Thần Sáng Thế Thực Tập

Chương 8: Ngày thứ tám làm Thần

Trước Sau
Ánh trăng và bóng đêm hòa vào nhau, từ góc nhìn của Giang Từ, Thiên tộc tóc bạc đang quỳ một gối trước mắt cậu tựa như phần giao thoa của ánh sáng.

Khách quan mà nói, Lucy chính là tạo vật hoàn mỹ nhất trong vô số các tạo vật, thậm chí là trong các tộc trưởng.

Y được trao cho một sức mạnh vô cùng to lớn, Giang Từ cảm thấy, so với người làm Thần mà có tâm tính nhân loại bình thường như mình, tính cách của Lucy càng giống một vị Thần hơn.

Một trật tự vững chắc tuyệt đối, trọn vẹn mà thánh khiết.

Nếu như phải nói còn khiếm khuyết gì đó, thì đại khái là khuyết thiếu tình thương.

Lucy đối với những chủng tộc khác, không, thậm chí là đối với Thiên tộc, đều có một loại cảm giác đối xử lạnh nhạt như nhau.

Giống như vị trí có khác biệt, Lucy sẽ không hạ thấp tầm mắt để nhìn bọn họ.

Nhưng Giang Từ phát hiện, lúc cậu đụng vào cánh của y, y chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn cậu trong tư thế quỳ một gối.

Người ấy đang hạ thấp tư thái để ngước nhìn mình, hơn nữa còn là tự nguyện.

"Sao lại bị đau?" Giang Từ hỏi, vẻ mặt có nét do dự: "Lúc trước từng bị thương...?"

Đó là chuyện không thể nào...

Từ trong tiềm thức, Giang Từ rất mực tin tưởng vào năng lực của Lucy, là tộc trưởng quản lý Thiên tộc, chắc rằng trong thế giới này chẳng có mấy ai đủ năng lực làm y bị thương.

Huống chi còn bị thương ở đôi cánh- bộ phận cực kì quan trọng đối với Thiên tộc.

"Hàng rào phòng ngự của Arceni cần có năng lượng ma pháp để duy trì." Lucy hờ hững đáp: "Bộ phận này là nguồn cung cấp năng lượng của Thiên tộc, lúc rút năng lượng ra khỏi cơ thế, cánh sẽ bị đau."

Đó không phải lời nói dối.

Đôi cánh của Thiên tộc là bộ phận tích trữ năng lượng ma pháp, chính nó cũng hết sức mẫn cảm, đồng nghĩa khi bị cưỡng chế rút năng lượng ma pháp ra ngoài, hiển nhiên sẽ tạo ra cảm giác đau đớn.

Lúc trước chẳng qua Giang Từ chỉ thấy một mình Lucy làm lực lượng chính để duy trì hàng rào phòng hộ của cả thành Arceni chắc là sẽ rất mệt mỏi, nhưng cậu không ngờ chuyện đó còn tạo thành hậu quả như vậy.

Thế nên lúc được cho biết, nhất là khi Lucy chính miệng nói "Rất đau" với cậu, Giang Từ không thể nào không quan tâm đến y.

"Từ ngày ở phòng điều khiển trung ương bắt đầu đau, rồi cứ đau đến tận bây giờ sao?" Giang Từ nhíu mày, tỏ ra lo lắng: "Sao lúc trước anh không nói?"

Lucy nhìn cậu, chủ nhân của khuôn mặt luôn bình tĩnh lạnh nhạt khẽ chớp chớp mắt, nhưng vẫn im lặng không nói gì.

Vì đã quen chịu đựng.

Mà quen chịu đựng là vì từ lâu y đã quen với tình cảnh không ai quan tâm.

Mãi cho đến ngày Thần giáng lâm, y đã thử biểu đạt nội tâm của mình với Thần.

Chuyện này có hơi khó khăn với Lucy, y biểu hiện không mấy thành thạo, như hiện tại đã là thẳng thắn nhất có thể rồi.

Thấy y cứ im lặng, Giang Từ đành phải nói: "Vậy sau này hãy như bây giờ vậy, có chuyện gì cứ nói thẳng với tôi, không được giữ im lặng."

Lúc này Lucy mới lên tiếng, y hỏi: "Nói với ngài rồi, ngài sẽ quan tâm tôi như lúc này chứ?"

Giang Từ cảm thấy cậu phải sữa đổi quan điểm của y một chút: "Coi như không có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ quan tâm anh như vậy."

Đâu phải cứ có chuyện gì xảy ra mới có lòng quan tâm.

Không biết câu trả lời này đã chọt trúng chỗ nào, Giang Từ trông thấy trong đôi mắt dị sắc đang nhìn mình, có một loại ánh sáng lờ mờ bỗng nhiên rõ ràng hơn rất nhiều.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Giang Từ cảm thấy đôi mắt ấy phản chiếu hình dáng của cậu ngày một rõ ràng.

Lucy mang lòng thành kính và tín ngưỡng mãnh liệt với "Thần", phần tín ngưỡng ấy bắt đầu từ ngày y nghe rất nhiều Thiên tộc nói rằng Thần rất yêu thương y.

...Đó là lần đầu tiên y nghĩ

Vị Thần tạo ra y có hình dáng thế nào?

Ý nghĩa này một khi đã sinh ra thì khó mà loại bỏ, trong lòng y bắt đầu cố gắng miêu tả hình dáng của Thần, cho dù không miêu tả được cũng sẽ tiếp tục tưởng tượng, trong lúc vô thức thời gian đã thấm thoát trôi qua.

Khoảng thời gian cô độc dài dặn dặt ấy khiến lòng y khắc sâu nỗi khao khát về "Thần", nỗi khao khát ấy ngày càng sâu đậm, cuối cùng hóa thành lòng thành kính và tín ngưỡng.

Nhưng tín ngưỡng của Lucy hướng đến là vị Thần trong tưởng tượng của y, thậm chí vào cái ngày Giang Từ xuất hiện, y cũng xem cậu như vị Thần trong tưởng tượng của mình mà cư xử.

Nhận thức đó bao gồm cả bản thân Giang Từ.

Giang Từ vẫn còn đặt tay trên cánh chim sau lưng Lucy, cậu cúi đầu nhìn sáu chiếc cánh trắng thuần khiết, tay vuốt thuận theo hướng mọc của những chiếc lông trắng.

Sáu chiếc cánh cả là một công trình to lớn.

Giang Từ nghĩ vậy nhưng vẫn đưa tay ra xoa, người ta đã đặc biệt kêu đau với mình rồi, vậy cậu cũng phải biểu hiện cho tốt mới được.

"Tôi có mạnh tay quá không?" Động tác của Giang Từ rất cẩn thận: "Nếu mạnh quá thì hãy nói nhé, tôi sẽ nhẹ nhàng hơn."



Lucy không ngăn cậu lại, nhỏ giọng đáp: "Không có."

Được đáp lại, Giang Từ yên tâm bắt đầu hành động, lát sau, không biết ngón tay cậu đụng phải chỗ nào, chiếc cánh đang được vuốt ve bỗng dưng nhúc nhích, hình như muốn tránh né sự đụng chạm của cậu.

Có thể thấy rõ động tác cựa quậy đó là do phản xạ, Giang Từ cũng bất giác rút tay lại.

"Đau sao?" Giang Từ thấy rất áy náy: "Tôi sẽ nhẹ nhàng hơn."

Lucy phản ứng như vậy không phải vì đau, y hơi giật giật môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng đã chọn không mở miệng.

Sau đó dù tay của Giang Từ có động vào chỗ nào trên cánh của y, thì phản ứng mạnh hất cũng chỉ là rũ mắt xuống, nhìn từ một bên mặt sẽ phát hiện y trông như đang nhẫn nhịn điều gì đó, nhưng mấy đôi cánh sau lưng lại không hề lộn xộn.

Trên thực tế đôi cánh của Thiên tộc và chiếc sừng trên đầu của Dạ tộc đều là những bộ phận đặc biệt trên thân thể, người khác không được tùy tiện đụng chạm, thông thường chỉ có những tối tượng rất thân thiết mới được đụng vào, nếu những người khác làm vậy thì đó là hành vi hết sức vô lễ.

Bình thường khi hai chủng tộc giao tiếp với nhau sẽ rất chú ý đến việc này, để tránh xúc phạm người khác.

Cánh của Thiên tộc rất mẫn cảm, gần như không có một Thiên nào được vuốt ve đôi cánh một cách tỉ mỉ thế này mà còn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, nhưng từ góc nhìn của Giang Từ, vẻ mặt của Lucy từ đầu đến cuối đều không hề thay đổi.

Ngoài trừ những cái rũ mắt ngẫu nhiên, trong cả quá trình ấy Lucy luôn giương mắt nhìn thanh niên tóc đen.

Theo cảm giáo dịu dàng lần lượt lướt trên cánh, hình ảnh người thanh niên trong mắt y cũng ngày một rõ ràng.

Y tín ngưỡng "Thần" là Giang Từ.

Y tín ngưỡng Giang Từ là "Thần".

Hai khái niệm này nhìn như không có gì khác biệt, nhưng trên thực tế lại khác biệt hoàn toàn.

Giang Từ không phát hiện biến hóa nào, chỉ cảm thấy cuối cùng cũng kết thúc một công trình vĩ đại, lúc nhận ra ánh mắt Lucy đang nhìn mình chăm chăm, cậu trông thấy lòng thành kính sâu sắc trong đôi mắt ấy.

Điều đó khiến Giang Từ hơi khựng lại.

Mỗi lần Lucy đến gặp đều quen quỳ một gối trước mặt cậu, Giang Từ đã nói không cần phải như thế, nhưng y vẫn kiên trì giữ nguyên tư thế này.

Vì đây là mong muốn chủ quan của người ta, nên Giang Từ chỉ nói một lần rồi không nhắc lại nữa.

Bây giờ Giang Từ đã hiểu, đây là cách Lucy bày tỏ lòng thành kính.

Ngày hôm sau, Giang Từ đến nơi vốn là khu vực Ivy phụ trách chữa bệnh, lần này cậu không cấm nhóm Thiên tộc theo cùng, thế là lúc cậu đang chữa bệnh cho thành dân, trong cùng một không gian có hai chủng tộc thường xuyên giao lưu bằng ánh mắt.

Nói chính xác là, hai bên lia mắt như dao không ai nhường ai, lia tới lia đi, thuận tiện giao lưu ngôn ngữ luôn...

Thiên tộc: "U Dạ Thành của các ngươi được xây dựng cũng khá đấy, nhưng vẫn còn kém Arceni."

Dạ tộc: "Vậy các ngươi mau leo lên phi cơ rồi bay về đi, bọn tôi sẵn sàng cung cấp vé hàng không miễn phí."

Thiên tộc: "Vẫn miễn cưỡng ở chờ được."

Dạ tộc: "Ấy đừng có miễn cưỡng mà, miễn cưỡng sẽ không có kết quả tốt."

Thiên tộc: "Bọn tôi cứ không đi đó."

Dạ tộc: "Hừ."

Giang Từ hơi khó xử, nhưng thấy bọn họ chỉ nói tán ngẫu vài câu thôi nên cũng mặc kệ.

Giang Từ thanh lọc nguyên tố hắc ám trong cơ thể của từng thành dân, lúc cậu đang làm việc đó, nhóm Thiên tộc sau lưng cậu cũng đang thương lượng xem nên hành động thế nào cho thích hợp.

Bọn họ đưa ra thiết bị trị liệu kiểu mới tộc mình vừa nghiên cứu ra, sau khi cung cấp một lượng ma pháp nhất định để bổ sung năng lượng cho nó xong thì dán vào thân thể của những Dạ tộc vừa được Giang Từ chữa trị xong, còn đang suy yếu.

Thể tích của cái máy trị liệu này rất mini, chỉ to bằng đồng xu, sử dụng rất đơn giản, chỉ cần dán lên vùng da bị tổn thương là sẽ phát huy tác dụng.

So với việc sử dụng ma pháp trực tiếp, thiết bị được nghiên cứu và phát triển nhờ khoa học kĩ thuật cao vẫn nhanh gọn hơn nhiều.

Nhóm Dạ tộc được giúp đỡ trừng mắt, thấy hơi khó tin: "Các anh làm gì vậy?"

Cheryl, tiểu đội trưởng của nhóm Thiên tộc nói với bọn họ: "Bọn tôi chỉ không muốn Thần phải lo lắng nữa thôi."

Bất kể ra sao, Thần mới là vị trí ưu tiên hàng đầu của bọn họ.

Đúng là khác biệt chủng tộc sẽ sinh ra ý nghĩ riêng, nhưng giống nhau ở lòng yêu kính Thần, không ai muốn làm ra chuyện khiến Thần không được vui.

Cứ xem như khác tộc, nhưng phàm là kì vọng của Thần, bọn họ sẵn lòng giúp đỡ.

Nhưng khác với hình tình "Giao lưu thân thiện" lúc nãy, việc nhóm Thiên tộc giúp đỡ thành dân không được rõ ràng lắm, Giang Từ xém chút đã không chú ý.

Hôm nay có ít thành dân cần chữa trị hơn hôm qua, Giang Từ chỉ cần ở yên trong U Dạ Thành, nguyên tố tại mảnh đất này sẽ nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

Chờ khi bình thường hoàn toàn, thì sẽ không còn người cần trị bệnh nữa.

Hôm qua Giang Từ đã nói không cho phép Ivy dùng phương pháp của hắn để chữa trị cho thành dân nữa, Ivy không dám cãi lời, thế là hôm nay hắn chỉ có thể lạnh mặt đứng bên ngoài nhìn.

Đến khi các thành dân đã được chữa trị xong, Giang Từ mới vươn tay ra với Ivy: "Đến anh rồi."



Ivy không đưa tay ra ngay, hắn liếc Lucy đứng cạnh Giang Từ cách đó không xa, lúc thấy y không thèm phản ứng gì, vẫn lạnh nhạt mà liếc hắn một cái, Ivy cố ý hơi nhíu mày lại.

Cái nhíu mày này có ý trào phùng rất mạnh, nhưng lúc quay lại đối mặt với Giang Từ, Ivy liền thu liễm vẻ mặt lại, chỉ hơi mím môi rồi chìa tay ra, đặt vào tay Giang Từ.

Giang Từ thuần thục lặp lại thao tác, tập trung tinh thần, lấy ý niệm xóa bỏ nguyên tố.

Cả quá trình chỉ ngắn ngủi có mấy giây, ánh mắt của Lucy dừng trên bàn tay đang tiếp xúc của hai người, biểu cảm trên mặt khiến người ta khó lòng nhìn thấu.

Không cách nào nhìn ra là đang vui hay không vui.

Trong mắt Ivy thì đó là giả vờ giả vịt, trên thực tế đối phương bày ra biểu tượng "Hoàn mỹ" đó chỉ khiến Ivy cảm thấy giả tạo.

Không một tạo vật nào đạt tới sự hoàn mỹ cả, đó là đại từ chỉ thuộc về Thần.

Dù cho tạo vật không có hỉ nộ ái ố thế nào thì vẫn sẽ có cảm xúc, tỏ ra lạnh nhạt cách mấy, chỉ cỏ thể nói là biết cách ẩn giấu tình cảm rất sâu, chứ tuyệt đối không có chuyện không có cảm xúc.

Cho nên từ rất lâu trước kia Ivy đã hiếu kì, nếu tấm mặt nạ lạnh nhạt trên mặt Lucy vỡ vụn, thì y sẽ biểu hiện thế nào.

Cho tới nay, người đó luôn giữ vững bộ mặt lạnh nhạt đó từ đầu đến cuối, Ivy ngoài việc thấy ngứa mắt ra thì chẳng làm được gì.

Nhưng bây giờ, khi đối mặt với chuyện có liên quan đến Thần, Ivy phát hiện ra, đối phương đã có biểu hiện hơi mất khống chế, rất dễ nhận ra.

"Được rồi." Giang Từ thả tay ra: "Ngay mai cần tiền hành thêm một lần nữa."

"Ồ." Hôm qua sau khi nghe Giang Từ nói những lời đó, bây giờ Ivy gặp mặt Giang Từ thì cơ bản sẽ luôn trả lời như vậy với mọi yêu cầu của cậu.

Biểu hiện như vậy không quá nồng nhiệt, nhưng cũng đủ nói lên rằng mình sẽ nghe lời cậu, Ivy cũng chỉ đành làm vậy.

Trái lại Giang Từ cũng không cảm thấy trả lời kiểu đó là qua loa, từ thái độ lạnh lùng từ chối trước kia chuyển thành trả lời đồng ý như bây giờ, đã là sự thay đổi rất tốt rồi.

Giang Từ đến khiến tình hình chung chuyển biến tốt đẹp hơn, các thành dân của Dạ tộc dự định tổ chứ một buổi tiệc long trọng chúc mừng vào hôm nay, Ivy đã đồng ý, thế là hôm nay thành phố trở nên náo nhiệt hơn bình thường.

Vì là tiệc chúc mừng, sau khi bữa tiệc bắt đầu, các thành dân trong thành và Thiên tộc theo Giang Từ vào thành không xảy ra bất kì cuộc đấu khẩu nào, tình cảnh chung sống hài hòa hiếm thấy.

Dưới sự kì vọng của Dạ tộc, Giang Từ cũng tham gia buổi tiệc này, nhưng trên cơ bản thì cậu chỉ có thể ngồi ghế trên, vì bất luận cậu có đi đâu cũng khiến một đám người trông mong ngóng theo bước đi của cậu.

Giang Từ không muốn vấy lên bạo động, nên đành yên phận ngồi đó.

Trên chiếc bàn đặt trước mặt cậu có một ly nước quả mọng ép, một Dạ tộc nói với cậu đây là rượu trái cây được ủ đặc biệt, chỉ có U Dạ Thành này mới sản xuất được.

Nghĩ rằng nồng độ của rượu trái cây không quá cao nên Giang Từ uống một hớp. Uống vào miệng mới thấy hoàn toàn không có mùi vị của rượu, cảm giác như đang uống nước trái cây thôi, vậy nên cậu yên tâm uống hết cả ly.

Lúc này, Ivy đi đến bên cạnh cậu.

Ivy còn một vấn đề thắc mắc cuối cùng muốn hỏi, hắn đã quyết định chỉ cần hỏi xong câu hỏi này thôi, đồng thời nếu Giang Từ đồng ý giải thích, hắn sẽ không nghĩ đến chuyện có phải Thần yêu thích Thiên tộc hơn hay không.... phải càng yêu thích Lucy hơn hay không.

"Tại sao ngài chỉ đặt tên cho một mình Lucy?" Ivy hạ thật thấp giọng, vốn nghĩ làm vậy lúc đặt câu hỏi sẽ có vẻ không để tâm, nhưng cái lối nói lúc nghe lại phản hiệu quả.

Người bị đề cập trong câu hỏi đó đang đứng cạnh Giang Từ, Lucy cho hắn một cái nhìn lạnh nhạt.

Giang Từ thấy cảnh vật trước mắt trở nên mờ ảo, nhìn bề ngoài cậu không có vẻ gì là uống say, nhưng thật ra đầu óc đều đang quay mòng mòng.

Nhưng cậu vẫn nghe thấy câu hỏi của Ivy, đầu óc chậm chạm suy nghĩ.

Vì sao cậu chỉ đặt tên cho một mình Lucy...nhỉ?

Giang Từ ngẫm nghĩ, đơn giản là vì cậu rất dở chuyện đặt tên thôi mà.

Hình tượng của Thiên tộc chính là thiên sứ trong Kinh Thánh, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến cái tên "Lucifinil" này.

Có lẽ cái tên "Lucifer"- thiên thần sa ngã càng được biết đến rộng rãi hơn.

Vậy nên khi đặt tên cho tộc trưởng Thiên tộc, Giang Từ trực tiếp lấy hai chữ trong cái tên "Lucifinil", cũng chín là "Lucy".

Còn tộc trưởng của các tộc khác không khiến cậu liên tưởng đến cái tên nào thích hợp ngay lập tức, nên lưu lại đợi hệ thống đặt ngẫu nhiên.

Giang Từ nghĩ lí do rất hoàn chỉnh, nhưng trong trạng thái không được tỉnh táo, cậu chỉ chậm rì rì nói ra bốn chữ: "Lucifinil..."

Ivy nghe thấy cái tên xa lạ này thì sững sờ.

Lucy...Phil?

Đó là tên của ai?

Ivy lập tức nhìn vẻ mặt của Lucy, phát hiện đối phương đang nhìn Giang Từ chăm chú, rõ ràng cũng không biết chủ nhân của cái tên đó là ai.

Trong thời khắc này, bỗng nhiên Ivy sinh ra một ý nghĩ hoang đường.

Phải chăng cái tên Lucy mà hắn luôn khăng khăng không chịu thừa nhận là ghen ghét kia, chỉ lạ tạo vật thay thế cho một tạo vật bọn họ không hề biết đến ư...

*Lucifinil-Lucifer Morningstar: Theo wikipedia Lucifer thường được coi là một trong những đứa con đầu tiên được tạo ra bởi Thiên Chúa, phẩm vị. Lucifer sau đó phản bội lại đức tin của mình vì cho rằng bản thân mới là kẻ mà con người phải phục tùng và sùng bái thay vì phải phục vụ cho họ, hắn đã triệu tập tất cả những thiên thần nổi loạn ủng hộ mình (sau này bị gọi là những thiên thần sa ngã, chiếm khoảng 1/3 trong tổng số thiên thần trên Thiên đàng) và khơi mào cho cuộc. kết quả là Lucifer cùng các thiên thần nổi loạn đã bị đánh bại bởi các thiên thần khác dưới sự lãnh đạo của những người anh em mình là thiên thần Michael, Gabriel, Uriel, Raphael. Hắn, cùng với Beelzebub, và là những kẻ đầu tiên bị trục xuất khỏi thiên đàng, đày xuống. Lucifer được gắn với sự kiêu ngạo, một trong "", bởi chính sự ngạo mạn của bản thân khiến hắn rơi khỏi ân sủng của Chúa Trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau