Chương 5: Ngày thứ năm làm Thần
Trước khi Dạ tộc phái người tới Arceni, nhóm Thiên tộc trong thành đang rất cao hứng thương lượng công tác điểm tô thành thị, đồng thời đã bắt đầu đi vào thực tiễn.
Bởi vì Thần giáng lâm tại Arceni, Thiên tộc trong Thiên Không Thành như được bơm full máu, vì thực hiện mục tiêu đề ra mà đạt được sự đoàn kết chưa từng thấy.
Nghe nói nhóm Thiên tộc đang vì mình mà nghĩ cách tô điểm thành thị, Giang Từ nhấc mắt: "Dáng vẻ hiện tại của Arceni rất tốt, tôi không có gì bất mãn."
Xong liền bổ sung: "Cho nên không cần đặc biệt làm cái gì."
Lúc này Giang Từ đang ở tầng cao nhất của tòa tháp chuông trắng, những nhân viên đang công tác trong tháp đều sốt sắn: "Mọi người đều tự nguyện làm vậy."
"Chúng ta muốn cho ngài thấy thành thị đẹp hơn."
Đây là nguyên nhân chủ yếu.
Ngoài ra, còn có một lý do khác.
Bọn họ muốn dùng một tòa thành thật phồn vinh để tuyên cáo với các tộc khác: Thần lựa chọn Thiên tộc là điều dĩ nhiên.
Thấy bọn họ tâm tình tốt, Giang Từ há miệng, cũng không khuyên ngăn nữa.
Giang Từ có thể giao thiệp ứng đối, nhưng lại không biết đối xử thế nào với một lòng tốt vô điều kiện.
Giống như bây giờ, chỉ vì mong một người sẽ thích, sẽ vui mà dâng hiến không kể công. Giang Từ cảm thấy điều đó ít gặp mà rất quý, người nào có được là may mắn.
Không có cũng không hẳn là bất hạnh, chỉ là độc lập hơn người bình thường thôi.
Phải mất một tuần Dạ tộc mới tới được Arceni.
Chuẩn bị hết một ngày, còn lại là thời gian đi.
Lãnh địa hai tộc cách nhau vô cùng xa xôi, không chỉ là một đại lục, mà ở giữa còn có một vùng biển sóng to gió lớn cắt ngang.
Với trình độ phát triển tương tự nhau, thế giới của Giang Từ có các loại máy bay... cũng chính là phương tiện hàng không cũng đã được phát minh ở thế giới này.
Ở đây, loại phương tiện giao thông đó được gọi là phi cơ.
Tốc độ của loại phi cơ lớn nhất có thật ra cũng tương đương máy bay, nhưng bởi trên đường đi nguyên tố hỗn loạn tạo ra gió bão, phi cơ phải thả chậm tốc độ để khởi động hệ thống phòng ngự, nên thời gian bị kéo dài.
Thời điểm phi cơ đến cách không vực Thiên tộc mấy trăm km, Arnold nhìn thấy một mảnh trời khác.
Vùng trời xanh thẳm sáng sủa nằm giữa khoảng đen nguy hiểm, tựa như một thế giới tách biệt, dù trước đó đã dùng ma pháp quan sát, Arnold vẫn cảm thấy chấn động.
Nguyên tố bốn phía an tĩnh ôn hòa, chứng minh sự giáng lâm của Thần.
Cửa vào thành thị Thiên tộc nằm ở tầng thấp nhất, thời điểm phi cơ Dạ tộc tiến đến cổng, nhóm thủ vệ lập tức cảnh giác.
Quan hệ giữa Dạ tộc và Thiên tộc rất không ra sao, nhớ lại trong cuộc chiến 1700 năm trước, hai tộc bọn họ đánh nhau là ác liệt nhất.
Đã qua rất nhiều năm, tuy rằng giữa hai tộc không có thêm chiến tranh, nhưng hiếm khi lui tới, đột nhiên đám Dạ tộc này chạy tới chơi, không nghĩ cũng biết lý do.
...vì Thần.
"Không phải ai cũng có tư cách bước vào thành phố này, Arceni không hoang nghênh các ngươi." Người phụ trách xét duyệt không chút lưu tình cấp cấm chỉ.
Arnold hừ một tiếng: "Ngươi tưởng ta muốn đến chỗ này chắc? Nếu không phải vì gặp Thần, chúng ta cũng không thèm đến gần đại lục này."
Hai chữ "gặp Thần" này chính xác đã kích thích thần kinh của những tên Thiên tộc ở đây, đối phương hất hàm: "Thần không muốn gặp các ngươi."
"Thần chưa từng nói cây này." Arnold một lời phủ định: "Ngươi không muốn chúng ta gặp Thần, là vì ngươi sợ Thần gặp chúng ta rồi sẽ không để tâm các ngươi nữa."
"Thật nực cười." Thiên tộc mặt lạnh nhìn về phía gã: "Thần đã chọn giáng lâm tại lãnh địa Thiên tộc bọn ta trước."
Arnold tiếp tục phủ định: "Cái này cũng không nói lên điều gì."
"Vậy ngươi nói tại sao Thần lại không chọn U Dạ Thành?"
Hai chủng tộc không có khả năng nhất trí trong vấn đề này, không khí ở hiện trường căng thẳng đến độ mắt thường còn thấy được, Giang Từ không hề biết gì cả, tận đến lúc hệ thống phát cảnh báo...
"Đing đing! Có người của tộc khác tới thăm thành phố này, có khả năng sẽ phát sinh xung đột ở cửa vào, kiến nghị kí chủ ngăn cản."
Giang Từ nghe thấy nhắc nhở, mí mắt giật giật.
"Lucy." Giang Từ nhìn về phía Thiên tộc đứng cách cậu không xa, "Có phải người của tộc khác đã đến Arceni?"
"Đúng thế." Lucy trả lời: "Là người Dạ tộc."
Lucy không chủ động nói chuyện này với Giang Từ, nhưng nếu Giang Từ đã hỏi đến, y sẽ không nói dối.
"Nhân viên phụ trách quản lý thiết bị thành phố tới báo, do toàn bộ thang máy lên xuống đã bị trục trặc, thời gian này Arceni không đón khách."
Giang Từ: "..."
Trước tiên không nói vụ trục trặc là thật hay giả, Giang Từ cảm thấy nếu tình thế bức bách, Thiên tộc có thể trực tiếp khiến thang máy báo hỏng vĩnh viễn luôn.
Ba anh em được phép bước vào cung điện một mặt cảnh giác, Hạ Á và hai người anh tha thiết mong chờ nhìn Giang Từ, bọn họ mới không muốn Thần bị người khác cướp đi.
Thần vừa mới đồng ý, ngày mai sẽ đến xem trường học của họ.
Từ sau khi Thần giáng lâm, mỗi đồng học trong trường đều học tập chăm chỉ, gồm cả Hạ Á.
Coi như nội dung chương trình học căn bản không theo kịp tiến độ học tập của cậu, nhưng vì một bảng điểm danh dễ nhìn, hiện tại Hạ Á đã tập làm bé ngoan đi học đều đều.
Nếu như điểm danh đầy đủ cả học kỳ, đồng thời lấy hạng nhất toàn khối, được Thần khích lệ thì tốt quá.
Hạ Á xem đây là mục tiêu để nổ lực.
Giang Từ bị bốn cặp mắt nhìn chằm chằm thấp giọng ho khan: "Vẫn nên cho bọn họ vào đi."
Thần sắc Lucy không đổi, nghe theo thời Giang Từ: "Vâng."
Toàn bộ thang máy lên xuống của thành thị đều trục trặc đương nhiên là giả, cho dù là sự thật, đa số người Dạ tộc vẫn có thể dễ dàng đi lên thượng tầng, bọn họ đi một đường dưới tầm mắt không hề hữu nghị của Thiên tộc, đến trước mặt Giang Từ.
Không giống biểu hiện lúc dưới cổng, những Dạ tộc đến trước mặt Giang Từ đều hết sức khiêm tốn cung kính.
Ánh mắt bọn họ nhìn Giang Từ cũng giống như Thiên tộc, đều như hai đốm sao, vì lần đầu gặp y mà sáng lấp lánh, chập chờn thấp thỏm các loại.
Cho dù người đứng cạnh Thần là tộc trưởng Thiên tộc, Arnold vẫn kiên định như cũ mà nói ra mục đích mình đi chuyến này: "Miện hạ, liệu ngài có bằng lòng cùng chúng tôi trở về U Dạ Thành?"
Hoàn toàn không có loại tự tin khi ứng đối với người khác, Arnold cúi đầu với vị Thần cao cao tại thượng trước mắt: "Vì sống trong hoàn cảnh tràn lan nguyên tố hắc ám, một bộ phận con dân của Dạ tộc có phản ứng không khỏe, người có sức đề kháng kèm còn có khả năng bị nhiễm bệnh."
"Nơi có ngài, nguyên tố cân bằng lại rất nhanh, nên tôi muốn thỉnh cầu ngài..."
Lý do này nghe vô cùng chính đáng, nhưng Hạ Á vẫn không nhịn được mím mím môi, cậu không muốn Thần đến thành thị của những tộc khác.
Thần giáng đến Arceni mới được vài ngày, công tác tô điểm thành thị của bọn họ còn chưa hoàn thành, cậu cũng chưa được khen ngợi.
Giang Từ đồng thời quan sát hai tộc, cảm thấy da đầu có chút tê.
"Trước đó ngài đã hứa sẽ đến thăm trường của chúng tôi." Hạ Á biệt nữu nói một câu.
Giang Từ biết nếu cậu rời Arceni sẽ khiến các Thiên tộc đang vội vã bày trí bị mất vui, vì tính trước tình huống này, cậu mới định ở lại thành phố này một thời gian ngắn.
Thế nhưng tình huống trước mắt không thể chờ lâu.
"Ngày mai tôi đến thăm xong sẽ đi." Đầu tiên không được nuốt lời, sau đó Giang Từ xoa đầu ba anh em, "Tới lúc đó các cậu giúp tôi nói lại với những người khác, tôi muốn khi trở lại có thể thấy một hình dạng khác của Arceni, được chứ?"
Giang Từ tự hỏi, nói như thế có lẽ sẽ giúp tâm tình của Thiên tộc bình phục đôi chút.
Không dám quấy nhiễu quyết định của Thần, cuối cùng Hạ Á vẫn nghe lời gật đầu: "Chúng tôi đã biết."
Dỗ dành ba anh em xong, Giang Từ quay đầu lại nhìn mục tiêu khó xơi nhất.
"Lucy..." Đối tượng này nên dỗ thế nào, Giang Từ không biết nên xuống tay từ đâu.
Chủ yếu là do đối phương mặt không đổi sắc, làm cho Giang Từ cũng không rõ là y có để ý hay không.
Nếu như không để ý, thì nhiều lời sẽ phản tác dụng.
Không đợi Giang Từ suy nghĩ thêm, Lucy mở miệng nói: "Tôi sẽ đi với ngài."
Giang Từ: "...?"
Cái này hình như có vấn đề.
Trực giác nói với Giang Từ rằng chuyện này có gì đó không đúng, nhưng trong tình huống này, cậu hiển nhiên không thể từ chối.
Kết quả là hai ngày sau khi Giang Từ ngồi phi cơ đến U Dạ Thành, đồng hành ngoại trừ Lucy, còn có một tiểu đội Thiên tộc bốn cánh.
Với Arnold mà nói, tuy rằng ngoài dự kiến nhiều thêm vài tên Thiên tộc, nhưng mục đích đi chuyến này đã hoàn thành.
Dùng tốc độ trung bình của phi cơ, nếu không có tình huống máy móc bị hao tổn do gió bão thì thời quan đi về giữ U Dạ Thành và Arceni hẳn là khoảng nửa tháng.
Arnold quay về vào ngày thứ chín, so với thời gian bình thường ngắn hơn nhiều.
Nhận được tin phó quan về thành, Ivy cũng không để tâm chút nào, hắn giơ tay sờ mặt nạ bạc dán bên mặt trái của mình, một bên tiếp tục xử lý chính vụ, một bên tràn đầy tự tin chờ phó quan ôm bộ mặt khóc tang trở về.
Haa, đương nhiên hắn sẽ không an ủi đối phương, không không cười nhạo đã là rất phúc hậu rồi.
Sở dĩ Arnold về nhanh đến vậy, hoàn toàn nhờ Giang Từ ngồi trên phi cơ, dọc đường một chút gió bão cũng không gặp phải.
Con đường phi cơ đi qua như có cục tẩy tẩy một phát, nguyên tố bạo động trong không khí trở nên ôn hòa, thậm chí lúc vờn quanh Giang Từ còn rất dịu dàng.
Chiếc phi cơ hạ cánh tại dinh thự tư nhân của Ivy, Ivy ở thư phòng nghe thấy âm thanh đẩy cửa, khóe miệng hắn vẫn theo bản năng mà gợi cong mang theo một tia trào phúng.
"Thế nào, có cần tôi cho cậu..." Nghĩ hai ngày không.
Mấy chữ cuối cùng không kịp bật ra, Ivy giương mắt nhìn thanh niên tóc đen bước vào cùng phó quan, bỗng nhiên im bặt đi.
Bởi vì Thần giáng lâm tại Arceni, Thiên tộc trong Thiên Không Thành như được bơm full máu, vì thực hiện mục tiêu đề ra mà đạt được sự đoàn kết chưa từng thấy.
Nghe nói nhóm Thiên tộc đang vì mình mà nghĩ cách tô điểm thành thị, Giang Từ nhấc mắt: "Dáng vẻ hiện tại của Arceni rất tốt, tôi không có gì bất mãn."
Xong liền bổ sung: "Cho nên không cần đặc biệt làm cái gì."
Lúc này Giang Từ đang ở tầng cao nhất của tòa tháp chuông trắng, những nhân viên đang công tác trong tháp đều sốt sắn: "Mọi người đều tự nguyện làm vậy."
"Chúng ta muốn cho ngài thấy thành thị đẹp hơn."
Đây là nguyên nhân chủ yếu.
Ngoài ra, còn có một lý do khác.
Bọn họ muốn dùng một tòa thành thật phồn vinh để tuyên cáo với các tộc khác: Thần lựa chọn Thiên tộc là điều dĩ nhiên.
Thấy bọn họ tâm tình tốt, Giang Từ há miệng, cũng không khuyên ngăn nữa.
Giang Từ có thể giao thiệp ứng đối, nhưng lại không biết đối xử thế nào với một lòng tốt vô điều kiện.
Giống như bây giờ, chỉ vì mong một người sẽ thích, sẽ vui mà dâng hiến không kể công. Giang Từ cảm thấy điều đó ít gặp mà rất quý, người nào có được là may mắn.
Không có cũng không hẳn là bất hạnh, chỉ là độc lập hơn người bình thường thôi.
Phải mất một tuần Dạ tộc mới tới được Arceni.
Chuẩn bị hết một ngày, còn lại là thời gian đi.
Lãnh địa hai tộc cách nhau vô cùng xa xôi, không chỉ là một đại lục, mà ở giữa còn có một vùng biển sóng to gió lớn cắt ngang.
Với trình độ phát triển tương tự nhau, thế giới của Giang Từ có các loại máy bay... cũng chính là phương tiện hàng không cũng đã được phát minh ở thế giới này.
Ở đây, loại phương tiện giao thông đó được gọi là phi cơ.
Tốc độ của loại phi cơ lớn nhất có thật ra cũng tương đương máy bay, nhưng bởi trên đường đi nguyên tố hỗn loạn tạo ra gió bão, phi cơ phải thả chậm tốc độ để khởi động hệ thống phòng ngự, nên thời gian bị kéo dài.
Thời điểm phi cơ đến cách không vực Thiên tộc mấy trăm km, Arnold nhìn thấy một mảnh trời khác.
Vùng trời xanh thẳm sáng sủa nằm giữa khoảng đen nguy hiểm, tựa như một thế giới tách biệt, dù trước đó đã dùng ma pháp quan sát, Arnold vẫn cảm thấy chấn động.
Nguyên tố bốn phía an tĩnh ôn hòa, chứng minh sự giáng lâm của Thần.
Cửa vào thành thị Thiên tộc nằm ở tầng thấp nhất, thời điểm phi cơ Dạ tộc tiến đến cổng, nhóm thủ vệ lập tức cảnh giác.
Quan hệ giữa Dạ tộc và Thiên tộc rất không ra sao, nhớ lại trong cuộc chiến 1700 năm trước, hai tộc bọn họ đánh nhau là ác liệt nhất.
Đã qua rất nhiều năm, tuy rằng giữa hai tộc không có thêm chiến tranh, nhưng hiếm khi lui tới, đột nhiên đám Dạ tộc này chạy tới chơi, không nghĩ cũng biết lý do.
...vì Thần.
"Không phải ai cũng có tư cách bước vào thành phố này, Arceni không hoang nghênh các ngươi." Người phụ trách xét duyệt không chút lưu tình cấp cấm chỉ.
Arnold hừ một tiếng: "Ngươi tưởng ta muốn đến chỗ này chắc? Nếu không phải vì gặp Thần, chúng ta cũng không thèm đến gần đại lục này."
Hai chữ "gặp Thần" này chính xác đã kích thích thần kinh của những tên Thiên tộc ở đây, đối phương hất hàm: "Thần không muốn gặp các ngươi."
"Thần chưa từng nói cây này." Arnold một lời phủ định: "Ngươi không muốn chúng ta gặp Thần, là vì ngươi sợ Thần gặp chúng ta rồi sẽ không để tâm các ngươi nữa."
"Thật nực cười." Thiên tộc mặt lạnh nhìn về phía gã: "Thần đã chọn giáng lâm tại lãnh địa Thiên tộc bọn ta trước."
Arnold tiếp tục phủ định: "Cái này cũng không nói lên điều gì."
"Vậy ngươi nói tại sao Thần lại không chọn U Dạ Thành?"
Hai chủng tộc không có khả năng nhất trí trong vấn đề này, không khí ở hiện trường căng thẳng đến độ mắt thường còn thấy được, Giang Từ không hề biết gì cả, tận đến lúc hệ thống phát cảnh báo...
"Đing đing! Có người của tộc khác tới thăm thành phố này, có khả năng sẽ phát sinh xung đột ở cửa vào, kiến nghị kí chủ ngăn cản."
Giang Từ nghe thấy nhắc nhở, mí mắt giật giật.
"Lucy." Giang Từ nhìn về phía Thiên tộc đứng cách cậu không xa, "Có phải người của tộc khác đã đến Arceni?"
"Đúng thế." Lucy trả lời: "Là người Dạ tộc."
Lucy không chủ động nói chuyện này với Giang Từ, nhưng nếu Giang Từ đã hỏi đến, y sẽ không nói dối.
"Nhân viên phụ trách quản lý thiết bị thành phố tới báo, do toàn bộ thang máy lên xuống đã bị trục trặc, thời gian này Arceni không đón khách."
Giang Từ: "..."
Trước tiên không nói vụ trục trặc là thật hay giả, Giang Từ cảm thấy nếu tình thế bức bách, Thiên tộc có thể trực tiếp khiến thang máy báo hỏng vĩnh viễn luôn.
Ba anh em được phép bước vào cung điện một mặt cảnh giác, Hạ Á và hai người anh tha thiết mong chờ nhìn Giang Từ, bọn họ mới không muốn Thần bị người khác cướp đi.
Thần vừa mới đồng ý, ngày mai sẽ đến xem trường học của họ.
Từ sau khi Thần giáng lâm, mỗi đồng học trong trường đều học tập chăm chỉ, gồm cả Hạ Á.
Coi như nội dung chương trình học căn bản không theo kịp tiến độ học tập của cậu, nhưng vì một bảng điểm danh dễ nhìn, hiện tại Hạ Á đã tập làm bé ngoan đi học đều đều.
Nếu như điểm danh đầy đủ cả học kỳ, đồng thời lấy hạng nhất toàn khối, được Thần khích lệ thì tốt quá.
Hạ Á xem đây là mục tiêu để nổ lực.
Giang Từ bị bốn cặp mắt nhìn chằm chằm thấp giọng ho khan: "Vẫn nên cho bọn họ vào đi."
Thần sắc Lucy không đổi, nghe theo thời Giang Từ: "Vâng."
Toàn bộ thang máy lên xuống của thành thị đều trục trặc đương nhiên là giả, cho dù là sự thật, đa số người Dạ tộc vẫn có thể dễ dàng đi lên thượng tầng, bọn họ đi một đường dưới tầm mắt không hề hữu nghị của Thiên tộc, đến trước mặt Giang Từ.
Không giống biểu hiện lúc dưới cổng, những Dạ tộc đến trước mặt Giang Từ đều hết sức khiêm tốn cung kính.
Ánh mắt bọn họ nhìn Giang Từ cũng giống như Thiên tộc, đều như hai đốm sao, vì lần đầu gặp y mà sáng lấp lánh, chập chờn thấp thỏm các loại.
Cho dù người đứng cạnh Thần là tộc trưởng Thiên tộc, Arnold vẫn kiên định như cũ mà nói ra mục đích mình đi chuyến này: "Miện hạ, liệu ngài có bằng lòng cùng chúng tôi trở về U Dạ Thành?"
Hoàn toàn không có loại tự tin khi ứng đối với người khác, Arnold cúi đầu với vị Thần cao cao tại thượng trước mắt: "Vì sống trong hoàn cảnh tràn lan nguyên tố hắc ám, một bộ phận con dân của Dạ tộc có phản ứng không khỏe, người có sức đề kháng kèm còn có khả năng bị nhiễm bệnh."
"Nơi có ngài, nguyên tố cân bằng lại rất nhanh, nên tôi muốn thỉnh cầu ngài..."
Lý do này nghe vô cùng chính đáng, nhưng Hạ Á vẫn không nhịn được mím mím môi, cậu không muốn Thần đến thành thị của những tộc khác.
Thần giáng đến Arceni mới được vài ngày, công tác tô điểm thành thị của bọn họ còn chưa hoàn thành, cậu cũng chưa được khen ngợi.
Giang Từ đồng thời quan sát hai tộc, cảm thấy da đầu có chút tê.
"Trước đó ngài đã hứa sẽ đến thăm trường của chúng tôi." Hạ Á biệt nữu nói một câu.
Giang Từ biết nếu cậu rời Arceni sẽ khiến các Thiên tộc đang vội vã bày trí bị mất vui, vì tính trước tình huống này, cậu mới định ở lại thành phố này một thời gian ngắn.
Thế nhưng tình huống trước mắt không thể chờ lâu.
"Ngày mai tôi đến thăm xong sẽ đi." Đầu tiên không được nuốt lời, sau đó Giang Từ xoa đầu ba anh em, "Tới lúc đó các cậu giúp tôi nói lại với những người khác, tôi muốn khi trở lại có thể thấy một hình dạng khác của Arceni, được chứ?"
Giang Từ tự hỏi, nói như thế có lẽ sẽ giúp tâm tình của Thiên tộc bình phục đôi chút.
Không dám quấy nhiễu quyết định của Thần, cuối cùng Hạ Á vẫn nghe lời gật đầu: "Chúng tôi đã biết."
Dỗ dành ba anh em xong, Giang Từ quay đầu lại nhìn mục tiêu khó xơi nhất.
"Lucy..." Đối tượng này nên dỗ thế nào, Giang Từ không biết nên xuống tay từ đâu.
Chủ yếu là do đối phương mặt không đổi sắc, làm cho Giang Từ cũng không rõ là y có để ý hay không.
Nếu như không để ý, thì nhiều lời sẽ phản tác dụng.
Không đợi Giang Từ suy nghĩ thêm, Lucy mở miệng nói: "Tôi sẽ đi với ngài."
Giang Từ: "...?"
Cái này hình như có vấn đề.
Trực giác nói với Giang Từ rằng chuyện này có gì đó không đúng, nhưng trong tình huống này, cậu hiển nhiên không thể từ chối.
Kết quả là hai ngày sau khi Giang Từ ngồi phi cơ đến U Dạ Thành, đồng hành ngoại trừ Lucy, còn có một tiểu đội Thiên tộc bốn cánh.
Với Arnold mà nói, tuy rằng ngoài dự kiến nhiều thêm vài tên Thiên tộc, nhưng mục đích đi chuyến này đã hoàn thành.
Dùng tốc độ trung bình của phi cơ, nếu không có tình huống máy móc bị hao tổn do gió bão thì thời quan đi về giữ U Dạ Thành và Arceni hẳn là khoảng nửa tháng.
Arnold quay về vào ngày thứ chín, so với thời gian bình thường ngắn hơn nhiều.
Nhận được tin phó quan về thành, Ivy cũng không để tâm chút nào, hắn giơ tay sờ mặt nạ bạc dán bên mặt trái của mình, một bên tiếp tục xử lý chính vụ, một bên tràn đầy tự tin chờ phó quan ôm bộ mặt khóc tang trở về.
Haa, đương nhiên hắn sẽ không an ủi đối phương, không không cười nhạo đã là rất phúc hậu rồi.
Sở dĩ Arnold về nhanh đến vậy, hoàn toàn nhờ Giang Từ ngồi trên phi cơ, dọc đường một chút gió bão cũng không gặp phải.
Con đường phi cơ đi qua như có cục tẩy tẩy một phát, nguyên tố bạo động trong không khí trở nên ôn hòa, thậm chí lúc vờn quanh Giang Từ còn rất dịu dàng.
Chiếc phi cơ hạ cánh tại dinh thự tư nhân của Ivy, Ivy ở thư phòng nghe thấy âm thanh đẩy cửa, khóe miệng hắn vẫn theo bản năng mà gợi cong mang theo một tia trào phúng.
"Thế nào, có cần tôi cho cậu..." Nghĩ hai ngày không.
Mấy chữ cuối cùng không kịp bật ra, Ivy giương mắt nhìn thanh niên tóc đen bước vào cùng phó quan, bỗng nhiên im bặt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất