Thân Phận Số 019

Chương 97

Trước Sau
"Bang bang bang bang bang bang" tiếng chặt cực lớn, cũng cực rõ, Trần Ngưỡng ở trong lều trại mà cứ như ở sát bên tai, tiếng xương cốt bị chặt đứt, tiếng lưỡi dao khảm vào rồi cọ xát đều nghe rõ mồn một.

Trần Ngưỡng nằm thẳng, cả người lạnh ngắt, anh giơ tay sờ đầu, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Trên bờ cát không thể chặt ra tiếng động như vậy được.

Là ở bên trong nhà kho sao?

Ai đó đã bị dẫn ra khỏi lều ư ? Hay là không có ai ra ngoài cả, chỉ có mình nữ quỷ kia đang ở bên ngoài chặt xác?

Tái hiện lại hiện trường gϊếŧ người, phi tang xác?

Từ trường ở bãi tắm rất kỳ lạ, âm thanh lớn như vậy nhưng Trần Ngưỡng lại không ngửi được mùi máu, theo một cảm giác nào đó, căn lều này dường như là một không gian khác.

Trần Ngưỡng ngừng hô hấp trong chốc lát, tiếng "bang bang" biến mất.

Bên ngoài thật yên tĩnh.

Trần Ngưỡng bắt đầu đếm, khi đếm đến hơn 9000 giây, màu đen thăm thẳm bên ngoài lều không còn dày đặc, có ánh sáng lọt ra ngoài.

Không đến 3 giờ.

Trần Ngưỡng tâm trạng nặng nề, đêm đầu tiên, anh nằm trong lều trại vừa đếm sủi cảo rồi đến đếm cừu, mơ mơ màng màng ngủ một giấc, sau đó có tiếng đào cát, tiếng động đó kéo dài trong một lúc lâu, bên ngoài mới có một chút tia sáng xuất hiện.

Giờ đêm thứ hai được rút ngắn.

Ngày và đêm ở bãi tắm đang siết chặt và biến dạng.

Bọn họ cần phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ và rời đi trước khi nó sụp đổ hoàn toàn.

Sau khi mặt trời mọc, mọi người rời khỏi lều, việc trước tiên là phải xác định nhân số.

Chín người, đều ở, không bị gì hết.

Trong ánh rạng đông rực rỡ, mọi người tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, mặt mày ai cũng mệt mỏi, người thì mắt thâm quầng, người thì mắt đỏ ngầu, quần áo nhăn nhúm, đầu tóc toàn mùi cát và mồ hôi.

Hình tượng nát be nát bét hết.

Trần Ngưỡng vén ống tay áo ngủ bị bẩn đến tận khuỷu tay nhưng lại bị tuột xuống, vì tay anh không tiện, nên đành nhờ cộng sự giúp một chút.

Triều Giản chống nạng đi tới, cúi đầu nhíu mày như đang rất mất kiên nhẫn, giúp anh cuốn tay áo lên.

Trần Ngưỡng nói dưới cái nhìn chăm chú của vài cặp mắt: "Mọi ngươi đều nghe thấy tiếng động đó đúng không."

Bầu không khí xung quanh lập tức thay đổi.

Trần Ngưỡng nói: "Lúc mới đầu tôi nghĩ trên bờ cát sẽ không dễ chặt, có lẽ là chặt trong nhà kho."

"Sau một lúc tôi lại nghĩ, bãi tắm này không phải là bãi tắm bình thường, bờ cát tự nhiên cũng không phải bờ cát bình thường, không chừng là ở ngay trước lều của chúng ta......"

Tiếng hét điếc tai của Hà Tường Duệ cắt ngang lời Trần Ngưỡng.

"Không cần nói tỉ mỉ vậy đâu, Trần tiên sinh, vừa đủ thì ngưng đi." Anh ta nôn khan, hốc mắt đỏ hoe, mặt xanh lét.

Trần Ngưỡng không nói kỹ hơn chút nữa, anh liếc nhìn tất cả lều trại, người ở lều kế bên lại thay đổi.

Bọn họ nằm ở bên trong, lại không hề hay biết gì cả.

Tại sao vị trí của các lều trại cứ liên tục thay đổi?

Rốt cục là đang nhắc nhở hay đang ám chỉ điều gì......

Một tiếng thở dài từ phía sau truyền đến, Văn Thanh vỗ túi tiến đến gần: "Huấn luyện viên Hề nè, suy nghĩ của anh sai quá sai rồi đó, nói vừa đủ thì ngưng là thế nào? Bộ chúng ta đang họp giao lưu văn học hở? Mọi việc dư lại toàn dựa vào sự hiểu ngầm hay gì?"

Mặt Hà Tường Duệ tái xanh như tàu lá chuối.

"Chính là phải nói, cần phải chia sẽ suy nghĩ với nhau mới phải chứ." Văn Thanh lắc đầu tạch lưỡi, cứ như ông cha già nhìn đứa con ngu hết phần người ta của mình, "Chết mấy người rồi bộ không biết sao, não còn chưa thông nữa à, hay là phải đợi tới sau khi chết biến thành quỷ, lúc đó mới móc khúc ruột xanh lét ra gào khóc vì hối hận?"

Mọi người: "......"

Cái túi trong tay Văn Thành lắc lư về phía Triệu Nguyên: "Giáo thảo, cậu làm gương đi."

Nói rồi còn cười bỏ thêm một câu: "Ngưỡng ca đang chờ đấy."

Triệu Nguyên và Trần Ngưỡng nhìn nhau một cái, cậu ta trở nên nghiêm túc, hắn giọng nói.



"Tiếng động bang bang bang, nghe rợn cả người, nghe vào có loại ảo giác như là chém vào hộp sọ làm nó bể nát."

Triệu Nguyên cảm thấy lạnh từ đầu đến chân: "Chúng ta không thiếu một người nào cả, không có ai đi ra ngoài, vậy chứng tỏ là do nữ quỷ váy đỏ làm."

Hắn không chút bủn xỉn nói ra suy đoán từ trí tưởng tượng bay xa hơn người của mình: "Lẽ nào là vì ban ngày quỷ không đầu chỉ đường cho chúng ta, rồi cái xẻng bị chúng ta lấy mất, cho nên nữ quỷ tức giận, nổi khùng chém loạn xạ vào đầu của hắn?"

"Hừm...... suy đoán này của cậu......" Văn Thanh trầm ngâm sờ cằm, "Rất có khả năng đó."

Triệu Nguyên: "......" Còn có thể có lệ hơn chút không?

"Mỗi lần giáo thảo đều rất nghiêm túc suy luận." Văn Thanh vỗ vỗ bờ vai của hắn, nghiêm trang nói, "Biết động não, biết tự hỏi, là một đứa bé ngoan."

Triệu Nguyên lảo đảo một cái, thế nhưng đọc còn rất vần?!

Văn Thanh lắc lắc chiếc túi đang cầm, nhàm chán nhìn quanh một vòng: "Không ai đưa ra cái nhìn nữa hả? Trong mắt một ngàn người có một ngàn Hamlet(suy nghĩ) khác nhau, cho dù là nghe thấy cùng một tiếng động, cảm quan cũng sẽ không giống nhau."

Trương Kính Dương khoanh hai tay trước người, ngón tay đặt dưới cánh tay chỉ về phía Triệu Nguyên: "Ta tán đồng cách nói của hắn."

Vẻ mặt Văn Thanh như đột nhiên hiểu ra: "Cậu và tôi là hàng xóm chắc luôn."

Trương Kính Dương không hiểu ra sao: "Gì chứ?"

Văn Thanh nói: "Tôi trang bức ưa làm màu, cậu thì trang khốc(tính làm vậy là ngầu), hai ta không phải hàng xóm thì là gì."

Trương Kính Dương đen mặt.

Tay áo Trần Ngưỡng còn chưa xắn xong, cộng sự của anh đang vuốt ve nếp gấp, thấy hắn đã vuốt một hồi lâu, anh ngăn lại nói: "Chất vải thấm đầy mồ hôi, mềm mại nên không thể vuốt phẳng được, cứ như vậy đi."

Triều Giản: "Đừng làm phiền tôi."

Trần Ngưỡng nhìn trên cầm của thiếu niên mọc ra một ít râu ngắn ngủn, một ngày ở bãi tắm không phải là một ngày thật sự, một đêm cũng không phải là một đêm thật sự, điểm này cũng có chỗ tốt.

Chỉ dành cho một mình thiếu niên.

Mỗi lần trước khi mặt trời lặn Trần Ngưỡng sẽ đưa cho thiếu niên một viên thuốc, khoảng thời gian giữa ngày và đêm được rút ngắn, đó điểm tốt đối với hắn.

"Tôi nhét giấy vào trong tai." Hà Tường Duệ ngồi trên mặt đất, nói một câu như vậy.

Triệu Nguyên nhìn chằm chằm anh ta: "Anh nhét giấy vào tai?"

Hà Tường Duệ từ trong túi lấy ra hai viên giấy nhỏ: "Tôi cho rằng sẽ không thành vấn đề, nhưng mà chả có tác dụng gì, vẫn nghe được rành mạch rõ ràng, quả thật đáng sợ."

"Nơi này thế giới nhiệm vụ, không phải thế giới thực." Triệu Nguyên nói, "Anh dùng biện pháp ở thế giới hiện thực áp dụng với nơi này, tất nhiên sẽ không có tác dụng."

Hà Tường Duệ cũng biết sẽ như vậy, chỉ là ôm tâm lý may mắn nhét hai cục giấy thử xem sao.

"Vẫn là ở thế giới thực tốt hơn, không có quỷ."

"Ai nói, có người chết, tất sẽ có quỷ hồn, chẳng qua là chúng ta nhìn không thấy mà thôi."

Triệu Nguyên phản bác quan điểm của Hà Tường Duệ: "Nhìn thấy khẳng định sẽ bị hù chết."

Văn Thanh xin lỗi nói: "Giáo thảo, chuyện này tôi không thể đứng về phía cậu rồi, tôi theo phe huấn luyện viên Hề."

Triệu Nguyên không dám tin quay qua nhìn Văn Thanh, thiệt hay giả vậy, cái tên này nhìn ngang nhìn dọc gì cũng không giống người chủ nghĩa duy vật hết chơn, thật sự tán đồng thế giới quan của Hà Tường Duệ sao?

Văn Thanh cười nhe răng hỏi Triệu Nguyên: "Muốn tôi lặp lại một lần nữa hả?"

Triệu Nguyên hai tay đan xen đong đưa, không cần, cảm ơn!

Hà Tường Duệ chống cát bò dậy: "Tôi muốn hỏi một vấn đề, quỷ trong thế giới nhiệm vụ muốn làm gì cũng được sao?"

Những người khác tập trung lực chú ý lại, bọn họ dường như rất lo ngại về vấn đề này.

"Không có chuyện đó đâu nhoa."

Văn Thanh tung đồng tiền xu: "Quỷ có quy tắc của quỷ, không phải muốn làm gì thì làm, nó gϊếŧ người, làm việc, hết thảy mọi việc đều liên hệ chặt chẽ với nhiệm vụ của chúng ta."

Hắn hất cái đầu như ổ gà của mình nhìn Trần Ngưỡng: "Đúng không, soái ca?"

Trần Ngưỡng: "Ừ."

Cuối cùng thì hai ống tay áo cũng được xắn lên.

Trước một giây Trần Ngưỡng mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo, một bên tay áo của anh đã bị thiếu niên xả xuống, lại bắt đầu cuộn lên.

"......"



Mọi người tán gẫu một hồi, Văn Thanh vẫn như thường đi vào phòng thay quần áo, những người khác lần lượt mang theo dụng cụ, lê bước nặng nề đào cánh tay phải của nữ thì.

May mắn thay, cái hố đào trước đó không bị lấp, nếu không họ sẽ phải đào lại.

Trần Ngưỡng đào được một lúc, nói muốn đi vệ sinh.

Nhϊếp ảnh gia bảo Trần Ngưỡng tiểu luôn ở bờ biển đi, đừng chạy tới chạy lui chi cho mệt, anh ta chính mình cũng làm như vậy, nhiều bớt việc.

Hơn nữa, mọi người đều là nam, cũng không cần cố kỵ cái gì.

"Không được, tôi bụng đau." Trần Ngưỡng nói xong còn tưởng rằng là đau dạ dày, đưa tay xoa xoa chỗ đó, kéo Triều Giản đi vào nhà vệ sinh nam.

Hai người bọn họ chưa đi được bao xa, phía sau nhiều thêm hai người.

Một người là Trương Kính Dương, hắn có thói quen mỗi ngày vào buổi sáng thì phải đi ngồi xổm nhà cầu một lần, tới nơi này, tiết tấu hoàn toàn bị rối loạn, lúc này hắn muốn nhân cơ hội đi bù.

Người còn lại là Phùng Sơ.

Bốn người bước vào nhà vệ sinh, Trương Kính Dương một người đi ngồi nhà cầu, ba người còn lại đứng ở chỗ bồn tiểu.

Thứ tự của ba người là, Triều Giản, Trần Ngưỡng, Phùng Sơ.

Mới vừa đứng xong, Triều Giản không nói lời nào đi đến bên kia Trần Ngưỡng, vị trí biến thành Trần Ngưỡng, Triều Giản, Phùng Sơ.

Trần Ngưỡng kéo quần ngủ xuống, từ khóe mắt liếc nhìn Triều Giản đang bất động: "Cậu không tiểu hả?"

Giọng điệu của Triều Giản vừa lạnh táo bạo: "Anh quản tôi làm gì?"

Trần Ngưỡng không thể hiểu được bị mắng, xem ra là nước uống không được nhiều, không quá muốn tiểu đây mà, anh nhỏ giọng nói: "Đừng có cố nín đó, đợi lát nữa cậu muốn đi vệ sinh thì nói với tôi, tôi đi cùng cậu."

Phía bên kia của Triều Giản vang lên tiếng nói của Phùng Sơ: "Trần tiên sinh, anh không phải bị đau bụng sao, sao không vào buồng vệ sinh?"

"Vào đây tự nhiên lại không thấy đau nữa." Trần Ngưỡng thấy bàn tay và đầu gối cậu ta vẫn luôn bị túi nilon bọc lại, nói, "Trời nóng như vậy vẫn luôn bọc lại, đối với miệng vết thương không tốt, lúc không đào cát, cậu nên cởi túi nilon ra cho thông thoáng."

Phùng Sơ không quá để ý nói: "Vết thương nhỏ thôi, không đáng lo đâu."

Trần Ngưỡng muốn hỏi gì đó, Phùng Sơ lại hỏi trước anh một bước: "Trần tiên sinh, anh có tin tôi không?"

Ngừng vài giây, Trần Ngưỡng không đáp mà hỏi một cách rất vi diệu: "Đêm hôm trước cậu thật sự không nghe thấy tiếng kêu của chúng tôi ư ?"

Phùng Sơ rũ mắt: "Ừm."

"Miễn tôi mà ngủ thì sẽ rơi vào giấc ngủ sâu, xung quanh có tiếng động gì tôi cũng không biết." Hắn hé miệng, "Trần tiên sinh, tôi nói thật với anh vậy, tiếng động bang bang bang mọi người nói hồi sáng ấy, tối hôm qua tôi cũng không có nghe thấy."

Trần Ngưỡng cách Triều Giản nhìn thẳng cậu ta, muốn phán đoán thật giả từ những chi tiết nhỏ trên mặt cậu ta.

"Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đến loại tình huống này."

Phùng Sơ cười khổ: "Cho nên mới không có ai chịu tin tôi hết."

"Còn có dụ cát ướt nữa, tôi biết mấy anh cũng nghi ngờ tôi đang nói dối, nhưng tôi thật sự dẫm vào chỗ nước cạn trước khi mặt trời lặn."

Trần Ngưỡng quan sát vẻ mặt của cậu ta: "Mọi người tại sao lại hoài nghi, cậu cũng biết rồi đó."

"Biết, theo lý thuyết thì cát phải khô rồi mới đúng."

Đôi lông mày thanh tú của Phùng Sơ khẽ nhíu: "Tôi không có cách nào giải thích được, tôi thậm chí còn không biết tại sao nó vẫn còn ướt nữa."

"Tôi chỉ có thể nói, tôi biết rõ ban đêm không thể ra khỏi lều trại, tất nhiên sẽ không đi ra ngoài, càng sẽ không biết rõ còn cố ý đi làm như vậy." Cậu ta nhẹ giọng thì thầm, "Tôi muốn sống, tôi là sinh viên năm nhất.... Tôi còn chưa học xong nữa, cuộc đời của tôi chỉ vừa mới bắt đầu. "

Trần Ngưỡng đang muốn nói chuyện, trong buồng vệ sinh truyền ra tiếng xả nước, làm suy nghĩ của anh đều bị xáo trộn.

"Ào ào--"

"Chi nha- "

Cửa buồng vệ sinh từ bên trong mở ra, trạng thái của Trương Kính Dương có vẻ tỉnh táo sảng khoái hẳn ra, hắn đi tới bồn rửa tay.

Chợt ý thức được nơi này là chỗ nào, động tác vặn vòi nước của Trương Kính Dương liền ngừng lại, hắn quyết định đi ra ngoài rửa bằng nước khoáng.

Trần Ngưỡng tùy ý hỏi: "Cậu Trương, thẻ thân phận của cậu không bị rớt trong toilet chứ?"

Trương Kính Dương khẩn trương sờ túi, vẫn ở, hắn lấy tấm thẻ màu trắng ra, dùng tay có sẹo lau sơ qua: "Cái thứ quỷ này, trông thực sự đáng sợ."

"Cất lâu bên người rồi cậu sẽ quen thôi." Trần Ngưỡng thực tự nhiên men theo đề tài này hỏi Phùng Sơ: "Còn của cậu thì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau