Chương 6
Việc tang lễ trên đảo vẫn luôn tuân theo phong tục từ nhiều thế hệ trước truyền xuống, người bị trúng tà, thi thể không được để trong nhà, phải đặt ở trong núi, để vào quan tài, ngày thứ hai mới đem đi chôn cất.
Khuya khoắt, quan tài bị đẩy ra, xung quanh xuất hiện mấy cái đầu.
Trong quan tài, đứa bé trai nằm ngang, hai tay đặt ở phía trên bụng, trên người mặc quần áo mới được mẹ mình đổi cho, trên chân cũng mang một đôi giày mới, vải nhung, màu sắc đỏ thẫm.
Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm đôi giày đỏ kia, anh có ảo giác từ mắt cá chân mình đang có một luồng khí âm hàn vọt thẳng lên đầu: "Sẽ không biến thành ác quỷ áo đỏ đi."
Triệu Nguyên run lên, hai hàm răng đánh vào nhau: "Ca, anh có thể hay không đừng động một chút là nhắc tới quỷ, nhắc nhiều lần quá, có khi nó tưởng anh nhìn thấy nó rồi, liền tới tìm anh trước."
Trần Ngưỡng: "...."
Trương Duyên ở một bên nói: "Bên trong nhiệm vụ chỉ có thể có một thứ gϊếŧ người, không giống thế giới hiện thực của chúng ta có nhiều cách nói khác nhau về mà quỷ, trong thế giới nhiệm vụ, nếu ai chết rồi cũng có thể có thù báo thù, có oán báo oán, vậy không phải sẽ loạn hết lên sao."
Trần Ngưỡng lùi về sau ngồi xuống tảng đá bên cạnh thiếu niên: "Thế giới này quỷ hồn cũng có hạn chế?"
" Đều nói đừng nhắc nữa,tôi không nhắc các người cũng đừng nhắc , cứ quỷ quỷ quỷ!"
Trần Ngưỡng lẩm nhẩm trong miệng, Trương Duyên và Lâm Nguyệt đều không nghe rõ anh nói cái gì.
Thật ra Trần Ngưỡng rất muốn hỏi, nếu mỗi người muốn tiến vào đây đều phải có thẻ thân phận mới được, vậy liệu rằng mỗi cái nhiệm vụ đều cùng một bối cảnh trong cùng một thế giới sao?.
Suy nghĩ một hồi vẫn là thôi, Trương Duyên, Lâm Nguyệt hai người này cũng chỉ mới tiến vào lần thứ hai, sẽ không thể nào biết được quá nhiều chuyện, cách áo khoác sờ sờ thẻ thân phận ở bên trong, trong lòng thầm nghĩ tự chính mình từ từ tìm đáp án vậy.
.
Mây đen gió lớn, rất thích hợp xem thi thể.
Trương Duyên đem đầu thò vào trong quan tài, dừng lại một khoảng cách vừa đủ để kiểm tra: "Nhìn bề ngoài thân thể không xảy ra dị thường, chỉ như đang ngủ."
Lâm Nguyệt lấy di động ra chiếu sáng:"Mùi của tử thi cũng không phải cái mùi này."
"Khẳng định không phải trúng tà." Triệu Nguyên đứng ở phía xa nói, "Cũng không phải do nhiễm khuẩn, hoa cỏ thực vật cùng hải sản đều rất tươi tốt, nói rõ không khí hay nguồn nước đều không có vấn đề."
Con mắt của cậu ta bỗng nhiên sáng lên," Có thể nào do vu cổ không?"
"Không có khả năng lắm." Trương Duyên có cái nhìn khác,"Có lẽ là một loại nguyền rủa nào đó, có đều, lần nhiệm vụ này không giống với nhiệm vụ lần trước tôi vào, bối cảnh cùng con người hay cảm giác đều quá sức bình thản, không hề hung hiểm, tôi không thể lần ra đầu mối gì."
Trong lòng lại nghĩ, không biết đây là loại nguyền rủa gì, tại sao lại khiến người bị nguyền rủa phải ăn phân hoá học? Thi thể của hai người mới kia cũng không tìm thấy, quả thật chết một cách vô ích.
"Không đúng!"
Triệu Nguyên bỗng kêu to, mặt đầy kỳ quái chỉ vào thi thể trong quan tài: "Coi như có thay đổi quần áo, vậy thì trong mũi cũng có thể lan truyền ra được đúng không, Trần Ngưỡng không phải nói mùi của phân hoá học trên người thằng nhỏ này rất nồng sao,
Tôi tại sao một chút cũng không ngửi thấy?"
Hai người Trương Duyên, Lâm Nguyệt nghe xong mặt đều biến sắc, đây là lần thứ hai bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ, kinh nghiệm còn chưa đủ, dỉ nhiên bọn họ đã quên mất chi tiết này.
Triệu Nguyên thấy được phản ứng của hai người: "Các người cũng không ngửi thấy mùi phân hoá học?"
"Không có." Hai miệng một lời.
Ý niệm đầu tiên nhảy ra trong đầu Triệu Nguyên chính là, nhiều người đứng cùng một phe thì luôn luôn đúng, cho nên... Tay hắn run run chỉ về người phía Trần Ngưỡng, không biết lúc nào đã cúi đầu xuống, không thấy rõ thần sắc: "Chỉ có anh, chỉ có một mình anh ngửi được mùi vị đó!"
Tiếp theo còn ném thêm một quả bom hạng nặng.
"Chẳng trách buổi trưa hôm nay anh cứ ói ra!"
Vốn không muốn nói ra, tính như thế nào cũng xem như đồng đội lâm thời, gặp nhau ở đây cũng được xem như có duyên, nhưng hiện tại cậu ta sợ muốn chết, vẫn đã nói ra khỏi miệng.
.
Trần Ngưỡng bị ba đạo ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm, đáy lòng có chút phát lạnh, lúc nãy lúc Triệu Nguyên vừa bắt đầu nói, cánh tay anh đã đưa vào trong ba lô, nắm chặt lấy cái vòng sắc tự chế qua loa, được anh đính đầy đinh ở trên.
Trương Duyên nhìn anh, cau mày nói: "Xem ra Cậu đã trúng lời nguyền rủa."
Trần Ngưỡng không lên tiếng, anh đã ngồi cách quan tài một khoảng kha khá, nhưng mùi vị của phân hoá học vẫn bay ra trôi dạt về phía anh, hô hấp cũng cảm thấy hơi khó khăn, đôi mắt bị kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ đến muốn rơi lệ.
Bầu không khí căng thẳng, Trần Ngưỡng lơ đãng di chuyển lòng bàn chân, Chân anh đụng phải một vật cứng, lạnh băng, là cây nạn của người thiếu niên,cái chạm nhẹ này, làm Trần Ngưỡng có ảo giác như khoảng cách của cả hai được rút ngắn lại, điều này làm Trần Ngưỡng đang căng thẳng khi một mình phải đối chọi với số đông có cảm giác buôn lỏng kì diệu.
Trần Ngưỡng thả lỏng cơ thể đang căng chặt ra một chút, đầu óc liền sinh động lên, lúc thi thể bé trai kia được chuyển khỏi nhà Lý Đại Phú, rất đông người dân trên đảo đều tới, vây quanh một tầng trong một tầng ngoài.
lúc khám cho thi thể miệng đứa bé rõ ràng đã bị mở ra, anh tỉ mỉ hồi tưởng lại, phát hiện trên mặt mọi người dân đều không hề hiện lên vẻ kinh hoảng vì ngửi thấy mùi phân hoá học hoặc cố ý che giấu, biểu hiện của bọn họ thuần tuý chỉ thay thím Lưu cảm thấy bi thống.
Còn có chính thím Lưu, nếu bà ngửi thấy, chẳng phải sớm đã biết con mình chết một cách không bình thường rồi sao, nhưng biểu hiện của bà ấy rõ ràng chính là không hề ngửi thấy mùi phân hoá học.
Trần Ngưỡng nghĩ tới đây, ánh mắt lặng lẽ du tẩu trên thân thể ba người Trương Duyên, Lâm Nguyệt cùng Triệu Nguyên, đáy lòng nảy ra một suy đoán quỷ dị, có thể nào, tất cả bọn họ đều trúng lời nguyền rủa hay không? Chỉ có một mình anh mới là người bình thường?
.
Cái suy đoán này Trần Ngưỡng không nói ra, đội ngũ chưa đủ tính nhiệm lẫn nhau sẽ rất dễ bị vài câu nói không hợp lòng phá cho tan tát, không chịu nổi một lần thăm dò.
"Như vậy có thể xác định nguyền rủa có liên quan mật thiết tới phân hoá học, Trần Ngưỡng cậu không cần quá hoảng loạn, cũng không nhất thiết bị nguyền rủa mới có một ngày sẽ chết được,"
Trương Duyên lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.
"Chúng ta chỉ cần tìm ra nguyên nhân chính xác dẫn đến việc bị trúng lời nguyền, sau đó mới có thể nghĩ biện pháp hoàn thành nhiệm vụ thoát ra ngoài."
Triệu Nguyên nghe Trương Duyên nói mấy câu đã ổn định lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Trần Ngưỡng có chút lúng túng, cậu ta hơi do dự đến gần:"Ca, xin lỗi, em vừa nãy cũng do sợ quá, em chỉ mới mười tám tuổi thôi, em không muốn chết ở trong này."
Nói xong liền nghẹn ngào, lấy tay lên che lại hai mắt, nhỏ giọng khóc lên.
Sợ hãi cùng với du͙© vọиɠ cầu sinh từ từ ăn mòn một người thiếu niên đơn thuần, chính trực.
Trần Ngưỡng liếc mắt nhìn cái người có tuổi tác không sai biệt lắm với Triệu Nguyên, thiếu niên hiện giờ đang gục đầu giữa hai chân ngủ ngon lành, không còn lời gì để nói.
Triệu Nguyên như đang phát tiết những sợ hãi trong lòng, ban đầu còn khóc một cách kìm nén, bây giờ thì như khóc tang, gào khóc thảm thiết.
"Chết một đứa suốt ngày khóc sướt mướt, bây giờ lại đến một đứa!" Lâm Nguyệt lạnh mặt nói một câu , trong mắt hiện lên sự phiền chán.
"Được rồi!" Trương Duyên lần thứ hai giữ gìn tình đồng đội, nhẹ nhàng nói, "Trần Ngưỡng, cậu nói trước đó đã ngửi thấy mùi phân hoá học trên người đứa bé, vậy cậu nhớ kỹ lại một chút lúc đó cậu đã làm gì, nói cái gì."
Trần Ngưỡng nói lại mọi chi tiết nhỏ lúc tiếp xúc với đứa bé cho mọi người cùng nghe.
.
Trương Duyên rơi vào trầm tư, Triệu Nguyên khóc mệt rồi, đang ngồi dưới đất ngẩn người, Lâm Nguyệt còn đang bấu víu trong quan tài kiểm tra thi thể thêm lần nữa.
Trần Ngưỡng đứng dậy dò xét xung quanh núi rừng hồi lâu, thấy không có gì khả nghi thì quay về ngồi, thiếu niên đã tỉnh rồi, một tay để trên đùi, một tay vuốt nhẹ hai mắt, thoạt nhìn đặc biệt vô hại, Trần Ngưỡng nhìn đến ngẩn người, lúc sau tỉnh táo lại thì kề sát người vào hỏi: "Cậu có phải cũng giống như bọn họ, không hề ngửi thấy mùi phân hoá học đúng không?."
Động tác dụi mắt của thiếu niên không hề ngừng lại, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Trong lòng Trần Ngưỡng biết đáp án, ngắm người ta nữa ngày mới dùng âm lượng chỉ đủ cho thiếu niên nghe thấy, nói:"Tôi đối với phân hoá học không hề có cảm giác muốn ăn, cậu đã giúp tôi kiểm nghiệm qua, cũng chỉ có một mình cậu biết, đừng nói cho những người khác nhé."
Mi mắt thiếu niên rủ xuống, sườn lông mày bị giấu sau tóc mái hơi lộ ra trong bóng tối, có lẽ vì mới tỉnh ngủ không có bao nhiêu tinh thần, giọng nói mang theo sự mệt mỏi:"Anh ngoại trừ ngửi được mùi phân hoá học trên thi thể ra, còn ngửi thấy, hay nhìn thấy thứ gì đặc biệt nữa không?"
Giọng điệu bình tĩnh.
Trần Ngưỡng ngây ra, ngờ vực nói: "Còn thứ khác nữa sao?"
Thiếu niên nghiên đầu nhìn bộ dáng thập phần mơ hồ của anh:
"Có muốn hay không để tôi mang anh đến quan tài bên kia, cho anh ngửi lại một lần nữa?"
Mỗi một cọng tóc trên đầu Trần Ngưỡng đều đang chống cự lại cái đề nghị này, cả người lập tức thanh tĩnh: "Để tôi suy nghĩ kĩ lại!"
Thiếu niên cũng không giục, chỉ yên lặng ngồi đó.
"không nghĩ ra được," Trần Ngưỡng tự nói,
"tựa hồ tôi hẳn đã ngửi thấy được mùi gì đó, nhưng không có kí ức cụ thể, hiện tại tuy thấy nhiều biết rộng hơn mấy lần cũng vậy, miêu tả không ra."
Thiếu niên nhìn hắn, trong miệng nhẹ nhàng nhả ra hai chữ:
"Ngu xuẩn"
Trần Ngưỡng còn không có phản ứng lại, thì đã bị một tiếng kêu sợ hãi đánh gãy.
"Cậu biết nói hả?!"Triệu Nguyên chỉ nghe thấy hai chữ "Ngu xuẩn"
Vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm thiếu niên bên cạnh anh,
"Tôi còn tưởng cậu bị c..."
Đối phương bình tĩnh liếc mắt nhìn qua cậu ta một cái, Triệu Nguyên trong lòng bắt giác hoảng sợ, tiếng nói im bặt.
Trương Duyên, Lâm Nguyệt đều nhìn thấy một màng này, nhưng cả hai đều không để vào mắt.
Thiếu niên này nhìn không ra sâu cạn, tính tình quái lạ, rời đi gậy chống thì không thể đi được, có thể xem như người tàn tật, không đi được mấy nơi, trái lại dùng gương mặt kia có thể thu được vài tin tức của mấy tiểu cô nương trên đảo, nhưng đối phương hiển nhiên sẽ không dùng tới cách đấy.
Bọn họ không cần thiết tốn tâm tư đi tiếp xúc, hay dò xét, không giao hảo không đối địch, không nhìn tới là tốt nhất.
Lại nói,chỉ còn lại thời gian một ngày nhiệm vụ sẽ kết thúc, bọn họ chỉ muốn tránh xa lời nguyền rủa, sống sót thoát ra ngoài mà thôi.
Khuya khoắt, quan tài bị đẩy ra, xung quanh xuất hiện mấy cái đầu.
Trong quan tài, đứa bé trai nằm ngang, hai tay đặt ở phía trên bụng, trên người mặc quần áo mới được mẹ mình đổi cho, trên chân cũng mang một đôi giày mới, vải nhung, màu sắc đỏ thẫm.
Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm đôi giày đỏ kia, anh có ảo giác từ mắt cá chân mình đang có một luồng khí âm hàn vọt thẳng lên đầu: "Sẽ không biến thành ác quỷ áo đỏ đi."
Triệu Nguyên run lên, hai hàm răng đánh vào nhau: "Ca, anh có thể hay không đừng động một chút là nhắc tới quỷ, nhắc nhiều lần quá, có khi nó tưởng anh nhìn thấy nó rồi, liền tới tìm anh trước."
Trần Ngưỡng: "...."
Trương Duyên ở một bên nói: "Bên trong nhiệm vụ chỉ có thể có một thứ gϊếŧ người, không giống thế giới hiện thực của chúng ta có nhiều cách nói khác nhau về mà quỷ, trong thế giới nhiệm vụ, nếu ai chết rồi cũng có thể có thù báo thù, có oán báo oán, vậy không phải sẽ loạn hết lên sao."
Trần Ngưỡng lùi về sau ngồi xuống tảng đá bên cạnh thiếu niên: "Thế giới này quỷ hồn cũng có hạn chế?"
" Đều nói đừng nhắc nữa,tôi không nhắc các người cũng đừng nhắc , cứ quỷ quỷ quỷ!"
Trần Ngưỡng lẩm nhẩm trong miệng, Trương Duyên và Lâm Nguyệt đều không nghe rõ anh nói cái gì.
Thật ra Trần Ngưỡng rất muốn hỏi, nếu mỗi người muốn tiến vào đây đều phải có thẻ thân phận mới được, vậy liệu rằng mỗi cái nhiệm vụ đều cùng một bối cảnh trong cùng một thế giới sao?.
Suy nghĩ một hồi vẫn là thôi, Trương Duyên, Lâm Nguyệt hai người này cũng chỉ mới tiến vào lần thứ hai, sẽ không thể nào biết được quá nhiều chuyện, cách áo khoác sờ sờ thẻ thân phận ở bên trong, trong lòng thầm nghĩ tự chính mình từ từ tìm đáp án vậy.
.
Mây đen gió lớn, rất thích hợp xem thi thể.
Trương Duyên đem đầu thò vào trong quan tài, dừng lại một khoảng cách vừa đủ để kiểm tra: "Nhìn bề ngoài thân thể không xảy ra dị thường, chỉ như đang ngủ."
Lâm Nguyệt lấy di động ra chiếu sáng:"Mùi của tử thi cũng không phải cái mùi này."
"Khẳng định không phải trúng tà." Triệu Nguyên đứng ở phía xa nói, "Cũng không phải do nhiễm khuẩn, hoa cỏ thực vật cùng hải sản đều rất tươi tốt, nói rõ không khí hay nguồn nước đều không có vấn đề."
Con mắt của cậu ta bỗng nhiên sáng lên," Có thể nào do vu cổ không?"
"Không có khả năng lắm." Trương Duyên có cái nhìn khác,"Có lẽ là một loại nguyền rủa nào đó, có đều, lần nhiệm vụ này không giống với nhiệm vụ lần trước tôi vào, bối cảnh cùng con người hay cảm giác đều quá sức bình thản, không hề hung hiểm, tôi không thể lần ra đầu mối gì."
Trong lòng lại nghĩ, không biết đây là loại nguyền rủa gì, tại sao lại khiến người bị nguyền rủa phải ăn phân hoá học? Thi thể của hai người mới kia cũng không tìm thấy, quả thật chết một cách vô ích.
"Không đúng!"
Triệu Nguyên bỗng kêu to, mặt đầy kỳ quái chỉ vào thi thể trong quan tài: "Coi như có thay đổi quần áo, vậy thì trong mũi cũng có thể lan truyền ra được đúng không, Trần Ngưỡng không phải nói mùi của phân hoá học trên người thằng nhỏ này rất nồng sao,
Tôi tại sao một chút cũng không ngửi thấy?"
Hai người Trương Duyên, Lâm Nguyệt nghe xong mặt đều biến sắc, đây là lần thứ hai bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ, kinh nghiệm còn chưa đủ, dỉ nhiên bọn họ đã quên mất chi tiết này.
Triệu Nguyên thấy được phản ứng của hai người: "Các người cũng không ngửi thấy mùi phân hoá học?"
"Không có." Hai miệng một lời.
Ý niệm đầu tiên nhảy ra trong đầu Triệu Nguyên chính là, nhiều người đứng cùng một phe thì luôn luôn đúng, cho nên... Tay hắn run run chỉ về người phía Trần Ngưỡng, không biết lúc nào đã cúi đầu xuống, không thấy rõ thần sắc: "Chỉ có anh, chỉ có một mình anh ngửi được mùi vị đó!"
Tiếp theo còn ném thêm một quả bom hạng nặng.
"Chẳng trách buổi trưa hôm nay anh cứ ói ra!"
Vốn không muốn nói ra, tính như thế nào cũng xem như đồng đội lâm thời, gặp nhau ở đây cũng được xem như có duyên, nhưng hiện tại cậu ta sợ muốn chết, vẫn đã nói ra khỏi miệng.
.
Trần Ngưỡng bị ba đạo ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm, đáy lòng có chút phát lạnh, lúc nãy lúc Triệu Nguyên vừa bắt đầu nói, cánh tay anh đã đưa vào trong ba lô, nắm chặt lấy cái vòng sắc tự chế qua loa, được anh đính đầy đinh ở trên.
Trương Duyên nhìn anh, cau mày nói: "Xem ra Cậu đã trúng lời nguyền rủa."
Trần Ngưỡng không lên tiếng, anh đã ngồi cách quan tài một khoảng kha khá, nhưng mùi vị của phân hoá học vẫn bay ra trôi dạt về phía anh, hô hấp cũng cảm thấy hơi khó khăn, đôi mắt bị kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ đến muốn rơi lệ.
Bầu không khí căng thẳng, Trần Ngưỡng lơ đãng di chuyển lòng bàn chân, Chân anh đụng phải một vật cứng, lạnh băng, là cây nạn của người thiếu niên,cái chạm nhẹ này, làm Trần Ngưỡng có ảo giác như khoảng cách của cả hai được rút ngắn lại, điều này làm Trần Ngưỡng đang căng thẳng khi một mình phải đối chọi với số đông có cảm giác buôn lỏng kì diệu.
Trần Ngưỡng thả lỏng cơ thể đang căng chặt ra một chút, đầu óc liền sinh động lên, lúc thi thể bé trai kia được chuyển khỏi nhà Lý Đại Phú, rất đông người dân trên đảo đều tới, vây quanh một tầng trong một tầng ngoài.
lúc khám cho thi thể miệng đứa bé rõ ràng đã bị mở ra, anh tỉ mỉ hồi tưởng lại, phát hiện trên mặt mọi người dân đều không hề hiện lên vẻ kinh hoảng vì ngửi thấy mùi phân hoá học hoặc cố ý che giấu, biểu hiện của bọn họ thuần tuý chỉ thay thím Lưu cảm thấy bi thống.
Còn có chính thím Lưu, nếu bà ngửi thấy, chẳng phải sớm đã biết con mình chết một cách không bình thường rồi sao, nhưng biểu hiện của bà ấy rõ ràng chính là không hề ngửi thấy mùi phân hoá học.
Trần Ngưỡng nghĩ tới đây, ánh mắt lặng lẽ du tẩu trên thân thể ba người Trương Duyên, Lâm Nguyệt cùng Triệu Nguyên, đáy lòng nảy ra một suy đoán quỷ dị, có thể nào, tất cả bọn họ đều trúng lời nguyền rủa hay không? Chỉ có một mình anh mới là người bình thường?
.
Cái suy đoán này Trần Ngưỡng không nói ra, đội ngũ chưa đủ tính nhiệm lẫn nhau sẽ rất dễ bị vài câu nói không hợp lòng phá cho tan tát, không chịu nổi một lần thăm dò.
"Như vậy có thể xác định nguyền rủa có liên quan mật thiết tới phân hoá học, Trần Ngưỡng cậu không cần quá hoảng loạn, cũng không nhất thiết bị nguyền rủa mới có một ngày sẽ chết được,"
Trương Duyên lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.
"Chúng ta chỉ cần tìm ra nguyên nhân chính xác dẫn đến việc bị trúng lời nguyền, sau đó mới có thể nghĩ biện pháp hoàn thành nhiệm vụ thoát ra ngoài."
Triệu Nguyên nghe Trương Duyên nói mấy câu đã ổn định lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Trần Ngưỡng có chút lúng túng, cậu ta hơi do dự đến gần:"Ca, xin lỗi, em vừa nãy cũng do sợ quá, em chỉ mới mười tám tuổi thôi, em không muốn chết ở trong này."
Nói xong liền nghẹn ngào, lấy tay lên che lại hai mắt, nhỏ giọng khóc lên.
Sợ hãi cùng với du͙© vọиɠ cầu sinh từ từ ăn mòn một người thiếu niên đơn thuần, chính trực.
Trần Ngưỡng liếc mắt nhìn cái người có tuổi tác không sai biệt lắm với Triệu Nguyên, thiếu niên hiện giờ đang gục đầu giữa hai chân ngủ ngon lành, không còn lời gì để nói.
Triệu Nguyên như đang phát tiết những sợ hãi trong lòng, ban đầu còn khóc một cách kìm nén, bây giờ thì như khóc tang, gào khóc thảm thiết.
"Chết một đứa suốt ngày khóc sướt mướt, bây giờ lại đến một đứa!" Lâm Nguyệt lạnh mặt nói một câu , trong mắt hiện lên sự phiền chán.
"Được rồi!" Trương Duyên lần thứ hai giữ gìn tình đồng đội, nhẹ nhàng nói, "Trần Ngưỡng, cậu nói trước đó đã ngửi thấy mùi phân hoá học trên người đứa bé, vậy cậu nhớ kỹ lại một chút lúc đó cậu đã làm gì, nói cái gì."
Trần Ngưỡng nói lại mọi chi tiết nhỏ lúc tiếp xúc với đứa bé cho mọi người cùng nghe.
.
Trương Duyên rơi vào trầm tư, Triệu Nguyên khóc mệt rồi, đang ngồi dưới đất ngẩn người, Lâm Nguyệt còn đang bấu víu trong quan tài kiểm tra thi thể thêm lần nữa.
Trần Ngưỡng đứng dậy dò xét xung quanh núi rừng hồi lâu, thấy không có gì khả nghi thì quay về ngồi, thiếu niên đã tỉnh rồi, một tay để trên đùi, một tay vuốt nhẹ hai mắt, thoạt nhìn đặc biệt vô hại, Trần Ngưỡng nhìn đến ngẩn người, lúc sau tỉnh táo lại thì kề sát người vào hỏi: "Cậu có phải cũng giống như bọn họ, không hề ngửi thấy mùi phân hoá học đúng không?."
Động tác dụi mắt của thiếu niên không hề ngừng lại, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Trong lòng Trần Ngưỡng biết đáp án, ngắm người ta nữa ngày mới dùng âm lượng chỉ đủ cho thiếu niên nghe thấy, nói:"Tôi đối với phân hoá học không hề có cảm giác muốn ăn, cậu đã giúp tôi kiểm nghiệm qua, cũng chỉ có một mình cậu biết, đừng nói cho những người khác nhé."
Mi mắt thiếu niên rủ xuống, sườn lông mày bị giấu sau tóc mái hơi lộ ra trong bóng tối, có lẽ vì mới tỉnh ngủ không có bao nhiêu tinh thần, giọng nói mang theo sự mệt mỏi:"Anh ngoại trừ ngửi được mùi phân hoá học trên thi thể ra, còn ngửi thấy, hay nhìn thấy thứ gì đặc biệt nữa không?"
Giọng điệu bình tĩnh.
Trần Ngưỡng ngây ra, ngờ vực nói: "Còn thứ khác nữa sao?"
Thiếu niên nghiên đầu nhìn bộ dáng thập phần mơ hồ của anh:
"Có muốn hay không để tôi mang anh đến quan tài bên kia, cho anh ngửi lại một lần nữa?"
Mỗi một cọng tóc trên đầu Trần Ngưỡng đều đang chống cự lại cái đề nghị này, cả người lập tức thanh tĩnh: "Để tôi suy nghĩ kĩ lại!"
Thiếu niên cũng không giục, chỉ yên lặng ngồi đó.
"không nghĩ ra được," Trần Ngưỡng tự nói,
"tựa hồ tôi hẳn đã ngửi thấy được mùi gì đó, nhưng không có kí ức cụ thể, hiện tại tuy thấy nhiều biết rộng hơn mấy lần cũng vậy, miêu tả không ra."
Thiếu niên nhìn hắn, trong miệng nhẹ nhàng nhả ra hai chữ:
"Ngu xuẩn"
Trần Ngưỡng còn không có phản ứng lại, thì đã bị một tiếng kêu sợ hãi đánh gãy.
"Cậu biết nói hả?!"Triệu Nguyên chỉ nghe thấy hai chữ "Ngu xuẩn"
Vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm thiếu niên bên cạnh anh,
"Tôi còn tưởng cậu bị c..."
Đối phương bình tĩnh liếc mắt nhìn qua cậu ta một cái, Triệu Nguyên trong lòng bắt giác hoảng sợ, tiếng nói im bặt.
Trương Duyên, Lâm Nguyệt đều nhìn thấy một màng này, nhưng cả hai đều không để vào mắt.
Thiếu niên này nhìn không ra sâu cạn, tính tình quái lạ, rời đi gậy chống thì không thể đi được, có thể xem như người tàn tật, không đi được mấy nơi, trái lại dùng gương mặt kia có thể thu được vài tin tức của mấy tiểu cô nương trên đảo, nhưng đối phương hiển nhiên sẽ không dùng tới cách đấy.
Bọn họ không cần thiết tốn tâm tư đi tiếp xúc, hay dò xét, không giao hảo không đối địch, không nhìn tới là tốt nhất.
Lại nói,chỉ còn lại thời gian một ngày nhiệm vụ sẽ kết thúc, bọn họ chỉ muốn tránh xa lời nguyền rủa, sống sót thoát ra ngoài mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất