Thân Làm Đội Trưởng, Cần Phải Lạnh Lùng

Chương 94

Trước Sau
Nhưng mà công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí*, nếu như muốn thử đồ vật tính thêm tiền này, ít nhất phải làm chúng nó tỉnh tỉnh, bằng không căn bản không thể thử được.

(*Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí (Luận ngữ – Vệ Linh Công): Người thợ muốn hoàn thành tốt công việc của mình thì trước tiên phải mài công cụ sắc bén.)

Ngu Chiếu Hàn lại đọc lại hướng dẫn sử dụng một lần nữa, nói: “Xin em hãy làm nó lên.”

Thời điểm quan trọng này, không phải nên được thực hiện trong một bầu không khí ái muội, mặt đỏ tim đập, ngay cả nhiệt độ trong không khí cũng tăng cao sao? Vì sao cậu lại có cảm giác quen thuộc như đang làm thí nghiệm hoa học vậy?

Thời Độ cùng Ngu Chiếu Hàn mắt to nhìn mắt nhỏ: “Anh coi nó là cần cẩu sao, muốn lên là lên?”

Ngu Chiếu Hàn cầm cái túi nhựa nhỏ, giảng đạo lý cho bạn trai: “Thời Độ, năm nay em đã 18 tuổi, thanh niên 18 tuổi hẳn là muốn lên là lên mới đúng.”

Thời Độ cười ha hả: “Thái quá, nếu như theo cách nói của anh, việc này đơn giản giống như uống nước sao? Dù sao em làm không được. Hơn nữa, nó là thân thể độc lập, căn bản không chịu khống chế của em. Anh nói với em cũng vô dụng, anh phải nói với nó mới đúng.”

“Nó không nghe hiểu anh nói chuyện.”

Thời Độ nhướng mày: “Anh không thử thì sao biết được?”

Ngu Chiếu Hàn nghĩ nghĩ, nói: “Anh vẫn nên nói với em đi, sau đó em thay anh truyền đạt lại—— chồng ơi chào buổi tối, hôm nay chồng thi đấu thật là đẹp trai quá, vợ rất thích chồng.”

Thời Độ: “……”

Người đẹp lạnh lùng kêu ba tiếng chồng liên tiếp, đừng nói là thanh niên 18 tuổi, dù là đàn ông 28 tuổi cũng muốn lên.

Ngu Chiếu Hàn nhìn chằm chằm vào quần vận động của Thời Độ, vươn tay chọc một cái: “Em xem, này không phải có thể sao?”

Thời Độ tự sa ngã mà bưng kín mặt: “Không hổ là anh.”

Ngu Chiếu Hàn xé gói bao bên ngoài, mặt không chút cảm xúc nói, “Thả lỏng, anh đeo giúp em.”

Ngu Chiếu Hàn lấy ra tinh thần nghiên cứu trăm phần trăm, nghiêm khắc dựa vào hướng dẫn tiến hành từng thao tác một, còn đặc biệt chú ý không để đầu ngón tay chạm vào để tránh móng tay cắt phải phần nhựa.

“Được rồi.” Ngu Chiếu Hàn thưởng thức kiệt tác của mình, “Hóa ra cái này dùng đơn giản như vậy.”

Thời Độ tay ôm đấu, sống không còn gì luyến tiếc: “Anh chơi xong rồi sao? Chơi xong rồi chúng ta tắm rửa ngủ đi.”

Ngu Chiếu Hàn ngẩng đầu nhìn cậu: “Đương nhiên không có, em còn chưa thử mà.”

“Chưa thử?” Thời Độ buồn cười nói, “Chưa thử thì anh đang làm gì đó.”

“Đây chỉ là bước trang bị thôi,” Ngu Chiếu Hàn không lưỡng lự nói, “Em phải thử trên người anh chứ.”

Thời Độ cho rằng chính mình nghe lầm, hoang mang nói: “Không phải, anh có ý tứ gì…… Đêm nay? Hiện tại?”

“Ừ, ngày mai không cần huấn luyện, dù anh không thoải mái cũng không sao cả.” Ngu Chiếu Hàn nằm yên ở trên giường, nhắm mắt lại, “Em đến đây đi.”

Thời Độ: “.”

Nhìn bộ dáng thấy chết không sờn kia của Ngu Chiếu Hàn, nếu không phải anh có gương mặt kia, Thời Độ còn sợ chính mình lại muốn héo. Tuy rằng trên thực tế, cậu chưa từng héo lần nào cả.

Nói héo chỉ là do cậu quen mienjg mà thôi. Ở cùng Ngu Chiếu Hàn, làm sao cậu có thể héo được.

Trong ánh đèn ấm áp, Ngu Chiếu Hàn nằm ở trên giường, hai mắt nhắm chặt. Rõ ràng anh đang khẩn trương đến mức lông mi run rẩy, mười ngón tay nắm chặt trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu tình nào.

Người bình thường dù có P cũng không dám P thành Ngu Chiếu Hàn, bởi vì quá không chân thật, người khác liếc mắt nhìn một cái là biết thật hay giả.

Nhìn anh, Thời Độ dần dần mặt đỏ tim đập, chỉ cảm thấy ngay cả nhiệt độ trong không khí cũng tăng cao.

Ngu Chiếu Hàn đợi nửa ngày không chờ đến Thời Độ, đang muốn mở mắt ra liền cảm giác trên giường trầm xuống, hơi thở quen thuộc của thanh niên tiến lại gần anh.

Ngực Ngu Chiếu Hàn căng thẳng, trái tim nhỏ như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Thật là kỳ quái, trong nhận thức của anh, giữa cặp tình nhân, đi đến bước này là chuyện rất bình thường cũng giống như bọn họ phải phục bàn sau mỗi trận đấu vậy, anh đã sớm chuẩn bị kỹ lưỡng. Nhưng vì sao khi thật sự đến giai đoạn này, anh vẫn khẩn trương như vậy chứ.

Âm thanh Thời Độ vang lên bên tai anh, tiếng nói trầm thấp hơn ngày thường nhiều, nhưng giọng điệu vẫn là giọng mà anh quen thuộc: “Đừng khẩn trương, anh khẩn trương khiến em cũng thực khẩn trương.”

Ngu Chiếu Hàn lấy hết can đảm mở mắt ra, giơ tay bám lấy bả vai thanh niên: “Anh cố gắng, em cũng đừng khẩn trương.”

……

Một giờ sau, Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ ngồi song song ở trên giường, cúi đầu, lướt di động. Nhiệt độ trong phòng cực thấp nhưng cũng không bằng nhiệt độ trên người Thời Độ.

Ngu Chiếu Hàn nói: “Thời Độ, anh đã hỏi giấu tên ở trên mạng”

Vẻ mặt Thời Độ như bị sỉ nhục, “A, anh đúng là dám đi hỏi.”

“Em yên tâm, rất nhiều cặp tình nhân cũng giống như chúng ta, lần đầu tiên nếm thử đều thất bại. Còn có người thửu mười mấy lần mới thành công.”

Thời Độ nhấc mi mắt lên: “Thiệt hay giả.”

“Thật sự.” Ngu Chiếu Hàn sờ sờ mái tóc xám của em trai, an ủi, “Cặp tình nhân nam nữ cũng sẽ gặp phải vấn đề này, chưa chắc một đêm đã thành công, huống chi là chúng ta. Yên tâm đi, cái này cũng không chứng minh được chúng ta là đôi tình nhân ngu ngốc.”

Thời Độ bực bội mà gãi gãi tóc: “Chủ yếu là anh vừa mới nói đau là em cũng không dám động, em sợ làm anh càng đau hơn.”

Ngu Chiếu Hàn thầm nghĩ cái này mà còn có thể ném nồi cho anh sao. Chuyện đó vốn dĩ đã đau, nếu đổi lại là em thì em cũng đau thoi, dù là thanh niên cơ bắp cũng sẽ đau.



Nhưng anh thông cảm  em trai uổi còn nhỏ không hiểu chuyện, chỉ nói: “Em có thể mặc kệ anh chết sống.”

“Không được,” Thời Độ không chút nghĩ ngợi mà nói, “Còn phải đánh thi đấu, em không thể làm hư anh.”

Cậu cũng đã tra ở trên mạng, loại chuyện này nếu như thao tác không đúng, nói không chừng sẽ khiến cho người nóng lên rồi phát sốt, nếu nghiêm trọng còn có thể sẽ phải nhập viện.

Ngu Chiếu Hàn thở dài: “Thời Độ, vậy phải làm sao đây?”

Thời Độ im lặng hồi lâu, Ngu Chiếu Hàn cũng im lặng cùng cậu. Bỗng nhiên, Thời Độ ngồi ngay ngắn.

“Em thật không cam lòng.” Thời Độ hít sâu một hơi, dốc sức làm lại, “Không được, chúng ta thử lại một lần.”

Ngu Chiếu Hàn cũng đồng ý: “Nếu không, chúng ta đổi tư thế, em thử ở vị trí đằng sau đi? Có lẽ sẽ đơn giản hơn một ít.”

Ngu Chiếu Hàn nhanh chóng phát hiện chuyện này không liên quan gì đến tư thế, nên đau vẫn sẽ đau.

Anh nhịn không được mà kêu nhẹ ra tiếng: “A.”

Thời Độ nắm eo Ngu Chiếu Hàn, vừa vô tội lại không thể hiểu được, “Nó cũng chưa đụng tới anh, anh ‘A’ cái gì?”

Ngu Chiếu Hàn quay đầu giải thích, “Bởi vì lát nữa nó tới nhất định anh sẽ đau, cho nên anh ‘a’ trước một chút, ấp ủ cảm tình.”

Trên mặt Thời Độ đầy vẻ phức tạo mà nhìn anh hồi lâu, bỗng nhiên cười lớn: “Phụt ——”

Lưng Ngu Chiếu Hàn trầm xuống, là do Thời Độ cười đến không thể chống người được, toàn bộ sức nặng đè lên người anh.

“Chúng ta thật sự giống như hai đứa ngốc mà.” Thời Độ cười nói, “Cười chết em……”

Ngu Chiếu Hàn nhăn mi lại, “Thời Độ, em có thể nghiêm túc được hay không? Cái này không buồn cười chút nào.”

“Mẹ nó, không thử, cùng lắm thì yêu đương tinh thần cả đời.” Thời Độ đổi thành ngồi, ôm Ngu Chiếu Hàn vào trong ngực, “Thấy Cá Cá đau đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, em mẹ nó đều đau lòng muốn chết, còn thử cái rắm gì.” Thanh niên cúi đầu, hung hăng hôn một cái lên môi Ngu Chiếu Hàn, giống như đang cắn hơn là hôn: “Hôm nay thử cái khác  —— mấy ngày này anh không cần chỉ huy đúng không?”

“Ừ, không cần.”

Hai người đánh răng xong rổi ra khỏi phòng vệ sinh, Thời Độ đặt Ngu Chiếu Hàn lên giường, nói: “Chờ, em lấy pizza cho anh ăn.”

Lăn lộn hai giờ, pizza đã sớm lạnh, Thời Độ còn dùng nồi hâm nóng một chút.

Tuy rằng lúc nãy cũng rất k1ch thích nhưng  Ngu Chiếu Hàn vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc. Anh đeo bao tay cầm pizza, trước tiên cắn một miếng rồi đưa tới bên miệng Thời Độ, “Chờ đánh chung kết xong, em muốn làm hư anh thế nào cũng không sao.”

“Hẳn là.” Thời Độ nhai nhai rồi nuốt miếng pizza xuống, “Hoặc là như nụ hôn đầu, chờ em đột nhiên có ý tưởng mới.”

Ngu Chiếu Hàn hỏi: “Cái gì gọi là ý tưởng mới?”

Thời Độ nửa thật nửa giả nói: “Ví dụ như chuốc thuốc anh., nhân lúc anh ngủ liền tấn công, như vậy anh sẽ không kêu đau nữa. Cái này gọi là gì nhỉ? À, là mê / gian.”

Hai mắt Ngu Chiếu Hàn sáng lên, “Đây là ý kiến hay, đến lúc đó em mê / gian anh đi.”

Thời Độ: “…… Anh đừng báo cảnh sát là được.”

Hôm sau là ngày nghỉ ngơi, mọi người ở R. H đều thả lỏng một chút. Trừ bỏ Lục Hữu Sơn vẫn kiên trì phục bàn, dù là Ngu Chiếu Hàn cũng sẽ không huấn luyện thêm.

Khoảng thời gian trước, anh phải áp lực từ việc có khả năng phải yêu xa với bạn trai cùng chuẩn bị cho trận đấu với Lawman, thật sự bị mệt quá rồi. Shine cũng là người, đã là người thì cần phải có thời gian nghỉ ngơi.

Ngu Chiếu Hàn ngủ cùng Thời Độ đến giữa trưa mới rời giường. Sau khi dọn dẹp qua, bọn họ chuẩn bị đến đại lộ Champs-Élysées dạo một vòng, thuận tiện đếm xem Viện bảo tàng Louvre có bao nhiêu Louvre, Nhà thờ Đức Bà Paris có bao nhiêu thánh mẫu. Thời Độ còn muốn mua giúp mẹ cậu hai cái túi không mua được ở trong nước. giúp hắn mẹ mua hai cái ở quốc nội mua không được bao bao.

Thời Độ biết mẹ mình sẽ đau lòng con trai, sẽ không mạnh bạo ép buộc cậu như ba cậu, dỗ cho mẹ vui vẻ là chuyện rất đơn giản. Một khi mẹ mình thỏa hiệp, những chuyện khác đều không sao cả, còn ba cậu… Ba cậu là ai.

Hai người đi dạo Paris nửa ngày rồi mới quay về khách sạn, Ngu Chiếu Hàn đột nhiên hỏi: “Thời Độ, em còn buồn bực sao? Bởi vì đầu đêm thất bại mà buồn bực.”

“Em vẫn ổn. Dù sao cũng chuẩn bị thi đấu tiếp, lúc này phân tâm cũng không tốt. Nhưng mà…” Thời Độ nhìn quanh bốn phía, sau khi đảm bảo những người khác không nghe được cuộc nói chuyện của cậu với Ngu Chiếu Hàn mới nói tiếp, “Không thể để cho người khác biết hai chúng ta ngốc đến mức không biết lăn giường được, hiểu không?”

“Hiểu, anh sẽ không nói với người khác.” Ngu Chiếu Hàn bảo đảm, “Anh chỉ muốn nói, nếu như em còn cảm thấy buồn bực, chúng ta có thể tìm Phô Mai trút hận.”

Thời Độ: “…… Hả?”

Ở khách sạn không có sẵn phòng huấn luyện, lão Đàm đã bao một căn phòng họp loại nhỏ để cung cấp địa điểm cho bọn họ phục bàn cùng huấn luyện.

Ngu Chiếu Hàn nói muốn giúp Phô Mai huấn luyện thêm cũng không chỉ là thuận miệng nói chơi. Trước đó ở khu thi đấu phía Đông, hai C trâu bò nhất khu đều ở trong đội mình, tuy rằng Phô Mai cũng bị nhắm vào nhưng tỷ lệ bỏ mình vẫn duy trì ở mức độ thấp.

Hiện tại tới khu thi đấu phía Tây, có bắn tỉa có tỷ lệ bể đầu không khác Shine là mấy, lại có thích khách động tí là mở chiêu lớn giết một lúc ba mạng người, bị bọn họ nhằm vào, vú em muốn cống sót thì chỉ có thể dựa vào đồng đội mạnh hoặc là luyện ra một thân di chuyển như loài rắn mà thôi.

Trong trò chơi có mười anh hùng phụ trợ để Phô Mai lựa chọn, đối thủ solo của cậu cũng không phải người khác mà chính là hai người được đề cử MVP của giải thường quy mùa này, hai C nhà mình.

Nếu như cậu học Giang Địch chơi vú em bạo lực, một mình đấu với một C trình độ trung bình cũng không phải là không có hy vọng, nhưng mà đây là Timeless cùng Shine.

Thắng là không có khả năng, cả đời này cũng không thể thắng được. Ngu Chiếu Hàn cũng không trông cậy vào việc Phô Mai có thể thắng. Yêu cầu cảu cậu với Phô Mai là,: “Thời điểm Timeless tới giết cậu, có thể sống thêm giây nào thì hay giây đó. Chờ đến khi lên sân thi đấu chính thức, nhất định có thể tranh thủ đợi thêm một, hai giây chờ đồng đội tới chi viện.”

Vì thế, trong căn phòng bình thường này, Phô Mai đã trải qua quãng thời gian u ám nhất trong cuộc đời của mình.

Cậu bị ninja giơ một đao chém chết từ phía sau, lại bị Đấu sĩ từ trên chời giáng xuống tung một chùy gi3t chết, rồi lại bị virus bỗng nhiên hiện thân xâm lấn tra tấn mà chết;

Cậu bị bom nổ chết, bị búa đánh chết, bị bẫy rập kẹp chết, bị laser bắn chết……



Cái cậu chơi không phải là trò chơi chiến thuật, mà là trò chơi kinh dị.

Muời anh hùng của Phô Mai đều được luyện, mỗi annh hùng có mười mạng —— cậu bị Timeless đơn giết một trăm lần.

Lần thứ một trăm linh một, cậu khắc sâu cái gì gọi là tuyệt vọng.

Vú em nhỏ của cậu nhu nhu nhược nhược co lại ở trong góc, tự cho là đã tránh được tầm mắt của thích khách, không ngờ giây tiếp theo đã nghe thấy giọng nói của nữ thích khách vang lên bên tai, “Lại gặp mặt rồi, cục cưng.”

Sống lưng Phô Mai chợt lạnh, không chút nghĩ ngợi mà nhảy vào trong sông, tự mình giết bản thân mình.

Thời Độ nói: “Anh làm gì? Trượt tay?”

Vẻ mặt Phô Mai như chết lặng: “Ninh khả chi đầu bão hương tử, Hà tằng xuy lạc bắc phong trung*.”

(*Bài thơ: Hoạ cúc – 畫菊 (Trịnh Tư Tiếu – 鄭思肖)

畫菊  

花開不並百花叢,

獨立疏籬趣未窮。 

寧可枝頭抱香死,

何曾吹落北風中。

Hoạ cúc

Hoa khai bất tịnh bách hoa tùng,

Độc lập sơ ly thú vị cùng.

Ninh khả chi đầu bão hương tử,

Hà tằng xuy lạc bắc phong trung.

Dịch nghĩa

Hoa cúc nở không cùng lúc với trăm loài hoa khác,

Đứng riêng ở rào thưa, cũng thật là thú vị.

Thà rằng ôm hương chết trên cành cây,

Chứ không bao giờ chịu rụng rơi trong gió bắc lạnh buốt)

Thời Độ hiểu rõ, quay đầu nói với Ngu Chiếu Hàn: “Báo cáo đội trưởng, nơi này có người đang mặc kệ.”

Ngu Chiếu Hàn đi tới, liếc xéo Phô Mai một cái. Bả vai Phô Mai co rụt lại, cúi đầu nhận sai: “Đội trưởng tui sai rồi.”

Ngu Chiếu Hàn nói: “Timeless đi nghỉ một lát, đến lượt tôi tới.”

Nếu như đánh với Timeless là chơi trò chơi kinh dị thì đánh với Shine chính là trò chơi tang thi nguy cơ sinh hóa. Ít ra quái vật còn có thể thấy được, nhưng đấy với Shine lại có cảm giác sợ hãi không thể diễn tả được.

Cậu sẽ không biết anh là ai, anh ở đây, cậu cũng không nhìn thấy anh, chỉ có thể nhìn thấy một điểm đỏ ở trên đầu mình, sau đó —— phanh!

【RH.Shine đánh chết RH.Cheese】

Một súng bắn chết, ngay cả thời gian cho cậu nhảy sông cũng không có.

Ngu Chiếu Hàn thở ơ nói: “Cậu cho rằng cậu đã trốn rất kỹ sao? Trong ống ngắm của tôi, đầu cậu rất lớn, trốn cũng không có tác dụng.”

Sau khi Phô Mai phát hiện ra điểm đỏ đã điên cuồng che giấu đầu mình, nếu đổi thành một tay bắn tỉa khác thì chưa chắc đã có thể bể đầu.

Phô Mai suy yếu nói: “Thực xin lỗi……”

Nhưng thời gian phản ứng của cậu đã nhanh hơn không ít,” Nên mắng thì mắng, nhưng nên khen vẫn phải khen, “Không tồi, có tiến bộ.”

Phô Mai đã không còn đếm được số lần mình bị bể đầu, vốn dĩ cậu đã sắp hoảng loạn, nhưng đội trưởng vừa khen như vậy,, nháy mắt đã đầy máu sống lại: “Tiếp tục chứ đội trưởng, tui cảm thấy tui có thể bị cậu bắn thêm 100 lần nữa, tui có thể……”

Câu nói của cậu bị tiếng lão Đàm mở cửa cắt ngang.

“Các vị,” lão Đàm tươi cười đầy mặt, “Nhìn xem ai tới này.”

Một người đàn ông tóc dài đi sau lão Đàm vào phòng họp. Dáng người đó thon dài, mái tóc màu đỏ rượu buộc thành đuôi ngựa, mi mắt cười cong cong.

“Hiến Hiến?!” Phô Mai bỗng chốc đứng lên, tiến lên ôm chặt Tề Hiến, “Ô ô ô Hiến Hiến cuối cùng anh cũng tới! Anh không biết mấy ngày qua em đã trải qua thế nào đâu!”

“Anh biết mà, anh nghe lão Đàm nói, nghe nói em đã chết hơn hai trăm lần, đầu bắp bị đội trưởng bắn nát.” Tề Hiến đơn giản an ủi Phô Mai một chút rồi đẩy cậu ra, hướng về phía Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ.

“Anh Hiến đến từ lúc nào đó.” Thời Độ cùng Tề Hiến chạm nắm tay, “Cũng không báo trước với bọn em một tiếng.”

Tề Hiến cười nói: “Muốn cho mọi người niềm vui bất ngờ.” Anh nhìn Ngu Chiếu Hàn, “Đội trưởng.”

Ngu Chiếu Hàn nhợt nhạt cười: “Hoan nghênh về đơn vị, Clown.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau