Chương 9: Ngày thứ chín làm Thần
Ý nghĩ bỗng nhiên xuất hiện này khiến Ivy cảm thấy thật hoang đường, đây là phản ứng tình cảm dựa trên trực giác thôi, nhưng bỏ qua suy nghĩ cảm tính, hình như ý nghĩ này lại hợp lý về nhiều mặt.
"Lucifinil" nghe có vẻ là tên của một tạo vật vào đó, mà hiển nhiên là tạo vật này xuất hiện trước Lucy.
Nếu không Thần sẽ chẳng trả lời hắn như vậy.
...Có khả năng Lucy cũng không phải tạo vật đầu tiên của Thần.
Ivy không kiềm được mà nghĩ vậy.
Trong lòng hắn dậy lên những suy đoán và ý nghĩ khó mà đè lại, Ivy muốn chứng thực một chút, hắn do dự một hồi rồi gọi: "Miện hạ..."
Xưng hô "Ta Thần" quá thân mật, Ivy vô thức tránh nó đi, nhưng hắn vừa mở miệng đã nhận ra thanh nhiên ngồi đó đang trong trạng thái không bình thường.
Men say vừa xông lên đầu, lúc nãy Giang Từ vừa trả lời câu hỏi xong, làn da trên mặt ngày thường luôn trắng nõn đã hởi ửng đỏ.
Đuôi mắt cũng hơi đỏ lên, xinh đẹp tựa như đuôi cá chép.
Vẻ mặt của Giang Từ bây giờ mới có điểm giống người uống say, vì tác dụng của cồn, đầu cậu hơi choáng, thế là nghiêng người dựa vào ghế phía sau.
Đó là một cái ghế tựa màu đen, Giang Từ ngồi trên đó, toát ra một loại cảm giác rất động lòng người, vóc dáng thon dài tại góc nhìn này lại đánh bậc lên mấy phần đơn bạc.
Khiến người ta muốn ôm cậu.
Đối mặt với Thần, ý nghĩ này là vượt quá giới hạn.
Lucy vốn đang rũ mắt, nhưng từ lúc nghe thấy cái tên "Lucifinil" này, cặp mắt của y cứ nhìn Giang Từ chăm chú.
Không ngờ Thần cũng sẽ uống say.
Ivy đầu tiên là kinh ngạc, sau một giây chần chừ, vẫn chọn tiếp tục hỏi: "Lucifinil là tên của tạo vật nào vậy?"
Giang Từ chầm chậm rũ mắt xuống, tốc độ nhận tin tức của cậu hơi chậm, vả lại tin tức thu vào cũng không được chính xác lắm.
"Ánh sáng ban mai..." Giang Từ miễn cưỡng sắp xếp tin tức trong đầu mình, trả lời bằng câu đánh giá cậu từng đọc nhiều lần nhất: "Thiên thần sáu cánh hoàn mỹ và mãnh mẽ nhất được Thần tạo ra."
Nghe đến đó, vẻ mặt lạnh nhạt của Lucy rốt cuộc cũng thay đổi, trong đôi mắt dị sắc trái vàng phải lam kia, ánh mắt vì câu nói ấy mà dao động rõ ràng, lần đầu tiên y làm ra động tác mím môi.
Thiên thần...Nghe có vẻ là Thiên tộc.
Mọi người đều biết, trong toàn thành Arceni chỉ có mình Lucy là Thiên tộc Lục Dực, đây là biểu tượng của Tộc trưởng Thiên tộc, cũng là minh chứng cho sức mạnh vĩ đại.
Nhưng bây giờ Ivy mới biết, tất cả mọi thứ đối phương có đều đến từ một tạo vật khác.
Từ Lục Dực của y, cho đến cái tên của y...Ban đầu là thuộc về tạo vật kia.
"Tại sao chúng tôi chưa từng gặp người ấy?" Ivy hỏi, trong giọng nói cứng ngắt, lạnh lùng ấy, sự không vui tràn ra từng li từng tí: "Bây giờ người ấy đang ở đâu?"
Tạo vậy này được Thần nhận định là "Ánh sáng ban mai" và "Mạnh mẽ hoàn mỹ", hiển nhiên đó là sự yêu thích và quan tâm rõ rệt.
Ivy vốn không muốn thừa nhận mình ghen ghét và cố tình chĩa mũi dùi vào Lucy, nhưng bây giờ, hắn đã hoàn toàn chuyển mục tiêu người lên kẻ khác.
Mà đối tượng này không thể gặp được, thành ra giận mà không có chỗ xả, cả người Ivy tỏa ra sự buồn bực.
Giang Từ thật sự không nghe rõ lắm: "Người ấy không ở đâu cả."
Đương nhiên câu trả lời đó không thể khiến Ivy hài lòng, nhưng nếu Thần đã không muốn nói với bọn họ, vậy bọn họ cũng hết cách, chỉ đành chấp nhận.
Tác dụng chậm của rượu rất lớn, Giang Từ trả lời một câu đó xong thì không suy nghĩ gì nổi nữa, cậu mơ mơ màng màng ngả lưng vào ghế ngồi, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Giang Từ mở mắt nhìn trần nhà, dưới lưng cậu là chiếc giường mềm mại.
Mất mặt quá.
Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi Giang Từ mở mắt ra.
Uống một ly rượu trái cây thôi mà tự khiến mình sai bí tỉ được, quả là điều Giang Từ không thể nào ngờ.
Cũng bởi vì lúc đầu uống vào không thấy có vị rượu gì cả, vả lại họ còn nói nó là rượu trái cây, tất nhiên Giang Từ cảm thấy mình sẽ không uống say được.
Kết quả là mất mặt thế này đây.
Giang Từ chống giường ngồi dậy, thấy đầu hơi nặng nề, đến nỗi cậu phải dùng tay đỡ đầu.
Giang Từ phải nhắm mắt thả lỏng một lát mới thấy nhẹ nhõm hơn, cậu mở mắt ra hít sâu một hơi, điều chỉnh mình về trạng thái tốt nhất.
Bây giờ là lúc nào rồi?
Giang Từ nghĩ rồi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, xem rồi mới yên tâm.
Không sao, trời vẫn còn sáng, cậu không có uống say rồi ngủ thẳng cẳng đến chiều ngày hôm sai.
Giang Từ chỉnh lý bản thân lại, chuẩn bị làm công việc hôm nay của cậu như thường lệ.
Tâm trạng của thành dân U Dạ Thành như dừng lại buổi tiệc hôm qua, không khí trong cả thành phố đều rất tốt, Giang Từ không khỏi vui lây, vẻ mặt cũng tự nhiên hơn.
Tâm trạng thoải mái này kéo dài đến lúc gặp mặt Lucy và Ivy mới bị dằn xuống.
Thật ra trên người Lucy không nhìn ra điều gì lạ, nhưng từ Ivy, Giang Từ cảm thấy có gì đó khác trước.
"Sao rồi?" Giang Từ chữa tiến hành chữa trị cho hắn, trong lúc chữa trị cậu phát hiện hình như Ivy cố ý tránh né không nhìn mình: "Đây cũng là lần cuối cùng, sau khi kết thúc anh có thể nhìn xem mặt mình có hồi phục lại chưa."
Chẳng biết tại sao, Giang Từ cảm thấy lúc Ivy đối mặt với cậu có phần lạnh nhạt và khó chịu hơn, mặc dù vẫn chìa tay ra nắm lấy tay cậu, nhưng đồng thời với sự thuận theo lại là dáng vẻ hờ hững, lạnh nhạt và không nói lấy một lời nào.
Giống như bây giờ vậy, cũng chỉ liếc cậu một cái rồi quay mặt qua chỗ khác, chẳng nói chẳng rằng.
Hôm qua vẫn còn tốt lắm mà, Giang Từ gặp tình huống này thấy hơi mờ mịt: "Ivy?"
Bị gọi tên là không còn cách nào khác, Ivy quay đầu qua, nhìn thanh niên tóc đen vừa gọi tên hắn.
Trông như con mèo đang lên cơn biệt nữu vậy, nhưng lại là cái loại rất ngoan ngoãn ấy, lúc giận dỗi bị kêu tên cũng chỉ lắc đuôi để đáp lại, muốn nó quay đầu lại nhìn cũng khó khăn.
Giang Từ cố gắng suy ngẫm một chốc, biểu hiện này của hắn chắc chắn phải có nguyên do, và chắc chắn là có liên quan đến cậu, nhưng Giang Từ nghĩ kiểu gì cũng không nhớ được hôm qua mình có làm chuyện gì gây ra hậu quả thế này không, trừ phi...
"Hôm qua tôi...Sau khi tôi uống say đã làm chuyện gì sao?" Giang Từ nhớ đến chuyện uống rượu tối qua, mí mắt hơi giật giật: "Hay là nói gì đó?"
Giang Từ nhớ là tửu phẩm của cậu rất tốt, lúc ở thế giới cũ có uống say mấy lần, bạn bè đều nói cậu khiến người ta đỡ lo lắm, không quậy phá gì cả, kêu làm gì cũng nghe theo.
Ivy đáp lại bằng giọng điệu cứng rắn: "Ngài không nhớ sao?"
Giang Từ có ấn tượng rất mơ hồ, nếu không được nhắc nhở chắc cậu sẽ không nhớ nổi đâu.
Hình như chỉ nhớ là...Lucy?
Hôm qua cậu đã trò chuyện với Ivy về Lucy à...Có phải đã nói mấy lời khen ngợi Lucy trước mặt Ivy không nhỉ, nên mới làm hắn không vui.
Giang Từ chắp vá mớ ký ức vừa mơ hồ vừa lộn xộn trong đầu mình, tìm được một kết quả đại khái.
Giang Từ cảm thấy kết quả cậu chắp vá ra xem như còn chấp nhận được, vậy nên bây giờ cậu nên khen ngợi Ivy để giữ thế cân bằng là giải quyết được chuyện này.
Nhưng Giang Từ ngàn lần không ngờ tới, cậu sắp phải đối mặt với vấn đề khó khăn nghiêm trọng hơn cái cậu nghĩ nhiều.
"Ngài nói Lucifinil là tạo vật hoàn mỹ và mạnh mẽ nhất ngài tạo ra." Yvy lạnh giọng nhắc lại chuyện tối hôm qua: "Ngài còn nói người ấy là "Ánh sáng ban mai"."
"Nhưng từ trước đến này ngài chưa từng cho chúng tôi biết sự tồn tại của người ấy, ngài cũng chưa từng để chúng tôi nhìn thấy người ấy."
Giang Từ ngơ ngẩn, trong phút chốc cậu không thể tiêu hóa hết thông tin này.
"...Sao tôi lại nhắc đến Lucifinil?" Giang Từ nghĩ mãi không rõ, chuyện này có tám cái sào tre cũng bắt không tới, chắc gì cậu đã nói "Lucifinil" là do cậu tạo ra.
Yvy nói ra đáp án: "Hôm qua tôi hỏi ngài tại sao chỉ đặt tên cho một mình Lucy, và ngài đã trả lời bằng cái tên đó."
Biết được nhiều tin tức như vậy, những hình ảnh mở hồ rải rác trong đầu Giang Từ dần ghép lại thành một hình ảnh hoàn chỉnh.
Lúc nhớ lại hết cuộc nói chuyện hôm qua, mí mắt phải của Giang Từ giật giật, cậu vô thức nhìn qua Lucy đang đứng tại một bên khác.
Giang Từ thấy có thể chuyện này đã sinh ra hiểu lầm gì đó, cậu thốt ra khúc dạo đầu kinh điển của mọi lời giải thích: "Mọi chuyện không như các anh nghĩ đâu..."
Cậu phải giải thích chuyện này kiểu gì đây, Giang Từ gặp một tình huống khó giải quyết hiếm hoi.
Lúc này, Lucy nhìn cậu, cất giọng nói trầm thấp: "Cái tên ngài đặt cho tôi, đến từ Lucifinil sao?"
Chuyện này Giang Từ không có cách nào để phủ nhận, cậu chỉ đành gật đầu: "Đúng."
Lời thừa nhận Giang Từ chính miệng thốt ra khiến vẻ mặt lạnh nhạt của Lucy như rách ra trong nháy mắt, cánh chim sau lưng cũng buông xuống rũ rượi.
Tạo vật đầu tiên của Thần không phải y.
Tạo vật hoàn mỹ nhất của Thần cũng không phải y.
...Tình yêu của Thần chưa từng thuộc về y.
Âm thanh của Lucy thấp hơn cả lúc nảy, ngữ điệu cũng chậm chạp hơn hẳn: "Vậy tôi là tạo vật được ngài tạo ra để thay thế ư?"
Bằng không thì tại sao Thần lại tạo ra y tương tự với tạo vật kia, còn giao cho y cái tên "Lucy" này.
Giang Từ hơi trợn mắt.
Đương nhiên không có chuyện cậu tạo ra vật thay thế cho "Lucifinil" gì đó, nhưng những lời cậu đã nói hôm qua, muốn giải thích cho đầy đủ thì xem ra độ khó rất cao.
Nhưng bước đầu tiên và tiên quyết nhất, chuyện vật thay thế nhất quyết không thể chấp nhận.
"Không phải." Giang Từ phủ nhận thẳng thừng, ngữ khí chắc nịnh: "Anh không phải vật thay thế cho bất cứ ai cả."
"Lucifinil chỉ là...Chỉ là một tạo vật hoàn mỹ trong trí tưởng tượng của tôi thôi." Giang Từ lựa lời giải thích: "Tôi nói người ấy là "Ánh sáng ban mai" cũng vì để nói lên lòng kỳ vọng đó."
Kết hợp với những lời đã nói lúc trước một chút: "Người ấy không hề tồn tại, cho nên tôi mới nói rằng người ấy không ở đâu cả."
"Tên của anh bắt nguồn từ đó, cũng vì tôi hi vọng tạo vật đầu tiên như anh có thể hoàn mỹ." Giang Từ khéo léo lựa từng lời một: "Tuyệt đối không phải vật thay thế gì hết."
Lần giải thích này hẳn là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, Giang Từ nói xong, thấy vẻ mặt của Lucy hơi thả lỏng, vẻ lạnh nhạt khó chịu của Ivy cũng đỡ hơn phần nào.
Đối với Ivy mà nói, hắn thà chấp nhận Lucy chứ không thể chấp nhận một tạo vật được thần dùng từ "Ánh sáng ban mai" để hình dung. Chỉ cần Giang Từ nói không có, vậy trước khi gặp được người ấy, hắn nguyện tin tưởng cậu.
Giang Từ nhìn phản ứng của hai người họ, thở dài đầy nhẹ nhõm, mấy chuyện kiểu này mà lặp lại mấy lần nữa, chắc cậu tổn thọ mất.
Hai người có tính cách khác biệt, Ivy chấp nhận lời giải thích của Giang Từ rất đỗi dễ dàng, còn Lucy thì vẫn giữ lại đôi phần.
Nhưng bất luận có tin vào lời giải thích này hay không, cách nghĩ của Lucy vẫn sẽ không thay đổi.
Đợi đến khi hai người có không gian riêng, Lucy uốn gối quỳ một chân với Giang Từ, giương mắt nhìn cậu chăm chú: "Tôi sẽ ưu tú hơn cả "Ánh sáng ban mai" của ngài, sẽ cố gắng đạt được tất cả yêu cầu của ngài về một tạo vật hoàn mỹ."
...Mặc cho "Lucifinil" có tồn tại hay không.
"Vậy nên, xin ngài hãy nhìn tôi đi."
Đừng nhìn người khác nữa.
"Lucifinil" nghe có vẻ là tên của một tạo vật vào đó, mà hiển nhiên là tạo vật này xuất hiện trước Lucy.
Nếu không Thần sẽ chẳng trả lời hắn như vậy.
...Có khả năng Lucy cũng không phải tạo vật đầu tiên của Thần.
Ivy không kiềm được mà nghĩ vậy.
Trong lòng hắn dậy lên những suy đoán và ý nghĩ khó mà đè lại, Ivy muốn chứng thực một chút, hắn do dự một hồi rồi gọi: "Miện hạ..."
Xưng hô "Ta Thần" quá thân mật, Ivy vô thức tránh nó đi, nhưng hắn vừa mở miệng đã nhận ra thanh nhiên ngồi đó đang trong trạng thái không bình thường.
Men say vừa xông lên đầu, lúc nãy Giang Từ vừa trả lời câu hỏi xong, làn da trên mặt ngày thường luôn trắng nõn đã hởi ửng đỏ.
Đuôi mắt cũng hơi đỏ lên, xinh đẹp tựa như đuôi cá chép.
Vẻ mặt của Giang Từ bây giờ mới có điểm giống người uống say, vì tác dụng của cồn, đầu cậu hơi choáng, thế là nghiêng người dựa vào ghế phía sau.
Đó là một cái ghế tựa màu đen, Giang Từ ngồi trên đó, toát ra một loại cảm giác rất động lòng người, vóc dáng thon dài tại góc nhìn này lại đánh bậc lên mấy phần đơn bạc.
Khiến người ta muốn ôm cậu.
Đối mặt với Thần, ý nghĩ này là vượt quá giới hạn.
Lucy vốn đang rũ mắt, nhưng từ lúc nghe thấy cái tên "Lucifinil" này, cặp mắt của y cứ nhìn Giang Từ chăm chú.
Không ngờ Thần cũng sẽ uống say.
Ivy đầu tiên là kinh ngạc, sau một giây chần chừ, vẫn chọn tiếp tục hỏi: "Lucifinil là tên của tạo vật nào vậy?"
Giang Từ chầm chậm rũ mắt xuống, tốc độ nhận tin tức của cậu hơi chậm, vả lại tin tức thu vào cũng không được chính xác lắm.
"Ánh sáng ban mai..." Giang Từ miễn cưỡng sắp xếp tin tức trong đầu mình, trả lời bằng câu đánh giá cậu từng đọc nhiều lần nhất: "Thiên thần sáu cánh hoàn mỹ và mãnh mẽ nhất được Thần tạo ra."
Nghe đến đó, vẻ mặt lạnh nhạt của Lucy rốt cuộc cũng thay đổi, trong đôi mắt dị sắc trái vàng phải lam kia, ánh mắt vì câu nói ấy mà dao động rõ ràng, lần đầu tiên y làm ra động tác mím môi.
Thiên thần...Nghe có vẻ là Thiên tộc.
Mọi người đều biết, trong toàn thành Arceni chỉ có mình Lucy là Thiên tộc Lục Dực, đây là biểu tượng của Tộc trưởng Thiên tộc, cũng là minh chứng cho sức mạnh vĩ đại.
Nhưng bây giờ Ivy mới biết, tất cả mọi thứ đối phương có đều đến từ một tạo vật khác.
Từ Lục Dực của y, cho đến cái tên của y...Ban đầu là thuộc về tạo vật kia.
"Tại sao chúng tôi chưa từng gặp người ấy?" Ivy hỏi, trong giọng nói cứng ngắt, lạnh lùng ấy, sự không vui tràn ra từng li từng tí: "Bây giờ người ấy đang ở đâu?"
Tạo vậy này được Thần nhận định là "Ánh sáng ban mai" và "Mạnh mẽ hoàn mỹ", hiển nhiên đó là sự yêu thích và quan tâm rõ rệt.
Ivy vốn không muốn thừa nhận mình ghen ghét và cố tình chĩa mũi dùi vào Lucy, nhưng bây giờ, hắn đã hoàn toàn chuyển mục tiêu người lên kẻ khác.
Mà đối tượng này không thể gặp được, thành ra giận mà không có chỗ xả, cả người Ivy tỏa ra sự buồn bực.
Giang Từ thật sự không nghe rõ lắm: "Người ấy không ở đâu cả."
Đương nhiên câu trả lời đó không thể khiến Ivy hài lòng, nhưng nếu Thần đã không muốn nói với bọn họ, vậy bọn họ cũng hết cách, chỉ đành chấp nhận.
Tác dụng chậm của rượu rất lớn, Giang Từ trả lời một câu đó xong thì không suy nghĩ gì nổi nữa, cậu mơ mơ màng màng ngả lưng vào ghế ngồi, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Giang Từ mở mắt nhìn trần nhà, dưới lưng cậu là chiếc giường mềm mại.
Mất mặt quá.
Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi Giang Từ mở mắt ra.
Uống một ly rượu trái cây thôi mà tự khiến mình sai bí tỉ được, quả là điều Giang Từ không thể nào ngờ.
Cũng bởi vì lúc đầu uống vào không thấy có vị rượu gì cả, vả lại họ còn nói nó là rượu trái cây, tất nhiên Giang Từ cảm thấy mình sẽ không uống say được.
Kết quả là mất mặt thế này đây.
Giang Từ chống giường ngồi dậy, thấy đầu hơi nặng nề, đến nỗi cậu phải dùng tay đỡ đầu.
Giang Từ phải nhắm mắt thả lỏng một lát mới thấy nhẹ nhõm hơn, cậu mở mắt ra hít sâu một hơi, điều chỉnh mình về trạng thái tốt nhất.
Bây giờ là lúc nào rồi?
Giang Từ nghĩ rồi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, xem rồi mới yên tâm.
Không sao, trời vẫn còn sáng, cậu không có uống say rồi ngủ thẳng cẳng đến chiều ngày hôm sai.
Giang Từ chỉnh lý bản thân lại, chuẩn bị làm công việc hôm nay của cậu như thường lệ.
Tâm trạng của thành dân U Dạ Thành như dừng lại buổi tiệc hôm qua, không khí trong cả thành phố đều rất tốt, Giang Từ không khỏi vui lây, vẻ mặt cũng tự nhiên hơn.
Tâm trạng thoải mái này kéo dài đến lúc gặp mặt Lucy và Ivy mới bị dằn xuống.
Thật ra trên người Lucy không nhìn ra điều gì lạ, nhưng từ Ivy, Giang Từ cảm thấy có gì đó khác trước.
"Sao rồi?" Giang Từ chữa tiến hành chữa trị cho hắn, trong lúc chữa trị cậu phát hiện hình như Ivy cố ý tránh né không nhìn mình: "Đây cũng là lần cuối cùng, sau khi kết thúc anh có thể nhìn xem mặt mình có hồi phục lại chưa."
Chẳng biết tại sao, Giang Từ cảm thấy lúc Ivy đối mặt với cậu có phần lạnh nhạt và khó chịu hơn, mặc dù vẫn chìa tay ra nắm lấy tay cậu, nhưng đồng thời với sự thuận theo lại là dáng vẻ hờ hững, lạnh nhạt và không nói lấy một lời nào.
Giống như bây giờ vậy, cũng chỉ liếc cậu một cái rồi quay mặt qua chỗ khác, chẳng nói chẳng rằng.
Hôm qua vẫn còn tốt lắm mà, Giang Từ gặp tình huống này thấy hơi mờ mịt: "Ivy?"
Bị gọi tên là không còn cách nào khác, Ivy quay đầu qua, nhìn thanh niên tóc đen vừa gọi tên hắn.
Trông như con mèo đang lên cơn biệt nữu vậy, nhưng lại là cái loại rất ngoan ngoãn ấy, lúc giận dỗi bị kêu tên cũng chỉ lắc đuôi để đáp lại, muốn nó quay đầu lại nhìn cũng khó khăn.
Giang Từ cố gắng suy ngẫm một chốc, biểu hiện này của hắn chắc chắn phải có nguyên do, và chắc chắn là có liên quan đến cậu, nhưng Giang Từ nghĩ kiểu gì cũng không nhớ được hôm qua mình có làm chuyện gì gây ra hậu quả thế này không, trừ phi...
"Hôm qua tôi...Sau khi tôi uống say đã làm chuyện gì sao?" Giang Từ nhớ đến chuyện uống rượu tối qua, mí mắt hơi giật giật: "Hay là nói gì đó?"
Giang Từ nhớ là tửu phẩm của cậu rất tốt, lúc ở thế giới cũ có uống say mấy lần, bạn bè đều nói cậu khiến người ta đỡ lo lắm, không quậy phá gì cả, kêu làm gì cũng nghe theo.
Ivy đáp lại bằng giọng điệu cứng rắn: "Ngài không nhớ sao?"
Giang Từ có ấn tượng rất mơ hồ, nếu không được nhắc nhở chắc cậu sẽ không nhớ nổi đâu.
Hình như chỉ nhớ là...Lucy?
Hôm qua cậu đã trò chuyện với Ivy về Lucy à...Có phải đã nói mấy lời khen ngợi Lucy trước mặt Ivy không nhỉ, nên mới làm hắn không vui.
Giang Từ chắp vá mớ ký ức vừa mơ hồ vừa lộn xộn trong đầu mình, tìm được một kết quả đại khái.
Giang Từ cảm thấy kết quả cậu chắp vá ra xem như còn chấp nhận được, vậy nên bây giờ cậu nên khen ngợi Ivy để giữ thế cân bằng là giải quyết được chuyện này.
Nhưng Giang Từ ngàn lần không ngờ tới, cậu sắp phải đối mặt với vấn đề khó khăn nghiêm trọng hơn cái cậu nghĩ nhiều.
"Ngài nói Lucifinil là tạo vật hoàn mỹ và mạnh mẽ nhất ngài tạo ra." Yvy lạnh giọng nhắc lại chuyện tối hôm qua: "Ngài còn nói người ấy là "Ánh sáng ban mai"."
"Nhưng từ trước đến này ngài chưa từng cho chúng tôi biết sự tồn tại của người ấy, ngài cũng chưa từng để chúng tôi nhìn thấy người ấy."
Giang Từ ngơ ngẩn, trong phút chốc cậu không thể tiêu hóa hết thông tin này.
"...Sao tôi lại nhắc đến Lucifinil?" Giang Từ nghĩ mãi không rõ, chuyện này có tám cái sào tre cũng bắt không tới, chắc gì cậu đã nói "Lucifinil" là do cậu tạo ra.
Yvy nói ra đáp án: "Hôm qua tôi hỏi ngài tại sao chỉ đặt tên cho một mình Lucy, và ngài đã trả lời bằng cái tên đó."
Biết được nhiều tin tức như vậy, những hình ảnh mở hồ rải rác trong đầu Giang Từ dần ghép lại thành một hình ảnh hoàn chỉnh.
Lúc nhớ lại hết cuộc nói chuyện hôm qua, mí mắt phải của Giang Từ giật giật, cậu vô thức nhìn qua Lucy đang đứng tại một bên khác.
Giang Từ thấy có thể chuyện này đã sinh ra hiểu lầm gì đó, cậu thốt ra khúc dạo đầu kinh điển của mọi lời giải thích: "Mọi chuyện không như các anh nghĩ đâu..."
Cậu phải giải thích chuyện này kiểu gì đây, Giang Từ gặp một tình huống khó giải quyết hiếm hoi.
Lúc này, Lucy nhìn cậu, cất giọng nói trầm thấp: "Cái tên ngài đặt cho tôi, đến từ Lucifinil sao?"
Chuyện này Giang Từ không có cách nào để phủ nhận, cậu chỉ đành gật đầu: "Đúng."
Lời thừa nhận Giang Từ chính miệng thốt ra khiến vẻ mặt lạnh nhạt của Lucy như rách ra trong nháy mắt, cánh chim sau lưng cũng buông xuống rũ rượi.
Tạo vật đầu tiên của Thần không phải y.
Tạo vật hoàn mỹ nhất của Thần cũng không phải y.
...Tình yêu của Thần chưa từng thuộc về y.
Âm thanh của Lucy thấp hơn cả lúc nảy, ngữ điệu cũng chậm chạp hơn hẳn: "Vậy tôi là tạo vật được ngài tạo ra để thay thế ư?"
Bằng không thì tại sao Thần lại tạo ra y tương tự với tạo vật kia, còn giao cho y cái tên "Lucy" này.
Giang Từ hơi trợn mắt.
Đương nhiên không có chuyện cậu tạo ra vật thay thế cho "Lucifinil" gì đó, nhưng những lời cậu đã nói hôm qua, muốn giải thích cho đầy đủ thì xem ra độ khó rất cao.
Nhưng bước đầu tiên và tiên quyết nhất, chuyện vật thay thế nhất quyết không thể chấp nhận.
"Không phải." Giang Từ phủ nhận thẳng thừng, ngữ khí chắc nịnh: "Anh không phải vật thay thế cho bất cứ ai cả."
"Lucifinil chỉ là...Chỉ là một tạo vật hoàn mỹ trong trí tưởng tượng của tôi thôi." Giang Từ lựa lời giải thích: "Tôi nói người ấy là "Ánh sáng ban mai" cũng vì để nói lên lòng kỳ vọng đó."
Kết hợp với những lời đã nói lúc trước một chút: "Người ấy không hề tồn tại, cho nên tôi mới nói rằng người ấy không ở đâu cả."
"Tên của anh bắt nguồn từ đó, cũng vì tôi hi vọng tạo vật đầu tiên như anh có thể hoàn mỹ." Giang Từ khéo léo lựa từng lời một: "Tuyệt đối không phải vật thay thế gì hết."
Lần giải thích này hẳn là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, Giang Từ nói xong, thấy vẻ mặt của Lucy hơi thả lỏng, vẻ lạnh nhạt khó chịu của Ivy cũng đỡ hơn phần nào.
Đối với Ivy mà nói, hắn thà chấp nhận Lucy chứ không thể chấp nhận một tạo vật được thần dùng từ "Ánh sáng ban mai" để hình dung. Chỉ cần Giang Từ nói không có, vậy trước khi gặp được người ấy, hắn nguyện tin tưởng cậu.
Giang Từ nhìn phản ứng của hai người họ, thở dài đầy nhẹ nhõm, mấy chuyện kiểu này mà lặp lại mấy lần nữa, chắc cậu tổn thọ mất.
Hai người có tính cách khác biệt, Ivy chấp nhận lời giải thích của Giang Từ rất đỗi dễ dàng, còn Lucy thì vẫn giữ lại đôi phần.
Nhưng bất luận có tin vào lời giải thích này hay không, cách nghĩ của Lucy vẫn sẽ không thay đổi.
Đợi đến khi hai người có không gian riêng, Lucy uốn gối quỳ một chân với Giang Từ, giương mắt nhìn cậu chăm chú: "Tôi sẽ ưu tú hơn cả "Ánh sáng ban mai" của ngài, sẽ cố gắng đạt được tất cả yêu cầu của ngài về một tạo vật hoàn mỹ."
...Mặc cho "Lucifinil" có tồn tại hay không.
"Vậy nên, xin ngài hãy nhìn tôi đi."
Đừng nhìn người khác nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất