Chương 97
Edit+beta: LQNN203
Sau khi Đường Miểu đưa đũa cho Hạ Khiếu, Hạ Khiếu liền cầm đũa. Cầm đũa lên, hai người cũng không nói nhiều nữa, cầm bát đũa bắt đầu ăn.
Hôm nay trời nắng nhưng buổi tối có dấu hiệu nhiều mây. Ngồi trong căn bếp nhỏ, ngước mắt lên trông ra, thấy trong đêm tối không có trăng sao.
Sự im lặng của vạn vật khiến âm thanh trong căn bếp nhỏ hiện lên rõ ràng hơn.
Tiếng leng keng của bát đũa, tiếng nước canh sóng sánh, tiếng ma sát của quần áo do chuyển động của cánh tay khi gắp đồ ăn đều được khuếch đại rõ ràng trong căn bếp nhỏ này.
Đường Miểu đang cầm bát đũa ăn, Hạ Khiếu cũng đang ăn đối diện, hai người ăn không nhanh cũng không chậm, Đường Miểu nhìn Hạ Khiếu, nhìn anh gắp đồ ăn ăn cùng cơm. Cũng không khác gì ngày hôm qua, Đường Miểu nhìn thoáng qua rồi thu ánh mắt lại.
“Lớp học hôm nay của anh tốt chứ?”
Ăn được nửa đường, Đường Miểu cầm bát đũa nhìn Hạ Khiếu hỏi.
Cô hỏi xong, Hạ Khiếu ngước mắt nhìn cô, Đường Miểu cũng lặng lẽ nhìn anh. Hai người họ giống như những đồng nghiệp bình thường đang giảng dạy ở trường, chào hỏi nhau một cách bình thường trong bữa tối.
Đường Miểu hỏi xong, Hạ Khiếu liền nhìn cô rồi đáp.
“Ừm.”
Hạ Khiếu bình tĩnh đáp lại, Đường Miểu dời ánh mắt, mỉm cười.
Cô thu hồi nhìn Hạ Khiếu, vừa gắp đồ ăn vừa nói: “Các học sinh trong lớp sau buổi học đầu tiên của anh hôm nay đều ở trong lớp của em. Trong giờ học, bọn chúng đã nói chút chuyện về anh.”
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu cũng không có gì ngạc nhiên, nói: “Nói cái gì?”
“Nói anh ở trên lớp rất tốt, nhưng có vẻ hơi nghiêm túc, bọn chúng cũng ngại hỏi anh.” Đường Miểu nói.
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu lại ngẩng đầu nhìn cô.
Hạ Khiếu xác thật có chút vấn đề nghiêm túc. Điều này xuất phát từ ngoại hình và tính cách của anh. Khi bất kỳ người lạ nào nhìn thấy Hạ Khiếu, họ sẽ không nghĩ rằng anh là người dễ hòa đồng.
“Trẻ con đều như vậy. Ánh mắt lần đầu tiên khi anh dành cho bọn chúng, chúng có thể cảm nhận được. Nhưng sau này tiếp xúc với anh, hiểu biết anh, chúng sẽ biết anh không phải là người như vậy.” Đường Miểu nói.
Nói xong, Đường Miểu ngước mắt nhìn Hạ Khiếu, nói với anh: “Anh có thể chủ động nói chuyện với chúng thường xuyên hơn, không nhất thiết phải là chuyện học tập. Có thể hỏi chúng những chuyện trong núi. Chúng đã ở trên núi từ khi còn nhỏ, về núi hay vật đều biết nhiều hơn chúng ta. Hơn nữa chúng cũng thích anh hỏi chúng những câu hỏi như thế. Bởi vì bản thân bọn chúng thích cho nên cũng sẽ thích tò mò về anh giống như những ngọn núi. Cứ như vậy, khoảng cách sẽ kéo gần hơn, cũng dễ dàng hòa nhập với chúng hơn.”
Đường Miểu tựa hồ đang truyền đạt một ít kinh nghiệm giao tiếp với học sinh ở đây cho giáo viên mới là Hạ Khiếu. Nói xong, Đường Miểu nói với Hạ Khiếu.
“Bọn chúng đều là những đứa trẻ rất ngoan. Anh tiếp xúc lâu sẽ biết. Hơn nữa rất dễ thích bọn chúng.”
Đường Miểu nhận xét về học sinh trong trường.
Đây cũng là đánh giá thực sự của cô.
Cô đến đây sớm hơn Hạ Khiếu nửa năm, đã ở cạnh chúng được nửa năm. Cô biết mọi học sinh trong trường, nói chuyện với chúng và thậm chí còn chơi trò chơi với chúng.
Cô biết mọi đứa trẻ ở đây. Chúng có thể sôi nổi hoặc nhút nhát, nhiệt tình hoặc thẹn thùng, tính cách luôn thay đổi nhưng đều có một trái tim trong sáng và chân thành.
Tính cách cô ôn hoà, quả thực là dễ tiếp xúc với học sinh hơn tính cách của Hạ Khiếu. Nhưng thời gian đầu, không phải ai cũng có thể hiểu rõ về bạn đến mức có thể trò chuyện về mọi thứ.
Nhưng hiện tại, Đường Miểu đã trở thành một trong những giáo viên được học sinh yêu thích. Chúng thích nghe cô chơi piano và nói chuyện, chúng cũng thích đưa cô lên núi. Khi cô truyền đạt kiến thức cho chúng, chúng cũng sẽ phản hồi lại “kiến thức” của mình cho cô.
Đường Miểu rất thích quá trình này.
Khi con người lớn lên, đôi khi thực sự nên dành chút thời gian ở cùng trẻ con. Ở cùng trẻ con có thể khiến bạn tiếp xúc càng nhiều những suy nghĩ đa diện không vững chắc, cũng tạo ra nhiều thắc mắc hơn. Đồng thời, bạn cũng sẽ học được nhiều điều từ bọn trẻ, cũng sẽ phản hồi lại bọn trẻ sau khi học được điều gì đó.
Trẻ con cho bạn sự ngây thơ hồn nhiên, hàng ngàn khía cạnh, bạn cho chúng sự tôn trọng, hiểu biết và dũng khí, khiến chúng trở nên dũng cảm, lễ phép và táo bạo.
Đây là một chu kỳ đạo đức. Trong vòng tròn đạo đức này, trẻ em dần trưởng thành và lớn lên, mà khi bạn đã thành thục trưởng thành, một số điều tiêu cực nảy sinh trong quá trình trưởng thành của bạn dường như cũng sụp đổ và tiêu tan theo quá trình này.
Trong cơ thể và trái tim Đường Miểu có rất nhiều điều tiêu cực. Cô không biết những điều này có thay đổi trong sáu tháng qua hay không, nhưng cô cảm thấy mình sẽ ngày càng tốt hơn.
Cô hy vọng Hạ Khiếu sẽ ngày càng tốt hơn.
Đường Miểu đánh giá xong học sinh trong trường. Đôi mắt của cô thậm chí còn tỏa sáng khi cô đang đánh giá. Cô dịu dàng nhìn anh với đôi mắt sáng trong veo và dịu dàng ấm áp. Đây cũng là điều mà một người phản ứng sau khi cảm nhận được điều gì đó.
Hạ Khiếu ngồi đối diện bàn ăn, dùng ánh mắt ấm áp nhìn Đường Miểu. Trong mắt anh hiện lên một tia sáng bình tĩnh và yên bình, anh chỉ bình tĩnh nhìn cô.
Khi anh nhìn cô như vậy, Đường Miểu vốn đang bị lời nói của mình làm cho hơi mất tập trung, bởi vì cô đang chìm đắm trong những hồi ức đẹp đẽ với các học sinh trong sáu tháng qua, lúc này mới bình tĩnh lại một chút, đầu óc quay trở về.
Trong lúc cô đang lấy lại tinh thần, Hạ Khiếu ngồi đối diện nói.
“Em rất biết cách yêu chúng.”
Hạ Khiếu nói xong, ánh mắt Đường Miểu đột nhiên cứng ngắc.
Hạ Khiếu cũng không nói gì nữa. Đó là tất cả những gì anh nói. Nói xong, Hạ Khiếu thu ánh mắt lại. Sau khi thu hồi ánh mắt, anh cầm bát đũa ăn xong phần cuối cùng của bữa tối.
Như thường lệ, hôm nay Hạ Khiếu ăn xong bữa tối nhanh hơn Đường Miểu. Đặc biệt sau khi anh nói xong, Đường Miểu ngồi đối diện anh dường như bất động.
Hạ Khiếu ăn xong, cầm bát đũa đứng dậy rời khỏi phòng bếp. Anh đến bồn rửa ở trường, mở vòi nước và rửa bát đũa.
Sau khi dọn dẹp xong, Hạ Khiếu cầm bát đũa sạch sẽ quay trở lại phòng bếp. Trong phòng bếp, Đường Miểu dường như đã hoàn hồn sau lời vừa nói, lại bắt đầu lặng lẽ ăn cơm.
Hạ Khiếu mang theo không khí ẩm ướt và mát mẻ ra ngoài, đi ngang qua Đường Miểu, đặt bát đũa đã rửa xong xuống.
Sau khi đặt xuống, Hạ Khiếu quay người rời khỏi bếp.
Khi rời khỏi bếp, anh cũng đi theo con đường mà anh bước vào. Đối diện Đường Miểu đang ngồi ở bàn ăn. Hai người cách nhau một bàn ăn, một người ngồi một người đi, trước khi Hạ Khiếu rời khỏi phòng bếp, Đường Miểu hỏi.
“Anh muốn gội đầu sao?”
Đường Miểu hỏi xong, Hạ Khiếu dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Khi anh nhìn Đường Miểu, Đường Miểu đang ngồi ở trên ghế nhìn anh. Trên tay cô vẫn cầm bát và đũa, thức ăn trong bát cũng không ít hơn lúc anh đi là mấy.
Đường Miểu ngồi đó, nhìn Hạ Khiếu đang dừng bước, nhìn về phía cô. Đôi mắt cô như ánh trăng sau đám mây mỏng trong đêm, dịu dàng và trong trẻo. Cô nhìn Hạ Khiếu rồi nói với anh.
“Trời vẫn còn hơi lạnh.”
“Anh có thể bị cảm lạnh nếu gội đầu bằng nước trực tiếp từ vòi.”
“Em đun nước nóng cho anh.”
“Hôm nay anh dùng nước nóng gội đầu đi.”
Sau khi Đường Miểu đưa đũa cho Hạ Khiếu, Hạ Khiếu liền cầm đũa. Cầm đũa lên, hai người cũng không nói nhiều nữa, cầm bát đũa bắt đầu ăn.
Hôm nay trời nắng nhưng buổi tối có dấu hiệu nhiều mây. Ngồi trong căn bếp nhỏ, ngước mắt lên trông ra, thấy trong đêm tối không có trăng sao.
Sự im lặng của vạn vật khiến âm thanh trong căn bếp nhỏ hiện lên rõ ràng hơn.
Tiếng leng keng của bát đũa, tiếng nước canh sóng sánh, tiếng ma sát của quần áo do chuyển động của cánh tay khi gắp đồ ăn đều được khuếch đại rõ ràng trong căn bếp nhỏ này.
Đường Miểu đang cầm bát đũa ăn, Hạ Khiếu cũng đang ăn đối diện, hai người ăn không nhanh cũng không chậm, Đường Miểu nhìn Hạ Khiếu, nhìn anh gắp đồ ăn ăn cùng cơm. Cũng không khác gì ngày hôm qua, Đường Miểu nhìn thoáng qua rồi thu ánh mắt lại.
“Lớp học hôm nay của anh tốt chứ?”
Ăn được nửa đường, Đường Miểu cầm bát đũa nhìn Hạ Khiếu hỏi.
Cô hỏi xong, Hạ Khiếu ngước mắt nhìn cô, Đường Miểu cũng lặng lẽ nhìn anh. Hai người họ giống như những đồng nghiệp bình thường đang giảng dạy ở trường, chào hỏi nhau một cách bình thường trong bữa tối.
Đường Miểu hỏi xong, Hạ Khiếu liền nhìn cô rồi đáp.
“Ừm.”
Hạ Khiếu bình tĩnh đáp lại, Đường Miểu dời ánh mắt, mỉm cười.
Cô thu hồi nhìn Hạ Khiếu, vừa gắp đồ ăn vừa nói: “Các học sinh trong lớp sau buổi học đầu tiên của anh hôm nay đều ở trong lớp của em. Trong giờ học, bọn chúng đã nói chút chuyện về anh.”
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu cũng không có gì ngạc nhiên, nói: “Nói cái gì?”
“Nói anh ở trên lớp rất tốt, nhưng có vẻ hơi nghiêm túc, bọn chúng cũng ngại hỏi anh.” Đường Miểu nói.
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu lại ngẩng đầu nhìn cô.
Hạ Khiếu xác thật có chút vấn đề nghiêm túc. Điều này xuất phát từ ngoại hình và tính cách của anh. Khi bất kỳ người lạ nào nhìn thấy Hạ Khiếu, họ sẽ không nghĩ rằng anh là người dễ hòa đồng.
“Trẻ con đều như vậy. Ánh mắt lần đầu tiên khi anh dành cho bọn chúng, chúng có thể cảm nhận được. Nhưng sau này tiếp xúc với anh, hiểu biết anh, chúng sẽ biết anh không phải là người như vậy.” Đường Miểu nói.
Nói xong, Đường Miểu ngước mắt nhìn Hạ Khiếu, nói với anh: “Anh có thể chủ động nói chuyện với chúng thường xuyên hơn, không nhất thiết phải là chuyện học tập. Có thể hỏi chúng những chuyện trong núi. Chúng đã ở trên núi từ khi còn nhỏ, về núi hay vật đều biết nhiều hơn chúng ta. Hơn nữa chúng cũng thích anh hỏi chúng những câu hỏi như thế. Bởi vì bản thân bọn chúng thích cho nên cũng sẽ thích tò mò về anh giống như những ngọn núi. Cứ như vậy, khoảng cách sẽ kéo gần hơn, cũng dễ dàng hòa nhập với chúng hơn.”
Đường Miểu tựa hồ đang truyền đạt một ít kinh nghiệm giao tiếp với học sinh ở đây cho giáo viên mới là Hạ Khiếu. Nói xong, Đường Miểu nói với Hạ Khiếu.
“Bọn chúng đều là những đứa trẻ rất ngoan. Anh tiếp xúc lâu sẽ biết. Hơn nữa rất dễ thích bọn chúng.”
Đường Miểu nhận xét về học sinh trong trường.
Đây cũng là đánh giá thực sự của cô.
Cô đến đây sớm hơn Hạ Khiếu nửa năm, đã ở cạnh chúng được nửa năm. Cô biết mọi học sinh trong trường, nói chuyện với chúng và thậm chí còn chơi trò chơi với chúng.
Cô biết mọi đứa trẻ ở đây. Chúng có thể sôi nổi hoặc nhút nhát, nhiệt tình hoặc thẹn thùng, tính cách luôn thay đổi nhưng đều có một trái tim trong sáng và chân thành.
Tính cách cô ôn hoà, quả thực là dễ tiếp xúc với học sinh hơn tính cách của Hạ Khiếu. Nhưng thời gian đầu, không phải ai cũng có thể hiểu rõ về bạn đến mức có thể trò chuyện về mọi thứ.
Nhưng hiện tại, Đường Miểu đã trở thành một trong những giáo viên được học sinh yêu thích. Chúng thích nghe cô chơi piano và nói chuyện, chúng cũng thích đưa cô lên núi. Khi cô truyền đạt kiến thức cho chúng, chúng cũng sẽ phản hồi lại “kiến thức” của mình cho cô.
Đường Miểu rất thích quá trình này.
Khi con người lớn lên, đôi khi thực sự nên dành chút thời gian ở cùng trẻ con. Ở cùng trẻ con có thể khiến bạn tiếp xúc càng nhiều những suy nghĩ đa diện không vững chắc, cũng tạo ra nhiều thắc mắc hơn. Đồng thời, bạn cũng sẽ học được nhiều điều từ bọn trẻ, cũng sẽ phản hồi lại bọn trẻ sau khi học được điều gì đó.
Trẻ con cho bạn sự ngây thơ hồn nhiên, hàng ngàn khía cạnh, bạn cho chúng sự tôn trọng, hiểu biết và dũng khí, khiến chúng trở nên dũng cảm, lễ phép và táo bạo.
Đây là một chu kỳ đạo đức. Trong vòng tròn đạo đức này, trẻ em dần trưởng thành và lớn lên, mà khi bạn đã thành thục trưởng thành, một số điều tiêu cực nảy sinh trong quá trình trưởng thành của bạn dường như cũng sụp đổ và tiêu tan theo quá trình này.
Trong cơ thể và trái tim Đường Miểu có rất nhiều điều tiêu cực. Cô không biết những điều này có thay đổi trong sáu tháng qua hay không, nhưng cô cảm thấy mình sẽ ngày càng tốt hơn.
Cô hy vọng Hạ Khiếu sẽ ngày càng tốt hơn.
Đường Miểu đánh giá xong học sinh trong trường. Đôi mắt của cô thậm chí còn tỏa sáng khi cô đang đánh giá. Cô dịu dàng nhìn anh với đôi mắt sáng trong veo và dịu dàng ấm áp. Đây cũng là điều mà một người phản ứng sau khi cảm nhận được điều gì đó.
Hạ Khiếu ngồi đối diện bàn ăn, dùng ánh mắt ấm áp nhìn Đường Miểu. Trong mắt anh hiện lên một tia sáng bình tĩnh và yên bình, anh chỉ bình tĩnh nhìn cô.
Khi anh nhìn cô như vậy, Đường Miểu vốn đang bị lời nói của mình làm cho hơi mất tập trung, bởi vì cô đang chìm đắm trong những hồi ức đẹp đẽ với các học sinh trong sáu tháng qua, lúc này mới bình tĩnh lại một chút, đầu óc quay trở về.
Trong lúc cô đang lấy lại tinh thần, Hạ Khiếu ngồi đối diện nói.
“Em rất biết cách yêu chúng.”
Hạ Khiếu nói xong, ánh mắt Đường Miểu đột nhiên cứng ngắc.
Hạ Khiếu cũng không nói gì nữa. Đó là tất cả những gì anh nói. Nói xong, Hạ Khiếu thu ánh mắt lại. Sau khi thu hồi ánh mắt, anh cầm bát đũa ăn xong phần cuối cùng của bữa tối.
Như thường lệ, hôm nay Hạ Khiếu ăn xong bữa tối nhanh hơn Đường Miểu. Đặc biệt sau khi anh nói xong, Đường Miểu ngồi đối diện anh dường như bất động.
Hạ Khiếu ăn xong, cầm bát đũa đứng dậy rời khỏi phòng bếp. Anh đến bồn rửa ở trường, mở vòi nước và rửa bát đũa.
Sau khi dọn dẹp xong, Hạ Khiếu cầm bát đũa sạch sẽ quay trở lại phòng bếp. Trong phòng bếp, Đường Miểu dường như đã hoàn hồn sau lời vừa nói, lại bắt đầu lặng lẽ ăn cơm.
Hạ Khiếu mang theo không khí ẩm ướt và mát mẻ ra ngoài, đi ngang qua Đường Miểu, đặt bát đũa đã rửa xong xuống.
Sau khi đặt xuống, Hạ Khiếu quay người rời khỏi bếp.
Khi rời khỏi bếp, anh cũng đi theo con đường mà anh bước vào. Đối diện Đường Miểu đang ngồi ở bàn ăn. Hai người cách nhau một bàn ăn, một người ngồi một người đi, trước khi Hạ Khiếu rời khỏi phòng bếp, Đường Miểu hỏi.
“Anh muốn gội đầu sao?”
Đường Miểu hỏi xong, Hạ Khiếu dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Khi anh nhìn Đường Miểu, Đường Miểu đang ngồi ở trên ghế nhìn anh. Trên tay cô vẫn cầm bát và đũa, thức ăn trong bát cũng không ít hơn lúc anh đi là mấy.
Đường Miểu ngồi đó, nhìn Hạ Khiếu đang dừng bước, nhìn về phía cô. Đôi mắt cô như ánh trăng sau đám mây mỏng trong đêm, dịu dàng và trong trẻo. Cô nhìn Hạ Khiếu rồi nói với anh.
“Trời vẫn còn hơi lạnh.”
“Anh có thể bị cảm lạnh nếu gội đầu bằng nước trực tiếp từ vòi.”
“Em đun nước nóng cho anh.”
“Hôm nay anh dùng nước nóng gội đầu đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất