Chương 20
Công việc của tôi ở giáo đường rất bận rộn, không có thời gian tham gia mấy cái yến hội này nọ, nhưng vài ngày trước tôi nhận được thư của Alvin. Các con anh ta đã lớn, cần về Anh đi học kết hôn, anh ta muốn bán sản nghiệp ở Ấn Độ, nên tụ tập chia tay bạn bè, tôi cũng được mời.
Yến hội tổ chức tại nhà của Alvin, nhà của anh ta theo phong cách châu Âu truyền thống, rất rộng lớn. Dạ tiệc kết thúc, chúng tôi ngồi ở phòng khách uống trà, nơi này trang hoàng rất xa hoa, toàn bộ sàn nhà đều trải thảm nhung, trên tường treo kín màn hoa văn đặc sắc. Ghế trong phòng lớn nhỏ khác nhau, đặt rải rác khắp nơi. Những vị khách ngồi thành từng nhóm, phụ nữ phẩy quạt thấp giọng trò chuyện, đàn ông đàm luận lớn tiếng, có vẻ rất bực tức.
“Tên đó chỉ huy đội tàu, hàng năm làm cầu nối trung gian giữa châu Âu và các nước thuộc địa, liên kết với các đội tàu khác ép giá nông sản, thực là quá đáng!” Một thương nhân căm phẫn nói.
“Năm ngoái hắn liên kết các đội tàu đồng loạt ép giá Thảo ma hoàng, sau đó chở đến Rotterdam cùng nhau nâng giá, lời hơn rất nhiều, tôi cả năm thu hoạch Thảo hoàng ma, lại chỉ thu được một ít tiền lẻ.”
“Nghe nói bọn họ đút lót cho Tổng đốc phủ.”
Tôi phát hiện mọi người đều đang mắng một người, vì thế hỏi Alvin: “Họ đang nói ai vậy?”
“Đang nói tới thuyền trưởng một đội tàu, tên là Edward Gary, là người đầu tư.” Ngài Alvin nhỏ giọng nói với tôi: “Nhưng theo như tôi thấy, vận chuyển hàng hóa kiếm chút lời cũng đâu có gì quá đáng. Dù sao làm ăn trên biển rất nguy hiểm, không khác gì bán mạng, mỗi năm đều có vô số thuyền biến mất trong lòng đại dương. Mấy kẻ an ổn thủ thân trong đất liền không có tư cách oán trách họ, có gan thì tự mình ra biển đi.”
“Chúng ta phải liên kết lại tẩy chay hắn!” Một thương vỗ bàn, lớn tiếng nói: “Phải kiện lên chính phủ!”
“Hắn chắc chắn có người đỡ lưng, bằng không cũng không dám hoành hành như vậy.” Có người nói.
“Chính phủ càng ngày càng hủ bại, một tên xấu xí như ma quỷ cũng được dung túng, ta muốn nhìn coi bọn chúng có thể làm ra cái gì!”
Mấy người đàn ông vì một tên thuyền trưởng mà chửi ầm lên, một vị phu nhân cũng xen miệng nói: “Ta có lần nhìn thấy hắn, trên mặt có một vết sẹo rất đáng sợ, hơn nữa dáng người cao to như gấu, lần đầu tiên ta nhìn thấy một kẻ xấu xí hung ác như vậy.”
Vết sẹo? Trong lòng tôi chợt động, vội hỏi Alvin: “Hắn là người Anh sao?”
“Không biết, hắn nói thuần thục cả tiếng Latin lẫn tiếng Pháp, nhưng đội của hắn chưa bao giờ cập bến nước Anh.”
“Mặt hắn có sẹo thế nào? Giống bị roi đánh không?”
“Đúng là giống bị roi đánh, ngài từng gặp hắn rồi sao? Sẹo kéo dài từ trán đến khóe miệng, trông rất đáng sợ.” Alvin lắc đầu nói.
Tim tôi chợt đập rất mạnh: “Ngài biết chỗ hắn ở không?”
“Đội tàu của họ đóng tại cảng Calcutta, mỗi năm đều về vài lần…”
…
Tôi chưa bao giờ cảm thấy bồn chồn như vậy, tôi có cảm giác quý ngài Gary kia chính là Edward.
Mỗi ngày có rất nhiều thuyền ra vào cảng, tôi đã đến đây nhiều lần, nhưng chưa từng nghĩ Edward sẽ ở trên một trong những con thuyền này.
Nơi này trông giống như quân doanh, mỗi ngày có rất nhiều thuyền viên tới lui, chiến hạm cực lớn ra vào tấp nập, hàng hóa chất đống thành núi trên bến. Gió biển mang cái nóng oi ả, những con sóng từ xa từng đợt từng đợt đánh vào bờ cát, mang theo rong và tảo biển, trên cầu tàu cao cao bám đầy mảnh vỏ của các loài sinh vật biển, chi chít trông hơi ớn ớn.
Tôi đi đến cơ sở của các thuyền viên, nói với bảo vệ tôi muốn gặp thuyền trưởng, nhưng đều bị từ chối.
“Thuyền trưởng của chúng tôi rất bận, không có hẹn trước thì không thể gặp.”
“Chỉ cần cho tôi trông thấy ngài ấy là được, hoặc là cậu giúp tôi thông báo một tiếng, tôi là Adam Konstatin, không chứng nghe thấy tên này ngài ấy sẽ chịu gặp tôi.”
“Mỗi ngày đều có rất nhiều người muốn gặp thuyền trưởng, nếu ai tôi cũng cho vào thì thật sự sẽ náo loạn, xin ngài đừng làm khó tôi.”
Tôi hết cách nói: “Ngươi nhìn cho kỹ, ta là một quý tộc, hiện tại muốn nhìn thấy thuyền trưởng của các ngươi, vậy mà dám đuổi ta đi!”
Bảo vệ có chút sợ, phát hiện ta là mục sư, vội vàng nói: “Xin ngài đừng nóng, tại hạ sẽ đi tìm người ngay.”
Ngay sau đó một thanh niên cùng với bảo vệ đi ra, không vui nói: “Ai mà lại ngang ngược như vậy?”
“Ngài Daniel?” Tôi kinh ngạc nhìn.
Mà cậu ta có vẻ còn kinh ngạc hơn, lắp bắp nói: “Ngài…ngài mục sư.”
Đội tàu của Daniel mỗi năm rời bến vài lần, khi trở về đều đến giáo đường quyên tiền, trong vòng hai năm đã gửi đến gần 3000 bảng Anh, giúp chúng tôi không còn phải lo lắng về vấn đề tiền bạc, ấn tượng của tôi với họ rất tốt, nhưng không nghĩ tới lại gặp cậu ta ở đây.
Daniel gượng cười đón tôi vào.
Phòng khách trên lầu hai bố trí rất đơn giản, trên vách tường treo vào cái tiêu bản hải ngư, ở gần cửa sổ còn có một bức tranh. Trong tranh là một chiếc tàu lớn, dưới góc còn có một chữ ký, cho dù đã qua nhiều năm, nhưng tôi vẫn nhớ Edward có một thói quen, hắn thích ký một chữ viết tắt bên dưới tranh của mình.
Daniel nhìn chăm chú vị mục sư anh tuấn trước mặt, ngài ấy thân thể gọn gàng cân đối, tướng mạo đoan chính, mặc giáo bào đen, trước ngực đeo Thánh Giá, cả người nghiêm cẩn như những tu sĩ thời xưa.
Ngài ấy đứng trước cửa sổ, mái tóc màu trà được mặt trời chiếu rọi, mềm mại phảng phất như tơ lụa, được cột lại phía sau bằng một đoạn dây màu xanh đậm. Ánh mắt màu xanh nhạt, lông mi dài trong suốt, làn da trắng mịn, tuấn tú mê người. Là một người đàn ông, ngài ấy có thể khiến mọi phụ nữ đều điên cuồng, khó trách mỗi lần đến quyên tiền đều thấy vị mục sư này bị một đám phụ nữ vây quanh, thật sự khiến người ta hâm mộ.
Lúc này, vị mục sư nghiêm cẩn kia đang ngắm tranh thuyền trưởng vẽ đến xuất thần, trong mắt lộ ra nét nhu tình. Daniel không khỏi cảm thán, cảm ơn Chúa, thuyền trưởng nhà con không phải yêu đơn phương.
Khoảng hai năm gần đây, thuyền trưởng đột nhiên gọi hắn đến đưa tiền cho một giáo đường lân cận, hơn nữa mỗi lần đều lên tới 500 bảng. Viết xuống một cái có thể hù chết người, phải biết người giàu cỡ mấy cũng không quyên cho giáo hội quá 50 bảng, hơn nữa thuyền trưởng còn bắt phải dấu tên.
Daniel cảm thấy rất kỳ quái, nếu làm việc tốt, tại sao phải giấu diếm. Hỏi ngài ấy tại sao, kết quả thuyền trưởng lại bảo, không muốn phải gặp vị mục sư mới tới.
Đến khi hắn tới giáo đường mới phát hiện, vị giám mục kia quả thực là hạc giữa bầy gà, đẹp như một pho tượng Hy Lạp. Khi ngài ấy làm lễ, cả giáo đường toàn là phụ nữ, dùng cặp mắt mê luyến mà nhìn chằm chằm mục sư. Sau khi hết lễ, bọn họ lại vây quanh mục sư ríu ra ríu rít, trông như muốn ăn sống ngài ấy ngay lập tức.
Daniel còn phát hiện, có lần hắn nhìn thấy thuyền trưởng vẽ tranh, toàn bộ đều là chân dung của một người đàn ông, mà người đàn ông đó lại chính là vị mục sư này.
Đàn ông yêu nhau không phải chuyện bình thường, nhiều khi đi biển quá lâu không có phụ nữ, đàn ông trên tàu cũng sẽ không quay qua yêu nhau, đàn ông với đàn ông, quá giống nhau nên không thể hợp. Tuy nhiên sau khi nhìn thấy ngài mục sư này, Daniel đột nhiên cảm thấy, có lẽ chuyện thuyền trưởng yêu đàn ông cũng có thể xảy ra, vị này quá mức anh tuấn, quá mức mê người.
“Tôi đến để gặp ngài thuyền trưởng, không biết khi nào ngài ấy mới có thể gặp tôi?” Mục sư đột nhiên hỏi.
“Thuyền trưởng có chút việc ra ngoài, bàn chuyện làm ăn.” Daniel vội vàng nói.
“Ngài ấy…vẫn khỏe chứ?” Mục sư chần chừ một chút, chạm nhẹ lên bức tranh hỏi.
“Thuyền trưởng rất khỏe mạnh, mỗi ngày đều luyện kiếm, bọn tôi đều không phải đối thủ của ngài ấy.” Daniel cười nói.
“Là ngài ấy quyên tiền cho chúng tôi sao?”
“Đúng vậy, thuyền trưởng nói quyên góp trên danh nghĩa đội tàu, cho nên…” Daniel giải thích, nhưng đối phương lại không thể để tâm nghe.
Hôm nay trời quá nắng, không khí oi bức từ ngoài cửa sổ phả vào, hòa lẫn với mùi tanh của biển, khiến người ta khó chịu. Tôi đột nhiên cảm thấy xót xa, có vẻ Edward đã sớm biết tôi tìm hắn khắp nơi, nhưng lại không muốn gặp.
“A, thuyền trưởng về rồi.” Daniel chỉ ra ngoài cửa sổ kêu.
Tôi vội vàng nhìn về phía một người đàn ông cao lớn đang đi vào cổng. Hắn trông vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, hắn đúng là Edward, nhưng thay đổi rất nhiều. So với mấy năm trước hắn lại cao lớn hơn một chút, tóc vàng cắt cao, hai gò má gầy hõm vào, khiến người ta chú ý nhất chính là một vết sẹo dài, dữ tợn phá hủy nét tuấn mỹ trên mặt.
Sau khi hắn vào cổng, dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi đang nhìn, liền ngẩng đầu, tôi lập tức như bị hút vào ánh mắt xanh thẳm ấy.
Hắn ngẩn ra nhìn một lúc, sau đó vội vàng chạy thật nhanh lên lầu.
Tôi nắm chặt song cửa, cực kỳ khẩn trương.
Cầu thang vang lên tiếng bước chân vội vã, sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Edward bằng xương bằng thịt đứng trước mặt tôi.
Tôi ngây ngốc nhìn hắn, cảm giác như mình đang nằm mơ, bộ dáng của hắn rõ ràng như vậy, gần ngay trước mắt, bao năm qua tôi vẫn luôn nhớ nhung, mà khi hắn đứng trước mặt, tôi lại không tự chủ được lui lại.
“À, Edward, bạn tốt của tôi, cậu, cậu khỏe không?” Tôi lắp bắp nói.
Hắn gắt gao nhìn tôi, ánh mắt khiến tôi cảm thấy rất áp lực, không tự chủ né tránh, chỉ biết cúi đầu nhìn sàn nhà, cũng không biết qua bao lâu, tôi mới nghe được giọng nói quen thuộc, giọng nói chỉ thuộc một mình hắn.
“Đã lâu không gặp, quý ngài Konstatin miệng lưỡi kém đi nhiều, quá hưng phấn khi gặp bạn bè, nên nói lắp sao?” Hắn có vẻ sung sướng lẫn hưng phấn nói.
Tôi chưa kịp phản ứng, đã bị hắn gắt gao ôm lấy.
Trên người hắn là mùi bùn đất và cỏ xanh, giống như mùi hương khi hắn còn trẻ ra ngoài cưỡi ngựa trở về. Tôi nhất thời xúc động, không tự chủ ôm lại hắn.
Chúng tôi cứ ôm nhau như vậy, thời gian giống như dừng lại, xung quanh mọi thứ dường như đều không còn tồn tại.
Mãi đến khi có người ho khan một tiếng, tôi mới xấu hổ đẩy Edward ra, nhìn về phía Daniel đang đứng chờ.
“À…tôi ra ngoài trước…hai vị…cứ tiếp tục…” Nghe xong câu đó, mặt của tôi lập tức đỏ ửng.
Sau khi Daniel đi ra, trong phòng chỉ còn lại hai người. Một đám mây che khuất mặt trời, ánh sáng dịu bớt, không khí có vẻ mát hơn, nhưng tôi lại cảm thấy cả người khô nóng, có lẽ vì ánh mắt của đối phương nóng rực nhìn mình.
“Thấy cậu sống tốt, tôi cũng yên tâm.” Tôi nâng tách trà lên nhấp môi, tỏ vẻ trấn định, cố gắng che dấu cảm xúc khẩn trương bên trong.
“Xin lỗi, đã khiến cậu lo lắng.” Hắn nói đơn giản, không giải thích lấy một câu.
Chúng tôi đều tránh nói đến việc tôi đi khắp nơi tìm hắn, hắn cũng giả bộ như không biết, làm bộ như chúng tôi là những người bạn lâu năm không gặp, ngẫu nhiên gặp lại tại một dị quốc xa xôi.
“Năm đó rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cậu?” Tôi hỏi.
“Như những gì cậu nghe thấy, tôi lỡ tay giết người, hiện tại vẫn còn là tội phạm bị lưu đày.” Hắn có chút tự giễu nói.
“Không, không phải cậu làm.” Tôi vội vàng nói.
“Tại sao cậu lại nghĩ không vậy?” Edward hỏi.
Tôi không biết trả lời hắn như thế nào, chỉ biết lắc đầu nói: “Cậu trong lòng tôi không phải người như vậy.”
Yến hội tổ chức tại nhà của Alvin, nhà của anh ta theo phong cách châu Âu truyền thống, rất rộng lớn. Dạ tiệc kết thúc, chúng tôi ngồi ở phòng khách uống trà, nơi này trang hoàng rất xa hoa, toàn bộ sàn nhà đều trải thảm nhung, trên tường treo kín màn hoa văn đặc sắc. Ghế trong phòng lớn nhỏ khác nhau, đặt rải rác khắp nơi. Những vị khách ngồi thành từng nhóm, phụ nữ phẩy quạt thấp giọng trò chuyện, đàn ông đàm luận lớn tiếng, có vẻ rất bực tức.
“Tên đó chỉ huy đội tàu, hàng năm làm cầu nối trung gian giữa châu Âu và các nước thuộc địa, liên kết với các đội tàu khác ép giá nông sản, thực là quá đáng!” Một thương nhân căm phẫn nói.
“Năm ngoái hắn liên kết các đội tàu đồng loạt ép giá Thảo ma hoàng, sau đó chở đến Rotterdam cùng nhau nâng giá, lời hơn rất nhiều, tôi cả năm thu hoạch Thảo hoàng ma, lại chỉ thu được một ít tiền lẻ.”
“Nghe nói bọn họ đút lót cho Tổng đốc phủ.”
Tôi phát hiện mọi người đều đang mắng một người, vì thế hỏi Alvin: “Họ đang nói ai vậy?”
“Đang nói tới thuyền trưởng một đội tàu, tên là Edward Gary, là người đầu tư.” Ngài Alvin nhỏ giọng nói với tôi: “Nhưng theo như tôi thấy, vận chuyển hàng hóa kiếm chút lời cũng đâu có gì quá đáng. Dù sao làm ăn trên biển rất nguy hiểm, không khác gì bán mạng, mỗi năm đều có vô số thuyền biến mất trong lòng đại dương. Mấy kẻ an ổn thủ thân trong đất liền không có tư cách oán trách họ, có gan thì tự mình ra biển đi.”
“Chúng ta phải liên kết lại tẩy chay hắn!” Một thương vỗ bàn, lớn tiếng nói: “Phải kiện lên chính phủ!”
“Hắn chắc chắn có người đỡ lưng, bằng không cũng không dám hoành hành như vậy.” Có người nói.
“Chính phủ càng ngày càng hủ bại, một tên xấu xí như ma quỷ cũng được dung túng, ta muốn nhìn coi bọn chúng có thể làm ra cái gì!”
Mấy người đàn ông vì một tên thuyền trưởng mà chửi ầm lên, một vị phu nhân cũng xen miệng nói: “Ta có lần nhìn thấy hắn, trên mặt có một vết sẹo rất đáng sợ, hơn nữa dáng người cao to như gấu, lần đầu tiên ta nhìn thấy một kẻ xấu xí hung ác như vậy.”
Vết sẹo? Trong lòng tôi chợt động, vội hỏi Alvin: “Hắn là người Anh sao?”
“Không biết, hắn nói thuần thục cả tiếng Latin lẫn tiếng Pháp, nhưng đội của hắn chưa bao giờ cập bến nước Anh.”
“Mặt hắn có sẹo thế nào? Giống bị roi đánh không?”
“Đúng là giống bị roi đánh, ngài từng gặp hắn rồi sao? Sẹo kéo dài từ trán đến khóe miệng, trông rất đáng sợ.” Alvin lắc đầu nói.
Tim tôi chợt đập rất mạnh: “Ngài biết chỗ hắn ở không?”
“Đội tàu của họ đóng tại cảng Calcutta, mỗi năm đều về vài lần…”
…
Tôi chưa bao giờ cảm thấy bồn chồn như vậy, tôi có cảm giác quý ngài Gary kia chính là Edward.
Mỗi ngày có rất nhiều thuyền ra vào cảng, tôi đã đến đây nhiều lần, nhưng chưa từng nghĩ Edward sẽ ở trên một trong những con thuyền này.
Nơi này trông giống như quân doanh, mỗi ngày có rất nhiều thuyền viên tới lui, chiến hạm cực lớn ra vào tấp nập, hàng hóa chất đống thành núi trên bến. Gió biển mang cái nóng oi ả, những con sóng từ xa từng đợt từng đợt đánh vào bờ cát, mang theo rong và tảo biển, trên cầu tàu cao cao bám đầy mảnh vỏ của các loài sinh vật biển, chi chít trông hơi ớn ớn.
Tôi đi đến cơ sở của các thuyền viên, nói với bảo vệ tôi muốn gặp thuyền trưởng, nhưng đều bị từ chối.
“Thuyền trưởng của chúng tôi rất bận, không có hẹn trước thì không thể gặp.”
“Chỉ cần cho tôi trông thấy ngài ấy là được, hoặc là cậu giúp tôi thông báo một tiếng, tôi là Adam Konstatin, không chứng nghe thấy tên này ngài ấy sẽ chịu gặp tôi.”
“Mỗi ngày đều có rất nhiều người muốn gặp thuyền trưởng, nếu ai tôi cũng cho vào thì thật sự sẽ náo loạn, xin ngài đừng làm khó tôi.”
Tôi hết cách nói: “Ngươi nhìn cho kỹ, ta là một quý tộc, hiện tại muốn nhìn thấy thuyền trưởng của các ngươi, vậy mà dám đuổi ta đi!”
Bảo vệ có chút sợ, phát hiện ta là mục sư, vội vàng nói: “Xin ngài đừng nóng, tại hạ sẽ đi tìm người ngay.”
Ngay sau đó một thanh niên cùng với bảo vệ đi ra, không vui nói: “Ai mà lại ngang ngược như vậy?”
“Ngài Daniel?” Tôi kinh ngạc nhìn.
Mà cậu ta có vẻ còn kinh ngạc hơn, lắp bắp nói: “Ngài…ngài mục sư.”
Đội tàu của Daniel mỗi năm rời bến vài lần, khi trở về đều đến giáo đường quyên tiền, trong vòng hai năm đã gửi đến gần 3000 bảng Anh, giúp chúng tôi không còn phải lo lắng về vấn đề tiền bạc, ấn tượng của tôi với họ rất tốt, nhưng không nghĩ tới lại gặp cậu ta ở đây.
Daniel gượng cười đón tôi vào.
Phòng khách trên lầu hai bố trí rất đơn giản, trên vách tường treo vào cái tiêu bản hải ngư, ở gần cửa sổ còn có một bức tranh. Trong tranh là một chiếc tàu lớn, dưới góc còn có một chữ ký, cho dù đã qua nhiều năm, nhưng tôi vẫn nhớ Edward có một thói quen, hắn thích ký một chữ viết tắt bên dưới tranh của mình.
Daniel nhìn chăm chú vị mục sư anh tuấn trước mặt, ngài ấy thân thể gọn gàng cân đối, tướng mạo đoan chính, mặc giáo bào đen, trước ngực đeo Thánh Giá, cả người nghiêm cẩn như những tu sĩ thời xưa.
Ngài ấy đứng trước cửa sổ, mái tóc màu trà được mặt trời chiếu rọi, mềm mại phảng phất như tơ lụa, được cột lại phía sau bằng một đoạn dây màu xanh đậm. Ánh mắt màu xanh nhạt, lông mi dài trong suốt, làn da trắng mịn, tuấn tú mê người. Là một người đàn ông, ngài ấy có thể khiến mọi phụ nữ đều điên cuồng, khó trách mỗi lần đến quyên tiền đều thấy vị mục sư này bị một đám phụ nữ vây quanh, thật sự khiến người ta hâm mộ.
Lúc này, vị mục sư nghiêm cẩn kia đang ngắm tranh thuyền trưởng vẽ đến xuất thần, trong mắt lộ ra nét nhu tình. Daniel không khỏi cảm thán, cảm ơn Chúa, thuyền trưởng nhà con không phải yêu đơn phương.
Khoảng hai năm gần đây, thuyền trưởng đột nhiên gọi hắn đến đưa tiền cho một giáo đường lân cận, hơn nữa mỗi lần đều lên tới 500 bảng. Viết xuống một cái có thể hù chết người, phải biết người giàu cỡ mấy cũng không quyên cho giáo hội quá 50 bảng, hơn nữa thuyền trưởng còn bắt phải dấu tên.
Daniel cảm thấy rất kỳ quái, nếu làm việc tốt, tại sao phải giấu diếm. Hỏi ngài ấy tại sao, kết quả thuyền trưởng lại bảo, không muốn phải gặp vị mục sư mới tới.
Đến khi hắn tới giáo đường mới phát hiện, vị giám mục kia quả thực là hạc giữa bầy gà, đẹp như một pho tượng Hy Lạp. Khi ngài ấy làm lễ, cả giáo đường toàn là phụ nữ, dùng cặp mắt mê luyến mà nhìn chằm chằm mục sư. Sau khi hết lễ, bọn họ lại vây quanh mục sư ríu ra ríu rít, trông như muốn ăn sống ngài ấy ngay lập tức.
Daniel còn phát hiện, có lần hắn nhìn thấy thuyền trưởng vẽ tranh, toàn bộ đều là chân dung của một người đàn ông, mà người đàn ông đó lại chính là vị mục sư này.
Đàn ông yêu nhau không phải chuyện bình thường, nhiều khi đi biển quá lâu không có phụ nữ, đàn ông trên tàu cũng sẽ không quay qua yêu nhau, đàn ông với đàn ông, quá giống nhau nên không thể hợp. Tuy nhiên sau khi nhìn thấy ngài mục sư này, Daniel đột nhiên cảm thấy, có lẽ chuyện thuyền trưởng yêu đàn ông cũng có thể xảy ra, vị này quá mức anh tuấn, quá mức mê người.
“Tôi đến để gặp ngài thuyền trưởng, không biết khi nào ngài ấy mới có thể gặp tôi?” Mục sư đột nhiên hỏi.
“Thuyền trưởng có chút việc ra ngoài, bàn chuyện làm ăn.” Daniel vội vàng nói.
“Ngài ấy…vẫn khỏe chứ?” Mục sư chần chừ một chút, chạm nhẹ lên bức tranh hỏi.
“Thuyền trưởng rất khỏe mạnh, mỗi ngày đều luyện kiếm, bọn tôi đều không phải đối thủ của ngài ấy.” Daniel cười nói.
“Là ngài ấy quyên tiền cho chúng tôi sao?”
“Đúng vậy, thuyền trưởng nói quyên góp trên danh nghĩa đội tàu, cho nên…” Daniel giải thích, nhưng đối phương lại không thể để tâm nghe.
Hôm nay trời quá nắng, không khí oi bức từ ngoài cửa sổ phả vào, hòa lẫn với mùi tanh của biển, khiến người ta khó chịu. Tôi đột nhiên cảm thấy xót xa, có vẻ Edward đã sớm biết tôi tìm hắn khắp nơi, nhưng lại không muốn gặp.
“A, thuyền trưởng về rồi.” Daniel chỉ ra ngoài cửa sổ kêu.
Tôi vội vàng nhìn về phía một người đàn ông cao lớn đang đi vào cổng. Hắn trông vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, hắn đúng là Edward, nhưng thay đổi rất nhiều. So với mấy năm trước hắn lại cao lớn hơn một chút, tóc vàng cắt cao, hai gò má gầy hõm vào, khiến người ta chú ý nhất chính là một vết sẹo dài, dữ tợn phá hủy nét tuấn mỹ trên mặt.
Sau khi hắn vào cổng, dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi đang nhìn, liền ngẩng đầu, tôi lập tức như bị hút vào ánh mắt xanh thẳm ấy.
Hắn ngẩn ra nhìn một lúc, sau đó vội vàng chạy thật nhanh lên lầu.
Tôi nắm chặt song cửa, cực kỳ khẩn trương.
Cầu thang vang lên tiếng bước chân vội vã, sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Edward bằng xương bằng thịt đứng trước mặt tôi.
Tôi ngây ngốc nhìn hắn, cảm giác như mình đang nằm mơ, bộ dáng của hắn rõ ràng như vậy, gần ngay trước mắt, bao năm qua tôi vẫn luôn nhớ nhung, mà khi hắn đứng trước mặt, tôi lại không tự chủ được lui lại.
“À, Edward, bạn tốt của tôi, cậu, cậu khỏe không?” Tôi lắp bắp nói.
Hắn gắt gao nhìn tôi, ánh mắt khiến tôi cảm thấy rất áp lực, không tự chủ né tránh, chỉ biết cúi đầu nhìn sàn nhà, cũng không biết qua bao lâu, tôi mới nghe được giọng nói quen thuộc, giọng nói chỉ thuộc một mình hắn.
“Đã lâu không gặp, quý ngài Konstatin miệng lưỡi kém đi nhiều, quá hưng phấn khi gặp bạn bè, nên nói lắp sao?” Hắn có vẻ sung sướng lẫn hưng phấn nói.
Tôi chưa kịp phản ứng, đã bị hắn gắt gao ôm lấy.
Trên người hắn là mùi bùn đất và cỏ xanh, giống như mùi hương khi hắn còn trẻ ra ngoài cưỡi ngựa trở về. Tôi nhất thời xúc động, không tự chủ ôm lại hắn.
Chúng tôi cứ ôm nhau như vậy, thời gian giống như dừng lại, xung quanh mọi thứ dường như đều không còn tồn tại.
Mãi đến khi có người ho khan một tiếng, tôi mới xấu hổ đẩy Edward ra, nhìn về phía Daniel đang đứng chờ.
“À…tôi ra ngoài trước…hai vị…cứ tiếp tục…” Nghe xong câu đó, mặt của tôi lập tức đỏ ửng.
Sau khi Daniel đi ra, trong phòng chỉ còn lại hai người. Một đám mây che khuất mặt trời, ánh sáng dịu bớt, không khí có vẻ mát hơn, nhưng tôi lại cảm thấy cả người khô nóng, có lẽ vì ánh mắt của đối phương nóng rực nhìn mình.
“Thấy cậu sống tốt, tôi cũng yên tâm.” Tôi nâng tách trà lên nhấp môi, tỏ vẻ trấn định, cố gắng che dấu cảm xúc khẩn trương bên trong.
“Xin lỗi, đã khiến cậu lo lắng.” Hắn nói đơn giản, không giải thích lấy một câu.
Chúng tôi đều tránh nói đến việc tôi đi khắp nơi tìm hắn, hắn cũng giả bộ như không biết, làm bộ như chúng tôi là những người bạn lâu năm không gặp, ngẫu nhiên gặp lại tại một dị quốc xa xôi.
“Năm đó rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cậu?” Tôi hỏi.
“Như những gì cậu nghe thấy, tôi lỡ tay giết người, hiện tại vẫn còn là tội phạm bị lưu đày.” Hắn có chút tự giễu nói.
“Không, không phải cậu làm.” Tôi vội vàng nói.
“Tại sao cậu lại nghĩ không vậy?” Edward hỏi.
Tôi không biết trả lời hắn như thế nào, chỉ biết lắc đầu nói: “Cậu trong lòng tôi không phải người như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất