Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương
Chương 61: Hải Yêu ngày tận thế (2)
......
Khi tỉnh lại, Morren phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại.
Quần áo trên người cậu cũng được đổi sang một bộ khác có chất lượng vải vóc rất tốt. Dễ thấy đây không phải chiếc giường ghép dành cho mười hai người ở tầng dưới cùng.
Ở đây không có mùi hôi thối nào hết, thậm chí còn tràn ngập hương thơm nhàn nhạt. Căn phòng này vừa rộng rãi vừa sáng sủa, trang trí xung quanh cũng rất tinh xảo và lộng lẫy. Rõ ràng đây là chỗ ở của những người thuộc tầng lớp thượng lưu.
"Rốt cuộc cậu cũng tỉnh. Hai trận mưa trôi qua rồi mà không dậy, lỡ ngủ tiếp có khi thuyền cũng cập bến mất! Người nào không biết còn tưởng cậu cao quý hơn cậu chủ nhà chúng tôi đấy."
Người đàn ông mặc âu phục đang ngồi trên chiếc ghế dựa bên cạnh cửa. Anh ta nghe thấy động tĩnh thì ngay lập tức liếc mắt sỉ vả, thế nhưng ngữ điệu cũng không cay nghiệt như nội dung cho lắm.
Anh ta nói xong thì muốn đứng lên, nhưng còn chưa kịp nhấc chân thì một cái chân ghế bỗng dưng bị gãy. Con tàu vốn đã đung đưa chẳng vững vàng gì, nên nó khiến anh ta hoàn toàn mất thăng bằng mà ngã chỏng vọng rồi kêu rên một tiếng.
Morren vội vàng ngồi dậy, từ từ ngẫm nghĩ tình huống trước mắt.
Mấy giây sau, cậu rốt cuộc mới đưa ra một kết luận: Sau khi cậu hôn mê, cậu chủ Victor rơi xuống biển giống cậu cũng được cứu và đã tỉnh lại, thậm chí còn tỉnh lại sớm hơn cậu. Nếu không thì với tư cách là một người hầu thân cận, người đàn ông kia không thể ung dung như thế được.
Nhưng mà sao cậu lại xuất hiện ở nơi này?
Cậu có phúc phận gì mà lại được ngủ ở một căn phòng sang trọng đến thế cơ chứ!
"Chất lượng kiểu gì vậy..."
Người đàn ông đứng lên, bực mình đạp cái chân ghế bị gãy một nhát, vừa xoa mông vừa cắn răng chịu đựng bước đến gần Morren: "Cậu chủ nhà chúng tôi nói, sau khi cậu tỉnh lại cũng không cần rời khỏi đây, cứ thoải mái nghỉ ngơi ở chỗ này."
"Là sao?" - Morren ngẩn ngơ.
Người đàn ông bĩu môi nói: "Làm sao tôi biết được. Bây giờ cậu chủ đang được bác sĩ Devon khám tổng quát, dù sao thì trước khi cậu chủ quay về, trách nhiệm của tôi là không được để cậu đi khỏi căn phòng này."
"...Tôi hiểu rồi."
Morren nuốt nước miếng, vén chăn lên rồi đi xuống giường. Sau khi cẩn thận chỉnh lại mặt giường cho phẳng phiu, cậu thận trọng đứng ở một bên.
Có lẽ là cậu chủ muốn hỏi cậu điều gì đó cho nên mới yêu cầu cậu đứng ở đây đợi lệnh.
Nói không chừng trước khi rơi xuống nước, hắn cũng thấy ảo giác kỳ quái kia, nên mới chuẩn bị hỏi rõ ràng một người "có kinh nghiệm" như cậu?
Morren đột nhiên nghĩ đến khả năng này, sắc mặt càng trở nên trắng bệch.
Thật ra trong lòng cậu có rất nhiều nghi vấn. Trước khi mất ý thức, cậu không thể đứng trên góc độ của người khác để thấy được hiện trường một cách trọn vẹn bởi vì mọi thứ được phát sinh quá nhanh. Nhưng sự vô lý trong đó, Morren coi như là người đã đích thân trải qua, cho nên cậu có tư cách phát biểu nhất.
Lan can trên tàu được thiết kế không hề thấp một chút nào, theo lý thuyết thì không thể liên tiếp xảy ra chuyện người khác chủ động nhảy xuống biển được. Nếu như sự an toàn của con tàu này chưa được kiểm nghiệm, gia tộc Scott làm sao dám sử dụng nó?
Họ càng không thể nào đưa cậu ấm "cao quý" nhà mình đi theo. Mặc dù cậu ấm này được đồn thổi rằng hắn vốn không phải người được tư bản chiều chuộng, nhưng mạng của hắn vẫn đáng giá hơn người khác rất nhiều.
Tuy vậy, con tàu vững chắc này lại liên tiếp xảy ra hai sự kiện rất nguy hiểm. Đối với người trong cuộc như Morren mà nói, cậu vô cùng tỏ tường rằng mình không hề tìm đường chết, cái loại cảm giác không khống chế được cơ thể đó thậm chí đã ghi tạc vào trong linh hồn cậu, mỗi lần nghĩ đến là mỗi lần phát run cả lên.
Mà bộ dạng của cậu ấm kia lại còn say sóng choáng váng đến mức không thể đứng vững...
Dù sao Morren cũng không tận mắt chứng kiến, nên cậu không dám khẳng định có phải hắn dùng sức để nôn mửa nhiều quá nên mới ngã xuống hay không.
Trong lòng rối rắm không thôi, cậu đứng ở một góc trong phòng và không dám tạo nên một cử động nhỏ nào. Cho đến khi tiếng mở cửa vang lên, cậu vẫn còn đang đắm chìm trong những suy nghĩ ngổn ngang của mỉnh.
"Cậu chủ! Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi ạ!" Người đàn ông mặc âu phục vồn vã tiếp đón như thể một con cún lớn đang vẫy đuôi không ngừng.
Morren nghe thấy giọng nói của anh ta thì lập tức ngẩng đầu lên, đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy Victor - cậu ấm suốt mười ngày chưa từng xuất hiện vì bị say sóng.
Dáng vẻ của hắn dường như hơi khác với lúc mà cậu nhìn lướt qua trên boong tàu.
Bây giờ trông Victor vừa thong dong vừa anh tuấn, còn có vẻ... Morren không có cách nào hình dung ra được.
Cậu thấy có vẻ như trạng thái của hắn đã khá khẩm lên một chút. Chẳng biết vì sao nhưng Morren lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương, nên bèn hốt hoảng cúi đầu xuống.
Thể chất dễ say sóng của Victor là một trong những chủ đề bàn tán của các thủy thủ vào buổi đêm.
Mặc dù Morren chưa từng góp chuyện, nhưng cũng bị động tiếp thu khá nhiều quan điểm của người khác.
Bọn họ nói hắn rõ ràng không biết bơi, nhưng lại không biết tự lượng sức mình mà vẫn muốn đi lên tàu để chứng minh bản thân cho cha hắn.
Kết quả là, không ngờ hắn vừa không có năng lực, đã thế ngày thứ nhất ra khơi đã dính lời nguyền say sóng, thậm chí còn không ra khỏi phòng. Theo lý thuyết thì hắn là người nắm quyền trên con tàu này, nhưng thực tế địa vị còn không cao bằng Quark - người được coi là "phó lãnh đạo" mà gia tộc Scott phái tới.
Trong những lời bàn luận của họ về Victor đều mang theo một vẻ khinh thường rất rõ ràng. Tất nhiên bản chất của sự coi khinh đó có lẽ chỉ là kết quả của cảm giác ghen tị và ham muốn được trộn lẫn trong lòng bọn họ mà thôi.
"...Lâu rồi không gặp, ta rất nhớ em." - Victor ung dung nói.
Giọng nói của hắn trầm khàn hấp dẫn, ngữ điệu ôn hòa chậm rãi mang theo một cảm giác khá tình tứ. Victor hoàn toàn ngó lơ người hầu đang cúi người giành công với hắn, mà chỉ mỉm cười rồi bước đến gần "mục tiêu" đã xác định từ trước của mình.
Tốc độ di chuyển của hắn không nhanh, nhưng Morren cảm thấy khó thở và lúng túng một cách bất lực khi hắn đang từng bước ép sát đến mình. Tuy trái tim đang đập cực nhanh, Morren lại không thể biết mình đang "sợ" điều gì.
"...Cũng chỉ mới hơn một tiếng thôi, thưa cậu chủ." - Người đàn ông kia đang càu nhàu phủ nhận ở phía sau. Anh ta há miệng ra như muốn nói tiếp, nhưng khi ngẩng đầu lên và đối diện với ánh mắt của cậu chủ nhà mình thì đột nhiên im bặt.
Lòng bàn tay vô thức toát mồ hôi, anh ta cảm thấy ánh mắt lạnh như băng kia như đang hóa thành thực thể và đâm xuyên qua cơ thể của mình.
Anh ta nuốt nướt miếng, ngơ ngác đứng tại chỗ, thậm chí còn cẩn thận hít thở từng chút một. Đôi chân của anh ta không nghe theo khống chế mà run lên, đây là phản ứng bản năng của con người khi cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần. Mãi cho đến khi cảm giác tựa như một loài động vật ăn cỏ đang bị một loài động vật ăn thịt tấn công này qua đi, anh ta mới dần dần thấy khiếp sợ.
Cậu chủ nhà Scott, cái người mà từ trước đến giờ vừa hòa nhã vừa yếu đuối, làm sao lại biết tỏ ra một bộ dạng như thế?
Hơn nữa sao anh ta lại có thể bị cậu chủ dọa sợ đến mức như kia?
Người đàn ông đó định thả lỏng và to gan chen miệng nói thêm, lấy đó làm tiền đề che giấu khoảnh khắc mất thể diện ban nãy. Thế nhưng khi anh ta muốn mở miệng ra lần nữa thì lại nhận ra rằng, sự sợ hãi vẫn còn ở đó.
Vỏn vẹn chỉ vì một ánh mắt, anh ta đã mất đi cảm giác thảnh thơi khi đối diện với cậu ấm mà mình sớm chiều tiếp xúc dưới một căn phòng.
—— Cậu chủ nhà anh ta, dường như có điểm nào đó, không giống với trước kia...
Sự khác nhau ấy khiến cảm giác sợ hãi và khủng hoảng dâng lên từ sâu thẳm trong linh hồn của anh ta. Người hầu hoảng sợ cúi đầu, không dám cất lên một tiếng nào nữa.
Có câu nói bép xép kia của người hầu, Morren mới nhận ra Victor vừa nói gì với cậu.
Cậu và hắn quen thuộc đến vậy à?
Lâu rồi không gặp? Tính cả bây giờ thì tổng cộng bọn cậu mới gặp nhau đúng hai lần.
Victor cũng hơi mất giá quá rồi. Hắn lại có thể thân thiện với thủy thủ ở tầng lớp dưới cùng đến vậy, thân thiện đến một mức quái lạ.
Cậu không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ miễn cưỡng nở một nụ cười thiện chí. Morren cẩn thận duy trì khoảng cách đúng mực với cậu ấm kia, khi thấy hai người càng sát gần nhau thì cậu càng lùi về sau vài bước đề kéo dãn khoảng cách.
Thế nhưng hiển nhiên là Victor không hề muốn như vậy.
Hắn "đuổi" Morren đến mức cậu dính sát vào tường, sau đó...
Ôm lấy cậu vào lòng như thể đã quen từ rất lâu về trước.
Khi tỉnh lại, Morren phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại.
Quần áo trên người cậu cũng được đổi sang một bộ khác có chất lượng vải vóc rất tốt. Dễ thấy đây không phải chiếc giường ghép dành cho mười hai người ở tầng dưới cùng.
Ở đây không có mùi hôi thối nào hết, thậm chí còn tràn ngập hương thơm nhàn nhạt. Căn phòng này vừa rộng rãi vừa sáng sủa, trang trí xung quanh cũng rất tinh xảo và lộng lẫy. Rõ ràng đây là chỗ ở của những người thuộc tầng lớp thượng lưu.
"Rốt cuộc cậu cũng tỉnh. Hai trận mưa trôi qua rồi mà không dậy, lỡ ngủ tiếp có khi thuyền cũng cập bến mất! Người nào không biết còn tưởng cậu cao quý hơn cậu chủ nhà chúng tôi đấy."
Người đàn ông mặc âu phục đang ngồi trên chiếc ghế dựa bên cạnh cửa. Anh ta nghe thấy động tĩnh thì ngay lập tức liếc mắt sỉ vả, thế nhưng ngữ điệu cũng không cay nghiệt như nội dung cho lắm.
Anh ta nói xong thì muốn đứng lên, nhưng còn chưa kịp nhấc chân thì một cái chân ghế bỗng dưng bị gãy. Con tàu vốn đã đung đưa chẳng vững vàng gì, nên nó khiến anh ta hoàn toàn mất thăng bằng mà ngã chỏng vọng rồi kêu rên một tiếng.
Morren vội vàng ngồi dậy, từ từ ngẫm nghĩ tình huống trước mắt.
Mấy giây sau, cậu rốt cuộc mới đưa ra một kết luận: Sau khi cậu hôn mê, cậu chủ Victor rơi xuống biển giống cậu cũng được cứu và đã tỉnh lại, thậm chí còn tỉnh lại sớm hơn cậu. Nếu không thì với tư cách là một người hầu thân cận, người đàn ông kia không thể ung dung như thế được.
Nhưng mà sao cậu lại xuất hiện ở nơi này?
Cậu có phúc phận gì mà lại được ngủ ở một căn phòng sang trọng đến thế cơ chứ!
"Chất lượng kiểu gì vậy..."
Người đàn ông đứng lên, bực mình đạp cái chân ghế bị gãy một nhát, vừa xoa mông vừa cắn răng chịu đựng bước đến gần Morren: "Cậu chủ nhà chúng tôi nói, sau khi cậu tỉnh lại cũng không cần rời khỏi đây, cứ thoải mái nghỉ ngơi ở chỗ này."
"Là sao?" - Morren ngẩn ngơ.
Người đàn ông bĩu môi nói: "Làm sao tôi biết được. Bây giờ cậu chủ đang được bác sĩ Devon khám tổng quát, dù sao thì trước khi cậu chủ quay về, trách nhiệm của tôi là không được để cậu đi khỏi căn phòng này."
"...Tôi hiểu rồi."
Morren nuốt nước miếng, vén chăn lên rồi đi xuống giường. Sau khi cẩn thận chỉnh lại mặt giường cho phẳng phiu, cậu thận trọng đứng ở một bên.
Có lẽ là cậu chủ muốn hỏi cậu điều gì đó cho nên mới yêu cầu cậu đứng ở đây đợi lệnh.
Nói không chừng trước khi rơi xuống nước, hắn cũng thấy ảo giác kỳ quái kia, nên mới chuẩn bị hỏi rõ ràng một người "có kinh nghiệm" như cậu?
Morren đột nhiên nghĩ đến khả năng này, sắc mặt càng trở nên trắng bệch.
Thật ra trong lòng cậu có rất nhiều nghi vấn. Trước khi mất ý thức, cậu không thể đứng trên góc độ của người khác để thấy được hiện trường một cách trọn vẹn bởi vì mọi thứ được phát sinh quá nhanh. Nhưng sự vô lý trong đó, Morren coi như là người đã đích thân trải qua, cho nên cậu có tư cách phát biểu nhất.
Lan can trên tàu được thiết kế không hề thấp một chút nào, theo lý thuyết thì không thể liên tiếp xảy ra chuyện người khác chủ động nhảy xuống biển được. Nếu như sự an toàn của con tàu này chưa được kiểm nghiệm, gia tộc Scott làm sao dám sử dụng nó?
Họ càng không thể nào đưa cậu ấm "cao quý" nhà mình đi theo. Mặc dù cậu ấm này được đồn thổi rằng hắn vốn không phải người được tư bản chiều chuộng, nhưng mạng của hắn vẫn đáng giá hơn người khác rất nhiều.
Tuy vậy, con tàu vững chắc này lại liên tiếp xảy ra hai sự kiện rất nguy hiểm. Đối với người trong cuộc như Morren mà nói, cậu vô cùng tỏ tường rằng mình không hề tìm đường chết, cái loại cảm giác không khống chế được cơ thể đó thậm chí đã ghi tạc vào trong linh hồn cậu, mỗi lần nghĩ đến là mỗi lần phát run cả lên.
Mà bộ dạng của cậu ấm kia lại còn say sóng choáng váng đến mức không thể đứng vững...
Dù sao Morren cũng không tận mắt chứng kiến, nên cậu không dám khẳng định có phải hắn dùng sức để nôn mửa nhiều quá nên mới ngã xuống hay không.
Trong lòng rối rắm không thôi, cậu đứng ở một góc trong phòng và không dám tạo nên một cử động nhỏ nào. Cho đến khi tiếng mở cửa vang lên, cậu vẫn còn đang đắm chìm trong những suy nghĩ ngổn ngang của mỉnh.
"Cậu chủ! Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi ạ!" Người đàn ông mặc âu phục vồn vã tiếp đón như thể một con cún lớn đang vẫy đuôi không ngừng.
Morren nghe thấy giọng nói của anh ta thì lập tức ngẩng đầu lên, đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy Victor - cậu ấm suốt mười ngày chưa từng xuất hiện vì bị say sóng.
Dáng vẻ của hắn dường như hơi khác với lúc mà cậu nhìn lướt qua trên boong tàu.
Bây giờ trông Victor vừa thong dong vừa anh tuấn, còn có vẻ... Morren không có cách nào hình dung ra được.
Cậu thấy có vẻ như trạng thái của hắn đã khá khẩm lên một chút. Chẳng biết vì sao nhưng Morren lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương, nên bèn hốt hoảng cúi đầu xuống.
Thể chất dễ say sóng của Victor là một trong những chủ đề bàn tán của các thủy thủ vào buổi đêm.
Mặc dù Morren chưa từng góp chuyện, nhưng cũng bị động tiếp thu khá nhiều quan điểm của người khác.
Bọn họ nói hắn rõ ràng không biết bơi, nhưng lại không biết tự lượng sức mình mà vẫn muốn đi lên tàu để chứng minh bản thân cho cha hắn.
Kết quả là, không ngờ hắn vừa không có năng lực, đã thế ngày thứ nhất ra khơi đã dính lời nguyền say sóng, thậm chí còn không ra khỏi phòng. Theo lý thuyết thì hắn là người nắm quyền trên con tàu này, nhưng thực tế địa vị còn không cao bằng Quark - người được coi là "phó lãnh đạo" mà gia tộc Scott phái tới.
Trong những lời bàn luận của họ về Victor đều mang theo một vẻ khinh thường rất rõ ràng. Tất nhiên bản chất của sự coi khinh đó có lẽ chỉ là kết quả của cảm giác ghen tị và ham muốn được trộn lẫn trong lòng bọn họ mà thôi.
"...Lâu rồi không gặp, ta rất nhớ em." - Victor ung dung nói.
Giọng nói của hắn trầm khàn hấp dẫn, ngữ điệu ôn hòa chậm rãi mang theo một cảm giác khá tình tứ. Victor hoàn toàn ngó lơ người hầu đang cúi người giành công với hắn, mà chỉ mỉm cười rồi bước đến gần "mục tiêu" đã xác định từ trước của mình.
Tốc độ di chuyển của hắn không nhanh, nhưng Morren cảm thấy khó thở và lúng túng một cách bất lực khi hắn đang từng bước ép sát đến mình. Tuy trái tim đang đập cực nhanh, Morren lại không thể biết mình đang "sợ" điều gì.
"...Cũng chỉ mới hơn một tiếng thôi, thưa cậu chủ." - Người đàn ông kia đang càu nhàu phủ nhận ở phía sau. Anh ta há miệng ra như muốn nói tiếp, nhưng khi ngẩng đầu lên và đối diện với ánh mắt của cậu chủ nhà mình thì đột nhiên im bặt.
Lòng bàn tay vô thức toát mồ hôi, anh ta cảm thấy ánh mắt lạnh như băng kia như đang hóa thành thực thể và đâm xuyên qua cơ thể của mình.
Anh ta nuốt nướt miếng, ngơ ngác đứng tại chỗ, thậm chí còn cẩn thận hít thở từng chút một. Đôi chân của anh ta không nghe theo khống chế mà run lên, đây là phản ứng bản năng của con người khi cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần. Mãi cho đến khi cảm giác tựa như một loài động vật ăn cỏ đang bị một loài động vật ăn thịt tấn công này qua đi, anh ta mới dần dần thấy khiếp sợ.
Cậu chủ nhà Scott, cái người mà từ trước đến giờ vừa hòa nhã vừa yếu đuối, làm sao lại biết tỏ ra một bộ dạng như thế?
Hơn nữa sao anh ta lại có thể bị cậu chủ dọa sợ đến mức như kia?
Người đàn ông đó định thả lỏng và to gan chen miệng nói thêm, lấy đó làm tiền đề che giấu khoảnh khắc mất thể diện ban nãy. Thế nhưng khi anh ta muốn mở miệng ra lần nữa thì lại nhận ra rằng, sự sợ hãi vẫn còn ở đó.
Vỏn vẹn chỉ vì một ánh mắt, anh ta đã mất đi cảm giác thảnh thơi khi đối diện với cậu ấm mà mình sớm chiều tiếp xúc dưới một căn phòng.
—— Cậu chủ nhà anh ta, dường như có điểm nào đó, không giống với trước kia...
Sự khác nhau ấy khiến cảm giác sợ hãi và khủng hoảng dâng lên từ sâu thẳm trong linh hồn của anh ta. Người hầu hoảng sợ cúi đầu, không dám cất lên một tiếng nào nữa.
Có câu nói bép xép kia của người hầu, Morren mới nhận ra Victor vừa nói gì với cậu.
Cậu và hắn quen thuộc đến vậy à?
Lâu rồi không gặp? Tính cả bây giờ thì tổng cộng bọn cậu mới gặp nhau đúng hai lần.
Victor cũng hơi mất giá quá rồi. Hắn lại có thể thân thiện với thủy thủ ở tầng lớp dưới cùng đến vậy, thân thiện đến một mức quái lạ.
Cậu không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ miễn cưỡng nở một nụ cười thiện chí. Morren cẩn thận duy trì khoảng cách đúng mực với cậu ấm kia, khi thấy hai người càng sát gần nhau thì cậu càng lùi về sau vài bước đề kéo dãn khoảng cách.
Thế nhưng hiển nhiên là Victor không hề muốn như vậy.
Hắn "đuổi" Morren đến mức cậu dính sát vào tường, sau đó...
Ôm lấy cậu vào lòng như thể đã quen từ rất lâu về trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất