Chương 72: Họp Chợ (19)
"Khương Đại, bái tổ kết thúc rồi hả, sao ông lại chạy ra thế?"
Chú Lý quỳ rạp trên mặt đất, trong miệng đầy máu, ông ngẩng mặt lên như một pha quay chậm, rồi chầm chậm quay về phía Trần Ngưỡng.
"Khương Đại?" Trần Ngưỡng lại gọi.
Chú Lý mấp máy môi, máu trong miệng chảy xuống cằm: "Trống rỗng ..... trống rỗng ......"
Trần Ngưỡng nghe không rõ, đưa đầu lại gần một chút: "Ông nói cái gì?"
"Trống rỗng ......rỗng ...... Trống rỗng......"
Chú Lý lặp đi lặp lại hai chữ đó, vô lực nắm lấy cánh tay của Trần Ngưỡng: "Thẻ trẻ rỗng!"
"Thẻ tre! Biến mất hết rồi, trống rỗng!" Hốc mắt của ông như lòi ra thét to: "Trống rỗng!"
Trần Ngưỡng bị phun một mặt nước miếng bên trong còn hoà lẫn chút máu, anh ngạc nhiên nghĩ, còn có cả thẻ tre rỗng?
[nhắc cho mọi người nhớ, trên mỗi cái thẻ tre để trong tủ nhiều ngăn đều viết tên của mỗi một loại hàng hoá, nhưng chú Lý lại nói rút được thẻ rỗng, không có chữ.]
Mấy người khác tới đây đều nghe thấy lời của chú Lý, Khương Đại bái tổ rút ra một cái thẻ rỗng, mặt trên không có ghi tên tài sản của dòng họ, vậy chính là nói đêm nay sẽ không có ai phải chết......
Niềm vui sướng vì được sống sót đến quá đột ngột, có chút không quá chân thật.
"Tổng cộng có 60 thanh thẻ tre, một thanh đã được rút ra vào ngày hôm qua, còn lại 59 thanh, cơ hội rút được một thanh rỗng là rất thấp, số của chúng ta thật sự quá hên luôn." Vương Tiểu Bội vẫn còn sợ hãi nói.
Trần Tây Song muốn nhắc cô đừng có Flag nữa, vậy mà hắn chỉ mới nhìn qua thôi đã bị cô ta trừng rồi.
Vương Khoan Hữu cảm thấy dây thừng quanh cổ mình vẫn còn nguyên ở đó, hô hấp của hắn vẫn không thông thuận như cũ: "Những người khác sao vẫn còn chưa ra?"
Lời này vừa ra bầu không khí thoải mái lập tức bị phá tan hết.
Chú Lý ngồi trên mặt đất cũng cứng đờ.
Chẳng lẽ rút trúng thanh tre trống thì không được tính, còn phải rút lại lần nữa?
Trần Ngưỡng nín thở lưu ý động tĩnh ở từ đường, vì căng thẳng nên trên trán chảy ra một giọt mồ hôi, chảy về phía thái dương hơi ngứa, anh đưa tay lên lau lung tung mấy cái, đột nhiên thiếu niên đứng bên cạnh anh lấy gậy gõ xuống đất nói.
"Đi thôi."
Trần Ngưỡng nghi hoặc giữ chặt quải trượng của thiếu niên: "Đi đâu?"
"Trở về rửa mặt."
Vương Khoan Hữu nghe thấy giọng nói của thiếu niên, hơi thở của hắn lập tức trở nên thông thuận, hai câu "Đi thôi" và "Trở về rửa mặt" của đối phương so với câu "Thẻ trống" của chú Lý còn làm cho hắn yên tâm hơn nhiều.
Trước đó Vương Khoan Hữu đã kiến thức qua thính giác của thiếu niên nhạy cảm đến mức nào, bây giờ nghe hắn kêu Trần Ngưỡng đi về rửa mặt, điều này rõ ràng thuyết minh cho việc đối phương đã nghe được động tĩnh trong từ đường.
Biết rõ bọn họ đã an toàn.
Vương Khoan Hữu quay người đi theo hai người, sau lưng của hắn đều đã ướt mồ hôi từ lâu, bước chân còn có chút phù phiếm như người đi trong mơ.
Trực giác cũng có lúc không linh nghiệm.
Cảm ơn vì đã không linh nghiệm nhé trực giác.
"Sao một người, hai người đều đi hết vậy, người còn chưa có......"
Trần Tây Song không nhịn được đi theo, nhưng vẫn lưu luyến bước hai bước lùi một bước nói thầm, Tiểu Tương ngắt lời, nói: "Ra rồi."
"Có ai ra đâu." Vương Tiểu Bội một giây trước mới nói xong, giây tiếp theo đã mở to mắt la lên: "Ra rồi ra rồi!"
Lưu Thuận và Trương Quảng Vinh cùng nhau bước ra, trên mặt cả hai người đều toát lên biểu cảm may mắn vì tránh được một kiếp.
Đêm nay không có ai phải chết.
.
Trần Ngưỡng trả lại ba lô cho Vương Khoan Hữu.
"Vẫn là để ở chỗ cậu đi," Vương Khoan Hữu nói, "Ngày mai là ngày cuối cùng, quầy hàng của chúng ta không ở gần nhau, nếu tôi chết khi đang bán đồ ở quầy hàng, ba lô sẽ bị người khác lấy mất."
Loại điềm báo không khỏe đó lại ập đến rồi.
Tựa như Tử Thần tới gõ cửa nhà bạn, nhưng bạn lại không có nhà, tránh được một lần thì lần sau ổng vẫn sẽ tới nữa thôi.
Trần Ngưỡng dở khóc dở cười: "Lỡ người chết là tôi thì sao?"
Vương Khoan Hữu liếc thiếu niên đang ngồi trên giường đất lau nạng, rồi nhìn Trần Ngưỡng cười cười không nói gì.
Trần Ngưỡng thấy Vương Khoan Hữu vẫn đang trong tư thế giao phó di vật, anh đành phải xách theo cái ba lô về lại trên giường đất.
"Anh rửa sạch mặt chưa?" Triều Giản cau mày nhìn anh.
"Đã rửa sạch rồi mà."
Trần Ngưỡng lau mặt, rồi đưa tay tới trước mũi ngửi ngửi, còn có chút tanh.
Tại sao mùi máu của ông chú đó lại nồng nặc như vậy nhỉ?
Triều Giản dùng nạng đẩy Trần Ngưỡng xuống giường đất: "Đi rửa lại một lần nữa."
Trần Ngưỡng: "......"
"Chúng ta hiện tại đang làm nhiệm vụ trong thế giới nhiệm vụ đó, có lệ quỷ, trong đội ngũ lại có lòng người tan rã, bây giờ đâu phải lúc băn khoăn cái này băn khoăn cái kia đâu đúng không, một chút máu thôi mà kệ nó đi."
Triều Giản cất đôi nạng bên giường đất: "Hơn phân nửa đoạn trước đều đang lạc đề."
Trần Ngưỡng: "Đoạn ngắn phía sau thì......"
"Mùi máu tươi gần tôi quá, tôi sẽ không ngủ được."
Trần Ngưỡng nói: "Tôi để sát vào mũi mới ngửi thấy một chút....."
Triều Giản im lặng nhìn hắn, khuôn mặt chẳng có chút biểu tình nào.
"Tôi đi rửa lại lần nữa." Trần Ngưỡng đầu hàng đi múc nước.
Vương Tiểu Bội và Tiểu Tương đều tới bên này, bảy nam hai nữ ở chung một phòng, sẽ không có chuyện ngủ chung giường, giường đất bị chia thành hai phần bởi một cái chậu rửa mặt.
Bóng đèn trong phòng được bật sáng lên, nhưng vẫn mờ mờ ảo ảo, một vài người lúc trước vì quá căng thẳng giờ có thể yên tâm thả lỏng xuống, cơn mệt mỏi bắn ngược lại rất nghiêm trọng, không tới một lúc bọn họ đã khống chế không được cơn mệt mỏi đã lâm vào giấc ngủ say.
Những người còn lại đều không buồn ngủ, nhưng cũng không muốn trò chuyện với nhau, chỉ im lặng nằm đó phát ngốc.
Thí dụ như Trần Ngưỡng.
Anh đang nghĩ tới chú oán của Khương Nhân, đối phương không hề gϊếŧ người một cách tuỳ tiện, người bị gϊếŧ đều là vì phạm vào điều cấm kỵ, dường như đã định ra một bộ nguyên tắc cho bản thân.
Vậy tìm thợ sửa giày, ép ông ta nói ra chuyện của nhà họ Khương có tính là cấm kỵ không?
Có chút mạo hiểm, có nên đánh cược không?
Anh chợt cảm nhận được chân mình tê cứng.
Trần Ngưỡng cảm thấy đó là chân trái của mình nên lau một chút nước bọt lên mí mắt phải.
Thiếu niên không biết đã mở mắt từ lúc nào, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm anh không nói lời nào.
Trần Ngưỡng sợ tới mức da đầu tê rần: "Em gái dạy tôi làm thế."
Triều Giản ghét bỏ nói: "Bẩn muốn chết."
"Tôi bôi là nước bọt của mình chứ có phải của ai đâu mà bẩn." Trần Ngưỡng đấm đấm chân trái, nhỏ giọng nói, "Tôi muốn đi vệ sinh, cậu đi không?"
Triều Giản quay lưng về phía anh.
Trần Ngưỡng còn muốn thử nói động thiếu niên, thì Trần Tây Song bên cạnh đã lăn long lóc bò dậy: "Tôi đi với anh!"
"Tôi muốn đi tiểu." Trần Tây Song kẹp chân vặn vẹo, "Tôi nhịn lâu lắm rồi."
"Ta cũng thế." Lưu Thuận nở nụ cười cộc lốc.
"Trong phòng vẫn còn có hai cô gái đó, mấy người có thể để ý một chút không?" Vương Tiểu Bội đỏ mặt nói.
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi." Trần Tây Song ngượng ngùng liên tục nói xin lỗi.
Ba chữ này như xuyên qua dây thần kinh mỏng manh của Vương Tiểu Bội, cô ta cảm thấy Trần Tây Song đang cố ý, biết cô ta sợ còn nói ra, không có lòng tốt.
Trần Tây Song không biết Vương Tiểu Bội nghĩ gì, hắn leo nhanh xuống giường đi theo Trần Ngưỡng và Lưu Thuận.
Lúc ba người đi tới cửa, Vương Khoan Hữu lâm thời nhập bọn.
Trần Ngưỡng quay đầu lại nhìn, trong lòng nghĩ, đi xả lũ bàng quang thôi mà trận địa lớn như vậy, lúc ra khỏi cửa anh dừng một chút, rồi đi ngược trở về hỏi cộng sự.
"Cậu thực sự không đi hả?"
"Không đi." Triều Giản nhắm mắt lại, "Xả xong thì về nhanh."
Trần Ngưỡng cảm thấy cạn lời, hơn nửa đêm rồi, xả xong không về còn có thể ở đấy làm gì.
.
Nhà xí ở phía nam, bốn người Trần Ngưỡng cầm điện thoại di động soi đường, cách đó không xa có thể nhìn thấy một quầng sáng màu đỏ.
Đèn lồng vẫn luôn sáng, chợ không hề tạm nghỉ.
Trên mặt Trần Ngưỡng chợt lạnh, anh duỗi tay ra sờ, là một mảnh cánh hoa.
Còn là đào hoa.
Trong thôn có rất nhiều cây đào, hoa nở đến rất đẹp.
"Gần đến tháng tư rồi ư." Trần Ngưỡng ném cánh hoa đi, có cảm giác mà nói một câu.
"Ừ, sắp đến tháng tư rồi."
Lưu Thuận hỏi bọn hỏi họ có hút thuốc không, Trần Ngưỡng muốn một điếu.
"Mọi người đi nhanh lên một chút có được không." Trần Tây Song ở phía trước thúc giục, "Tôi sắp tè luôn trong quần rồi nè!"
Trần Ngưỡng cầm điếu thuốc, giữa môi tản ra một tầng khói: "Vậy cậu đi trước đi, rẽ một khúc cua là tới."
"Tôi không dám." Trần Tây Song thật sự muốn tiểu ra quần rồi, hắn nóng nảy kéo Trần Ngưỡng chạy đi.
Trần Ngưỡng cũng không giãy ra, để đứa trẻ này kéo anh vào nhà xí.
"Anh tốt tính thật đó." Trần Tây Song ngậm điện thoại vào miệng, dùng hai tay cởϊ qυầи, giọng nói mắc cở kẹp trong tiếng ầm ĩ, "Đổi thành người khác, tôi cũng không dám kéo."
Trần Ngưỡng cắn điếu thuốc, cổ họng chấn động: "Cậu lo mà tiểu nhanh đi."
Bên ngoài có thêm hai ánh sáng, là Vương Khoan Hữu và Lưu Thuận bước vào, cả hai đều nhìn sang Trần Tây Song.
Thuần tuý mà nói thì hành động này chỉ là một động thái trong tiềm thức.
Hai từ "Song tính" quả thật lật đổ tri thức của bọn họ, càng muốn bỏ qua nó, thì nó lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Trần Tây Song căng thẳng không thể đi tiểu được nữa: "Đừng nhìn tôi."
"Chúng tôi không nhìn." Vương Khoan Hữu tắt đi đèn pin di động.
Giọng của Trần Tây Song lại vang lên.
"Các người đừng nhìn tôi."
Giọng nói y đều đều, không có chút dao động, điếu thuốc trong miệng của Trần Ngưỡng trực tiếp rơi xuống đất.
Vương Khoan Hữu và Lưu Thuận cũng nhận ra có điều không ổn rồi, chiếc quần được kéo xuống một nửa bị kẹt ở đó, cơ thể của cả hai đều cứng đơ.
"Các người đừng nhìn tôi."
Trần Tây Song khẽ nức nở, nhỏ giọng cầu xin: "Các người đừng nhìn tôi... đừng nhìn tôi mà..... "
"Cầu xin các người đừng nhìn tôi......."
"Đừng nhìn tôi...... Làm ơn đừng nhìn tôi......"
Giọng nói y đã trở nên hoảng loạn và tràn ngập thống khổ.
Trần Ngưỡng muốn chạy trốn, nhưng anh biết nếu chạy trốn nhất định sẽ chết, vì vậy anh chỉ có thể lấy hết can đảm để chạm vào Trần Tây Song.
Lạnh băng đến tận xương, còn có một chút dinh dính.
Trần Ngưỡng ép mình không được não bổ, anh vỗ vỗ cánh tay của Trần Tây Sông nói: "Không sao đâu......"
Cánh tay dưới lòng bàn tay anh run lên.
Trần Ngưỡng cũng đang run rẩy, anh nuốt nước bọt một cách khó khăn rồi nói tiếp: "Khương Nhân, chúng ta đi ra ngoài thôi."
Vương Khoan Hữu và Lưu Thuận vội vàng nói theo.
"Ừ, đi ra ngoài thôi, nhà xí cũng đâu có thơm tho gì."
Câu trả lời cho bọn họ chính là sự im lặng tĩnh mịch.
Ngay khi Trần Ngưỡng cảm thấy mình sắp (lạnh, ngủm) rồi, Trần Tây Song đã đi ra ngoài.
Anh và hai người kia tiểu còn chưa kịp tiểu đã vội vàng đi theo y.
Trần Ngưỡng đuổi theo ra ngoài nhưng chỉ dám đứng ở phía sau Trần Tây Song không xa, anh còn thở hổn mấy hơi.
Xem ra năm đó vào lúc này, Khương Nhân đi nhà xí bị bắt nạt, chả có ai người nào giúp hắn.
Trần Ngưỡng nhớ rõ Khương Nhân đến ngôi nhà tranh nhỏ vào khoảng chín giờ, lúc này mới hơn 1 giờ sáng, điểm này cho thấy bí mật về thân thể của hắn được truyền ra trong khoảng thời gian này.
Đã muộn thế này rồi, Khương Nhân mới lén lút một mình đi vệ sinh, nhưng nào biết sẽ có người ngồi canh ở bên ngoài, chỉ vì muốn đùa bỡn trêu chọc hắn.
Họp chợ thật náo nhiệt, cũng sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng vào lúc vô cùng náo nhiệt thế này chỉ mang đến sự dày vò và nổi kinh hoàng nhất cho Khương Nhân, bắt hắn phải trải qua một lần lại một lần, lỡ gϊếŧ người rồi chôn xác kinh hoảng, bị bắt nạt bị vũ nhục, tuyệt vọng đến sụp đổ......
Khương Nhân rõ ràng là đang biến tướng tự làm hại bản thân, đồng thời cũng đang làm oán khí của mình gia tăng lên.
Có lẽ lúc hắn mới chết chỉ là một cô hồn dã quỷ bình thường, nguyên nhân chính là vì làm như thế mới biến thành lệ quỷ.
Trần Ngưỡng nhìn Vương Khoan Hữu và Lưu Thuận, bây giờ phải làm sao đây?
Quỷ khí nồng nặc như vậy làm Lưu Thuận sợ tới hết muốn đi tiểu luôn, ông ta hòa khí đề nghị: "Đã khuya quá rồi, chúng ta trở về thôi."
Trần Tây Song im re.
Lưu Thuận không dám nói câu thứ hai, ông ta nhường hai người trẻ tuổi tới.
Trần Ngưỡng lắc đầu với Vương Khoan Hữu, anh đã dùng hết dũng khí lúc trong nhà xí rồi, bây giờ đã thật sự không được.
Vương Khoan Hữu đang suy nghĩ phải nói gì hay làm gì vào lúc này đây, thì Trần Tây Song đang đưa lưng về phía bọn họ đã quay đầu lại, rồi dùng khuôn mặt xanh trắng của cậu ta nói: "Tôi muốn đi dạo."
"Vậy...... Chúng ta đi thôi."
Đi dạo cùng lệ quỷ, quả thật đi qua nơi nào đều có cảm giác âm trầm khủng bố.
Hai tay Trần Ngưỡng đều đút vào túi quần, tay trái cầm điện thoại di động không có tín hiệu, tay phải cầm viên bơ sữa, hai thứ này giống như phụ tá đắc lực của anh vậy, giữ ở giữa các ngón tay làm anh có chút cảm giác an toàn.
Vương Khoan Hữu và Lưu Thuận đi ở hai bên cạnh anh, ba người đi thành một hàng, một đường này không biết có chạm vào cấm kỵ gì hay không, cả ba đều cảm thấy như đang đi trên băng mỏng.
Trần Tây Song không quay đầu lại, hắn dường như có nơi muốn tới, rồi lại giống như người đã lâu không về, rốt cuộc đã quay về một chuyến, nên tuỳ tiện đi dạo một vòng.
"Hoa đào đang nở."
Trần Tây Song phát ra tiếng nói không có cảm xúc.
Lời này phải tiếp xuống thế nào đây? Muốn tiếp thế nào, hay là không tiếp thì tốt hơn? Đầu óc Trần Ngưỡng nhanh chóng xoay chuyển.
"Đã đến tháng hoa nở." Trần Ngưỡng nghe thấy tiếng nói run rẩy của bản thân mình.
"Ừ, đến tháng hoa nở rồi." Trần Tây Song đi tới chỗ một thân cây, rồi đi lướt qua nó không hề dừng lại.
Trần Ngưỡng dùng gương mặt như người sắp chết đón nhận ánh mắt của Vương Khoan Hữu và Lưu Thuận, anh nhìn thấy sự tán dương trong mắt bọn họ đều đã ngưng đọng lại.
Trần Ngưỡng hiện tại rất hối hận, vô cùng hối hận, lũ còn chưa có xả, thế mà giờ còn phải cùng lệ quỷ đi dạo khắp thôn.
May mắn duy nhất hiện tại chính là quỷ nam nhập vào người đồng đội của anh, chứ không phải nữ quỷ với mái tóc dài che mặt.
Hy vọng có thể sống sót trở về gặp Triều Giản.
Trần Tây Song chỉ nói một câu đó rồi không mở miệng thêm lần nào nữa, hắn đi được đi một lúc trong thôn rồi đột nhiên dừng lại trước cửa sổ của một ngôi nhà.
Đó là nơi sinh sống của thôn trưởng.
Trần Ngưỡng nháy mắt ra hiệu với Vương Khoan Hữu và Lưu Thuận, Khương Nhân sẽ không vô duyên vô cớ đi đến đây.
Có lẽ năm đó hắn đã tới để tìm thôn trưởng, muốn đối phương giúp mình chủ trì công đạo gì đó vv.
Trần Tây Song lặng lẽ đứng ngoài cửa sổ, vẫn đứng im ở đó không nhúc nhích.
Cửa sổ đó nửa mở, người bên trong dường như đang ngủ rất say, không hề cảm nhận được ngoài cửa sổ có người đang đứng.
Gió đột nhiên từ đâu thổi tới, cổ áo khoác của Trần Ngưỡng bị thổi đến rụt vào trong cổ, làm anh vừa ngứa lại vừa lạnh, anh nhịn không được rùng mình một cái, nhưng tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng trước mặt không chớp mắt.
"Chú ba."
Trần Tây Song bỗng nhiên gọi một tiếng.
Bên trong cửa sổ tối om không có chút tiếng động.
Trần Tây Song đến gần hơn một chút, chống hai tay lên, nửa người dựa vào cửa sổ.
"Chú ba, là con đây."
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Trần Tây Song duỗi thẳng đầu vào cửa sổ.
Đầu ngón tay Trần Ngưỡng bị hình ảnh này kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ đến tê rần, thôn trưởng cũng là họ Khương?
Trong phòng bỗng truyền ra tiếng chửi rủa, tiếp theo có vật gì đó bị ném tới trước cửa sổ, "Phanh" một tiếng đập vào đầu Trần Tây Song.
Vật đó là một cái lọ bằng sứ.
Đầu Trần Tây Song bị đập bể một lỗ, hắn cũng không phát ra kêu thảm thiết, chỉ mềm nhũn ngã xuống đất.
"Hẳn là đã đi rồi." Vương Khoan Hữu bước tới.
Hắn vừa bước tới thì Trần Tây Song trên mặt đất đột nhiên mở to mắt, Vương Khoan Hữu bị giật mình trực tiếp vứt đi tu dưỡng của bản thân thốt ra một câu thô tục.
Trần Tây Song đột nhiên bị mắng thì ngu người, hắn nhìn xung quanh thì lại càng bối rối: "Chẳng phải tôi đang đi tiểu à, sao tự nhiên lại nằm ở đây thế?"
"......"
"Tôi bị nhập vào người phải không?" Trần Tây Song run rẩy bò dậy, đột nhiên có một gương mặt người từ trong cửa sổ lú ra.
"Sao mấy người lại ở đây?"
Trong phòng không phải là trưởng thôn, mà là người sửa giày.
Chiếc lọ sứ dưới cửa sổ không còn nữa, vết thương trên đầu của Trần Tây Song thì vẫn còn nguyên đó.
Trần Ngưỡng phỏng đoán năm đó Khương Nhân cho rằng chú ba là người đối với mình tốt nhất trong những người họ mang Khương, cho nên muốn tìm chú ba che chở, rất có khả năng còn vì muốn nhờ đối phương mang theo mình khi ông rời chợ ra khỏi thôn vào ngày mai.
Không ngờ tới chú ba của hắn chỉ vì không kiên nhẫn mà dùng chiếc lọ bằng sứ đập vào đầu hắn.
Trần Ngưỡng đè lại cánh cửa sổ sắp đóng: "Tới cũng tới rồi, chú ba, chúng ta tâm sự chút đi."
Khi người thợ sửa giày nghe thấy Trần Ngưỡng gọi chú ba, biểu tình trên khuôn mặt thô ráp kia đột nhiên thay đổi: "Không có gì để nói, tôi với mấy người vốn không thân cũng chả quen."
"Chú không quen mấy người họ, nhưng quen cháu mà." Trần Ngưỡng nói, "Chú và cháu bày quán cạnh nhau suốt hai ngày còn gì."
Người thợ sửa giày định đóng cửa sổ lại làm lơ bọn họ, Trần Ngưỡng thấy ông ta không chịu thương lượng thì trực tiếp nện một cú thật mạnh làm gãy luôn nửa bên cánh cửa còn lại.
Vì vậy mà bốn người Trần Ngưỡng không cần vòng qua cửa chính đi vào nữa, trực tiếp nhảy từ cửa sổ vào.
Thợ sửa giày dùng sắc mặt mẹ mình mới chết để chiêu đãi đám người Trần Ngưỡng, đặc biệt là Trần Tây Song, ánh mắt ông ta nhìn qua như vừa hận vừa sợ.
Trần Tây Song che lại cái trán đang đổ máu của mình rụt sang một bên.
"Chú ba......"
Trần Ngưỡng vừa mở miệng đã ăn mắng, thợ sửa giày lúc này cùng khi trên chợ cứ như hai người khác nhau, chỉ thấy ông ta đi tới đi lui trong phòng, thở ra hơi thở thô vừa bệnh trạng.
"Đừng có gọi tôi như vậy!" Người sửa giày lặp lại một lần.
Trần Ngưỡng trấn an nói: "Chú ngồi xuống trước đã."
Lưu Thuận dựa vào cửa, Vương Khoan Hữu ở bên cửa sổ, coi như đã chặn hết đường thoát của ông ta.
Đã phát triển tới nước này rồi, bọn họ đành liều một phen đánh cược sinh tử cùng với Trần Ngưỡng vậy, hy vọng tìm tới chú ba của Khương Nhân không bị nhận định thành trái với quy tắc.
Người thợ sửa giày không được Trần Ngưỡng trấn an chút nào, ông ta vẫn cứ không ngừng đi vòng quanh trong phòng, đôi mắt đỏ ngầu luôn đảo qua đảo lại, khi thì nhìn dưới gầm giường, khi thì nhìn xà nhà trên đầu, rồi lại nhìn bức tường đất, trông ông ta rất giống mấy người bị bệnh thần kinh.
Trần Ngưỡng ngửi thấy mùi đánh giày trên người ông ta, nói: "Chú ba, hoá ra chú cũng là người họ Khương, thế thì tại sao lại từ nơi khác trở về để họp chợ, bày một sạp sửa giày, còn không về nhà mình ở, mà lại đi ở trong nhà của bạn cũ là thôn trưởng thế?"
Người thợ sửa giày vẫn tiếp tục đi tới đi lui như cũ, thái độ giống như mấy người trong chợ, cứ như không hề nghe thấy anh đang nói gì.
Vương Khoan Hữu dùng ánh mắt ngăn lại Trần Ngưỡng đang muốn hỏi tiếp, không thể luôn để một người hỏi thế được.
Làm vậy quá nguy hiểm, cũng không công bằng.
Vương Khoan Hữu điều chỉnh lại hơi thở của bản thân rồi đặt câu hỏi then chốt nhất: "Tại sao nhà họ Khương lại muốn đạt được 1500 đồng tiền lợi nhuận trong vòng ba ngày hợp chợ?"
"Rốt cuộc hàm nghĩa phía sau 1500 đồng tiền lợi nhuận này là gì?"
Thợ sửa giày vẫn luôn đi đi lại lại nãy giờ đột ngột dừng lại, dùng ánh mắt đỏ ngầu trừng thẳng vào hắn.
Chú Lý quỳ rạp trên mặt đất, trong miệng đầy máu, ông ngẩng mặt lên như một pha quay chậm, rồi chầm chậm quay về phía Trần Ngưỡng.
"Khương Đại?" Trần Ngưỡng lại gọi.
Chú Lý mấp máy môi, máu trong miệng chảy xuống cằm: "Trống rỗng ..... trống rỗng ......"
Trần Ngưỡng nghe không rõ, đưa đầu lại gần một chút: "Ông nói cái gì?"
"Trống rỗng ......rỗng ...... Trống rỗng......"
Chú Lý lặp đi lặp lại hai chữ đó, vô lực nắm lấy cánh tay của Trần Ngưỡng: "Thẻ trẻ rỗng!"
"Thẻ tre! Biến mất hết rồi, trống rỗng!" Hốc mắt của ông như lòi ra thét to: "Trống rỗng!"
Trần Ngưỡng bị phun một mặt nước miếng bên trong còn hoà lẫn chút máu, anh ngạc nhiên nghĩ, còn có cả thẻ tre rỗng?
[nhắc cho mọi người nhớ, trên mỗi cái thẻ tre để trong tủ nhiều ngăn đều viết tên của mỗi một loại hàng hoá, nhưng chú Lý lại nói rút được thẻ rỗng, không có chữ.]
Mấy người khác tới đây đều nghe thấy lời của chú Lý, Khương Đại bái tổ rút ra một cái thẻ rỗng, mặt trên không có ghi tên tài sản của dòng họ, vậy chính là nói đêm nay sẽ không có ai phải chết......
Niềm vui sướng vì được sống sót đến quá đột ngột, có chút không quá chân thật.
"Tổng cộng có 60 thanh thẻ tre, một thanh đã được rút ra vào ngày hôm qua, còn lại 59 thanh, cơ hội rút được một thanh rỗng là rất thấp, số của chúng ta thật sự quá hên luôn." Vương Tiểu Bội vẫn còn sợ hãi nói.
Trần Tây Song muốn nhắc cô đừng có Flag nữa, vậy mà hắn chỉ mới nhìn qua thôi đã bị cô ta trừng rồi.
Vương Khoan Hữu cảm thấy dây thừng quanh cổ mình vẫn còn nguyên ở đó, hô hấp của hắn vẫn không thông thuận như cũ: "Những người khác sao vẫn còn chưa ra?"
Lời này vừa ra bầu không khí thoải mái lập tức bị phá tan hết.
Chú Lý ngồi trên mặt đất cũng cứng đờ.
Chẳng lẽ rút trúng thanh tre trống thì không được tính, còn phải rút lại lần nữa?
Trần Ngưỡng nín thở lưu ý động tĩnh ở từ đường, vì căng thẳng nên trên trán chảy ra một giọt mồ hôi, chảy về phía thái dương hơi ngứa, anh đưa tay lên lau lung tung mấy cái, đột nhiên thiếu niên đứng bên cạnh anh lấy gậy gõ xuống đất nói.
"Đi thôi."
Trần Ngưỡng nghi hoặc giữ chặt quải trượng của thiếu niên: "Đi đâu?"
"Trở về rửa mặt."
Vương Khoan Hữu nghe thấy giọng nói của thiếu niên, hơi thở của hắn lập tức trở nên thông thuận, hai câu "Đi thôi" và "Trở về rửa mặt" của đối phương so với câu "Thẻ trống" của chú Lý còn làm cho hắn yên tâm hơn nhiều.
Trước đó Vương Khoan Hữu đã kiến thức qua thính giác của thiếu niên nhạy cảm đến mức nào, bây giờ nghe hắn kêu Trần Ngưỡng đi về rửa mặt, điều này rõ ràng thuyết minh cho việc đối phương đã nghe được động tĩnh trong từ đường.
Biết rõ bọn họ đã an toàn.
Vương Khoan Hữu quay người đi theo hai người, sau lưng của hắn đều đã ướt mồ hôi từ lâu, bước chân còn có chút phù phiếm như người đi trong mơ.
Trực giác cũng có lúc không linh nghiệm.
Cảm ơn vì đã không linh nghiệm nhé trực giác.
"Sao một người, hai người đều đi hết vậy, người còn chưa có......"
Trần Tây Song không nhịn được đi theo, nhưng vẫn lưu luyến bước hai bước lùi một bước nói thầm, Tiểu Tương ngắt lời, nói: "Ra rồi."
"Có ai ra đâu." Vương Tiểu Bội một giây trước mới nói xong, giây tiếp theo đã mở to mắt la lên: "Ra rồi ra rồi!"
Lưu Thuận và Trương Quảng Vinh cùng nhau bước ra, trên mặt cả hai người đều toát lên biểu cảm may mắn vì tránh được một kiếp.
Đêm nay không có ai phải chết.
.
Trần Ngưỡng trả lại ba lô cho Vương Khoan Hữu.
"Vẫn là để ở chỗ cậu đi," Vương Khoan Hữu nói, "Ngày mai là ngày cuối cùng, quầy hàng của chúng ta không ở gần nhau, nếu tôi chết khi đang bán đồ ở quầy hàng, ba lô sẽ bị người khác lấy mất."
Loại điềm báo không khỏe đó lại ập đến rồi.
Tựa như Tử Thần tới gõ cửa nhà bạn, nhưng bạn lại không có nhà, tránh được một lần thì lần sau ổng vẫn sẽ tới nữa thôi.
Trần Ngưỡng dở khóc dở cười: "Lỡ người chết là tôi thì sao?"
Vương Khoan Hữu liếc thiếu niên đang ngồi trên giường đất lau nạng, rồi nhìn Trần Ngưỡng cười cười không nói gì.
Trần Ngưỡng thấy Vương Khoan Hữu vẫn đang trong tư thế giao phó di vật, anh đành phải xách theo cái ba lô về lại trên giường đất.
"Anh rửa sạch mặt chưa?" Triều Giản cau mày nhìn anh.
"Đã rửa sạch rồi mà."
Trần Ngưỡng lau mặt, rồi đưa tay tới trước mũi ngửi ngửi, còn có chút tanh.
Tại sao mùi máu của ông chú đó lại nồng nặc như vậy nhỉ?
Triều Giản dùng nạng đẩy Trần Ngưỡng xuống giường đất: "Đi rửa lại một lần nữa."
Trần Ngưỡng: "......"
"Chúng ta hiện tại đang làm nhiệm vụ trong thế giới nhiệm vụ đó, có lệ quỷ, trong đội ngũ lại có lòng người tan rã, bây giờ đâu phải lúc băn khoăn cái này băn khoăn cái kia đâu đúng không, một chút máu thôi mà kệ nó đi."
Triều Giản cất đôi nạng bên giường đất: "Hơn phân nửa đoạn trước đều đang lạc đề."
Trần Ngưỡng: "Đoạn ngắn phía sau thì......"
"Mùi máu tươi gần tôi quá, tôi sẽ không ngủ được."
Trần Ngưỡng nói: "Tôi để sát vào mũi mới ngửi thấy một chút....."
Triều Giản im lặng nhìn hắn, khuôn mặt chẳng có chút biểu tình nào.
"Tôi đi rửa lại lần nữa." Trần Ngưỡng đầu hàng đi múc nước.
Vương Tiểu Bội và Tiểu Tương đều tới bên này, bảy nam hai nữ ở chung một phòng, sẽ không có chuyện ngủ chung giường, giường đất bị chia thành hai phần bởi một cái chậu rửa mặt.
Bóng đèn trong phòng được bật sáng lên, nhưng vẫn mờ mờ ảo ảo, một vài người lúc trước vì quá căng thẳng giờ có thể yên tâm thả lỏng xuống, cơn mệt mỏi bắn ngược lại rất nghiêm trọng, không tới một lúc bọn họ đã khống chế không được cơn mệt mỏi đã lâm vào giấc ngủ say.
Những người còn lại đều không buồn ngủ, nhưng cũng không muốn trò chuyện với nhau, chỉ im lặng nằm đó phát ngốc.
Thí dụ như Trần Ngưỡng.
Anh đang nghĩ tới chú oán của Khương Nhân, đối phương không hề gϊếŧ người một cách tuỳ tiện, người bị gϊếŧ đều là vì phạm vào điều cấm kỵ, dường như đã định ra một bộ nguyên tắc cho bản thân.
Vậy tìm thợ sửa giày, ép ông ta nói ra chuyện của nhà họ Khương có tính là cấm kỵ không?
Có chút mạo hiểm, có nên đánh cược không?
Anh chợt cảm nhận được chân mình tê cứng.
Trần Ngưỡng cảm thấy đó là chân trái của mình nên lau một chút nước bọt lên mí mắt phải.
Thiếu niên không biết đã mở mắt từ lúc nào, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm anh không nói lời nào.
Trần Ngưỡng sợ tới mức da đầu tê rần: "Em gái dạy tôi làm thế."
Triều Giản ghét bỏ nói: "Bẩn muốn chết."
"Tôi bôi là nước bọt của mình chứ có phải của ai đâu mà bẩn." Trần Ngưỡng đấm đấm chân trái, nhỏ giọng nói, "Tôi muốn đi vệ sinh, cậu đi không?"
Triều Giản quay lưng về phía anh.
Trần Ngưỡng còn muốn thử nói động thiếu niên, thì Trần Tây Song bên cạnh đã lăn long lóc bò dậy: "Tôi đi với anh!"
"Tôi muốn đi tiểu." Trần Tây Song kẹp chân vặn vẹo, "Tôi nhịn lâu lắm rồi."
"Ta cũng thế." Lưu Thuận nở nụ cười cộc lốc.
"Trong phòng vẫn còn có hai cô gái đó, mấy người có thể để ý một chút không?" Vương Tiểu Bội đỏ mặt nói.
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi." Trần Tây Song ngượng ngùng liên tục nói xin lỗi.
Ba chữ này như xuyên qua dây thần kinh mỏng manh của Vương Tiểu Bội, cô ta cảm thấy Trần Tây Song đang cố ý, biết cô ta sợ còn nói ra, không có lòng tốt.
Trần Tây Song không biết Vương Tiểu Bội nghĩ gì, hắn leo nhanh xuống giường đi theo Trần Ngưỡng và Lưu Thuận.
Lúc ba người đi tới cửa, Vương Khoan Hữu lâm thời nhập bọn.
Trần Ngưỡng quay đầu lại nhìn, trong lòng nghĩ, đi xả lũ bàng quang thôi mà trận địa lớn như vậy, lúc ra khỏi cửa anh dừng một chút, rồi đi ngược trở về hỏi cộng sự.
"Cậu thực sự không đi hả?"
"Không đi." Triều Giản nhắm mắt lại, "Xả xong thì về nhanh."
Trần Ngưỡng cảm thấy cạn lời, hơn nửa đêm rồi, xả xong không về còn có thể ở đấy làm gì.
.
Nhà xí ở phía nam, bốn người Trần Ngưỡng cầm điện thoại di động soi đường, cách đó không xa có thể nhìn thấy một quầng sáng màu đỏ.
Đèn lồng vẫn luôn sáng, chợ không hề tạm nghỉ.
Trên mặt Trần Ngưỡng chợt lạnh, anh duỗi tay ra sờ, là một mảnh cánh hoa.
Còn là đào hoa.
Trong thôn có rất nhiều cây đào, hoa nở đến rất đẹp.
"Gần đến tháng tư rồi ư." Trần Ngưỡng ném cánh hoa đi, có cảm giác mà nói một câu.
"Ừ, sắp đến tháng tư rồi."
Lưu Thuận hỏi bọn hỏi họ có hút thuốc không, Trần Ngưỡng muốn một điếu.
"Mọi người đi nhanh lên một chút có được không." Trần Tây Song ở phía trước thúc giục, "Tôi sắp tè luôn trong quần rồi nè!"
Trần Ngưỡng cầm điếu thuốc, giữa môi tản ra một tầng khói: "Vậy cậu đi trước đi, rẽ một khúc cua là tới."
"Tôi không dám." Trần Tây Song thật sự muốn tiểu ra quần rồi, hắn nóng nảy kéo Trần Ngưỡng chạy đi.
Trần Ngưỡng cũng không giãy ra, để đứa trẻ này kéo anh vào nhà xí.
"Anh tốt tính thật đó." Trần Tây Song ngậm điện thoại vào miệng, dùng hai tay cởϊ qυầи, giọng nói mắc cở kẹp trong tiếng ầm ĩ, "Đổi thành người khác, tôi cũng không dám kéo."
Trần Ngưỡng cắn điếu thuốc, cổ họng chấn động: "Cậu lo mà tiểu nhanh đi."
Bên ngoài có thêm hai ánh sáng, là Vương Khoan Hữu và Lưu Thuận bước vào, cả hai đều nhìn sang Trần Tây Song.
Thuần tuý mà nói thì hành động này chỉ là một động thái trong tiềm thức.
Hai từ "Song tính" quả thật lật đổ tri thức của bọn họ, càng muốn bỏ qua nó, thì nó lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Trần Tây Song căng thẳng không thể đi tiểu được nữa: "Đừng nhìn tôi."
"Chúng tôi không nhìn." Vương Khoan Hữu tắt đi đèn pin di động.
Giọng của Trần Tây Song lại vang lên.
"Các người đừng nhìn tôi."
Giọng nói y đều đều, không có chút dao động, điếu thuốc trong miệng của Trần Ngưỡng trực tiếp rơi xuống đất.
Vương Khoan Hữu và Lưu Thuận cũng nhận ra có điều không ổn rồi, chiếc quần được kéo xuống một nửa bị kẹt ở đó, cơ thể của cả hai đều cứng đơ.
"Các người đừng nhìn tôi."
Trần Tây Song khẽ nức nở, nhỏ giọng cầu xin: "Các người đừng nhìn tôi... đừng nhìn tôi mà..... "
"Cầu xin các người đừng nhìn tôi......."
"Đừng nhìn tôi...... Làm ơn đừng nhìn tôi......"
Giọng nói y đã trở nên hoảng loạn và tràn ngập thống khổ.
Trần Ngưỡng muốn chạy trốn, nhưng anh biết nếu chạy trốn nhất định sẽ chết, vì vậy anh chỉ có thể lấy hết can đảm để chạm vào Trần Tây Song.
Lạnh băng đến tận xương, còn có một chút dinh dính.
Trần Ngưỡng ép mình không được não bổ, anh vỗ vỗ cánh tay của Trần Tây Sông nói: "Không sao đâu......"
Cánh tay dưới lòng bàn tay anh run lên.
Trần Ngưỡng cũng đang run rẩy, anh nuốt nước bọt một cách khó khăn rồi nói tiếp: "Khương Nhân, chúng ta đi ra ngoài thôi."
Vương Khoan Hữu và Lưu Thuận vội vàng nói theo.
"Ừ, đi ra ngoài thôi, nhà xí cũng đâu có thơm tho gì."
Câu trả lời cho bọn họ chính là sự im lặng tĩnh mịch.
Ngay khi Trần Ngưỡng cảm thấy mình sắp (lạnh, ngủm) rồi, Trần Tây Song đã đi ra ngoài.
Anh và hai người kia tiểu còn chưa kịp tiểu đã vội vàng đi theo y.
Trần Ngưỡng đuổi theo ra ngoài nhưng chỉ dám đứng ở phía sau Trần Tây Song không xa, anh còn thở hổn mấy hơi.
Xem ra năm đó vào lúc này, Khương Nhân đi nhà xí bị bắt nạt, chả có ai người nào giúp hắn.
Trần Ngưỡng nhớ rõ Khương Nhân đến ngôi nhà tranh nhỏ vào khoảng chín giờ, lúc này mới hơn 1 giờ sáng, điểm này cho thấy bí mật về thân thể của hắn được truyền ra trong khoảng thời gian này.
Đã muộn thế này rồi, Khương Nhân mới lén lút một mình đi vệ sinh, nhưng nào biết sẽ có người ngồi canh ở bên ngoài, chỉ vì muốn đùa bỡn trêu chọc hắn.
Họp chợ thật náo nhiệt, cũng sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng vào lúc vô cùng náo nhiệt thế này chỉ mang đến sự dày vò và nổi kinh hoàng nhất cho Khương Nhân, bắt hắn phải trải qua một lần lại một lần, lỡ gϊếŧ người rồi chôn xác kinh hoảng, bị bắt nạt bị vũ nhục, tuyệt vọng đến sụp đổ......
Khương Nhân rõ ràng là đang biến tướng tự làm hại bản thân, đồng thời cũng đang làm oán khí của mình gia tăng lên.
Có lẽ lúc hắn mới chết chỉ là một cô hồn dã quỷ bình thường, nguyên nhân chính là vì làm như thế mới biến thành lệ quỷ.
Trần Ngưỡng nhìn Vương Khoan Hữu và Lưu Thuận, bây giờ phải làm sao đây?
Quỷ khí nồng nặc như vậy làm Lưu Thuận sợ tới hết muốn đi tiểu luôn, ông ta hòa khí đề nghị: "Đã khuya quá rồi, chúng ta trở về thôi."
Trần Tây Song im re.
Lưu Thuận không dám nói câu thứ hai, ông ta nhường hai người trẻ tuổi tới.
Trần Ngưỡng lắc đầu với Vương Khoan Hữu, anh đã dùng hết dũng khí lúc trong nhà xí rồi, bây giờ đã thật sự không được.
Vương Khoan Hữu đang suy nghĩ phải nói gì hay làm gì vào lúc này đây, thì Trần Tây Song đang đưa lưng về phía bọn họ đã quay đầu lại, rồi dùng khuôn mặt xanh trắng của cậu ta nói: "Tôi muốn đi dạo."
"Vậy...... Chúng ta đi thôi."
Đi dạo cùng lệ quỷ, quả thật đi qua nơi nào đều có cảm giác âm trầm khủng bố.
Hai tay Trần Ngưỡng đều đút vào túi quần, tay trái cầm điện thoại di động không có tín hiệu, tay phải cầm viên bơ sữa, hai thứ này giống như phụ tá đắc lực của anh vậy, giữ ở giữa các ngón tay làm anh có chút cảm giác an toàn.
Vương Khoan Hữu và Lưu Thuận đi ở hai bên cạnh anh, ba người đi thành một hàng, một đường này không biết có chạm vào cấm kỵ gì hay không, cả ba đều cảm thấy như đang đi trên băng mỏng.
Trần Tây Song không quay đầu lại, hắn dường như có nơi muốn tới, rồi lại giống như người đã lâu không về, rốt cuộc đã quay về một chuyến, nên tuỳ tiện đi dạo một vòng.
"Hoa đào đang nở."
Trần Tây Song phát ra tiếng nói không có cảm xúc.
Lời này phải tiếp xuống thế nào đây? Muốn tiếp thế nào, hay là không tiếp thì tốt hơn? Đầu óc Trần Ngưỡng nhanh chóng xoay chuyển.
"Đã đến tháng hoa nở." Trần Ngưỡng nghe thấy tiếng nói run rẩy của bản thân mình.
"Ừ, đến tháng hoa nở rồi." Trần Tây Song đi tới chỗ một thân cây, rồi đi lướt qua nó không hề dừng lại.
Trần Ngưỡng dùng gương mặt như người sắp chết đón nhận ánh mắt của Vương Khoan Hữu và Lưu Thuận, anh nhìn thấy sự tán dương trong mắt bọn họ đều đã ngưng đọng lại.
Trần Ngưỡng hiện tại rất hối hận, vô cùng hối hận, lũ còn chưa có xả, thế mà giờ còn phải cùng lệ quỷ đi dạo khắp thôn.
May mắn duy nhất hiện tại chính là quỷ nam nhập vào người đồng đội của anh, chứ không phải nữ quỷ với mái tóc dài che mặt.
Hy vọng có thể sống sót trở về gặp Triều Giản.
Trần Tây Song chỉ nói một câu đó rồi không mở miệng thêm lần nào nữa, hắn đi được đi một lúc trong thôn rồi đột nhiên dừng lại trước cửa sổ của một ngôi nhà.
Đó là nơi sinh sống của thôn trưởng.
Trần Ngưỡng nháy mắt ra hiệu với Vương Khoan Hữu và Lưu Thuận, Khương Nhân sẽ không vô duyên vô cớ đi đến đây.
Có lẽ năm đó hắn đã tới để tìm thôn trưởng, muốn đối phương giúp mình chủ trì công đạo gì đó vv.
Trần Tây Song lặng lẽ đứng ngoài cửa sổ, vẫn đứng im ở đó không nhúc nhích.
Cửa sổ đó nửa mở, người bên trong dường như đang ngủ rất say, không hề cảm nhận được ngoài cửa sổ có người đang đứng.
Gió đột nhiên từ đâu thổi tới, cổ áo khoác của Trần Ngưỡng bị thổi đến rụt vào trong cổ, làm anh vừa ngứa lại vừa lạnh, anh nhịn không được rùng mình một cái, nhưng tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng trước mặt không chớp mắt.
"Chú ba."
Trần Tây Song bỗng nhiên gọi một tiếng.
Bên trong cửa sổ tối om không có chút tiếng động.
Trần Tây Song đến gần hơn một chút, chống hai tay lên, nửa người dựa vào cửa sổ.
"Chú ba, là con đây."
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Trần Tây Song duỗi thẳng đầu vào cửa sổ.
Đầu ngón tay Trần Ngưỡng bị hình ảnh này kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ đến tê rần, thôn trưởng cũng là họ Khương?
Trong phòng bỗng truyền ra tiếng chửi rủa, tiếp theo có vật gì đó bị ném tới trước cửa sổ, "Phanh" một tiếng đập vào đầu Trần Tây Song.
Vật đó là một cái lọ bằng sứ.
Đầu Trần Tây Song bị đập bể một lỗ, hắn cũng không phát ra kêu thảm thiết, chỉ mềm nhũn ngã xuống đất.
"Hẳn là đã đi rồi." Vương Khoan Hữu bước tới.
Hắn vừa bước tới thì Trần Tây Song trên mặt đất đột nhiên mở to mắt, Vương Khoan Hữu bị giật mình trực tiếp vứt đi tu dưỡng của bản thân thốt ra một câu thô tục.
Trần Tây Song đột nhiên bị mắng thì ngu người, hắn nhìn xung quanh thì lại càng bối rối: "Chẳng phải tôi đang đi tiểu à, sao tự nhiên lại nằm ở đây thế?"
"......"
"Tôi bị nhập vào người phải không?" Trần Tây Song run rẩy bò dậy, đột nhiên có một gương mặt người từ trong cửa sổ lú ra.
"Sao mấy người lại ở đây?"
Trong phòng không phải là trưởng thôn, mà là người sửa giày.
Chiếc lọ sứ dưới cửa sổ không còn nữa, vết thương trên đầu của Trần Tây Song thì vẫn còn nguyên đó.
Trần Ngưỡng phỏng đoán năm đó Khương Nhân cho rằng chú ba là người đối với mình tốt nhất trong những người họ mang Khương, cho nên muốn tìm chú ba che chở, rất có khả năng còn vì muốn nhờ đối phương mang theo mình khi ông rời chợ ra khỏi thôn vào ngày mai.
Không ngờ tới chú ba của hắn chỉ vì không kiên nhẫn mà dùng chiếc lọ bằng sứ đập vào đầu hắn.
Trần Ngưỡng đè lại cánh cửa sổ sắp đóng: "Tới cũng tới rồi, chú ba, chúng ta tâm sự chút đi."
Khi người thợ sửa giày nghe thấy Trần Ngưỡng gọi chú ba, biểu tình trên khuôn mặt thô ráp kia đột nhiên thay đổi: "Không có gì để nói, tôi với mấy người vốn không thân cũng chả quen."
"Chú không quen mấy người họ, nhưng quen cháu mà." Trần Ngưỡng nói, "Chú và cháu bày quán cạnh nhau suốt hai ngày còn gì."
Người thợ sửa giày định đóng cửa sổ lại làm lơ bọn họ, Trần Ngưỡng thấy ông ta không chịu thương lượng thì trực tiếp nện một cú thật mạnh làm gãy luôn nửa bên cánh cửa còn lại.
Vì vậy mà bốn người Trần Ngưỡng không cần vòng qua cửa chính đi vào nữa, trực tiếp nhảy từ cửa sổ vào.
Thợ sửa giày dùng sắc mặt mẹ mình mới chết để chiêu đãi đám người Trần Ngưỡng, đặc biệt là Trần Tây Song, ánh mắt ông ta nhìn qua như vừa hận vừa sợ.
Trần Tây Song che lại cái trán đang đổ máu của mình rụt sang một bên.
"Chú ba......"
Trần Ngưỡng vừa mở miệng đã ăn mắng, thợ sửa giày lúc này cùng khi trên chợ cứ như hai người khác nhau, chỉ thấy ông ta đi tới đi lui trong phòng, thở ra hơi thở thô vừa bệnh trạng.
"Đừng có gọi tôi như vậy!" Người sửa giày lặp lại một lần.
Trần Ngưỡng trấn an nói: "Chú ngồi xuống trước đã."
Lưu Thuận dựa vào cửa, Vương Khoan Hữu ở bên cửa sổ, coi như đã chặn hết đường thoát của ông ta.
Đã phát triển tới nước này rồi, bọn họ đành liều một phen đánh cược sinh tử cùng với Trần Ngưỡng vậy, hy vọng tìm tới chú ba của Khương Nhân không bị nhận định thành trái với quy tắc.
Người thợ sửa giày không được Trần Ngưỡng trấn an chút nào, ông ta vẫn cứ không ngừng đi vòng quanh trong phòng, đôi mắt đỏ ngầu luôn đảo qua đảo lại, khi thì nhìn dưới gầm giường, khi thì nhìn xà nhà trên đầu, rồi lại nhìn bức tường đất, trông ông ta rất giống mấy người bị bệnh thần kinh.
Trần Ngưỡng ngửi thấy mùi đánh giày trên người ông ta, nói: "Chú ba, hoá ra chú cũng là người họ Khương, thế thì tại sao lại từ nơi khác trở về để họp chợ, bày một sạp sửa giày, còn không về nhà mình ở, mà lại đi ở trong nhà của bạn cũ là thôn trưởng thế?"
Người thợ sửa giày vẫn tiếp tục đi tới đi lui như cũ, thái độ giống như mấy người trong chợ, cứ như không hề nghe thấy anh đang nói gì.
Vương Khoan Hữu dùng ánh mắt ngăn lại Trần Ngưỡng đang muốn hỏi tiếp, không thể luôn để một người hỏi thế được.
Làm vậy quá nguy hiểm, cũng không công bằng.
Vương Khoan Hữu điều chỉnh lại hơi thở của bản thân rồi đặt câu hỏi then chốt nhất: "Tại sao nhà họ Khương lại muốn đạt được 1500 đồng tiền lợi nhuận trong vòng ba ngày hợp chợ?"
"Rốt cuộc hàm nghĩa phía sau 1500 đồng tiền lợi nhuận này là gì?"
Thợ sửa giày vẫn luôn đi đi lại lại nãy giờ đột ngột dừng lại, dùng ánh mắt đỏ ngầu trừng thẳng vào hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất