Thân Phận Số 019

Chương 139

Trước Sau
Trần Ngưỡng nhớ rõ Hướng Đông đã nói, sáu phòng trên tầng hai có cùng số phòng với sân sau, nhưng anh không thấy, tất cả các phòng trong tầm nhìn của anh đều không có số phòng.

Theo lời Hướng Đông anh vào phòng kiểm tra, tất cả đều có mạng nhện và mùi mốc, trong những căn phòng nơi các thương nhân ở, không hề có dấu vết có người ở lại đêm qua.

Trần Ngưỡng cảm thấy anh và Hướng Đông ở tầng hai vào hai thời điểm, hoặc là không gian khác nhau.

Điều duy nhất không thay đổi là hai nhãn cầu ở đầu cầu thang.

Khi Trần Ngưỡng xuống lầu, anh không cho Triều Giản tự mình đi mà cõng cậu trên lưng, dùng giọng điệu ca ca dỗ dành cậu một cách tự nhiên: "Đừng nhúc nhích, tôi cõng cậu đi xuống."

Ba đôi mắt đều tập trung lên người anh, tất cả đều tỏ rõ sự hâm mộ.

Trần Ngưỡng không xa lạ gì với loại ánh mắt này, đó là cách Phùng Sơ nhìn anh và Triều Giản khi ở bãi tắm.

Ba người Tiền Hán, Cát Phi, và Châu Châu cũng hâm mộ bọn họ là cộng sự, có thể trong hoàn cảnh sinh tử tồn vong như vậy vẫn còn sát cánh bên nhau.

Cộng sự yêu cầu bồi dưỡng sự ăn ý, nhiều hơn nữa là cần có duyên phận.

Khả ngộ bất khả cầu. Khi thế giới nhiệm vụ và thế giới thực chồng chéo lên nhau, Trần Ngưỡng ngày càng tin vào điều này.

Trần Ngưỡng cõng Triều Giản xuống lầu, Châu Châu đi phía trước anh, anh phát hiện cô nàng mặc chiếc áo chống nắng màu trắng bên ngoài, kéo mũ lên che đầu, như đang để tang cho em gái mắt to.

.

Buổi sáng, Họa gia trẹo chân nên ở lại nhà trọ, còn những người khác thì phân công nhau ra đi tìm Cao Đức Quý.

Ngoại trừ Trần Ngưỡng và Triều Giản, những người khác đều hành động một mình.

Trần Ngưỡng đi qua nơi nào cũng thấy treo đèn lồng trắng, tiền giấy tung bay khắp đường, ban ngày ban mặt mà âm phong từng trận, anh vừa đi vừa nói chuyện: "Ngày đầu tiên chúng ta tới đây... Còn nói cảm thấy thị trấn nhỏ này là một cái trấn không, hiện giờ thành trấn không thật."

Người bên cạnh không có phản ứng.

Trần Ngưỡng nói: "Bảo cậu ở lại nhà trọ nghỉ ngơi...Cậu lại không chịu nghe tôi."

Tiếng nạng dừng lại.

Trần Ngưỡng phản xạ có điều kiện lập tức vuốt lông: "Tôi biết cậu cũng vì lo lắng cho tôi mới đi theo."

Triều Giản cười lạnh: "Anh biết cái rắm."

Trần Ngưỡng không tức giận ngược lại còn kỳ quái nói: "Đây là lần thứ hai tôi nghe cậu nói những lời này, cậu không biết nói tục phải không, từ nghèo hả?"

Triều Giản: "......"

"Mỗi câu Hướng Đông nói ra khỏi miệng đều kèm theo một từ thô tục, cậu và hắn ở cùng nhau thời gian cũng không ngắn, sao lượng từ ngữ ...... Ui." Trần Ngưỡng cắn trúng thịt mềm bên trong môi, anh đang đến mức chảy nước mắt sinh lý.

Triều Giản nhăn mặt: "Anh mới ba tuổi hay sao, nói chuyện mà cũng cắn trúng miệng được."

Trần Ngưỡng không để ý tới hắn, đi và phía trước.

Chân bị nạng ngăn lại, Trần Ngưỡng liếm vết thương trên thịt mềm, anh quay đầu lại, trên đầu vang lên thanh âm của Triều Giản: "Thời hạn nhiệm vụ là bảy ngày, trong khoảng thời gian này sẽ có bao nhiêu đợt cá triều?"

Vấn đề này rất đột ngột còn dễ trả lời, cộng sự sẽ không vô duyên vô cớ hỏi ra vấn đề này, tim Trần Ngưỡng đập nhanh hơn: "Hai lần, đợt cá triều cuối cùng là vào lúc 3:00 chiều ngày mốt."

Triều Giản không lên tiếng, hắn dùng nạng chọc vào bắp chân của Trần Ngưỡng.

Mắt Trần Ngưỡng sáng lên: "Ngày đó Cao Đức Quý sẽ xuất hiện?"

"Đại khái." Triều Giản nói.

Trần Ngưỡng tự động phiên dịch hai từ này của Triều Giản thành "Ừ", anh vô ngữ nói: "Thế thì bây giờ cậu ra đây cùng tôi tìm cái gì?"

Triều Giản hỏi lại: "Không phải anh muốn tìm à?"

Trần Ngưỡng cứng họng: "...... Chúng ta về nhé?"

Anh nghĩ thầm, trở về không biết phải làm gì, ngủ cũng ngủ không an ổn, cho dù Cao Đức Quý không ra, chẳng phải còn có đàn bà điên và góa phụ Chu sao, đi một hồi nói không chừng sẽ phát hiện ra chút gì đó.

Trần Ngưỡng nghĩ như vậy, thì nghe thấy Triều Giản nói: "Lại đi thêm một hồi đi."

Buổi trưa mọi người gặp nhau ở nhà trọ, cùng chia sẻ tiến triển thì thấy rất không hợp với lẽ thường.

Đừng nói Cao Đức Quý, bọn họ không hề nhìn thấy một sinh vật sống nào, cũng không biết tất cả đã đi đâu.

Cô Kiều cũng chưa trở về.

Trần Ngưỡng thấy Châu Châu không ngừng cào bả vai, cào xong bên trái lại cào bên phải, trông rất khó chịu, anh hỏi: "Bị sao vậy?"

Châu Châu lắc lắc đầu: "Không có gì đâu."

Ngoài miệng thì nói thế, nhưng còn chưa được 2 phút cô nàng lại tiếp tục cào, hành vi như vậy trông có vài phần bất thường.

Chẳng những cào bả vai, Châu Châu còn nhìn cánh tay của mình, rồi dùng ngón tay làm ra động tác vuốt ve, nhưng cánh tay cô trơn bóng, không có lông tơ.

Trần Ngưỡng nhìn Châu Châu như vậy, anh bắt đầu nghi thần nghi quỷ, chợt tiếng cửa phòng bị đá ra làm lực chú ý của anh bị phân tán.

"Mẹ kiếp, người đều chết mẹ đâu hết rồi không biết!" Hướng Đông đạp lên cửa thêm vài cái như một con thú dữ bị mắc bẫy.

Bầu không khí lo lắng lan tràn trong chốc lát, liền bị một giọng nói phá vỡ.

"Tôi phát hiện một lỗ hổng." Tiền Hán hào hứng nói, cậu ta đang cầm chiếc cốc bằng bàn tay không bị thương nhìn mọi người một lượt.

Hình như nghĩ đến cái gì đó, cậu ta lại gục đầu xuống xuống: "Đáng tiếc phát hiện quá muộn... Hiện tại trong trấn không có ai... Nếu tôi sớm phát hiện hơn một chút thì chúng ta đã sớm đi về rồi."



Hướng Đông híp mắt: "Lỗ hổng gì... nói rõ ra coi?"

"Chúng ta có thể tuân theo các quy tắc, bắt một người vẫn còn nhiều người thân còn sống." Tiền Hán lẩm bẩm, "Rồi bắt nhiều cá có tên cho đối phương ăn hết, thế chẳng phải đối phương sẽ là một trong những người có tuổi thọ cao nhất rồi sao."

Lúc nam hài nói, trong ánh mắt loé lên sự phấn khích.

Trần Ngưỡng gãi gãi nốt muỗi đốt ở khóe mắt, hai anh em Tiền Tần Tiền Hán này, người anh thì có khuôn mặt học bá, người em thì có khuôn mặt của học tra, tính cách cũng khác nhau hoàn toàn, nhưng vẫn có chỗ tương đồng với nhau.

"Mày nói tào lao cái mẹ gì thế." Sắc mặt Hướng Đông xanh mét, "Con mẹ nó đó là cá có tên không phải cá bình thường... Chúng nó lẫn vào nguyên một bầy cá bình thường dày đặc, muốn bắt được toàn phải dựa vào vận may... Mày cho rằng có thể muốn bắt bao nhiêu là bắt à?"

Tiền Hán ủ rủ nói: "Có thể kéo lưới mà, sông cũng không rộng mấy."

Hướng Đông nhếch môi: "Mày mà cũng có thể nghĩ đến, bộ người trong thị trấn không nghĩ tới hả gì."

Mặt Tiền Hán đỏ rần lên.

Cá triều tới chỉ kéo dài 5 phút, trong thời gian đó mọi người đều đề cao cảnh giác, không để ai kéo lưới.

"Bây giờ nói chuyện này cũng vô dụng, mục tiêu của nhiệm vụ là người dân trong trấn... Nhưng ngày mốt sẽ là đợt thủy triều cuối cùng mà chúng ta trải qua, trong trấn hiện giờ đã không còn người nào cả." Tiền Hán nói, "Nếu chúng ta vào ngày đầu tiên đến đây lập tức lợi dụng sơ hở đó để cướp cá......"

"Tôi không cho là như vậy, ngày đầu đến đây chúng ta đều không biết quy tắc và những điều cấm kỵ." Châu Châu không ủng hộ nói, "Lúc sau chúng ta mới biết được trong nhà không người thân, nếu ăn cá cướp đi tuổi thọ của người khác vẫn sẽ chết."

"Hơn nữa, nếu chúng ta thật may mắn bắt được rất nhiều cá, rồi đi bắt một người dân tuân thủ quy tắc không chịu ăn cá ... Đến lúc đó thì sao... chúng ta phải ở một bên giám sát đối phương ăn à...Nhưng một khi đối phương ăn cá thì cá của chúng ta cũng sẽ bị bắt về ăn ngay, thế chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ à."

Tiền Hán đặt chiếc cốc trong tay xuống và lùi vào tường.

"Bắt cá cho một người ăn quá tàn nhẫn, Chu lão gia ăn mười con đều không phải là mục tiêu, rõ ràng mục tiêu ăn nhiều hơn lão." Cát Phi nói, "Chúng ta thật làm như vậy, cũng chẳng khác gì là tàn sát."

Cậu ta tạm dừng một chút, trong miệng bật ra một câu: "Người bình thường không thể tưởng tượng ra được điểm này."

Lời này quá có thâm ý.

Tiền Hán cảm thấy nhục nhã vì bị vả mặt, cắn răng phản bác nói: "Lỗ hổng chính là để dùng!"

Trần Ngưỡng không ngừng cắn ngón tay, ca ca của cậu ta cũng nói qua lời này, không hổ là hai anh em, có vẻ anh phải nhận thức với cậu nhóc trông ngây ngốc này lại một lần nữa.

Căn phòng tràn ngập một sự nặng nề đến nghẹt thở.

Trần Ngưỡng ngửi thấy mùi thuốc trên thi thể của ba người bị phỏng chết, đầu óc anh ong ong, nhiệm vụ này nói cho bọn họ rất rõ ràng, phía trước có hố(bẫy).

Giống như trò chơi chạy thoát khỏi mật thất anh thường chơi, mỗi lần đều biết có bom khói, nhưng lại rất khó tìm ra.

Trần Ngưỡng nói: "Không ai có được nhắc nhở gì về nhiệm vụ lần này, từ lúc bắt đầu đã không hợp lý rồi... Nào, chúng ta thử thay đổi ý nghĩ xem sao."

Không ai lên tiếng, bốn chữ "Thay đổi ý nghĩ" bọn họ đều nghe hiểu, nhưng ghép lại rồi thực hành thì lại không quá hiểu.

"Bộ ý nghĩ muốn đổi là có thể đổi sao? Phải có cơ hội hoặc cơ duyên, linh quang chợt lóe ok." Hướng Đông ngồi phịch xuống ghế, nâng chân lên bắt chéo nói, "Chiều nay Lão tử không đi đâu hết."

Nói rồi còn ra dẻ cao thâm khó đoán bảo: "Núi không tới tìm tao, thì tao chỉ có thể ngồi chờ."

Đáy lòng Trần Ngưỡng cảm thấy, Chu lão gia ăn mười con cá mà chỉ có đôi mắt biến thành cá như vậy, không có ký hiệu gì khác, cũng không phải mục tiêu nhiệm vụ, có lẽ đây là một gợi ý.

Nhưng chính xác thì nói gợi ý điều gì đây?

Trầm tư một hồi, đột nhiên Trần Ngưỡng cảm thấy từ sau gáy truyền xuống một luồng lạnh lẽo, hiện tại tư duy cố định là nhiệm vụ mục tiêu ăn hơn mười con cá trở lên.

Nếu bỏ đi tư duy cố định......

Mục tiêu nhiệm vụ chắc hẳn phải ăn nhiều cá hơn Chu lão gia, bọn họ suy nghĩ theo phương hướng này có phải là sai rồi hay không?

Chu lão gia ăn mười con cá nhưng lại không phải mục tiêu, có thể nào đây chỉ là cái bẫy được giăng ra để qua mắt bọn họ không?

Không đúng, vẫn còn có chỗ chưa giải thích được. Trần Ngưỡng tựa hồ nghe được tế bào não kêu gào, khắp nơi đều là thi thể, anh hạ giọng hỏi Triều Giản: "Sơ hở Tiền Hán nói thật sự là lỗ hổng của nhiệm vụ lần này hả?"

"Không phải." Triều Giản nói.

Trần Ngưỡng vốn tưởng rằng Triều Giản sẽ không trả lời, vì vậy nhịn xuống kinh ngạc hỏi: "Thế nhiệm vụ lần này có lỗ hổng nào không?"

Triều Giản: "Có cũng không có."

Trần Ngưỡng rất tự giá dừng lại ở điểm này, không có hỏi tiếp.

Đều là một bộ não, nhưng dung lượng bất đồng.

.

Khi Trần Ngưỡng đang thu dọn ba lô, anh cầm điện thoại của Châu Châu lên nhấn mở, màn hình khóa vẫn là hai khuôn mặt chồng lên nhau, anh nhớ lại mấy ngày qua Châu Châu luôn cầm điện thoại không rời tay, liền viện cớ gọi đối phương, nói muốn nhìn hình ảnh thị trấn đối phương chụp được.

Châu Châu không muốn chạm vào điện thoại của mình, cô nàng không lại gần mà chỉ nói cho Trần Ngưỡng cách giải khóa.

Trần Ngưỡng vuốt mở màn hình, theo chỉ dẫn của Châu Châu lướt qua thư viện ảnh, tất cả đều là hình ảnh thị trấn nhỏ, dầy đặc, anh chọc vào từng ảnh một: "Sao chụp nhiều thế?"

Châu Châu do dự.

Trần Ngưỡng đem ghế dựa đưa cho cô nàng: "Ngồi nói chuyện đi."

"Tôi muốn chụp để trở về xem." Châu Châu không ngồi lên ghế, cô đứng dựa vào tường, móng tay bấu vào cánh tay bóng loáng.

Trần Ngưỡng lật lại các bức ảnh chụp.

Trong phòng rất yên tĩnh, Triều Giản ngồi ở đầu giường niết màn bọc sữa chơi, không có bất kỳ dấu hiệu nào là muốn xem vào.

"Trần tiên sinh, tôi thật sự cảm thấy mình đã từng đến thị trấn này!" Châu Châu không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình nữa, "Tôi nói thật với anh, trong ký ức của tôi căn gác nhỏ đối diện nhà trọ không hề trống rỗng... Đó là nơi ăn cơm, ở tầng một là đại sảnh, tầng hai là phòng riêng, tôi... Tôi......"



Cô nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Trần Ngưỡng, lời nói như bị chặn lại.

Trần Ngưỡng nói: "Vậy cô có nhớ mình từng đến đây khi nào không?"

Ánh mắt Châu Châu có chút tan rã: "Khi còn bé."

Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm Châu Châu một hồi mới cúi đầu nhìn ảnh chụp, cô nàng đã chụp rất cẩn thận, tất cả các góc đều chụp.

"Lúc mới vào thị trấn tôi đã nói rồi, lúc đó mọi người đều không tin... Sau đó tôi không dám nói lại nữa... Nên chụp lại những nơi mình có ấn tượng, nghĩ đợi quay về thì sẽ đem ra nghiên cứu." Châu Châu nói tiếp, "Chụp được vài bức tôi lại muốn đem toàn bộ thị trấn đều cất vào điện thoại."

Trần Ngưỡng hỏi: "Nhà cô ở đâu?"

Châu Châu nói: "Thanh Thành."

Trần Ngưỡng ngẩng đầu mỉm cười với Châu Châu: "Tôi cũng đến từ Thanh Thành." Không đợi cô nàng có phản ứng, anh lại nói, "Tôi ở vùng ngoại ô phía bắc."

"Tôi thì ở ngoại ô phía nam." Châu Châu có cảm giác tìm thấy đồng hương, rõ ràng thả lỏng rất nhiều.

Trần Ngưỡng cùng cô nàng hàn huyên hơn nửa giờ, chủ yếu là quanh quẩn thị trấn trong trí nhớ của cô nàng, tất cả các chi tiết có thể hỏi anh đều hỏi.

Chờ Châu Châu đi rồi, vẻ mặt của Trần Ngưỡng mới mất kiểm soát, anh ngồi đối diện với Triều Giản, đầy đầu đều là dấu chấm hỏi.

Triều Giản ném một nắm màn bọc sữa bị niết thành bột phấn vào trong lòng Trần Ngưỡng.

"Ca ca, người trưởng thành phải học cách tự mình sắp xếp, tự mình che chắn, tự tiêu hóa, đừng muốn biết câu trả lời khi trong lòng còn nghi ngờ, không có chuyện như vậy đâu."

Trần Ngưỡng: "......"

"Tôi hiểu, thế giới này có rất nhiều việc lạ mà khoa học không thể giải thích, nhưng việc tôi hỏi cậu đâu có quan hệ gì."

Triều Giản nói trắng ra: "Tôi không biết."

"Tôi đã nói với anh rất nhiều lần, tôi không để ý chuyện của người khác." Hắn lại không kiên nhẫn nói.

Trần Ngưỡng không còn cách nào khác đành phải nhét những câu hỏi tương quan với Châu Châu vào một góc, cố gắng giữ riêng chúng, không trộn lẫn với những câu hỏi khác để không bị rối.

Đêm tối trời lại mưa, tất nhiên nước vẫn là nước sôi.

Lầu hai có người.

Khi Trần Ngưỡng đang nôn nóng bất an, thì thấy Triều Giản lấy chiếc dù màu đỏ từ ba lô ra, rồi ném nó cho anh.

Trần Ngưỡng lập tức hiểu được, chiếc dù này có thể che mưa bên ngoài.

Anh cưỡng ép mình quên đi chiếc dù là nữ quỷ, ở trong phòng mở căng dù ra, so đo nói: "Chỉ có thể che cho một người."

Xem ra lần này anh nhất định phải chạy một mình rồi.

Trần Ngưỡng chuẩn bị ra ngoài ngay lập tức, anh bị Triều Giản gọi lại, tự nhiên ném một cây nạng cho anh.

"Cầm đi." Triều Giản nói.

Trần Ngưỡng tiếp được cầm trên tay ước lượng, dùng phòng thân rất ok, lúc anh bung dù mở cửa, sau lưng lại vang lên tiếng nói.

"Thôi." Ngữ khí của Triều Giản lạnh lùng mà gắt gỏng, "Anh mau đi đi."

Trần Ngưỡng vô ý thức nói: "Tôi đi một lát rồi về......"

Lời còn chưa nói xông đã bị một cái nạng ném qua chặn lại, Triều Giản để chân trần đứng ở trên giường, dùng ánh mắt anh nhìn không hiểu nói: "Còn không đi?"

Trần Ngưỡng nhìn hắn bằng ánh mắt bất đắc dĩ, nếu không phải cậu gọi tôi, thì giờ tôi đã lên tới lên lầu 2 rồi.

"Tôi đi đây." Trần Ngưỡng mở cửa đi ra ngoài.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, Triều Giản nhảy xuống giường, chân trái hơi run lên, hắn đi đến cạnh cửa, rồi nhìn chằm chằm vào nó như thể muốn vật lộn với nó ấy.

Một lúc sau, trong cổ họng Triều Giản phát ra âm thanh mơ hồ, hắn mím chặt môi ngồi xổm xuống.

.

Trần Ngưỡng che dù bước nhanh đến đại sảnh nhà trọ, từ lầu hai truyền đến tiếng hừ ca lạc điệu.

Tiếng hừ này vừa khó nghe vừa rùng rợn.

Trong đầu Trần Ngưỡng toát ra một suy đoán, anh cất chiếc dù rồi cầm nó trên tay phải, còn tay trái thì cầm chiếc nạng kim loại đi lên lầu.

Quẹo vào hành lang, Trần Ngưỡng liền nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở đầu cầu thang, một tay buông phỏng bên người, tay kia che tường, trong miệng vẫn không ngừng ngâm nga.

Đúng lúc này, người phụ nữ nghiêng cái cổ thon dài nhìn xuống.

Quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù, cả khuôn mặt cháy đen khiến ả ta trông rất đáng sợ.

Trần Ngưỡng dừng lại ở đầu cầu thang, lông mày anh nhíu lại, chẳng lẽ đây là bà điên ở miếu thổ địa?

Dường như cổ họng cũng nữ nhân này bị phỏng, không thể nói được, chị ta há to miệng và chỉ thốt ra một âm tiết tương tự như từ "Hà".

Nghe có vẻ không có ý nghĩa gì, nhưng lại giống như là đang cười.

Trần Ngưỡng chợt nhớ đến lời khuyên của góa phụ Chu, chị ta nói một khi người đàn bà điên nhìn thấy đàn ông trẻ tuổi sẽ lập tức lao vào cắn kẻ đó.

Ngay khi anh vừa nghĩ đến điều này, thì người phụ nữ ở cầu thang đã lao về phía anh.

Hình dạng cơ thể và tốc độ của chị ta không giống con người, nói giống quái vật thì đúng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau