Thân Phận Số 019

Chương 85: Chào Mừng Bạn Đến Bãi biển (2)

Trước Sau
"Thẩm của ngươi cũng giống như những người đó, bữa nay đau lưng nhức chân, thề thốt ngày mai nhất định phải tập thể dục, qua tới ngày hôm sau cứ theo lẽ thường lười thành một bãi nước, ngồi yên bất động."

Khóe miệng Trần Ngưỡng run rẩy: "Thúc này, vậy cháu về trước đây."

"Ừ ừ." Võ thúc nhìn Trần Ngưỡng cùng thiếu niên ra khỏi sân, ông đang muốn đi theo đóng cửa sân, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, bước nhanh mấy bước lao ra: "Chờ một chút! A Tảo! Khoan hãy đi!"

Võ thúc gọi Trần Ngưỡng lại, ảo não vỗ trán nói: "Nhìn trí nhớ của ta này, già rồi lẩm cẩm, chuyện lớn như vậy cũng có thể quên mất."

Trần Ngưỡng hỏi là chuyện gì.

"Ngươi ở đây chờ, thúc lập tức quay lại." Võ thúc vội vội vàng vàng đi vào nhà.

Hai ba giờ chiều, con hẻm không sáng cũng không tối, ánh sáng thập phần ôn hòa.

Trần Ngưỡng nhìn rong rêu dưới chân tường, giơ chân lên cọ cọ.

Hành động này đầy tính trẻ con.

"A Tảo."

Chunh quanh yên tĩnh bỗng vang lên tiếng nói của thiếu niên, Trần Ngưỡng buông cái chân đang chống ở chân tường xuống: "Là nhũ danh."

Triều Giản nhìn anh một hồi, sâu trong chỗ cổ họng phát ra âm tiết trầm thấp, gằn từng chữ một: "Trần, Tảo, Tảo."

Trần Ngưỡng: "......"

Đọc ngắt nhịp như vậy, tên gọi lên có loại cảm giác trang trọng, giống như một sự báo trước nào đó, còn có loại cảm giác nghi thức phi thường mãnh liệt.

Triều Giản nghiêng mặt nhìn ra đầu hẻm, đôi mắt hơi rũ xuống: "Ba chữ so với hai chữ dễ gọi hơn."

Trần Ngưỡng không sao cả: "Tùy cậu, muốn gọi sao cũng được."

"A Tảo."

Trần Ngưỡng: "...... Ừm."

Không đợi bao lâu, Võ thúc đã từ trong sân chạy ra, trong lòng ngực còn ôm một thứ, là vật còn sống.

Là chú chó kia của Võ Ngọc.

Trần Ngưỡng nhìn thoáng qua đã nhận ra, có điều hiện tại nó không giống lúc trước, thấy anh là sẽ nhìn chằm chằm không nháy mắt, bây giờ lại hai mắt nhắm chặt, giống như thú bông.

"A Tảo, Tiểu Ngọc để nhóc con này ở nhà, bảo thúc đưa nó cho ngươi." Võ thúc nói.

Trần Ngưỡng khó nén được khϊếp sợ: "Cho cháu? Thúc có nhớ nhầm không?"

"Không nhầm không nhầm, lời nói ban đầu của Tiểu Ngọc là vầy, trước khi nó trở về, con cún này để ở chỗ của ngươi." Võ thúc đưa chú chó cho Trần Ngưỡng, "Nó không giống mấy con chó khác, không biết sủa, có lẽ là bị câm, ăn uống tiêu tiểu gì đó cũng rất dễ xử lý, ngươi ôm thử xem."

Trần Ngưỡng duỗi bàn tay đeo gạc run rẩy của mình ra, lại thụt về, trong phút chốc ngắn ngủi anh không còn thể thích ứng với hướng đi này.

Võ thúc mới vừa rồi còn nói rất dễ xử lý, hiện tại lại dùng tư thế như ném củ khoai lang phỏng tay, nhanh chóng nhét chú chó vào trong ngực Trần Ngưỡng.

Cả người Trần Ngưỡng cứng đờ ôm chú chó: "Võ Ngọc còn nói cái gì khác không thúc?"

"Không có, chỉ bảo ta giao chó cho ngươi giữ." Võ thúc lại nói thầm, "Nó không nói với ngươi một tiếng sao? Theo lý thì phải nói trước một tiếng chứ."

Trần Ngưỡng an ủi nói: "Có thể là đã quên."

Võ thúc nghe anh nói thế, nỗi bất an trong lòng tiêu tán đi rất nhiều.

Trần Ngưỡng cảm nhận được chú chó trong ngực nhẹ bẵng, xem ra chỉ là lông nhiều: "Võ Ngọc rời đi khi nào vậy thúc?"

"Buổi sáng." Võ thúc nói, "Nhóc con này không rên một tiếng, làm ta cũng quên mất."

"Nếu không phải ngươi tới thăm, còn đưa thảo dược, ta còn không biết tới khi nào mới có thể nhớ tới." Ông thở dài, trẻ nhỏ biết khóc có kẹo ăn, thú cưng cũng giống vậy, không biết kêu, chạy đâu cũng không biết, vậy tất nhiên sẽ bị xem nhẹ.

Trần Ngưỡng hỏi: "Thế Võ Ngọc có nói chừng nào trở về không thúc?"

Võ thúc lắc đầu: "Nó không có nói."

"Chỉ nói là đi công tác, không thể dẫn chó theo." Ông sờ cái đầu chó trong khủy tay của Trần Ngưỡng, "A Tảo, nhờ con chăm sóc nó một đoạn thời gian!"

Đáy lòng Trần Ngưỡng toát ra một loại cảm giác chẳng lành, Võ Ngọc có bao nhiêu để ý 03, anh biết rất rõ.

Võ Ngọc đi đâu, đi làm gì, sao không thể mang theo chó?

Trần Ngưỡng không thể hiểu nổi, rốt cuộc Võ Ngọc căn cứ vào điều gì để tuyển định anh tới tạm quản nhóc con này.

Cứ như đang gửi gắm ấy.

Trước khi đi về Trần Ngưỡng hỏi phải cho chó con ăn cái gì?

Lúc này Võ thúc mới nhớ tới Võ Ngọc còn có vài câu dặn dò: "Chờ nhóc con này tỉnh ngủ, cho nó ăn chút bánh mì ngâm sữa, thứ khác nó không chịu ăn."

Bánh mì ngâm sữa? Rất tốt, trong nhà vừa vặn không có hai thứ này. Trần Ngưỡng đành phải ôm chó đi siêu thị ở gần tiểu khu.

Thiếu niên bên cạnh không hiểu sao lại trầm lặng hơn trước.

"Nó gọi là 03." Trần Ngưỡng bảo Triều Giản ngắm chú chó, "Cũng được mà đúng không."

Một cái liếc mắt Triều Giản cũng chưa cho.

Trần Ngưỡng cúi đầu ngửi ngửi lông chó, không có mùi gì, anh vuốt một phen, vớt lên nhìn nhìn, một sợi cũng không rụng.

Xem ra nhóc này rất dễ nuôi.

Từ siêu thị về nhà, Trần Ngưỡng thả chó con lên sô pha, khom lưng quan sát.

Chó con vẫn luôn ngủ, không có chút dấu hiệu muốn thức dậy.

"Có phải nó bị bệnh rồi không?" Trần Ngưỡng kỳ quái nghĩ, anh có hai tuần không đụng phải Võ Ngọc, tự nhiên cũng không gặp lại nhóc con này. Lần gặp trước là ở chỗ thiết bị tập thể dục.

Đột nhiên vang lên âm thanh tất tất tác tác, Trần Ngưỡng chỉ vào chó con đang ngủ rồi nói với cậu thiếu niên đang mở bọc bánh mì: "Đó là để cho nó ăn."

Triều Giản cắn một miếng bánh mì.

Trong đầu Trần Ngưỡng hiện ra ba chữ, ăn mình ên.

Anh nhìn chú chó ngoan ngoãn, lại nhìn ai đó nguy hiểm như bom hẹn giờ đang ăn bánh mì, quyết đoán không nói thêm gì nữa.

Thôi vậy, chờ chó thức dậy rồi tính tiếp.

Trần Ngưỡng thử gọi điện thoại Võ Ngọc, như trong dự liệu ngoài vòng phủ sóng, anh đặt điện thoại qua một bên, lại cầm lên lướt Weibo xem tin tức.

Thanh Thành không có xảy ra chuyện gì lớn.

Trần Ngưỡng lướt Wechat một hồi, anh tổng cộng chỉ có bốn người bạn tốt, Trương Kỳ, Hướng Đông, Võ Ngọc, Tôn Văn Quân.

Người cuối cùng đã bị kéo đen, tới giờ còn chưa thêm lại.

Trần Ngưỡng bỗng nhiên nói: "Triều Giản, hai chúng ta thêm Wechat của nhau đi?"



Triều Giản đưa điện thoại cho anh.

Vì thế Trần Ngưỡng một mình ôm lấy mọi việc lo cho quan hệ bạn tốt của bọn họ.

Từ việc tải wechat xuống di động cho Triều Giản, đến việc tiếp nhận tin nhắn xin kết bạn, tất cả đều do anh tự làm.

"Ghi chú chính là tên." Trần Ngưỡng dùng một ngón tay chọc bàn phím.

Triều Giản ngậm miếng bánh mì, duỗi cánh tay dài ra: "Đưa đây."

Trần Ngưỡng đưa điện thoại qua, anh duỗi đầu lại nhìn, rồi cảm thấy cạn lời.

Triều Giản ghi tên của anh chỉ có một từ.

【 Tảo 】

Trần Ngưỡng lật lại lịch sử trò chuyện của mình trên WeChat, ngày hôm qua anh nhắn cho Trương Kỳ, nói sáu tháng cuối năm chỉ tính toán ở nhà, sang năm mới tìm việc làm.

Trương Kỳ lải nhải một phen, bảo anh đến lúc đó xác định thời gian thì nói một tiếng.

Nói không chừng sang năm bệnh viện phục hồi chức năng vẫn còn cương vị trống.

Trần Ngưỡng cũng không ôm hy vọng gì, làm sao có khả năng anh muốn tìm việc làm, thì bệnh viện phục hồi chức năng vừa vận còn chỗ trống được.

Trong nhà nhiều thêm một chú chó, lại không có chút ảnh hưởng nào, tựa như một vật trang trí, tùy tiện di chuyển đến chỗ nào cũng được.

Một buổi chiều Trần Ngưỡng tổng cộng nhìn nó hơn mười lần, mỗi lần đều sờ từ đầu đến đuôi một trận, bước tiếp theo là gãi bụng, rồi tới niết cằm.

Thái độ của Triều Giản lại hoàn toàn trái ngược với anh, chưa nhìn nó một lần nào.

Buổi tối, Trần Ngưỡng muốn gọi đồ ăn ngoài, Triều Giản không đồng ý, nói khó ăn.

Hai người nhìn nhau một lúc, rồi cùng nhau vào phòng bếp.

Những việc yêu cầu chạm vào nước do Triều Giản phụ trách, xắt rau hắn cũng bao luôn, việc dư lại đều giao cho Trần Ngưỡng.

Yêu cầu kỹ thuật hàm lượng cao, tay mới là làm không được.

Trần Ngưỡng dùng tay trái xào rau, ngón giữa vểnh lên cao, thỉnh thoảng anh còn chỉ huy Triều Giản lấy một cái đĩa, thêm một ít nước vào, rắc chút hạt tiêu xay.

Máy hút khói bật đến cấp độ lớn nhất, thổi rầm rầm, nhưng mùi thức ăn trong phòng bếp vẫn rất nồng.

"Khỏi nấu canh đi ha." Trần Ngưỡng lười biếng.

Triều Giản mím môi: "Tôi tới nấu."

"Vậy cậu tới." Trần Ngưỡng phủi tay giao lại chiến trường cho hắn.

Triều Giản đổ nước sôi trong ấm đun nước vào nồi, sau đó lấy nửa gói rau rong biển trên tủ lạnh xuống.

Canh rong biển à, được đó, món này đơn giản, nấu đại là được, Trần Ngưỡng đứng bên cạnh nghĩ.

Hai phút sau anh mới biết được mình nghĩ quá đẹp rồi.

Trần sư phụ nhịn không được nhắc nhở: "Trứng đánh tơi phải vừa đổ vừa khuấy."

Đồ đệ Triều cầm đũa khuấy vòng quanh mớ trứng mới đổ vào nồi.

"Tôm khô quên thả rồi kìa." Trần Ngưỡng nói, "Còn có hành lá trên thớt nữa."

"Anh đừng nói chuyện nữa."

Đồ đệ Triều luống cuống tay chân, nạng chống không cẩn thận vung trúng cửa tủ mở một nửa, phát ra một tiếng "Phanh" vang dội.

Trần sư phụ yên lặng rút lui.

Sư phó và đồ đệ hợp tác làm ra bữa tối là 3 món 1 canh.

Canh rong biển được đặt ở C vị.

Trần Ngưỡng tay đau nên khẩu vị không được tốt lắm, anh ăn qua loa một ít đã buông muỗng xuống, nhìn Triều Giản ăn.

Không biết có phải do bà nội Trần ảnh hưởng không, Trần Ngưỡng kỳ thật cảm thấy nhìn người khác ăn cơm như vậy, trong lòng phảng phất có loại cảm giác thỏa mãn rất vi diệu.

"Thịt gà chiên không thể để tới ngày mai, canh cá cũng vậy." Trần Ngưỡng nói.

Triều Giản yên lặng quét sạch từng món một.

Ngoại trừ món canh do chính hắn nấu.

Trần Ngưỡng duỗi đầu nhìn thử, còn thừa không ít, anh nghĩ, "đây là thành phẩm đầu tiên do Triều Giản nấu, không thể để cho đối phương quá bị đả kích", nên bưng canh lên uống một cách rất dứt khoát.

Uống xong lập tức hối hận, tình thương của cha không phải dùng như vậy.

Nên đả kích vẫn là phải đả kích.

Nếu không làm sao có thể trưởng thành, làm sao có thể té ngã ở đâu thì phải bò dậy từ chỗ đó được?

"Món canh này của cậu......"

Trần Ngưỡng đang tổ chức ngôn ngữ, lời phê bình đã treo đến bên miệng, thiếu niên căng mặt không nói một lời nhìn qua, cho anh một loại ảo giác khẩn trương cùng chờ mong, anh lau miệng, xoá bỏ lời phê bình sắp nói, đổi thành hai từ: "Khá ngon."

Triều Giản lãnh đạm phát ra một từ: "Ừm."

"Anh đi ra ngoài ngồi đi, bàn tôi tới dọn."

Trần Ngưỡng gật đầu, tay anh không được dính nước, không thể thêm phiền.

Tư thế nằm của chó con vẫn không thay đổi.

Trần Ngưỡng ngồi ở bên mép sô pha chụp cho nó một bộ ảnh, hầu hết đều là ảnh cận cảnh.

Trong phòng bếp đột nhiên phát ra tiếng vang làm người giật cả mình, mông Trần Ngưỡng theo bản năng nâng lên muốn đứng dậy đi xem, anh lại khống chế được bạn thân mình ngồi trở về.

Có nhiều đứa trẻ cái này không biết, cái kia cũng không biết, đều là do cha mẹ chiều hư, không cho chúng cơ hội lớn lên, còn trách chúng không hiểu chuyện.

Trần Ngưỡng mới vừa xây dựng tâm lý cho bản thân xong, ngay sau đó anh lại tự mình đẩy đổ.

Tại sao anh lại áp dụng quy tắc này cho chính mình dùng, anh cũng đâu có nuôi con.

Trần Ngưỡng tiếp tục chụp ảnh, thấy chụp đủ nhiều rồi muốn mở album ảnh ra sửa sang lại, các ảnh chụp từ thế giới nhiệm vụ vừa ra tới thế giới thực đã biến mất, tự động thanh trừ (xoá sạch).

Cho nên hiện tại ảnh chụp trong di động của anh không nhiều lắm, hầu hết tất cả đều là ảnh chó.

Trần Ngưỡng ấn quay về trước, nhìn thấy bức ảnh trang thứ hai của cuốn sổ nhật ký, anh đột phát kỳ tưởng lấy cuốn sổ nhỏ kèm cây bút từ dưới bàn trà ra.

Đợi Triều Giản làm xong việc bước ra khỏi bếp, Trần Ngưỡng vẫy vẫy tay ý bảo hắn đi qua, chờ người tới rồi, anh cho hắn xem nội dung trong cuốn sổ.

Bốn đường ngang, hai đường dài hai đường ngắn.

Trần Ngưỡng dùng giọng điệu tò mò hỏi: "Tôi tìm thấy thứ này trên trang Tieba (tương tự weibo), cũng giống kiểu trốn thoát khỏi mật thất, là một câu đố rất khó, cậu sẽ nghĩ đến cái gì khi vừa nhìn thấy cái này?"



Triều Giản rút khăn giấy lau tay: "Đường nét."

Trần Ngưỡng: "......"

"Còn gì nữa?"

Triều Giản dùng nạng đẩy sọt rác đến chân, ném khăn giấy bẩn vào: "Một chọi hai."

Trần Ngưỡng: "......"

Trần Ngưỡng yêu cầu Triều Giản nghiêm túc một chút.

Triều Giản ngồi xuống bên cạnh anh: "Hai đường ngang dài như nhau, hai đường ngắn giống như nhau......"

Trần Ngưỡng kéo đĩa bơ sữa trên bàn trà về phía Triều Giản, chợt nghe thấy đối phương nói: "Đồ họa."

"Cái gì đồ họa?" Tay Trần Ngưỡng run lên, bơ sữa trong đĩa rớt hết lên trên người Triều Giản.

Triều Giản cầm lên một miếng, xé mở: "Nối lại."

Trần Ngưỡng kẹp bút giữa ngón trỏ và ngón giữa, cẩn thận nối bốn đường nét lại.

Nhìn không ra là thứ gì.

Trần Ngưỡng nhớ rõ trang thứ ba của cuốn nhật ký có mười một dòng, tất cả đều có độ dài như nhau, nghĩ theo ý tưởng này, anh dùng tay vẽ ra rồi nối chúng lại với nhau, lại thành một hình chữ nhật.

Có rất nhiều đồ vật trong hình dạng này.

Trần Ngưỡng cắn đầu bút nghĩ, không nhất thiết phải xem đồ họa tìm vật phẩm tương ứng.

Hiện tại đại khái cũng có cái phương hướng, so với không có tốt hơn nhiều, trước tiên mò mẫm xem sao, có lẽ mò một lúc, suy nghĩ sẽ được mở rộng ra.

Một khi suy nghĩ được mở rộng, khả năng tìm đúng hướng sẽ tăng lên.

Mức độ để ý của Trần Ngưỡng đối với cuốn nhật ký này có thể so với quyển ghi chú của Vương Khoan Hữu, anh cân nhắc, có nên tìm thời gian gặp lại Hương Nguyệt (y tá) kia một hồi hay không.

Nhưng anh lại không muốn đến bệnh viện phục hồi chức năng, sợ gặp phải Tôn Văn Quân.

Tốt nhất là có thể gặp nhau ở bên ngoài.

Đầu bút trong miệng bị kéo ra ngoài, Trần Ngưỡng trì độn nhìn thiếu niên.

"Bẩn không bẩn?" Triều Giản ghét bỏ nhíu mày.

Trần Ngưỡng nói thầm trong lòng, quản rộng thật.

Đêm đó Trần Ngưỡng trở mình nằm sấp ngủ thϊếp đi, nơi ấn mặt lạnh lẽo, xúc cảm không phải chăn bông, anh thoáng một cái liền tỉnh lại.

Tầm nhìn một mảnh tối đen.

Trần Ngưỡng duỗi chân ra, tay trái chạm vào thứ gì đó, phát hiện đó là một cái lều trại.

"......"

"Triều Giản?" Trần Ngưỡng khẽ gọi trong bóng tối.

Không có tiếng đáp lại.

Đây là một cái lều đơn.

Tim Trần Ngưỡng chùng xuống, Triều Giản không vào cùng anh sao? Anh lần mò mở lều trại ra, làn gió biển tanh mặn và ẩm ướt phả vào mặt.

Sau đó là tiếng sóng vỗ vào đá ngầm, va vào nhau vang lên âm thanh ào ào.

Trái tim của Trần Ngưỡng như chìm xuống đáy cốc, giác quan thứ sáu của anh, cái tốt không linh cái xấu thì đặc biệt linh.

So với việc đến biển, điều khiến anh càng không thể chấp nhận được là sự vắng mặt của cộng sự.

Trên người Trần Ngưỡng mặc áo ngủ kẻ sọc bằng vải bông, vì tránh cho lúc được chỉ định nhận nhiệm vụ, trên người không có số thân phận mà đối mặt với việc nhiệm vụ trực tiếp bị phán định thất bại, cho nên thứ đồ vật kia luôn được anh cất ở trên người, ngủ cũng mang theo.

Thế nên hiện tại toàn thân anh chỉ có mỗi tấm thẻ thân phận.

Lần này hành nghề vật tư còn ít hơn cả lần trước nữa.

Trần Ngưỡng bị gió biển thổi đến run rẩy, anh lạnh bao nhiêu thì có bấy nhiêu phiền não, vừa định quay về lều trước, chờ cho trời sáng rồi nói sau, chợt bên trái truyền đến tiếng động rất nhỏ.

Là những người làm nhiệm vụ khác, hay là quỷ?

Âm thanh kia càng ngày càng gần, nhịp tim của Trần Ngưỡng cũng dần dần ngừng lại, anh cứng đờ bên cạnh lều trại, không có hành động thiếu suy nghĩ.

"Là tôi."

Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Trần Ngưỡng đột nhiên chạy ra ngoài, anh chạy quá nhanh, nhất thời phanh không kịp xe lao thẳng vào bóng đen.

Triều Giản bị đụng ngã xuống bờ cát, trên người còn đè một vật nặng, cổ họng tràn ra một tiếng rên khẽ: "Anh chạy cái gì, sao không hỏi nhiều mấy câu, bộ không sợ là quỷ ngụy trang thành tôi sao?"

Trần Ngưỡng thở hồng hộc: "Lúc trước tôi từng lo lắng có quỷ sẽ ngụy trang thành cậu, sau đó lại cảm thấy chuyện này không quá có khả năng, khó khăn quá lớn."

Anh tránh những ngón tay bị thương của mình, sờ soạng trong bóng tối đứng dậy: "Cậu từ đâu lại đây vậy?"

"Lều trại cách vách, cách vách của cách vách." Triều Giản nói.

Trần Ngưỡng không rảnh làm sạch cát mịn trên quần áo của mình, anh cúi xuống kéo Triều Giản đứng lên, cùng đối phương đứng trên bờ cát vắng vẻ.

"Nhiệm vụ lần này chỉ có hai người chúng ta sao? Hay là tại nhóm chúng ta đến trước?"

Triều Giản đột nhiên nghiêng đầu.

Một lúc sau, phương hướng đó quét tới một chùm ánh sáng, cùng với một tiếng kêu kinh hỉ đầy khoa trương.

"Oa!"

Mí mắt Trần Ngưỡng giựt giựt, người đang dẫm lên bờ cát đi về phía bọn họ không phải Văn Thanh thì còn ai nữa.

Văn Thanh dừng lại trước mặt Trần Ngưỡng và Triều Giản, dùng điện thoại di động chiếu vào bọn họ, rồi chĩa ánh sáng đèn pin vào chính mình, vẫn là khuôn mặt bình thường đó, cùng tóc mái dày và nụ cười xấu xa.

"Soái ca, Hạt dẻ, rất vui vì còn có thể gặp lại hai người."

Trần Ngưỡng: "......"

Văn Thanh còn chưa kịp triển khai một hồi ôn chuyện cảm động lòng người, thì một trong những chiếc lều trại đã có một bóng người xuất hiện.

Người nọ hoảng sợ lại hoang mang hỏi: "Xin ...... Xin hỏi nơi này là...... Là địa phương nào vậy?"

"Chào mừng bạn đến với bãi biển." Văn Thanh mỉm cười.

7085 từ.

Tui mới đi đo độ cận làm kính mới hôm qua, mỗi lần đi đều sợ vl luôn ấy, ông chú đo xong nhìn tụi rồi lắc đầu thở dài các bác ạ, cuối cùng tui phải chốt em kính với giá 16 triệu. Tới 2 tuần sau mới có, bây giờ tui cứ như người mù ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau