Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương

Chương 25: Thần linh không yêu người đời (8)

Trước Sau
Ý của thần linh đó là, ngài sợ sao?

Morren chưa từng gặp qua chuyện này. Cậu đánh bạo, học theo động tác mà thần linh đã từng làm với mình, đưa tay lên, xoa tóc Vernes.

"...Đừng sợ."

Hành động vượt qua phép tắc này khiến cho giọng cậu hơi run, ngón tay cũng chỉ dám chạm hờ lên. Vừa mới chạm vào những sợi tóc mềm mượt nhưng lạnh lẽo kia, cậu đã rụt lại như bị điện giật.

Thần linh cười với cậu một tiếng, hoàn toàn không muốn truy cứu khi bị người phàm sờ đầu.

Vì vậy, trái tim của Morren hiện lên những bong bóng màu hồng không đúng lúc chút nào, cậu cũng cười ngây ngô theo.

Vernes dằn lại những suy tư trong lòng, ôm Morren tiếp tục bước lên.

Khi bọn họ có thể nhìn thấy con chim di cư cuối cùng ở đằng xa, Morren biết, cậu thật sự đã đến gần Thiên Quốc rồi.

Cả hai đều hơi im lặng.

Morren là vì kính sợ, chuyện này thậm chí khiến cho cậu vô thức ngừng thở. Mà thần linh, có lẽ là bởi sự "sợ hãi" không thể gọi tên kia.

Morren cũng phát hiện ra, càng về sau, thần linh càng đi chậm. Cậu chỉ có thể lặng lẽ nắm lấy tay của đối phương, truyền cho ngài một chút sức lực nhỏ bé.

Khi giẫm lên con chim thứ ba rồi đến thứ hai đếm ngược, Vernes hoàn toàn dừng lại. Những con chim mà Vernes đã bước lên đều bay đi, nơi này chỉ còn lại đường đi tiếp, không còn đường quay lại, ngay cả một cơ hội trở về cũng không có.

Nhìn lại, sau lưng chỉ còn lại một khoảng trời xanh trống rỗng. Nhìn xuống, dưới chân chỉ còn biển sâu vô tận.

Thứ mà bọn họ có thể tiếp xúc, chỉ là những con chim di cư có thể bay đi bất cứ lúc nào. Đây là một tình cảnh khiến người ta vô cùng không có cảm giác an toàn, chỉ sợ có thể sẽ bị mất trọng lượng mà rơi xuống.

Thế nhưng, hai người cũng không có tinh thần để suy nghĩ về những điều này.

Morren như đánh mất năng lực nói chuyện, đương nhiên cũng không thể làm gì đó để khích lệ Vernes bước tiếp một bước cuối cùng. Cậu chỉ không chớp mắt nhìn thế giới trên tầng mây.

Nơi này dường như không khác nhân gian là bao, thậm chí còn hỗn loạn hơn một chút.

Đập vào mắt cậu là một cây đại thụ trụi lá cực kì rõ ràng, lá cây khô héo và cành cây rơi xuống, ngổn ngang khắp nơi, tan hoang như có gió lớn thổi qua.

Từng cung điện nguy nga dường như đều trở thành những phế tích, có chỗ thì bị gãy nứt cột đá, có bên thì mái hiên sụp đổ, chỉ còn mang lại cảm giác khi cái đẹp bị tàn phá ở khắp nơi, không hùng vĩ nguy nga như trong tưởng tượng của Morren một chút nào.

Thậm chí, Morren còn chú ý đến, có một mảng màu đỏ lớn như "vết máu" ở dưới đất, khiến cho người ta không khỏi nghĩ đến rằng, ở đây đã từng phát sinh một chuyện thảm khốc đến nhường nào.

Thiên Quốc... tại sao lại có bộ dạng như thế này?

Morren ngây như phỗng, cánh tay đang ôm thần linh bởi vì quá căng thẳng mà bị chuột rút. Cậu nhanh chóng buông ra, vẩy tay.

Bởi vì động tĩnh này của cậu, Vernes bây giờ mới tỉnh táo, lấy lại tinh thần.

Chỉ cần một bước nữa.

Con đường trở thành thần linh chỉ còn một bước cuối cùng, mặc dù cái thế giới của thần linh kia khiến cho người ta nhìn thôi đã sợ.

Có lẽ Vernes cũng nghĩ như vậy. Hắn im lặng rất lâu, há miệng như muốn nói với Morren điều gì đó, thế nhưng, hắn vẫn không nói gì cả. Có thể nhìn thấy được trên gương mặt của thần linh, nội tâm của hắn đang cảm thấy bất an và kháng cự biết bao.

Khi đó, Morren còn tưởng rằng, sự kháng cự của thần linh là bởi bộ dạng suy tàn này của Thiên Quốc. Cho đến khi, Vernes nhấc chân rời khỏi con chim di cư cuối cùng, bước lên Thiên Quốc, có một cành cây lập tức vươn ra, sau đó...

Thẳng một đường đâm xuyên qua ngực của Morren.

"A..."

Cảm giác đau đớn dữ dội dâng lên, không cho người ta một chút thời gian phản ứng, tựa như nhành cây ấy đã chuẩn bị và chờ đợi từ rất lâu rồi.



Morren bởi vì bất ngờ mà không kịp đề phòng, cậu bị cành cây nhấc lên, dùng sức đập xuống đất.

Thời điểm cậu thực sự bị bao phủ bởi đau đớn thống khổ, ngay cả kêu gào cũng không thể thốt lên, trong cổ họng cố gắng phát ra một tiếng rên rỉ. Đau, đau đến mức vặn vẹo cả người.

Trước một giây khi mọi việc xảy ra, thần linh đã sớm bị động nhắm mắt lại. Hắn bị một thứ ánh sáng trắng bao phủ, không ý thức được tín đồ của hắn đã gặp nạn.

Morren theo bản năng giơ tay lên ôm lấy trái tim, nhành cây đâm vào cậu nối liền với một cành cây đại thụ nhọn hoắt ở phía xa, sắc bén hơn mọi cây đao dưới trần gian, trực tiếp xuyên qua thân thể gầy yếu của cậu, sau đó, tàn nhẫn rút về.

Linh cảm của thần linh lúc trước, cái cảm nhận làm ngài bất an và kháng cự đó, có phải là... cái chết của cậu hay không?

Chẳng lẽ, Thiên Quốc không cho phép người phàm bước vào, một khi làm vậy sẽ bị xóa bỏ hay sao?

Dòng máu ấm nóng không ngừng rỉ ra qua những kẽ tay, dường như có người đang moi trái tim của Morren ra, gieo vào bên trong một đóa hoa mang theo gai nhọn.

Khi bông hoa nở rộ, mầm cây từ trong tim cậu đâm chồi nảy lộc, cắm lên từng lớp da thớ thịt khiến nó trầy sứt. Cuối cùng, toàn bộ thể xác của cậu đều sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho đóa hoa.

Đau quá.

Trước khi mất đi ý thức, cậu hoảng hốt nhìn thấy bầu trời ngày càng u ám.

Bên tai văng vẳng vài tiếng sấm, Morren thật sự rất muốn nhét tay vào túi, nắm lấy hai viên đá tròn vo kia, bởi vì cậu có chút sợ hãi.

Thế nhưng, cậu không còn một chút sức lực nào.

Khi cánh tay lạnh băng như đã liệt hoàn toàn bị người khác cầm lấy, Morren đã gần như mất hết ý thức rồi. Mi mắt nặng nề của cậu chỉ muốn khép lại, nhưng trong ánh mắt lại hiện ra bóng dáng của thần linh, vì vậy cậu nghĩ, mình còn có thể chống đỡ thêm một chút nữa.

Vẻ mặt của Vernes chưa bao giờ hoảng loạn như thế, còn mất bình tĩnh hơn cả khi hắn nhìn thấy người gỗ tuột ra khỏi tay áo rồi bị rơi xuống biển lửa.

"Morren..." - Hắn gọi tên cậu như vậy.

Không chỉ có giọng nói, mà ngay cả cánh tay đang nắm lấy Morren cũng không ngừng run lẩy bẩy.

Thần linh luôn bình thản cũng có một mặt như vậy. Hắn giống như một cậu bé mới phát hiện ra, món đồ chơi yêu thích nhất của mình đã vỡ tan mất rồi.

Thì ra, thần không phải vạn năng.

Morren không biết mình ví von như thế có chính xác hay không, bởi vì tuổi thơ của cậu chưa từng có đồ chơi.

Thế nhưng, đúng là sự tồn tại của mình quan trọng hơn người gỗ mà. Morren chậm chạp nghĩ đến điều đó.

Thần linh ngồi xuống. Hắn ôm lấy bả vai của Morren, dịu dàng đặt cậu tựa lên người mình.

Trên vai của hắn có một vầng sáng đỏ tươi bay lượn, thế nhưng ánh sáng của nó dần dần tan biến, chập chờn trong cơn gió dữ dội.

Sấm chớp đã sớm rền vang trên Thiên Quốc, gió bão nổi lên, lốc xoáy vô cùng điên cuồng chuyển động xung quanh, dáng vẻ như muốn cắn nuốt tất cả mọi thứ.

Một tia sét lóe lên mang theo tiếng sấm vang tận trời cao, mưa trút xuống tạo nên những dòng nước ầm ầm như lũ lụt, thế nhưng không hề dội ướt vị trí mà hai người đang ngồi.

Morren thật sự rất muốn bảo thần linh mau chóng rời khỏi cái nơi nguy hiểm này, nhưng mà cậu đã không thể nói được gì nữa. Mỗi lần hít thở đều là một lần da thịt bị xé đến đau đớn, cậu chỉ có thể chậm chạp hô hấp từng hơi yếu ớt.

Nhìn đôi mắt màu trà của Vernes đang bị những giọt nước mưa che lấp, cậu còn muốn đáp lại một câu "Tôi không đau", thế nhưng, có thể là do Thiên Quốc không cho phép người ta nói dối, thế nên cậu vẫn chẳng thể mở miệng được.

Cuối cùng, cậu vét hết sức lực, khó khăn dùng khẩu hình bày tỏ một câu: "Em yêu ngài."

Không biết, thần linh có thể hiểu được nội dung này qua cách biểu đạt yếu ớt ngập ngừng của cậu hay không. Morren chỉ cảm thấy, sau khi thổ lộ điều từ tận đáy lòng, thì cậu thanh thản hơn rất nhiều, giống như cũng không còn cảm nhận được sự đau đớn dai dẳng nữa.

Nhưng mà cậu mệt mỏi lắm rồi, không thể chờ đợi lời hồi đáp của thần linh được, cậu muốn ngủ một giấc trước đã.



Chờ sau khi tỉnh lại, cậu còn phải tiếp tục ngước nhìn thần linh ở dưới nhân gian, mỗi ngày cầu nguyện với ngài, vì ngài mà xây dựng miếu thờ tráng lệ nhất.

Cậu còn phải điêu khắc ra thật nhiều, thật nhiều bức tượng thánh, để cho thần linh không còn bi thương vì người gỗ bé tí kia bị đốt cháy nữa.

......

Đôi mắt Morren nhắm lại.

Cậu không biết rằng, Thiên Quốc chưa bao giờ đổ mưa.

.......

"Ba, mau đóng cửa lại đi!" - Tommy rúc người vào trong tủ, ló đầu qua khe hở chật hẹp, rống to lên với người đàn ông đang đứng trong phòng.

Cửa phòng lại bị thổi tung một lần nữa, gió lớn bên ngoài dường như muốn thổi bay căn nhà này mới thôi!

Hơn nữa còn có sấm sét vang lên, rõ ràng đang là buổi chiều, vậy mà một chút ánh sáng ngoài kia cũng không có. Cả nhà Tommy vô cùng sợ hãi.

"...Tại sao lại như vậy, chúng ta mau cầu nguyện với thần Ymirga! Thần linh Ymirga kính yêu, ngài đã cứu vớt chúng con suốt bảy ngày chìm trong đêm tối, nhất định ngài sẽ không để ý mà bỏ mặc chúng con trước tai họa to lớn này!"

Người đàn ông trung niên nhanh chóng đóng cửa lại, đẩy hết bàn ghế và tất cả đồ đạc chống lên cửa, sau đó cũng trốn thật nhanh vào trong tủ, trên tay ông còn cầm một bức tượng bằng ngọc giống như tượng thánh cỡ nhỏ.

Thế nhưng, hai chân ông mềm nhũn, trước khi bước vào còn ngã nhào một cái, hai tay trái lại không quên giơ cao tượng thánh lên.

"Mẹ, mẹ có thể đừng khóc được không!" - Tommy vốn đã sợ lắm rồi, lại còn nghe thấy tiếng mẹ cậu đang khóc, trong lòng không thể chịu nổi.

"Làm thế nào đây, làm thế nào đây? Mọi người nói xem, thằng nhóc Morren kia còn sống không?" - Dì khóc sướt mướt, nức nở nói, vào thời khắc nguy hiểm này có lẽ lại kích thích bà nhớ về một thành viên khác trong gia đình mình.

"......"

Đột nhiên nhắc tới cái tên này khiến cho cả nhà rơi vào yên lặng, trong phút chốc, cả phòng chỉ còn lại tiếng gió gào thét và tiếng mưa ào ào.

Tommy còn có thể hồi tưởng lại được gương mặt đầy kiên nghị của đối phương lúc bọn họ rời đi.

Cậu ta tỏ vẻ vì sự an toàn của tất cả mọi người, tự nguyện rời khỏi thuyền, để cho đám người bọn họ mau trốn thoát, còn mình cậu ta ở lại thị trấn nhỏ kia, tự sinh tự diệt dưới sự săn lùng của dân di cư phương Bắc.

Lúc nào cũng như thế, Morren lúc nào cũng tỏ vẻ anh hùng như thế. Cậu ta nhất định sẽ cho rằng mình thật vĩ đại nhỉ?

Tommy không thích Morren, càng không thích dáng vẻ anh dũng của cậu ta. Bởi vì, rất nhiều lúc, tư chất bình thường của cậu đều bị so sánh với hành động vĩ đại của cậu ta, làm nổi bật lên vẻ kém cỏi của mình.

Ít nhất là, Tommy cảm thấy như vậy.

Nhưng vào giờ phút này, cậu ngồi trong tủ nhìn cánh cửa đen thui, luôn cảm giác mình đang thấy được đôi mắt đen của Morren.

Sau đó, gió lùa vào cửa nhà. Cửa tủ chuyển động kịch liệt, không ngừng rung lắc, như muốn sập xuống đến nơi.

Cuối cùng, nó lìa khỏi tủ, rơi xuống đất, vỡ vụn. Động tĩnh này khiến bọn họ run lẩy bẩy đứng lên. Lúc nào thì tai họa này mới chấm dứt đây?

Tommy nhìn cha mẹ đang lớn tiếng khẩn cầu thần linh Ymirga, rùng mình. Cậu nhắm hai mắt lại, rúc vào một góc, không nhìn tấm gỗ đen nhánh đã vỡ tan trên đất nữa.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, cậu nghe thấy một tiếng "ầm" vang lên thật lớn, sau đó là những vụn đá rơi xuống tủ quần áo chật hẹp.

"Nhìn xem bà làm cái gì rồi kìa! Đồ đàn bà ngu ngốc, thần linh sẽ giáng tội bà!" - Ba Tommy thảm thiết gào lên, vang vọng trong không gian nhỏ này. Cậu che miệng, nhìn người mẹ không ngừng khóc nức nở rồi lắc đầu, sợ hãi đến mức muốn gục ngã.

"Không phải như vậy, là tượng thánh giống như tự vỡ ra, tôi không hề đập nó!" - Mẹ thét lên, ôm đầu mình, sau đó giống như điên lên mà vùi đầu xuống đất vơ vét những mảnh đá vụn.

Dường như, trên cổ của của bức tượng thánh, đại biểu cho đại nhân Ymirga, bị nứt ra...

Thành nhiều mảnh nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau