Chương 33: Như luồng khí nóng mơn trớn làn da bên tai cô
Sau khi Hạ Khiếu hỏi, anh ngẩng đầu nhìn cô. Dưới ánh đèn, màu mắt của người đàn ông hiện lên rất nhẹ, nhưng đôi mắt của anh lại có vẻ sâu và trầm tĩnh hơn.
Đường Miểu nhìn vào mắt anh, nói: "Ở khách sạn nơi cậu ở."
Sau khi nghe câu nói của Đường Miểu, lông mi của Hạ Khiếu chuyển động khi anh nhìn cô.
Nhìn cô một lúc, Hạ Khiếu thu lại ánh mắt, đáp lại.
"Ừ." Hạ Khiếu trả lời xong, nói: "Cô ở đây chờ một lát, chúng tôi sắp xong rồi, chúng ta cùng nhau trở về."
Sau khi nghe anh sắp xếp, Đường Miểu cũng không từ chối, Hạ Khiếu đang nói chuyện thì nhân tiện lấy ghế cho cô. Đường Miểu cầm lấy ghế, ngồi bên cạnh Hạ Khiếu như vậy.
Hạ Khiếu, một cái máy ký tên nhàm chán, đột nhiên mở miệng nói vài câu, khá là thuận mắt. Khi anh đang nói chuyện với Đường Miểu, các fan ở bên đều ngẩng đầu nhìn họ, trong mắt có chút kinh ngạc cùng nghi hoặc.
Trong khi người hâm mộ đang nhìn, Tề Viễn đang vùi đầu trong việc ký chữ ký của mình cũng ngẩng đầu lên, nghiêng người liếc nhìn Đường Miểu đang ngồi bên cạnh Hạ Khiếu. Nhìn thấy Đường Miểu, một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Tề Viễn.
"Ấy, cô giáo Đường!"
Tề Viễn ngạc nhiên kêu lên, Cát Bang ở bên cạnh cũng nghiêng người nhìn về hướng này, cậu ta nhìn sang hỏi: "Ai vậy ai vậy?"
Cát Bang hỏi xong, Tề Viễn nói: "Hàng xóm của A Khiếu."
Tề Viễn giới thiệu sơ qua về thân phận của Đường Miểu. Đường Miểu nhìn qua Cát Bang, cười gật đầu, đồng thời cũng cười gật đầu với Lâm Diệp đang nhìn sang.
"Hàng xóm của A Khiếu?" Cát Bang đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Đường Miểu. Kinh ngạc qua đi, nói: "Lần đầu tiên em thấy hàng xóm của A Khiếu đấy."
"Hàng xóm còn là phụ nữ nữa." Cát Bang bổ sung.
Cát Bang bổ sung xong, Hạ Khiếu liếc nhìn cậu ta. Khi Hạ Khiếu nhìn sang, Cát Bang nhanh chóng thu đầu về, tiếp tục ký tên.
Trong số bốn người của Vang Bóng Một Thời, ngoài Hạ Khiếu, người duy nhất Đường Miểu biết là Tề Viễn. Hai người đã gặp nhau trước đó ở Đường Về, lúc đó Tề Viễn và Hạ Khiếu có việc phải làm ở Đường Về, họ đã gặp Đường Miểu và nói ngắn gọn vài câu. Tề Viễn biết cô là hàng xóm của Hạ Khiếu, thái độ của anh ta đối với cô rất tốt.
Sau khi Cát Bang bị Hạ Khiếu nhìn trở về, Tề Viễn mỉm cười sờ soạng đầu chó của Cát Bang, nói: "Hàng xóm thì hàng xóm, cậu quan tâm đến hàng xóm là nam hay nữ làm gì?"
Cát Bang bị Tề Viễn xoa đầu, một bên hướng bên cạnh trốn, vừa trốn vừa la làng, nói: "Này, chớ có sờ đầu!"
Cát Bang là người trẻ nhất trong số bốn người, năm nay mới hai mươi. Ngoài trẻ ra, lớn lên cũng nhỏ nhắn, có khuôn mặt baby, rất dễ thương. Nhưng khi đánh trống trên sân khấu thì rất dữ dội, tương phản với vẻ dễ thương.
Khi anh ta nói câu này, một fan hâm mộ âm nhạc bên cạnh nói: "Tất nhiên rất ngạc nhiên khi biết là một cô gái hàng xóm. Ban đầu tụi em còn nghĩ..."
"Nghĩ gì?" Tề Viễn đánh gãy lời của fan hâm mộ, anh ta quay đầu mỉm cười với fan hâm mộ kia, nói: "Bỏ những suy nghĩ bẩn thỉu ấy đi, A Khiếu của chúng ta còn rất non nớt, không bao giờ làm những chuyện đó."
"Vậy cũng không trách chúng em hiểu sai được." Fan hâm mộ nói, khi nói còn đồng thời liếc nhìn Đường Miểu, nói, "Anh không nghe thấy câu đầu tiên mà anh ấy nói sau khi gặp chị gái này sao, anh ấy đã hỏi chị gái này ở chỗ nào. Nói như vậy, ai mà không suy nghĩ vẩn vơ chứ."
Sau khi cô ấy nói xong, Tề Viễn khẽ cười, nói: "A Khiếu hỏi cô Đường ở đâu vì nghĩ cô ấy đến lễ hội âm nhạc, sẽ không an toàn nếu cô ấy về một mình vào một giờ muộn như vậy, nên mới hỏi cô ấy ở đâu để đưa cô ấy cùng về. Cô ấy và A Khiếu là hàng xóm của nhau, nên tất nhiên khi ra ngoài cần phải chiếu cố một chút rồi."
Nói xong, Tề Viễn vỗ Hạ Khiếu, người vẫn đang cúi đầu ký tên, nói: "Có phải không A Khiếu?"
Sau khi Tề Viễn hỏi, Hạ Khiếu cúi đầu ký tên, không nói phải hay không.
Hạ Khiếu không nói chuyện, Tề Viễn đã vung tay lên nói: "Không nói lời nào có nghĩa là đã đồng ý. A Khiếu của chúng ta ít nói mà."
Khi Tề Viễn nói câu này, các fan hâm mộ đều bật cười. Khi những fan hâm mộ đang cười, Đường Miểu nhìn về hướng của Tề Viễn, cũng cười theo lời nói của anh ta.
Bầu không khí hoà thuận giữa những người hâm mộ và Vang Bóng Một Thời vẫn là không tồi. Mặc dù Hạ Khiếu ít nói, nhưng Tề Viễn thực sự là một người ấm áp, hai ba câu nói đã làm cho không khí sinh động mà không xấu hổ.
Khi cô cười nhìn Tề Viễn, Tề Viễn cũng cười với cô.
"Cô Đường tới đây lúc nào vậy?"
Không chỉ trò chuyện với fans mà Tề Viễn còn chiếu cố Đường Miểu. Sau khi nhìn cô, Tề Viễn cúi đầu tiếp tục ký, đồng thời hỏi cô một câu giống như vừa trò chuyện vừa ký tên.
Sau khi Tề Viễn hỏi, Đường Miểu nói: "Sáng nay."
"Đi tàu à?" Tề Viễn hỏi.
"Đúng vậy."
"Cũng khá nhanh."
"Đúng vậy, hai giờ."
Vang Bóng Một Thời không trực tiếp từ Hoài Thành đến Thanh Thành. Hai ngày trước họ đã biểu diễn hai buổi diễn ở thành phố khác, từ thành phố khác đến đây. Tuy nhiên Thanh Thành thực sự không xa Hoài Thành, chỉ mất hai giờ đi xe, chớp mắt là đến.
Khi Đường Miểu nói lời này, Tề Viễn cũng đã ký xong một cái tên, sau khi ký xong, anh ta ngẩng đầu nhìn thì thấy cuốn sổ ký tên mà Đường Miểu đang cầm trên tay. Nhìn cuốn sổ ký tên trong tay Đường Miểu, Tề Viễn nhớ tới vừa rồi Đường Miểu đang xếp hàng ký tên ở đây. Nghĩ đến đây, Tề Viễn nhìn Hạ Khiếu oán trách một câu.
"A Khiếu cậu cũng thật là, Đường tiểu thư tốt xấu gì cũng là hàng xóm của cậu, cả ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, người ta muốn xin chữ ký của cậu còn phải đến lễ hội âm nhạc xếp hàng."
Bị Tề Viễn oán trách một câu như vậy, Hạ Khiếu cúi đầu ký tên vẫn không đoái hoài gì đến anh ta, nhưng Đường Miểu nghe anh ta nói, nhanh chóng giải thích: "Không, không phải, tôi là lần đầu tiên đến lễ hội âm nhạc, nghe nói ban nhạc của các cậu ký tên, nên tôi đến xếp hàng để trải nghiệm một chút."
Đường Miểu nói xong, Tề Viễn sửng sốt.
"Lần đầu tiên đến lễ hội âm nhạc?"
"Phải." Đường Miểu cười.
Trong khi Đường Miêu cười, Tề Viễn cũng quan sát Đường Miểu. Dù nói hay không thì Đường Miểu quả thật có khí chất khác hẳn với những fan hâm mộ âm nhạc tại lễ hội âm nhạc. Hầu hết các ban nhạc tại lễ hội âm nhạc đều có hình thức âm nhạc hiện đại và không gò bó hơn, trong khi đó Đường Miểu mặc váy dài, trang điểm nhẹ nhàng, nụ cười khẽ, trông giống như một bản nhạc cổ điển với giai điệu buồn.
Nói về âm nhạc cổ điển, lần trước hai người gặp nhau, cô hình như đã nói rằng mình là một giáo viên dạy piano.
Nghĩ vậy, Tề Viễn mỉm cười hỏi Đường Miểu: "Vậy tại sao cô lại đột nhiên muốn đến lễ hội âm nhạc?"
Giống như những người hâm mộ âm nhạc của lễ hội âm nhạc, đều thích không khí của lễ hội âm nhạc, sau đó đến lễ hội âm nhạc với bạn bè của họ. Nhưng Đường Miểu giống như không làm ầm ĩ, dường như chỉ có một mình cô đến.
Đường Miểu hơi giật mình trước câu hỏi của Tề Viễn, nhưng từ khi cô đến lễ hội âm nhạc, tự nhiên cũng có cân nhắc của mình. Cô nhìn Tề Viễn, nói: "Chỉ là muốn đến xem thôi."
"Tôi có một đồng nghiệp rất thích ban nhạc. Lúc trước đã đưa tôi đến xem buổi biểu diễn của các cậu ở Đường Về, sau đó cô ấy giới thiệu tôi đến xem lễ hội âm nhạc, cho nên tôi đã đến đây." Đường Miểu nói.
Lý do này cũng hợp tình hợp lý, hợp lý và bình đạm, khá phù hợp với tính cách của cô.
Sau khi Đường Miểu nói xong, Tề Viễn lại nhìn Hạ Khiếu và than thở.
"A Khiếu cậu cũng thật là, Đường tiểu thư tốt xấu gì cũng là hàng xóm của cậu, lần này cậu đi biểu diễn sao không đưa Đường tiểu thư đi cùng, cậu quá không thân thiện rồi."
Tề Viễn còn chưa nói hết than thở, Đường Miểu nhanh chóng ngắt lời anh ta: "Không, mấy ngày trước tôi không có thời gian, hôm nay mới có thời gian."
"Là ngày nghỉ sao?" Tề Viễn thuận miệng hỏi.
Đường Miểu nói: "Tôi xin nghỉ phép."
Sau khi Đường Miểu nói xong, Cát Bang ló đầu ra, nhìn cô với đôi mắt sáng ngời, nói: "Sẽ không phải đặc biệt xin nghỉ để tới xem chúng tôi biểu diễn chứ?"
Cậu ta vừa thò đầu qua, Tề Viễn gõ một cây bút lên đầu cậu ta, nói: "Muốn đặc biệt xin nghỉ đến xem chúng ta biểu diễn sao không xin từ mấy ngày hôm trước luôn?"
Sau khi bị gõ vào đầu, Cát Bang "A" một tiếng rồi nhào vào Tề Viễn. Đường Miểu cười nhìn bọn họ làm ầm ĩ, còn Lâm Diệp ở bên hỏi một câu.
"Xin nghỉ là do xảy ra chuyện gì sao?"
Lâm Diệp là người lớn tuổi nhất, điềm tĩnh nhất trong bốn người, nho nhã ôn hòa. Sau khi anh ta nói xong, Đường Miểu nghiêng người về phía trước, bắt gặp ánh mắt của anh ta, mỉm cười.
"Cũng không có gì to tát."
"Tôi là giáo viên dạy piano. Mấy ngày nay ngón tay của tôi có chút không thoải mái, nên tôi xin nghỉ phép."
Sau khi Đường Miêu nói xong, Lâm Diệp cười gật đầu: "Ra vậy."
Nói xong lại cúi đầu ký tên.
...
Việc ký tên này kéo dài hơn một giờ đồng hồ.
Đến khi ký xong, lễ hội gần như đã trống huơ trống hoác. Các nhân viên công tác vẫn đang tháo dỡ sân khấu ở đó, Tề Viễn và ban tổ chức bàn giao lại bàn ghế. Sau đó nhận xe của họ, mấy người lên xe cùng nhau.
Khi lên xe, Tề Viễn ngồi ở ghế lái phụ như thường lệ, Lâm Diệp và Cát Bang ngồi ở phía sau, Đường Miểu đi đến hàng đầu tiên, một lúc sau, cửa xe mở ra, Hạ Khiếu ngồi ở bên cạnh cô.
Sau khi Hạ Khiếu ngồi xuống, cửa xe bị kéo lại, sau một ngày làm việc, mệt mỏi cũng ập đến, Tề Viễn ở trên ghế lái phụ duỗi người, uể oải nói.
"Thật mệt chết mà."
Vang Bóng Một Thời đã tới biểu diễn được ba ngày. Từ ngày này sang ngày khác, trong ba ngày liên tục, mệt mỏi tích cóp, dù còn trẻ tuổi nhưng cũng mệt mỏi.
Sau khi anh ta phàn nàn xong điều này, Cát Bang, người đang chơi game với chiếc điện thoại di động phía sau anh ta, nói: "Vậy anh còn nhận nhiều như vậy."
"Sao anh nhận à?" Tề Viễn quay lại, nói với Cát Bang: "Đó đều là nhân tình. Trước đây khi Vang Bóng Một Thời chưa nổi tiếng, các lễ hội âm nhạc này đều tìm đến chúng ta. Giờ chúng ta nổi tiếng rồi, họ tìm chúng ta nhưng chúng ta lại không đi, không phải là bị người ta bàn tán sau lưng sao?"
Không có ban nhạc nào nổi tiếng ngay sau khi được thành lập. Mặc dù Vang Bóng Một Thời hơn hẳn các ban nhạc khác, nhưng khi mới thành lập, chỉ có Hạ Khiếu và Tề Viễn, hai chàng trai trẻ tuổi, ngoài đẹp trai ra thì không ai biết thực lực cụ thể của họ.
Khi đó họ biểu diễn hết lễ hội âm nhạc này đến lễ hội âm nhạc khác, đã tích lũy được kết quả như ngày hôm nay.
Tất nhiên bên cạnh những điều này, cũng không thể tách rời sự chung sức, chung lòng của cả bốn người.
Sau khi Tề Viễn nói xong, Cát Bang không nói nữa. Lâm Diệp nói: "Được rồi, ngày mai không có biểu diễn, cậu có thể nghỉ ngơi thật tốt."
Từ khi Vang Bóng Một Thời nổi tiếng, các buổi biểu diễn nhiều và chặt chẽ, nhưng mỗi lần diễn xong, Tề Viễn cũng sẽ dành ra một ngày cho ban nhạc nghỉ ngơi.
Chủ yếu là họ không sao, Hạ Khiếu vẫn luôn hát, điều này không tốt cho giọng của anh.
"Đúng vậy, có thể nghỉ ngơi rồi." Tề Viễn mãn nguyện nói lời này, nói xong Tề Viễn liền nói: "À đúng rồi, tối nay đi ăn cái gì?"
Bốn người bọn họ đi dự lễ hội âm nhạc lúc sáu giờ hơn. Trước khi biểu diễn, thời tiết nắng nóng, mọi người không có cảm giác ngon miệng, hầu như không ăn gì ngoài uống một chút nước. Hiện tại đã kết thúc buổi biểu diễn, ngày mai không cần vội vàng lên đường, tất nhiên phải ra ngoài ăn cơm.
"Em nghe nói ở đây có một quán ăn không tồi, món tôm hùm đất khá nổi tiếng." Cát Bang nói.
"Vậy đến quán đó đi." Tề Viễn đưa ra quyết định ngay lập tức.
Quyết định xong, Tề Viễn xách quần áo ẩm ướt trên người lên, nói: "Nhưng phải về tắm rửa thay quần áo trước, nếu không sẽ rất khó chịu."
Giống như các lễ hội âm nhạc lớn ngoài trời không có điều hoà. Và ngay cả vào ban đêm, thời tiết cũng nóng và ngột ngạt đến lợi hại. Vì vậy các lễ hội âm nhạc sẽ bố trí quạt nước, tức là vừa phun nước vừa thổi gió, để tránh không khí quá nóng khiến các thành viên ban nhạc và người hâm mộ bị ngất xỉu.
Hằng năm các lễ hội âm nhạc đều diễn ra như thế này.
Nước khi mới phun ra rất dễ chịu và thoáng khí, nhưng sau khi phun lên thì người ướt hết cả, một lúc không khô được, dính vào người rất khó chịu.
Sau khi Tề Viễn nói xong, Đường Miểu liếc nhìn lỗ thông hơi điều hòa bên cạnh chân cô.
Trong khi cô đang quan sát, Tề Viễn liếc nhìn cô và nói: "Ấy, Đường tiểu thư, cô cũng đi chung đi."
Sau khi Tề Viễn nói xong, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn anh ta. Hôm nay cô thật sự không ăn gì, buổi sáng uống một cốc sữa đậu nành, ba giờ chiều mới ăn một bữa cơm, tất cả hứng thú đã cạn kiệt do đứng cả đêm.
Nhưng Đường Miểu không có ý định đi.
Ban nhạc của họ đã biểu diễn suốt đêm, cuối cùng cũng có chút thời gian để thư giãn. Cô là người ngoài, cho nên không tiện đến tham gia cuộc vui.
Nghĩ đến đây, Đường Miểu cười nói: "Tôi không cần..."
Trước khi cô nói xong, Hạ Khiếu hỏi: "Cô ăn chưa?"
Sau khi Hạ Khiếu hỏi, Đường Miểu liền nhìn lại anh.
Hạ Khiếu không nói gì nhiều kể từ khi lên xe. Nếu muốn nói rằng người mệt mỏi nhất trong ban nhạc, thì phải là anh. Anh không chỉ chơi keyboard mà còn phải hát. Im lặng một hồi mới nói, giọng nói trầm thấp và hơi khàn, trong khoang xe tối tăm, giống như một cơn gió nóng mơn trớn làn da bên tai cô.
"Chưa." Đường Miểu nói.
Sau khi Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu không nói nữa, cứ như vậy nhìn cô.
Anh không cần nói, Đường Miểu chỉ cần nhìn anh là có thể hiểu được ý của anh. Cô nhìn Hạ Khiếu, dưới bóng đen, ánh mắt cô khẽ nhúc nhích, nói.
"Vậy làm phiền rồi."
"Uầy, này có gì mà phiền, cũng chỉ nhiều thêm một đôi đũa thôi!" Tề Viễn xoay người cười khi nghe Đường Miểu đồng ý.
Sau khi chủ đề kết thúc, không ai trong xe nói nữa. Tài xế đang lái xe, Tề Viễn ôm đầu dựa trên ghế, Cát Bang và Lâm Diệp đang nghịch điện thoại di động phía sau, trong xe thỉnh thoảng có âm thanh và hình ảnh của trò chơi lập lòe.
Đường Miểu ngồi vào chỗ của mình, nhìn xuống lỗ thông gió điều hòa trước mặt. Sau khi nhìn một lúc, cô quay cánh quạt thông gió về phía mình.
Sau khi chỉnh xong, Đường Miểu ngồi trở lại chỗ của mình, cô ngửi thấy không khí lạnh lẽo cùng hương gỗ quen thuộc tỏa ra từ Hạ Khiếu bên cạnh, thấp giọng hỏi.
"Có lạnh không?"
Khi quần áo ướt, sẽ lạnh hơn nếu có gió mát thổi vào.
Hạ Khiếu còn chưa khô, anh đang mặc một chiếc áo phông đen, ngay cả khi ngồi bên cạnh anh, cô cũng có thể cảm nhận được hơi ẩm lạnh lẽo trên người anh.
Hạ Khiếu vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi Đường Miểu di chuyển đến bên cạnh anh, anh đã chú ý đến động tác của cô. Hơi lạnh thổi thẳng từ chân cô dường như đổi hướng theo động tác của cô.
Sau khi Đường Miểu hỏi, Hạ Khiếu mở mắt ra và nhìn xuống mái chèo của lỗ thông gió điều hòa phía chân của mình.
Giọng người phụ nữ bên tai anh nhẹ nhàng, như thể cô đã dùng giọng nói mà chỉ mình anh mới có thể nghe thấy. Hạ Khiếu nhìn lỗ thông gió điều hòa trước mặt, thản nhiên đáp lại.
"Ừm."
"Lạnh."
Đường Miểu nhìn vào mắt anh, nói: "Ở khách sạn nơi cậu ở."
Sau khi nghe câu nói của Đường Miểu, lông mi của Hạ Khiếu chuyển động khi anh nhìn cô.
Nhìn cô một lúc, Hạ Khiếu thu lại ánh mắt, đáp lại.
"Ừ." Hạ Khiếu trả lời xong, nói: "Cô ở đây chờ một lát, chúng tôi sắp xong rồi, chúng ta cùng nhau trở về."
Sau khi nghe anh sắp xếp, Đường Miểu cũng không từ chối, Hạ Khiếu đang nói chuyện thì nhân tiện lấy ghế cho cô. Đường Miểu cầm lấy ghế, ngồi bên cạnh Hạ Khiếu như vậy.
Hạ Khiếu, một cái máy ký tên nhàm chán, đột nhiên mở miệng nói vài câu, khá là thuận mắt. Khi anh đang nói chuyện với Đường Miểu, các fan ở bên đều ngẩng đầu nhìn họ, trong mắt có chút kinh ngạc cùng nghi hoặc.
Trong khi người hâm mộ đang nhìn, Tề Viễn đang vùi đầu trong việc ký chữ ký của mình cũng ngẩng đầu lên, nghiêng người liếc nhìn Đường Miểu đang ngồi bên cạnh Hạ Khiếu. Nhìn thấy Đường Miểu, một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Tề Viễn.
"Ấy, cô giáo Đường!"
Tề Viễn ngạc nhiên kêu lên, Cát Bang ở bên cạnh cũng nghiêng người nhìn về hướng này, cậu ta nhìn sang hỏi: "Ai vậy ai vậy?"
Cát Bang hỏi xong, Tề Viễn nói: "Hàng xóm của A Khiếu."
Tề Viễn giới thiệu sơ qua về thân phận của Đường Miểu. Đường Miểu nhìn qua Cát Bang, cười gật đầu, đồng thời cũng cười gật đầu với Lâm Diệp đang nhìn sang.
"Hàng xóm của A Khiếu?" Cát Bang đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Đường Miểu. Kinh ngạc qua đi, nói: "Lần đầu tiên em thấy hàng xóm của A Khiếu đấy."
"Hàng xóm còn là phụ nữ nữa." Cát Bang bổ sung.
Cát Bang bổ sung xong, Hạ Khiếu liếc nhìn cậu ta. Khi Hạ Khiếu nhìn sang, Cát Bang nhanh chóng thu đầu về, tiếp tục ký tên.
Trong số bốn người của Vang Bóng Một Thời, ngoài Hạ Khiếu, người duy nhất Đường Miểu biết là Tề Viễn. Hai người đã gặp nhau trước đó ở Đường Về, lúc đó Tề Viễn và Hạ Khiếu có việc phải làm ở Đường Về, họ đã gặp Đường Miểu và nói ngắn gọn vài câu. Tề Viễn biết cô là hàng xóm của Hạ Khiếu, thái độ của anh ta đối với cô rất tốt.
Sau khi Cát Bang bị Hạ Khiếu nhìn trở về, Tề Viễn mỉm cười sờ soạng đầu chó của Cát Bang, nói: "Hàng xóm thì hàng xóm, cậu quan tâm đến hàng xóm là nam hay nữ làm gì?"
Cát Bang bị Tề Viễn xoa đầu, một bên hướng bên cạnh trốn, vừa trốn vừa la làng, nói: "Này, chớ có sờ đầu!"
Cát Bang là người trẻ nhất trong số bốn người, năm nay mới hai mươi. Ngoài trẻ ra, lớn lên cũng nhỏ nhắn, có khuôn mặt baby, rất dễ thương. Nhưng khi đánh trống trên sân khấu thì rất dữ dội, tương phản với vẻ dễ thương.
Khi anh ta nói câu này, một fan hâm mộ âm nhạc bên cạnh nói: "Tất nhiên rất ngạc nhiên khi biết là một cô gái hàng xóm. Ban đầu tụi em còn nghĩ..."
"Nghĩ gì?" Tề Viễn đánh gãy lời của fan hâm mộ, anh ta quay đầu mỉm cười với fan hâm mộ kia, nói: "Bỏ những suy nghĩ bẩn thỉu ấy đi, A Khiếu của chúng ta còn rất non nớt, không bao giờ làm những chuyện đó."
"Vậy cũng không trách chúng em hiểu sai được." Fan hâm mộ nói, khi nói còn đồng thời liếc nhìn Đường Miểu, nói, "Anh không nghe thấy câu đầu tiên mà anh ấy nói sau khi gặp chị gái này sao, anh ấy đã hỏi chị gái này ở chỗ nào. Nói như vậy, ai mà không suy nghĩ vẩn vơ chứ."
Sau khi cô ấy nói xong, Tề Viễn khẽ cười, nói: "A Khiếu hỏi cô Đường ở đâu vì nghĩ cô ấy đến lễ hội âm nhạc, sẽ không an toàn nếu cô ấy về một mình vào một giờ muộn như vậy, nên mới hỏi cô ấy ở đâu để đưa cô ấy cùng về. Cô ấy và A Khiếu là hàng xóm của nhau, nên tất nhiên khi ra ngoài cần phải chiếu cố một chút rồi."
Nói xong, Tề Viễn vỗ Hạ Khiếu, người vẫn đang cúi đầu ký tên, nói: "Có phải không A Khiếu?"
Sau khi Tề Viễn hỏi, Hạ Khiếu cúi đầu ký tên, không nói phải hay không.
Hạ Khiếu không nói chuyện, Tề Viễn đã vung tay lên nói: "Không nói lời nào có nghĩa là đã đồng ý. A Khiếu của chúng ta ít nói mà."
Khi Tề Viễn nói câu này, các fan hâm mộ đều bật cười. Khi những fan hâm mộ đang cười, Đường Miểu nhìn về hướng của Tề Viễn, cũng cười theo lời nói của anh ta.
Bầu không khí hoà thuận giữa những người hâm mộ và Vang Bóng Một Thời vẫn là không tồi. Mặc dù Hạ Khiếu ít nói, nhưng Tề Viễn thực sự là một người ấm áp, hai ba câu nói đã làm cho không khí sinh động mà không xấu hổ.
Khi cô cười nhìn Tề Viễn, Tề Viễn cũng cười với cô.
"Cô Đường tới đây lúc nào vậy?"
Không chỉ trò chuyện với fans mà Tề Viễn còn chiếu cố Đường Miểu. Sau khi nhìn cô, Tề Viễn cúi đầu tiếp tục ký, đồng thời hỏi cô một câu giống như vừa trò chuyện vừa ký tên.
Sau khi Tề Viễn hỏi, Đường Miểu nói: "Sáng nay."
"Đi tàu à?" Tề Viễn hỏi.
"Đúng vậy."
"Cũng khá nhanh."
"Đúng vậy, hai giờ."
Vang Bóng Một Thời không trực tiếp từ Hoài Thành đến Thanh Thành. Hai ngày trước họ đã biểu diễn hai buổi diễn ở thành phố khác, từ thành phố khác đến đây. Tuy nhiên Thanh Thành thực sự không xa Hoài Thành, chỉ mất hai giờ đi xe, chớp mắt là đến.
Khi Đường Miểu nói lời này, Tề Viễn cũng đã ký xong một cái tên, sau khi ký xong, anh ta ngẩng đầu nhìn thì thấy cuốn sổ ký tên mà Đường Miểu đang cầm trên tay. Nhìn cuốn sổ ký tên trong tay Đường Miểu, Tề Viễn nhớ tới vừa rồi Đường Miểu đang xếp hàng ký tên ở đây. Nghĩ đến đây, Tề Viễn nhìn Hạ Khiếu oán trách một câu.
"A Khiếu cậu cũng thật là, Đường tiểu thư tốt xấu gì cũng là hàng xóm của cậu, cả ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, người ta muốn xin chữ ký của cậu còn phải đến lễ hội âm nhạc xếp hàng."
Bị Tề Viễn oán trách một câu như vậy, Hạ Khiếu cúi đầu ký tên vẫn không đoái hoài gì đến anh ta, nhưng Đường Miểu nghe anh ta nói, nhanh chóng giải thích: "Không, không phải, tôi là lần đầu tiên đến lễ hội âm nhạc, nghe nói ban nhạc của các cậu ký tên, nên tôi đến xếp hàng để trải nghiệm một chút."
Đường Miểu nói xong, Tề Viễn sửng sốt.
"Lần đầu tiên đến lễ hội âm nhạc?"
"Phải." Đường Miểu cười.
Trong khi Đường Miêu cười, Tề Viễn cũng quan sát Đường Miểu. Dù nói hay không thì Đường Miểu quả thật có khí chất khác hẳn với những fan hâm mộ âm nhạc tại lễ hội âm nhạc. Hầu hết các ban nhạc tại lễ hội âm nhạc đều có hình thức âm nhạc hiện đại và không gò bó hơn, trong khi đó Đường Miểu mặc váy dài, trang điểm nhẹ nhàng, nụ cười khẽ, trông giống như một bản nhạc cổ điển với giai điệu buồn.
Nói về âm nhạc cổ điển, lần trước hai người gặp nhau, cô hình như đã nói rằng mình là một giáo viên dạy piano.
Nghĩ vậy, Tề Viễn mỉm cười hỏi Đường Miểu: "Vậy tại sao cô lại đột nhiên muốn đến lễ hội âm nhạc?"
Giống như những người hâm mộ âm nhạc của lễ hội âm nhạc, đều thích không khí của lễ hội âm nhạc, sau đó đến lễ hội âm nhạc với bạn bè của họ. Nhưng Đường Miểu giống như không làm ầm ĩ, dường như chỉ có một mình cô đến.
Đường Miểu hơi giật mình trước câu hỏi của Tề Viễn, nhưng từ khi cô đến lễ hội âm nhạc, tự nhiên cũng có cân nhắc của mình. Cô nhìn Tề Viễn, nói: "Chỉ là muốn đến xem thôi."
"Tôi có một đồng nghiệp rất thích ban nhạc. Lúc trước đã đưa tôi đến xem buổi biểu diễn của các cậu ở Đường Về, sau đó cô ấy giới thiệu tôi đến xem lễ hội âm nhạc, cho nên tôi đã đến đây." Đường Miểu nói.
Lý do này cũng hợp tình hợp lý, hợp lý và bình đạm, khá phù hợp với tính cách của cô.
Sau khi Đường Miểu nói xong, Tề Viễn lại nhìn Hạ Khiếu và than thở.
"A Khiếu cậu cũng thật là, Đường tiểu thư tốt xấu gì cũng là hàng xóm của cậu, lần này cậu đi biểu diễn sao không đưa Đường tiểu thư đi cùng, cậu quá không thân thiện rồi."
Tề Viễn còn chưa nói hết than thở, Đường Miểu nhanh chóng ngắt lời anh ta: "Không, mấy ngày trước tôi không có thời gian, hôm nay mới có thời gian."
"Là ngày nghỉ sao?" Tề Viễn thuận miệng hỏi.
Đường Miểu nói: "Tôi xin nghỉ phép."
Sau khi Đường Miểu nói xong, Cát Bang ló đầu ra, nhìn cô với đôi mắt sáng ngời, nói: "Sẽ không phải đặc biệt xin nghỉ để tới xem chúng tôi biểu diễn chứ?"
Cậu ta vừa thò đầu qua, Tề Viễn gõ một cây bút lên đầu cậu ta, nói: "Muốn đặc biệt xin nghỉ đến xem chúng ta biểu diễn sao không xin từ mấy ngày hôm trước luôn?"
Sau khi bị gõ vào đầu, Cát Bang "A" một tiếng rồi nhào vào Tề Viễn. Đường Miểu cười nhìn bọn họ làm ầm ĩ, còn Lâm Diệp ở bên hỏi một câu.
"Xin nghỉ là do xảy ra chuyện gì sao?"
Lâm Diệp là người lớn tuổi nhất, điềm tĩnh nhất trong bốn người, nho nhã ôn hòa. Sau khi anh ta nói xong, Đường Miểu nghiêng người về phía trước, bắt gặp ánh mắt của anh ta, mỉm cười.
"Cũng không có gì to tát."
"Tôi là giáo viên dạy piano. Mấy ngày nay ngón tay của tôi có chút không thoải mái, nên tôi xin nghỉ phép."
Sau khi Đường Miêu nói xong, Lâm Diệp cười gật đầu: "Ra vậy."
Nói xong lại cúi đầu ký tên.
...
Việc ký tên này kéo dài hơn một giờ đồng hồ.
Đến khi ký xong, lễ hội gần như đã trống huơ trống hoác. Các nhân viên công tác vẫn đang tháo dỡ sân khấu ở đó, Tề Viễn và ban tổ chức bàn giao lại bàn ghế. Sau đó nhận xe của họ, mấy người lên xe cùng nhau.
Khi lên xe, Tề Viễn ngồi ở ghế lái phụ như thường lệ, Lâm Diệp và Cát Bang ngồi ở phía sau, Đường Miểu đi đến hàng đầu tiên, một lúc sau, cửa xe mở ra, Hạ Khiếu ngồi ở bên cạnh cô.
Sau khi Hạ Khiếu ngồi xuống, cửa xe bị kéo lại, sau một ngày làm việc, mệt mỏi cũng ập đến, Tề Viễn ở trên ghế lái phụ duỗi người, uể oải nói.
"Thật mệt chết mà."
Vang Bóng Một Thời đã tới biểu diễn được ba ngày. Từ ngày này sang ngày khác, trong ba ngày liên tục, mệt mỏi tích cóp, dù còn trẻ tuổi nhưng cũng mệt mỏi.
Sau khi anh ta phàn nàn xong điều này, Cát Bang, người đang chơi game với chiếc điện thoại di động phía sau anh ta, nói: "Vậy anh còn nhận nhiều như vậy."
"Sao anh nhận à?" Tề Viễn quay lại, nói với Cát Bang: "Đó đều là nhân tình. Trước đây khi Vang Bóng Một Thời chưa nổi tiếng, các lễ hội âm nhạc này đều tìm đến chúng ta. Giờ chúng ta nổi tiếng rồi, họ tìm chúng ta nhưng chúng ta lại không đi, không phải là bị người ta bàn tán sau lưng sao?"
Không có ban nhạc nào nổi tiếng ngay sau khi được thành lập. Mặc dù Vang Bóng Một Thời hơn hẳn các ban nhạc khác, nhưng khi mới thành lập, chỉ có Hạ Khiếu và Tề Viễn, hai chàng trai trẻ tuổi, ngoài đẹp trai ra thì không ai biết thực lực cụ thể của họ.
Khi đó họ biểu diễn hết lễ hội âm nhạc này đến lễ hội âm nhạc khác, đã tích lũy được kết quả như ngày hôm nay.
Tất nhiên bên cạnh những điều này, cũng không thể tách rời sự chung sức, chung lòng của cả bốn người.
Sau khi Tề Viễn nói xong, Cát Bang không nói nữa. Lâm Diệp nói: "Được rồi, ngày mai không có biểu diễn, cậu có thể nghỉ ngơi thật tốt."
Từ khi Vang Bóng Một Thời nổi tiếng, các buổi biểu diễn nhiều và chặt chẽ, nhưng mỗi lần diễn xong, Tề Viễn cũng sẽ dành ra một ngày cho ban nhạc nghỉ ngơi.
Chủ yếu là họ không sao, Hạ Khiếu vẫn luôn hát, điều này không tốt cho giọng của anh.
"Đúng vậy, có thể nghỉ ngơi rồi." Tề Viễn mãn nguyện nói lời này, nói xong Tề Viễn liền nói: "À đúng rồi, tối nay đi ăn cái gì?"
Bốn người bọn họ đi dự lễ hội âm nhạc lúc sáu giờ hơn. Trước khi biểu diễn, thời tiết nắng nóng, mọi người không có cảm giác ngon miệng, hầu như không ăn gì ngoài uống một chút nước. Hiện tại đã kết thúc buổi biểu diễn, ngày mai không cần vội vàng lên đường, tất nhiên phải ra ngoài ăn cơm.
"Em nghe nói ở đây có một quán ăn không tồi, món tôm hùm đất khá nổi tiếng." Cát Bang nói.
"Vậy đến quán đó đi." Tề Viễn đưa ra quyết định ngay lập tức.
Quyết định xong, Tề Viễn xách quần áo ẩm ướt trên người lên, nói: "Nhưng phải về tắm rửa thay quần áo trước, nếu không sẽ rất khó chịu."
Giống như các lễ hội âm nhạc lớn ngoài trời không có điều hoà. Và ngay cả vào ban đêm, thời tiết cũng nóng và ngột ngạt đến lợi hại. Vì vậy các lễ hội âm nhạc sẽ bố trí quạt nước, tức là vừa phun nước vừa thổi gió, để tránh không khí quá nóng khiến các thành viên ban nhạc và người hâm mộ bị ngất xỉu.
Hằng năm các lễ hội âm nhạc đều diễn ra như thế này.
Nước khi mới phun ra rất dễ chịu và thoáng khí, nhưng sau khi phun lên thì người ướt hết cả, một lúc không khô được, dính vào người rất khó chịu.
Sau khi Tề Viễn nói xong, Đường Miểu liếc nhìn lỗ thông hơi điều hòa bên cạnh chân cô.
Trong khi cô đang quan sát, Tề Viễn liếc nhìn cô và nói: "Ấy, Đường tiểu thư, cô cũng đi chung đi."
Sau khi Tề Viễn nói xong, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn anh ta. Hôm nay cô thật sự không ăn gì, buổi sáng uống một cốc sữa đậu nành, ba giờ chiều mới ăn một bữa cơm, tất cả hứng thú đã cạn kiệt do đứng cả đêm.
Nhưng Đường Miểu không có ý định đi.
Ban nhạc của họ đã biểu diễn suốt đêm, cuối cùng cũng có chút thời gian để thư giãn. Cô là người ngoài, cho nên không tiện đến tham gia cuộc vui.
Nghĩ đến đây, Đường Miểu cười nói: "Tôi không cần..."
Trước khi cô nói xong, Hạ Khiếu hỏi: "Cô ăn chưa?"
Sau khi Hạ Khiếu hỏi, Đường Miểu liền nhìn lại anh.
Hạ Khiếu không nói gì nhiều kể từ khi lên xe. Nếu muốn nói rằng người mệt mỏi nhất trong ban nhạc, thì phải là anh. Anh không chỉ chơi keyboard mà còn phải hát. Im lặng một hồi mới nói, giọng nói trầm thấp và hơi khàn, trong khoang xe tối tăm, giống như một cơn gió nóng mơn trớn làn da bên tai cô.
"Chưa." Đường Miểu nói.
Sau khi Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu không nói nữa, cứ như vậy nhìn cô.
Anh không cần nói, Đường Miểu chỉ cần nhìn anh là có thể hiểu được ý của anh. Cô nhìn Hạ Khiếu, dưới bóng đen, ánh mắt cô khẽ nhúc nhích, nói.
"Vậy làm phiền rồi."
"Uầy, này có gì mà phiền, cũng chỉ nhiều thêm một đôi đũa thôi!" Tề Viễn xoay người cười khi nghe Đường Miểu đồng ý.
Sau khi chủ đề kết thúc, không ai trong xe nói nữa. Tài xế đang lái xe, Tề Viễn ôm đầu dựa trên ghế, Cát Bang và Lâm Diệp đang nghịch điện thoại di động phía sau, trong xe thỉnh thoảng có âm thanh và hình ảnh của trò chơi lập lòe.
Đường Miểu ngồi vào chỗ của mình, nhìn xuống lỗ thông gió điều hòa trước mặt. Sau khi nhìn một lúc, cô quay cánh quạt thông gió về phía mình.
Sau khi chỉnh xong, Đường Miểu ngồi trở lại chỗ của mình, cô ngửi thấy không khí lạnh lẽo cùng hương gỗ quen thuộc tỏa ra từ Hạ Khiếu bên cạnh, thấp giọng hỏi.
"Có lạnh không?"
Khi quần áo ướt, sẽ lạnh hơn nếu có gió mát thổi vào.
Hạ Khiếu còn chưa khô, anh đang mặc một chiếc áo phông đen, ngay cả khi ngồi bên cạnh anh, cô cũng có thể cảm nhận được hơi ẩm lạnh lẽo trên người anh.
Hạ Khiếu vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi Đường Miểu di chuyển đến bên cạnh anh, anh đã chú ý đến động tác của cô. Hơi lạnh thổi thẳng từ chân cô dường như đổi hướng theo động tác của cô.
Sau khi Đường Miểu hỏi, Hạ Khiếu mở mắt ra và nhìn xuống mái chèo của lỗ thông gió điều hòa phía chân của mình.
Giọng người phụ nữ bên tai anh nhẹ nhàng, như thể cô đã dùng giọng nói mà chỉ mình anh mới có thể nghe thấy. Hạ Khiếu nhìn lỗ thông gió điều hòa trước mặt, thản nhiên đáp lại.
"Ừm."
"Lạnh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất