Chương 109
Ngay khi Trần Ngưỡng vừa nói xong, Triều Giản hơi dừng lại một chút, rồi ngoảnh mặt sang một bên xoay ghế ngồi xuống.
Trần Ngưỡng nhấc chăn bước ra khỏi giường, bộ đồ ngủ của anh đã sạch sẽ, có mùi xà phòng giặt quần áo, trên người cũng khô mát.
Cho dù thế giới nhiệm vụ là hữu hình hay vô hình, cũng không thể đưa những thứ bên trong ra thế giới thực được.
Ngoại trừ những tổn thương về tinh thần và tâm lý.
Trần Ngưỡng móc dép lê mang vào, bước tới bàn rót nước uống, nước trong bình chứa không nóng không lạnh, độ ấm vừa phải rất dễ uống.
"Thật chịu không nổi, đau đầu thật."
Triều Giản không nói gì.
Trần Ngưỡng đặt cái ly xuống, đủ loại người, vật, quay cuồng trong đầu anh.
Ngày hôm qua anh cùng Triều Giản đi về quê của Trần Tây Song, tại trạm dừng chân, anh gặp nhóm Hướng Đông, còn có người làm nhiệm cũ bị PTSD nghiêm trọng, chết vì nghiện ma túy.
Tối hôm qua anh bị thương ở nhà Trần Tây Song, hôm nay anh quay lại cầu Tam Liên tặng thảo dược cho hàng xóm, đi đến nhà Võ thúc, rồi dẫn chú chó nhỏ của Võ Ngọc về nhà.
Sau đó là trời tối, anh mới ngủ không lâu thì tiến vào thế giới nhiệm vụ.
Hiện tại là ban đêm...... Trần Ngưỡng nhìn điện thoại di động, 23h:19 phút.
Dòng thời gian thật hỗn loạn.
Trần Ngưỡng nghiêm túc nói với cộng sự của mình: "Tôi vẫn cảm thấy mình cần một cảm giác nghi lễ để ăn mừng cho sự trở lại, việc vạch ra ranh giới rõ ràng giữa hai thế giới là rất hữu ích."
Trước khi nói xong, anh đã ôm chầm lấy người ta.
Thân thể của Triều Giản cứng lại.
Trần Ngưỡng không phát giác được sự dị thường của thiếu niên, anh ngơ ngác duy trì cái ôm này, trong lòng bất giác nảy lên một ý nghĩ.
Có vẻ như phải làm như này từ sớm.
Nên như hiện giờ.
Lúc bọn họ vừa trở về, phải cho nhau một cái ôm thật chặt.
Trần Ngưỡng cho rằng ý tưởng này là sản phẩm của sự nhạy cảm của mình, anh vỗ nhẹ vào lưng cộng sự vài cái, như là một người anh lớn, cũng là sinh tử chi giao(bạn bè sống chết có nhau), cộng sự, người sống chung một nhà.
Triều Giản nắm lấy cánh tay của Trần Ngưỡng, trước khi anh kịp phản ứng lại thì tắt đèn đi.
Rèm cửa được kéo ra, ánh trăng bị cản lại hoàn toàn, vừa tắt đèn, căn phòng lập tức tối sầm lại.
Trần Ngưỡng duỗi tay không thấy năm ngón tay, anh sững sờ nói: "Cậu làm gì vậy?"
Triều Giản: "Ngủ."
"Vậy cậu cũng phải chờ tôi lên giường rồi mới tắt đèn chứ, giờ cậu tắt đèn, cái gì cũng không thấy rõ."
Trần Ngưỡng dùng tay trái mò mẫm đi đến bên giường, chợt đầu ngón tay chạm vào thứ gì đó, anh vô thức xoa xoa, là tay của thiếu niên đang đè lên cạnh bàn.
Xương ngón tay nhô ra, hình như rất dùng sức mà ấn vào mép bàn.
Trần Ngưỡng cau mày nói: "Sao thân nhiệt lại cao như vậy, có phải phát sốt rồi không?"
Một giọng nói cực kỳ không kiên nhẫn vang lên trong bóng tối, âm u và khàn khàn: "Anh có ngủ hay không?"
"Ngủ chứ."
Trần Ngưỡng lướt qua hắn đi đến trước giường, loạt xoạt loạt xoạt nằm xuống.
Căn phòng yên lặng một lúc, chợt đèn sáng.
Trần Ngưỡng không hiểu ra sao, sao lại bật đèn lên nữa? Anh không hỏi cái này hỏi cái kia, tính toán nhìn xem thiếu niên muốn hát bài nào. (ý bảo nhìn xem muốn làm gì)
Nhưng mà đối phương chỉ nhắm mắt ngồi yên ở ghế trên, không nói lời nào, cũng không nhúc nhích.
Trần Ngưỡng cũng trải qua tuổi mười tám mười chín, nhưng anh lại hiểu được tâm tư của vị đang ngồi ở trên ghế này.
Lĩnh vực tinh thần cùng thế giới nội tâm không biết chứa đựng thứ gì, mà lại phòng ngừa chặt chẽ đến như vậy.
"Đừng ngồi quá khuya, tôi ngủ trước đây."
Trần Ngưỡng nói xong liền kéo chăn lên, quay mặt vào trong, hai mí mắt nhanh chóng dán vào nhau.
Một giấc mơ đã thành hình trong ý thức của Trần Ngưỡng.
Trong mơ Trần Ngưỡng vẫn đang làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng phát ra tiếng nói lo âu, ngủ không yên ổn.
Đây là bệnh nghề nghiệp của nhiệm vụ giả.
Con người không phải là máy móc, sau khi trở về là có thể xóa mọi việc liên quan đến thế giới nhiệm vụ chỉ bằng một cú nhấp chuột.
Những cảm xúc có mùi máu và chết chóc có thể ăn mòn các tế bào thần kinh của mỗi một người.
Triều Giản mở lư hương, lau sạch tro và thắp một nén hương.
Vẫy nhẹ tay.
Một làn khói xanh bay về phía giường.
Nhịp thở của Trần Ngưỡng dần dần trở nên đều đặn và kéo dài, anh khẽ mở miệng hít thở.
Cả căn phòng tràn ngập một mùi hương khó chịu, Triều Giản ngồi hồi lâu, nhìn người trên giường.
"Thần Thần......"
Trong lúc ngủ mơ Trần Ngưỡng lại bắt đầu nói mê sảng, sắc mặt tái nhợt, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh: "Thần Thần, nắm lấy tay ca ca...... Nắm chặt lấy...... Đừng sợ, ca ca rất nhanh sẽ trở về......"
"Thần Thần...... Thần Thần......"
Đèn tắt, căn phòng tối om.
Trần Ngưỡng còn đang nói mê sảng, vẻ mặt vừa thống khổ vừa khủng hoảng, tay anh ở trên chăn quơ quơ, vội vàng muốn nắm lấy thứ gì đó.
Sau đó anh thật sự nắm chặt được cái gì, an tâm ngủ say.
.
Lần này Trần Ngưỡng trở lại, anh không ngủ bù như ba lần trước, hôm sau chỉ tỉnh dậy muộn hơn bình thường một chút, không ngủ được bao lâu, nhưng năng lượng vẫn tràn đầy.
03 vẫn đang nằm trên sô pha trong phòng khách, như một ông già với vẻ mặt ôn hòa.
Trần Ngưỡng gọi điện thoại cho Võ Ngọc, nhưng không ở trong khu vực phục vụ, anh lại gọi cho Võ thúc, nói chuyện một hồi rồi cúp máy.
Không chỉ có anh, Võ thúc cũng nhớ rõ Võ Ngọc, chứng tỏ Võ Ngọc không xảy ra chuyện gì trong thế giới nhiệm vụ.
Trần Ngưỡng mới vừa yên lòng, anh nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên với Võ Ngọc sau 3-4 năm.
Võ Ngọc đã sắp xếp một lối thoát hiểm cho chính mình, cho thấy rằng có một sự tồn tại trong thế giới thực gây nguy hiểm đến tính mạng của cô ấy, đối phương đã từng tìm tới.
Sự biến mất của cô ấy có liên quan gì đến vụ việc đó không?
Trần Ngưỡng nhìn con chó con trầm ngâm suy nghĩ, nếu có chuyện gì xảy ra với Võ Ngọc trong thế giới thực, vậy thì anh không thể xác định được cô ấy còn sống hay đã chết thông qua trí nhớ của Võ thúc.
Người yêu kiêm cộng sự của Võ Ngọc đã chết có thẻ thân phận là bốn vị số.
Võ Ngọc là năm vị số, sống chết không rõ.
Cho đến nay, Trần Ngưỡng biết hai người có thẻ thân phận 5 vị số, một là người đàn ông có kinh nghiệm phong phú chết ở trạm nghỉ ngơi trạm kia, cùng với Họa gia.
Văn Thanh ngoài miệng nói không biết hắn đã làm qua bao nhiêu lần nhiệm vụ, thật giả không thể nào kiểm chứng, nhưng Trần Ngưỡng cũng không cho rằng đó là lời nói phóng đại, cho nên số thẻ thân phận của hắn hẳn là không dài.
Trần Ngưỡng sờ vào tấm thẻ trắng trong túi, ba chữ số này của anh là một quả bom hẹn giờ với đầy đủ chỉ số nguy hiểm.
"Anh đang ngẩn người nghĩ gì, lại đây thay thuốc."
Sau lưng truyền đến tiếng no, Trần Ngưỡng quay đầu lại thấy thiếu niên cầm hộp đựng thuốc, hốt hoảng nhìn hắn đến gần.
Triều Giản nhìn anh như cọc gỗ đứng đó, cầm hộp đựng thuốc đặt xuống.
"Bang" một tiếng.
Đầu dây thần kinh mỏng manh của Trần Ngưỡngrun lên, anh kéo mình ra khỏi trạng thái vô hồn, đưa tay phải ra trước mặt Triều Giản.
"Lát nữa tôi sẽ lên kế hoạch luyện tập cho cậu."
Triều Giản gỡ băng gạc trên ngón trỏ của anh: "Giơ tay lên, đừng nhúc nhích."
Trần Ngưỡng nhìn lên trần nhà, trong miệng có vị đắng của thuốc chống viêm: "Tê, hơi đau, băng gạc gỡ hết chưa?"
"Đừng ồn ào."
Động tác của Triều Giản có trật tự, thậm chí có thể nói là thành thạo, nhưng quai hàm của hắn thật căng chặt.
Trần Ngưỡng cảm giác ngón trỏ trở nên lạnh lẽo, anh liếc mắt một cái, rồi tiếp tục nhìn trần nhà.
Không có móng tay, thoạt nhìn hơi ghê tởm.
Mùi vị không dễ ngửi, thế mà thiếu niên cũng có thể để gần như vậy.
Trần Ngưỡng nghĩ thầm, vị này trừ bỏ tính cách khó có thể phỏng đoán, bệnh tình không ổn định thì ở những phương diện khác không có chỗ để chê, với anh mà nói đối phương là tốt nhất cộng sự.
Cho dù có một đống bí mật, một bên chân cũng không thể đi lại bình thường.
Trần Ngưỡng cảm khái, may mắn lần đầu tiên anh tiến vào thế giới nhiệm vụ đụng phải hắn, nếu không thì những lần sau đã không có tổ đội.
Có thể là em gái ở trên trời có linh thiêng, anh mới có thể gặp gỡ Triều Giản khi cuộc đời của anh đang đi tiếp một con đường quỷ dị.
Trần Ngưỡng miên man suy nghĩ, bốn ngón tay đã hoàn toàn thay thuốc xong.
Quả nhiên mất tập trung là được.
"Mấy ngón tay chảy ra dịch vàng cũng không sao." Triều Giản thu dọn hòm thuốc, "Băng gạc qua hai ngày lại đổi."
Cuối cùng lại nói: "Nếu như không bị nhiễm trùng."
Trần Ngưỡng nhìn mấy ngón tay quấn lấy băng gạc, xoay người đi trong phòng mở máy tính cổ điển của mình ra, lập kế hoạch tập luyện phục hồi chức năng cho hắn.
Lúc Tôn Văn Quân gọi điện thoại tới, Trần Ngưỡng đang điều chỉnh lịch tập lần thứ hai, anh tùy tiện bật loa ngoài.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói từ tính lại dịu dàng của người đàn ông: "Tiểu Ngưỡng Ngưỡng, có thể thả tôi ra khỏi sổ đen không?"
Một lóng tay đang gõ bàn phím của Trần Ngưỡng dừng lại.
Quên bén vụ này rồi.
Hôm trước trên đường đến quê nhà Trần Tây Song, Triều Giản đã kéo Tôn Văn Quân vào danh sách đen, lúc ấy anh không suy nghĩ nhiều, sau đó đã quên bén chuyện này luôn.
Tôn Văn Quân không hỏi nguyên nhân bị kéo đen, cũng không đề cập tới vụ meme "Ngươi lớn lên quá xấu, không muốn gặp", chỉ muốn Trần Ngưỡng thả mình ra.
Trần Ngưỡng thấy Tôn Văn Quân không tìm mình muốn một câu giải thích, anh đỡ phải kiếm cớ lấp qua vụ này, thế là thả đối phương ra.
Tôn Văn Quân nói: "Tiểu Ngưỡng Ngưỡng, hôm nay tôi đi công tác. Nếu mọi việc suôn sẻ, trong vòng một tháng có thể trở về.... Nếu không suôn sẻ......" Anh ta cười một tiếng: "Nhìn ý trời vậy."
"Tín hiệu ở đó không tốt, cậu không thể liên lạc được với tôi, nếu đọc sách có điều gì không hiểu, cậu có thể đánh đấu lại, chờ tôi quay về lại hỏi tôi."
Trong lòng Trần Ngưỡng kỳ quái, nói không rõ tại sao, anh dựa lưng vào ghế: "Chúc anh suôn sẻ."
Hơi thở của Tôn Văn Quân hơi nhanh hơn thì phải, ý cười trong tiếng nói càng đậm, chứa chút ý vị khi trêu chọc bạn bè: "Vậy thì tôi nhất định sẽ thuận lợi, Tiểu Ngưỡng Ngưỡng là một ngôi sao may mắn."
Tạm dừng một hồi, anh ta nói: "Chờ tôi trở về, cùng nhau ăn một bữa cơm nhé."
Khóe miệng Trần Ngưỡng nhúc nhích, sao còn nhớ thương vụ ăn cơm vậy.
Trong điện thoại không có chút âm thanh nào.
Ngày khi Trần Ngưỡng cho rằng Tôn Văn Quân có việc phải bận, anh chuẩn bị cúp máy, đầu dây bên kia truyền đến tiếng mở cửa đóng cửa.
"Tôi gửi chuyển phát nhanh cho cậu." Tôn Văn Quân đột ngột nói, "Tôi gửi ngày hôm qua, hôm nay sẽ đến."
Lưng Trần Ngưỡng lập tức rời khỏi ghế, anh nhớ tới Lý Dược biết địa chỉ của anh.
Lý Dược bị Tôn Văn Quân thay thế, phần đó cũng được đóng gói theo ư.
Trần Ngưỡng ôn tồn hỏi: "Anh gửi cái gì?"
Tôn Văn Quân nói: "Bảo bối của tôi."
Trần Ngưỡng: "Cái gì?"
Tôn Văn Quân phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Không phải cái cậu tưởng."
Chỉ là không nghe rõ, muốn hỏi lại cho rõ Trần Ngưỡng: "......"
Đầu dây bên kia lại im lặng.
Lần này thời gian yên tĩnh so với lần trước dài gấp đôi, sau đó là giọng của Tôn Văn Quân: "Tiểu Ngưỡng Ngưỡng, có muốn gọi tôi một tiếng Tiểu Văn ca ca không?"
Như biết rằng Trần Ngưỡng sẽ không gọi, Tôn Văn Quân nói: "Hẹn gặp lại."
Không bao lâu sau khi cuộc gọi kết thúc, Trần Ngưỡng đã nhận được chuyển phát nhanh.
Anh mở gói hàng trước mặt Triều Giản.
Là một chậu cây.
Bên trong chỉ có một cành cây khẳng khiu, có một chiếc lá nhỏ rủ xuống, không có chút sức sống.
Đây là nhân vật chính trong những bức ảnh mà Tôn Văn Quân thường gửi cho anh.
Tôn Văn Quân luôn nói trên WeChat sắp chết, sắp chết, nhưng mà nó còn không gục xuống.
Sức sống của thực vật thực sự rất bí ẩn.
Trần Ngưỡng tháo mút xốp ném vào sọt rác nói: "Bác sĩ Tôn đang đi công tác, nhờ tôi giúp đỡ chăm sóc."
Nói xong thì sửng sốt, ý này chẳng phải giống hệt ý muốn gửi gắm của Võ Ngọc đó sao?
Trần Ngưỡng nhìn lướt qua chú chó nhỏ trên sô pha, lại nhìn chậu cây trên mặt đất, trong nhà cứ như vậy có thêm hai vật sống, tuy không cùng một giống loài, nhưng lại có một điểm chung, hơi thở tồn tại của chúng nó đều không mãnh liệt.
"Cậu tránh ra để tôi quét mút xốp rơi ra trên sàn nhà." Trần Ngưỡng cầm chổi, hô thiếu niên đứng ở tại chỗ bất động.
Triều Giản đột nhiên một vung nạng qua.
Trần Ngưỡng kịp thời dùng chổi ngăn lại cái nạng, cứu chậu cây một mạng, anh nghi hoặc hỏi: "Cậu bị sao vậy?"
Triều Giản đưa lưng về phía anh, giọng nói lạnh lẽo: "Chết rồi, lưu lại làm gì."
"Không có, tôi có nhấc cành lên thử, bộ rễ còn bám vào đất rất chặt, còn sống." Trần Ngưỡng nói thầm ở trong lòng, chậu hoa của Tôn Văn Quân tuy rằng chỉ có một mảnh lá cây, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với cái hạt mầm mốc meo của cậu.
Trần Ngưỡng không thể nói ra những lời trong lòng, chậu hoa xấu đau xấu đớn cùng với hạt mầm đều là mạng của thiếu niên, được hầu hạ y như tổ tông.
Kỳ thật hoa cỏ không nên chăm sóc quá kỹ, phải tùy ý nuôi dưỡng.
Trần Ngưỡng bởi vì chăm sóc đủ mọi cách mà trở thành sát thủ hoa cỏ.
Chậu cây sống dở chết dở của Tôn Văn Quân bị Trần Ngưỡng đặt trên ban công, Triều Giản từ xa nhìn vào chậu cây.
Triều Giản chống nạng đi đến bên cạnh dán mắt vào chậu cây của Tôn Văn Quân.
Đáy lòng Trần Ngưỡng có một ảo giác kỳ lạ rằng thiếu niên có ác cảm với chậu cây.
Nhưng không có lý do gì mà, chậu cây không lớn, không tốn nhiều diện tích và sẽ không cản ánh sáng mặt trời vào chậu của cậu ấy.
Trần Ngưỡng đứng lên: "Cậu......"
Triều Giản xoay người về phòng khách.
Trần Ngưỡng: "......"
Tại sao lại tức giận rồi.
Trần Ngưỡng bất lực không nói nên lời, cộng sự này của anh không giống người bình thường, hiếm khi thấy được đối phương không giống người trưởng thành.
Tính trẻ con luôn là đột nhiên tới không thể hiểu được, tính tình còn rất chi dữ dội nữa chứ.
Trần Ngưỡng phát hiện mình đối với những chuyện liên quan đến cộng sự càng ngày càng không biết giận là gì, anh thở dài, quay đầu bế cún con trên ghế sô pha ra ban công, để nó nằm trên đệm tròn phơi nắng.
"03."
Trần Ngưỡng ngồi xổm xuống kêu: "03?"
Anh sờ đầu cún con, dùng giọng điệu mỗi khi nói chuyện với em gái nói: "Có muốn ăn bánh mì ngâm sữa không? Chờ nhóc tỉnh dậy, anh sẽ làm cho nhóc ăn."
Cún con không phản ứng, Trần Ngưỡng tự mình cảm động hỏng rồi, anh suy nghĩ, hoa cỏ nuôi không sống, không đại biểu sủng vật cũng nuôi không sống.
Không ấy chờ Võ Ngọc ôm 03 đi, anh cũng mua một con mèo nhỏ hay cún con trở về nuôi......
Đột nhiên anh cảm nhận được có sát khí từ phía sau lưng vọt tới.
Trần Ngưỡng theo bản năng trốn vào trong bức tường phòng hộ, anh nhìn về phía sau, bắt gặp ánh mắt âm trầm của thiếu niên.
Ban công như có gió thổi vào, Trần Ngưỡng nổi da gà, anh châm chước làm công tác giao tiếp: "Đệ đệ, em có nhu cầu gì có thể nói với anh, không cần nghẹn ở trong lòng khó chịu."
Triều Giản nhìn anh chằm chằm, mặt không biểu cảm: "Huấn luyện."
Trần Ngưỡng: "Hả?"
Triều Giản cười lạnh: "Không muốn quản tôi nữa?"
Trần Ngưỡng định thần lại: "Không phải, tôi quản."
Anh dùng ngón tay móc giẻ lau trên bồn rửa tay lau lòng bàn tay: "Bắt đầu ngay bây giờ luôn nhé? Chúng ta cứ ở ban công luôn đi, thời tiết rất tốt."
Triều Giản nói: "Tôi không muốn ở ban công."
Trần Ngưỡng để ý thấy khi hắn nói những lời này, đôi mắt liếc nhìn chậu hoa của Tôn Văn Quân một cái.
Như thể đang nói, có nó không có tôi, có tôi không có nó.
Trần Ngưỡng đỡ trán, có thể là nhiệm vụ thứ tư khiến anh bị thương rất nhiều, hiện tại vẫn chưa khôi phục, thần trí có khả năng không rõ ràng lắm.
Nên anh mới thấy rõ một giây kia má của thiếu niên hơi động, như đang nghiến răng nghiến lợi, Trần Ngưỡng yên lặng sửa miệng trong lòng, không phải là khả năng, là nhất định, anh nhất định là thần trí không rõ.
Nếu không sẽ không cảm thấy trong một giây kia thiếu niên muốn cắn chết chậu cây.
Trở lại phòng khách, Trần Ngưỡng mở TV, chỉnh một đài rồi đặt điều khiển từ xa xuống: "Nào, chúng ta bắt đầu."
Triều Giản chỉ vào TV: "Đổi cái khác, ồn muốn chết."
"Đài thiếu nhi có lợi cho..... Được được được, tôi đổi." Trần Ngưỡng đang muốn ấn điều khiển từ xa, lại đổi ý đưa qua, nói, "Thôi, cậu tự làm đi, có thể chỉnh đài nào cậu muốn nghe."
Triều Giản không cầm.
Trần Ngưỡng thở dài, anh thật sự không thích trẻ con, anh chỉ thích em gái của mình.
Cuối cùng trong phòng khách mở một chương trình biểu diễn ẩm thực.
Trần Ngưỡng nhấc chăn bước ra khỏi giường, bộ đồ ngủ của anh đã sạch sẽ, có mùi xà phòng giặt quần áo, trên người cũng khô mát.
Cho dù thế giới nhiệm vụ là hữu hình hay vô hình, cũng không thể đưa những thứ bên trong ra thế giới thực được.
Ngoại trừ những tổn thương về tinh thần và tâm lý.
Trần Ngưỡng móc dép lê mang vào, bước tới bàn rót nước uống, nước trong bình chứa không nóng không lạnh, độ ấm vừa phải rất dễ uống.
"Thật chịu không nổi, đau đầu thật."
Triều Giản không nói gì.
Trần Ngưỡng đặt cái ly xuống, đủ loại người, vật, quay cuồng trong đầu anh.
Ngày hôm qua anh cùng Triều Giản đi về quê của Trần Tây Song, tại trạm dừng chân, anh gặp nhóm Hướng Đông, còn có người làm nhiệm cũ bị PTSD nghiêm trọng, chết vì nghiện ma túy.
Tối hôm qua anh bị thương ở nhà Trần Tây Song, hôm nay anh quay lại cầu Tam Liên tặng thảo dược cho hàng xóm, đi đến nhà Võ thúc, rồi dẫn chú chó nhỏ của Võ Ngọc về nhà.
Sau đó là trời tối, anh mới ngủ không lâu thì tiến vào thế giới nhiệm vụ.
Hiện tại là ban đêm...... Trần Ngưỡng nhìn điện thoại di động, 23h:19 phút.
Dòng thời gian thật hỗn loạn.
Trần Ngưỡng nghiêm túc nói với cộng sự của mình: "Tôi vẫn cảm thấy mình cần một cảm giác nghi lễ để ăn mừng cho sự trở lại, việc vạch ra ranh giới rõ ràng giữa hai thế giới là rất hữu ích."
Trước khi nói xong, anh đã ôm chầm lấy người ta.
Thân thể của Triều Giản cứng lại.
Trần Ngưỡng không phát giác được sự dị thường của thiếu niên, anh ngơ ngác duy trì cái ôm này, trong lòng bất giác nảy lên một ý nghĩ.
Có vẻ như phải làm như này từ sớm.
Nên như hiện giờ.
Lúc bọn họ vừa trở về, phải cho nhau một cái ôm thật chặt.
Trần Ngưỡng cho rằng ý tưởng này là sản phẩm của sự nhạy cảm của mình, anh vỗ nhẹ vào lưng cộng sự vài cái, như là một người anh lớn, cũng là sinh tử chi giao(bạn bè sống chết có nhau), cộng sự, người sống chung một nhà.
Triều Giản nắm lấy cánh tay của Trần Ngưỡng, trước khi anh kịp phản ứng lại thì tắt đèn đi.
Rèm cửa được kéo ra, ánh trăng bị cản lại hoàn toàn, vừa tắt đèn, căn phòng lập tức tối sầm lại.
Trần Ngưỡng duỗi tay không thấy năm ngón tay, anh sững sờ nói: "Cậu làm gì vậy?"
Triều Giản: "Ngủ."
"Vậy cậu cũng phải chờ tôi lên giường rồi mới tắt đèn chứ, giờ cậu tắt đèn, cái gì cũng không thấy rõ."
Trần Ngưỡng dùng tay trái mò mẫm đi đến bên giường, chợt đầu ngón tay chạm vào thứ gì đó, anh vô thức xoa xoa, là tay của thiếu niên đang đè lên cạnh bàn.
Xương ngón tay nhô ra, hình như rất dùng sức mà ấn vào mép bàn.
Trần Ngưỡng cau mày nói: "Sao thân nhiệt lại cao như vậy, có phải phát sốt rồi không?"
Một giọng nói cực kỳ không kiên nhẫn vang lên trong bóng tối, âm u và khàn khàn: "Anh có ngủ hay không?"
"Ngủ chứ."
Trần Ngưỡng lướt qua hắn đi đến trước giường, loạt xoạt loạt xoạt nằm xuống.
Căn phòng yên lặng một lúc, chợt đèn sáng.
Trần Ngưỡng không hiểu ra sao, sao lại bật đèn lên nữa? Anh không hỏi cái này hỏi cái kia, tính toán nhìn xem thiếu niên muốn hát bài nào. (ý bảo nhìn xem muốn làm gì)
Nhưng mà đối phương chỉ nhắm mắt ngồi yên ở ghế trên, không nói lời nào, cũng không nhúc nhích.
Trần Ngưỡng cũng trải qua tuổi mười tám mười chín, nhưng anh lại hiểu được tâm tư của vị đang ngồi ở trên ghế này.
Lĩnh vực tinh thần cùng thế giới nội tâm không biết chứa đựng thứ gì, mà lại phòng ngừa chặt chẽ đến như vậy.
"Đừng ngồi quá khuya, tôi ngủ trước đây."
Trần Ngưỡng nói xong liền kéo chăn lên, quay mặt vào trong, hai mí mắt nhanh chóng dán vào nhau.
Một giấc mơ đã thành hình trong ý thức của Trần Ngưỡng.
Trong mơ Trần Ngưỡng vẫn đang làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng phát ra tiếng nói lo âu, ngủ không yên ổn.
Đây là bệnh nghề nghiệp của nhiệm vụ giả.
Con người không phải là máy móc, sau khi trở về là có thể xóa mọi việc liên quan đến thế giới nhiệm vụ chỉ bằng một cú nhấp chuột.
Những cảm xúc có mùi máu và chết chóc có thể ăn mòn các tế bào thần kinh của mỗi một người.
Triều Giản mở lư hương, lau sạch tro và thắp một nén hương.
Vẫy nhẹ tay.
Một làn khói xanh bay về phía giường.
Nhịp thở của Trần Ngưỡng dần dần trở nên đều đặn và kéo dài, anh khẽ mở miệng hít thở.
Cả căn phòng tràn ngập một mùi hương khó chịu, Triều Giản ngồi hồi lâu, nhìn người trên giường.
"Thần Thần......"
Trong lúc ngủ mơ Trần Ngưỡng lại bắt đầu nói mê sảng, sắc mặt tái nhợt, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh: "Thần Thần, nắm lấy tay ca ca...... Nắm chặt lấy...... Đừng sợ, ca ca rất nhanh sẽ trở về......"
"Thần Thần...... Thần Thần......"
Đèn tắt, căn phòng tối om.
Trần Ngưỡng còn đang nói mê sảng, vẻ mặt vừa thống khổ vừa khủng hoảng, tay anh ở trên chăn quơ quơ, vội vàng muốn nắm lấy thứ gì đó.
Sau đó anh thật sự nắm chặt được cái gì, an tâm ngủ say.
.
Lần này Trần Ngưỡng trở lại, anh không ngủ bù như ba lần trước, hôm sau chỉ tỉnh dậy muộn hơn bình thường một chút, không ngủ được bao lâu, nhưng năng lượng vẫn tràn đầy.
03 vẫn đang nằm trên sô pha trong phòng khách, như một ông già với vẻ mặt ôn hòa.
Trần Ngưỡng gọi điện thoại cho Võ Ngọc, nhưng không ở trong khu vực phục vụ, anh lại gọi cho Võ thúc, nói chuyện một hồi rồi cúp máy.
Không chỉ có anh, Võ thúc cũng nhớ rõ Võ Ngọc, chứng tỏ Võ Ngọc không xảy ra chuyện gì trong thế giới nhiệm vụ.
Trần Ngưỡng mới vừa yên lòng, anh nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên với Võ Ngọc sau 3-4 năm.
Võ Ngọc đã sắp xếp một lối thoát hiểm cho chính mình, cho thấy rằng có một sự tồn tại trong thế giới thực gây nguy hiểm đến tính mạng của cô ấy, đối phương đã từng tìm tới.
Sự biến mất của cô ấy có liên quan gì đến vụ việc đó không?
Trần Ngưỡng nhìn con chó con trầm ngâm suy nghĩ, nếu có chuyện gì xảy ra với Võ Ngọc trong thế giới thực, vậy thì anh không thể xác định được cô ấy còn sống hay đã chết thông qua trí nhớ của Võ thúc.
Người yêu kiêm cộng sự của Võ Ngọc đã chết có thẻ thân phận là bốn vị số.
Võ Ngọc là năm vị số, sống chết không rõ.
Cho đến nay, Trần Ngưỡng biết hai người có thẻ thân phận 5 vị số, một là người đàn ông có kinh nghiệm phong phú chết ở trạm nghỉ ngơi trạm kia, cùng với Họa gia.
Văn Thanh ngoài miệng nói không biết hắn đã làm qua bao nhiêu lần nhiệm vụ, thật giả không thể nào kiểm chứng, nhưng Trần Ngưỡng cũng không cho rằng đó là lời nói phóng đại, cho nên số thẻ thân phận của hắn hẳn là không dài.
Trần Ngưỡng sờ vào tấm thẻ trắng trong túi, ba chữ số này của anh là một quả bom hẹn giờ với đầy đủ chỉ số nguy hiểm.
"Anh đang ngẩn người nghĩ gì, lại đây thay thuốc."
Sau lưng truyền đến tiếng no, Trần Ngưỡng quay đầu lại thấy thiếu niên cầm hộp đựng thuốc, hốt hoảng nhìn hắn đến gần.
Triều Giản nhìn anh như cọc gỗ đứng đó, cầm hộp đựng thuốc đặt xuống.
"Bang" một tiếng.
Đầu dây thần kinh mỏng manh của Trần Ngưỡngrun lên, anh kéo mình ra khỏi trạng thái vô hồn, đưa tay phải ra trước mặt Triều Giản.
"Lát nữa tôi sẽ lên kế hoạch luyện tập cho cậu."
Triều Giản gỡ băng gạc trên ngón trỏ của anh: "Giơ tay lên, đừng nhúc nhích."
Trần Ngưỡng nhìn lên trần nhà, trong miệng có vị đắng của thuốc chống viêm: "Tê, hơi đau, băng gạc gỡ hết chưa?"
"Đừng ồn ào."
Động tác của Triều Giản có trật tự, thậm chí có thể nói là thành thạo, nhưng quai hàm của hắn thật căng chặt.
Trần Ngưỡng cảm giác ngón trỏ trở nên lạnh lẽo, anh liếc mắt một cái, rồi tiếp tục nhìn trần nhà.
Không có móng tay, thoạt nhìn hơi ghê tởm.
Mùi vị không dễ ngửi, thế mà thiếu niên cũng có thể để gần như vậy.
Trần Ngưỡng nghĩ thầm, vị này trừ bỏ tính cách khó có thể phỏng đoán, bệnh tình không ổn định thì ở những phương diện khác không có chỗ để chê, với anh mà nói đối phương là tốt nhất cộng sự.
Cho dù có một đống bí mật, một bên chân cũng không thể đi lại bình thường.
Trần Ngưỡng cảm khái, may mắn lần đầu tiên anh tiến vào thế giới nhiệm vụ đụng phải hắn, nếu không thì những lần sau đã không có tổ đội.
Có thể là em gái ở trên trời có linh thiêng, anh mới có thể gặp gỡ Triều Giản khi cuộc đời của anh đang đi tiếp một con đường quỷ dị.
Trần Ngưỡng miên man suy nghĩ, bốn ngón tay đã hoàn toàn thay thuốc xong.
Quả nhiên mất tập trung là được.
"Mấy ngón tay chảy ra dịch vàng cũng không sao." Triều Giản thu dọn hòm thuốc, "Băng gạc qua hai ngày lại đổi."
Cuối cùng lại nói: "Nếu như không bị nhiễm trùng."
Trần Ngưỡng nhìn mấy ngón tay quấn lấy băng gạc, xoay người đi trong phòng mở máy tính cổ điển của mình ra, lập kế hoạch tập luyện phục hồi chức năng cho hắn.
Lúc Tôn Văn Quân gọi điện thoại tới, Trần Ngưỡng đang điều chỉnh lịch tập lần thứ hai, anh tùy tiện bật loa ngoài.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói từ tính lại dịu dàng của người đàn ông: "Tiểu Ngưỡng Ngưỡng, có thể thả tôi ra khỏi sổ đen không?"
Một lóng tay đang gõ bàn phím của Trần Ngưỡng dừng lại.
Quên bén vụ này rồi.
Hôm trước trên đường đến quê nhà Trần Tây Song, Triều Giản đã kéo Tôn Văn Quân vào danh sách đen, lúc ấy anh không suy nghĩ nhiều, sau đó đã quên bén chuyện này luôn.
Tôn Văn Quân không hỏi nguyên nhân bị kéo đen, cũng không đề cập tới vụ meme "Ngươi lớn lên quá xấu, không muốn gặp", chỉ muốn Trần Ngưỡng thả mình ra.
Trần Ngưỡng thấy Tôn Văn Quân không tìm mình muốn một câu giải thích, anh đỡ phải kiếm cớ lấp qua vụ này, thế là thả đối phương ra.
Tôn Văn Quân nói: "Tiểu Ngưỡng Ngưỡng, hôm nay tôi đi công tác. Nếu mọi việc suôn sẻ, trong vòng một tháng có thể trở về.... Nếu không suôn sẻ......" Anh ta cười một tiếng: "Nhìn ý trời vậy."
"Tín hiệu ở đó không tốt, cậu không thể liên lạc được với tôi, nếu đọc sách có điều gì không hiểu, cậu có thể đánh đấu lại, chờ tôi quay về lại hỏi tôi."
Trong lòng Trần Ngưỡng kỳ quái, nói không rõ tại sao, anh dựa lưng vào ghế: "Chúc anh suôn sẻ."
Hơi thở của Tôn Văn Quân hơi nhanh hơn thì phải, ý cười trong tiếng nói càng đậm, chứa chút ý vị khi trêu chọc bạn bè: "Vậy thì tôi nhất định sẽ thuận lợi, Tiểu Ngưỡng Ngưỡng là một ngôi sao may mắn."
Tạm dừng một hồi, anh ta nói: "Chờ tôi trở về, cùng nhau ăn một bữa cơm nhé."
Khóe miệng Trần Ngưỡng nhúc nhích, sao còn nhớ thương vụ ăn cơm vậy.
Trong điện thoại không có chút âm thanh nào.
Ngày khi Trần Ngưỡng cho rằng Tôn Văn Quân có việc phải bận, anh chuẩn bị cúp máy, đầu dây bên kia truyền đến tiếng mở cửa đóng cửa.
"Tôi gửi chuyển phát nhanh cho cậu." Tôn Văn Quân đột ngột nói, "Tôi gửi ngày hôm qua, hôm nay sẽ đến."
Lưng Trần Ngưỡng lập tức rời khỏi ghế, anh nhớ tới Lý Dược biết địa chỉ của anh.
Lý Dược bị Tôn Văn Quân thay thế, phần đó cũng được đóng gói theo ư.
Trần Ngưỡng ôn tồn hỏi: "Anh gửi cái gì?"
Tôn Văn Quân nói: "Bảo bối của tôi."
Trần Ngưỡng: "Cái gì?"
Tôn Văn Quân phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Không phải cái cậu tưởng."
Chỉ là không nghe rõ, muốn hỏi lại cho rõ Trần Ngưỡng: "......"
Đầu dây bên kia lại im lặng.
Lần này thời gian yên tĩnh so với lần trước dài gấp đôi, sau đó là giọng của Tôn Văn Quân: "Tiểu Ngưỡng Ngưỡng, có muốn gọi tôi một tiếng Tiểu Văn ca ca không?"
Như biết rằng Trần Ngưỡng sẽ không gọi, Tôn Văn Quân nói: "Hẹn gặp lại."
Không bao lâu sau khi cuộc gọi kết thúc, Trần Ngưỡng đã nhận được chuyển phát nhanh.
Anh mở gói hàng trước mặt Triều Giản.
Là một chậu cây.
Bên trong chỉ có một cành cây khẳng khiu, có một chiếc lá nhỏ rủ xuống, không có chút sức sống.
Đây là nhân vật chính trong những bức ảnh mà Tôn Văn Quân thường gửi cho anh.
Tôn Văn Quân luôn nói trên WeChat sắp chết, sắp chết, nhưng mà nó còn không gục xuống.
Sức sống của thực vật thực sự rất bí ẩn.
Trần Ngưỡng tháo mút xốp ném vào sọt rác nói: "Bác sĩ Tôn đang đi công tác, nhờ tôi giúp đỡ chăm sóc."
Nói xong thì sửng sốt, ý này chẳng phải giống hệt ý muốn gửi gắm của Võ Ngọc đó sao?
Trần Ngưỡng nhìn lướt qua chú chó nhỏ trên sô pha, lại nhìn chậu cây trên mặt đất, trong nhà cứ như vậy có thêm hai vật sống, tuy không cùng một giống loài, nhưng lại có một điểm chung, hơi thở tồn tại của chúng nó đều không mãnh liệt.
"Cậu tránh ra để tôi quét mút xốp rơi ra trên sàn nhà." Trần Ngưỡng cầm chổi, hô thiếu niên đứng ở tại chỗ bất động.
Triều Giản đột nhiên một vung nạng qua.
Trần Ngưỡng kịp thời dùng chổi ngăn lại cái nạng, cứu chậu cây một mạng, anh nghi hoặc hỏi: "Cậu bị sao vậy?"
Triều Giản đưa lưng về phía anh, giọng nói lạnh lẽo: "Chết rồi, lưu lại làm gì."
"Không có, tôi có nhấc cành lên thử, bộ rễ còn bám vào đất rất chặt, còn sống." Trần Ngưỡng nói thầm ở trong lòng, chậu hoa của Tôn Văn Quân tuy rằng chỉ có một mảnh lá cây, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với cái hạt mầm mốc meo của cậu.
Trần Ngưỡng không thể nói ra những lời trong lòng, chậu hoa xấu đau xấu đớn cùng với hạt mầm đều là mạng của thiếu niên, được hầu hạ y như tổ tông.
Kỳ thật hoa cỏ không nên chăm sóc quá kỹ, phải tùy ý nuôi dưỡng.
Trần Ngưỡng bởi vì chăm sóc đủ mọi cách mà trở thành sát thủ hoa cỏ.
Chậu cây sống dở chết dở của Tôn Văn Quân bị Trần Ngưỡng đặt trên ban công, Triều Giản từ xa nhìn vào chậu cây.
Triều Giản chống nạng đi đến bên cạnh dán mắt vào chậu cây của Tôn Văn Quân.
Đáy lòng Trần Ngưỡng có một ảo giác kỳ lạ rằng thiếu niên có ác cảm với chậu cây.
Nhưng không có lý do gì mà, chậu cây không lớn, không tốn nhiều diện tích và sẽ không cản ánh sáng mặt trời vào chậu của cậu ấy.
Trần Ngưỡng đứng lên: "Cậu......"
Triều Giản xoay người về phòng khách.
Trần Ngưỡng: "......"
Tại sao lại tức giận rồi.
Trần Ngưỡng bất lực không nói nên lời, cộng sự này của anh không giống người bình thường, hiếm khi thấy được đối phương không giống người trưởng thành.
Tính trẻ con luôn là đột nhiên tới không thể hiểu được, tính tình còn rất chi dữ dội nữa chứ.
Trần Ngưỡng phát hiện mình đối với những chuyện liên quan đến cộng sự càng ngày càng không biết giận là gì, anh thở dài, quay đầu bế cún con trên ghế sô pha ra ban công, để nó nằm trên đệm tròn phơi nắng.
"03."
Trần Ngưỡng ngồi xổm xuống kêu: "03?"
Anh sờ đầu cún con, dùng giọng điệu mỗi khi nói chuyện với em gái nói: "Có muốn ăn bánh mì ngâm sữa không? Chờ nhóc tỉnh dậy, anh sẽ làm cho nhóc ăn."
Cún con không phản ứng, Trần Ngưỡng tự mình cảm động hỏng rồi, anh suy nghĩ, hoa cỏ nuôi không sống, không đại biểu sủng vật cũng nuôi không sống.
Không ấy chờ Võ Ngọc ôm 03 đi, anh cũng mua một con mèo nhỏ hay cún con trở về nuôi......
Đột nhiên anh cảm nhận được có sát khí từ phía sau lưng vọt tới.
Trần Ngưỡng theo bản năng trốn vào trong bức tường phòng hộ, anh nhìn về phía sau, bắt gặp ánh mắt âm trầm của thiếu niên.
Ban công như có gió thổi vào, Trần Ngưỡng nổi da gà, anh châm chước làm công tác giao tiếp: "Đệ đệ, em có nhu cầu gì có thể nói với anh, không cần nghẹn ở trong lòng khó chịu."
Triều Giản nhìn anh chằm chằm, mặt không biểu cảm: "Huấn luyện."
Trần Ngưỡng: "Hả?"
Triều Giản cười lạnh: "Không muốn quản tôi nữa?"
Trần Ngưỡng định thần lại: "Không phải, tôi quản."
Anh dùng ngón tay móc giẻ lau trên bồn rửa tay lau lòng bàn tay: "Bắt đầu ngay bây giờ luôn nhé? Chúng ta cứ ở ban công luôn đi, thời tiết rất tốt."
Triều Giản nói: "Tôi không muốn ở ban công."
Trần Ngưỡng để ý thấy khi hắn nói những lời này, đôi mắt liếc nhìn chậu hoa của Tôn Văn Quân một cái.
Như thể đang nói, có nó không có tôi, có tôi không có nó.
Trần Ngưỡng đỡ trán, có thể là nhiệm vụ thứ tư khiến anh bị thương rất nhiều, hiện tại vẫn chưa khôi phục, thần trí có khả năng không rõ ràng lắm.
Nên anh mới thấy rõ một giây kia má của thiếu niên hơi động, như đang nghiến răng nghiến lợi, Trần Ngưỡng yên lặng sửa miệng trong lòng, không phải là khả năng, là nhất định, anh nhất định là thần trí không rõ.
Nếu không sẽ không cảm thấy trong một giây kia thiếu niên muốn cắn chết chậu cây.
Trở lại phòng khách, Trần Ngưỡng mở TV, chỉnh một đài rồi đặt điều khiển từ xa xuống: "Nào, chúng ta bắt đầu."
Triều Giản chỉ vào TV: "Đổi cái khác, ồn muốn chết."
"Đài thiếu nhi có lợi cho..... Được được được, tôi đổi." Trần Ngưỡng đang muốn ấn điều khiển từ xa, lại đổi ý đưa qua, nói, "Thôi, cậu tự làm đi, có thể chỉnh đài nào cậu muốn nghe."
Triều Giản không cầm.
Trần Ngưỡng thở dài, anh thật sự không thích trẻ con, anh chỉ thích em gái của mình.
Cuối cùng trong phòng khách mở một chương trình biểu diễn ẩm thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất