Thân Phận Số 019

Chương 105

Trước Sau
Văn Thanh không tiếng động tới gần, cẩn thận trốn ở phía sau Trần Ngưỡng, rồi nhô đầu ra làm bộ kinh hãi lắm: "Người đã chết ở dưới biển, giờ lại bị chôn vùi trong cát, chuyện này rốt cuộc là sao? Đáng sợ thật đó."

Trần Ngưỡng đang nghĩ tới đầu mối bất ngờ bị Văn Thanh nhiễu loạn, đã bị cắt ngang không thể nối lại.

Triệu Nguyên thấy sắc mặt của Trần Ngưỡng rất không tốt, nhanh chóng kéoVăn Thanh đến bên cạnh mình: "Đại ca, đừng có quậy phá nữa có được không, ngươi xem ngươi làm phiền đến Ngưỡng ca rồi kìa, ảnh sẽ không đánh ngươi, nhưng còn vị kia nhà ảnh đâu? Ngươi nhắm có thể chịu đựng được không? Sờ lên vết thương trên mặt thử đi."

Văn Thanh thật sự giơ tay lên sờ sờ, vết máu dữ tợn giữa mặt nhìn ra không tốt lên được chút nào, vừa đau vừa nhói, hắn dùng đầu ngón tay miêu tả vết thương, rồi thở dài: "Ta còn oan hơn cả Đậu Nga nữa."

Triệu Nguyên nói: "Phải đó, Đậu Nga sao mà so sánh được, kém xa anh nhiều."

Sao mà so lại ngươi được, ai cũng kém xa ngươi hết á, ngươi là nhất.

Văn Thanh khoa trương che mũi: "Thúi quá."

Triệu Nguyên ngửi mùi thối trong không khí, cảm thấy còn được không sao, lần này cậu không nôn, đợt Hà Tường Duệ làm cậu kiên cường không ít khi đối mặt với xác chết.

"Ca, Thanh Phong đã trở lại, đây hẳn là một manh mối rất quan trọng." Triệu Nguyên nói với Trần Ngưỡng.

Trần Ngưỡng trầm ngâm nhìn cái xác.

"Vậy manh mối là gì thế?" Văn Thanh đặt cánh tay lên trên vai Triệu Nguyên, "Giáo thảo, nói tiếp đi, nào nào đã đến lúc giải mã rồi."

Triệu Nguyên trợn to mắt: "Ta nào biết."

Văn Thanh nhíu mày: "Tế bào não của cậu lại không chịu vận động."

Triệu Nguyên: "......"

"Tế bào não của tôi đều chết sạch rồi!"

Văn Thanh lắc đầu thở dài: "Tuổi còn trẻ mà tế bào não đã chết sạch rồi ư, thật là làm người nghe phải thương thay, buồn bã muốn rơi lệ."

Ngay sau đó hắn thu lại vẻ giễu cợt, nhẹ giọng nói: "Giả sử mỗi nhiệm vụ là một tờ giấy, thì khi cái xác này xuất hiện, tương đương với một câu hỏi chính."

Hai mắt Triệu Nguyên đờ đẫn: "Bài thi gì, câu hỏi chính gì cơ? Đề gì?"

Văn Thanh thấy đầu óc mình trống không khi nghe thấy ba vấn đề thiểu năng trí tuệ này, hắn đang định hướng dẫn Triệu Nguyên thì đột nhiên hiểu được vì sao Triều Giản lại mê muội huấn luyện Trần Ngưỡng.

Chu cha mạ ư, này còn không phải là dưỡng thành đó sao.

Đã là niên hạ, còn thích chơi hệ dưỡng thành nữa hé, chậc chậc chậc.

Văn Thanh cười tới gần Trần Ngưỡng: "Soái ca, anh cảm thấy là đề gì đây."

Trần Ngưỡng nhìn về phía Văn Thanh, lại nhìn cái xác, cuối cùng bắt gặp đôi mắt thâm thúy của Triều Giản.

Triều Giản mở miệng: "Chẳng phải anh đã nghĩ đến rồi sao?"

Trần Ngưỡng vừa định nói "Không có", nhưng lời nói đến bên miệng đột nhiên dừng lại, anh xoay người, đối diện với hố cát xuất hiện ngày đầu tiên, lẩm bẩm nói.

"Chung Danh chết trong hố cát, quần áo và tóc đều khô ráo, nhưng đặc điểm tử vong lại là chết đuối. "

"Vị trí lều trại của chúng ta thay đổi mỗi ngày."

"Triệu Nguyên ở trong ảo cảnh nghe được lều trại của hắn chìm ở trong biển."

"Cái xác đã bị sóng biển cuốn đi lại xuất hiện ở bờ cát......"

Nghe đến đây nhϊếp ảnh gia la lên: "Hiểu rồi, ra là vậy!"

"Bờ cát là biển!" Hắn ta chỉ lung tung vào các nơi trên bãi tắm, "Ở đây là biển rộng!"

Phùng Sơ đứng lên, gió thổi bay túi ni lông trên đầu gối và lòng bàn tay, hắn nói: "Còn biển rộng thì sao?"

"Bờ cát?"

Bàn tay còn chỉ vào bãi tắm của nhϊếp ảnh gia run lên: "Đó là bờ cát, biển rộng là bờ cát!"

Hắn ta vừa kích động vừa hoảng sợ trừng lớn hai mắt: "Tất cả các manh mối đều hướng đến một điểm, nơi đây là một ảo cảnh, vị trí thật sự của bãi tắm và biển rộng là bị đảo ngược, nhất định là như thế, khẳng định là như thế!"

"Xôn xao --"

Từng lớp sóng biển vỗ vào bờ cát và bãi đá ngầm, giống như đang cười nhạo lời nói vớ vẩn của nhϊếp ảnh gia.

Nhϊếp ảnh gia không nhận được sự hưởng ứng như mong muốn từ mọi người, hắn ta dùng ánh mắt nhìn bọn thiểu năng để nhìn bọn họ: "Đường ra là ở trong biển, chỉ cần xuống biển là sẽ biết tất cả."

Văn Thanh vỗ tay như mấy bé hải cẩu: "WOW, chúng tôi đều nghĩ không ra, chỉ có mình anh nghĩ đến thôi đó, anh thông minh ghê."

Nhϊếp ảnh gia biết người này không thích mình, lúc trước hắn ta kiêng kị lấy lòng đối phương, nhưng bây giờ sắp hoàn thành nhiệm vụ đi ra ngoài, hắn ta cũng lười giả vờ, lập tức phản pháo một cách mỉa mai: "Thông tin đưa ra đã rõ ràng như vậy rồi......"

"Có hả?" Văn Thanh ngắt lời anh ta, "Tôi là tôi nhìn không ra rồi đó."

"Anh nói đường ra ở trong biển, chỉ cần đi xuống biển là hiểu hết mọi chuyện, vậy tại sao anh không đi đi?"

Nhϊếp ảnh gia lập tức ngừng nói.

Trần Ngưỡng dùng cát đắp lên cái xác của Thanh Phong, anh nhìn mặt biển lấp lánh ánh vàng, nhấc chân bước về hướng đó, tay không quên nắm lấy cộng sự của mình.

Triều Giản mặc kệ anh kéo lấy mình, không nói một lời.

Vị mặn trong gió rất nặng và đắng, Triệu Nguyên cảm thấy mũi có chút ngứa, cậu hắt hơi một cái: "Hay là ta đi xuống biển một chuyến, xem thử coi có tìm được gì không."

Văn Thanh phán một câu: "Thuận tiện thử coi cậu có thể chết hay không?"

Triệu Nguyên kẹt lại.

"Vậy thì chúng ta phải làm sao đây?" Cậu nhìn nhϊếp ảnh gia đang ở kia giả chết, Trương Kính Dương vẻ mặt nghiêm túc, luôn trầm mặc ít lời Phùng Sơ, "Việc này dù sao cũng phải có người đi làm, cho dù kết quả thế nào, chúng ta đều có tiến lên một bước, nếu không nhiệm vụ sẽ đình trệ không có chút tiến triển."

Văn Thanh làm ra vẻ trầm ngâm: "Tôi có một cách rất hay có thể giải quyết chuyện xem ai là người xuống biển."

Nhϊếp ảnh gia tranh trước Triệu Nguyên hỏi: "Cách gì?"

"Rút thăm."

Văn Thanh cứ như nhà ảo thuật, chậm rãi lấy một nắm giấy nhỏ từ trong túi quần tây ra.

Vừa đúng bảy miếng.



Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ quái.

Nhϊếp ảnh gia cảnh giác nhìn Văn Thanh: "Tại sao ngươi lại chuẩn bị thứ này từ trước?"

"Tại vì nhàm chán chứ sao." Văn Thanh cong môi, "Trong phòng thay quần áo chả có ai cả, vì thế tôi chỉ có thể tự mình chơi rút thăm thôi."

"Nếu thế thì tại sao lại vừa khớp với số người chúng ta hiện tại?"

Nhϊếp ảnh gia trừng mắt nhìn hắn: "Đừng có nói là trùng hợp, thằng ngốc cũng sẽ không tin."

"Vậy thì nhất định không phải là trùng hợp." Văn Thanh cười nói, "Là tôi thiết kế kỹ càng."

"Lúc đầu tôi chơi, tổng cộng là 11 mảnh giấy, sau đó cứ bớt đi một người, tôi sẽ bỏ bớt một mảnh giấy đi, bây giờ chỉ còn lại bảy mảnh thôi."

Nhϊếp ảnh gia và ba người còn lại đều im lặng, biểu cảm của họ cũng khác nhau.

Một số sợ hãi, một số không nói nên lời.

"Bên trong bảy tờ giấy này, chỉ có một tờ bị tôi dùng bút vẽ một nét, còn lại đều để trống..... Chắc tôi không cần phải nói ra quy tắc rồi nhỉ."

Văn Thanh giơ cái tay rảnh còn lại lên, linh hoạt ở giữa không trung gõ vài cái như đang chơi đàn piano: "Tôi rút trước cho."

Nhϊếp ảnh gia lập tức khó ở, nói: "Tụi này còn chưa xem qua mấy tờ giấy nữa, bộ ngươi nói cái gì chính là cái đó hả? Lỡ như ngươi gian lận thì sao?"

Văn Thanh chớp mắt đồng ý "ừm" một tiếng: "Đúng vậy, ra ngoài phải cẩn thận, trên đời này có rất nhiều người xấu."

Ngay sau đó, hắn nhếch khóe miệng, trêu đùa hỏi: "Anh cảm thấy tôi - còn cần phải gian lận hửm?"

Sắc mặt nhϊếp ảnh gia cực kì xuất sắc.

Không cần, tên này này là một kẻ điên điển hình.

Biết rõ không đủ nhân lực đào cát, lỡ nhiệm vụ không hoàn thành cũng không thèm để ý, làm sao sẽ để ý việc ai phải xuống biển thăm dò.

Tên phát rồ này làm điều này chỉ để giải trí, hắn đang cố gắng làm cho bọn họ khẩn trương và bất an, để khiến bản thân mình vui vẻ.

Khi rút thăm, Văn Thanh là người đầu tiên, kế tiếp là Triệu Nguyên, Trương Kính Dương.

Trong tay Văn Thanh còn lại bốn mảnh giấy, hắn liếc mắt nhìn thiếu niên đang đứng yên lặng: "Em trai nhỏ."

Nam sinh nghe tiếng ngẩng đầu.

Văn Thanh cười cười: "Đến phiên cậu rồi nha~."

Phùng Sơ tiến lại gần vài bước, cầm lấy một trong bốn mảnh giấy.

Văn Thanh mỉm cười hỏi: "Có sợ không?"

"Ấy, coi tôi hỏi cái gì này, đây không phải là vô nghĩa sao, tôi nhớ lúc mới bắt đầu nhiệm vụ, Trần soái ca cùng vị kia của anh ta vừa vào nơi này, lúc tôi đi tới chào hỏi bọn họ, cậu vừa lúc từ trong lều đi ra, lúc đó cậu nói chuyện đều lắp bắp."

Phùng Sơ rũ mắt xuống, chậm rãi mở tờ giấy ra, như vì sợ hãi kết quả mà dừng lại, nắm chặt lấy.

"Nói mới nhớ, lúc đó ở đây tối đến mức không nhìn thấy gì, cảnh tượng đó cứ giống như chuyện xảy ra ngày hôm qua ấy nhỉ."

Văn Thanh đột nhiên thờ ơ nói một câu không khớp với câu trước: "Đừng sợ, mỗi người một phần bảy cơ hội."

Sau đó hắn ra hiệu cho nhϊếp ảnh gia hợp tác.

Nhϊếp ảnh gia thấy mọi người đều lấy, hắn ta không còn cách nào khác ngoài việc đưa tay ra lấy.

Còn thừa hai mẩu giấy.

Văn Thanh đưa đến trước mặt Trần Ngưỡng và Triều Giản.

Trần Ngưỡng bảo Văn Thanh cứ mở ra xem giùm luôn đi.

"Chán hai người thiệt đấy." Văn Thanh éo vừa lòng nói, nhưng cũng mở hai tờ giấy ra xem, cả hai tờ đều trống không.

Đôi mắt hắn không giấu được vẻ thất vọng, miệng vẫn giả vờ nói: "Giống như tôi, tất cả chúng ta đều là người may mắn, tránh thoát một kiếp nạn, cảm ơn trời đất phù hộ!"

Trần Ngưỡng đã đi đến bãi cạn, anh tò mò ai sẽ là người bắt được tờ giấy bị vẽ một nét kia, phía sau lập tức truyền đến tiếng kêu.

"Cái đệt! cái đệt cái đệt!"

Triệu Nguyên chạy tới, cầm trong tay tờ giấy đang mở ra, nghiến răng nghiến lợi: "Là ta, ta bắt được, vặn may chiếu xuống đầu của ta."

Văn Thanh do dự hồi lâu, rốt cuộc chỉ thở dài một hơi: "Aiz."

Triệu Nguyên: "......"

Làm gì hả, trái tim cứ lên lên xuống xuống, cậu đều phải bị cái tên này hù chết.

Trương Kính Dương bước lên phía trước: "Nếu ta là ngươi, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đi xuống biển, càng lân la, thì nỗi sợ hãi trong lòng sẽ càng mãnh liệt."

Triệu Nguyên làm sao lại không hiểu điều này, hắn vò đầu tóc mướt mồ hôi, rồi hít mấy hơi thật sâu, vốn định tự mình đi.

Nhưng đến giờ phút này, hắn không thể nữa.

"Ngưỡng ca, em đi đây."

Triệu Nguyên ở nguyên chỗ cũ, không nhúc nhích nửa bước.

Trần Ngưỡng chưa kịp nói chuyện, Văn Thanh đã đẩy Triệu Nguyên: "Được rồi, Ngưỡng ca của cậu đã nghe thấy, đi đi, thật là, giáo thảo à, tôi cũng không biết nói cậu thế nào nữa, trẻ mẫu giáo đều dũng cảm hơn cậu."

Xem ra không có nguy hiểm, Trần Ngưỡng nghĩ.

Triệu Nguyên cũng ý thức được điểm này, nếu xuống biển chắc chắn chỉ có con đường chết, Văn Thanh nhiều nhất sẽ mặc kệ, tên này sẽ không nóng nảy thúc giục cậu lao vào chỗ chết như thế.

Suy cho cùng, trong mắt một game thủ như Văn Thanh, sống chết của người khác không liên quan gì đến mình, ai chết kệ ai.

Vì thế Triệu Nguyên thả lỏng thần kinh...... Mới là lạ.

Triệu Nguyên không xắn ống quần cũng không cởi giày, hắn nhắm đôi mắt chua xót lại, bước từng bước xuống biển.

Quần tây bị nước biển thấm ướt dính vào da thịt, thân thể Triệu Nguyên cứng đơ trong phút chốc, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục bước đi trong khi nổi da gà khắp người.

"Sao lại giống như thiếu nam trượt chân vậy*?" Văn Thanh hai tay đút túi quần, đôi mắt dài nheo lại, đầu lưỡi áp vào má trái.



(*trai trẻ bước nhầm đường ray, đại loại thế)

Chỉ có Văn Thanh nói một tiếng, những người khác đều không nói gì.

Trần Ngưỡng siết chặt đôi nạng của Triều Giản, tập trung chú ý đến từng cử động của Triệu Nguyên.

Triều Giản lấy nạng đi, Trần Ngưỡng vô thức nhéo lấy cánh tay hắn.

Triệu Nguyên dẫm bùn cát đi thẳng về phía trước đi, nước biển xung quanh dần dần trở nên trong xanh, mực nước bất giác đã vùi qua thắt lưng của cậu, cậu dừng lại, đứng ở trong biển duỗi ra tay chân.

Không thấy gì lạ hết, cũng không có gì bất thường.

Triệu Nguyên cảm thấy quần áo trên người còn ướt hơn cả lúc tan làm, cậu hít vào thở ra mấy lần, cúi người dưới ánh mặt trời thiêu đốt, duỗi tay xuống biển xoa xoa khắp người..

Chỉ có cát ướt và ốc xà cừ nhỏ.

"Biển vẫn là biển!"

Triệu Nguyên vừa ném một nắm cát vừa hét lên với đồng đội.

Nhϊếp ảnh gia ở trên bờ bị vả bôm bốp vào mặt, thần sắc càng thêm kém, nghĩ đến lời thề son sắt của mình, hắn ta xấu hổ không thể xuống đài, cả kinh nói: "Làm sao có thể? Không thể nào, tất cả thông tin đều chỉ......"

"Khẳng định là đi chưa đủ xa, tiếp tục đi về phía trước."

Nhϊếp ảnh gia dùng âm lượng càng lớn rống lên với Triệu Nguyên: "Đi sâu hơn nữa! Tiến xa hơn nữa sẽ có manh mối!"

"Không an toàn." Trương Kính Dương không tán thành nói, "Khoảng cách này đã đủ làm thử nghiệm, thể lực của cậu ta không đầy đủ, tiếp tục đi sâu xuống, khả năng sẽ không bơi lên được, hiện tại xem ra, suy đoán đường ra ở trong biển là sai lầm."

"Ngu xuẩn!"

Nhϊếp ảnh gia không muốn Triệu Nguyên lên bờ, đây là người thử nghiệm rút thăm mới có được, kết quả vẫn chưa ra, nếu người quay lại thì sẽ không ai nguyện ý đi xuống biển một lần nữa hết.

Hắn ta tức giận mắng Trương Kính Dương: "Ngươi là một tên ngu xuẩn, tứ chi phát triển nhưng đầu óc thì đơn giản, uổng có một thân sức mạnh, chả được cái tích sự gì hết, vũ phu vô dụng!"

Mặt Trương Kính Dương tối sầm xuống, hắn quả thật tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, không am hiểu khâu giải đố giải đề.

Nhưng hắn không thích người khác dùng điểm này tới để nhục nhã mình.

Trương Kính Dương không nói một câu thô tục đáp trả nào, trực tiếp dùng nắm đấm thụi vào đối phương, nhϊếp ảnh gia bị đánh một cú té ngửa, anh ta cũng không chịu thua nắm lên một nắm cát ném vào mặt đối thủ.

Hai người cứ thế lao vào đánh nhau.

Văn Thanh "wow wow wow" thò lại gần xem náo nhiệt.

Trần Ngưỡng không hề chuyển hướng chú ý, anh vẫn không chớp mắt quan sát động tĩnh trong biển.

"Bảo cậu ấy quay về bờ đi, rất nguy hiểm."

Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau bên phải, cuốn vào gió biển, có chút mơ hồ.

Trần Ngưỡng hơi quay đầu lại, dư quang bắt gặp ánh mắt lo lắng của Phùng Sơ, anh nhấp nhấp miệng: "Phỏng đoán của nhϊếp ảnh gia còn chưa được kiểm chứng, cậu nghĩ thế nào?"

Phùng Sơ nhẹ giọng nói: "Tôi không biết."

Cậu gạt mớ tóc rối bù ra khỏi gò má nhợt nhạt: "Trần tiên sinh, còn anh thì sao?"

Trần Ngưỡng nhìn cậu trai trước mặt, nói: "Tôi cũng không biết."

Giây tiếp theo anh quay về phía Triệu Nguyên đang ở trong biển hét lên: "Trở về!"

"Không thể bảo nó trở về...... A --"

Nhϊếp ảnh gia bị Trương Kính Dương đá xuống biển, hắn ta kêu thảm thiết bò lên trên bờ, lúc sắp bò lên tới, lại ngã xuống bãi cạn.

Văn Thanh đi tới kéo hắn ta: "Anh coi anh kìa, đã hơn bốn mươi tuổi rồi chứ có trẻ trung gì nữa đâu."

Nhϊếp ảnh gia sửng sốt, người này không phải không hợp với hắn ta sao, tại sao còn duỗi tay ra.

"Sao thế, không phải hơn 40 hả? Chưa tới 30? Ah, thiệt chưa tới 30? Vậy thì anh lớn lên có chút gấp nhỉ." Văn Thành kéo nhϊếp ảnh gia lên, "Anh đó, quá xúc động."

Văn Thanh nói khẽ: "Lúc còn đi học, thầy cô có nói cho anh biết xúc động là gì mà đúng không, là ma quỷ, sẽ chết người."

Nhϊếp ảnh gia không thể giải thích được rùng mình một cái.

"Ê, soái ca, Hạt Dẻ, hai người làm gì mà vội vàng đi thế?" Văn Thanh la với theo bóng lưng của Trần Ngưỡng và Triều Giản.

Trần Ngưỡng cũng không biết có chuyện gì, anh đột nhiên bị Triều Giản túm đi.

"Chúng ta muốn đi làm gì?" Trần Ngưỡng nhỏ giọng hỏi.

Triều Giản chống nạng, bước chân rất lớn, cau mày: "Đào hài cốt."

"Phải nhanh." Hắn nói.

Trần Ngưỡng không chút do dự truyền lại lời nói của Triều Giản cho mọi người: "Đều trở về! Nhanh lên đào những phần chân tay còn dư lại lên!"

Lúc Triệu Nguyên lên bờ, chỉ có Văn Thanh còn ở, hắn đi một bước, ống quần ướt nhẹp liền dính một tầng cát mịn, kéo một đường dừng lại trước mặt đối phương.

"Anh không trở về phòng thay quần áo sao?"

Văn Thanh nhặt một viên sỏi ném xuống biển.

"Bốp bốp bốp"

Vang ba tiếng.

Văn Thanh vỗ vỗ tay: "Anh bạn nhỏ, có phải cậu quản hơi nhiều rồi không?"

Triệu Nguyên: "......"

Triệu Nguyên vội vàng đi đào cát, không muốn nói nhảm với hắn.

Có tiếng bước chân theo sau, Triệu Nguyên vừa đi vừa nhìn lại: "Anh cũng muốn đi đào hả?"

Nói xong lập tức muốn táng vào mặt mình một cái hết sức, quả thật quản có hơi nhiều.

Văn Thanh chắp hai tay sau đầu, hai mắt nhìn bầu trời xa xa, không bốn sáu (0,4,6) hỏi một câu: "Giáo thảo, cậu còn sức nữa không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau