Chương 125: Ai ăn cá của ai (2)
Không có răng.
"Nướu bị co lại." Trần Ngưỡng nói, "Trong miệng có mùi tanh và máu."
"Nhìn từ tình trạng của nướu, đây là hiện tượng lão hóa loại tự nhiên ở người già." Tạ lão sư nói, "Trong miệng có mùi tanh là vì trước khi chết cô ta đã ăn sống cá của chồng mình."
Anh ta lại bổ sung một câu: "Tôi biết một chút về khám nghiệm tử thi, hai cái xác trong nhà này mới chết không lâu, tôi đoán là lúc trời còn hơi tối, cái xác ở phòng chính chết trước, trên giường thì trễ hơn một chút."
Thầy Tạ nhìn về phía Trần Ngưỡng: "Tôi vẫn kiên trì vào suy đoán của mình lúc trước, Dương Nhị Trụ một mình ăn cá, vợ anh ta ăn mất cá của chồng vì oán hận, còn lý do vì sao người vợ chết......"
Em gái mắt to nói tiếp: "Cá của bà ấy cũng bị người khác bắt được, đã bị đối phương ăn mất."
Thầy Tạ gật đầu: "Đúng vậy."
"Vẫn còn hai điểm chưa giải thích được." Châu Châu nói, "Thứ nhất, trước khi chết Dương Nhị Trụ đã nhìn thấy thứ gì đó rất kinh khủng."
"Điều thứ hai, các triệu chứng về cái chết của người vợ là lão hóa tự nhiên của người già, nhưng làm thế nào một người từ ba mươi mấy tuổi biến thành một trăm tuổi trong vài giờ, đây có phải là một điều nhắc nhở nào đó liên quan đến quy tắc hay không?"
Trần Ngưỡng đắp lại chăn bông lên trên thi thể: "Dương Nhị Trụ bị hù chết, chỉ có thể là vì nhìn thấy quỷ hồn, rất có thể là chủ nhân của đống xương cá trong thùng rác."
Anh không đề cập đến điểm thứ hai, vì anh cũng không biết nguyên nhân.
Vì sao sự sống của cái xác duờng như nhanh chóng xói bị rút cạn.
.
Trần Ngưỡng và những người khác ra khỏi nhà Dương Nhị Trụ, vội vàng đến nhà của thị trưởng.
Phải nhanh chóng thông báo chuyện này cho thị trưởng biết.
Trần Ngưỡng vừa đi vừa mở sữa viên cho Triều Giản: "Lệ quỷ trong nhiệm vụ này sẽ tạo ra ảo cảnh, tôi đã trải qua."
Anh đề cập đến vụ trên gác mái nhỏ, xóa phần của mình trong ảo cảnh đi.
Em gái mắt to vừa sợ hãi vừa bàng hoàng: "Tôi và Châu Châu đã đi lên đó xem qua, không có chuyện gì xảy ra hết."
Trần Ngưỡng cười nói: "Vậy chỉ có thể là do trải nghiệm trong cuộc sống của hai cô quá ít, không đủ để nó dựng lên ảo cảnh."
Em gái mắt to và Châu Châu đều vui sướng ra mặt.
"Đó là loại ảo cảnh gì?" Thầy Tạ muốn chuẩn bị tâm lý, anh ta hỏi Trần Ngưỡng, "Có đáng sợ không?"
Trần Ngưỡng nói: "Suýt vượt qua sức chịu đựng."
Vẻ mặt của Tạ đơ ra một lúc, lão sư biểu tình có một cái chớp mắt đình tr, nếu nói vậy thì......
Hắn ta chỉ có thể đánh cuộc một phen.
Trần Ngưỡng đưa những viên sữa đã mở tốt cho Triều Giản, khi thấy em gái mắt to thường xuyên quay đầu lại, anh móc từ trong túi ra mấy viên: "Cho cô."
"Không ăn, tôi không ăn đâu." Em gái mắt to lắc đầu còn liên tục xua tay.
Trần Ngưỡng hỏi Châu Châu cùng Thầy Tạ có muốn ăn hay không, bọn họ hai người đều cự tuyệt.
Không ai thích ăn à? Trần Ngưỡng yên lặng nhét trở lại trong túi, đột nhiên có một bàn tay duỗi qua: "Tôi muốn ăn."
Trần Ngưỡng đưa hết cho cộng sự của mình.
Kế hoạch cho một ngày từ buổi sáng bắt đầu, trong khoảng thời gian này tâm trạng của cộng sự có vẻ tốt, mong rằng có thể kéo dài chút.
Cao Đức Quý biết được sự việc xảy ra trong nhà Dương Nhị Trụ từ thầy Tạ, râu mép của ông ta run lên: "Thương thiên hại lí, trời đất khó dung, trời đất khó dung mà!"
Trần Ngưỡng liếc nhìn thức ăn trên bàn.
Cháo trắng, hột vịt muối khoét một lỗ, đầu chiếc đũa cắm vào bên trong.
Không có cá.
Trần Ngưỡng nói: "Thị trưởng, buổi sáng ngài chỉ ăn vậy thôi sao?"
"Nhà chỉ có một mình tôi, ăn sao cũng vậy, miễn không đói bụng là được, bây giờ trong thị trấn lại xảy ra chuyện, có tâm chí gì mà nấu cơm, tùy tiện ăn là được." Cao Đức Quý chà chà khuôn mặt mỏi mệt, chợt ông ta thấy gì đó, hướng trong sân hô to, "Con út, con đã chạy đi đâu vậy hả, sao mình mẩy toàn bùn thế kia."
Một con mèo từ rên tường nhảy xuống, bộ lông của nó bẩn thỉu, nó hoàn toàn không sợ lời khiển trách của Cao Đức Quý, nó từ từ đi vào phòng, thẳng đến cái chén nhỏ trong góc.
Trong chén có một ít cháo trộn với hột vịt muối, con mèo ăn một cách ngon lành.
Sẽ không bởi vì thay đổi khẩu vị mà chán ăn.
Trần Ngưỡng nhìn con mèo ăn, hỏi một cách bâng quơ: "Nó gọi là con út, chẳng lẽ còn có anh chị em khác?"
Cao Đức Quý nói: "Tôi nuôi ba con, là cùng một mẹ, cha mẹ chúng nó đều không còn nữa."
Trần Ngưỡng "À" một tiếng: "Bà chủ trọ họ Tề nói mèo không ăn cá không bắt chuột, chỉ ăn rau, cách ăn như vậy rất giống con người."
"Là chuyện như vậy thật, cá tuổi thọ khiến cho hiệu ứng bươm bướm xuất hiện." Cao Đức Quý kéo ghế dựa ra, "Cậu Trần, các vị ngồi đi, tôi đi tìm hai con mèo nhà tôi cái."
Trần Ngưỡng ngăn người lại: "Chờ đã, thị trưởng, vợ của Dương Nhị Trụ tên gọi là gì?"
Ngay sau đó, anh lại nói: "Có thể cho chúng tôi xem giấy đăng ký dân số của trị trấn không?"
Cao Đức Quý rất sảng khoái đem ra.
Nguyên một xấp lớn.
"Các vị từ từ xem." Cao Đức Quý nói xong liền rời khỏi nhà.
Trần Ngưỡng lật ra xem, mỗi một tờ đăng ký ở góc bên trái đều có một bức ảnh dài một inch, là ảnh trắng đen.
Anh lấy một xấp đưa cho thầy Tạ, cũng chia cho em gái mắt to cùng Châu Châu một phần, nhờ bọn họ hỗ trợ tìm ra Triệu lão đầu, Lý Nhị Bản, và hai vợ chồng Dương Nhị Trụ.
Trong lúc tìm kiếm nếu như thấy hình quả phụ Chu, cũng để riêng sang một bên.
Trần Ngưỡng cũng đưa một ít cho Triều Giản: "Có muốn xem một lát không?"
Triều Giản không nhúc nhích: "Không muốn."
Trần Ngưỡng nghe vậy liền đặt trở về, công việc này cũng không có nghệ thuật hàm lượng gì, cậu ấy không muốn xem cũng chẳng sao.
Hiệu suất của bốn người là rất cao.
Không bao lâu sau, Châu Châu đã tìm thấy giấy đăng ký của Triệu lão đầu.
Triệu lão đầu tên là Triệu Quế, tính theo ngày tháng năm sinh thì năm nay ông ta 62 tuổi, gia đình thuộc hạng thanh bần, cả đời chưa lấy một người vợ nào.
Giấy đăng ký của Lý Nhị Bản rất chi tiết, hắn ta là người ở bên ngoài thị trấn, mấy năm trước cùng anh trai đến thị trấn này an cư, không cưới vợ sinh con.
Anh trai tên Lý Đại Vặn, năm ngoái đã chết vì bệnh, thế là trong nhà chỉ còn lại một mình hắn.
Vợ của Dương Nhị Trụ tên Trương Thúy Thúy, nhỏ hơn chồng hai tuổi, chỉ hơn 35.
"Không có điểm chung gì cả." Thầy Tạ nói.
Trần Ngưỡng ngồi yên lặng một lúc, đột nhiên anh đặt tất cả giấy đăng ký lại cùng một hàng, cầm di động chụp hình.
Thầy Tạ thấy Trần Ngưỡng chụp từ trước ra sau, anh ta liền từ phía sau chụp ngược ra trước, trong túi có cục sạc dự phòng, lượng điện đủ rồi.
Em gái mắt to muội cũng theo phong trào.
Châu Châu vừa tiến vào thị trấn đã dùng điện thoại không ngừng chụp ảnh lại không tham gia.
Không có người hỏi nguyên nhân là gì, Châu Châu đã chủ động nói: "Bộ nhớ của tôi đã đầy rồi, nên sẽ không chụp nữa, mọi người chụp cũng vậy thôi."
Hành động niết màng bọc sữa viên của Triều Giản đột nhiên dừng lại.
Trần Ngưỡng vẫn luôn tập trung một phần nhỏ sự chú ý vào cộng sự của mình, khi thấy thế thì lập tức dừng công tác chụp giấy đăng ký, tiến đến bên tai đối phương hỏi: "Có người tới hả?"
Triều Giản tiếp tục niết màng bọc: "Chụp nhanh lên, một lát phải rời đi."
Trần Ngưỡng nghe lời làm theo, không hề hỏi nhiều.
Không lâu sau, một người dân trong trấn chạy ngang qua cổng sân nhà Cao Đức Quý, tiếp theo lại có người thứ hai người thứ ba, một tốp, tiếp một tốp.
Không biết đang muốn đi đâu, trông rất vội vàng.
Em gái mắt to khó hiểu nói: "Làm sao vậy chứ, xảy ra chuyện gì ư."
"Có lẽ chuyện trong quan tài có tới hai xác chết đã lan truyền." Trần Ngưỡng nhanh chóng chụp hình giấy đăng ký, "Mọi người cũng nhanh lên, chúng ta chụp xong cũng đi qua nhìn xem."
.
Khi nhóm Trần Ngưỡng chạy tới, những đồng đội khác đều có mặt.
Cửa nhà Lý Nhị Bản chật ních người.
Cao Đức Quý cầm loa nói bằng giọng điệu cực kỳ đau thương: "Các hương thân, chắc mọi người đều đã thấy được rồi đúng không!"
"Triệu lão đầu ăn cá của Lý Nhị Bản nên đã chết! Vợ của Dương Nhị Trụ ăn mất cá của hắn cũng đã chết!"
Cao Đức Quý la lên đầy bi thương: "Cướp đoạt tuổi thọ của người khác thật sự sẽ bị báo ứng, tôi mong mọi người dừng việc bắt cá lại, không cần lo việc chúng nó là từ đâu ra, bơi đi nơi nào, cứ coi nhìn không thấy đi, chỉ có làm như vậy thị trấn của chúng ta mới có thể bình an!"
"Lừa ai chứ, Triệu lão đầu và vợ của Dương Nhị Trụ chết, là bởi vì cá của bọn họ cũng đã bị người khác bắt ăn mà thôi."
Một giọng nói khinh thường nổi lên từ đám đông.
Đó là một thanh niên trẻ, mặt mày khinh thường nhìn Cao Đức Quý, chỉ kém viết luôn hàng chữ "Bố ăn cá cướp tuổi thọ nè, không phải còn sống khỏe re đây sao" lên trên mặt.
Gia đình có người mất mạng trong sự kiện kỳ lạ này, nghe vậy cả đám bắt đầu gây rối.
"Chính mày là người đã cướp đi mạng sống của con tao đúng không?"
"Mày trả lại mạng cho chị gái tao!"
"Đồ gϊếŧ người! Mày là đồ gϊếŧ người! Tao không còn cha nữa, mày trả cha lại cho tao!"
"......"
Những người đó nổi điên lao về phía thanh niên trẻ, như muốn nuốt sống hắn.
Người nhà và thân thích của thanh niên che chở hắn lui về phía sau, còn hắn thì không biết sống chết còn mở miệng trào phúng(chế giễu): "Giả bộ cái gì, khi thủy triều lên bầy cá tới, các người đoạt bắt hăng hái hơn lắm mà, đâu có ai nhường ai, bây giờ ở đây giả mù sa mưa làm cái giề!"
"Các người luôn mồm kêu muốn cướp được cá của ta, ta nhất định phải chết, vậy thì phải bằng bản lĩnh xem thiên ý thôi."
"Còn nữa, những người trong nhà có người chết, ở đây khóc đến muốn chết muốn sống, ai biết được các người có ăn cá của người khác hay là không chứ, chỉ có trong lòng các ngươi tự biết!"
Tiếng khóc, tiếng la, tiếng mắng nối thành một mớ hỗn độn trước cửa nhà Lý Nhị Bản.
Trần Ngưỡng lật qua ảnh chụp tờ khai đăng ký trong điện thoại, tìm được gia đình của người thanh niên dẫn phát nhiễu loạn, gia đình cậu ta có năm thành niên, thành viên tương đối nhiều, trừ điểm này ra thì nhìn không ra manh mối gì khác.
Thanh niên trẻ tự nhiên nhảy ra nhiễu loạn thành như vậy, làm việc thuyết phục của Cao Đức Quý hoàn toàn trở thành công cốc.
.
Lần thứ tư thủy triều cá xuất hiện, ngày đó thị trấn cực kỳ vắng lặng.
Khi nhóm Trần Ngưỡng ăn xong cơm trưa đi qua, đã thấy hàng chục người đứng ở trong sông.
Những đoạn đường tốt đều đã bị đoạt hết.
Trần Ngưỡng đưa cho Triều Giản một vợt, nói: "Cậu cứ đứng ở chỗ này, thôi vẫn là ngồi đi, đứng mệt lắm, thấy cá bơi đến, cậu có thể dùng cái này để vớt."
Triều Giản nói: "Đi hạ du."
"Hạ du có thể vớt được cá hả." Trần Ngưỡng có chút ngốc, không phải đều là nỗ lực đứng đầu phấn đấu sao.
Triều Giản bỏ nạng, thả chân trái xuống: "Cõng tôi."
Trần Ngưỡng run lên một cái, nhưng vẫn khom lưng cõng Triều Giản lên, cảm thán nói: "Tôi đối hai chữ này có bóng ma tâm lý, cũng may cậu không thêm hai chữ ở trước......"
Một tiếng cười khẽ khó hiểu chợt vang lên bên tai trái của anh: "Ca ca?"
Bước chân của Trần Ngưỡng lảo đảo một chút: "Cậu mà còn như vậy, tôi sẽ không cõng cậu nữa đâu."
Người trên lưng im lặng.
Trần Ngưỡng cảm thấy vết sẹo bên tai trái hơi ngứa, hơi thở của thiếu niên luôn lướt tới đó, anh đang định gãi thì nghe thấy tiếng gầm của Hướng Đông từ phía sau truyền đến: "Làm gì đó, đi ị à?"
"......"
Hướng Đông không nhận được đáp án, trực tiếp dùng đôi chân dài mạnh mẽ chạy tới: "Muốn chạy đi đâu hả?"
Trần Ngưỡng nói: "Các ngươi ở phía trước đấu tranh anh dũng đi, tôi và cậu ấy sẽ ở phía sau nhặt của hời."
Hướng Đông liếc mắt nhìn kẻ chân tàn trên lưng anh.
Đối phương tay cầm nạng vòng qua cổ Trần Ngưỡng, khoảng cách gần gũi đến mức hắn chỉ nghiêng đầu là có thể hôn anh.
Hướng Đông mài mài răng cấm.
Trong hai ngày qua, hắn ta vì tránh để bản thân mình chỉ lo hâm mộ ghen tị hận, làm chậm trễ việc điều tra nhiệm vụ, cho nên hắn ta tránh hành động chung với Trần Ngưỡng, mẹ nó chứ.
Hướng Đông thấy Triều Giản tựa cằm lên đầu vai Trần Ngưỡng, hắn cảm thấy lá gan có chút đau, lão tử không thể nhìn nữa, nhìn nữa chắc tuổi xuân chết sớm quá.
"Chú ý an toàn."
Hướng Đông nói xong với Trần Ngưỡng, lại nói thêm một câu: "Bắt được cá có tên, mày biết làm như thế nào đúng không?"
Trần Ngưỡng nói: "Tao có mang cái xô theo, bỏ rất nhiều cỏ và lá vào bên trong, ném cá vào trong sẽ không thể nhìn thấy."
Anh lại chỉ ra phía sau: "Xô ở đằng kia, mày giúp tao xách đến hạ du đi."
Hướng Đông chờ Trần Ngưỡng và Triều Giản tìm được nơi ưng ý, hắn ta liền xách cái xô đi qua, rồi tự mình đi lên đằng trước.
Trần Ngưỡng cởi giày bước xuống bùn cỏ, anh nhìn nhìn xung quanh, người dân trong thị trấn dưới sông đều đang nhìn chằm chằm thác nước.
Nó giống hệt cảnh lúc anh nhìn thấy khi mới vào thị trấn.
Chẳng qua lần này bọn họ không còn là người từ bên ngoài đến đứng trên sườn đồi nhìn nữa, mà là một trong số đó.
Trần Ngưỡng cuộn ống quần đến dưới đùi, anh còn đang cố gắng cuộn lại, lộ ra đôi chân thon dài rắn chắc.
Triều Giản cau mày nói: "Thả ống quần xuống."
Trần Ngưỡng không ngẩng đầu lên nói: "Thả xuống sẽ bị ướt."
"Anh cuộn thành như vậy vẫn sẽ ướt." Triều Giản nhìn chằm chằm hai chân Trần Ngưỡng, khuôn mặt căng ra, sữa viên giữa răng bị hắn cắn nát nhừ, hầu kết lăn lộn, nuốt xuống đám bơ sữa trong miệng.
"Cũng đúng, lúc bắt cá ai còn lo lắng đến loại vấn đề này, bắt xong trở về tắm rửa là được." Trần Ngưỡng thả ống quần xuống đi vào trong sông, anh cảm nhận được làn nước mát lạnh xông thẳng vào người, nháy mắt xâm chiếm mỗi một lỗ chân lông.
Trần Ngưỡng rùng mình, anh đi vào giữa xông, ngửa đầu nhìn thác nước trên núi chảy xuống, nghĩ thầm, loài cá có tên này rốt cuộc là từ đâu đến......
"Cá đến rồi!"
Phía thượng nguồn có người hô to.
Trần Ngưỡng lập tức thu hết mọi suy nghĩ, anh nắm chặt lưới bắt cá chăm chú nhìn vào mặt nước, đột nhiên thứ gì đó đụng vào chân anh, là đầu cá.
Đợi Trần Ngưỡng kịp phản ứng, cá đã bơi đâu không thấy, anh nhìn về phía Triều Giản ở phía sau mình.
Triều Giản nhắc cái vợt trong nước lên cho anh xem.
Trống rỗng.
Không có một cọng cỏ dại, chỉ có nước nhỏ giọt lưa thưa.
"......" Trần Ngưỡng thở dài, "Chúng ta sẽ không bắt được một con cá nào, đúng không."
Triều Giản đập cái vợt xuống nước: "Tôi đã nói từ sớm với anh rồi, tôi không phải toàn năng."
"Ờ ờ ờ, tôi biết, tôi nhớ rõ mà." Trần Ngưỡng liếm sạch nước bắn lên trên mặt, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu khiến anh khô cả họng, anh tập trung tinh thần nói, "Chúng ta cố gắng đừng xách xô rỗng trở về nhé."
"Mẹ ơi, mẹ mau xem này! Con lại bắt được cá!" Cách đó không xa, một đứa trẻ vừa nhảy vừa hoang hô.
"......"
Trần Ngưỡng và Triều Giản tròn mắt nhìn nhau.
Anh biết Triều Giản không giỏi mấy trò thời thơ ấu của trẻ con.
Trần Ngưỡng nhìn thấy động tác cầm vợt của Triều Giản còn thua cả mình, khóe miệng khẽ giật, không sao quan trọng nằm ở việc có tham gia.
Nước không trong, đục ngầu, Trần Ngưỡng vẫn duy trì tư thế đứng tấn nhìn tình hình trong nước không chớp mắt, biện pháp anh áp dụng không phải là vớt đại.
Là tìm đúng, vớt một cái là trúng.
Làm như vậy có thể tiết kiệm thể lực.
Trần Ngưỡng đứng không nhúc nhích, lòng bàn tay cầm lưới đã đổ mồ hôi, ngay khi anh vừa định đổi tay, trong tầm nhìn đột nhiên xuất hiện một con cá nhỏ.
Hình như trên lưng còn có...... Chữ viết?
Còn chưa kịp chắc chắn, Trần Ngưỡng đã nhào vào trong nước, hai tay ôm con cá nhỏ, cả người anh căng thẳng đưa lưng về phía những người dân trong trấn, cẩn thận mở ra lòng bàn tay nhìn vào bên trong.
Trên lưng cá nhỏ có ba chữ.
-- Trương Thúy Thúy.
Là tên vợ của Dương Nhị Trụ.
Trong chuyện gốc vợ của Dương Nhị Trụ mới 25, tui bị nhằm nhưng lười sửa xưng hô mấy chương trước quá, mấy bác mắt nhắm mắt mở đọc đại đi nhé.
"Nướu bị co lại." Trần Ngưỡng nói, "Trong miệng có mùi tanh và máu."
"Nhìn từ tình trạng của nướu, đây là hiện tượng lão hóa loại tự nhiên ở người già." Tạ lão sư nói, "Trong miệng có mùi tanh là vì trước khi chết cô ta đã ăn sống cá của chồng mình."
Anh ta lại bổ sung một câu: "Tôi biết một chút về khám nghiệm tử thi, hai cái xác trong nhà này mới chết không lâu, tôi đoán là lúc trời còn hơi tối, cái xác ở phòng chính chết trước, trên giường thì trễ hơn một chút."
Thầy Tạ nhìn về phía Trần Ngưỡng: "Tôi vẫn kiên trì vào suy đoán của mình lúc trước, Dương Nhị Trụ một mình ăn cá, vợ anh ta ăn mất cá của chồng vì oán hận, còn lý do vì sao người vợ chết......"
Em gái mắt to nói tiếp: "Cá của bà ấy cũng bị người khác bắt được, đã bị đối phương ăn mất."
Thầy Tạ gật đầu: "Đúng vậy."
"Vẫn còn hai điểm chưa giải thích được." Châu Châu nói, "Thứ nhất, trước khi chết Dương Nhị Trụ đã nhìn thấy thứ gì đó rất kinh khủng."
"Điều thứ hai, các triệu chứng về cái chết của người vợ là lão hóa tự nhiên của người già, nhưng làm thế nào một người từ ba mươi mấy tuổi biến thành một trăm tuổi trong vài giờ, đây có phải là một điều nhắc nhở nào đó liên quan đến quy tắc hay không?"
Trần Ngưỡng đắp lại chăn bông lên trên thi thể: "Dương Nhị Trụ bị hù chết, chỉ có thể là vì nhìn thấy quỷ hồn, rất có thể là chủ nhân của đống xương cá trong thùng rác."
Anh không đề cập đến điểm thứ hai, vì anh cũng không biết nguyên nhân.
Vì sao sự sống của cái xác duờng như nhanh chóng xói bị rút cạn.
.
Trần Ngưỡng và những người khác ra khỏi nhà Dương Nhị Trụ, vội vàng đến nhà của thị trưởng.
Phải nhanh chóng thông báo chuyện này cho thị trưởng biết.
Trần Ngưỡng vừa đi vừa mở sữa viên cho Triều Giản: "Lệ quỷ trong nhiệm vụ này sẽ tạo ra ảo cảnh, tôi đã trải qua."
Anh đề cập đến vụ trên gác mái nhỏ, xóa phần của mình trong ảo cảnh đi.
Em gái mắt to vừa sợ hãi vừa bàng hoàng: "Tôi và Châu Châu đã đi lên đó xem qua, không có chuyện gì xảy ra hết."
Trần Ngưỡng cười nói: "Vậy chỉ có thể là do trải nghiệm trong cuộc sống của hai cô quá ít, không đủ để nó dựng lên ảo cảnh."
Em gái mắt to và Châu Châu đều vui sướng ra mặt.
"Đó là loại ảo cảnh gì?" Thầy Tạ muốn chuẩn bị tâm lý, anh ta hỏi Trần Ngưỡng, "Có đáng sợ không?"
Trần Ngưỡng nói: "Suýt vượt qua sức chịu đựng."
Vẻ mặt của Tạ đơ ra một lúc, lão sư biểu tình có một cái chớp mắt đình tr, nếu nói vậy thì......
Hắn ta chỉ có thể đánh cuộc một phen.
Trần Ngưỡng đưa những viên sữa đã mở tốt cho Triều Giản, khi thấy em gái mắt to thường xuyên quay đầu lại, anh móc từ trong túi ra mấy viên: "Cho cô."
"Không ăn, tôi không ăn đâu." Em gái mắt to lắc đầu còn liên tục xua tay.
Trần Ngưỡng hỏi Châu Châu cùng Thầy Tạ có muốn ăn hay không, bọn họ hai người đều cự tuyệt.
Không ai thích ăn à? Trần Ngưỡng yên lặng nhét trở lại trong túi, đột nhiên có một bàn tay duỗi qua: "Tôi muốn ăn."
Trần Ngưỡng đưa hết cho cộng sự của mình.
Kế hoạch cho một ngày từ buổi sáng bắt đầu, trong khoảng thời gian này tâm trạng của cộng sự có vẻ tốt, mong rằng có thể kéo dài chút.
Cao Đức Quý biết được sự việc xảy ra trong nhà Dương Nhị Trụ từ thầy Tạ, râu mép của ông ta run lên: "Thương thiên hại lí, trời đất khó dung, trời đất khó dung mà!"
Trần Ngưỡng liếc nhìn thức ăn trên bàn.
Cháo trắng, hột vịt muối khoét một lỗ, đầu chiếc đũa cắm vào bên trong.
Không có cá.
Trần Ngưỡng nói: "Thị trưởng, buổi sáng ngài chỉ ăn vậy thôi sao?"
"Nhà chỉ có một mình tôi, ăn sao cũng vậy, miễn không đói bụng là được, bây giờ trong thị trấn lại xảy ra chuyện, có tâm chí gì mà nấu cơm, tùy tiện ăn là được." Cao Đức Quý chà chà khuôn mặt mỏi mệt, chợt ông ta thấy gì đó, hướng trong sân hô to, "Con út, con đã chạy đi đâu vậy hả, sao mình mẩy toàn bùn thế kia."
Một con mèo từ rên tường nhảy xuống, bộ lông của nó bẩn thỉu, nó hoàn toàn không sợ lời khiển trách của Cao Đức Quý, nó từ từ đi vào phòng, thẳng đến cái chén nhỏ trong góc.
Trong chén có một ít cháo trộn với hột vịt muối, con mèo ăn một cách ngon lành.
Sẽ không bởi vì thay đổi khẩu vị mà chán ăn.
Trần Ngưỡng nhìn con mèo ăn, hỏi một cách bâng quơ: "Nó gọi là con út, chẳng lẽ còn có anh chị em khác?"
Cao Đức Quý nói: "Tôi nuôi ba con, là cùng một mẹ, cha mẹ chúng nó đều không còn nữa."
Trần Ngưỡng "À" một tiếng: "Bà chủ trọ họ Tề nói mèo không ăn cá không bắt chuột, chỉ ăn rau, cách ăn như vậy rất giống con người."
"Là chuyện như vậy thật, cá tuổi thọ khiến cho hiệu ứng bươm bướm xuất hiện." Cao Đức Quý kéo ghế dựa ra, "Cậu Trần, các vị ngồi đi, tôi đi tìm hai con mèo nhà tôi cái."
Trần Ngưỡng ngăn người lại: "Chờ đã, thị trưởng, vợ của Dương Nhị Trụ tên gọi là gì?"
Ngay sau đó, anh lại nói: "Có thể cho chúng tôi xem giấy đăng ký dân số của trị trấn không?"
Cao Đức Quý rất sảng khoái đem ra.
Nguyên một xấp lớn.
"Các vị từ từ xem." Cao Đức Quý nói xong liền rời khỏi nhà.
Trần Ngưỡng lật ra xem, mỗi một tờ đăng ký ở góc bên trái đều có một bức ảnh dài một inch, là ảnh trắng đen.
Anh lấy một xấp đưa cho thầy Tạ, cũng chia cho em gái mắt to cùng Châu Châu một phần, nhờ bọn họ hỗ trợ tìm ra Triệu lão đầu, Lý Nhị Bản, và hai vợ chồng Dương Nhị Trụ.
Trong lúc tìm kiếm nếu như thấy hình quả phụ Chu, cũng để riêng sang một bên.
Trần Ngưỡng cũng đưa một ít cho Triều Giản: "Có muốn xem một lát không?"
Triều Giản không nhúc nhích: "Không muốn."
Trần Ngưỡng nghe vậy liền đặt trở về, công việc này cũng không có nghệ thuật hàm lượng gì, cậu ấy không muốn xem cũng chẳng sao.
Hiệu suất của bốn người là rất cao.
Không bao lâu sau, Châu Châu đã tìm thấy giấy đăng ký của Triệu lão đầu.
Triệu lão đầu tên là Triệu Quế, tính theo ngày tháng năm sinh thì năm nay ông ta 62 tuổi, gia đình thuộc hạng thanh bần, cả đời chưa lấy một người vợ nào.
Giấy đăng ký của Lý Nhị Bản rất chi tiết, hắn ta là người ở bên ngoài thị trấn, mấy năm trước cùng anh trai đến thị trấn này an cư, không cưới vợ sinh con.
Anh trai tên Lý Đại Vặn, năm ngoái đã chết vì bệnh, thế là trong nhà chỉ còn lại một mình hắn.
Vợ của Dương Nhị Trụ tên Trương Thúy Thúy, nhỏ hơn chồng hai tuổi, chỉ hơn 35.
"Không có điểm chung gì cả." Thầy Tạ nói.
Trần Ngưỡng ngồi yên lặng một lúc, đột nhiên anh đặt tất cả giấy đăng ký lại cùng một hàng, cầm di động chụp hình.
Thầy Tạ thấy Trần Ngưỡng chụp từ trước ra sau, anh ta liền từ phía sau chụp ngược ra trước, trong túi có cục sạc dự phòng, lượng điện đủ rồi.
Em gái mắt to muội cũng theo phong trào.
Châu Châu vừa tiến vào thị trấn đã dùng điện thoại không ngừng chụp ảnh lại không tham gia.
Không có người hỏi nguyên nhân là gì, Châu Châu đã chủ động nói: "Bộ nhớ của tôi đã đầy rồi, nên sẽ không chụp nữa, mọi người chụp cũng vậy thôi."
Hành động niết màng bọc sữa viên của Triều Giản đột nhiên dừng lại.
Trần Ngưỡng vẫn luôn tập trung một phần nhỏ sự chú ý vào cộng sự của mình, khi thấy thế thì lập tức dừng công tác chụp giấy đăng ký, tiến đến bên tai đối phương hỏi: "Có người tới hả?"
Triều Giản tiếp tục niết màng bọc: "Chụp nhanh lên, một lát phải rời đi."
Trần Ngưỡng nghe lời làm theo, không hề hỏi nhiều.
Không lâu sau, một người dân trong trấn chạy ngang qua cổng sân nhà Cao Đức Quý, tiếp theo lại có người thứ hai người thứ ba, một tốp, tiếp một tốp.
Không biết đang muốn đi đâu, trông rất vội vàng.
Em gái mắt to khó hiểu nói: "Làm sao vậy chứ, xảy ra chuyện gì ư."
"Có lẽ chuyện trong quan tài có tới hai xác chết đã lan truyền." Trần Ngưỡng nhanh chóng chụp hình giấy đăng ký, "Mọi người cũng nhanh lên, chúng ta chụp xong cũng đi qua nhìn xem."
.
Khi nhóm Trần Ngưỡng chạy tới, những đồng đội khác đều có mặt.
Cửa nhà Lý Nhị Bản chật ních người.
Cao Đức Quý cầm loa nói bằng giọng điệu cực kỳ đau thương: "Các hương thân, chắc mọi người đều đã thấy được rồi đúng không!"
"Triệu lão đầu ăn cá của Lý Nhị Bản nên đã chết! Vợ của Dương Nhị Trụ ăn mất cá của hắn cũng đã chết!"
Cao Đức Quý la lên đầy bi thương: "Cướp đoạt tuổi thọ của người khác thật sự sẽ bị báo ứng, tôi mong mọi người dừng việc bắt cá lại, không cần lo việc chúng nó là từ đâu ra, bơi đi nơi nào, cứ coi nhìn không thấy đi, chỉ có làm như vậy thị trấn của chúng ta mới có thể bình an!"
"Lừa ai chứ, Triệu lão đầu và vợ của Dương Nhị Trụ chết, là bởi vì cá của bọn họ cũng đã bị người khác bắt ăn mà thôi."
Một giọng nói khinh thường nổi lên từ đám đông.
Đó là một thanh niên trẻ, mặt mày khinh thường nhìn Cao Đức Quý, chỉ kém viết luôn hàng chữ "Bố ăn cá cướp tuổi thọ nè, không phải còn sống khỏe re đây sao" lên trên mặt.
Gia đình có người mất mạng trong sự kiện kỳ lạ này, nghe vậy cả đám bắt đầu gây rối.
"Chính mày là người đã cướp đi mạng sống của con tao đúng không?"
"Mày trả lại mạng cho chị gái tao!"
"Đồ gϊếŧ người! Mày là đồ gϊếŧ người! Tao không còn cha nữa, mày trả cha lại cho tao!"
"......"
Những người đó nổi điên lao về phía thanh niên trẻ, như muốn nuốt sống hắn.
Người nhà và thân thích của thanh niên che chở hắn lui về phía sau, còn hắn thì không biết sống chết còn mở miệng trào phúng(chế giễu): "Giả bộ cái gì, khi thủy triều lên bầy cá tới, các người đoạt bắt hăng hái hơn lắm mà, đâu có ai nhường ai, bây giờ ở đây giả mù sa mưa làm cái giề!"
"Các người luôn mồm kêu muốn cướp được cá của ta, ta nhất định phải chết, vậy thì phải bằng bản lĩnh xem thiên ý thôi."
"Còn nữa, những người trong nhà có người chết, ở đây khóc đến muốn chết muốn sống, ai biết được các người có ăn cá của người khác hay là không chứ, chỉ có trong lòng các ngươi tự biết!"
Tiếng khóc, tiếng la, tiếng mắng nối thành một mớ hỗn độn trước cửa nhà Lý Nhị Bản.
Trần Ngưỡng lật qua ảnh chụp tờ khai đăng ký trong điện thoại, tìm được gia đình của người thanh niên dẫn phát nhiễu loạn, gia đình cậu ta có năm thành niên, thành viên tương đối nhiều, trừ điểm này ra thì nhìn không ra manh mối gì khác.
Thanh niên trẻ tự nhiên nhảy ra nhiễu loạn thành như vậy, làm việc thuyết phục của Cao Đức Quý hoàn toàn trở thành công cốc.
.
Lần thứ tư thủy triều cá xuất hiện, ngày đó thị trấn cực kỳ vắng lặng.
Khi nhóm Trần Ngưỡng ăn xong cơm trưa đi qua, đã thấy hàng chục người đứng ở trong sông.
Những đoạn đường tốt đều đã bị đoạt hết.
Trần Ngưỡng đưa cho Triều Giản một vợt, nói: "Cậu cứ đứng ở chỗ này, thôi vẫn là ngồi đi, đứng mệt lắm, thấy cá bơi đến, cậu có thể dùng cái này để vớt."
Triều Giản nói: "Đi hạ du."
"Hạ du có thể vớt được cá hả." Trần Ngưỡng có chút ngốc, không phải đều là nỗ lực đứng đầu phấn đấu sao.
Triều Giản bỏ nạng, thả chân trái xuống: "Cõng tôi."
Trần Ngưỡng run lên một cái, nhưng vẫn khom lưng cõng Triều Giản lên, cảm thán nói: "Tôi đối hai chữ này có bóng ma tâm lý, cũng may cậu không thêm hai chữ ở trước......"
Một tiếng cười khẽ khó hiểu chợt vang lên bên tai trái của anh: "Ca ca?"
Bước chân của Trần Ngưỡng lảo đảo một chút: "Cậu mà còn như vậy, tôi sẽ không cõng cậu nữa đâu."
Người trên lưng im lặng.
Trần Ngưỡng cảm thấy vết sẹo bên tai trái hơi ngứa, hơi thở của thiếu niên luôn lướt tới đó, anh đang định gãi thì nghe thấy tiếng gầm của Hướng Đông từ phía sau truyền đến: "Làm gì đó, đi ị à?"
"......"
Hướng Đông không nhận được đáp án, trực tiếp dùng đôi chân dài mạnh mẽ chạy tới: "Muốn chạy đi đâu hả?"
Trần Ngưỡng nói: "Các ngươi ở phía trước đấu tranh anh dũng đi, tôi và cậu ấy sẽ ở phía sau nhặt của hời."
Hướng Đông liếc mắt nhìn kẻ chân tàn trên lưng anh.
Đối phương tay cầm nạng vòng qua cổ Trần Ngưỡng, khoảng cách gần gũi đến mức hắn chỉ nghiêng đầu là có thể hôn anh.
Hướng Đông mài mài răng cấm.
Trong hai ngày qua, hắn ta vì tránh để bản thân mình chỉ lo hâm mộ ghen tị hận, làm chậm trễ việc điều tra nhiệm vụ, cho nên hắn ta tránh hành động chung với Trần Ngưỡng, mẹ nó chứ.
Hướng Đông thấy Triều Giản tựa cằm lên đầu vai Trần Ngưỡng, hắn cảm thấy lá gan có chút đau, lão tử không thể nhìn nữa, nhìn nữa chắc tuổi xuân chết sớm quá.
"Chú ý an toàn."
Hướng Đông nói xong với Trần Ngưỡng, lại nói thêm một câu: "Bắt được cá có tên, mày biết làm như thế nào đúng không?"
Trần Ngưỡng nói: "Tao có mang cái xô theo, bỏ rất nhiều cỏ và lá vào bên trong, ném cá vào trong sẽ không thể nhìn thấy."
Anh lại chỉ ra phía sau: "Xô ở đằng kia, mày giúp tao xách đến hạ du đi."
Hướng Đông chờ Trần Ngưỡng và Triều Giản tìm được nơi ưng ý, hắn ta liền xách cái xô đi qua, rồi tự mình đi lên đằng trước.
Trần Ngưỡng cởi giày bước xuống bùn cỏ, anh nhìn nhìn xung quanh, người dân trong thị trấn dưới sông đều đang nhìn chằm chằm thác nước.
Nó giống hệt cảnh lúc anh nhìn thấy khi mới vào thị trấn.
Chẳng qua lần này bọn họ không còn là người từ bên ngoài đến đứng trên sườn đồi nhìn nữa, mà là một trong số đó.
Trần Ngưỡng cuộn ống quần đến dưới đùi, anh còn đang cố gắng cuộn lại, lộ ra đôi chân thon dài rắn chắc.
Triều Giản cau mày nói: "Thả ống quần xuống."
Trần Ngưỡng không ngẩng đầu lên nói: "Thả xuống sẽ bị ướt."
"Anh cuộn thành như vậy vẫn sẽ ướt." Triều Giản nhìn chằm chằm hai chân Trần Ngưỡng, khuôn mặt căng ra, sữa viên giữa răng bị hắn cắn nát nhừ, hầu kết lăn lộn, nuốt xuống đám bơ sữa trong miệng.
"Cũng đúng, lúc bắt cá ai còn lo lắng đến loại vấn đề này, bắt xong trở về tắm rửa là được." Trần Ngưỡng thả ống quần xuống đi vào trong sông, anh cảm nhận được làn nước mát lạnh xông thẳng vào người, nháy mắt xâm chiếm mỗi một lỗ chân lông.
Trần Ngưỡng rùng mình, anh đi vào giữa xông, ngửa đầu nhìn thác nước trên núi chảy xuống, nghĩ thầm, loài cá có tên này rốt cuộc là từ đâu đến......
"Cá đến rồi!"
Phía thượng nguồn có người hô to.
Trần Ngưỡng lập tức thu hết mọi suy nghĩ, anh nắm chặt lưới bắt cá chăm chú nhìn vào mặt nước, đột nhiên thứ gì đó đụng vào chân anh, là đầu cá.
Đợi Trần Ngưỡng kịp phản ứng, cá đã bơi đâu không thấy, anh nhìn về phía Triều Giản ở phía sau mình.
Triều Giản nhắc cái vợt trong nước lên cho anh xem.
Trống rỗng.
Không có một cọng cỏ dại, chỉ có nước nhỏ giọt lưa thưa.
"......" Trần Ngưỡng thở dài, "Chúng ta sẽ không bắt được một con cá nào, đúng không."
Triều Giản đập cái vợt xuống nước: "Tôi đã nói từ sớm với anh rồi, tôi không phải toàn năng."
"Ờ ờ ờ, tôi biết, tôi nhớ rõ mà." Trần Ngưỡng liếm sạch nước bắn lên trên mặt, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu khiến anh khô cả họng, anh tập trung tinh thần nói, "Chúng ta cố gắng đừng xách xô rỗng trở về nhé."
"Mẹ ơi, mẹ mau xem này! Con lại bắt được cá!" Cách đó không xa, một đứa trẻ vừa nhảy vừa hoang hô.
"......"
Trần Ngưỡng và Triều Giản tròn mắt nhìn nhau.
Anh biết Triều Giản không giỏi mấy trò thời thơ ấu của trẻ con.
Trần Ngưỡng nhìn thấy động tác cầm vợt của Triều Giản còn thua cả mình, khóe miệng khẽ giật, không sao quan trọng nằm ở việc có tham gia.
Nước không trong, đục ngầu, Trần Ngưỡng vẫn duy trì tư thế đứng tấn nhìn tình hình trong nước không chớp mắt, biện pháp anh áp dụng không phải là vớt đại.
Là tìm đúng, vớt một cái là trúng.
Làm như vậy có thể tiết kiệm thể lực.
Trần Ngưỡng đứng không nhúc nhích, lòng bàn tay cầm lưới đã đổ mồ hôi, ngay khi anh vừa định đổi tay, trong tầm nhìn đột nhiên xuất hiện một con cá nhỏ.
Hình như trên lưng còn có...... Chữ viết?
Còn chưa kịp chắc chắn, Trần Ngưỡng đã nhào vào trong nước, hai tay ôm con cá nhỏ, cả người anh căng thẳng đưa lưng về phía những người dân trong trấn, cẩn thận mở ra lòng bàn tay nhìn vào bên trong.
Trên lưng cá nhỏ có ba chữ.
-- Trương Thúy Thúy.
Là tên vợ của Dương Nhị Trụ.
Trong chuyện gốc vợ của Dương Nhị Trụ mới 25, tui bị nhằm nhưng lười sửa xưng hô mấy chương trước quá, mấy bác mắt nhắm mắt mở đọc đại đi nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất