Chương 67: Có người tới nhà
Edit+beta: LQNN203
Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu đang ăn mì lại ngẩng đầu lên.
Về việc gặp người nhà Hạ Khiếu, vào ngày đăng ký, khi Đường Miểu nhìn sổ hộ khẩu của Hạ Khiếu, anh đã từng đề cập đến. Nhưng sau đó Đường Miểu quá bận rộn, hai người cũng không có nhiều thời gian, cho nên cũng không thực thi hành động.
Hơn nữa suy nghĩ kỹ lại, cô và Hạ Khiếu đã có giấy đăng ký kết hôn, hiện tại đã là vợ chồng, cho nên đây quả thực là thời điểm để gặp mặt người nhà.
Bố mẹ của Đường Miểu đều đã qua đời, ở đây không có người thân thích, nhưng Hạ Khiếu thì khác, Hạ Khiếu còn có bà ngoại và nhà chú.
Và không phải vô cớ mà Hạ Khiếu đột nhiên đề cập đến chuyện này. Thứ nhất sắp tới bọn họ có thời gian, thứ hai cứ thuận theo tự nhiên cũng sắp đến lúc đưa Đường Miểu đi gặp bà nội. Bên cạnh đó, có một điều khác.
"Mấy ngày nữa chị gái anh đính hôn, bà nội vừa hay bảo anh về." Hạ Khiếu nói.
Hạ Khiếu nói xong lời này, Đường Miểu dời tầm mắt, nhìn về phía anh, hỏi: "Chị?"
"Ừm, chị họ." Hạ Khiếu nói, "Con gái của chú anh."
Lần trước Hạ Khiếu chỉ nói có nhà chú ở với bà nội nhưng không cho biết nhà chú có bao nhiêu người con. Nhưng bây giờ đột nhiên nhắc tới chị họ, Đường Miểu cảm thấy kỳ diệu. Có cảm giác như gia đình Hạ Khiếu ngày càng đông hơn.
Bố của Hạ Khiếu đã di cư và lập một gia đình khác, tình cảm của anh đối với gia đình của bố mình rõ ràng rất yếu ớt. Nhưng khác với điều đó, tình cảm giữa anh và bà nội rất tốt, cũng hay liên lạc. Thậm chí nói chị họ ở nhà đính hôn, bà nội hi vọng anh có thể quay về.
Dù thế nào đi nữa, trưởng bối đều hy vọng gia đình sum vầy viên mãn.
Hạ Khiếu nói xong lời này, Đường Miểu cười nói: "Bọn họ còn chưa biết chuyện chúng ta kết hôn đâu."
Sau khi hai người nhận được giấy chứng nhận, đám cưới không tổ chức, cái gì cũng đều không làm. Thứ nhất là bởi vì bận, thứ hai Đường Miểu đối với những thứ này cũng không quá để ý, cảm thấy phiền toái. Mà Hạ Khiếu vẫn luôn tôn trọng ý kiến của cô, về cơ bản trong quan hệ giữa hai người, tốc độ là do cô chủ động.
Sau khi hai người kết hôn, mọi chuyện gần như giống trước đây, ngoại trừ việc họ có chìa khóa nhà của nhau, buổi tối ở cùng nhau, giống như những cặp vợ chồng bình thường.
Cuộc sống đơn giản và hạnh phúc như vậy, mà gia trưởng bên kia thực sự cần phải biết.
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu lấy khăn giấy lau khóe môi của cô, nói: "Lần này trở về sẽ biết."
Người đàn ông đặt ngón tay lên khăn giấy mềm, lau sạch vết canh trên môi cô. Cảm giác được động tác của anh, Đường Miểu khẽ mỉm cười gật đầu.
"Được."
...
Cứ như vậy, hai người họ quyết định đi gặp bà.
Thực ra hoàn cảnh gia đình của Hạ Khiếu có phần phức tạp. Mẹ anh là người Hoài Thành, ông bà ngoại anh cũng có thực lực và gia thế nhất định ở Hoài Thành. Khi đó, bố và mẹ của Hạ Khiếu ở bên nhau, về cơ bản xem như bố anh ở rể trong nhà mẹ anh, Hạ Khiếu cũng lấy họ của mẹ.
Sau khi họ kết hôn và sinh ra Hạ Khiếu, cơ bản sống ở Hoài Thành. Sau đó, mẹ Hạ Khiếu theo bố Hạ Khiếu về nhà ông sống một thời gian, và trong thời gian đó, ông bà nội của anh đã chăm sóc Hạ Khiếu.
Nhưng càng về sau, bố mẹ của Hạ Khiếu càng trở nên chênh lệch vì khoảng cách gia đình. Sau đó, bố anh ra nước ngoài mà không trở về, mẹ anh một mình đưa theo Hạ Khiếu trở về nhà mẹ đẻ. Sau đó, mẹ anh lâm bệnh qua đời, ông bà ngoại ngoại anh cũng đột ngột qua đời, Hạ Khiếu cơ bản sống một mình ở Hoài Thành.
Về phần bố của Hạ Khiếu, Hạ Khiếu đã không gặp ông kể từ khi ông ra nước ngoài.
Nhưng dù chưa bao giờ gặp bố, bà nội cũng không bao giờ quên cháu trai của mình là Hạ Khiếu. Giữa họ vẫn có sự liên kết, nhưng không nhiều. Thỉnh thoảng, Hạ Khiếu sẽ đến thăm bà của mình, và khi đến mùa, bà anh sẽ gửi cho anh một số món Hạ Khiếu khi còn nhỏ thích ăn.
Bà và chú của Hạ Khiếu sống ở Nam Thành. Đây là những gì Hạ Khiếu nói với Đường Miểu sau khi anh nhắc lại.
Lại nhắc tới Nam Thành, Đường Miểu ngẩn ra. Rõ ràng cô đã sống ở Nam Thành mười năm, chỉ sống ở Hoài Thành chưa đầy nửa năm. Nhưng khi nhắc đến Nam Thành, Đường Miểu cảm thấy thời gian ở Nam Thành giống như một giấc mộng.
Bây giờ quyết định gặp người nhà, vẫn phải chuẩn bị một số thứ.
Hạ Khiếu đã lâu không trở lại, lần cuối cùng anh quay lại là khi có một buổi biểu diễn ở Nam Thành vào nửa đầu năm, sau buổi biểu diễn thì trở về. Sau đó không đến Nam Thành nhiều nữa.
Khoảng cách giữa Nam Thành và Hoài Thành không gần cũng không xa, lái xe mất khoảng bốn tiếng. Đường sắt cao tốc sẽ nhanh hơn. Nhưng hai người bọn họ sắp về nhà gặp người nhà, đương nhiên phải chuẩn bị một số thứ. Ngoài ra nếu trở về Nam Thành, lại có một kỳ nghỉ, nên sẽ ở lại Nam Thành với bà nội vài ngày, cũng chuẩn bị một số hành lý.
Nếu muốn đi đâu đó với đồ đạc của mình, sẽ thuận tiện hơn khi lái xe. Vì vậy, sau khi quyết định trở lại Nam Thành, ngày đầu tiên Đường Miểu đã đến cửa hàng piano để họp, cùng ngày cửa hàng đã cho giáo viên dạy piano nghỉ năm ngày. Cùng ngày nghỉ, Đường Miểu và Hạ Khiếu lang thang khắp Hoài Thành mua một số quà tặng và đặc sản.
Mua xong, sáng hôm sau cả hai lái xe đến Nam Thành.
Thời gian đi Nam Thành không dài hơn nhiều so với đi đến ngôi làng của người dân tộc thiểu số, nhưng cả hành trình đều là cao tốc, quãng đường vẫn xa hơn rất nhiều. Trên đường đi, Hạ Khiếu lái xe suốt quãng đường, hai người dùng bữa tại khu dịch vụ cho kịp buổi trưa.
Sau khi ăn uống và nghỉ ngơi một lúc, cả hai tiếp tục lái xe về phía Nam Thành. Sau ba giờ chờ đợi, ra khỏi đường cao tốc, hoàn toàn tiến vào Nam Thành.
Là một thành phố nổi tiếng ở trong nước. Không chỉ phát triển tốt, thành phố này vốn là một thành phố cổ với nhiều di tích, du lịch cũng rất phát triển.
So với một thành phố nhỏ như Hoài Thành, Nam Thành dân số đông, dân cư nước ngoài cũng nhiều, quanh năm duy trì trạng thái phồn vinh. Vừa vào thành phố, liền có đủ loại đường cao tốc phức tạp, bố cục và kiến tạo của toàn bộ thành phố, Hoài Thành không thể so sánh.
Nếu thành phố phát triển, nhịp sống cũng rất nhanh. Trên đường cao tốc, từng chiếc ô tô chạy với tốc độ cao, lúc bọn họ đến nơi đã gần hai giờ chiều, đã đến giờ đi làm buổi chiều, có hơi tắc đường.
Xe chạy chậm, Đường Miểu ngồi trong xe, xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài.
Khung cảnh đô thị của Nam Thành, những tòa nhà cao tầng và những ngôi nhà, vừa khớp với mắt cô và ký ức trong tâm trí cô.
Cô đã ở đây mười năm, ngay cả hộ khẩu của cô cũng chuyển đến đây. Thành phố này mặc dù rộng lớn thâm trầm, nhưng Đường Miểu ở trong này đã mười năm, cũng đã quen thuộc bên trong.
Khi hai người đi xuyên qua thành phố, Đường Miểu thậm chí còn nhìn thấy quảng cáo về tòa nhà của cửa hàng piano nơi cô từng làm việc.
Về Nam Thành, Đường Miểu ở đây đã xảy ra rất nhiều chuyện. Khi họ đang lái xe, Đường Miểu thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với Hạ Khiếu khi dừng lại ở ngã tư.
Ví dụ như cô ăn tối ở đây với đồng nghiệp, cô ăn tối ở đây với bạn bè... Nhưng khi cô nói về cuộc sống của mình ở Nam Thành, cô không đề cập gì đến mình và bạn trai cũ.
Đường Miểu không phải kiêng kị hay để ý gì.
Cô chỉ là không muốn nói đến.
Vì không cần phải nói đến. Giống như một cơn gió, sau khi nó thổi qua, lúc đó sẽ cho bạn một làn gió mát. Sau khi cơn gió tiếp theo kéo đến, cô không cần tiếp tục chìm đắm trong cơn gió trước.
Nhưng bây giờ, cô đã trở lại Nam Thành một lần nữa. Nam Thành lớn như vậy, cho dù cô ở lại đây vài ngày cũng chưa chắc đã gặp được bạn trai cũ.
Khi Đường Miểu kể cho anh nghe về Nam Thành, Hạ Khiếu chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu. Hạ Khiếu sống ở Nam Thành một thời gian, mặc dù thời gian ngắn nhưng anh đã từng sống ở đây nên không xa lạ gì với thành phố này.
Mà cho dù không ở đây, Nam Thành hàng năm cũng sẽ tổ chức lễ hội âm nhạc, Vang Bóng Một Thời về cơ bản sẽ được mời biểu diễn.
Tề Viễn và những người khác thậm chí đã đến nhà bà nội với anh.
...
Sau khi ra khỏi đường cao tốc, đi qua khu đô thị Nam Thành, xe chạy vào thành phố cổ Nam Thành náo nhiệt và trang nhã.
Đường Miểu biết nơi này. Đó là nơi người dân Nam Thành sinh sống.
Mặc dù đây là một khu phố cổ, nhưng nó được bao quanh bởi những tòa nhà mới sầm uất, mỗi tấc đất đều đắt đỏ. Và những tòa nhà bao quanh bên trong không phải là những tòa nhà cũ bình thường, mà là những tòa nhà cổ theo phong cách Trung Hoa Dân Quốc ở Nam Thành.
Đây là nơi những người giàu nhất ở Nam Thành sinh sống.
Về gia thế của Hạ Khiếu, Đường Miểu chưa bao giờ trò chuyện sâu với Hạ Khiếu. Tuy nhiên, trước đó cô đã nghe Dữu Nhã Nhã nói rằng ông bà ngoại của Hạ Khiếu ở Hoài Thành thuộc thế hệ tương đối giàu có, họ thậm chí còn lọt vào danh sách những người giàu có của thành phố, cũng có một khối tài sản vô cùng khổng lồ. Vì vậy bốn người Vang Bóng Một Thời đều không thiếu tiền trong nhà.
Hơn nữa có thể xứng với gia cảnh của mẹ Hạ Khiếu, gia cảnh của bố Hạ Khiếu tự nhiên cũng không tệ.
Xe chạy dọc theo con phố cổ, cây ngô đồng tươi tốt rậm rạp đã mang ý nghĩa mùa thu lá rụng, mặt đất có chút ảm đạm khiến cả con phố càng thêm duyên dáng.
Cứ như vậy, chiếc xe băng qua một con phố và dừng lại trước một ngôi nhà biệt lập kiểu Pháp.
Trước khi hai người đến, bên ngoài ngôi nhà gỗ đã có người đợi sẵn. Đường Miểu nhìn người đàn ông ăn mặc bảnh bao ước chừng bốn mươi năm mươi tuổi, liếc mắt nhìn Hạ Khiếu.
Hạ Khiếu vừa lái xe vừa nói với Đường Miểu: "Chú ấy là quản gia của nhà bà nội anh, em có thể gọi là chú Chu giống anh."
Khi nói chuyện, xe đã đi tới trước người chú Chu, chú Chu cũng đi đến ghế lái phụ, mở cửa ra. Nhìn thấy Đường Miểu, chú Chu mỉm cười, Đường Miểu khẽ gật đầu với chú ấy, gọi một tiếng.
"Chú Chu."
Chú Chu cười nói: "Chào cô."
Khi chú Chu chào hỏi, Đường Miểu xuống xe. Hạ Khiếu cũng xuống xe rồi đi mở cốp xe. Sau khi chú Chu mở cửa xe, mấy người làm cũng từ trong nhà đi ra, cùng nhau thu dọn đồ đạc xuống xe.
Sau khi lấy đồ xuống, Hạ Khiếu đưa chìa khóa xe cho tài xế ở nhà, sau đó đưa theo Đường Miểu vào nhà Tây.
...
Ngôi nhà Tây này hẳn cũng đã lâu đời.
Mặc dù vậy nhưng duy trì rất khá.
Các tòa nhà cổ xưa, giống như các di tích văn hóa cổ đại, ở khắp mọi nơi đều chứa đầy sự khéo léo sâu sắc, để mọi người không cảm thấy cũ mà chỉ cảm thấy đẹp.
Sau khi Hạ Khiếu và Đường Miểu bước vào, một bà lão ngồi trên ghế sô pha nhìn lại. Bà lão mặc một bộ sườn xám màu xanh nước biển, nhìn qua khoảng bảy mươi tuổi, tóc đen trắng xen kẽ, tỉ mỉ vén ra sau đầu, trên đầu kẹp một chiếc trâm cài tóc màu lam, rất trang nhã.
Trên người sườn xám, bà lão đứng thẳng với khí chất, quanh cổ đeo một chuỗi vòng cổ bằng ngọc trai. Đẹp, nhưng không quá sang trọng.
Bà đã có tuổi, nhưng sắc đẹp chưa bao giờ bị đánh bại, ngay cả khi đã già nhưng vẫn có thể thấy được khí chất xương máu vượt trội của bà. Và với khí chất ăn trong xương máu đó, Hạ Khiếu có phần giống với bà.
Bà lão nhìn sang, Hạ Khiếu thì thầm vào tai cô: "Là bà nội."
Đường Miểu nghe xong, liền đi theo Hạ Khiếu, hướng bà lão đầu khẽ gật đầu, cười gọi một tiếng.
"Bà nội ạ."
Nghe thấy Đường Miểu gọi, bà lão cười ôn hòa hiền lành, giơ tay hướng cô vẫy vẫy.
"Lại đây cháu."
...
Đường Miểu bị lão nhân gia kéo đi nói chuyện một hồi.
Khi bà đang nói chuyện với Đường Miểu, Hạ Khiếu chỉ ngồi nghe, thỉnh thoảng nói vài câu với hai người họ.
Bà của Hạ Khiếu không phải là người khó hòa đồng. Ngược lại có một loại hiền từ và hòa ái mang trong mình. Bởi vì là lần đầu tiên gặp Đường Miểu, nên khi cùng Đường Miểu tán gẫu, không tránh khỏi hỏi một chút về công việc và gia cảnh.
Đường Miểu cũng nói hết.
Đối với chuyện của Hạ Khiếu, quanh năm không ở bên, bà lão có thể tự an ủi mình, cũng sẽ không can thiệp quá nhiều. Nếu Hạ Khiếu thích, bà tự nhiên cũng thích.
Ba người họ ngồi trong phòng khách và nói chuyện phiếm một lúc. Bà lão bảo hai người nghỉ ngơi trong phòng trên tầng hai.
Dù sao cũng đã lái xe đến đây, đến một môi trường mới, mới buổi chiều nên không có việc gì làm, hai người cũng sẽ ở nhà một thời gian nên không cần phải quá bám như vậy.
Sau khi nghe bà lão sắp xếp, Hạ Khiếu đưa Đường Miểu lên lầu vào phòng của mình.
Căn phòng này luôn là phòng của Hạ Khiếu. Trong dãy phòng có một phòng ngủ, ngoài ra còn có phòng tắm và phòng làm việc riêng biệt, rất tiện lợi. Sau khi Đường Miểu và Hạ Khiếu lấy hành lý trở về phòng, hai người đi tắm rửa thay quần áo.
Sau đó, lên giường nằm.
Sau khi lên giường ngủ, Hạ Khiếu rất tự nhiên ôm Đường Miểu vào lòng. Đường Miểu xoay người, cười ngẩng đầu hôn anh một cái. Sau khi cô hôn xong, Hạ Khiếu hôn lại.
Ngón tay hai người đan vào nhau, chốc lát anh hôn em, chốc lát em hôn anh, những chuyện khác cũng không cần làm, căn phòng xa lạ đã lâu không ở này tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Đường Miểu và Hạ Khiếu hôn một lúc, sau đó giơ tay sờ mặt anh.
"Muốn ngủ chưa?" Đường Miểu hỏi.
"Sao cũng được." Hạ Khiếu chỉ lái xe bốn tiếng đồng hồ, đối với anh mà nói thì chẳng là gì cả.
Nghe Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu bật cười, dựa vào trong ngực anh nói: "Vậy em ngủ đây, mấy ngày nay bận, có hơi mệt."
"Ừm."
Trong khi người phụ nữ đang nói chuyện, cô cúi đầu vào lòng anh, Hạ Khiếu cảm nhận được lực mềm trên trán của cô, cúi đầu hôn lên tóc cô, đồng ý.
Bị Hạ Khiếu hôn như vậy, Đường Miểu khẽ cười, nhe răng cắn vào xương quai xanh của Hạ Khiếu vừa mới tắm xong.
Răng của phụ nữ nhỏ, khi cắn không có nhiều sức lực, hơi ngứa. Cảm nhận được sự nghịch ngợm của cô, Hạ Khiếu ngẩng đầu lên, yết hầu anh trượt theo tiếng cười.
"Em có chắc là muốn ngủ không?" Hạ Khiếu hỏi.
Hạ Khiếu hỏi xong, Đường Miểu cười, thu hồi lại răng, ôm lấy anh.
Người phụ nữ sau khi thu lại răng, ngoan ngoãn ôm lấy anh, nhắm mắt lại, giống như thật sự chìm vào giấc ngủ. Hạ Khiếu cúi đầu, trong mắt anh tràn đầy cảm xúc, nhưng anh đã kìm nén.
Anh cúi đầu nhìn Đường Miểu, nhìn khóe môi cô hơi nhếch lên khi ngủ say, hôn lên môi cô một cái, sau đó lại ôm cô vào lòng.
...
Đường Miểu ngủ thật rồi.
Khi cô tỉnh dậy, trời đã tối. Ánh chiều tà chiếu xiên vào, rèm cửa sổ kéo một nửa, che đi ánh sáng chói chang trực tiếp.
Đường Miểu di chuyển trên giường, Hạ Khiếu ở bên cạnh hỏi: "Tỉnh rồi?"
"Ừm." Đường Miểu xoay người, vùi vào trong lòng Hạ Khiếu. Cô vừa mới tỉnh lại, còn có chút không tỉnh táo, mặc dù ánh sáng đã được che lại, nhưng cô vẫn có chút không thích ứng.
Thanh âm của cô sau khi tỉnh lại có chút khàn khàn, Hạ Khiếu ôm cô vào lòng, nhéo vành tai có chút đỏ bừng vì ngủ của cô.
"Mấy giờ rồi?" Đường Miểu nằm trong lòng Hạ Khiếu thấp giọng hỏi.
"Năm giờ ba mươi." Hạ Khiếu nói.
Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu từ trong lòng anh từ trên giường ngồi dậy.
"Ngủ lâu quá." Đường Miểu ngồi dậy nói ra lời này.
Mặc dù cô và Hạ Khiếu đến nhà bà nội anh, mặc dù họ cũng là vợ chồng, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên ra mắt, cũng không đặc biệt thân thiết, cùng lắm chỉ là khách tương đối thân thiết mà thôi.
Ngủ đến tận năm giờ rưỡi chiều đến giờ ăn tối thực sự là bất lịch sự.
Mà Đường Miểu sau khi nói xong lời này, cô lại hơi hơi cúi đầu, cô ngủ quá say, có hơi bị bóng đè. Ban đêm ngủ sâu như vậy thì không sao, nhưng ban ngày ngủ sâu như vậy, khi tỉnh lại thật ra có chút khó chịu.
"Không sao đâu." Sau khi cô ngồi dậy, Hạ Khiếu cũng ngồi dậy, nói với cô lời này.
Trong khi Hạ Khiếu đang nói chuyện, bên ngoài cửa sổ phòng truyền đến một tràng cười nói rôm rả. Phía sau nhà Tây có một cái sân, cửa kính cách âm cũng không tồi, nhưng là vì để nghênh đón bọn họ, hôm nay khi người giúp việc quét dọn, cửa sổ còn chưa hoàn toàn đóng lại. Qua khoảng trống không khép kín, những giọng nói vọng ra từ ngoài sân.
Giọng nói không giống của bà nội Hạ Khiếu, mà giống của người trẻ tuổi hơn. Đường Miểu nghe xong, quay đầu nhìn Hạ Khiếu, hỏi.
"Có người tới nhà sao?"
Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu đang ăn mì lại ngẩng đầu lên.
Về việc gặp người nhà Hạ Khiếu, vào ngày đăng ký, khi Đường Miểu nhìn sổ hộ khẩu của Hạ Khiếu, anh đã từng đề cập đến. Nhưng sau đó Đường Miểu quá bận rộn, hai người cũng không có nhiều thời gian, cho nên cũng không thực thi hành động.
Hơn nữa suy nghĩ kỹ lại, cô và Hạ Khiếu đã có giấy đăng ký kết hôn, hiện tại đã là vợ chồng, cho nên đây quả thực là thời điểm để gặp mặt người nhà.
Bố mẹ của Đường Miểu đều đã qua đời, ở đây không có người thân thích, nhưng Hạ Khiếu thì khác, Hạ Khiếu còn có bà ngoại và nhà chú.
Và không phải vô cớ mà Hạ Khiếu đột nhiên đề cập đến chuyện này. Thứ nhất sắp tới bọn họ có thời gian, thứ hai cứ thuận theo tự nhiên cũng sắp đến lúc đưa Đường Miểu đi gặp bà nội. Bên cạnh đó, có một điều khác.
"Mấy ngày nữa chị gái anh đính hôn, bà nội vừa hay bảo anh về." Hạ Khiếu nói.
Hạ Khiếu nói xong lời này, Đường Miểu dời tầm mắt, nhìn về phía anh, hỏi: "Chị?"
"Ừm, chị họ." Hạ Khiếu nói, "Con gái của chú anh."
Lần trước Hạ Khiếu chỉ nói có nhà chú ở với bà nội nhưng không cho biết nhà chú có bao nhiêu người con. Nhưng bây giờ đột nhiên nhắc tới chị họ, Đường Miểu cảm thấy kỳ diệu. Có cảm giác như gia đình Hạ Khiếu ngày càng đông hơn.
Bố của Hạ Khiếu đã di cư và lập một gia đình khác, tình cảm của anh đối với gia đình của bố mình rõ ràng rất yếu ớt. Nhưng khác với điều đó, tình cảm giữa anh và bà nội rất tốt, cũng hay liên lạc. Thậm chí nói chị họ ở nhà đính hôn, bà nội hi vọng anh có thể quay về.
Dù thế nào đi nữa, trưởng bối đều hy vọng gia đình sum vầy viên mãn.
Hạ Khiếu nói xong lời này, Đường Miểu cười nói: "Bọn họ còn chưa biết chuyện chúng ta kết hôn đâu."
Sau khi hai người nhận được giấy chứng nhận, đám cưới không tổ chức, cái gì cũng đều không làm. Thứ nhất là bởi vì bận, thứ hai Đường Miểu đối với những thứ này cũng không quá để ý, cảm thấy phiền toái. Mà Hạ Khiếu vẫn luôn tôn trọng ý kiến của cô, về cơ bản trong quan hệ giữa hai người, tốc độ là do cô chủ động.
Sau khi hai người kết hôn, mọi chuyện gần như giống trước đây, ngoại trừ việc họ có chìa khóa nhà của nhau, buổi tối ở cùng nhau, giống như những cặp vợ chồng bình thường.
Cuộc sống đơn giản và hạnh phúc như vậy, mà gia trưởng bên kia thực sự cần phải biết.
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu lấy khăn giấy lau khóe môi của cô, nói: "Lần này trở về sẽ biết."
Người đàn ông đặt ngón tay lên khăn giấy mềm, lau sạch vết canh trên môi cô. Cảm giác được động tác của anh, Đường Miểu khẽ mỉm cười gật đầu.
"Được."
...
Cứ như vậy, hai người họ quyết định đi gặp bà.
Thực ra hoàn cảnh gia đình của Hạ Khiếu có phần phức tạp. Mẹ anh là người Hoài Thành, ông bà ngoại anh cũng có thực lực và gia thế nhất định ở Hoài Thành. Khi đó, bố và mẹ của Hạ Khiếu ở bên nhau, về cơ bản xem như bố anh ở rể trong nhà mẹ anh, Hạ Khiếu cũng lấy họ của mẹ.
Sau khi họ kết hôn và sinh ra Hạ Khiếu, cơ bản sống ở Hoài Thành. Sau đó, mẹ Hạ Khiếu theo bố Hạ Khiếu về nhà ông sống một thời gian, và trong thời gian đó, ông bà nội của anh đã chăm sóc Hạ Khiếu.
Nhưng càng về sau, bố mẹ của Hạ Khiếu càng trở nên chênh lệch vì khoảng cách gia đình. Sau đó, bố anh ra nước ngoài mà không trở về, mẹ anh một mình đưa theo Hạ Khiếu trở về nhà mẹ đẻ. Sau đó, mẹ anh lâm bệnh qua đời, ông bà ngoại ngoại anh cũng đột ngột qua đời, Hạ Khiếu cơ bản sống một mình ở Hoài Thành.
Về phần bố của Hạ Khiếu, Hạ Khiếu đã không gặp ông kể từ khi ông ra nước ngoài.
Nhưng dù chưa bao giờ gặp bố, bà nội cũng không bao giờ quên cháu trai của mình là Hạ Khiếu. Giữa họ vẫn có sự liên kết, nhưng không nhiều. Thỉnh thoảng, Hạ Khiếu sẽ đến thăm bà của mình, và khi đến mùa, bà anh sẽ gửi cho anh một số món Hạ Khiếu khi còn nhỏ thích ăn.
Bà và chú của Hạ Khiếu sống ở Nam Thành. Đây là những gì Hạ Khiếu nói với Đường Miểu sau khi anh nhắc lại.
Lại nhắc tới Nam Thành, Đường Miểu ngẩn ra. Rõ ràng cô đã sống ở Nam Thành mười năm, chỉ sống ở Hoài Thành chưa đầy nửa năm. Nhưng khi nhắc đến Nam Thành, Đường Miểu cảm thấy thời gian ở Nam Thành giống như một giấc mộng.
Bây giờ quyết định gặp người nhà, vẫn phải chuẩn bị một số thứ.
Hạ Khiếu đã lâu không trở lại, lần cuối cùng anh quay lại là khi có một buổi biểu diễn ở Nam Thành vào nửa đầu năm, sau buổi biểu diễn thì trở về. Sau đó không đến Nam Thành nhiều nữa.
Khoảng cách giữa Nam Thành và Hoài Thành không gần cũng không xa, lái xe mất khoảng bốn tiếng. Đường sắt cao tốc sẽ nhanh hơn. Nhưng hai người bọn họ sắp về nhà gặp người nhà, đương nhiên phải chuẩn bị một số thứ. Ngoài ra nếu trở về Nam Thành, lại có một kỳ nghỉ, nên sẽ ở lại Nam Thành với bà nội vài ngày, cũng chuẩn bị một số hành lý.
Nếu muốn đi đâu đó với đồ đạc của mình, sẽ thuận tiện hơn khi lái xe. Vì vậy, sau khi quyết định trở lại Nam Thành, ngày đầu tiên Đường Miểu đã đến cửa hàng piano để họp, cùng ngày cửa hàng đã cho giáo viên dạy piano nghỉ năm ngày. Cùng ngày nghỉ, Đường Miểu và Hạ Khiếu lang thang khắp Hoài Thành mua một số quà tặng và đặc sản.
Mua xong, sáng hôm sau cả hai lái xe đến Nam Thành.
Thời gian đi Nam Thành không dài hơn nhiều so với đi đến ngôi làng của người dân tộc thiểu số, nhưng cả hành trình đều là cao tốc, quãng đường vẫn xa hơn rất nhiều. Trên đường đi, Hạ Khiếu lái xe suốt quãng đường, hai người dùng bữa tại khu dịch vụ cho kịp buổi trưa.
Sau khi ăn uống và nghỉ ngơi một lúc, cả hai tiếp tục lái xe về phía Nam Thành. Sau ba giờ chờ đợi, ra khỏi đường cao tốc, hoàn toàn tiến vào Nam Thành.
Là một thành phố nổi tiếng ở trong nước. Không chỉ phát triển tốt, thành phố này vốn là một thành phố cổ với nhiều di tích, du lịch cũng rất phát triển.
So với một thành phố nhỏ như Hoài Thành, Nam Thành dân số đông, dân cư nước ngoài cũng nhiều, quanh năm duy trì trạng thái phồn vinh. Vừa vào thành phố, liền có đủ loại đường cao tốc phức tạp, bố cục và kiến tạo của toàn bộ thành phố, Hoài Thành không thể so sánh.
Nếu thành phố phát triển, nhịp sống cũng rất nhanh. Trên đường cao tốc, từng chiếc ô tô chạy với tốc độ cao, lúc bọn họ đến nơi đã gần hai giờ chiều, đã đến giờ đi làm buổi chiều, có hơi tắc đường.
Xe chạy chậm, Đường Miểu ngồi trong xe, xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài.
Khung cảnh đô thị của Nam Thành, những tòa nhà cao tầng và những ngôi nhà, vừa khớp với mắt cô và ký ức trong tâm trí cô.
Cô đã ở đây mười năm, ngay cả hộ khẩu của cô cũng chuyển đến đây. Thành phố này mặc dù rộng lớn thâm trầm, nhưng Đường Miểu ở trong này đã mười năm, cũng đã quen thuộc bên trong.
Khi hai người đi xuyên qua thành phố, Đường Miểu thậm chí còn nhìn thấy quảng cáo về tòa nhà của cửa hàng piano nơi cô từng làm việc.
Về Nam Thành, Đường Miểu ở đây đã xảy ra rất nhiều chuyện. Khi họ đang lái xe, Đường Miểu thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với Hạ Khiếu khi dừng lại ở ngã tư.
Ví dụ như cô ăn tối ở đây với đồng nghiệp, cô ăn tối ở đây với bạn bè... Nhưng khi cô nói về cuộc sống của mình ở Nam Thành, cô không đề cập gì đến mình và bạn trai cũ.
Đường Miểu không phải kiêng kị hay để ý gì.
Cô chỉ là không muốn nói đến.
Vì không cần phải nói đến. Giống như một cơn gió, sau khi nó thổi qua, lúc đó sẽ cho bạn một làn gió mát. Sau khi cơn gió tiếp theo kéo đến, cô không cần tiếp tục chìm đắm trong cơn gió trước.
Nhưng bây giờ, cô đã trở lại Nam Thành một lần nữa. Nam Thành lớn như vậy, cho dù cô ở lại đây vài ngày cũng chưa chắc đã gặp được bạn trai cũ.
Khi Đường Miểu kể cho anh nghe về Nam Thành, Hạ Khiếu chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu. Hạ Khiếu sống ở Nam Thành một thời gian, mặc dù thời gian ngắn nhưng anh đã từng sống ở đây nên không xa lạ gì với thành phố này.
Mà cho dù không ở đây, Nam Thành hàng năm cũng sẽ tổ chức lễ hội âm nhạc, Vang Bóng Một Thời về cơ bản sẽ được mời biểu diễn.
Tề Viễn và những người khác thậm chí đã đến nhà bà nội với anh.
...
Sau khi ra khỏi đường cao tốc, đi qua khu đô thị Nam Thành, xe chạy vào thành phố cổ Nam Thành náo nhiệt và trang nhã.
Đường Miểu biết nơi này. Đó là nơi người dân Nam Thành sinh sống.
Mặc dù đây là một khu phố cổ, nhưng nó được bao quanh bởi những tòa nhà mới sầm uất, mỗi tấc đất đều đắt đỏ. Và những tòa nhà bao quanh bên trong không phải là những tòa nhà cũ bình thường, mà là những tòa nhà cổ theo phong cách Trung Hoa Dân Quốc ở Nam Thành.
Đây là nơi những người giàu nhất ở Nam Thành sinh sống.
Về gia thế của Hạ Khiếu, Đường Miểu chưa bao giờ trò chuyện sâu với Hạ Khiếu. Tuy nhiên, trước đó cô đã nghe Dữu Nhã Nhã nói rằng ông bà ngoại của Hạ Khiếu ở Hoài Thành thuộc thế hệ tương đối giàu có, họ thậm chí còn lọt vào danh sách những người giàu có của thành phố, cũng có một khối tài sản vô cùng khổng lồ. Vì vậy bốn người Vang Bóng Một Thời đều không thiếu tiền trong nhà.
Hơn nữa có thể xứng với gia cảnh của mẹ Hạ Khiếu, gia cảnh của bố Hạ Khiếu tự nhiên cũng không tệ.
Xe chạy dọc theo con phố cổ, cây ngô đồng tươi tốt rậm rạp đã mang ý nghĩa mùa thu lá rụng, mặt đất có chút ảm đạm khiến cả con phố càng thêm duyên dáng.
Cứ như vậy, chiếc xe băng qua một con phố và dừng lại trước một ngôi nhà biệt lập kiểu Pháp.
Trước khi hai người đến, bên ngoài ngôi nhà gỗ đã có người đợi sẵn. Đường Miểu nhìn người đàn ông ăn mặc bảnh bao ước chừng bốn mươi năm mươi tuổi, liếc mắt nhìn Hạ Khiếu.
Hạ Khiếu vừa lái xe vừa nói với Đường Miểu: "Chú ấy là quản gia của nhà bà nội anh, em có thể gọi là chú Chu giống anh."
Khi nói chuyện, xe đã đi tới trước người chú Chu, chú Chu cũng đi đến ghế lái phụ, mở cửa ra. Nhìn thấy Đường Miểu, chú Chu mỉm cười, Đường Miểu khẽ gật đầu với chú ấy, gọi một tiếng.
"Chú Chu."
Chú Chu cười nói: "Chào cô."
Khi chú Chu chào hỏi, Đường Miểu xuống xe. Hạ Khiếu cũng xuống xe rồi đi mở cốp xe. Sau khi chú Chu mở cửa xe, mấy người làm cũng từ trong nhà đi ra, cùng nhau thu dọn đồ đạc xuống xe.
Sau khi lấy đồ xuống, Hạ Khiếu đưa chìa khóa xe cho tài xế ở nhà, sau đó đưa theo Đường Miểu vào nhà Tây.
...
Ngôi nhà Tây này hẳn cũng đã lâu đời.
Mặc dù vậy nhưng duy trì rất khá.
Các tòa nhà cổ xưa, giống như các di tích văn hóa cổ đại, ở khắp mọi nơi đều chứa đầy sự khéo léo sâu sắc, để mọi người không cảm thấy cũ mà chỉ cảm thấy đẹp.
Sau khi Hạ Khiếu và Đường Miểu bước vào, một bà lão ngồi trên ghế sô pha nhìn lại. Bà lão mặc một bộ sườn xám màu xanh nước biển, nhìn qua khoảng bảy mươi tuổi, tóc đen trắng xen kẽ, tỉ mỉ vén ra sau đầu, trên đầu kẹp một chiếc trâm cài tóc màu lam, rất trang nhã.
Trên người sườn xám, bà lão đứng thẳng với khí chất, quanh cổ đeo một chuỗi vòng cổ bằng ngọc trai. Đẹp, nhưng không quá sang trọng.
Bà đã có tuổi, nhưng sắc đẹp chưa bao giờ bị đánh bại, ngay cả khi đã già nhưng vẫn có thể thấy được khí chất xương máu vượt trội của bà. Và với khí chất ăn trong xương máu đó, Hạ Khiếu có phần giống với bà.
Bà lão nhìn sang, Hạ Khiếu thì thầm vào tai cô: "Là bà nội."
Đường Miểu nghe xong, liền đi theo Hạ Khiếu, hướng bà lão đầu khẽ gật đầu, cười gọi một tiếng.
"Bà nội ạ."
Nghe thấy Đường Miểu gọi, bà lão cười ôn hòa hiền lành, giơ tay hướng cô vẫy vẫy.
"Lại đây cháu."
...
Đường Miểu bị lão nhân gia kéo đi nói chuyện một hồi.
Khi bà đang nói chuyện với Đường Miểu, Hạ Khiếu chỉ ngồi nghe, thỉnh thoảng nói vài câu với hai người họ.
Bà của Hạ Khiếu không phải là người khó hòa đồng. Ngược lại có một loại hiền từ và hòa ái mang trong mình. Bởi vì là lần đầu tiên gặp Đường Miểu, nên khi cùng Đường Miểu tán gẫu, không tránh khỏi hỏi một chút về công việc và gia cảnh.
Đường Miểu cũng nói hết.
Đối với chuyện của Hạ Khiếu, quanh năm không ở bên, bà lão có thể tự an ủi mình, cũng sẽ không can thiệp quá nhiều. Nếu Hạ Khiếu thích, bà tự nhiên cũng thích.
Ba người họ ngồi trong phòng khách và nói chuyện phiếm một lúc. Bà lão bảo hai người nghỉ ngơi trong phòng trên tầng hai.
Dù sao cũng đã lái xe đến đây, đến một môi trường mới, mới buổi chiều nên không có việc gì làm, hai người cũng sẽ ở nhà một thời gian nên không cần phải quá bám như vậy.
Sau khi nghe bà lão sắp xếp, Hạ Khiếu đưa Đường Miểu lên lầu vào phòng của mình.
Căn phòng này luôn là phòng của Hạ Khiếu. Trong dãy phòng có một phòng ngủ, ngoài ra còn có phòng tắm và phòng làm việc riêng biệt, rất tiện lợi. Sau khi Đường Miểu và Hạ Khiếu lấy hành lý trở về phòng, hai người đi tắm rửa thay quần áo.
Sau đó, lên giường nằm.
Sau khi lên giường ngủ, Hạ Khiếu rất tự nhiên ôm Đường Miểu vào lòng. Đường Miểu xoay người, cười ngẩng đầu hôn anh một cái. Sau khi cô hôn xong, Hạ Khiếu hôn lại.
Ngón tay hai người đan vào nhau, chốc lát anh hôn em, chốc lát em hôn anh, những chuyện khác cũng không cần làm, căn phòng xa lạ đã lâu không ở này tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Đường Miểu và Hạ Khiếu hôn một lúc, sau đó giơ tay sờ mặt anh.
"Muốn ngủ chưa?" Đường Miểu hỏi.
"Sao cũng được." Hạ Khiếu chỉ lái xe bốn tiếng đồng hồ, đối với anh mà nói thì chẳng là gì cả.
Nghe Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu bật cười, dựa vào trong ngực anh nói: "Vậy em ngủ đây, mấy ngày nay bận, có hơi mệt."
"Ừm."
Trong khi người phụ nữ đang nói chuyện, cô cúi đầu vào lòng anh, Hạ Khiếu cảm nhận được lực mềm trên trán của cô, cúi đầu hôn lên tóc cô, đồng ý.
Bị Hạ Khiếu hôn như vậy, Đường Miểu khẽ cười, nhe răng cắn vào xương quai xanh của Hạ Khiếu vừa mới tắm xong.
Răng của phụ nữ nhỏ, khi cắn không có nhiều sức lực, hơi ngứa. Cảm nhận được sự nghịch ngợm của cô, Hạ Khiếu ngẩng đầu lên, yết hầu anh trượt theo tiếng cười.
"Em có chắc là muốn ngủ không?" Hạ Khiếu hỏi.
Hạ Khiếu hỏi xong, Đường Miểu cười, thu hồi lại răng, ôm lấy anh.
Người phụ nữ sau khi thu lại răng, ngoan ngoãn ôm lấy anh, nhắm mắt lại, giống như thật sự chìm vào giấc ngủ. Hạ Khiếu cúi đầu, trong mắt anh tràn đầy cảm xúc, nhưng anh đã kìm nén.
Anh cúi đầu nhìn Đường Miểu, nhìn khóe môi cô hơi nhếch lên khi ngủ say, hôn lên môi cô một cái, sau đó lại ôm cô vào lòng.
...
Đường Miểu ngủ thật rồi.
Khi cô tỉnh dậy, trời đã tối. Ánh chiều tà chiếu xiên vào, rèm cửa sổ kéo một nửa, che đi ánh sáng chói chang trực tiếp.
Đường Miểu di chuyển trên giường, Hạ Khiếu ở bên cạnh hỏi: "Tỉnh rồi?"
"Ừm." Đường Miểu xoay người, vùi vào trong lòng Hạ Khiếu. Cô vừa mới tỉnh lại, còn có chút không tỉnh táo, mặc dù ánh sáng đã được che lại, nhưng cô vẫn có chút không thích ứng.
Thanh âm của cô sau khi tỉnh lại có chút khàn khàn, Hạ Khiếu ôm cô vào lòng, nhéo vành tai có chút đỏ bừng vì ngủ của cô.
"Mấy giờ rồi?" Đường Miểu nằm trong lòng Hạ Khiếu thấp giọng hỏi.
"Năm giờ ba mươi." Hạ Khiếu nói.
Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu từ trong lòng anh từ trên giường ngồi dậy.
"Ngủ lâu quá." Đường Miểu ngồi dậy nói ra lời này.
Mặc dù cô và Hạ Khiếu đến nhà bà nội anh, mặc dù họ cũng là vợ chồng, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên ra mắt, cũng không đặc biệt thân thiết, cùng lắm chỉ là khách tương đối thân thiết mà thôi.
Ngủ đến tận năm giờ rưỡi chiều đến giờ ăn tối thực sự là bất lịch sự.
Mà Đường Miểu sau khi nói xong lời này, cô lại hơi hơi cúi đầu, cô ngủ quá say, có hơi bị bóng đè. Ban đêm ngủ sâu như vậy thì không sao, nhưng ban ngày ngủ sâu như vậy, khi tỉnh lại thật ra có chút khó chịu.
"Không sao đâu." Sau khi cô ngồi dậy, Hạ Khiếu cũng ngồi dậy, nói với cô lời này.
Trong khi Hạ Khiếu đang nói chuyện, bên ngoài cửa sổ phòng truyền đến một tràng cười nói rôm rả. Phía sau nhà Tây có một cái sân, cửa kính cách âm cũng không tồi, nhưng là vì để nghênh đón bọn họ, hôm nay khi người giúp việc quét dọn, cửa sổ còn chưa hoàn toàn đóng lại. Qua khoảng trống không khép kín, những giọng nói vọng ra từ ngoài sân.
Giọng nói không giống của bà nội Hạ Khiếu, mà giống của người trẻ tuổi hơn. Đường Miểu nghe xong, quay đầu nhìn Hạ Khiếu, hỏi.
"Có người tới nhà sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất