Thân Phận Số 019

Chương 126

Trước Sau
Tác giả: Tây Tây Đặc

Trần Ngưỡng bỏ con cá nhỏ vào cái xô như không có việc gì xảy ra, anh giơ tay lên lau sạch nước trên mặt, còn có mùi tanh hòa cùng hơi thở hơi gấp của mình.

"Con cá đó là của vợ Dương Nhị Trụ."

Trần Ngưỡng trở lại trong sông, dùng âm lượng chỉ mình Triều Giản có thể nghe thấy nói.

"Bắt cá trước, chờ cá triều kết thúc lại nói." Triều Giản kéo cỏ dại trong vợt lên trên bờ, bóc hai con tôm từ bên trong ra, tùy ý ném vào xô.

Trần Ngưỡng gật đầu, anh tiếp tục bắt cá, nhưng sự chú ý của anh đã không còn tập trung như trước.

Thông tin từ con cá vừa bắt được thật khiến anh kinh ngạc, suy đoán cá của vợ Dương Nhị Trụ bị người bắt được ăn mất, dẫn tới sự tử vong đã bị lật đổ.

Chị ta không phải ăn cá của người khác mới chết.

Bởi vì xét theo thái độ của người dân thị trấn đối với cá có tên, thì một số người trong thị trấn đã cướp đi tuổi thọ người khác, hiện tại bọn họ vẫn còn sống được khỏe mạnh, không sao cả.

Trần Ngưỡng nghĩ thầm, điều duy nhất có thể giải thích rõ mọi chuyện chính là, vợ của Dương Nhị Trụ đã xúc phạm cấm kỵ.

Nhưng chị ta sẽ xúc phạm điều cấm kỵ gì đây?

Cái chết của Triệu lão đầu liệu có liên quan gì đến chị ta hay không ......

Trần Ngưỡng vớt lưới lên, ném vào trong xô một con cá nhỏ màu đen bình thường, nhìn tình hình hiện tại, người đã chết thì con cá tương ứng cũng sẽ không biến mất.

Chỉ cần không bị bắt đi ăn thịt, cá sẽ lại từ trên thác lao xuống sông theo thủy triều.

Trần Ngưỡng nghĩ không ra, cá của người đã chết xuất hiện ở cá triều rốt cuộc có ý nghĩa.

Hơn nữa, ngay khi Dương Nhị Trụ chết, tuổi thọ của gã cũng ngưng hẳn, vậy thì vợ gã tại sao còn ăn con cá có tên của chồng mình, đã không có tuổi thọ để cướp thì còn ăn làm gì?

Trần Ngưỡng chợt nghĩ tới gì đó, sau ót tê rần, không nhất định là vợ Dương Nhị Trụ muốn ăn, có khả năng là do quỷ bám vào người.

Chủ nhân của đống xương cá trong thùng rác căm hận hai vợ chồng của Dương Nhị Trụ, nên hù chết Dương Nhị Trụ, bám vào người vợ gã, ăn cá của gã, làm vợ gã phải trải qua việc tuổi thọ nhanh chóng bị xói mòn, cô độc già đi.

Bởi vì cấm kỵ là không thể ăn cá của người đã chết.

Ăn cá của người chết chẳng những không giảm tuổi thọ mà còn tăng tốc độ tử vong?

Nếu nghĩ như vậy, cảm thấy rất hợp lý.

Trần Ngưỡng túm túm chiếc áo dính nước dán ở trước ngực và lưng, nhưng đây chỉ là suy đoán của anh, vẫn không có manh mối rõ ràng nào để chứng thực điều này.

Đột nhiên trước mắt anh hiện ra một bóng người, anh dừng lại động tác bắt cá, không đúng, không hợp lý.

Suy đoán này có một cái bug, Triệu lão đầu.

Lúc ông ta ăn cá của Lý Nhị Bản, Lý Nhị Bản là vẫn còn sống.

Tuy là lúc sau hắn vẫn phải chết.

Trần Ngưỡng dùng mu bàn tay cọ bọt nước trên cằm, trong lòng nặng nề thở dài, cấm kỵ là những thứ khác.

Phải nghĩ lại.

Đột nhiên trên thượng nguồn truyền đến tiếng chửi bậy, một đám người đánh nhau rồi.

Trần Ngưỡng lắng nghe một hồi liền hiểu được nguyên nhân gây ra tranh chấp, có một người dân bắt được một con cá có tên, còn không kịp giấu kỹ thì đã bị người khác thấy ngay tại trận, đối phương đỏ mắt muốn cướp.

Các gia đình khác đều có ý nghĩ không giống nhau, có người muốn đục nước béo cò, có người sợ hãi đó là cá của mình, đòi biết cái tên trên lưng cá gọi là gì.

Cuộc chiến quần thể vẫn còn đang tiếp tục, đã có người bể đầu chảy máu.

Trần Ngưỡng cau chặt mày, may mà anh và Triều Giản không đi thượng nguồn, nếu không Triều Giản ngồi ở bờ sông sẽ bị va chạm.

Đến lúc đó chắc chắn sẽ trình diễn một màn càng thêm bạo lực khiến người ta kinh hoàng cho xem.

Cao Đức Quý không biết tới từ khi nào, đứng bên bờ sông không ngừng khuyên can.

Trong lúc hỗn loạn, con cá rớt vào trong sông.

Giờ thì khỏi ai giành.

Đại chiến đoạt cá qua loa kết thúc trong tiếng mắng chửi và mùi máu tươi.

Yên tĩnh chưa được bao lâu, bên bờ sông lại nổ ra một trận náo động xôn xao mới, lần này là vì có người bắt được cá của Triệu lão đầu.

Đám đông hỗn loạn.

"Triệu lão đầu không phải đã chết rồi sao? Sao cá vẫn còn sống, có phải là trùng tên không?"

"Có ai tên là Triệu Quế không?"

"Không có, không có ai trùng tên!"

"......"

"Cho nên nói, ổng chết không phải vì bị người khác ăn mất cá ư!"

"Thế thì sao ổng lại chết?"

Tiếng động ồn ào đột nhiên biến mất, một loạt dân trấn tui xem ông, bà xem tui, không ai nói tiếng nào. Làm sự vui đùa vô tri của bọn trẻ trái ngược hẳn với nổi kinh hoàng trên mặt bọn họ.

Nước trong sông chảy xiết, thỉnh thoảng có cá nhảy lên mặt nước, làm bọt nước bắn lên tung tóe.

Qua một lúc, có giọng nói nôn nóng vang lên.

"Chuyện này là sao đây, cá của người chết tại sao cũng ở trong sông."

"Chẳng lẽ chưa bị bắt ăn đều sẽ còn ở trong sông ư?"

"......"



Con cá có tên Triệu lão đầu nằm trong bãi cỏ bên sông, là một con cá trích khá lớn nặng khoảng một kg, nó nhảy lên vài cái, dân trấn thấy thế trái tim trong lòng ngực cũng nhảy theo.

"Hiện tại nên gì bây giờ?"

"Người đã chết không có tuổi thọ, bắt làm gì? Thả đi."

"Đúng đó, thả đi thôi!"

Cách đó không xa, Trần Ngưỡng nhìn dân trấn thả con cá của Triệu lão đầu vào trong sông, những người dân khác đều sôi nổi nhường chỗ, nhìn nó bơi đi.

Đầu ngón chân dưới bùn của Trần Ngưỡng nhích tới nhích lui, cấm kỵ "Không thể ăn cá của người đã chết" quả nhiên không hợp logic.

Người bình thường đều sẽ không ăn.

Năm phút sau, thủy triều rút đi, gần hai trăm người trong sông thưa thớt lên bờ.

Không biết lần này sẽ có bao nhiêu người bị cướp đi sinh mạng.

Một con cá ít nhất có thể dẫn phát một vụ huyết án, hủy hoại một gia đình.

Trần Ngưỡng ném cái lưới lên bờ, đi qua ngồi cạnh Triều Giản, nước trên ống quần không ngừng nhỏ xuống.

"Tôi chỉ bắt được một con cá có tên, cậu một con cũng chưa......"

Cánh tay phải ướt đẫm bị nắm lấy, Trần Ngưỡng lập tức ngừng nói, anh nhanh chóng sửa miệng: "Nếu xét theo chủng loại mà nói, thì cậu lợi hại hơn tôi rồi, cậu còn bắt được cả tôm nữa."

"......" Triều Giản nắm tay anh lật qua.

Trần Ngưỡng nhìn sang, anh thấy mấy ngón tay bị thương của mình ngâm nước quá lâu nên trắng bệch, trong đó một ngón còn có cái lỗ nhỏ, cũng ngâm trắng bệch nốt.

Có chút ghê.

Trần Ngưỡng rụt mấy ngón tay vì ngâm nước mà nhăn nhúm: "Làm gì vậy?"

Triều Giản buông tay anh ra: "Tôi muốn ăn sữa viên, anh giúp tôi bóc."

"......" Trần Ngưỡng giơ đôi tay lên, "Cậu coi nè, tay của tôi ướt nhẹp thế này, còn có mùi tanh nữa, tôi nghĩ cậu nên tự bóc thì hơn."

Triều Giản lấy ba viên sữa bơ ra, ném vào trong ngực anh.

"Vậy cậu giúp tôi mở ba lô ra đi, bên trong có khăn giấy, tôi lau sơ........" Trần Ngưỡng còn chưa nói xong, Triều Giản đã nắm lấy tay anh, dùng cái áo sạch sẽ của mình bọc lấy.

"Được rồi, lau đi." Triều Giản có vẻ mất kiên nhẫn, giữa mày như có mây đen bao phủ.

Trần Ngưỡng theo bản năng nghe lời dùng áo lau nước trên tay.

Ba viên sữa bị Triều Giản ăn luôn trong một lần, ăn xong hắn liền chơi di động, mặc kệ chiếc áo nhăn dúm trên người.

Nhưng mà Trần Ngưỡng không thể mặc kệ, anh đã quen nhìn bộ dạng gọn gàng sạch sẽ của hắn, giờ có chút không thể chịu đựng được nên đã giúp hắn vuốt phẳng ra.

Không bao lâu sau, Hướng Đông hai tay trống trơn đi tới, Trần Ngưỡng hỏi hắn: "Cá đâu?"

"Có cái nịt," Hướng Đông kéo vạt áo ướt nhẹp lên lau mồ hôi trên đầu, trên cơ bụng rõ ràng có mấy vết sẹo cũ không biết từ hồi nào lưu lại, "Toàn là cá bình thường, bắt dính liền thả."

Trần Ngưỡng liếc nhìn Họa gia từ đầu khác đi tới, đối phương không mặc quần áo quả phụ Chu đưa hôm qua, vẫn là một thân áo sơmi quần dài như lúc vừa tiến vào, cổ áo và tay áo đều cài đến kín mít, trên người không có mùi gì khó ngửi, trên trán cũng không có mồ hôi.

Tuyến mồ hôi phát triển rất kém thì phải.

Thân hình vừa cao lại vừa gầy, khuôn mặt gầy gò vàng sẫm, giống như một ngọn cờ trong làn gió cuốn mang theo mùi nước khử trùng, tuy ốm đau bệnh tật nhưng lại có khí chất kiêu ngạo có một không hai.

Họa gia không có xuống nước, anh ta tránh xa đám đông, đứng ở bờ sông dùng lưới đánh cá dài ném ra xa để bắt cá, tất nhiên sẽ không có thu hoạch.

Ánh mắt của Trần Ngưỡng bị vật thể giữa các ngón tay của Họa gia chói sáng đến mức nheo lại, anh hỏi: "Họa gia, trong tay anh là cái gì vậy?"

Họa gia dùng ngón tay cái và ngón trỏ đeo găng tay của mình véo một vật gì đó rồi đưa cho Trần Ngưỡng xem.

Đó là một viên kim cương nhỏ màu xanh lam.

Trần Ngưỡng nghĩ đến hành động đưa nhẫn kim cương có một không hai của Họa gia trong thế giới nhiệm vụ, anh muốn hỏi hai câu, Hướng Đông đã hỏi trước anh.

"Đừng có nói là ngươi ở trong thị trấn phát kim cương nhé?" Hướng Đông nói.

"Tính lên gác mái phát, đáng tiếc lệ quỷ chỉ thích chế tạo ảo cảnh, không thích kim cương." Họa gia tiếc nuối nói, "Cũng chẳng có ai xách cá tới nói chuyện làm ăn với tôi cả."

"Theo lẽ thường thì sẽ có các cuộc mua bán như vậy, nó rất thực tế, bởi vì cho dù có sống được bao lâu đi nữa, thì một khi không có tiền vẫn sẽ là con quỷ nghèo, nhưng nếu bắt được cá có tên bán cho kẻ có tiền, là có thể nhận được một số tiền ngay lập tức."

Họa gia nhìn nhìn bản thân: "Chẳng lẽ đặc điểm của kẻ có tiền tôi còn chưa thể hiện rõ sao?"

"Rõ rồi rõ rồi." Trần Ngưỡng nói, "Đã rõ rồi."

Anh lại nói: "Không tìm anh có lẽ là còn do dự, hơn nữa, trong thị trấn còn có hai đại gia tộc(họ lớn), bọn họ cũng có tiền, anh không phải là lựa chọn duy nhất."

Khi nói tới đây, trong đầu Trần Ngưỡng xẹt qua thứ gì đó, nhưng bắt không kịp.

"Cũng có lý." Họa gia mỉm cười nói.

Trần Ngưỡng sững sốt một giây, nếu Họa gia khôi phục huyết sắc, da thịt giảm xuống mọc trở về, bộ dáng của anh ta nhất định sẽ không tệ.

Họa gia tùy tay ném đi, viên kim cương nhỏ màu xanh lam rơi vào trong lòng của Trần Ngưỡng: " Tặng cậu."

Giàu đến vân đạm phong khinh.

Hướng Đông trừng anh ta: "Ta thao, sao ngươi không cho lão tử?"

Họa gia nói: "Cậu không dùng được."

"Chờ đã," Trần Ngưỡng nhặt viên kim cương nhỏ trong ngực lên, kỳ quái nói, "Tôi cũng không dùng được đâu."

Họa gia không nói gì.

Hướng Đông biết ý tứ của Họa gia, sắc mặt của hắn lập tức tái xanh, lao tới chỗ Họa gia như một tên thủ lĩnh băng cướp.



Lão tử làm ngươi ăn cẩu lương này!

Vóc dáng của Họa gia cao hơn Hướng Đông hai ba cm, nhưng sức lực lại không bằng hắn, nên không có cách nào tránh thoát, chỉ có thể cầm chai nước sát trùng xịt loạn xạ.

Trần Ngưỡng nhìn viên kim cương nhỏ trong tay, em gái thích loại đồ vật sáng lấp lánh này, nhưng tiếc là nhà bọn họ mua không nổi loại màu sắc hiếm như vậy.

Một viên nhỏ như này, không biết giá cả phải cao tới bao nhiêu không biết.

Hình như có một tầm mắt từ bên trái nhìn anh thì phải, Trần Ngưỡng nghiêng đầu, phát hiện thiếu niên vẫn đang chơi điện thoại, là ảo giác sao.

Trần Ngưỡng không nghĩ ngợi gì liền đưa viên kim cương cho Triều Giản: "Cậu cầm đi."

Triều Giản không hề phản ứng Trần Ngưỡng, cũng không biết hắn đang bấm cái gì, mặt mày lạnh tanh.

Màn hình di động đều là loạn mã.

Viên kim cương cuối cùng vẫn vào túi Triều Giản, cùng sữa viên kết thành bạn bè.

Không lâu sau, những người khác cũng đi tới chỗ Trần Ngưỡng.

Thầy Tạ và Cát Phi, Châu Châu đều xách theo một cái thùng.

Cái thùng của Châu Châu nhìn tương đối nặng, lúc đi tới đã đổi tay mấy lần, cuối cùng xách hết nổi đành phải kêu em gái mắt to tới hỗ trợ.

Hai cô gái mỗi người một bên, xách theo cái thùng lắc lư đi tới.

"Sao đứa nào cũng xách theo xô theo thùng hết vậy, đều mẹ nó làm quái gì không biết!" Hướng Đông nắm lấy cái vợt đi qua, ba cái thùng bị hắn khuấy tới đục nước mới dừng, rồi bất động thanh sắc giao lưu bằng mắt với Trần Ngưỡng, không có phát hiện.

Trần Ngưỡng ngồi ở trên cỏ nhìn các đồng đội đang đi tới, thầy Tạ đi trước nhất thì xắn ống quần, xách theo giày, đi chân trần, cả người chật vật.

Khi bọn họ đến gần, trên quần áo tràn ngập mùi cá tanh.

Có người trên tay còn dính cả vẩy cá.

Trong nhóm này chỉ có cô Kiều và Hương Tử Mộ đi ở phía sau là ít bị ướt, cũng không có mùi tanh gì.

Trần Ngưỡng híp mắt, kiểu quần áo mà quả phụ Chu chuẩn bị cho bọn họ không khác nhau mấy, đều là áo thun cùng quần dài rộng, chẳng qua áo của nữ là dài tay, tay áo vừa vặn che đi cổ tay mảnh khảnh.

Em gái mắt to đặt cái thùng xuống, nằm xụi lơ trên bãi cỏ thành hình chữ (大): "Mệt chết tôi rồi."

Trần Ngưỡng nói: "Bắt được rất nhiều cá hả."

"Bắt được quá trời luôn, nhưng toàn là cá thường không à." Em gái mắt to xắn tay áo lên, làm lộ cánh tay bị muỗi đốt quá trời ra, "Tôi xui xẻo quá hay gì á, một con cá có tên cá cũng không nhìn thấy."

Trần Ngưỡng bị cánh tay đầy vết muỗi đốt của cô nàng làm cho kinh ngạc: "Vậy sao không thả mà lại để vào thùng làm gì?"

"Châu Châu nói đưa cho nhà trọ." Em gái mắt to dùng hai tay che mặt, chặn đi ánh nắng chói chang, "Dù sao, tôi cũng sẽ không bao giờ đụng vào bất luận món ăn nào làm từ cá nữa, đôi mắt cá hồi buổi sáng đã tạo thành vết thương rất lớn đối với tâm linh nhỏ bé của tôi."

Trần Ngưỡng nhìn về phía Châu Châu: "Muốn đưa cho nhà trọ."

"Tại tôi cảm thấy," Châu Châu chỉ vào thùng đựng cá, "Lúc chúng ta bắt cá không cẩn thận làm rớt không ít vẩy của chúng, có con còn bị bóp đến sắp chết, thả lại xuống sông cũng sống không được nữa, dứt khoát mang về nhà trọ làm thành nguyên liệu nấu ăn luôn."

Trần Ngưỡng hỏi hai người xách thùng còn lại: "Các người cũng nghĩ giống vậy?"

Thầy Tạ và Cát Phi đều gật đầu.

"Có con đều lật ngược bụng lên, bỏ thì lãng phí quá." Thầy Tạ chỉ vào cái xô phía sau Trần Ngưỡng hỏi, "Cậu Trần, đó là xô của cậu hả?"

Trần Ngưỡng "Ừ" một tiếng.

Thầy Tạ tiến lại gần, vươn đầu nhìn vào trong xô: "Thoạt nhìn bắt được rất nhiều."

"Trong xô toàn là cỏ thôi." Trần Ngưỡng nói.

Thầy Tạ: "......"

Trần Ngưỡng thả tất cả cá tôm anh và Triều Giản bắt được, bao gồm cá có tên vợ Dương Nhị Trụ.

Mười hai người có đứng, có ngồi, có cả nằm xụi lơ trên cỏ.

Hôm nay là ngày thứ ba tiến vào thị trấn, cả đám ai cũng phờ phạc, lũ chuột trong phòng vừa đến tối là mở tiệc thâu đêm, bọn họ căn bản ngủ không yên.

Đồ ăn thức uống cũng không tốt.

Mặc dù tay nghề đầu bếp của nhà trọ không tệ, nhưng mỗi bữa bàn ăn toàn là cá, ăn đến nổi phát ngán cũng thôi không nói, nhưng giờ còn có chút muốn ói ăn không vô.

Hiện tại tình trạng của bọn họ là ăn không ngon, ngủ cũng không tốt, muốn đi lại đi không được.

"Tôi chưa nhìn thấy con cá nào có tên của chúng ta," Cát Phi ngồi dựa lưng vào thùng, lấy chai nước khoáng từ ba lô ra uống hai ngụm, "Mọi người thì sao? Có nhìn thấy không?"

Không ai nói "Có".

Cát Phi thở phào nhẹ nhõm: "Chắc tên của chúng ta không xuất hiện trên lưng cá rồi."

Em gái mắt to vui vẻ từ trên cỏ bò dậy: "Flag không có hiệu quả, thật tốt quá!"

"Ta cũng sợ chết khϊếp." Trên khuôn mặt ngăm đen của Lão Ngô toàn là mồ hôi, ông ta ngửa đầu nhìn người phụ nữ đang hút thuốc, "Cô Kiều, cô có muốn ngồi dưới đất không, tôi cởϊ áσ trải cho cô ngồi nhé?"

Cô Kiều cười từ chối: "Tôi không ngồi đâu."

Đáy mắt Lão Ngô trồi lên vài phần phẫn nộ, mới đầu đồ đĩ này nơi chốn câu dẫn gã, về sau thì dính líu với đám đàn ông trong thị trấn, coi gã như không khí.

Ông ta nhìn thấy cô Kiều liếc mắt đưa tình với một thanh niên trẻ tuổi trong trấn, thì lập tức nổi đóa giống như bắt tại trận vợ mình yêu đương vụиɠ ŧяộʍ: "Cô Kiều, nơi này là thế giới nhiệm vụ, chúng ta ở đây là để làm nhiệm vụ, sống chết trước mắt, cô cũng nên chú ý đúng mực một chút đi?"

Cô Kiều: "Sao?"

Chị ta cong vòng eo thon một tay là có thể ôm hết xuống, đôi môi đỏ mọng cắn điếu thuốc khẽ mở, một làn khói mỏng phun lên mặt gã đàn ông trung niên, mặt đầy bất ngờ cùng đùa giỡn: "Chuyện của tôi anh quản được à?"

Mặt Lão Ngô lập tức trở thành màu gan heo: "Cô!"

"Ấy ấy ấy, xin hai vị bình tĩnh bình tĩnh." Cát Phi vội hoà giải, "Ngô tiên sinh, cô Kiều, chúng ta hãy nói về chính sự đi ha, nói chính sự."

Không có ai trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau