không có ở đó, không hề có mặt ở đó để cứu người yêu của mày, thật là đáng thương, ha ha..."

Người yêu mày trước khi chết đã gọi tên của mày.

Người yêu mày trước khi chết đã gọi tên của mày.

Giọng cười man dại của Sầm Chấn Phi khiến cho Vưu Thần càng lúc càng căm hận, thân người nhấc lên, giành lấy một thanh kiếm ở gần đó, từ phía bên này, lao mạnh về phía của Sầm Chấn Phi, đường kiếm xé gió xuyên thủng vào lồng ngực của hắn. Máu men theo lưỡi kiếm chảy xuống đỏ sẫm một màu. Sầm Chấn Phi không cười nữa, thay vào là sắc mặt méo mó vặn vẹo khó coi, cúi nhìn lưỡi kiếm đã đâm xuyên hơn phân nửa.

"Vưu Thần..." Máu từ miệng trào ra, Sầm Chấn Phi nghiến răng, "Mày..." Từ khó coi, hắn nở một nụ cười mê dại, "...vẫn không thể cứu được Vưu Chiếu Hy, ha...a--"

Vưu Thần theo lời nói của Sầm Chấn Phi, dứt khoát cầm chuôi kiếm ấn mạnh vào một lần nữa, lưỡi kiếm kéo theo huyết nhục chảy xuống.

Sầm Chấn Phi ngã xuống mặt đất, toàn thân bị nhấn chìm trong máu. Vưu Thần không rút lại thanh kiếm, cúi xuống lạnh nhạt nhìn hắn, "Đáng lý mày phải bị đau đớn thêm một chút nữa, thằng khốn."

...



Vưu Thần trở về nhà, bàn tay cùng quần áo đều dính máu khiến cho người trong nhà đều bị dọa một trận thất kinh.

Vưu Kiện liếc nhìn cảnh tượng này, trong đầu thầm hiểu ra vừa có sự việc như thế nào. Vưu San ở bên cạnh tinh thần vẫn chưa thể bình tĩnh, toan bước về phía của y, muốn hỏi thăm nhưng lại nghe thấy giọng của y cất lên.

"Tại sao ông lại làm như thế?"

Vưu Quán Thanh lúc này từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy quần áo của con trai đều dính máu, chân mày không khỏi nhíu lại. Bên cạnh còn nghe thấy giọng điệu tức giận kia, ông cũng ngầm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Bình thản đi đến trước mặt Vưu Thần, Vưu Quán Thanh cười nhạt:

"Sao lại không thể làm?"

Vưu Thần siết chặt nắm tay, ngay lúc này y thật sự muốn chối bỏ mối quan hệ cha con của hai người, căm giận nhìn ông ta, gằn mạnh từng chữ:

"Chẳng phải tôi từng cầu xin ông hay sao? Vưu Chiếu Hy là người tôi yêu, là người duy nhất mà tôi yêu thương. Vì sao ông vẫn cố tình không hiểu lời tôi nói?"

Vưu Quán Thanh nghiêm mặt, "Con đang nói chuyện với ai có biết hay không? Dùng giọng điệu xấc xược đó mà nghe được sao?"

Vưu Thần lần này bật cười, "Nhờ ông mà tôi đều đã mất tất cả. Đừng để tôi phải nhìn thấy ông thêm một lần nào nữa."

Nói xong, y nhìn sang tuyết hồ đang nằm trên ghế, một lớp vải trắng che ngang thân mình nó, "Đây không phải là Tiểu Hy. Chỉ là một con cáo bình thường mà thôi."

Mọi người xung quanh nghe thấy, đều sững người nhìn y. Ánh mắt Vưu Thần nhìn tuyết hồ trước mặt một lúc một lãnh đạm, lại xen lẫn đau thương không muốn chấp nhận sự thật, quay đầu gọi lớn:

"Người đâu?"

Ngay sau đó, một đoàn người tập họp lại trước phòng khách, trầm mặc cúi đầu.

Vưu Thần nhìn đám người vệ sĩ, thấp giọng ra lệnh, "Lục khắp Bắc Kinh này lên, tìm cho bằng được Vưu Chiếu Hy. Một góc nhỏ cũng không được bỏ sót! Không tìm được thì đừng quay về!"

Đám người vệ sĩ nghe lệnh, liếc nhìn nhau đầy khó hiểu.

"Còn không mau đi?" Vưu Thần một lần nữa quát lớn đầy nghiêm túc, sau đó quay đầu nói với Vưu Kiện, "Đem chôn cất nó đi. Tiểu Hy, vài hôm nữa sẽ trở về thôi."

"Anh ấy thật sự không ổn..." Vưu San cúi mặt khóc rấm rứt.

Vưu Kiện trầm mặc không nói, nghe theo lời anh trai, đem tuyết hồ kia chôn xuống đất ở sau nhà.

Ngày đêm trôi qua, Vưu Thần tuyệt nhiên nhốt mình ở trong thư phòng. Một động tĩnh cũng không phát ra, càng không biết y sống chết ra sao, vì không có ai dám bước vào trong xem xét tình hình như thế nào.

Đã ba ngày ba đêm, đám người vệ sĩ thật sự lục tung cả Bắc Kinh này lên, nhưng một dấu vết nhỏ nhoi của Vưu Chiếu Hy cũng không thể tìm ra. Bọn họ họp lại một chỗ, vẻ mặt khó coi nhìn nhau, rốt cuộc lại phải gồng mình dưới trời rét lạnh mà đi tìm một người đã mất.

Sau một tuần, đám người vệ sĩ trở về.

"Cậu Cả, bọn họ đã trở về."

Vưu Thần ở trong phòng nghe một câu này, đôi mắt nhắm nghiền phút chốc mở lớn. Bộ dạng của y lúc này càng nhìn càng không thể nhận ra đó là Vưu Thần cao ngạo tuấn mỹ lãnh khốc của ngày trước. Đôi mắt đau thương thức trắng nhiều đêm nên trông càng mệt mỏi u tối. Dưới cằm cũng lún phún những sợi râu cứng và ngắn, đủ khiến cho sắc mặt của y tiều tụy đến mức nào.

Đứng bật dậy, Vưu Thần bước ra khỏi phòng, đi nhanh xuống dưới trước sân. Đám người vệ sĩ thật sự trở về, không sót một ai, chỉ duy nhất không có người mà y muốn tìm.

Đưa mắt nhìn qua nhìn lại nhiều lần, Vưu Thần rốt cuộc nhíu mày, thấp giọng hỏi, "Người đâu?"

Một người trong bọn họ cúi đầu, "Cậu Cả, đã một tuần, chúng tôi chia nhau lùng sục khắp Bắc Kinh, nhưng mà..."

"Cậu Cả, chúng tôi không làm tròn trách nhiệm, thật xin lỗi..."

"Cậu Cả, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng..."

Từng người một bước lên, quỳ gối trước mặt của y, khẩn thiết thông báo.

Tuyết vẫn rơi không ngừng, làm bạc từng mái tóc đang ở ngoài sân.

Vưu Thần lãnh đạm đưa mắt nhìn bọn họ, chân mày rướn cao lên như tự hỏi, một hồi sau liền đưa tay rút lấy một thanh kiếm của một vệ sĩ bất kỳ. Thanh kiếm sắc bén chỉa thẳng trước mặt một người, Vưu Thần bất giác cười lên lạnh lẽo điên dại:

"Các người có biết, điều gì khiến người khác bất mãn nhất hay không?"

Cả đám người nhìn nhau, một hồi sau lắc đầu, "Chúng tôi không biết, thưa Cậu Cả."

Vưu Thần lại mỉm cười, đôi mắt ẩn chứa thất vọng đau thương, đường kiếm bất ngờ vút lên cao, sau đó chém thẳng xuống một nam vệ sĩ gần nhất. Mũi kiếm xuyên qua quần áo, cắm vào da thịt, máu tuôn trào.

Động tác dứt khoát của Vưu Thần phút chốc khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt. Vưu Kiện lần này không thể nhịn được, bước lên nói:

"Anh Cả, anh đừng cố chấp mà ra tay giết người vô tội."

Vưu Thần nhướn cao chân mày, không đáp lời Vưu Kiện, tiếp tục chỉa mũi kiếm đến vệ sĩ khác, nói, "Thứ khiến ta bất mãn nhất, chính là những câu từ đằng sau hai tiếng "nhưng mà"...Giống như các người vậy, khiến cho ta vô cùng chán ghét, vô cùng...vô cùng...chán ghét!"

Dứt lời, Vưu Thần cuồng dã dùng một thanh kiếm giết sạch tất cả các vệ sĩ đã đi tìm kiếm Vưu Chiếu Hy. Máu nhuộm đỏ cả một mảnh sân.

"Đều vô dụng, tất cả đều vô dụng..."

"Chỉ một người lại không thể tìm được..."

Vưu Thần buông thanh kiếm, quay người thất thần đi qua khu vườn của loài hoa màu đỏ, nơi mà hai người từng hứa hẹn sẽ không bao giờ rời xa nhau. Nực cười, quả là nực cười. Vì sao một người lãnh khốc như y lại vội vàng tin vào một lời hứa chẳng có căn cứ?

Đứng lặng dưới trời tuyết, Vưu Thần mơ màng nhìn thấy những hình ảnh trước kia của Vưu Chiếu Hy. Một tiểu hồ ly suốt ngày bám theo sau y, nằng nặc muốn học hỏi nhiều thứ từ y, muốn tìm sự chú ý của y, càng muốn chiếm lấy trái tim của y. Rốt cuộc tiểu hồ ly đó đã thành công, thành công mỹ mãn. Nhưng cuối cùng, lại đem trái tim của y vứt xuống vực thẳm sâu hút, không cách nào tìm lại, không cách nào chữa lành.

Vưu Kiện không rõ từ lúc nào đã đi tới bên cạnh, chìa trong tay ra một chiếc vòng, "Đây là thứ đã ở trên người của con tuyết hồ ngày hôm qua."

Vưu Thần đón lấy chiếc vòng trong lòng bàn tay, nhiệt độ lành lạnh khiến cho tinh thần của y thoáng tỉnh táo. Chiếc vòng này đúng thật là món quà mà y tặng cho cậu. Không thể lầm được...

Siết chặt chiếc vòng trong tay, Vưu Thần toàn thân đau đớn, quay người đi tìm nơi chôn cất tuyết hồ ngày hôm qua. Ở khu vườn phía sau, một phần đất hơi nhô lên, bia mộ khắc ba chữ, Vưu Chiếu Hy.

Tuyết phủ lên lớp đất mới đắp được một tuần, trắng xóa, lạnh lẽo, giống như trái tim của y hiện tại vậy.

Vưu Thần sau một hồi đứng lặng nhìn xuống phần mộ kia, rốt cuộc lại vô lực ngã khụy xuống đất. Đầu gối ấn sâu xuống lớp tuyết, bàn tay duỗi ra phủi đi mảng tuyết bám trên phần mộ. Càng phủi, tuyết lại càng rơi nhiều hơn. Mải đến khi bàn tay của y đã lạnh cóng, da thịt gần như nứt ra chảy máu, Vưu Thần cúi thấp đầu, thì thào:

"Em từng hứa sẽ không rời bỏ tôi, không phải sao? Ngay lúc này, tôi cô độc lắm, Tiểu Hy. Vì sao lại nhẫn tâm rời bỏ tôi như thế?"

Vưu Thần nhíu chân mày, khóe môi lại gượng gạo cười lên vô cùng khó coi, "Đều là tại tôi, tại tôi không thể bảo vệ cho em, tại tôi đã khiến em phải chịu đau đớn... Vưu Chiếu Hy, tôi phải làm sao đây?"

"Tiểu Hy, xin lỗi em..."

"Nếu được, tôi xin em, mỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của tôi, và tiếp tục yêu tôi, có được không? Tôi nguyện sống mãi trong giấc mơ của bản thân, để được tiếp tục...ở bên cạnh em."

Giữa màn đêm tịch mịch, bỗng một thanh âm xé lòng cất lên, từ một người nam nhân, lòng dạ muôn đời sắt đá. Giọt nước mắt này của người, thật sự đã chất chứa bao nhiêu phiền muộn đau lòng thống khổ mà thành?

Ở phía sau, Vưu San đứng ngây người một chỗ, nước mắt không rõ rơi xuống từ lúc nào, "Anh ấy, đã khóc."

Vưu Kiện ôm lấy bả vai của em gái, ánh mắt thăng trầm, cúi mặt đáp, "Rốt cuộc, cũng đã có thể khóc rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau