Chương 86: Ngủ Sớm Dậy Sớm (1)
Tác giả: Tây Tây Đặc
Văn Thanh vừa nói xong, lại có người từ trong lều trại bước ra, lần này là một thanh niên có dung tích phổi khá lớn, tiếng hét đặc biệt lớn.
"Đây là nơi nào? Cứu mạng, cứu với...... Quỷ...... Có quỷ! A a a!!!"
Thanh niên hét lên một tràng như trời sụp đất nứt, ngã lộn nhào một cái, hấp ha hấp tấp bò dậy muốn chạy, nhưng có lẽ hai chân đã mềm nhũn, lại ngã thẳng xuống bờ cát, bị dọa tới ngất xỉu.
"Một tên nói lắp, một tên ngất xỉu, nhàm chán thật đó." Văn Thanh ghét bỏ chậc chậc lưỡi, hắn lại gần Trần Ngưỡng, "Cũng may còn có hai người, nếu không vòng này tôi sẽ nhàm chán chết."
Hai chân Trần Ngưỡng trần trụi, cát trên bờ biển chen qua từng ngón chân anh, xúc cảm tinh mịn thấm vào da thịt, anh có chút không thoải mái dùng chân phải cọ cọ mu bàn chân trái.
"Soái ca, trang bị lần này của anh không được lý tưởng lắm nhỉ." Văn Thanh đánh giá Trần Ngưỡng dưới ánh sáng đèn pin, "Tay của anh sao còn quấn băng gạt thế kia?"
"Anh nói anh, sao lại bất cẩn như vậy, không thể chạm nước, bây giờ thì hay rồi, phải chịu tội, aiz."
Ngoài miệng thì đồng tình, trong mắt lại hiện lên nét vui sướng khi người gặp họa.
Trần Ngưỡng không phối hợp với màn biểu diễn của Văn Thanh, anh nắm lấy chiếc nạng của Triều Giản, nói: "Trời sắp sáng rồi."
Triều Giản nhìn về phía xa.
Một lúc sau, trên bãi biển đứng mười người, trong đó có một người là người quen của Trần Ngưỡng, một người sống sót khác trong đợt nhiệm vụ đầu tiên của anh.
Triệu Nguyên.
Khi chàng trai như ánh nắng mặt trời kia nhìn thấy Trần Ngưỡng, đã kích động đến rơi nước mắt.
"Trần Ngưỡng!" Triệu Nguyên ngàn lời vạn ngữ hội tụ thành một tiếng hô to, kêu khàn cả giọng, tràn đầy tình cảm.
"Đợi lát nữa rồi nói." Trần Ngưỡng lắc lắc tay ý bảo cậu chàng bình tĩnh.
"Ai ya, là một tiểu mê đệ." Văn Thanh than ngắn thở dài, "Hâm mộ anh thật đó, tôi không có."
(tiểu mê đệ: Fan nhỏ tuổi.)
Hắn càng nói càng hăng hái, giả mù sa mưa nói: "Loại cảnh tượng họp mặt fan vào buổi tối thế này, không biết lúc tôi còn sống có thể bắt gặp lần thứ hai hay không ha."
Trần Ngưỡng: "......"
Một mảng trắng mỏng manh xuất hiện ở phía chân trời, dần dần, một chiếc bánh hình tròn màu cam nổi trên mặt biển.
Ánh sáng rực rỡ trải rộng trên mực nước biển, một vầng hào quang mềm mại lan tỏa ra khắp bãi biển.
Trời đã sáng.
Cảnh tượng của bãi tắm hiện ra trước mắt mọi người.
Đá ngầm, lều trại, phòng thay quần áo, chỗ bán vé, nhà vệ sinh, đài quan sát cao cao của nhân viên cứu hộ, một vài nhà kho nhỏ bán đồ vật ở bãi biển......
Một cơn gió biển cuốn theo ánh sáng màu cam thổi qua, chuông gió làm bằng vỏ sò vang lên giòn giã.
Trần Ngưỡng rất nhạy cảm với các con số, anh tự hỏi: "Mười một lều, chỉ có mười người, còn một người nữa đâu?"
"Ồ, chẳng lẽ lần này sẽ có một khởi đầu rất đặc sắc?" Văn Thanh xung phong đi khám phá lều trại, kiểm tra từng cái một, lúc hắn bước đến chiếc lều cuối cùng, ý cười trên mặt lập tức biến mất.
"Sao vậy, người đó chết rồi sao?" Triệu Nguyên khẩn trương nhìn về phía Trần Ngưỡng.
Những người khác cũng theo phản xạ nhìn qua.
Trần Ngưỡng thu hồi tầm mắt đang quan sát Văn Thanh về: "Hoàn toàn ngược lại."
Văn Thanh muốn có một khởi đầu đặc sắc.
Đáng tiếc làm hắn thất vọng rồi, người thứ mười một là một tên quỷ nghiện rượu, đang ở trong lều trại ngủ say như chết.
Văn Thanh hất đồng xu lên cao, khi nó rơi xuống thì dùng tay đỡ lấy, một tay còn lại đắp lên mặt trên.
Người không quen biết hắn, sẽ cho rằng hắn muốn thông qua hình và con số trên đồng tiền tới phán đoán hung cát, cho nên hiện tại từng đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào tay hắn.
Nhưng hắn chỉ đang trang bức mà thôi.
"Mười một người ở vòng này đều là người trẻ tuổi, giới tính toàn là nam." Văn Thanh ngó lơ đồng tiền xu không thèm nhìn, trực tiếp dùng hai ngón tay kẹp lấy, "Xem ra sẽ rất thú vị."
"Hy vọng thật sự sẽ như thế." Hắn nhìn mọi người rồi nói một cách chân thành, như thể đang nói, làm ơn, xin hãy để điều ước của tôi thành hiện thực đi, cảm ơn.
Mọi người: "......"
Người không hiểu biết Văn Thanh, đã thông qua này dán cái nhãn bệnh thần kinh cho hắn.
Triệu Nguyên đảm nhận công việc phổ cập khoa học cho nhóm người mới, có hỏi tất đáp, đáp án của mỗi lần đều là một đoạn rất dài, tất nhiên kèm theo nhiều đoạn tự hắn não bổ mà ra.
Sau khi nhóm người mới hỏi xong những gì muốn hỏi, trên bờ cát một mảnh im lặng.
Người đầu tiên bước ra tên Phùng Sơ, là một chàng trai mặc áo sơ mi trắng thanh tú và trầm lặng, người gào thét ngất xỉu tên Hà Tường Duệ, công việc anh ta là huấn luyện viên tập thể hình, trên người mặc áo thể thao bó sát, thít chặt hai khối cơ ngực lớn, dưới chiếc quần thể thao là đôi chân sẫm màu với từng múi cơ bắp đan chéo.
Năm người còn lại là con ma men vẫn còn say ngủ, tiểu minh tinh 38 tuyến Chung Danh, cậu em trai Thanh Phong một thân đạo bào màu xám, nhϊếp ảnh gia râu quai nón, cậu trai thắt bím tóc Trương Kính Dương.
Mọi người hoặc đứng hoặc ngồi xổm, tạm thời chưa ai mở miệng nói chuyện.
Cả nhóm người im lặng như vậy càng có cảm giác áp lực, Trần Ngưỡng đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng, anh kéo lấy Triều Giản hỏi: "Có đem thuốc theo không?"
Triều Giản không nói gì.
Mi tâm Trần Ngưỡng nhíu lại: "Không đem theo?" Anh nhìn thiếu niên, chân không để trần mà có mang dép bông, biểu thị trước khi tiến vào không phải ở trên giường.
Muộn như vậy không ngủ, đứng dậy làm gì?
"Tôi dậy uống thuốc." Triều Giản nói.
Trần Ngưỡng không hỏi thiếu niên sao lại ngủ không được, đây là chuyện nhất thời không thể giải quyết, hiện tại quan trọng nhất là hắn không có đem thuốc theo.
Triều Giản chỉ vào túi quần pyjama của mình.
Trần Ngưỡng theo bản năng duỗi tay đưa vào, sờ trúng thứ gì đó lấy ra nhìn.
Là thuốc viên.
Tổng cộng năm viên.
Trần Ngưỡng: "Như thế nào lại......"
Vẻ mặt của Triều Giản thờ ơ: "Lúc đó tôi vừa mới uống thuốc xong, đổ ra đếm chơi một chút."
Trần Ngưỡng sửng sốt, đây là tính trẻ con kỳ quái gì thế, anh trầm tư nói: "Bây giờ một ngày cậu uống bao nhiêu lần thuốc?"
"Ba lần."
Trần Ngưỡng lại hỏi: "Một lần mấy viên?"
"Ba viên rưỡi." Tóc mái trên trán của Triều Giản bù xù, giọng nói cứ đều đều như thường.
Người nói chuyện không gợn sóng, người nghe lại giống như bị sóng to gió lớn đánh cho choáng váng.
Trong ấn tượng của Trần Ngưỡng, ở đảo Tiểu Doãn khi đó, Triều Giản một ngày uống hai lần thuốc, buổi sáng và buổi tối, mỗi lần hai viên.
Về sau không biết bắt đầu từ khi nào, Triều Giản hình như tăng thành sáng trưa chiều, mỗi lần hai viên, anh cũng không rõ nữa.
Không ngờ hiện giờ Triều Giản một ngày uống ba lần, một lần tới ba viên rưỡi.
Tác dụng của thuốc đối với hắn càng ngày càng nhỏ.
Đây là một sự thay đổi cực kỳ đáng sợ, nếu như không được giảm bớt, Triều Giản không dùng thuốc được bao lâu nữa sẽ......
Trần Ngưỡng kiệt lực đè nén sự bất an trong lòng xuống, hít sâu nói: "Trước khi tiến vào cậu đã uống qua một lần, hiện tại trời đã sáng, hôm nay không cần uống, dư lại một ngày uống một viên, được không?"
Anh dùng giọng điệu trưng cầu ý kiến, không dám xen lẫn chút ngữ khí ép buộc.
Thiếu niên nhìn chằm chằm Trần Ngưỡng, lạnh lùng mở miệng: "Lúc tôi không uống thuốc rất đáng sợ?"
Trần Ngưỡng: "......"
Này còn cần hỏi à.
"Không phải đáng sợ, chỉ là có nóng nảy, những khía cạnh khác cũng không khác mấy so với lúc bình thường." Anh trợn mắt nói dối.
Triều Giản vẫn nhìn chằm chằm Trần Ngưỡng một lúc, không nói gì nữa.
Trần Ngưỡng cảm thấy hắn đã đồng ý đề nghị của mình, vội nói: "Tôi qua lều bên kia tìm một cái túi, cất thuốc vào cho cậu."
"Thuốc tôi giúp cậu giữ, mỗi ngày buổi sáng tôi sẽ đưa cho cậu uống." Trần Ngưỡng sợ nhỡ thiếu niên khống chế không được, một hơi uống hết luôn thì toi.
Triều Giản chống nạng đi đến lều trại cách bọn họ gần nhất, Trần Ngưỡng cầm mấy viên thuốc đi theo.
Cách đó không xa, Triệu Nguyên nghe được cuộc trò chuyện trực tiếp đặt mông ngồi xuống bãi cát: "Xong rồi."
Chung Dành ngồi xổm bên cạnh nghe vậy như lâm đại địch: "Làm sao thế? Cái gì mà xong rồi? Cậu là người có kinh nghiệm, đừng có tự tiện làm bọn tôi sợ!"
Triệu Nguyên lẩm bẩm: "Cậu ta không đem đủ thuốc."
Chung Danh nghe không rõ.
Triệu Nguyên hâm mộ nhìn tiểu minh tinh một cái, vô tri không thì sợ, thật tốt.
Các mặt hàng trong nhà kho đều tương tự nhau, dụng cụ bơi lội, đồ thổi bong bóng cho trẻ em, ốc xà cừ, san hô, dụng cụ đào cát, v.v.
Trần Ngưỡng cuộn cái túi đựng thuốc rồi nhét vào túi quần, liếc nhìn chỗ đặt giày.
Có giày lặn.
Trần Ngưỡng dùng ngón cái và ngón trỏ của bàn tay trái nắm lấy một đôi giày lên xem kích cỡ, thấy không thích hợp với mình, anh thả trở về: "Tôi mang số 42, cậu giúp tôi tìm xem."
Triều Giản nhấc một bên gậy chống lên, lật ngược tất cả giày lặn của nam giới trong sự trợn mắt há hốc mồm của Trần Ngưỡng.
Nhìn sơ qua là có thể thấy các size giày.
Trần Ngưỡng tìm thấy kích cỡ giày của mình, anh cũng không quan tâm đến kiểu dáng hay màu mè, lấy đại một đôi cho vào túi nilon: "Triều Giản, cậu cũng đổi sang loại này đi, dép đi trong nhà không tiện."
Nói rồi cũng tìm cho hắn một đôi size 43.
Trần Ngưỡng cùng Triều Giản đi đến phòng thay đồ, đi ngang qua phòng vé, đó là một gian hàng nhỏ, trên mặt bàn đặt rất nhiều tấm thẻ phủ đầy cát và bụi.
Mỗi tấm thẻ đều được bọc lại, có chút cũ.
Tựa như các mặt hàng trong nhà kho.
Bãi tắm này khác với trạm ga, mốc thời gian bối cảnh không phải hiện tại, mà là quá khứ.
Ba năm trước.
Điều này được Trần Ngưỡng phát hiện thông qua ngày sản xuất trên các mặt hàng trong nhà kho.
Tuy nhiên, lều của bọn họ lại rất mới.
Phòng thay đồ rất đơn giản, chỉ có một tủ đựng đồ, ba chiếc ghế dài và một dãy vòi hoa sen.
Trần Ngưỡng tìm thấy một ống nước trong góc, nước rất lạnh, khi nó chảy đến chân anh, một cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân bò lên, làm anh nổi da gà toàn thân.
"Nước ở đây lạnh thật." Trần Ngưỡng kiễng chân run rẩy chạy tới băng ghế, không có vật gì để lau nước trên chân, chỉ có thể để khô tự nhiên.
"Cậu có manh mối gì không?" Trần Ngưỡng hỏi Triều Giản đang nhìn băng ghế.
Triều Giản nhấc nạng lên chỉ vào một nơi.
Trần Ngưỡng nhìn về phía hắn đang chỉ: "Sao thế......"
Chợt nhìn thấy cái gì, Trần Ngưỡng trắng mặt nhảy xuống đất.
Là tóc.
Có một lọn tóc nhỏ, vừa thon vừa dài kẹp trong khe hở băng ghế.
Sau gáy Trần Ngưỡng tê rần, đây là phòng thay đồ của nam, sao lại có tóc dài của nữ giới?
"Không nhất định là của nữ giới, nam cũng có người để tóc dài." Trần Ngưỡng nói ra khả năng thứ hai.
Triều Giản phớt lờ việc anh tự mình an ủi.
"Tí tách"
Đột nhiên trong góc tường truyền đến tiếng giọt nước rơi xuống đất.
Âm thanh này đặc biệt rõ ràng trong phòng thay đồ im ắng, nó xuất hiện sau lọn tóc dài trên ghế, thời gian trùng hợp như thế càng khiến nó trở nên đáng sợ hơn.
Trần Ngưỡng vội vàng muốn cõng Triều Giản chạy ra ngoài, kết quả anh không cẩn thận đụng phải mấy ngón tay bị thương của mình.
Đau đớn xuyên tim lấn át nỗi sợ hãi.
Trần Ngưỡng đặt hai bàn tay run rẩy của mình đến trước miệng thổi thổi.
Triều Giản lạnh lùng nói: "Cái tật hay quên của anh chừng nào mới sửa."
Trần Ngưỡng lấy mu bàn tay lau đi nước mắt sinh lý trên mặt, dở khóc dở cười nói: "Đừng nói nữa, lần này thật sự quá hố người."
Ánh mắt Triều Giản dừng trên mấy ngón tay còn đang run rẩy của anh, trầm mặc một lát: "Thay giày rồi đi ra ngoài."
Trần Ngưỡng không dám ngồi trên băng ghế, cũng không dám dựa vào tủ đựng đồ, anh dựa vào Triều Giản, nhanh chóng đổ giày lặn từ túi nilon ra, nhét hai chân trái phái vào, khom lưng dùng tay trái kéo từng bên lên.
Chất liệu của giày rất mềm và nhẹ, mang vào chân mà cứ như không mang.
Khi Trần Ngưỡng cùng Triều Giản bước ra khỏi phòng thay đồ, Triệu Nguyên háo hức từ đối diện chạy tới.
Hiện tại không ôn chuyện, chờ thiếu niên phát bệnh sẽ có không cơ hội, Triệu Nguyên thở hồng hộc nhìn Trần Ngưỡng: "Ca, sao anh không gọi điện thoại cho em?"
Tầm mắt Trần Ngưỡng lướt qua Triệu Nguyên nhìn những người khác trên bãi biển, trả lời câu hỏi của cậu chàng: "Quy tắc can thiệp, số điện thoại không đúng."
Trên mặt Triệu Nguyên viết đầy hai chữ ngọa tào.
Khi đó hắn ghi thông tin liên lạc của Trần Ngưỡng vào giao diện ghi chú trong điện thoại, vừa trở về thế giới thực đã lập tức gọi điện thoại qua, nhưng người nhận lại là một giọng nam xa lạ, còn nói không biết Trần Ngưỡng là ai, nói hắn đã gọi sai số.
Triệu Nguyên tưởng mình nhớ lộn số, còn nghĩ Trần Ngưỡng là người rất thận trọng, chắc chắn sẽ không ngốc như hắn.
Cho nên Triệu Nguyên ngày nào cũng đợi cuộc gọi của Trần Ngưỡng, đợi từ sáng đến tối, thường xuyên chạm vào điện thoại trong giờ học, lúc ngủ còn đặt ngay bên gối đầu.
Sau một tuần chờ đợi, rốt cuộc Triệu Nguyên cảm thấy sự tình không ổn, hắn viết dãy số trong giao diện ghi chú ra giấy, sắp xếp lại thứ tự, lần lượt gọi thử từng số, nhưng không có cái nào đúng.
Triệu Nguyên héo.
Bạn bè đều cho rằng Triệu Nguyên yêu đương, bị thất tình, nhưng có trời mới biết hắn đã trải qua những gì.
Thì ra là chuyện như vậy, mẹ nó đồ phá hoại hố cha, Triệu Nguyên nghẹn một búng máu trong cổ họng.
Trần Ngưỡng chuyển lực chú ý sang Triệu Nguyên: "Từ khi đó trở đi, sau bao lâu thì cậu tiến hành đợt nhiệm vụ tiếp theo?"
"Đâu có đâu." Triệu Nguyên sửng sốt, "Đây là nhiệm vụ thứ hai của em." Cậu chàng bị biểu tình biến hoá của Trần Ngưỡng làm cho bối rối, "Anh không phải hả?"
Trần Ngưỡng nói không phải: "Lần này là lần thứ tư của tôi."
Triệu Nguyên choáng váng.
"Tại sao lại thế," Triệu Nguyên trợn to mắt, "Chúng ta không phải cùng đợt sao? Sao anh lại phải làm nhiệm vụ thường xuyên hơn em?"
Trần Ngưỡng không biết phải nói gì.
Cảm xúc mất khống chế của Triệu Nguyên đã quay trở lại một ít, Trần Ngưỡng cũng giống như hắn, bọn họ ra vào thế giới nhiệm vụ một cách thụ động, không quyết định được khi nào thì bắt đầu, huống chi là kết thúc ở đâu, có thể kết thúc hay không.
Những người làm nhiệm vụ như bọn họ toàn bị đẩy đi về phía trước, sao có thể tìm ra quy tắc.
Triệu Nguyên cảm thấy trước mắt không có ánh sáng, máy móc bóp tóc nói ra một câu: "Cũng may là anh không sao."
Trần Ngưỡng khẽ nhướng mày, đứa nhỏ này là thật lòng lo lắng cho anh.
Triệu Nguyên thấy thiếu niên tóc đen đang đi tới đây, bước đi chậm rãi, giống như đang đi dạo trong công viên, không khỏi có chút hoảng sợ cùng lo lắng.
Hắn nhỏ giọng hỏi Trần Ngưỡng: "Cái cậu trai tên Văn Thanh từng làm chung nhiệm vụ với anh hả?"
Trần Ngưỡng: "Ừ."
Triệu Nguyên đột nhiên đối diện với tầm mắt của Văn Thanh, đối phương nheo lại một con mắt, làm ra tư thế nổ súng, trong miệng phát ra ba tiếng: "biubiubiu."
Ba phát súng, hắn, Triều Giản và Trần Ngưỡng, ba người một người một phát.
Triệu Nguyên xoa xoa cánh tay, lời nói và cử chỉ của tên này đều rất khoa trương, có vẻ rất thích diễn xuất, hưởng thụ loại cảm giác được mọi người chú ý.
Trường phái không bình thường như vậy, ngay cả Lâm Nguyệt và Trương Duyên ở trạng thái nổi khùng cũng so không lại.
Cũng chỉ có Triều Giản mới có thể đánh một trận với tên này.
Bất quá đối với Triệu Nguyên mà nói, Triều Giản và Văn Thanh, hắn rất nguyện ý lựa chọn người sau.
Ít nhất đối phương không phải là loại bạo lực dễ nóng nảy.
Kể từ khi Triệu Nguyên trở lại thế giới thực luôn bị ác mộng quấn thân, giấc mơ của hắn không phải là đồng đội bị đột biến, cũng không phải là người dân trên đảo đã trở thành yêu quái, mà là Triều Giản đang phát bệnh.
Có thể tưởng tượng cảnh đó đáng sợ như thế nào.
Từ lúc vào nhà tắm đến giờ, Triệu Nguyên không dám nhìn thẳng vào Triều Giản, hắn không hiểu Trần Ngưỡng sao lại đi chung với đối phương, là loại may mắn gì, mà lại có thể làm đồng đội với đối phương thêm một lần nữa.
Hơn nữa...... Có vẻ như mối quan hệ của cả hai đã thân thiết hơn so với khi ở trên đảo Tiểu Doãn.
Văn Thanh đã gần tới, Trần Ngưỡng thấp giọng nhắc nhở Triệu Nguyên: "Cậu ta là kẻ điên trong trò chơi, không nên trêu chọc."
"Em sẽ tránh xa hắn." Triệu Nguyên nói.
"Không thể tránh xa hắn, cậu phải tận khả năng chú ý xem hắn làm cái gì, nhìn cái gì." Trần Ngưỡng nói ngắn gọn về biểu hiện của Văn Thanh tại nhà ga xe lửa.
Triệu Nguyên: "......"
Má ơi, là một cao thủ tài năng đáng sợ.
Lạc thú là trên hết.
Văn Thanh liếc thoáng qua Triệu Nguyên đã chạy đi: "Là giáo thảo nha."
"Làm một người chơi thâm niên từng trải qua trò chơi sinh tồn, thật kinh ngạc khi đầu óc cậu ta còn có thể sạch sẽ như vậy đấy." Văn Thanh chợt làm ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, "Bất quá hình như cậu ta rất sợ tôi thì phải?"
"Không nên, tôi nhiệt tình tốt bụng như thế kia mà," Câu đầu của hắn không khớp câu sau, thẳng thừng chuyển chủ đề, "Soái cả, giày trên chân anh nhìn đẹp đấy."
Trần Ngưỡng đảo mắt nhìn hắn, Văn Thanh là người ăn mặc chỉnh tề nhất trong đám người bọn họ, cũng rất trang trọng.
Chọn bộ ba món, âu phục, nơ và giày da, như thể vừa bước xuống từ một bữa tiệc.
Bộ trang phục này khác hoàn toàn so với lần trước ở trạm ga.
Trần Ngưỡng cảm thấy mình đã đánh giá sai gia cảnh của Văn Thanh, một thân này so với trang phục của họa sĩ cũng không rẻ hơn là bao.
Văn Thanh tiến đến gần Triều Giản nói: "Người của cậu cứ nhìn chằm chằm tôi, cậu có thể chịu được?"
Triều Giản lạnh lùng liếc xuống nhìn hắn: "Tránh ra."
Văn Thanh giả vờ thương tâm: "Lần thứ hai hợp tác, sao cậu nỡ lạnh lùng với tôi như thế."
Trần Ngưỡng không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, cũng không có hỏi, chỉ hỏi thăm Văn Thanh tình huống của hắn ở nhà ga xe lửa.
"Ừm, không có gì để nói," Văn Thanh bóc kẹo cao su ném vào miệng, "Hướng Đông rời đi, Họa sĩ cũng rời đi nốt, một mình tôi lưu lại đâu còn thú vị gì nữa."
Giây tiếp theo, khóe miệng hắn nhếch lên hiện ra ý cười: "Cho nên tôi quyết định đến trạm xe lửa thứ ba."
Trần Ngưỡng: "......"
"Sau đó tôi đi đến trạm thứ tư, trạm thứ năm ......" Văn Thanh bẻ ngón tay, "Tôi còn thử đúng giờ lên xe, kết quả lại chỉ đến một trạm khác, nhận một tấm vé tàu mới."
"Vốn dĩ tôi muốn chơi cho hết tất cả các vòng, nhưng chơi một lúc lại phát hiện không có gì mới mẻ nữa, nên đã thoát ra."
Trần Ngưỡng vô ngữ.
Văn Thanh chớp chớp mắt: "Còn muốn hỏi gì nữa không? Hết rồi thì nên đi tập hợp."
"Nhiệm vụ mới đã bắt đầu, không biết chờ đợi chúng ta sẽ là gì đây." Hắn tràn đầy chờ mong nhìn lướt qua toàn bộ bãi tắm, nhưng trong mắt lại thoáng hiện lên nét âm u, "Tôi ghét đào cát."
Nửa câu sau hắn nói quá nhỏ, không thể nghe thấy.
Văn Thanh vừa nói xong, lại có người từ trong lều trại bước ra, lần này là một thanh niên có dung tích phổi khá lớn, tiếng hét đặc biệt lớn.
"Đây là nơi nào? Cứu mạng, cứu với...... Quỷ...... Có quỷ! A a a!!!"
Thanh niên hét lên một tràng như trời sụp đất nứt, ngã lộn nhào một cái, hấp ha hấp tấp bò dậy muốn chạy, nhưng có lẽ hai chân đã mềm nhũn, lại ngã thẳng xuống bờ cát, bị dọa tới ngất xỉu.
"Một tên nói lắp, một tên ngất xỉu, nhàm chán thật đó." Văn Thanh ghét bỏ chậc chậc lưỡi, hắn lại gần Trần Ngưỡng, "Cũng may còn có hai người, nếu không vòng này tôi sẽ nhàm chán chết."
Hai chân Trần Ngưỡng trần trụi, cát trên bờ biển chen qua từng ngón chân anh, xúc cảm tinh mịn thấm vào da thịt, anh có chút không thoải mái dùng chân phải cọ cọ mu bàn chân trái.
"Soái ca, trang bị lần này của anh không được lý tưởng lắm nhỉ." Văn Thanh đánh giá Trần Ngưỡng dưới ánh sáng đèn pin, "Tay của anh sao còn quấn băng gạt thế kia?"
"Anh nói anh, sao lại bất cẩn như vậy, không thể chạm nước, bây giờ thì hay rồi, phải chịu tội, aiz."
Ngoài miệng thì đồng tình, trong mắt lại hiện lên nét vui sướng khi người gặp họa.
Trần Ngưỡng không phối hợp với màn biểu diễn của Văn Thanh, anh nắm lấy chiếc nạng của Triều Giản, nói: "Trời sắp sáng rồi."
Triều Giản nhìn về phía xa.
Một lúc sau, trên bãi biển đứng mười người, trong đó có một người là người quen của Trần Ngưỡng, một người sống sót khác trong đợt nhiệm vụ đầu tiên của anh.
Triệu Nguyên.
Khi chàng trai như ánh nắng mặt trời kia nhìn thấy Trần Ngưỡng, đã kích động đến rơi nước mắt.
"Trần Ngưỡng!" Triệu Nguyên ngàn lời vạn ngữ hội tụ thành một tiếng hô to, kêu khàn cả giọng, tràn đầy tình cảm.
"Đợi lát nữa rồi nói." Trần Ngưỡng lắc lắc tay ý bảo cậu chàng bình tĩnh.
"Ai ya, là một tiểu mê đệ." Văn Thanh than ngắn thở dài, "Hâm mộ anh thật đó, tôi không có."
(tiểu mê đệ: Fan nhỏ tuổi.)
Hắn càng nói càng hăng hái, giả mù sa mưa nói: "Loại cảnh tượng họp mặt fan vào buổi tối thế này, không biết lúc tôi còn sống có thể bắt gặp lần thứ hai hay không ha."
Trần Ngưỡng: "......"
Một mảng trắng mỏng manh xuất hiện ở phía chân trời, dần dần, một chiếc bánh hình tròn màu cam nổi trên mặt biển.
Ánh sáng rực rỡ trải rộng trên mực nước biển, một vầng hào quang mềm mại lan tỏa ra khắp bãi biển.
Trời đã sáng.
Cảnh tượng của bãi tắm hiện ra trước mắt mọi người.
Đá ngầm, lều trại, phòng thay quần áo, chỗ bán vé, nhà vệ sinh, đài quan sát cao cao của nhân viên cứu hộ, một vài nhà kho nhỏ bán đồ vật ở bãi biển......
Một cơn gió biển cuốn theo ánh sáng màu cam thổi qua, chuông gió làm bằng vỏ sò vang lên giòn giã.
Trần Ngưỡng rất nhạy cảm với các con số, anh tự hỏi: "Mười một lều, chỉ có mười người, còn một người nữa đâu?"
"Ồ, chẳng lẽ lần này sẽ có một khởi đầu rất đặc sắc?" Văn Thanh xung phong đi khám phá lều trại, kiểm tra từng cái một, lúc hắn bước đến chiếc lều cuối cùng, ý cười trên mặt lập tức biến mất.
"Sao vậy, người đó chết rồi sao?" Triệu Nguyên khẩn trương nhìn về phía Trần Ngưỡng.
Những người khác cũng theo phản xạ nhìn qua.
Trần Ngưỡng thu hồi tầm mắt đang quan sát Văn Thanh về: "Hoàn toàn ngược lại."
Văn Thanh muốn có một khởi đầu đặc sắc.
Đáng tiếc làm hắn thất vọng rồi, người thứ mười một là một tên quỷ nghiện rượu, đang ở trong lều trại ngủ say như chết.
Văn Thanh hất đồng xu lên cao, khi nó rơi xuống thì dùng tay đỡ lấy, một tay còn lại đắp lên mặt trên.
Người không quen biết hắn, sẽ cho rằng hắn muốn thông qua hình và con số trên đồng tiền tới phán đoán hung cát, cho nên hiện tại từng đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào tay hắn.
Nhưng hắn chỉ đang trang bức mà thôi.
"Mười một người ở vòng này đều là người trẻ tuổi, giới tính toàn là nam." Văn Thanh ngó lơ đồng tiền xu không thèm nhìn, trực tiếp dùng hai ngón tay kẹp lấy, "Xem ra sẽ rất thú vị."
"Hy vọng thật sự sẽ như thế." Hắn nhìn mọi người rồi nói một cách chân thành, như thể đang nói, làm ơn, xin hãy để điều ước của tôi thành hiện thực đi, cảm ơn.
Mọi người: "......"
Người không hiểu biết Văn Thanh, đã thông qua này dán cái nhãn bệnh thần kinh cho hắn.
Triệu Nguyên đảm nhận công việc phổ cập khoa học cho nhóm người mới, có hỏi tất đáp, đáp án của mỗi lần đều là một đoạn rất dài, tất nhiên kèm theo nhiều đoạn tự hắn não bổ mà ra.
Sau khi nhóm người mới hỏi xong những gì muốn hỏi, trên bờ cát một mảnh im lặng.
Người đầu tiên bước ra tên Phùng Sơ, là một chàng trai mặc áo sơ mi trắng thanh tú và trầm lặng, người gào thét ngất xỉu tên Hà Tường Duệ, công việc anh ta là huấn luyện viên tập thể hình, trên người mặc áo thể thao bó sát, thít chặt hai khối cơ ngực lớn, dưới chiếc quần thể thao là đôi chân sẫm màu với từng múi cơ bắp đan chéo.
Năm người còn lại là con ma men vẫn còn say ngủ, tiểu minh tinh 38 tuyến Chung Danh, cậu em trai Thanh Phong một thân đạo bào màu xám, nhϊếp ảnh gia râu quai nón, cậu trai thắt bím tóc Trương Kính Dương.
Mọi người hoặc đứng hoặc ngồi xổm, tạm thời chưa ai mở miệng nói chuyện.
Cả nhóm người im lặng như vậy càng có cảm giác áp lực, Trần Ngưỡng đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng, anh kéo lấy Triều Giản hỏi: "Có đem thuốc theo không?"
Triều Giản không nói gì.
Mi tâm Trần Ngưỡng nhíu lại: "Không đem theo?" Anh nhìn thiếu niên, chân không để trần mà có mang dép bông, biểu thị trước khi tiến vào không phải ở trên giường.
Muộn như vậy không ngủ, đứng dậy làm gì?
"Tôi dậy uống thuốc." Triều Giản nói.
Trần Ngưỡng không hỏi thiếu niên sao lại ngủ không được, đây là chuyện nhất thời không thể giải quyết, hiện tại quan trọng nhất là hắn không có đem thuốc theo.
Triều Giản chỉ vào túi quần pyjama của mình.
Trần Ngưỡng theo bản năng duỗi tay đưa vào, sờ trúng thứ gì đó lấy ra nhìn.
Là thuốc viên.
Tổng cộng năm viên.
Trần Ngưỡng: "Như thế nào lại......"
Vẻ mặt của Triều Giản thờ ơ: "Lúc đó tôi vừa mới uống thuốc xong, đổ ra đếm chơi một chút."
Trần Ngưỡng sửng sốt, đây là tính trẻ con kỳ quái gì thế, anh trầm tư nói: "Bây giờ một ngày cậu uống bao nhiêu lần thuốc?"
"Ba lần."
Trần Ngưỡng lại hỏi: "Một lần mấy viên?"
"Ba viên rưỡi." Tóc mái trên trán của Triều Giản bù xù, giọng nói cứ đều đều như thường.
Người nói chuyện không gợn sóng, người nghe lại giống như bị sóng to gió lớn đánh cho choáng váng.
Trong ấn tượng của Trần Ngưỡng, ở đảo Tiểu Doãn khi đó, Triều Giản một ngày uống hai lần thuốc, buổi sáng và buổi tối, mỗi lần hai viên.
Về sau không biết bắt đầu từ khi nào, Triều Giản hình như tăng thành sáng trưa chiều, mỗi lần hai viên, anh cũng không rõ nữa.
Không ngờ hiện giờ Triều Giản một ngày uống ba lần, một lần tới ba viên rưỡi.
Tác dụng của thuốc đối với hắn càng ngày càng nhỏ.
Đây là một sự thay đổi cực kỳ đáng sợ, nếu như không được giảm bớt, Triều Giản không dùng thuốc được bao lâu nữa sẽ......
Trần Ngưỡng kiệt lực đè nén sự bất an trong lòng xuống, hít sâu nói: "Trước khi tiến vào cậu đã uống qua một lần, hiện tại trời đã sáng, hôm nay không cần uống, dư lại một ngày uống một viên, được không?"
Anh dùng giọng điệu trưng cầu ý kiến, không dám xen lẫn chút ngữ khí ép buộc.
Thiếu niên nhìn chằm chằm Trần Ngưỡng, lạnh lùng mở miệng: "Lúc tôi không uống thuốc rất đáng sợ?"
Trần Ngưỡng: "......"
Này còn cần hỏi à.
"Không phải đáng sợ, chỉ là có nóng nảy, những khía cạnh khác cũng không khác mấy so với lúc bình thường." Anh trợn mắt nói dối.
Triều Giản vẫn nhìn chằm chằm Trần Ngưỡng một lúc, không nói gì nữa.
Trần Ngưỡng cảm thấy hắn đã đồng ý đề nghị của mình, vội nói: "Tôi qua lều bên kia tìm một cái túi, cất thuốc vào cho cậu."
"Thuốc tôi giúp cậu giữ, mỗi ngày buổi sáng tôi sẽ đưa cho cậu uống." Trần Ngưỡng sợ nhỡ thiếu niên khống chế không được, một hơi uống hết luôn thì toi.
Triều Giản chống nạng đi đến lều trại cách bọn họ gần nhất, Trần Ngưỡng cầm mấy viên thuốc đi theo.
Cách đó không xa, Triệu Nguyên nghe được cuộc trò chuyện trực tiếp đặt mông ngồi xuống bãi cát: "Xong rồi."
Chung Dành ngồi xổm bên cạnh nghe vậy như lâm đại địch: "Làm sao thế? Cái gì mà xong rồi? Cậu là người có kinh nghiệm, đừng có tự tiện làm bọn tôi sợ!"
Triệu Nguyên lẩm bẩm: "Cậu ta không đem đủ thuốc."
Chung Danh nghe không rõ.
Triệu Nguyên hâm mộ nhìn tiểu minh tinh một cái, vô tri không thì sợ, thật tốt.
Các mặt hàng trong nhà kho đều tương tự nhau, dụng cụ bơi lội, đồ thổi bong bóng cho trẻ em, ốc xà cừ, san hô, dụng cụ đào cát, v.v.
Trần Ngưỡng cuộn cái túi đựng thuốc rồi nhét vào túi quần, liếc nhìn chỗ đặt giày.
Có giày lặn.
Trần Ngưỡng dùng ngón cái và ngón trỏ của bàn tay trái nắm lấy một đôi giày lên xem kích cỡ, thấy không thích hợp với mình, anh thả trở về: "Tôi mang số 42, cậu giúp tôi tìm xem."
Triều Giản nhấc một bên gậy chống lên, lật ngược tất cả giày lặn của nam giới trong sự trợn mắt há hốc mồm của Trần Ngưỡng.
Nhìn sơ qua là có thể thấy các size giày.
Trần Ngưỡng tìm thấy kích cỡ giày của mình, anh cũng không quan tâm đến kiểu dáng hay màu mè, lấy đại một đôi cho vào túi nilon: "Triều Giản, cậu cũng đổi sang loại này đi, dép đi trong nhà không tiện."
Nói rồi cũng tìm cho hắn một đôi size 43.
Trần Ngưỡng cùng Triều Giản đi đến phòng thay đồ, đi ngang qua phòng vé, đó là một gian hàng nhỏ, trên mặt bàn đặt rất nhiều tấm thẻ phủ đầy cát và bụi.
Mỗi tấm thẻ đều được bọc lại, có chút cũ.
Tựa như các mặt hàng trong nhà kho.
Bãi tắm này khác với trạm ga, mốc thời gian bối cảnh không phải hiện tại, mà là quá khứ.
Ba năm trước.
Điều này được Trần Ngưỡng phát hiện thông qua ngày sản xuất trên các mặt hàng trong nhà kho.
Tuy nhiên, lều của bọn họ lại rất mới.
Phòng thay đồ rất đơn giản, chỉ có một tủ đựng đồ, ba chiếc ghế dài và một dãy vòi hoa sen.
Trần Ngưỡng tìm thấy một ống nước trong góc, nước rất lạnh, khi nó chảy đến chân anh, một cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân bò lên, làm anh nổi da gà toàn thân.
"Nước ở đây lạnh thật." Trần Ngưỡng kiễng chân run rẩy chạy tới băng ghế, không có vật gì để lau nước trên chân, chỉ có thể để khô tự nhiên.
"Cậu có manh mối gì không?" Trần Ngưỡng hỏi Triều Giản đang nhìn băng ghế.
Triều Giản nhấc nạng lên chỉ vào một nơi.
Trần Ngưỡng nhìn về phía hắn đang chỉ: "Sao thế......"
Chợt nhìn thấy cái gì, Trần Ngưỡng trắng mặt nhảy xuống đất.
Là tóc.
Có một lọn tóc nhỏ, vừa thon vừa dài kẹp trong khe hở băng ghế.
Sau gáy Trần Ngưỡng tê rần, đây là phòng thay đồ của nam, sao lại có tóc dài của nữ giới?
"Không nhất định là của nữ giới, nam cũng có người để tóc dài." Trần Ngưỡng nói ra khả năng thứ hai.
Triều Giản phớt lờ việc anh tự mình an ủi.
"Tí tách"
Đột nhiên trong góc tường truyền đến tiếng giọt nước rơi xuống đất.
Âm thanh này đặc biệt rõ ràng trong phòng thay đồ im ắng, nó xuất hiện sau lọn tóc dài trên ghế, thời gian trùng hợp như thế càng khiến nó trở nên đáng sợ hơn.
Trần Ngưỡng vội vàng muốn cõng Triều Giản chạy ra ngoài, kết quả anh không cẩn thận đụng phải mấy ngón tay bị thương của mình.
Đau đớn xuyên tim lấn át nỗi sợ hãi.
Trần Ngưỡng đặt hai bàn tay run rẩy của mình đến trước miệng thổi thổi.
Triều Giản lạnh lùng nói: "Cái tật hay quên của anh chừng nào mới sửa."
Trần Ngưỡng lấy mu bàn tay lau đi nước mắt sinh lý trên mặt, dở khóc dở cười nói: "Đừng nói nữa, lần này thật sự quá hố người."
Ánh mắt Triều Giản dừng trên mấy ngón tay còn đang run rẩy của anh, trầm mặc một lát: "Thay giày rồi đi ra ngoài."
Trần Ngưỡng không dám ngồi trên băng ghế, cũng không dám dựa vào tủ đựng đồ, anh dựa vào Triều Giản, nhanh chóng đổ giày lặn từ túi nilon ra, nhét hai chân trái phái vào, khom lưng dùng tay trái kéo từng bên lên.
Chất liệu của giày rất mềm và nhẹ, mang vào chân mà cứ như không mang.
Khi Trần Ngưỡng cùng Triều Giản bước ra khỏi phòng thay đồ, Triệu Nguyên háo hức từ đối diện chạy tới.
Hiện tại không ôn chuyện, chờ thiếu niên phát bệnh sẽ có không cơ hội, Triệu Nguyên thở hồng hộc nhìn Trần Ngưỡng: "Ca, sao anh không gọi điện thoại cho em?"
Tầm mắt Trần Ngưỡng lướt qua Triệu Nguyên nhìn những người khác trên bãi biển, trả lời câu hỏi của cậu chàng: "Quy tắc can thiệp, số điện thoại không đúng."
Trên mặt Triệu Nguyên viết đầy hai chữ ngọa tào.
Khi đó hắn ghi thông tin liên lạc của Trần Ngưỡng vào giao diện ghi chú trong điện thoại, vừa trở về thế giới thực đã lập tức gọi điện thoại qua, nhưng người nhận lại là một giọng nam xa lạ, còn nói không biết Trần Ngưỡng là ai, nói hắn đã gọi sai số.
Triệu Nguyên tưởng mình nhớ lộn số, còn nghĩ Trần Ngưỡng là người rất thận trọng, chắc chắn sẽ không ngốc như hắn.
Cho nên Triệu Nguyên ngày nào cũng đợi cuộc gọi của Trần Ngưỡng, đợi từ sáng đến tối, thường xuyên chạm vào điện thoại trong giờ học, lúc ngủ còn đặt ngay bên gối đầu.
Sau một tuần chờ đợi, rốt cuộc Triệu Nguyên cảm thấy sự tình không ổn, hắn viết dãy số trong giao diện ghi chú ra giấy, sắp xếp lại thứ tự, lần lượt gọi thử từng số, nhưng không có cái nào đúng.
Triệu Nguyên héo.
Bạn bè đều cho rằng Triệu Nguyên yêu đương, bị thất tình, nhưng có trời mới biết hắn đã trải qua những gì.
Thì ra là chuyện như vậy, mẹ nó đồ phá hoại hố cha, Triệu Nguyên nghẹn một búng máu trong cổ họng.
Trần Ngưỡng chuyển lực chú ý sang Triệu Nguyên: "Từ khi đó trở đi, sau bao lâu thì cậu tiến hành đợt nhiệm vụ tiếp theo?"
"Đâu có đâu." Triệu Nguyên sửng sốt, "Đây là nhiệm vụ thứ hai của em." Cậu chàng bị biểu tình biến hoá của Trần Ngưỡng làm cho bối rối, "Anh không phải hả?"
Trần Ngưỡng nói không phải: "Lần này là lần thứ tư của tôi."
Triệu Nguyên choáng váng.
"Tại sao lại thế," Triệu Nguyên trợn to mắt, "Chúng ta không phải cùng đợt sao? Sao anh lại phải làm nhiệm vụ thường xuyên hơn em?"
Trần Ngưỡng không biết phải nói gì.
Cảm xúc mất khống chế của Triệu Nguyên đã quay trở lại một ít, Trần Ngưỡng cũng giống như hắn, bọn họ ra vào thế giới nhiệm vụ một cách thụ động, không quyết định được khi nào thì bắt đầu, huống chi là kết thúc ở đâu, có thể kết thúc hay không.
Những người làm nhiệm vụ như bọn họ toàn bị đẩy đi về phía trước, sao có thể tìm ra quy tắc.
Triệu Nguyên cảm thấy trước mắt không có ánh sáng, máy móc bóp tóc nói ra một câu: "Cũng may là anh không sao."
Trần Ngưỡng khẽ nhướng mày, đứa nhỏ này là thật lòng lo lắng cho anh.
Triệu Nguyên thấy thiếu niên tóc đen đang đi tới đây, bước đi chậm rãi, giống như đang đi dạo trong công viên, không khỏi có chút hoảng sợ cùng lo lắng.
Hắn nhỏ giọng hỏi Trần Ngưỡng: "Cái cậu trai tên Văn Thanh từng làm chung nhiệm vụ với anh hả?"
Trần Ngưỡng: "Ừ."
Triệu Nguyên đột nhiên đối diện với tầm mắt của Văn Thanh, đối phương nheo lại một con mắt, làm ra tư thế nổ súng, trong miệng phát ra ba tiếng: "biubiubiu."
Ba phát súng, hắn, Triều Giản và Trần Ngưỡng, ba người một người một phát.
Triệu Nguyên xoa xoa cánh tay, lời nói và cử chỉ của tên này đều rất khoa trương, có vẻ rất thích diễn xuất, hưởng thụ loại cảm giác được mọi người chú ý.
Trường phái không bình thường như vậy, ngay cả Lâm Nguyệt và Trương Duyên ở trạng thái nổi khùng cũng so không lại.
Cũng chỉ có Triều Giản mới có thể đánh một trận với tên này.
Bất quá đối với Triệu Nguyên mà nói, Triều Giản và Văn Thanh, hắn rất nguyện ý lựa chọn người sau.
Ít nhất đối phương không phải là loại bạo lực dễ nóng nảy.
Kể từ khi Triệu Nguyên trở lại thế giới thực luôn bị ác mộng quấn thân, giấc mơ của hắn không phải là đồng đội bị đột biến, cũng không phải là người dân trên đảo đã trở thành yêu quái, mà là Triều Giản đang phát bệnh.
Có thể tưởng tượng cảnh đó đáng sợ như thế nào.
Từ lúc vào nhà tắm đến giờ, Triệu Nguyên không dám nhìn thẳng vào Triều Giản, hắn không hiểu Trần Ngưỡng sao lại đi chung với đối phương, là loại may mắn gì, mà lại có thể làm đồng đội với đối phương thêm một lần nữa.
Hơn nữa...... Có vẻ như mối quan hệ của cả hai đã thân thiết hơn so với khi ở trên đảo Tiểu Doãn.
Văn Thanh đã gần tới, Trần Ngưỡng thấp giọng nhắc nhở Triệu Nguyên: "Cậu ta là kẻ điên trong trò chơi, không nên trêu chọc."
"Em sẽ tránh xa hắn." Triệu Nguyên nói.
"Không thể tránh xa hắn, cậu phải tận khả năng chú ý xem hắn làm cái gì, nhìn cái gì." Trần Ngưỡng nói ngắn gọn về biểu hiện của Văn Thanh tại nhà ga xe lửa.
Triệu Nguyên: "......"
Má ơi, là một cao thủ tài năng đáng sợ.
Lạc thú là trên hết.
Văn Thanh liếc thoáng qua Triệu Nguyên đã chạy đi: "Là giáo thảo nha."
"Làm một người chơi thâm niên từng trải qua trò chơi sinh tồn, thật kinh ngạc khi đầu óc cậu ta còn có thể sạch sẽ như vậy đấy." Văn Thanh chợt làm ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, "Bất quá hình như cậu ta rất sợ tôi thì phải?"
"Không nên, tôi nhiệt tình tốt bụng như thế kia mà," Câu đầu của hắn không khớp câu sau, thẳng thừng chuyển chủ đề, "Soái cả, giày trên chân anh nhìn đẹp đấy."
Trần Ngưỡng đảo mắt nhìn hắn, Văn Thanh là người ăn mặc chỉnh tề nhất trong đám người bọn họ, cũng rất trang trọng.
Chọn bộ ba món, âu phục, nơ và giày da, như thể vừa bước xuống từ một bữa tiệc.
Bộ trang phục này khác hoàn toàn so với lần trước ở trạm ga.
Trần Ngưỡng cảm thấy mình đã đánh giá sai gia cảnh của Văn Thanh, một thân này so với trang phục của họa sĩ cũng không rẻ hơn là bao.
Văn Thanh tiến đến gần Triều Giản nói: "Người của cậu cứ nhìn chằm chằm tôi, cậu có thể chịu được?"
Triều Giản lạnh lùng liếc xuống nhìn hắn: "Tránh ra."
Văn Thanh giả vờ thương tâm: "Lần thứ hai hợp tác, sao cậu nỡ lạnh lùng với tôi như thế."
Trần Ngưỡng không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, cũng không có hỏi, chỉ hỏi thăm Văn Thanh tình huống của hắn ở nhà ga xe lửa.
"Ừm, không có gì để nói," Văn Thanh bóc kẹo cao su ném vào miệng, "Hướng Đông rời đi, Họa sĩ cũng rời đi nốt, một mình tôi lưu lại đâu còn thú vị gì nữa."
Giây tiếp theo, khóe miệng hắn nhếch lên hiện ra ý cười: "Cho nên tôi quyết định đến trạm xe lửa thứ ba."
Trần Ngưỡng: "......"
"Sau đó tôi đi đến trạm thứ tư, trạm thứ năm ......" Văn Thanh bẻ ngón tay, "Tôi còn thử đúng giờ lên xe, kết quả lại chỉ đến một trạm khác, nhận một tấm vé tàu mới."
"Vốn dĩ tôi muốn chơi cho hết tất cả các vòng, nhưng chơi một lúc lại phát hiện không có gì mới mẻ nữa, nên đã thoát ra."
Trần Ngưỡng vô ngữ.
Văn Thanh chớp chớp mắt: "Còn muốn hỏi gì nữa không? Hết rồi thì nên đi tập hợp."
"Nhiệm vụ mới đã bắt đầu, không biết chờ đợi chúng ta sẽ là gì đây." Hắn tràn đầy chờ mong nhìn lướt qua toàn bộ bãi tắm, nhưng trong mắt lại thoáng hiện lên nét âm u, "Tôi ghét đào cát."
Nửa câu sau hắn nói quá nhỏ, không thể nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất