Chương 79: Gặp Lại Chó Điên (1)
Tác giả: Tây Tây Đặc
"Chúng ta đi S đại lấy thẻ ngân hàng của Trần Tây Song trước."
Trần Ngưỡng đánh tay lái: "Hồi trước tôi từng đi qua đại học S, con phố phía sau trường học cũng được xem như một địa điểm náo nhiệt đứng đầu Thanh Thành, ở đó có một tiệm bún huyết vịt ăn rất ngon, hiện tại không biết có còn bán hay không......"
Anh đột nhiên im bặt.
Không đúng, Trần Tây Song không còn tồn tại, S đại đã không có người này.
Thế thì đâu còn thẻ ngân hàng nữa.
Trần Ngưỡng đậu xe sang bên đường, quay đầu nhìn thiếu niên ngồi trên ghế phụ.
Triều Giản lướt di động: "Muốn đi thì cứ đi."
"Vậy chúng ta đi một chuyến tới đó xem thử." Trần Ngưỡng thở ra một hơi, anh muốn biết có người nào đổi một cái tên khác thay thế Trần Tây Song hay không.
Xe chạy ra khỏi khu dân cư, đi qua phố cổ, tình hình giao thông dần dần mở rộng.
Trong tiếng hướng dẫn chỉ đường trong trẻo, Trần Ngưỡng chạy xe tới trường đại học S, mọi chuyện ở thôn Lão Tập vẫn còn vang vọng ở trong đầu anh, tuy đã trở về thế giới thật nhưng loại cảm giác sợ hãi vẫn còn đọng lại như cũ.
Đợt thanh lý bình quân đầu người cuối cùng là một trải nghiệm ly kỳ nhất từ trước đến này mà anh phải trải qua, tim đập như muốn dừng lại, kịch liệt, dồn dập, một cảm giác cực kì khó tả.
Thu nhập trong ba ngày quyết định sự sống và cái chết.
Cho dù Trần Tây Song không bị Khương Nhân quấn lấy thì cậu ta cũng sống không được, bởi vì cậu ta chỉ kiếm được hơn 200 đồng, không phải mắc kẹt ở phần của Vương Tiểu Bội, chính là mắc kẹt ở phần của Vương Khoan Hữu, đi không đến cuối cùng.
Trần Ngưỡng lại nghĩ tới tân binh Tiền Tần, trước gạt tác phong xử sự của hắn sang một bên không nói, bọn họ có thể tránh đi lần thứ ba bái tổ, là nhờ đối phương phát hiện ra lỗ hổng.
Nếu như tránh không được, theo tính toán của quy tắc, khả năng Khương Đại gút được thăm trống là bằng 0, vậy thì người bán đi tài sản dòng tộc sẽ có rất nhiều.
Nhân số đột nhiên giảm mạnh, số tiền bình quân đầu người sẽ tăng lên ở một mức độ khủng khϊếp mà tất cả bọn họ đều sẽ không sống được.
Phía sau mỗi cái tử cục đều cất giấu một con đường sống.
Cái gọi là quy tắc lồng quy tắc.
Trần Ngưỡng không thích trò [trốn thoát khỏi mật thất], hồi còn đi học anh cũng không chơi qua lần nào, giải mật mã không phải là sở trường của anh, nghĩ tới việc phải giải mã này đó thôi là đã thấy đau não rồi.
Nhờ có cộng sự.
Mỗi khi đối phương có manh mối cũng sẽ không trực tiếp nói cho anh biết, mà lại luôn để cho anh tự mình đi tìm kiếm.
Nhiều lắm thì lúc thấy anh quá mơ hồ, đi nhầm đường sẽ kịp thời kéo anh trở về, rồi từ bi đưa ra các gợi ý và dẫn dắt.
Không trực tiếp nói đáp án cho học sinh ..... Đều là những giáo viên giỏi.
Trần Ngưỡng nghiến răng nghĩ.
Khi xe dừng ở ngã tư, Trần Ngưỡng siết cổ tay, dựa vào tay lái để quan sát người đi bộ qua đường.
Thế giới nhiệm vụ có các quy tắc, luật lệ và mệnh lệnh, thế giới thực cũng có.
"Cậu nói xem, có thể nào mỗi lần chúng ta tiến vào thế giới nhiệm vụ đều là bối cảnh của cùng một thế giới không, chỉ là được quy tắc phân bố ra từng khu vực khác nhau."
Trần Ngưỡng thò tay vào trong túi quần sờ thẻ thân phận.
Nếu trong thời gian làm nhiệm vụ có thể rời khỏi nơi làm nhiệm vụ thì tốt biết mấy, nói không chừng có thể tìm được manh mối.
Trần Ngưỡng thình lình nghĩ tới cầu Tam Liên trong quyển tạp chí ở nhà ga, bên trong quyển tạp chí có một nơi mà cầu Tam Liên ở thế giới thực không có.
Mối liên hệ giữa thế giới nhiệm vụ và thế giới thực là gì ......
"Tin tin --"
Suy nghĩ của Trần Ngưỡng bị cắt ngang bởi tiếng còi xe, anh khởi động xe rời đi, dư quang quét qua người thiếu niên bên cạnh, toàn bộ hành trình đối phương đều ở lướt di động.
Vị này như vậy khiến anh không tài nào hỏi chuyện được.
Cánh cửa vẫn luôn đóng chặt trong lòng thiếu niên kia, hiện tại đã có chút dấu hiệu dần dần hé mở, nhưng tốc độ mở ra lại chậm đến mức kinh ngạc, không giống như Trần Ngưỡng, ổ khóa trên cửa không biết rơi xuống từ lúc nào, cũng không thể điều khiển được nó mở ra bên ngoài, muốn khép lại đều không khép được.
Có vài lần anh thiếu chút nữa đã nói ra chuyện số thẻ thân phận.
Cũng may loại hiện tượng không khoa học này chỉ giới hạn xuất hiện khi anh ở trước mặt cộng sự, đối với những người khác sẽ không như vậy.
Trần Ngưỡng gõ vô lăng vang lên lạch cạch, ngẫm lại thì, mỗi khi cùng vị bên cạnh này đơn độc ở chung một chỗ, anh đều sẽ nói nhiều hơn.
Khi ở cùng với những người khác anh cảm thấy mình chẳng có lời gì muốn nói.
"Lái cho đàng hoàng."
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp, trên mặt Trần Ngưỡng lộ ra vẻ chột dạ vì bị bắt quả tang, anh ho khan một tiếng nói: "Đang lái nè."
Triều Giản cười lạnh.
Trần Ngưỡng có loại cảm giác như dẫn trẻ con đi ra ngoài chơi, anh vô thức cầm lấy mấy viên bơ sữa ném qua: "Sắp tới rồi."
"Lúc lái xe đừng nghĩ ngợi lung tung, đừng phân tâm." Triều Giản đếm bơ sữa nói, "Nguy hiểm."
Trần Ngưỡng mím khóe miệng: "Tôi biết, tôi sẽ không như vậy nữa."
Trong xe yên tĩnh thẳng đến khi xe chạy vào trường đại học S, Trần Ngưỡng mới mở miệng.
"Tôi đi tìm người hỏi ký túc xá khoa Hóa học ở đâu."
Trần Ngưỡng xuống xe, không yên tâm bám ở cửa xe dặn dò một câu: "Cậu đừng xuống, tôi đi một lát rồi sẽ quay lại ngay."
{ôi ôi thương em}
Lúc nói ra nửa câu sau, anh không có chú ý tới đồng tử của thiếu niên mơ hồ như co rụt lại.
Một câu "Đi một lát rồi sẽ quay lại ngay" mấy chữ bình thường thưa thớt, thường thường đều là thuận miệng nói ra.
Nhưng nó cũng là một lời hứa hẹn.
Nhiều khi lời hứa này sẽ biến thành lời chia tay cuối cùng.
Cái người nói đi một lát rồi quay lại ngày kia, sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Trần Ngưỡng hỏi xong đáp án trở về trong xe, mẫn cảm phát hiện áp suất trong xe quá thấp, anh nhìn về phía thiếu niên ở trung tâm dòng khí lạnh.
"Làm sao vậy?"
Thiếu niên đang ngẩn người, cả người tĩnh mịch.
Trần Ngưỡng nghiêng người về phía trước, quan tâm hỏi: "Triều Giản?"
Mí mắt rũ xuống của thiếu niên nâng lên, ánh mắt âm u ướt lạnh dán chặt vào khuôn mặt anh, không có biểu tình cũng không có phản ứng.
"Về rồi."
Đã một đoạn thời gian Trần Ngưỡng không thấy thiếu niên khác thường như thế này nữa, anh nuốt nuốt nước miếng hỏi:
"Cậu không sao chứ?"
Các ngón tay đang siết chặt lọ thuốc của Triều Giản buông lỏng ra: "Ừ, không sao."
Trần Ngưỡng nhìn bình thuốc trong tay thiếu niên, không hỏi nhiều chỉ lái xe đến ký túc xá.
Trần Tây Song sống ở phòng 605.
Trần Ngưỡng rất thuận lợi gõ cửa liền mở, cười hỏi: "Xin chào bạn học, xin hỏi Trần Tây Song có ở đây không?"
Nam sinh không hiểu ra sao nói: "Tìm nhầm đi, phòng 605 không có người này."
Sự phát triển này nằm trong dự đoán của Trần Ngưỡng, anh bày ra vẻ nghi hoặc: "Không có hả? Họ Trần, Tây của đông tây nam bắc, Song của đường thẳng song song ấy."
Nam sinh lắc đầu.
Trần Ngưỡng nói: "Kí túc xá nam khoa Hóa còn có tòa nhà nào khác không?"
Nam sinh rất tốt tính, vẫn kiên nhẫn trả lời anh: "Không có, chỉ có một tòa này thôi, người anh muốn tìm có phải là ở phòng 505? Hoặc là ở 603604 không?"
"Ấy, không phải, 603604 đều học cùng lớp với tôi, lớp chúng ta không có ai tên là Trần Tây Song cả."
Trần Ngưỡng quay mặt nhìn xem Triều Giản, bộ dáng mờ mịt như muốn nói "Tại sao lại như vậy".
Nam sinh nhìn vị đang đứng sau lưng soái ca, trời má vóc dáng cũng cao quá rồi đó, học sinh trường nào đây? Mặt bị khẩu trang che lại, tàn một chân, làm sao thoạt nhìn như vẫn rất khó ăn vậy nhỉ.
Trần Ngưỡng nói: "Bạn học, chúng tôi chắc chắn không tìm nhầm, khẳng định là phòng 605."
"Vậy thì kỳ lạ à nha, tôi thật sự chưa từng nghe qua cái tên Trần Tây Song này, ký túc xá của chúng tôi chỉ có ba người, đều đang có mặt, không tin anh cứ hỏi bọn họ."
Nam sinh quay đầu cất giọng réo: "Thằng hai, Thằng ba, mau ra tiếp khách......"
Nói một tới nữa mới phanh gấp, nam sinh không cẩn thận cắn trúng đầu lưỡi, hắn đau đến che miệng còn "ui da" một tiếng: "Ngại ghê, anh em chúng tôi thường hay đùa như thế, quen rồi nên lỡ mồm, xin lỗi ha."
Trần Ngưỡng hiểu ý cười cười.
Trái tim non nớt của nam sinh xôn xao nhảy lên thình thịch, vị ca ca này thật là ôn nhu, cười rộ lên càng là soái đến mềm chân, chẳng lẽ tình yêu của đời mình đã đến rồi......
Đột nhiên cậu ta cảm nhận được một ánh mắt hung ác nham hiểm dán lên người mình.
Lớn lên cũng không tệ lắm nam sinh nhướng mày, huyết khí phương cương chống lại, trong mắt có khiêu khích cùng khinh thường.
Triều Giản dùng một tay chống nạng, tay kia giơ lên kéo khẩu trang xuống.
Nam sinh: "......"
Thua con mẹ nó rồi.
Tội cho chú chim tình yêu, vừa bay qua đã sẩy chân ngã chết.
Ngày này sang năm tao sẽ làm giỗ cho mày.
Hai người còn lại ở trong ký túc xá đang gõ bàn phím, còn chưa kịp đi ra, nam sinh đã mở rộng cửa, để cho Trần Ngưỡng tự mình xem.
Trần Ngưỡng thuận thế nhìn vào trong, ánh mắt nhìn chằm chằm giường tầng bên cửa.
Dựa theo lời Trần Tây Song nói, đó là giường của cậu ta.
Trên đó bây giờ để đầy những thứ lộn xộn.
Trần Ngưỡng tìm được bàn máy tính của Trần Tây Song, phát hiện cửa tủ cùng ngăn kéo đều mở, bên trong cũng là đồ linh tinh, lộn xộn nhồi nhét đến đầy ấp.
Toàn bộ ký túc xá chỉ có dấu vết sinh hoạt của ba người.
Trần Tây Song chết trong thế giới nhiệm vụ, không có ai đổi tên thay thế cuộc sống của cậu ta ở thế giới thực.
Chuyện này cũng giống như kết cục của những nhiệm vụ giả mà Võ Ngọc đã nói, cô ấy không hề giấu giếm điều gì.
Trần Ngưỡng xin lỗi nói: "Có lẽ thật là do tôi nhầm lẫn rồi."
"Không sao." Nam sinh dựa vào cửa ký túc xá, "Trần Tây Song là người rất quan trọng với anh phải không, nếu không thì anh đưa số điện thoại của mình cho tôi đi, chờ tôi hỏi thăm ra kết quả sẽ lập tức liên hệ với anh."
Trần Ngưỡng nói không cần, anh xoay người đi về phía hành lang, anh còn thuận tiện nắm lấy tay Triều Giản kéo đi.
Phía sau truyền đến giọng nam sinh la to: "Tôi có thể giúp anh gửi một bài đăng lên diễn đàn của trường để hỏi!"
Bước chân Trần Ngưỡng hơi dừng.
Quên đi, cho dù tìm được Trần Tây Song, người đó cũng chỉ là trùng tên trùng họ mà thôi.
Nam sinh đuổi theo, nhiệt tình nói: "Soái ca, em trai anh hình như không tiện xuống lầu, Anh có muốn tôi giúp anh đỡ cậu ấy đi xuống không?"
Trần Ngưỡng nhìn mặt cậu ta, lại nhìn Triều Giản.
Hai người trạc tuổi nhau, một người tràn đầy sức sống thanh xuân, một người lại như vũng nước đọng, chỉ trong những trường hợp hiếm hoi mới có thể lộ ra một chút cảm giác mà thiếu niên nên có.
Thấy Triều Giản muốn trống nạng đi xuống lầu, Trần Ngưỡng lập tức giữ chặt hắn lại.
Lên núi thì dễ, xuống núi mới khó, lỡ ngã xuống thì toi mạng.
Trần Ngưỡng cõng Triều Giản lên đi xuống một bậc thang lầu, cảm nhận được tầm mắt đơn thuần sạch sẽ ở phía sau vẫn còn, anh bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Cậu có thích chơi mấy loại trò chơi sinh tồn hay trốn khỏi mật thất này đó không?"
Nam sinh trợn mắt nói dối: "Rất thích, thể loại trò chơi nào kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ tôi cũng thích hết."
"Mấy loại trò chơi đó có thể chơi nhiều một chút, phim hồi hộp, trinh thám, phim kinh dị, huyết tinh bạo lực, cũng đều có thể xem, dù sao thì có xem đều đỡ hơn không xem."
Tiếng nói lẩm bẩm của Trần Ngưỡng vang lên trong hành lang.
Nam sinh nghe mà không hiểu ra sao, anh đẹp trai này kì lạ ghê.
Ùi, mấy loại trò chơi sinh tồn bộ thú vị lắm hả ta? Lát tải vài loại về chơi thử coi sao.
.
Không lâu sau, Trần Ngưỡng ngồi đối mặt với Triều Giản trong một cửa tiệm nhỏ sau phố S đại, ở giữa là chai lọ đựng gia vị, hộp đựng đũa, hộp khăn giấy, menu và hai cốc nước.
Trần Ngưỡng nói: "Tôi không có gì muốn ăn, cậu thì sao, muốn ăn món gì?"
"Tôi không đói."
Trần Ngưỡng: "...... Vậy cậu muốn tôi đưa cậu đến đây làm gì?"
Triều Giản: : "Gọi một tô."
Trần Ngưỡng vẫy tay gọi nhân viên cửa tiệm: "Chúng tôi muốn một phần bún huyết vịt."
Nhân viên cửa tiệm dừng động tác lau bàn lại, ánh mắt lập tức trở nên có chút vi diệu: "Một phần?"
Trần Ngưỡng: "Ừ, một phần."
Nhân viên cửa tiệm đặt cốc nước trở lại vị trí cũ: "Tô lớn, hay tô nhỏ?"
Trần Ngưỡng hỏi Triều Giản: "Cậu nói đi?"
Triều Giản: "Tô lớn."
Trần Ngưỡng nhìn cô nhân viên đang ngây ngốc.
Nhân viên cửa tiệm hoàn hồn lại, giương giọng hét to: "Bún huyết vịt tô lớn, một phần!"
Một tiếng này vừa ra, những người khác trong cửa tiệm dường như ngửi thấy mùi gì đó, đang ăn, chờ ăn, ăn xong rồi, đều quay cổ nhìn về phía Trần Ngưỡng và Triều Giản.
Trần Ngưỡng không hiểu gì.
Triều Giản đưa điện thoại cho anh: "Trò chơi mới, trốn thoát khỏi mật thất."
Sự chú ý của Trần Ngưỡng tức khắc bị kéo đi.
Thật sự sợ cái gì là tới cái đó, trên đường Trần Ngưỡng còn nghĩ về cái trò trốn thoát khỏi mật thất này, không qua được bao lâu anh đã phải thao tác nhân vật hoạt hình ở trong mật thất tìm chìa khoá rồi.
Mật thất nhìn sơ qua một cái đã thấy hết không sót gì, cảm giác sẽ rất dễ dàng tìm thấy chìa khoá.
Nào có dễ ăn như vậy.
Bún huyết vịt đã được mang lại, Trần Ngưỡng vẫn còn ở trong mật thất đảo quanh, tế bào não kết bè kết đội tự sát.
"Trò chơi này bị lỗi rồi đúng không?" Trần Ngưỡng chơi đến sứt đầu mẻ trán.
Triều Giản tháo xuống khẩu trang đặt sang một bên, lập tức có rất nhiều tầm mắt đổ dồn lại đây, hắn làm như không nhìn thấy bẻ ra đôi đũa dùng một lần, bước đầu tiên là vớt hết đống rau thơm trên bề mặt ra.
Bước thứ hai là lựa đậu phộng để qua một bên.
Đồ ăn không ngon vớt bỏ, đồ ăn ngon thì để qua một bên trước, chừa lại gần cuối mới từ từ ăn.
Ý chí của Trần Ngưỡng đều chết ở trong mật thất, bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy hành động như trẻ còn của Triều Giản mới vừa lộ ra, anh bấm phím điện thoại điều khiển nhân vật hoạt hình đã biến thành thi thể nằm sấp trong mật thất dậy.
"Rốt cuộc chìa khóa được giấu ở đâu, chỗ có thể tìm tôi đều tìm hết rồi, cái trò chơi này ngoại trừ bị lỗi ra thì tôi không nghĩ ra khả năng nào khác."
Triều Giản chậm rãi nói: "Tôi đã tìm thấy chìa khóa trong năm giây."
Trần Ngưỡng: "......"
"Xem ra là tại mặt tôi xấu." Trần Ngưỡng nói.
Triều Giản cau mày: "Ngu ngốc chính là ngu ngốc, đừng có ném nồi cho mặt của anh."
Trần Ngưỡng sững sờ, trong phút chốc hứng khởi lên tò mò hỏi: "Ở trong mắt của cậu, tôi cũng là đồ xấu xí hả?"
Triều Giản cúi đầu ăn bún huyết vịt.
Chờ một hồi cũng không đợi được đáp án, Trần Ngưỡng biết đề tài này cứ như vậy bị chém ngang , anh bĩu môi, tám phần là phải chứ gì.
Đối với vị thiếu niên này mà nói, cả thế giới đều là đồ xấu xí, làm sao anh có thể là ngoại lệ được.
Thầy Triều sẽ không nói thẳng ra chỗ giấu chìa khóa, chỉ là nói cho học sinh ngốc biết, trò chơi không có bug, là đầu óc của ngươi có bug.
Trần Ngưỡng nằm sấp ở trên bàn, không có bug, vậy chẳng khác nào chặn mất đường lui của anh, làm anh mất đi cái cớ lười biếng tốt nhất, nhìn thiếu niên đối diện, anh đành phải ôm tâm lý đào vong điều tra lại một lần nữa.
Lần này không bao lâu đã qua cửa.
Trên bàn làm việc đặt một bó hoa hồng lớn, vừa mới bắt đầu chơi Trần Ngưỡng đã kiểm tra qua, lại bỏ sót mấy lá cây cuốn lên.
Chìa khoá được giấu ở bên trong.
Rất nhỏ gọn.
Quả nhiên bất kể là trò chơi, hay là thế giới nhiệm vụ, người lập trình đều thích đùa giỡn với tư duy cố định của mọi người, luôn thích giấu manh mối ở những nơi dễ bị bỏ qua nhất.
Trần Ngưỡng mở ra cửa mật thất, nghênh đón anh chính là một cánh cửa mật thất mới, làm gì cứ như lật đật của Nga vậy, hết tầng này còn có vài tầng khác, anh một bên thông qua thị giác của nhân vật trò chơi nhìn khắp nơi, một bên hỏi Triều Giản: "Trò chơi này tổng cộng phải qua mấy cửa mới kết thúc?"
Triều Giản: "Mười bảy cửa."
Anh yên lặng đặt điện thoại xuống trước mặt ai đó.
Lúc này Trần Ngưỡng rất muốn nói:
[Xin lỗi ngại quá, tôi không muốn, tôi không chơi.]
.
Một tô lớn bún huyết vịt, Triều Giản ăn đến cực kỳ chậm, hắn ăn từng cọng bún một, ăn xong một cọng còn phải đợi một hồi mới ăn cọng tiếp theo.
Không nói tới những người trong cửa tiệm, Trần Ngưỡng đều có chút nhịn không được nói.
"Cậu cứ ăn như vậy, đến lúc mặt trời lặn, chúng ta vẫn còn ở chỗ này đấy."
Triều Giản đặt đũa sang một bên: "Đóng gói mang đi."
Trần Ngưỡng: "......"
Anh nhỏ giọng nói: "Cậu đây là ăn không vô, hay là đang miễn cưỡng ăn vậy hả?"
Ai đó lại không trả lời.
Đối với vị cộng sự chỉ lớn bằng tuổi em gái mình, Trần Ngưỡng quả thật không có cách nào với hắn, hỏi mấy loại đề tài hàng ngày cũng không trả lời, toàn bắt anh đoán ý.
Tô bún huyết vịt chưa ăn xong cuối cùng vẫn bị xách ra cửa tiệm nhỏ, mang về xe.
Trần Ngưỡng vặn nắp chai nước khoáng uống hai hớp, Trần Tây Song bị thanh trừ{xoá sạch}, thẻ tiết kiệm trong ngăn kéo ở ký túc xá cũng không còn nữa, chấp niệm của hắn là muốn ông bà mình được an hưởng tuổi già.
Hiện giờ phải làm sao đây?
Trần Ngưỡng nghĩ đến khoản tiền tiết kiệm của mình, bên tai chợt vang lên giọng nói của thiếu niên.
"Anh muốn đưa bao nhiêu?" Hắn hỏi.
Trần Ngưỡng bị hỏi cho nghẹn họng, Trần Tây Song chỉ nói trong thẻ có một số tiền do hắn làm công tích cóp được, không nói có bao nhiêu.
Triều Giản nói: "Hai mươi vạn, đủ không?" (600 mấy triệu.)
"......" Trần Ngưỡng ấn mi tâm, "Hai vạn tôi còn sợ hai cụ không chịu lấy nữa kìa, nói chi 20 vạn."
"Tự dưng từ đâu ra hai người xa lạ tới cho tiền, chuyện này quá kỳ quái đúng không, đổi thành chúng ta cũng không dám nhận."
Không phải người già nào cũng là người xấu biến già, thích chiếm tiện nghi.
Tự dưng không hiểu ra sao lại nhận lấy một số tiền, không thể hiểu nổi, nếu hai cụ là người thường suy nghĩ nhiều, làm không tốt sẽ bởi vậy mà rơi vào tâm bệnh.
"Đi trước, sau lại nói." Triều Giản ném thứ gì đó cho anh.
Trần Ngưỡng cúi đầu nhìn xuống, là một tấm thẻ màu đen, anh buột miệng thốt ra: "Không giới hạn?"
"Đừng nghĩ nữa, mật mã là 012322." Triều Giản mở nắp hộp cơm dùng một lần, tiếp tục ăn bún huyết vịt
Trần Ngưỡng nhìn ra bên ngoài qua cửa kính ô tô, thấy cách đó không xa có một cây ATM, anh nói: "Tôi đi lấy 3 vạn ra dùng."
Triều Giản cắn đứt sợi bún: "Lấy mười vạn, dư lại bảy vạn để trong nhà."
"Để ở trong nhà làm gì," Trần Ngưỡng khó hiểu nói, "Sinh hoạt phí đều dùng di động chi trả."
Triều Giản nói: "Không tiêu, cất vào ngăn kéo."
"......"
Trấn trạch hả? Trần Ngưỡng không hiểu được suy nghĩ của thiếu niên, tiền cũng không phải của anh, anh không mấy rối rắm với chuyện này.
Một lát sau, Trần Ngưỡng nhìn vào máy rút tiền cảm thấy hoa mắt chóng mặt, anh là bị một chuỗi dài con số nhiều đến mức đếm không rõ trong màn hình làm cho choáng váng, anh là một dân chúng bình dân, từ trước tới nay chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.
"Chúng ta đi S đại lấy thẻ ngân hàng của Trần Tây Song trước."
Trần Ngưỡng đánh tay lái: "Hồi trước tôi từng đi qua đại học S, con phố phía sau trường học cũng được xem như một địa điểm náo nhiệt đứng đầu Thanh Thành, ở đó có một tiệm bún huyết vịt ăn rất ngon, hiện tại không biết có còn bán hay không......"
Anh đột nhiên im bặt.
Không đúng, Trần Tây Song không còn tồn tại, S đại đã không có người này.
Thế thì đâu còn thẻ ngân hàng nữa.
Trần Ngưỡng đậu xe sang bên đường, quay đầu nhìn thiếu niên ngồi trên ghế phụ.
Triều Giản lướt di động: "Muốn đi thì cứ đi."
"Vậy chúng ta đi một chuyến tới đó xem thử." Trần Ngưỡng thở ra một hơi, anh muốn biết có người nào đổi một cái tên khác thay thế Trần Tây Song hay không.
Xe chạy ra khỏi khu dân cư, đi qua phố cổ, tình hình giao thông dần dần mở rộng.
Trong tiếng hướng dẫn chỉ đường trong trẻo, Trần Ngưỡng chạy xe tới trường đại học S, mọi chuyện ở thôn Lão Tập vẫn còn vang vọng ở trong đầu anh, tuy đã trở về thế giới thật nhưng loại cảm giác sợ hãi vẫn còn đọng lại như cũ.
Đợt thanh lý bình quân đầu người cuối cùng là một trải nghiệm ly kỳ nhất từ trước đến này mà anh phải trải qua, tim đập như muốn dừng lại, kịch liệt, dồn dập, một cảm giác cực kì khó tả.
Thu nhập trong ba ngày quyết định sự sống và cái chết.
Cho dù Trần Tây Song không bị Khương Nhân quấn lấy thì cậu ta cũng sống không được, bởi vì cậu ta chỉ kiếm được hơn 200 đồng, không phải mắc kẹt ở phần của Vương Tiểu Bội, chính là mắc kẹt ở phần của Vương Khoan Hữu, đi không đến cuối cùng.
Trần Ngưỡng lại nghĩ tới tân binh Tiền Tần, trước gạt tác phong xử sự của hắn sang một bên không nói, bọn họ có thể tránh đi lần thứ ba bái tổ, là nhờ đối phương phát hiện ra lỗ hổng.
Nếu như tránh không được, theo tính toán của quy tắc, khả năng Khương Đại gút được thăm trống là bằng 0, vậy thì người bán đi tài sản dòng tộc sẽ có rất nhiều.
Nhân số đột nhiên giảm mạnh, số tiền bình quân đầu người sẽ tăng lên ở một mức độ khủng khϊếp mà tất cả bọn họ đều sẽ không sống được.
Phía sau mỗi cái tử cục đều cất giấu một con đường sống.
Cái gọi là quy tắc lồng quy tắc.
Trần Ngưỡng không thích trò [trốn thoát khỏi mật thất], hồi còn đi học anh cũng không chơi qua lần nào, giải mật mã không phải là sở trường của anh, nghĩ tới việc phải giải mã này đó thôi là đã thấy đau não rồi.
Nhờ có cộng sự.
Mỗi khi đối phương có manh mối cũng sẽ không trực tiếp nói cho anh biết, mà lại luôn để cho anh tự mình đi tìm kiếm.
Nhiều lắm thì lúc thấy anh quá mơ hồ, đi nhầm đường sẽ kịp thời kéo anh trở về, rồi từ bi đưa ra các gợi ý và dẫn dắt.
Không trực tiếp nói đáp án cho học sinh ..... Đều là những giáo viên giỏi.
Trần Ngưỡng nghiến răng nghĩ.
Khi xe dừng ở ngã tư, Trần Ngưỡng siết cổ tay, dựa vào tay lái để quan sát người đi bộ qua đường.
Thế giới nhiệm vụ có các quy tắc, luật lệ và mệnh lệnh, thế giới thực cũng có.
"Cậu nói xem, có thể nào mỗi lần chúng ta tiến vào thế giới nhiệm vụ đều là bối cảnh của cùng một thế giới không, chỉ là được quy tắc phân bố ra từng khu vực khác nhau."
Trần Ngưỡng thò tay vào trong túi quần sờ thẻ thân phận.
Nếu trong thời gian làm nhiệm vụ có thể rời khỏi nơi làm nhiệm vụ thì tốt biết mấy, nói không chừng có thể tìm được manh mối.
Trần Ngưỡng thình lình nghĩ tới cầu Tam Liên trong quyển tạp chí ở nhà ga, bên trong quyển tạp chí có một nơi mà cầu Tam Liên ở thế giới thực không có.
Mối liên hệ giữa thế giới nhiệm vụ và thế giới thực là gì ......
"Tin tin --"
Suy nghĩ của Trần Ngưỡng bị cắt ngang bởi tiếng còi xe, anh khởi động xe rời đi, dư quang quét qua người thiếu niên bên cạnh, toàn bộ hành trình đối phương đều ở lướt di động.
Vị này như vậy khiến anh không tài nào hỏi chuyện được.
Cánh cửa vẫn luôn đóng chặt trong lòng thiếu niên kia, hiện tại đã có chút dấu hiệu dần dần hé mở, nhưng tốc độ mở ra lại chậm đến mức kinh ngạc, không giống như Trần Ngưỡng, ổ khóa trên cửa không biết rơi xuống từ lúc nào, cũng không thể điều khiển được nó mở ra bên ngoài, muốn khép lại đều không khép được.
Có vài lần anh thiếu chút nữa đã nói ra chuyện số thẻ thân phận.
Cũng may loại hiện tượng không khoa học này chỉ giới hạn xuất hiện khi anh ở trước mặt cộng sự, đối với những người khác sẽ không như vậy.
Trần Ngưỡng gõ vô lăng vang lên lạch cạch, ngẫm lại thì, mỗi khi cùng vị bên cạnh này đơn độc ở chung một chỗ, anh đều sẽ nói nhiều hơn.
Khi ở cùng với những người khác anh cảm thấy mình chẳng có lời gì muốn nói.
"Lái cho đàng hoàng."
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp, trên mặt Trần Ngưỡng lộ ra vẻ chột dạ vì bị bắt quả tang, anh ho khan một tiếng nói: "Đang lái nè."
Triều Giản cười lạnh.
Trần Ngưỡng có loại cảm giác như dẫn trẻ con đi ra ngoài chơi, anh vô thức cầm lấy mấy viên bơ sữa ném qua: "Sắp tới rồi."
"Lúc lái xe đừng nghĩ ngợi lung tung, đừng phân tâm." Triều Giản đếm bơ sữa nói, "Nguy hiểm."
Trần Ngưỡng mím khóe miệng: "Tôi biết, tôi sẽ không như vậy nữa."
Trong xe yên tĩnh thẳng đến khi xe chạy vào trường đại học S, Trần Ngưỡng mới mở miệng.
"Tôi đi tìm người hỏi ký túc xá khoa Hóa học ở đâu."
Trần Ngưỡng xuống xe, không yên tâm bám ở cửa xe dặn dò một câu: "Cậu đừng xuống, tôi đi một lát rồi sẽ quay lại ngay."
{ôi ôi thương em}
Lúc nói ra nửa câu sau, anh không có chú ý tới đồng tử của thiếu niên mơ hồ như co rụt lại.
Một câu "Đi một lát rồi sẽ quay lại ngay" mấy chữ bình thường thưa thớt, thường thường đều là thuận miệng nói ra.
Nhưng nó cũng là một lời hứa hẹn.
Nhiều khi lời hứa này sẽ biến thành lời chia tay cuối cùng.
Cái người nói đi một lát rồi quay lại ngày kia, sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Trần Ngưỡng hỏi xong đáp án trở về trong xe, mẫn cảm phát hiện áp suất trong xe quá thấp, anh nhìn về phía thiếu niên ở trung tâm dòng khí lạnh.
"Làm sao vậy?"
Thiếu niên đang ngẩn người, cả người tĩnh mịch.
Trần Ngưỡng nghiêng người về phía trước, quan tâm hỏi: "Triều Giản?"
Mí mắt rũ xuống của thiếu niên nâng lên, ánh mắt âm u ướt lạnh dán chặt vào khuôn mặt anh, không có biểu tình cũng không có phản ứng.
"Về rồi."
Đã một đoạn thời gian Trần Ngưỡng không thấy thiếu niên khác thường như thế này nữa, anh nuốt nuốt nước miếng hỏi:
"Cậu không sao chứ?"
Các ngón tay đang siết chặt lọ thuốc của Triều Giản buông lỏng ra: "Ừ, không sao."
Trần Ngưỡng nhìn bình thuốc trong tay thiếu niên, không hỏi nhiều chỉ lái xe đến ký túc xá.
Trần Tây Song sống ở phòng 605.
Trần Ngưỡng rất thuận lợi gõ cửa liền mở, cười hỏi: "Xin chào bạn học, xin hỏi Trần Tây Song có ở đây không?"
Nam sinh không hiểu ra sao nói: "Tìm nhầm đi, phòng 605 không có người này."
Sự phát triển này nằm trong dự đoán của Trần Ngưỡng, anh bày ra vẻ nghi hoặc: "Không có hả? Họ Trần, Tây của đông tây nam bắc, Song của đường thẳng song song ấy."
Nam sinh lắc đầu.
Trần Ngưỡng nói: "Kí túc xá nam khoa Hóa còn có tòa nhà nào khác không?"
Nam sinh rất tốt tính, vẫn kiên nhẫn trả lời anh: "Không có, chỉ có một tòa này thôi, người anh muốn tìm có phải là ở phòng 505? Hoặc là ở 603604 không?"
"Ấy, không phải, 603604 đều học cùng lớp với tôi, lớp chúng ta không có ai tên là Trần Tây Song cả."
Trần Ngưỡng quay mặt nhìn xem Triều Giản, bộ dáng mờ mịt như muốn nói "Tại sao lại như vậy".
Nam sinh nhìn vị đang đứng sau lưng soái ca, trời má vóc dáng cũng cao quá rồi đó, học sinh trường nào đây? Mặt bị khẩu trang che lại, tàn một chân, làm sao thoạt nhìn như vẫn rất khó ăn vậy nhỉ.
Trần Ngưỡng nói: "Bạn học, chúng tôi chắc chắn không tìm nhầm, khẳng định là phòng 605."
"Vậy thì kỳ lạ à nha, tôi thật sự chưa từng nghe qua cái tên Trần Tây Song này, ký túc xá của chúng tôi chỉ có ba người, đều đang có mặt, không tin anh cứ hỏi bọn họ."
Nam sinh quay đầu cất giọng réo: "Thằng hai, Thằng ba, mau ra tiếp khách......"
Nói một tới nữa mới phanh gấp, nam sinh không cẩn thận cắn trúng đầu lưỡi, hắn đau đến che miệng còn "ui da" một tiếng: "Ngại ghê, anh em chúng tôi thường hay đùa như thế, quen rồi nên lỡ mồm, xin lỗi ha."
Trần Ngưỡng hiểu ý cười cười.
Trái tim non nớt của nam sinh xôn xao nhảy lên thình thịch, vị ca ca này thật là ôn nhu, cười rộ lên càng là soái đến mềm chân, chẳng lẽ tình yêu của đời mình đã đến rồi......
Đột nhiên cậu ta cảm nhận được một ánh mắt hung ác nham hiểm dán lên người mình.
Lớn lên cũng không tệ lắm nam sinh nhướng mày, huyết khí phương cương chống lại, trong mắt có khiêu khích cùng khinh thường.
Triều Giản dùng một tay chống nạng, tay kia giơ lên kéo khẩu trang xuống.
Nam sinh: "......"
Thua con mẹ nó rồi.
Tội cho chú chim tình yêu, vừa bay qua đã sẩy chân ngã chết.
Ngày này sang năm tao sẽ làm giỗ cho mày.
Hai người còn lại ở trong ký túc xá đang gõ bàn phím, còn chưa kịp đi ra, nam sinh đã mở rộng cửa, để cho Trần Ngưỡng tự mình xem.
Trần Ngưỡng thuận thế nhìn vào trong, ánh mắt nhìn chằm chằm giường tầng bên cửa.
Dựa theo lời Trần Tây Song nói, đó là giường của cậu ta.
Trên đó bây giờ để đầy những thứ lộn xộn.
Trần Ngưỡng tìm được bàn máy tính của Trần Tây Song, phát hiện cửa tủ cùng ngăn kéo đều mở, bên trong cũng là đồ linh tinh, lộn xộn nhồi nhét đến đầy ấp.
Toàn bộ ký túc xá chỉ có dấu vết sinh hoạt của ba người.
Trần Tây Song chết trong thế giới nhiệm vụ, không có ai đổi tên thay thế cuộc sống của cậu ta ở thế giới thực.
Chuyện này cũng giống như kết cục của những nhiệm vụ giả mà Võ Ngọc đã nói, cô ấy không hề giấu giếm điều gì.
Trần Ngưỡng xin lỗi nói: "Có lẽ thật là do tôi nhầm lẫn rồi."
"Không sao." Nam sinh dựa vào cửa ký túc xá, "Trần Tây Song là người rất quan trọng với anh phải không, nếu không thì anh đưa số điện thoại của mình cho tôi đi, chờ tôi hỏi thăm ra kết quả sẽ lập tức liên hệ với anh."
Trần Ngưỡng nói không cần, anh xoay người đi về phía hành lang, anh còn thuận tiện nắm lấy tay Triều Giản kéo đi.
Phía sau truyền đến giọng nam sinh la to: "Tôi có thể giúp anh gửi một bài đăng lên diễn đàn của trường để hỏi!"
Bước chân Trần Ngưỡng hơi dừng.
Quên đi, cho dù tìm được Trần Tây Song, người đó cũng chỉ là trùng tên trùng họ mà thôi.
Nam sinh đuổi theo, nhiệt tình nói: "Soái ca, em trai anh hình như không tiện xuống lầu, Anh có muốn tôi giúp anh đỡ cậu ấy đi xuống không?"
Trần Ngưỡng nhìn mặt cậu ta, lại nhìn Triều Giản.
Hai người trạc tuổi nhau, một người tràn đầy sức sống thanh xuân, một người lại như vũng nước đọng, chỉ trong những trường hợp hiếm hoi mới có thể lộ ra một chút cảm giác mà thiếu niên nên có.
Thấy Triều Giản muốn trống nạng đi xuống lầu, Trần Ngưỡng lập tức giữ chặt hắn lại.
Lên núi thì dễ, xuống núi mới khó, lỡ ngã xuống thì toi mạng.
Trần Ngưỡng cõng Triều Giản lên đi xuống một bậc thang lầu, cảm nhận được tầm mắt đơn thuần sạch sẽ ở phía sau vẫn còn, anh bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Cậu có thích chơi mấy loại trò chơi sinh tồn hay trốn khỏi mật thất này đó không?"
Nam sinh trợn mắt nói dối: "Rất thích, thể loại trò chơi nào kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ tôi cũng thích hết."
"Mấy loại trò chơi đó có thể chơi nhiều một chút, phim hồi hộp, trinh thám, phim kinh dị, huyết tinh bạo lực, cũng đều có thể xem, dù sao thì có xem đều đỡ hơn không xem."
Tiếng nói lẩm bẩm của Trần Ngưỡng vang lên trong hành lang.
Nam sinh nghe mà không hiểu ra sao, anh đẹp trai này kì lạ ghê.
Ùi, mấy loại trò chơi sinh tồn bộ thú vị lắm hả ta? Lát tải vài loại về chơi thử coi sao.
.
Không lâu sau, Trần Ngưỡng ngồi đối mặt với Triều Giản trong một cửa tiệm nhỏ sau phố S đại, ở giữa là chai lọ đựng gia vị, hộp đựng đũa, hộp khăn giấy, menu và hai cốc nước.
Trần Ngưỡng nói: "Tôi không có gì muốn ăn, cậu thì sao, muốn ăn món gì?"
"Tôi không đói."
Trần Ngưỡng: "...... Vậy cậu muốn tôi đưa cậu đến đây làm gì?"
Triều Giản: : "Gọi một tô."
Trần Ngưỡng vẫy tay gọi nhân viên cửa tiệm: "Chúng tôi muốn một phần bún huyết vịt."
Nhân viên cửa tiệm dừng động tác lau bàn lại, ánh mắt lập tức trở nên có chút vi diệu: "Một phần?"
Trần Ngưỡng: "Ừ, một phần."
Nhân viên cửa tiệm đặt cốc nước trở lại vị trí cũ: "Tô lớn, hay tô nhỏ?"
Trần Ngưỡng hỏi Triều Giản: "Cậu nói đi?"
Triều Giản: "Tô lớn."
Trần Ngưỡng nhìn cô nhân viên đang ngây ngốc.
Nhân viên cửa tiệm hoàn hồn lại, giương giọng hét to: "Bún huyết vịt tô lớn, một phần!"
Một tiếng này vừa ra, những người khác trong cửa tiệm dường như ngửi thấy mùi gì đó, đang ăn, chờ ăn, ăn xong rồi, đều quay cổ nhìn về phía Trần Ngưỡng và Triều Giản.
Trần Ngưỡng không hiểu gì.
Triều Giản đưa điện thoại cho anh: "Trò chơi mới, trốn thoát khỏi mật thất."
Sự chú ý của Trần Ngưỡng tức khắc bị kéo đi.
Thật sự sợ cái gì là tới cái đó, trên đường Trần Ngưỡng còn nghĩ về cái trò trốn thoát khỏi mật thất này, không qua được bao lâu anh đã phải thao tác nhân vật hoạt hình ở trong mật thất tìm chìa khoá rồi.
Mật thất nhìn sơ qua một cái đã thấy hết không sót gì, cảm giác sẽ rất dễ dàng tìm thấy chìa khoá.
Nào có dễ ăn như vậy.
Bún huyết vịt đã được mang lại, Trần Ngưỡng vẫn còn ở trong mật thất đảo quanh, tế bào não kết bè kết đội tự sát.
"Trò chơi này bị lỗi rồi đúng không?" Trần Ngưỡng chơi đến sứt đầu mẻ trán.
Triều Giản tháo xuống khẩu trang đặt sang một bên, lập tức có rất nhiều tầm mắt đổ dồn lại đây, hắn làm như không nhìn thấy bẻ ra đôi đũa dùng một lần, bước đầu tiên là vớt hết đống rau thơm trên bề mặt ra.
Bước thứ hai là lựa đậu phộng để qua một bên.
Đồ ăn không ngon vớt bỏ, đồ ăn ngon thì để qua một bên trước, chừa lại gần cuối mới từ từ ăn.
Ý chí của Trần Ngưỡng đều chết ở trong mật thất, bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy hành động như trẻ còn của Triều Giản mới vừa lộ ra, anh bấm phím điện thoại điều khiển nhân vật hoạt hình đã biến thành thi thể nằm sấp trong mật thất dậy.
"Rốt cuộc chìa khóa được giấu ở đâu, chỗ có thể tìm tôi đều tìm hết rồi, cái trò chơi này ngoại trừ bị lỗi ra thì tôi không nghĩ ra khả năng nào khác."
Triều Giản chậm rãi nói: "Tôi đã tìm thấy chìa khóa trong năm giây."
Trần Ngưỡng: "......"
"Xem ra là tại mặt tôi xấu." Trần Ngưỡng nói.
Triều Giản cau mày: "Ngu ngốc chính là ngu ngốc, đừng có ném nồi cho mặt của anh."
Trần Ngưỡng sững sờ, trong phút chốc hứng khởi lên tò mò hỏi: "Ở trong mắt của cậu, tôi cũng là đồ xấu xí hả?"
Triều Giản cúi đầu ăn bún huyết vịt.
Chờ một hồi cũng không đợi được đáp án, Trần Ngưỡng biết đề tài này cứ như vậy bị chém ngang , anh bĩu môi, tám phần là phải chứ gì.
Đối với vị thiếu niên này mà nói, cả thế giới đều là đồ xấu xí, làm sao anh có thể là ngoại lệ được.
Thầy Triều sẽ không nói thẳng ra chỗ giấu chìa khóa, chỉ là nói cho học sinh ngốc biết, trò chơi không có bug, là đầu óc của ngươi có bug.
Trần Ngưỡng nằm sấp ở trên bàn, không có bug, vậy chẳng khác nào chặn mất đường lui của anh, làm anh mất đi cái cớ lười biếng tốt nhất, nhìn thiếu niên đối diện, anh đành phải ôm tâm lý đào vong điều tra lại một lần nữa.
Lần này không bao lâu đã qua cửa.
Trên bàn làm việc đặt một bó hoa hồng lớn, vừa mới bắt đầu chơi Trần Ngưỡng đã kiểm tra qua, lại bỏ sót mấy lá cây cuốn lên.
Chìa khoá được giấu ở bên trong.
Rất nhỏ gọn.
Quả nhiên bất kể là trò chơi, hay là thế giới nhiệm vụ, người lập trình đều thích đùa giỡn với tư duy cố định của mọi người, luôn thích giấu manh mối ở những nơi dễ bị bỏ qua nhất.
Trần Ngưỡng mở ra cửa mật thất, nghênh đón anh chính là một cánh cửa mật thất mới, làm gì cứ như lật đật của Nga vậy, hết tầng này còn có vài tầng khác, anh một bên thông qua thị giác của nhân vật trò chơi nhìn khắp nơi, một bên hỏi Triều Giản: "Trò chơi này tổng cộng phải qua mấy cửa mới kết thúc?"
Triều Giản: "Mười bảy cửa."
Anh yên lặng đặt điện thoại xuống trước mặt ai đó.
Lúc này Trần Ngưỡng rất muốn nói:
[Xin lỗi ngại quá, tôi không muốn, tôi không chơi.]
.
Một tô lớn bún huyết vịt, Triều Giản ăn đến cực kỳ chậm, hắn ăn từng cọng bún một, ăn xong một cọng còn phải đợi một hồi mới ăn cọng tiếp theo.
Không nói tới những người trong cửa tiệm, Trần Ngưỡng đều có chút nhịn không được nói.
"Cậu cứ ăn như vậy, đến lúc mặt trời lặn, chúng ta vẫn còn ở chỗ này đấy."
Triều Giản đặt đũa sang một bên: "Đóng gói mang đi."
Trần Ngưỡng: "......"
Anh nhỏ giọng nói: "Cậu đây là ăn không vô, hay là đang miễn cưỡng ăn vậy hả?"
Ai đó lại không trả lời.
Đối với vị cộng sự chỉ lớn bằng tuổi em gái mình, Trần Ngưỡng quả thật không có cách nào với hắn, hỏi mấy loại đề tài hàng ngày cũng không trả lời, toàn bắt anh đoán ý.
Tô bún huyết vịt chưa ăn xong cuối cùng vẫn bị xách ra cửa tiệm nhỏ, mang về xe.
Trần Ngưỡng vặn nắp chai nước khoáng uống hai hớp, Trần Tây Song bị thanh trừ{xoá sạch}, thẻ tiết kiệm trong ngăn kéo ở ký túc xá cũng không còn nữa, chấp niệm của hắn là muốn ông bà mình được an hưởng tuổi già.
Hiện giờ phải làm sao đây?
Trần Ngưỡng nghĩ đến khoản tiền tiết kiệm của mình, bên tai chợt vang lên giọng nói của thiếu niên.
"Anh muốn đưa bao nhiêu?" Hắn hỏi.
Trần Ngưỡng bị hỏi cho nghẹn họng, Trần Tây Song chỉ nói trong thẻ có một số tiền do hắn làm công tích cóp được, không nói có bao nhiêu.
Triều Giản nói: "Hai mươi vạn, đủ không?" (600 mấy triệu.)
"......" Trần Ngưỡng ấn mi tâm, "Hai vạn tôi còn sợ hai cụ không chịu lấy nữa kìa, nói chi 20 vạn."
"Tự dưng từ đâu ra hai người xa lạ tới cho tiền, chuyện này quá kỳ quái đúng không, đổi thành chúng ta cũng không dám nhận."
Không phải người già nào cũng là người xấu biến già, thích chiếm tiện nghi.
Tự dưng không hiểu ra sao lại nhận lấy một số tiền, không thể hiểu nổi, nếu hai cụ là người thường suy nghĩ nhiều, làm không tốt sẽ bởi vậy mà rơi vào tâm bệnh.
"Đi trước, sau lại nói." Triều Giản ném thứ gì đó cho anh.
Trần Ngưỡng cúi đầu nhìn xuống, là một tấm thẻ màu đen, anh buột miệng thốt ra: "Không giới hạn?"
"Đừng nghĩ nữa, mật mã là 012322." Triều Giản mở nắp hộp cơm dùng một lần, tiếp tục ăn bún huyết vịt
Trần Ngưỡng nhìn ra bên ngoài qua cửa kính ô tô, thấy cách đó không xa có một cây ATM, anh nói: "Tôi đi lấy 3 vạn ra dùng."
Triều Giản cắn đứt sợi bún: "Lấy mười vạn, dư lại bảy vạn để trong nhà."
"Để ở trong nhà làm gì," Trần Ngưỡng khó hiểu nói, "Sinh hoạt phí đều dùng di động chi trả."
Triều Giản nói: "Không tiêu, cất vào ngăn kéo."
"......"
Trấn trạch hả? Trần Ngưỡng không hiểu được suy nghĩ của thiếu niên, tiền cũng không phải của anh, anh không mấy rối rắm với chuyện này.
Một lát sau, Trần Ngưỡng nhìn vào máy rút tiền cảm thấy hoa mắt chóng mặt, anh là bị một chuỗi dài con số nhiều đến mức đếm không rõ trong màn hình làm cho choáng váng, anh là một dân chúng bình dân, từ trước tới nay chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất