Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương
Chương 75: Trang viên ngày mai
Buổi hòa nhạc được diễn ra vào tám giờ tối tại một sân vận động tầm trung. Ban nhạc Oracle có độ nổi tiếng khá cao, người hâm mộ đã lấp kín khán đài.
Lúc Phương Việt biết rằng Mạnh Duy Nhất yêu thích ban nhạc này thì đã âm thầm tra thông tin của bọn họ. Đây là một ban nhạc gồm bốn người, đi theo thể loại nhạc rock ảo giác*, người hát chính là một cô gái có giọng hát rất ảo diệu.
Phong cách âm nhạc của bọn họ vô cùng đặc biệt, đa số các ca khúc đều mang tính thử nghiệm và sắc thái thần bí khá cao. Trong số đó có bài 《 Thần khúc 》khá nổi tiếng, được phổ nhạc từ bản trường ca cùng tên của Dante, kể lại về một câu chuyện được cải biên.
Lời bài hát dùng ngôi thứ nhất xưng "Tôi", người đó gặp bốn con thú dữ trong giấc mơ giống nguyên tác. Chúng lần lượt là chó sói - tượng trưng cho tham lam, sư tử - tượng trưng cho dã tâm, báo - tượng trưng cho sự hưởng thụ. Điều khác biệt duy nhất đó là, "Tôi" còn gặp một con rắn - tượng trưng cho tình yêu.
Bởi vì không có linh hồn của Virgil chỉ dẫn, "Tôi" chiến thắng ba con thú dữ để tỉnh mộng. Nhưng trong cửa ải cuối cùng khi đối mặt với con rắn, "Tôi" đã để răng nanh của nó găm rách da mà không phản kháng chút nào, mặc cho nọc độc tràn ra toàn thân rồi mỉm cười bước đến cái chết ở trong mơ.
Mở đầu bài hát là một đoạn nhạc ngắn được phối khí từ âm thanh kèn túi của Ấn Độ, nó vừa mới vang lên, người hâm mộ xung quanh Phương Việt đã bắt đầu nhốn nháo. Ấy thế mà lại không có ai mở miệng hát theo, tựa như họ đang sợ rằng mình sẽ phá hỏng cảm giác thiêng liêng kì lạ của bài hát này.
Hai người bọn cậu ngồi ngay mấy hàng đầu đối diện sân khấu, cũng coi như là một chỗ rất đẹp để thưởng thức được buổi hòa nhạc.
Thật ra thì cậu có thể hiểu được rằng bài hát này rất xuất sắc, nhưng tế bào nghệ thuật không hề phong phú khiến cậu không cảm nhận được sự rung động sâu sắc.
"...
Hơi thở và nhịp đập trở về số không
Cay đắng và ngọt ngào hóa bất động
Tiêu diệt tội nhân, thống khổ truy tìm
..."
Âm nhạc lắng xuống, cô gái hát chính nhắm mắt lại và cất lên ba câu hát cuối cùng. Sau khi cô dứt lời, nhạc nền sôi động với tiếng trống dày xéo cõi lòng cất lên lần nữa, ca khúc đầu tiên được kết thúc như vậy.
Những tiếng hò hét chói tai vang lên khắp khán đài, Phương Việt ngồi nghe thêm mấy bài hát tiêu biểu nữa, quả thực đây không phải thể loại nhạc nằm trong phạm vi có thể cảm được của cậu.
Nhưng có một ca khúc ngoại lệ, thuộc thể loại acoustic và có sự chênh lệch về phong cách khá lớn so với những tác phẩm khác của bọn họ. Bài hát mang tên 《 Trang viên ngày mai 》.
Khoảnh khắc âm thanh trong trẻo của đàn ghi-ta vang lên, Phương Việt còn ngây ngẩn mất một lúc. Cậu quả thực không ngờ rằng ban nhạc sẽ thực sự biểu diễn bài hát mà gần đây cậu rất thích. Thành tích của bài hát này không sánh bằng các tác phẩm khác của họ, dùng lời khen ngợi của một số người về bài hát này để hình dung chính là: "Quá khác biệt với phong cách vốn có của ban nhạc, bài này khá bình thường so với những bài có độ nổi tiếng cao khác, hoặc cũng có thể do nó không được quảng bá rộng rãi."
Tay trống nhường sân, người chơi bass huýt sáo, người đánh đàn organ điện tử bắt đầu đặt tay lên phím đàn.
Cô gái hát chính ôm chiếc đàn ghita, cơ thể đung đưa theo từng tiếng đàn nhẹ nhàng. Khoảnh khắc giọng hát trong trẻo như lớp băng sâu nhất vang lên, thời gian trên khán đài như đang ngừng lại.
"Em sẽ gặp lại anh ở trang viên ngài mai
Anh có đôi mắt tựa như người chăn cừu
Trăng sáng nói với em về định mệnh nơi anh
Không đau không ngứa sao gọi là định mệnh
......
Văn thơ tháng sáu và vành tai anh ửng đỏ
Ngày mưa đầu đông có lời tiên tri, phía dưới tường rào có câu hứa hẹn
Nhớ anh em sẽ hóa tình yêu thành bài ca
Ta sẽ gặp lại nhau ở trang viên ngày mai nếu như tỉnh mộng"
Phương Việt đắm chìm vào giai điệu bài hát, tầm mắt đột nhiên hướng lên đối diện với ca sĩ hát chính.
Cậu khó mà phân biệt được cô gái kì lạ đó đang nhìn mình hay là nhìn nhóm người hâm mộ ở phía cậu, nhưng trái tim cậu vẫn vì ánh mắt đó mà đập thật nhanh, trong lòng dâng lên cảm giác căng thẳng như thể bị ai đó chọn trúng.
Đôi mắt của cô gái vừa dịu dàng cũng vừa kiên định. Cô nở nụ cười, bàn tay liên tục gảy đàn, giọng hát dịu êm như lời nỉ non với người yêu.
"Em sẽ gặp lại anh ở trang viên ngày mai." - Cô hát.
......
Mãi đến khi đã kết thúc chuyến đi và trở về trường học, Phương Việt vẫn hơi mất hồn mất vía.
Cậu bị ám ảnh bởi câu hát cuối cùng ấy đến mức suốt dọc đường toàn nhớ đến nó. Tất nhiên không phải cậu bị cô gái hát chính cuốn hút, nhưng cậu lại không thể giải thích được tâm trạng hiện tại của mình.
Trong tai nghe liên tục phát đi phát lại bài hát 《 Trang viên ngày mai 》, điều này dường như trở thành phương pháp duy nhất có thể trấn an cảm xúc lo âu của cậu.
Lúc chào tạm biệt Mạnh Duy Nhất ở dưới sân ký túc, Phương Việt áy náy nói: "Xin lỗi nhé, hai ngày qua tôi cứ trong trạng thái lên mây, tư tưởng cũng đi đâu mất ấy, làm cho chuyến đi ngắn ngủi này không được thú vị như trong kế hoạch."
Cậu cũng nhận ra được bản thân cư xử khá tệ, tính theo một mức nào đó thì quả thực cậu không phải một người bạn đồng hành đạt yêu cầu.
Ai cũng nói đi du lịch cùng nhau thì có thể hiểu được tính cách của đối phương, đây cũng là cách tốt nhất để các cặp đôi đang yêu thử xem cả hai có hợp nhau hay không.
Mạnh Duy Nhất gật nhẹ, nhìn Phương Việt rồi nói: "Không cần xin lỗi, tôi không có không vui, được đi chơi cùng cậu đã rất tốt rồi. Nếu như cậu thấy không thoải mái, thì cũng là do tôi sai."
"Cậu đừng nói như vậy, nếu không tôi sẽ càng thấy xấu hổ đấy!" - Phương Việt vội vàng phản bác, đồng thời nắm lấy tay Mạnh Duy Nhất - "Tôi cũng không phải không vui, chỉ là tôi sợ cậu sẽ cảm thấy tôi đang lạnh nhạt với cậu vì trạng thái đó... Lần sau tôi hẹn cậu đi chơi, chắc chắn sẽ không như thế này nữa."
Mạnh Duy Nhất nắm ngược lấy tay cậu, nở một nụ cười bất đắc dĩ: "Tôi biết, là lỗi của tôi. Lên phòng đi, sắp tối rồi."
"Không phải thế!" - Phương Việt không nghe lọt tai, cậu cảm thấy vào lúc này, Mạnh Duy Nhất giống hệt như một người bạn trai đang cố tình tranh lỗi về bản thân - "Ôi, tóm lại là không phải. Tôi... Vậy tôi về phòng trước, ngày mai gặp nhé."
"Ngày mai gặp."
Phương Việt quay người, có hơi chán nản mà đi vào ký túc xá. Thế nhưng chưa đi được mấy bước, Mạnh Duy Nhất bỗng nhiên gọi tên cậu
"Phương Việt..."
Cậu ngoái lại, chưa kịp phản ứng thì đã bị đối phương ôm vào lòng.
"... Duy Nhất?" - Cậu thấy hơi khó hiểu.
Mùi hương nhẹ mang theo cảm giác lành lạnh của riêng Mạnh Duy Nhất tràn đầy trong khoang mũi, cậu còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.
"Tôi luôn luôn nhớ mong cậu."
Mạnh Duy Nhất nói như vậy bên tai cậu.
"... Cậu sao đó? Tôi không về nữa, tôi ở lại cạnh cậu nhé." - Phương Việt mặc kệ chiếc ba lô đang rơi xuống đất mà vòng hai tay sang ôm lấy Mạnh Duy Nhất, còn vỗ nhẹ lên lưng hắn như đang dỗ dành một đứa trẻ sơ sinh.
Cậu thậm chí còn không cảm thấy vô lí khi hai người vẫn đang yên đang lành mà đối phương lại bày tỏ sự "nhớ mong" với cậu. Cậu chỉ lo lắng vì phản ứng thất thố hiếm có của Mạnh Duy Nhất mà thôi.
Thế nhưng Mạnh Duy Nhất lại buông tay ra ngay sau đó và kéo giãn khoảng cách của hai người.
Trong đôi mắt xinh đẹp của hắn chứa bóng dáng của Phương Việt, thật giống như nó đang ẩn giấu hàng ngàn lời muốn nói.
Hắn chậm rãi mở miệng bằng một thanh âm vô cùng nhẹ nhàng: "Không sao, chẳng qua tôi không đợi được đến ngày mai... Trở về đi thôi, ngày mai gặp, Phương Việt."
......
Lúc Phương Việt đi lên tầng hai, cậu vẫn thấy Mạnh Duy Nhất đang đứng tại chỗ và lẳng lặng nhìn cậu.
Cậu vẫy tay với hắn, hắn cũng vừa cười vừa vẫy tay lại.
Tất cả mọi chuyện đều giống một ngày nào đó không lâu trước kia, không có gì khác biệt.
Sau khi trở về phòng, việc đầu tiên mà cậu làm là ngồi đờ một lúc trên ghế của mình, mãi cho đến lúc Hoàng Tu Kỳ đi chơi cầu lông về, cậu mới "bừng tỉnh" nhớ đến chuyện quan trọng cần phải làm nhất.
Phương Việt cầm cuốn sách thần thoại không tên có màu bạch kim vừa dày vừa nặng kia lên, mở tới trang mình đang đọc giở.
"......
Bởi vì Ma Nhân ghét nước, cho nên đa số mọi người đều lựa chọn định cư ven biển, sinh sống ở vùng được bao quanh bởi đại dương.
Sau khi Ma Nhân bị tiêu diệt, diện tích biển đột nhiên tăng lên. Trải qua vài trận mưa như thác lũ, mực nước biển dâng cao hơn mấy lần.
Diện tích lục địa giảm bớt, cộng thêm tập quán sinh sống gần biển đã được hình thành và ảnh hưởng suốt trăm năm, người sống trên đất liền trở nên khá thưa thớt. Loài người dần dần phát triển cuộc sống ra ngoài đại dương, nghề hàng hải trở thành xu hướng.
......
Yêu quái thần bí ẩn núp dưới biển sâu, bởi vì vậy, mà vọt lên trước mắt mọi người.
......"
Hóa ra "Hải Yêu" mà mọi người trong diễn đàn hay thảo luận là như vậy, Phương Việt sáng tỏ lật sách.
Cậu còn nhớ có người đã hỏi qua, tại sao sau khi vực sâu tự sát và kéo theo sự biến mất hoàn toàn của Ma Nhân, Hải Yêu vẫn xuất hiện.
Xem ra có lẽ Hải Yêu đã xuất hiện từ sớm, nói không chừng chúng đã tồn tại trước cả trận mưa được mệnh danh là lời phán xử của thần bao trùm toàn thế giới, chẳng qua mãi cho đến khi con người sinh sống gần đại dương thì họ mới bắt đầu phát hiện đầu mối.
"Ngư dân trên một thôn làng gần biển là người nhận ra sự khác thường sớm nhất.
Từng chuyến tàu này tiếp nối chuyến tàu khác ra khơi, ấy thế mà lại không hề cập bờ. Thế nhưng điều này cũng không thể ngăn cản dã tâm muốn thăm dò thiên nhiên, bành trướng thế lực của các nhà tư bản.
......
Mưa to trút xuống liên tục, sóng biển cuồn cuộn kéo đến.
Con tàu mang sứ mệnh thăm dò đại dương của gia tộc Scott cứ thế chìm nghỉm.
Hải Yêu chưa từng tạo ra tai nạn để hủy diệt sự sống của loài người, thế nhưng ngàn vạn sinh mạng vẫn đi về phía tử vong.
......
Nền văn minh nhân loại thứ nhất kết thúc, là bởi một trận đại hồng thủy."
"Hưm..."
Phương Việt hô lên một hơi dài, ngẩng đầu và cử động bờ vai cứng ngắc của mình một chút.
Ngạc nhiên thật, không ngờ sự kết thúc của nền văn minh nhân loại thứ nhất lại là do thiên tai gây ra.
Cùng lắm thì chỉ có thể gọi điều này là "tất yếu", một khi thiên tai giáng xuống, con người đành phải cam chịu số phận.
Phương Việt lại nhớ đến chủ đề của cuộc thi hùng biện.
Có lẽ sẽ rất tự đại nếu như chúng ta bàn luận về việc thần Sáng Thế có quyền hủy diệt thế giới hay không, bởi vì chỉ cần nhìn qua một cái là có thể tỏ tường nhận thức của loài người.
Đối với nhân gian mà nói, việc thần Sáng Thế tồn tại hoàn toàn chẳng khác gì thiên tai, dùng khái niệm "quyền lợi" để giảm nhẹ tác động của thiên tai quả thực là việc không tự lượng sức mình.
Phương Việt thở dài, dùng tay vân vê những trang sách còn lại, độ dày của chúng không vượt qua mười tờ.
Cậu quyết định đọc hết.
"......
Không có ghi chép về việc thế giới bắt đầu vận hành lại từ lúc nào.
Thần linh và ma quỷ không còn tồn tại, loài người trở thành chuẩn mực duy nhất trên thế giới. Nền văn minh nhân loại lại trở nên phồn vinh, thậm chí còn hơn cả trước kia.
......"
Phương Việt đọc một lúc thì thấy có gì đó sai sai, mấy phần sau đó đều đang miêu tả lại các kiến thức lịch sử thế giới trong sách giáo khoa, chẳng qua là tác giả chỉ đề cập đến khoảng thời gian trước cuộc cách mạng công nghiệp.
Đây là do cậu say sưa đọc sách quá à?
Những sự kiện được viết trong sách đều giống như in những chặng đường lịch sử ngoài đời thật.
Thời kỳ mà tác giả sinh sống và lịch sử của các thập kỷ trước đó đều được miêu tả, những năm tháng ấy được gọi là nền văn minh nhân loại thứ hai.
Đến lúc Phương Việt đọc xong thì màn đêm đã buông xuống từ lâu.
Cậu càng ngày càng cảm thấy buồn ngủ và mệt mỏi, mặc dù tinh thần cậu vẫn rất phấn khởi.
Sau khi đã đọc hết nội dung, cậu lật sang trang sách cuối cùng để đọc lời của tác giả.
"......
Tôi sống thời đại này, nhưng tôi biết cậu sẽ còn đi được xa hơn thế.
Tôi sẽ vĩnh viễn ở nơi đây, canh gác và chúc phúc cho cậu.
Trân trọng dùng cuốn sách này, dâng tặng cho chính mình."
Trái tim của Phương Việt đột nhiên đập nhanh dữ dội.
Trong nháy mắt, cậu hoàn toàn tỉnh táo khi nhìn thấy những dòng chữ cuối cùng trong cuốn sách thần thoại.
Dưới đoạn tự sự ấy, tác giả ký tên:
Morren Squier.
_______________________________
*Nhạc rock ảo giác: Psychedelic rock là phong cách nhạc rock đa dạng được truyền cảm hứng và chịu ảnh hưởng từ văn hóa psychedelia và đại diện cho văn hóa psychedelic và tập trung vào các loại thuốc thay đổi nhận thức. m nhạc cố gắng tái tạo và nâng cao trải nghiệm thay đổi tâm trí của thuốc, chủ yếu là LSD. (Nguồn tham khảo: Wikipedia)
*Thần khúc: Nghĩa đen là "Vở hài kịch của thánh thần", một trường ca của nhà thơ Ý thời Trung cổ Dante Alighieri (1265-1321), là một trong số những nhà thơ kiệt xuất nhất của nước Ý và thế giới. (Nguồn tham khảo: Wikipedia)I
Lúc Phương Việt biết rằng Mạnh Duy Nhất yêu thích ban nhạc này thì đã âm thầm tra thông tin của bọn họ. Đây là một ban nhạc gồm bốn người, đi theo thể loại nhạc rock ảo giác*, người hát chính là một cô gái có giọng hát rất ảo diệu.
Phong cách âm nhạc của bọn họ vô cùng đặc biệt, đa số các ca khúc đều mang tính thử nghiệm và sắc thái thần bí khá cao. Trong số đó có bài 《 Thần khúc 》khá nổi tiếng, được phổ nhạc từ bản trường ca cùng tên của Dante, kể lại về một câu chuyện được cải biên.
Lời bài hát dùng ngôi thứ nhất xưng "Tôi", người đó gặp bốn con thú dữ trong giấc mơ giống nguyên tác. Chúng lần lượt là chó sói - tượng trưng cho tham lam, sư tử - tượng trưng cho dã tâm, báo - tượng trưng cho sự hưởng thụ. Điều khác biệt duy nhất đó là, "Tôi" còn gặp một con rắn - tượng trưng cho tình yêu.
Bởi vì không có linh hồn của Virgil chỉ dẫn, "Tôi" chiến thắng ba con thú dữ để tỉnh mộng. Nhưng trong cửa ải cuối cùng khi đối mặt với con rắn, "Tôi" đã để răng nanh của nó găm rách da mà không phản kháng chút nào, mặc cho nọc độc tràn ra toàn thân rồi mỉm cười bước đến cái chết ở trong mơ.
Mở đầu bài hát là một đoạn nhạc ngắn được phối khí từ âm thanh kèn túi của Ấn Độ, nó vừa mới vang lên, người hâm mộ xung quanh Phương Việt đã bắt đầu nhốn nháo. Ấy thế mà lại không có ai mở miệng hát theo, tựa như họ đang sợ rằng mình sẽ phá hỏng cảm giác thiêng liêng kì lạ của bài hát này.
Hai người bọn cậu ngồi ngay mấy hàng đầu đối diện sân khấu, cũng coi như là một chỗ rất đẹp để thưởng thức được buổi hòa nhạc.
Thật ra thì cậu có thể hiểu được rằng bài hát này rất xuất sắc, nhưng tế bào nghệ thuật không hề phong phú khiến cậu không cảm nhận được sự rung động sâu sắc.
"...
Hơi thở và nhịp đập trở về số không
Cay đắng và ngọt ngào hóa bất động
Tiêu diệt tội nhân, thống khổ truy tìm
..."
Âm nhạc lắng xuống, cô gái hát chính nhắm mắt lại và cất lên ba câu hát cuối cùng. Sau khi cô dứt lời, nhạc nền sôi động với tiếng trống dày xéo cõi lòng cất lên lần nữa, ca khúc đầu tiên được kết thúc như vậy.
Những tiếng hò hét chói tai vang lên khắp khán đài, Phương Việt ngồi nghe thêm mấy bài hát tiêu biểu nữa, quả thực đây không phải thể loại nhạc nằm trong phạm vi có thể cảm được của cậu.
Nhưng có một ca khúc ngoại lệ, thuộc thể loại acoustic và có sự chênh lệch về phong cách khá lớn so với những tác phẩm khác của bọn họ. Bài hát mang tên 《 Trang viên ngày mai 》.
Khoảnh khắc âm thanh trong trẻo của đàn ghi-ta vang lên, Phương Việt còn ngây ngẩn mất một lúc. Cậu quả thực không ngờ rằng ban nhạc sẽ thực sự biểu diễn bài hát mà gần đây cậu rất thích. Thành tích của bài hát này không sánh bằng các tác phẩm khác của họ, dùng lời khen ngợi của một số người về bài hát này để hình dung chính là: "Quá khác biệt với phong cách vốn có của ban nhạc, bài này khá bình thường so với những bài có độ nổi tiếng cao khác, hoặc cũng có thể do nó không được quảng bá rộng rãi."
Tay trống nhường sân, người chơi bass huýt sáo, người đánh đàn organ điện tử bắt đầu đặt tay lên phím đàn.
Cô gái hát chính ôm chiếc đàn ghita, cơ thể đung đưa theo từng tiếng đàn nhẹ nhàng. Khoảnh khắc giọng hát trong trẻo như lớp băng sâu nhất vang lên, thời gian trên khán đài như đang ngừng lại.
"Em sẽ gặp lại anh ở trang viên ngài mai
Anh có đôi mắt tựa như người chăn cừu
Trăng sáng nói với em về định mệnh nơi anh
Không đau không ngứa sao gọi là định mệnh
......
Văn thơ tháng sáu và vành tai anh ửng đỏ
Ngày mưa đầu đông có lời tiên tri, phía dưới tường rào có câu hứa hẹn
Nhớ anh em sẽ hóa tình yêu thành bài ca
Ta sẽ gặp lại nhau ở trang viên ngày mai nếu như tỉnh mộng"
Phương Việt đắm chìm vào giai điệu bài hát, tầm mắt đột nhiên hướng lên đối diện với ca sĩ hát chính.
Cậu khó mà phân biệt được cô gái kì lạ đó đang nhìn mình hay là nhìn nhóm người hâm mộ ở phía cậu, nhưng trái tim cậu vẫn vì ánh mắt đó mà đập thật nhanh, trong lòng dâng lên cảm giác căng thẳng như thể bị ai đó chọn trúng.
Đôi mắt của cô gái vừa dịu dàng cũng vừa kiên định. Cô nở nụ cười, bàn tay liên tục gảy đàn, giọng hát dịu êm như lời nỉ non với người yêu.
"Em sẽ gặp lại anh ở trang viên ngày mai." - Cô hát.
......
Mãi đến khi đã kết thúc chuyến đi và trở về trường học, Phương Việt vẫn hơi mất hồn mất vía.
Cậu bị ám ảnh bởi câu hát cuối cùng ấy đến mức suốt dọc đường toàn nhớ đến nó. Tất nhiên không phải cậu bị cô gái hát chính cuốn hút, nhưng cậu lại không thể giải thích được tâm trạng hiện tại của mình.
Trong tai nghe liên tục phát đi phát lại bài hát 《 Trang viên ngày mai 》, điều này dường như trở thành phương pháp duy nhất có thể trấn an cảm xúc lo âu của cậu.
Lúc chào tạm biệt Mạnh Duy Nhất ở dưới sân ký túc, Phương Việt áy náy nói: "Xin lỗi nhé, hai ngày qua tôi cứ trong trạng thái lên mây, tư tưởng cũng đi đâu mất ấy, làm cho chuyến đi ngắn ngủi này không được thú vị như trong kế hoạch."
Cậu cũng nhận ra được bản thân cư xử khá tệ, tính theo một mức nào đó thì quả thực cậu không phải một người bạn đồng hành đạt yêu cầu.
Ai cũng nói đi du lịch cùng nhau thì có thể hiểu được tính cách của đối phương, đây cũng là cách tốt nhất để các cặp đôi đang yêu thử xem cả hai có hợp nhau hay không.
Mạnh Duy Nhất gật nhẹ, nhìn Phương Việt rồi nói: "Không cần xin lỗi, tôi không có không vui, được đi chơi cùng cậu đã rất tốt rồi. Nếu như cậu thấy không thoải mái, thì cũng là do tôi sai."
"Cậu đừng nói như vậy, nếu không tôi sẽ càng thấy xấu hổ đấy!" - Phương Việt vội vàng phản bác, đồng thời nắm lấy tay Mạnh Duy Nhất - "Tôi cũng không phải không vui, chỉ là tôi sợ cậu sẽ cảm thấy tôi đang lạnh nhạt với cậu vì trạng thái đó... Lần sau tôi hẹn cậu đi chơi, chắc chắn sẽ không như thế này nữa."
Mạnh Duy Nhất nắm ngược lấy tay cậu, nở một nụ cười bất đắc dĩ: "Tôi biết, là lỗi của tôi. Lên phòng đi, sắp tối rồi."
"Không phải thế!" - Phương Việt không nghe lọt tai, cậu cảm thấy vào lúc này, Mạnh Duy Nhất giống hệt như một người bạn trai đang cố tình tranh lỗi về bản thân - "Ôi, tóm lại là không phải. Tôi... Vậy tôi về phòng trước, ngày mai gặp nhé."
"Ngày mai gặp."
Phương Việt quay người, có hơi chán nản mà đi vào ký túc xá. Thế nhưng chưa đi được mấy bước, Mạnh Duy Nhất bỗng nhiên gọi tên cậu
"Phương Việt..."
Cậu ngoái lại, chưa kịp phản ứng thì đã bị đối phương ôm vào lòng.
"... Duy Nhất?" - Cậu thấy hơi khó hiểu.
Mùi hương nhẹ mang theo cảm giác lành lạnh của riêng Mạnh Duy Nhất tràn đầy trong khoang mũi, cậu còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.
"Tôi luôn luôn nhớ mong cậu."
Mạnh Duy Nhất nói như vậy bên tai cậu.
"... Cậu sao đó? Tôi không về nữa, tôi ở lại cạnh cậu nhé." - Phương Việt mặc kệ chiếc ba lô đang rơi xuống đất mà vòng hai tay sang ôm lấy Mạnh Duy Nhất, còn vỗ nhẹ lên lưng hắn như đang dỗ dành một đứa trẻ sơ sinh.
Cậu thậm chí còn không cảm thấy vô lí khi hai người vẫn đang yên đang lành mà đối phương lại bày tỏ sự "nhớ mong" với cậu. Cậu chỉ lo lắng vì phản ứng thất thố hiếm có của Mạnh Duy Nhất mà thôi.
Thế nhưng Mạnh Duy Nhất lại buông tay ra ngay sau đó và kéo giãn khoảng cách của hai người.
Trong đôi mắt xinh đẹp của hắn chứa bóng dáng của Phương Việt, thật giống như nó đang ẩn giấu hàng ngàn lời muốn nói.
Hắn chậm rãi mở miệng bằng một thanh âm vô cùng nhẹ nhàng: "Không sao, chẳng qua tôi không đợi được đến ngày mai... Trở về đi thôi, ngày mai gặp, Phương Việt."
......
Lúc Phương Việt đi lên tầng hai, cậu vẫn thấy Mạnh Duy Nhất đang đứng tại chỗ và lẳng lặng nhìn cậu.
Cậu vẫy tay với hắn, hắn cũng vừa cười vừa vẫy tay lại.
Tất cả mọi chuyện đều giống một ngày nào đó không lâu trước kia, không có gì khác biệt.
Sau khi trở về phòng, việc đầu tiên mà cậu làm là ngồi đờ một lúc trên ghế của mình, mãi cho đến lúc Hoàng Tu Kỳ đi chơi cầu lông về, cậu mới "bừng tỉnh" nhớ đến chuyện quan trọng cần phải làm nhất.
Phương Việt cầm cuốn sách thần thoại không tên có màu bạch kim vừa dày vừa nặng kia lên, mở tới trang mình đang đọc giở.
"......
Bởi vì Ma Nhân ghét nước, cho nên đa số mọi người đều lựa chọn định cư ven biển, sinh sống ở vùng được bao quanh bởi đại dương.
Sau khi Ma Nhân bị tiêu diệt, diện tích biển đột nhiên tăng lên. Trải qua vài trận mưa như thác lũ, mực nước biển dâng cao hơn mấy lần.
Diện tích lục địa giảm bớt, cộng thêm tập quán sinh sống gần biển đã được hình thành và ảnh hưởng suốt trăm năm, người sống trên đất liền trở nên khá thưa thớt. Loài người dần dần phát triển cuộc sống ra ngoài đại dương, nghề hàng hải trở thành xu hướng.
......
Yêu quái thần bí ẩn núp dưới biển sâu, bởi vì vậy, mà vọt lên trước mắt mọi người.
......"
Hóa ra "Hải Yêu" mà mọi người trong diễn đàn hay thảo luận là như vậy, Phương Việt sáng tỏ lật sách.
Cậu còn nhớ có người đã hỏi qua, tại sao sau khi vực sâu tự sát và kéo theo sự biến mất hoàn toàn của Ma Nhân, Hải Yêu vẫn xuất hiện.
Xem ra có lẽ Hải Yêu đã xuất hiện từ sớm, nói không chừng chúng đã tồn tại trước cả trận mưa được mệnh danh là lời phán xử của thần bao trùm toàn thế giới, chẳng qua mãi cho đến khi con người sinh sống gần đại dương thì họ mới bắt đầu phát hiện đầu mối.
"Ngư dân trên một thôn làng gần biển là người nhận ra sự khác thường sớm nhất.
Từng chuyến tàu này tiếp nối chuyến tàu khác ra khơi, ấy thế mà lại không hề cập bờ. Thế nhưng điều này cũng không thể ngăn cản dã tâm muốn thăm dò thiên nhiên, bành trướng thế lực của các nhà tư bản.
......
Mưa to trút xuống liên tục, sóng biển cuồn cuộn kéo đến.
Con tàu mang sứ mệnh thăm dò đại dương của gia tộc Scott cứ thế chìm nghỉm.
Hải Yêu chưa từng tạo ra tai nạn để hủy diệt sự sống của loài người, thế nhưng ngàn vạn sinh mạng vẫn đi về phía tử vong.
......
Nền văn minh nhân loại thứ nhất kết thúc, là bởi một trận đại hồng thủy."
"Hưm..."
Phương Việt hô lên một hơi dài, ngẩng đầu và cử động bờ vai cứng ngắc của mình một chút.
Ngạc nhiên thật, không ngờ sự kết thúc của nền văn minh nhân loại thứ nhất lại là do thiên tai gây ra.
Cùng lắm thì chỉ có thể gọi điều này là "tất yếu", một khi thiên tai giáng xuống, con người đành phải cam chịu số phận.
Phương Việt lại nhớ đến chủ đề của cuộc thi hùng biện.
Có lẽ sẽ rất tự đại nếu như chúng ta bàn luận về việc thần Sáng Thế có quyền hủy diệt thế giới hay không, bởi vì chỉ cần nhìn qua một cái là có thể tỏ tường nhận thức của loài người.
Đối với nhân gian mà nói, việc thần Sáng Thế tồn tại hoàn toàn chẳng khác gì thiên tai, dùng khái niệm "quyền lợi" để giảm nhẹ tác động của thiên tai quả thực là việc không tự lượng sức mình.
Phương Việt thở dài, dùng tay vân vê những trang sách còn lại, độ dày của chúng không vượt qua mười tờ.
Cậu quyết định đọc hết.
"......
Không có ghi chép về việc thế giới bắt đầu vận hành lại từ lúc nào.
Thần linh và ma quỷ không còn tồn tại, loài người trở thành chuẩn mực duy nhất trên thế giới. Nền văn minh nhân loại lại trở nên phồn vinh, thậm chí còn hơn cả trước kia.
......"
Phương Việt đọc một lúc thì thấy có gì đó sai sai, mấy phần sau đó đều đang miêu tả lại các kiến thức lịch sử thế giới trong sách giáo khoa, chẳng qua là tác giả chỉ đề cập đến khoảng thời gian trước cuộc cách mạng công nghiệp.
Đây là do cậu say sưa đọc sách quá à?
Những sự kiện được viết trong sách đều giống như in những chặng đường lịch sử ngoài đời thật.
Thời kỳ mà tác giả sinh sống và lịch sử của các thập kỷ trước đó đều được miêu tả, những năm tháng ấy được gọi là nền văn minh nhân loại thứ hai.
Đến lúc Phương Việt đọc xong thì màn đêm đã buông xuống từ lâu.
Cậu càng ngày càng cảm thấy buồn ngủ và mệt mỏi, mặc dù tinh thần cậu vẫn rất phấn khởi.
Sau khi đã đọc hết nội dung, cậu lật sang trang sách cuối cùng để đọc lời của tác giả.
"......
Tôi sống thời đại này, nhưng tôi biết cậu sẽ còn đi được xa hơn thế.
Tôi sẽ vĩnh viễn ở nơi đây, canh gác và chúc phúc cho cậu.
Trân trọng dùng cuốn sách này, dâng tặng cho chính mình."
Trái tim của Phương Việt đột nhiên đập nhanh dữ dội.
Trong nháy mắt, cậu hoàn toàn tỉnh táo khi nhìn thấy những dòng chữ cuối cùng trong cuốn sách thần thoại.
Dưới đoạn tự sự ấy, tác giả ký tên:
Morren Squier.
_______________________________
*Nhạc rock ảo giác: Psychedelic rock là phong cách nhạc rock đa dạng được truyền cảm hứng và chịu ảnh hưởng từ văn hóa psychedelia và đại diện cho văn hóa psychedelic và tập trung vào các loại thuốc thay đổi nhận thức. m nhạc cố gắng tái tạo và nâng cao trải nghiệm thay đổi tâm trí của thuốc, chủ yếu là LSD. (Nguồn tham khảo: Wikipedia)
*Thần khúc: Nghĩa đen là "Vở hài kịch của thánh thần", một trường ca của nhà thơ Ý thời Trung cổ Dante Alighieri (1265-1321), là một trong số những nhà thơ kiệt xuất nhất của nước Ý và thế giới. (Nguồn tham khảo: Wikipedia)I
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất