Tháng Chín Gió Về

Chương 18: [phần cuối]

Trước Sau
Cái ngày đại hôn Trần – Lý ấy.

Trần gia giàu có nhất Cô Tô. Bởi vậy, lễ thành thân cũng diễn ra trong nhà Trần. Trần lão gia đã cho người bài trí đại viện, màu đại hỉ đỏ rực bao trùm cả nhà, kết hoa, giăng đèn, gốc cây treo đầy lụa đỏ và đèn lồng, xa xa trông thấy đuốc sáng hừng hực, không khí hân hoan vô cùng.

Khách khứa từ trời Nam đất Bắc đến chung vui. Thanh danh Trần gia hiển hách khắp giang hồ, lại thêm cái danh Thu Diệp Khách nổi khắp nơi, khắp đại viện Trần gia toàn người là người. Tiểu thư Lý gia đang chờ trong khuê phòng của nàng. Khách khứa nhập tiệc thì chén chú chén anh thảo luận chuyện đôi trẻ.

Thẩm Mặc Lam không có hứng với yến tiệc lắm. Tuy Trần lão gia đã xếp trong y một ghế trong tiệc, nhưng y vẫn chủ động y được làm hộ vệ trông nhà, canh khách tham dự ngay lối vào bằng cách dò thiệp mời của họ.

– Giờ lành đã điểm!

Đứng ngoài cổng mà y vẫn nghe giọng ai dõng dạc.

Chắc tân lang ra rồi. Y nghe trong viện im ắng một lúc, rồi lại náo nhiệt.

– Nhất bái thiên địa!

Tiếng cười chúc mừng nổi lên.

– Nhị bái cao đường!

Y nghe tiếng Trần lão gia cao giọng bật cười, trong viện ồn lên, trái lại với chỗ y tĩnh lặng.

Chợt y nhớ mẫu thân y. Mẫu thân từng mong y thành gia như bao thanh niên khác, tiếc là người chưa kịp thấy.

Một vị hộ vệ thấy y cô đơn, bèn khuyên y:

– Thẩm đại hiệp vào viện góp vui đi. Đại hiệp là khách quý của Trần gia mà.

Y cười, định nói đôi câu thì khựng lại.

Y thấy trong đại viện im ắng quá chừng. Câu “phu thê giao bái” kế tiếp không vang lên, cứ như ai đó làm không gian ngưng đọng lại. Tiếng cười nói ồn ào cũng tắt.

– Không ổn! – Y và hai hộ vệ canh cửa nhìn nhau khó xử, vội chạy vào trong đại viện.

Ả vào được ư? Sao có thể? Y còn chưa thấy ai khả nghi…

Vừa vào đại viện thì có một mùi lạ xộc lên mũi. Y bất cẩn hít mấy hơi, nhất thời choáng đầu, y vội thở hắt ra, đưa tay che mũi theo bản năng, định nhắc hộ vệ phía sau song hộ vệ nóng lòng cứu người, hít lấy hít để luồng khí lạ, rồi ngất hết.

Đại viện im ắng, khách khứa nằm cả, bất tỉnh nhân sự. Chỉ còn ngọn đuốc long phượng phất phơ trong gió khiến bầu không khí trở nên quái lạ.

Y quan sát toàn bộ đại viện, phát hiện Thiếu Thanh biến mất.

Tuy y kịp thời che mũi, nhưng cũng hít một chút. Y thấy ánh sáng trước mắt lập lòe, khí độc này thật ác, y lùi về sau, cau mày.

Thiếu Thanh đâu rồi?

Y không vận công được, đành phải dựa tường, dồn khí đan điền, thải độc khỏi người.

– Ôi chao, sao lại có cá lọt lưới nhỉ… Đại hiệp cẩn trọng quá đi.

Một ả đồ đen đeo mạng che mặt vừa cười vừa rời khỏi từ đường. Bỏ qua Trần Thiếu Thanh ả vác trên vai thì nom ả yếu ớt, vô hại biết bao.

Y thở hổn hển, cố tỉnh táo, ra lệnh:

– Thả Thiếu Thanh đi. Ngươi muốn gì, Trần gia cũng đáp ứng ngươi mà.

Tuy mạng che nửa dưới gương mặt ả, song mắt ả vẫn dạt dào đủ loại cảm xúc:

– Ta có muốn gì đâu, chỉ muốn mạng gã thôi…

Bỗng giọng nói nữ tính gợi cảm của trở nên lạnh lẽo:

– Nào ngờ gã còn sống! Dạo trước ta còn tưởng ta nghe nhầm… Nực cười. Gã sống hèn như thế, vậy mà có người… Hỡi ôi, phí sức ta ghê…

Y thật sự không biết Thiếu Thanh với ả oán sâu cỡ nào. Y nhớ gã chỉ bảo gã từ chối tấm chân tình của ả, chê bôi vẻ ngoài của ả, xúc phạm tuổi tác của ả, song nhìn thái độ của ả hiện tại, dường như chuyện không chỉ có thể.

Y hỏi:

– Rốt cuộc Thiếu Thanh đã làm gì người?

Bỗng Uẩn Nương ngước mắt, nhìn y, cười mỉa một tiếng, kéo tấm mạng xuống…

Nửa trên mặt ả xinh đẹp vô cùng, mắt ả sáng rực, khóe mắt uốn cong như thân rồng bay lượn, ả còn điểm thêm đôi nét, trông đến là dịu dàng.

Nhưng nửa dưới, đằng sau tấm mạng là vết bỏng chói mắt, sẹo lồi chồng chất nhưng bầy rét chen chân, khiến ai nhìn nấy lạnh sống lưng, sợ hãi.

Trừ vết bỏng thì…

Nửa dưới mặt ả còn có chữ “XẤU” như bị ai dùng binh khí bén nhọn khắc vào. Tuy vết ấy đã đóng vảy, nhưng thái độ sỉ nhục người bị khắc vẫn rõ mồn một.



Y thẫn thờ, không biết nói gì.

– Đại hiệp thấy đẹp không? – Uẩn Nương lại che mặt, nhìn mắt y, châm biếm – Vết bỏng là do đôi mèo mả gà đồng kia tặng ta, ta cố tình giữ lại để trả thù chúng. Còn vết khắc ấy à… vết khắc từ binh khí do một tay tiểu huynh đệ Trần gia này trao ta đấy. Ta muốn xóa nó đi, nhưng có xóa được đâu.

Y hoảng hốt nhớ về những gì y nghe được ở Nam Cương, chuyện về Uẩn Nương.

Mèo mả gà đồng? Ám chỉ…

“Tự dưng Uẩn Nương chui ra khỏi hang, sống cùng với dân tình ở đâu, lại còn thành thân với một người Miêu nữa… Nếu không phải sau đó ả đầu độc cả nhà trượng phu của ả, tụi ta cũng không biết ả là vu nữ…”

“Chỉ là tụi ta không thể quên cái cảnh cả nhà trượng phu ả chết… đầu lâu khắp nơi… cổ trùng lúc nhúc… Nữ nhân này quá hiểm độc, quá đáng sợ…”

Trượng phu ả lén lút cấu kết với nữ nhân khác hòng thiêu chết ả… Ả sợ chết nên mới hạ độc cả nhà trượng phu.

Còn vết khắc, do Thiếu Thanh khắc?

Y biết Thiếu Thanh kiêu ngạo, nhưng y nghĩ gã không phải kiểu người giậu đổ bìm leo, tạo ra vết sẹo, thậm chí còn kéo dao khắc người khác…

Chưa kể, “người khác” là nữ nhân.

Y chậm rãi dời mắt nhìn gương mặt đang hôn mê của gã, sao y thấy gã xa lạ đến vậy.

Ả thấy vẻ mặt của y thì chợt hiểu y khúc mắc chỗ nào, cười nhẹ:

– Nam nhân trong thiên hạ rặt một lũ bạc tình. Tiểu huynh đệ này của ngươi từng dồn ta vào chỗ chết, đã thế còn khắc vết sỉ nhục ta. Nay người đời khen gã, càng sống càng dễ dàng, đã thế còn thành thân! Ngươi nói xem, ta không nên phá buổi lễ thành thân này của gã sao?

Y im hồi lâu, mãi mới gằn từng chữ:

– Chính – ngươi – từng – hạ – cổ – độc, suýt nữa Thiếu Thanh đã…

– Ta không muốn nhiều lời vô nghĩa với ngươi nữa. À mà ta thật muốn biết, vị đồng môn nào của ta cứu hắn thế?

Ả thế mà khẳng định người cứu Thiếu Thanh là đồng môn của ả.

Y tưởng giọng điệu ấy của ả cho rằng “đồng môn” kia cản trở ả, vội nói:

– Ngươi muốn làm gì người? Chính ta xin người cứu Thiếu Thanh…

Nếu ngươi định đấu với “đồng môn” của ngươi, đấu với ta trước đã.

Ả nhìn y sốt ruột thì trầm ngâm.

Cuối cùng, ả đoán được đại khái chuyện gì đã diễn ra.

– Ha ha ha… – Ả bật cười, đại viện tĩnh mịch tôn tiếng cười của ả lên rõ rệt – Nực cười! Ta biết mà… Nam nhân trong thiên hạ rặt một lũ bạc tình.

Ả chẳng buồn nhìn mặt y nữa, quay đầu, xoa gương mặt láng mịn của Trần Thiếu Thanh, thủ thỉ:

– Sao miệng ngươi dơ đến vậy, mà nhiều người vẫn thương ngươi thế… – Nói rồi nàng tát Thiếu Thanh một cái rất kêu, mặt gã hiện hình bàn tay đỏ hỏn.

Thế mà gã tỉnh. Thân khoác hỉ phục, gã vẫn nhớ gã đang bái đường, chưa kịp phản ứng:

– Hả…

Sau đó gã thấy y dựa vào tường, vội nhảy bên cạnh y, tóm tay y, chỉ vào ả:

– Uẩn Nương? Ngươi!

Chợt gã hiểu chuyện gì đang diễn ra, hung hăng mắng ả:

– Cái ả xấu tám kiếp nhà ngươi dám đến đây phá rối thật à! Xem ra, ta không giết ngươi…

– Câm mồm! – Vẻ mặt ả ngoan độc, ra tay tấn công thẳng vào đan điền của gã.

Kế đó, y nghe gã thét thất thanh.

Ả dùng cổ trùng phá hủy đan điền của Trần Thiếu Thanh!

Từ nay về sau, gã không thể tập võ được nữa. Gã trở thành phế vật mà gã hận nhất trước giờ.

– Ha! Để ta xem, ngươi định giết ta thế nào đây… – Ả thả gã ra, gã hộc máu không ngừng. Ả mỉm cười, đến tận lúc này, ả vẫn chưa sứt miếng da nào.

Nhân lúc này, y tiến lên, đỡ lấy gã. Tuy y chẳng còn sức, nhưng vẫn cố tỉnh táo.

– Thiếu Thanh…

Gã thét lên:

– Ả phế ta!!! Ả phá hủy đan điền của ta!!! Đồ độc ác, Thẩm đại ca, mau giết ả!!!

Ả chờ gã nói xong, ung dung thốt lên:



– Ôi, quên mất một chuyện.

Kế đó, ả vỗ tay một cái.

Mắt gã trợn tròn, gã hét một tiếng, tiếng “pựt” vang lên, lưỡi gã văng xa, trùng đen lẫn máu trào ra khỏi miệng, trùng bò về tay ả.

Gã phẫn tới ngất!

Lần đầu tiên y thấy mình vô dụng đến vậy: y trơ mắt nhìn ả phế đan điền của Thiếu Thanh, y trơ mắt nhìn ả cắt lưỡi Thiếu Thanh, song y chẳng thể làm được gì.

– Nể mặt mũi đại hiệp ở đây, tạm tha mạng chó của gã. – Ả nhìn Thiếu Thanh, thỏa mãn – Đại hiệp yên tâm, hôm nay không ai chết cả. Chỉ là chẳng ai tỉnh được trước ngày mai đâu. Còn ta ấy à, ta có thù ắt báo, nhưng ta sẽ không làm hại người vô tội.

Y không nói nên lời, lạnh mắt nhìn ả chằm chằm.

Ả lại cười, xinh đẹp kiều diễm:

– Xin chu đáo nhắc đại hiệp một câu. Khí độc này của ta, tốt nhất đừng vận công mà giải. Ngươi càng vận công, thời gian độc rã càng dài… Đại hiệp không cảm thấy kiệt quệ hơn sao?

Y nghe vậy thì kinh ngạc, vội vận công theo bản năng, kế đó y thấy choáng đầu hẳn. Đành buông Thiếu Thanh xuống, cố đứng vững để bản thân không ngã.

– À phải rồi. Đại hiệp biết cổ ta từng hạ tên gì không? – Chợt Uẩn Nương hứng thú bừng bừng, ngồi xổm xuống, giao lưu với y.

Thấy y chẳng để ý, ả lẩm bẩm:

– Cổ kia ấy, tên là Dẫn Sót Hồn. Chín tháng sót hồn, Vong Xuyên chẳng chứa, hồn phách toang nửa, mạng người thối rữa… Người trúng cổ, chết sau chín tháng nhờ lục phủ ngũ tạng bị bào mòn, không – có – cách – giải.

Càng nói về sau, giọng ả càng lạnh.

Y bàng hoàng. Sao mà không có cách giải được? Sao mà…

Chẳng phải Thiếu Thanh vẫn khỏe sao?

Thấy y kinh ngạc, ả hài lòng, kể tiếp:

– Dẫn Sót Hồn là một trong những cấm dược hiếm hoi nhất của Miêu Cương thuở xưa. Trừ đồng môn của ta, không ai biết đến loại cổ này đâu. Họ chỉ biết thân thể hao mòn, tinh thần suy nhược nên chết sớm thôi… Tính ra lúc ấy ta hạ nhầm cổ, sao ta nỡ để gã tiện nhân này chết sớm thế chứ? Có điều, cổ này ấy à, có một cách xem như giải cổ ha, chính là dẫn cổ vào người khác đó. Theo người Hán các ngươi thường gọi – “thay máu”.

Mắt y trợn tròn.

Giọng ả dịu dàng như đang hát ru:

– Thay máu. Tuy đại hiệp không tự trải nghiệm, nhưng đại hiệp cũng từng nghe rồi nhỉ… Cái tên đã nói lên bao đau đớn rồi: người nhận sẽ rạch một vết thương trên người để máu tươi chảy xuống, cổ trùng theo mùi máu mới mà tràn vào cơ thể mới một cách cuồn cuộn, cả quá trình người nhận thống khổ tột cùng. Riêng Dẫn Sót Hồn… cần sáu tháng mới bò hết qua cơ thể mới, bắt đầu bào mòn cơ thể mới ấy… Ta cực kì sùng bái vị anh hùng nào nguyện ý thay máu thí mạng cho gã tiện nhân này.

Y chợt nhận ra thân thể y run rẩy, chấn động. Y cảm thấy trạng thái này của y vừa xa lạ lại tức cười, y muốn tự giễu chính mình, nhưng cả người y không còn sức, không biết do khí độc, hay…

Sao có thể…

Bỗng ả “ối” một tiếng, rồi bổ sung:

– Nãy ta nói sai rồi. Ân oán này giữa ta với gã, không phải là không ai chết cả. Bất cẩn để một vị anh hùng kia hy sinh. Phải, chính là vị đồng môn của ta.

– Sao… sao thế… – Vì kinh ngạc quá đỗi, y cắn chặt môi, cố nén cơn choáng càng lúc càng nặng, gằn từng chữ một.

Sao thế được!

Y vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ dính cổ của Thiếu Thanh suy nhược tái nhợt yếu ớt đến đâu, thậm chí đầu gã lấm tấm dăm sợi bạc. Còn Phong Vô Ngân… lúc y đi, mặt hắn vẫn hồng, tóc hắn đen tuyền.

Trước khi Uẩn Nương kể chuyện, đại hiệp trước mặt ả vẫn luôn trầm ổn.

Còn bây giờ…

Ả thấy đại hiệp tỏ vẻ không dám tin, rồi lại bi ai thống khổ, cõi lòng tan nát, thậm chí y sắp điên rồi, vô số biểu cảm xuất hiện trên mặt y, ả vừa lòng.

– Đại hiệp thật sự không cảm nhận được… có người sắp chết sao?

Lời thì thầm dịu dàng.

Ả nhìn đại hiệp khổ sở ngất đi, mãn nguyện phất tay áo, rời khỏi nơi này. Trước khi đi, ả quay đầy, nhìn lại hỉ đường đỏ rực một màu.

Trăm năm hạnh phúc, bôi bác quá rồi.

Thật ra…

Ban đầu ả tự hạ Dẫn Sót Hồn cho chính ả. Do tình thế hỗn loạn, ả hạ nhầm.

Thế thôi.

Cuối cùng thì đời này của ả cũng không quá thảm.

Có lẽ, vận mệnh sắp xếp đâu đó cả rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau