Thân Phận Số 019

Chương 134

Trước Sau
Tác giả: Tây Tây Đặc

Edit: Quả Xanh

Quá giống mắt cá.

Trần Ngưỡng nuốt nước bọt, anh giơ đèn pin điện thoại lên nhắm vào đôi mắt của bé gái, nhưng bé không hề chớp mắt.

Không thể chớp, cũng không thể nhắm, vì bé không có mí mắt.

Trần Ngưỡng đột ngột hỏi bé: "Ba mẹ của em đâu? Chỉ có em và anh trai ở nhà hả?"

Bé gái lau nước mắt trên mặt: "Em còn có một em gái, ở nhà người khác."

Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm tròng mắt nhô hẳn ra ngoài của bé gái.

Hướng Đông kéo Trần Ngưỡng sang một bên: "Tình huống gì đây, tại sao đôi mắt của nhóc ấy lại giống cá? Chẳng lẽ là vì ăn cá có tên?"

Trần Ngưỡng lại nhìn bé gái khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, trên gương mặt người lại là một đôi mắt cá, quả thật đánh sâu vào thị giác hơn nhiều nếu đây là mắt mèo.

"Em gái nhỏ, em có ăn cá có tên bao giờ chưa?" Trần Ngưỡng hỏi.

Tiếng khóc của bé gái chợt ngừng lại, bé nắm chặt quần áo của anh trai, ánh mắt lập loè: "Em...... Em không......"

Trần Ngưỡng hiểu trong lòng, đôi mắt bé trở nên như thế này, cơ bản có thể khẳng định có liên quan đến cá có tên, bé không chết là vì ngoại trừ anh của mình, bé còn có một người thân sống ở trên đời.

Bé không đơn độc.

"Cho chắc chắn, chúng ta lại tìm một hai người đã ăn cá để kiểm chứng." Trần Ngưỡng cẩn thận nói.

"Bé gái đó là người đầu tiên chúng ta nhìn thấy có đôi mắt cá, trước đó mọi người trong thị trấn đều có hình dạng của người, nhìn không ra đứa nào ăn qua cá có tên." Cổ áo của Hướng Đông ướt đẫm mồ hôi, hắn cảm giác được nhiệt độ không khí đang lên cao, "Giờ này hơn nửa đêm, mày muốn đi đâu tìm? Gõ cửa từng nhà hả?"

Bọn họ còn phải nhanh đến Loạn Thạch Cốc, làm gì có thời gian.

Trần Ngưỡng nhìn về phía Triều Giản.

Triều Giản nhìn bầu trời đêm, không có ý định muốn thảo luận.

Trần Ngưỡng không rên một tiếng dùng móng tay cọ vào vỏ di động, cho đến khi nó nóng lên, ý niệm tối mờ trong đầu mới xuất hiện một tia sáng: "Có hai người ăn cá có tên."

Hướng Đông liếc qua: "Ai?"

Trần Ngưỡng cầm di động: "Đôi vợ chồng trung niên đi tảo mộ tổ tiên."

Cái tay đang nghịch hột quẹt của Hướng Đông hơi dừng, đúng ha, móa, sao lại quên hai người hai người này chứ!

Cặp đôi này không chỉ cướp đi tuổi thọ của người khác, mà còn cầu xin tổ tiên phù hộ cho cá của bọn họ không bị bắt mất, nếu không bọn họ cướp tuổi thọ của người khác cũng vô ích, quả thật nực cười đến cực điểm.

Tính ra tham lam mà cũng thực tế phết.

Lúc trước Hướng Đông theo sao bọn họ, nên biết đôi vợ chồng này sống ở đâu, không lâu sau, hắn dẫn Trần Ngưỡng cùng Triều Giản tới trước cửa của một gia đình.

"Chính là ở đây." Hướng Đông nắm lấy chiếc vòng khóa trên cửa, bắt đầu sập cửa, "Loảng xoảng loảng xoảng".

"Ai thế?" Tiếng càu nhàu vì bị đánh thức lúc nửa đêm truyền ra từ sau cửa.

Hướng Đông tiếp tục sập vòng tròn sắt.

Sau một thời gian ngắn, bên trong vang lên tiếng tất tất tác tác, sau đó là hai loạt tiến bước chân.

Hai vợ chồng chắc biết mình làm chuyện trái với lương tâm, nên sợ qủy nửa đêm gõ cửa, có ra mở cái cửa xem có chuyện gì mà cũng phải đi cùng nhau.

Tiến bước chân ngừng lại ở cửa, nhưng cửa lại không mở.

Trần Ngưỡng đang muốn làm công tác câu thông, thì một âm thanh cực lớn vang lên từ sát bên tai anh.

Không phải nạng của Triều Giản đập vào cửa, là chân của Hướng Đông.

Có Triều Giản ở bên cạnh, Trần Ngưỡng gần như quên mất Hướng Đông là một con chó điên, anh trơ mắt nhìn đối phương mạnh mẽ đá văng cửa, rồi tóm lấy cặp vợ chồng trung niên đã ngã xuống đất.

Người đàn ông trung niên hét lên trong đau đớn:

"Chúng mày định làm gì?!"

Vợ của ông ta thì la toáng lên: "Cứu mạng, gϊếŧ người rồi...... Có ai không......"

"Con mẹ nó, câm miệng hết cho tao!" Hướng Đông hung ác gầm lên.

Hai vợ chồng lập tức không dám hó hé.

Một mùi nướ© ŧıểυ thấm qua đái quần của người đàn ông trung niên tỏa ra trong không khí.

"Nhát như cún thế này, mà cũng dám cướp đi tuổi thọ của người khác." Hướng Đông trào phúng.

Chân của người đàn ông trung niên mềm nhũn ra, thân thể bị Hướng Đông xách lên sụp xuống: "Chúng mày...... Chúng mày......"

Trần Ngưỡng dùng điện thoại chụp vài bức ảnh, đôi vợ chồng này không có mí mắt quanh trồng mắt, nên cũng không thể chớp mắt.

Giống hệt bé gái lúc nãy.

Hiện tại đã nghiệm chứng được đôi mắt của những người ăn cá có tên đều biến đổi.

"Lúc chiều tao nhìn thấy hai người này, mắt của cả hai vẫn còn bình thường, sao giờ lại thành mắt cá." Hướng Đông rời khỏi nhà đôi vợ chồng trung niên, khó hiểu nói, "Rốt cuộc ở giữa đã xảy ra biến cố gì?"

Trần Ngưỡng đi về hướng thung lũng đá: "Mày nói xem."



Hướng Đông nhướng mày: "Là do mưa nước sôi?" Hắn biết được đáp án từ biểu tình của Trần Ngưỡng, không khỏi cảm thấy buồn cười rồi lại thấy có chút kinh khủng, "Nước mưa là kính chiếu yêu?"

Trần Ngưỡng không biết phải đáp sao cho phải, hiệu ứng bươm bướm bắt đầu xuất hiện.

Chắc chắn sẽ còn những điều khác thường khác.

Trần Ngưỡng xé màng bao của viên sữa nghĩ, người dân trong thị trấn ăn qua cá có tên, đôi mắt sẽ biến thành mắt cá, nhưng vẫn giữ được nét đặc trưng của con người.

Bởi vì cá không có tuyến lệ, nên chúng không thể chảy nước mắt.

"Nếu ăn cá.....Đôi mắt đều sẽ biến thành mắt cá thì phạm vi vẫn chưa đủ nhỏ." Hướng Đông bất mãn nói, "Tốt nhất nên đặt ra một giới hạn, như ăn quá 5 con sẽ mọc vẩy... ăn hơn 10 con không đứng nổi chỉ có thể giãy đành đạch trên đất, như vậy sẽ dễ dàng tìm được mục tiêu nhiệm vụ hơn."

"......" Trần Ngưỡng nói, "Mày nghĩ hay thật."

"Trước để chuyện này sang một bên, giờ đi thung lũng đá....đợi về rồi thảo luận tiếp." Anh ngắt lời Hướng Đông đang muốn nổi quạo, đưa sữa viên cho Triều Giản, "Trận mưa đêm nay đã phá vỡ sự cân bằng do con người tạo ra, đối với các gia tộc lớn đang bí mật thao túng tuổi thọ của người khác là việc ngoài ý muốn, là đột biến, bọn họ bị rối loạn.... Tiến độ nhiệm vụ sẽ nhanh hơn hẳn."

"Nhãn cầu ở lối cầu thang chính là mắt cá." Hướng Đông chơi hai viên kim cương nhỏ của Hoạ gia đưa như đang chơi hạch đào, nói tiếp, "Hai tròng mắt, không có mí mắt che đậy, chỉ có thể xoay chuyển, nhắm không được."

Trần Ngưỡng suy tư nói: "Có khả năng."

"Cạch"

Chợt có thứ gì đó rơi trên mũ lưỡi trai của Triều Giản, hắn nhấc chiếc nạng lên bỗng dưng lại rút về: "Tìm chỗ trốn, nhanh lên!"

Thân thể Trần Ngưỡng làm ra phản ứng trước cả đại não, anh lập tức cõng Triều Giản lên chạy đi.

Hướng Đông vẫn còn đứng ở tại chỗ.

"Hướng Đông! Trốn mau lên!" Trần Ngưỡng hét lên.

Hướng Đông chưa bao giờ nghe qua Trần Ngưỡng gọi tên mình chính thức như thế, cảm xúc bên trong giọng nói có hồi hộp và lo lắng rõ ràng, trong chớp mắt tai hắn như ù đi, chờ hắn kịp phản ứng lại thì đã chạy vọt theo bọn họ vào miếu thổ địa.

"Ầm ầm ầm"

Tấm vải đen che khuất bầu trời đêm bị xé cách một khoảng trống, ánh sáng chói mắt bùng nổ từ đó.

"Xôn xao --"

Cơn mưa như trút nước từ trên trời rơi xuống, cả thị trấn bốc hơi nóng hôi hổi.

Tim Trần Ngưỡng đập thình thịch va vào xương sườn, anh gãi quần áo trên ngực vài cái, thở hổn hển nói: "Có người che đi đôi mắt trên tường."

Lần này là ai?

Trong lòng Trần Ngưỡng nhanh chóng loại trừ, không phải góa phụ Chu, chị ta là quỷ, không thể che tròng mắt.

Nếu không cũng sẽ không ám chỉ, muốn bọn họ đi lầu hai phát hiện bí mật.

Chẳng lẽ là Hướng Đông động vào cấm chế của nguyền rủa, nên chỉ cần hai tròng mất đó bị ai đó che đi, thì chúng sẽ tự động nhắm lại sau một thời gian nhất định?

Không đúng, tròng mắt không nhắm được, chỉ có thể dùng thứ gì đó để che.

Vậy hiện tại ai là người che hai tròng mắt......

Trần Ngưỡng và Hướng Đông nhìn nhau, trong mắt cả hai cùng hiện lên một cái tên.

Cát Phi.

Tên đó mất tích, rất có khả năng chính là hắn.

Bắp chân của Trần Ngưỡng bị gậy chống chọc nhẹ, anh lập tức chuyển ánh mắt từ trên mặt Hướng Đông sang mặt Triều Giản.

"Đi vào trong." Triều Giản lạnh mặt nói.

Trần Ngưỡng nghe thế liền kéo Triều Giản lui về sau, lui đến chân tường mới thôi.

Lần đầu tiên trời mưa, những người khác đều ở trong phòng, cửa ra vào đóng chặt không nhìn thấy bên ngoài, lần này anh đối diện với lối vào của miếu thổ địa.

Cái miếu này không có cửa.

Từ đây nhìn ra bên ngoài không thấy rõ gì hết, chỉ có một màn sương mờ.

"Lộc cộc lộc cộc......"

"Ùng ục"

Trong làn sương mờ truyền ra tiếng nước sôi quỷ dị, sủi bọt.

Bên ngoài giống như một cái nồi sắt khổng lồ, đang nấu thứ gì.

Có sinh vật nhảy bắn lên trong nồi nước sôi đang nấu.

Rất nhiều sinh vật.

Giữa những tiếng giãy giụa ồn ào đó, có chứa cả tiếng la hét đau đớn đầy thảm thiết khiến người nghe sởn tóc gáy.

Cao vút, bén nhọn, thê lương.

Đây là lần thứ hai Trần Ngưỡng nghe được, lần đầu nghe thấy chỉ cảm thấy hỗn loạn mà kinh hãi, lúc này không biết có phải vì không có cửa ngăn cản hay không, nên anh nghe thấy rõ ràng hơn rất nhiều.

Trong làn sương mờ có tiếng mèo, chuột, trẻ sơ sinh, cá, tất cả đều là sinh vật sống.

Nguyên cảnh tái hiện.

Trần Ngưỡng cảm thấy có một cây dao nhọn ngâm trong nước đá đâm vào sống lưng mình, khiến cho máu cả người anh đông cứng, toàn thân lạnh ngắt.

Thị trấn này từng là một địa ngục trần gian.



.

Trong nhà trọ, cô Kiều và Hương Tử Mộ ở trong phòng của bọn họ, Tiền Hán, Châu Châu, và em gái mắt to đang nằm cạnh tường, ba người không một ai tỉnh.

Ngoài cửa sổ trời đang mưa rất to.

"Trời mưa khó chịu thật." Cô Kiều đứng bên cửa sổ, uể oải đan hai cánh tay mảnh khảnh vào nhau.

Hương Tử Mộ ngồi ở trước bàn viết viết vẽ vẽ.

"Mẹ kiếp." Một câu chửi tục được phun ra từ đôi môi đỏ tươi của cô Kiều, chị ta lấy một chiếc ô từ chiếc túi nhỏ của mình ra.

Cây bút chì giữa các ngón tay của Hương Tử Mộ dừng lại, tầm mắt của cô chuyển từ cuốn sách sang chiếc ô của cô Kiều.

Tán dù là màu đỏ, cán dù là màu trắng.

Một đỏ một trắng, rất giống móng tay và ngón tay của cô Kiều.

"Đây là đồ gia truyền của nhà họ Vân." Cô Kiều xoay chiếc ô ở trong phòng vài cái, ngón tay vuốt ve chữ "Vân" trên cán dù, cô khẽ thở dài nói, "Nghe nói nhà họ Chu cũng có một chiếc, nhưng tiếc là người nhà họ Chu quá xấu, chị đây ăn không vô."

Hương Tử Mộ đặt bút chì xuống, cô ngồi trên ghế vài giây, đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt cô Kiều, dùng bàn tay có mạch máu màu xanh lam rõ ràng của mình vuốt ve tán dù.

"Là da người." Hương Tử Mộ vuốt ve từng li từng tí, "Lúc còn sống bị lột xuống."

Cô dời tay xuống, sờ lên cốt dù, vuốt ve từng cái một:

"Đồng dạng là xương người, cũng là lúc còn sống bị lóc hết thịt rồi rút ra."

Cô Kiều nhếch môi, trong mắt không có chút kinh ngạc hay ngạc nhiên nào: "Hương nữ sĩ hiểu được không ít thứ nhỉ."

"Không phải là người mới, lại khoác áo choàng của người mới, khoác thì khoác đi, nhưng sao lại khoác một cách không chuyên nghiệp như vậy ...... Cả người đều mang tới cảm giác không tự nhiên..... Như đang cố ý hấp dẫn ai đó đến tìm tòi nghiên cứu," Chị ta dí sát người vào ngửi mùi thơm cơ thể của người trước mắt, mùi hương này hơn hẳn số nước hoa mà chị ta từng dùng, "Hương nữ sĩ, cô thật là có ý tứ."

Động tác vuốt ve cốt dù của Hương Tử Mộ hơi dừng, bình tĩnh ngồi xuống ghế, tay phải đè lên cổ tay trái.

"Trần tiên sinh và những người khác đang ở bên ngoài......"

"Không phải là tôi keo kiệt, không muốn đưa dù cho bọn họ mang theo." Cô Kiều ngắt lời Hương Tử Mộ,

"Cậu ta có chiếc dù hình người đi theo bên cạnh, không cần chiếc này của tôi đâu, lại nói tôi là một người phụ nữ nhu nhược yết ớt, phải để nó lại tự bảo vệ mình đúng không."

Đôi môi nhợt nhạt của Hương Tử Mộ nhả ra một từ "À", rồi lại cầm cây bút chì trên bàn lên.

"Tôi đi ra ngoài một chuyến." Cô Kiều cầm dù mở cửa, nhưng nước mưa nóng hổi không hề bắn lên người chị ta.

Dưới dù giống như một không gian độc lập.

Cây bút chì trong tay Hương Tử Mộ vẽ ra một đường cong trên cuốn sổ, một vài sợi tóc đen nhánh xoã từ vai ra phía trước, che khuất khuôn mặt trắng như sứ của cô.

Cô Kiều cầm dù băng qua sân, vén rèm bước vào sảnh nhà trọ, cô cất chiếc dù khô không hề dính chút nước rồi nhấc chân lên cầu thang.

"Cộp cộp cộp"

Tiếng giày cao gót đỏ bước lên cầu thang vang lên ngoài hành lang.

Nhịp điệu quyến rũ lại tản mạn.

Cô Kiều luôn cầm dù mỗi khi bước lên một bậc thang, một đường thuận lợi đi lên tầng hai.

Đột nhiên mưa tạnh.

Cô Kiều đứng ở lối lên cầu thang, liếc mắt nhìn hai con ngươi trên tường, chốc lát sau liền đưa tay lên, sờ vào thấy ấm áp còn có chút mồ hôi.

Chú chuột nhỏ tự cho mình là thông minh chạy rồi? Cô Kiều nhìn lướt sang lối đi đối diện, âm u lạnh lẽo, như có thứ gì đó đang ẩn nấp bên trong, chỉ cần chị ta đi qua, sẽ lập tức nhào lên cắn chết không thương lượng.

Cô Kiều thông thả bước vào lối đi nhỏ, dưới chân vang lên một loạt âm thanh giòn giả của giày cao gót, như thể một rào cản vô hình nào đó bị xé rách khi cô bước vào, làm cô nghe thấy tiếng nhai nuốt và mùi máu tươi.

Tiếng "Cộp cộp" dừng lại ở một căn phòng, cô Kiều giơ chiếc dù màu đỏ trong tay lên, dùng sức đẩy cánh cửa ra, và thứ cô nhìn thấy là một cái xác không lành lặn đầy máu me.

Bên cạnh còn có người một phụ nữ, tứ chi vặn vẹo nằm gần sát trên sàn, tay ả ta ôm một khúc cánh tay, móng tay sắc nhọn xé rách một mảng da đưa vào miệng, phát ra tiếng nhai cắn ngoàm ngoàm.

Cô Kiều bỏ bàn tay đang cầm dù xuống: "Quấy rầy rồi."

Chị ta vừa quay lưng muốn đi, nhưng đột nhiên lại xoay người lại: "Cô chủ trọ, cô bị trận mưa này làm ảnh hưởng đúng không, nên mới biến thành không người không quỷ như yêu quái thế này."

"Hay hoặc là," Cô Kiều bung dù giơ lên đỉnh đầu, ở dưới dù nhìn người phụ nữ miệng đầy máu, "Cô vốn là yêu quái, tại trận mưa này làm cô hiện nguyên hình?"

Góa phụ Chu bò về hướng cô Kiều, chân tay lê lết trên mặt sàn, máu đặc quánh chảy ra từ miệng nhỏ giọt lên sàn, hình như chị ta rất sợ chiếc ô màu đỏ nên dừng lại cách đó vài bước, nhìn chằm chằm vào nó bằng đôi mắt đỏ như máu.

Cô Kiều không nhìn góa phụ Chu, ánh mắt quét qua xác chết phía sau chị ta, là một người đàn ông trung niên.

Cách đây không lâu, cô Kiều đã ngủ với một vị tiểu tổ tông của nhà họ Vân, đường nét trên khuôn mặt của người kia trẻ hơn người đàn ông trung niên 40 hoặc 50 tuổi.

Như Trần Ngưỡng tiết lộ, Hướng Đông ở trên lầu nghe lén được người của hai gia tộc nổi lên xung đột với nhóm thương nhân, có người đã chết.

Hiện tại xem ra, người chết chính là gia chủ nhà họ Vân, Hướng Đông nhìn thấy rời khỏi nhà trọ là gia chủ nhà họ Chu.

Thế nhóm thương nhân đâu?

Cô Kiều nhìn góa phụ Chu trên mặt sàn: "Cô ăn hết nhóm người làm ăn rồi à?"

Góa phụ Chu liếm móng tay dính máu, cho vào miệng ngậm mút.

Sau cổ cô Kiều tê rần, cô phát hiện bụng của góa phụ Chu đang phình to, cứ như đang mang thai 6 hoặc 7 tháng, các thương nhân đã chết, người đứng đầu nhà họ Vân cũng đã chết, trung tâm của trận hiến tế sinh linh này chỉ còn có vị nhà họ Chu kia.

"Hôm qua tôi muốn lên lầu hai, nhưng lại bị kẹt trong hành lang, lần này có dù mới tránh được quỷ đánh tường, nhưng Hướng Đông tại sao lại lên được, cô thích cậu ta à." Cô Kiều sờ mặt mình,"Tôi cũng thích, nhưng mà cậu ta là gay."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau