Tháng Chín Gió Về

Chương 7: [phần cuối]

Trước Sau
Phong Vô Ngân bắt đầu chờ đợi, kiên nhẫn.

Cảm giác chờ đợi, khó tả lắm, có chua có xót lại có hy vọng. Biết bao lần hắn thấy chàng thanh niên mặt lạnh diện đồ đen đẩy cửa phòng hắn, hắn thấy đời này hắn sống đáng thật sự. Rồi hắn tỉnh táo, mọi thứ hóa hư ảo.

Thẩm Mặc Lam vẫn chưa tới.

Bỗng một ngày tháng Chín nào đó, tinh thần hắn tốt lên, mọi giác quan trở về như lúc trước khi hắn trúng độc vậy, cả người hắn tràn trề sức sống.

Hắn gọi tả hộ vệ, nhưng không gọi lão quản gia và Tiểu Liên, hắn sợ họ khóc.

– Chắc Mặc Lam đang trên đường đến Phong trang rồi. Nếu Mặc Lam tới, mà ta không còn nữa… Ngươi cứ nói ta đi chu du rồi nhé. – Hắn mỉm cười – Khá là chắc kèo rằng y chẳng buồn đi tìm ta đâu.

Tả hộ vệ mím chặt môi, nhìn hắn, không đáp.

Hiện tại tóc hắn bạc trắng hoàn toàn, cơ thể càng lúc càng gầy, may mà da chưa mòn bằng lục phủ ngũ tạng, trên da chỉ có những vết phù chú mờ nhạt. Bỏ qua sắc mặt trắng bệnh của hắn, thoạt trông hắn chỉ mới nhuộm tóc bạc trắng mà thôi.

Nay tinh thần trang chủ phấn chấn, hai má ửng đỏ, giọng nói hăng hái hơn hẳn.

Hồi quang phản chiếu.

Tả hộ vệ bi ai nghĩ.

– Đến lượt ta… – Phong Vô Ngân dừng một chút rồi nói tiếp – Sau khi ta đi rồi, ta muốn ngươi với hữu hộ vệ thiêu ta, rồi mang tro cốt ta về cái trấn nhỏ hồi trước ta sống, rải xuống đó.

Tả hộ vệ ngạc nhiên, ngước mắt nhìn hắn:

– Trang chủ!

– Ta thấy ta bị nhốt ở Phong trang chán chê, ta đã sống cả đời tù túng đến vậy. Chi bằng sau khi chết thì để tâm nguyện của Phong Vô Ngân này được toại đi.

Tả hộ vệ không tán thành:



– Nhưng mà…

– Vậy đi. Chuyện ta muốn, ta cũng viết hết trong di thư rồi. Nếu Phương bá và Tiểu Liên cản ngươi, ngươi cứ đưa di thư cho họ xem. – Nói đến đây, chợt hắn mỉm cười – Tiểu Liên nhà ta đang thương ai rồi thì phải, ngươi là người già dặn nhất trong số ba người ngươi, tả hộ vệ với Tiểu Liên, các ngươi để ý nàng nhé.

Tả hộ vệ ngẩn ra một chút, gương mặt màu đồng lặng lẽ ửng đỏ:

– Vâng, thưa trang chủ.

Phong Vô Ngân không cười nữa, nhìn tả hộ vệ, lòng hắn ngưỡng mộ, thì ra tả hộ vệ cũng thương Tiểu Liên. Mọi người quanh hắn đều được Nguyệt Lão xe duyên, thành đôi, về một nhà, ngoại trừ hắn.

Thậm chí việc được gặp người trong lòng lần cuối thôi cũng thành hy vọng xa vời của hắn.

Cũng đành thôi vậy.

Sau hồi quang phản chiếu là từng cơn đau thấu xương ập đến, hắn như ông lão bị rút da tróc gân, chỉ tỉnh một canh rồi lại ngất.

Thêm hai ngày nữa trôi qua, hắn như cảm nhận được điềm gì, vội mở mắt.

Điềm rằng có người tới.

Người mặc đồ đen. Hắn biết lần này không phải là ảo ảnh của hắn. Tuy tầm nhìn hạn chế, nhưng khi hắn thấy một người mặc đồ đen bước qua cửa phòng hắn, người nhìn bộ dạng của hắn thì ngẩn người, sau đó… hình như người khóc.

Hắn cảm thấy tay mình được nâng lên. Thật ra, ngón tay của hắn chỉ cố cử động dưới lớp chăn kia, hắn muốn ra sức mỉm cười với người như lúc trước, không biết vì sao miệng hắn cứng đờ.

– Huynh đến rồi à…

Hắn rất muốn cười đón người, nhưng hắn lại cảm nhận được dòng chất lỏng ấm áp chảy ra từ khóe mắt.

Thì ra hắn vẫn còn khóc được, hắn lẳng lặng nghĩ thế.

Người hắn chờ, vẫn chưa tới.

Người vừa vào là hữu hộ vệ.



Đến cuối cùng, hắn không thể tự ảo tưởng thêm được.

Hy vọng của hắn, mong chờ của hắn, vô tình nát tan.

Đáng ra hắn biết hết. Tháng trước Mặc Lam đi, cả đoạn đường dài đến khi bóng xe ngựa biến mất mà y cũng không ngoảnh lại lấy một lần, có phải hắn không thấy đâu, hắn chỉ không để trong lòng.

Hắn nghĩ hữu hộ vệ đang tự trách bản thân, tầm nhìn hạn hẹp của hắn thấy vóc dáng cao lớn của hữu hộ vệ quỳ xuống, đôi tai suy yếu nghe được loáng thoáng.

Đừng tự trách nữa… Chính hắn cũng quên, tính cách Mặc Lam ra sao. Sao mà hữu hộ vệ mời y được chứ?

Dường như hắn còn nghe Tiểu Liên òa khóc:

– Sao hắn không tới!!!

Tiểu Liên khờ thật, người đã không thích không thương không để ý thì mắc mớ gì người phải tới?

Chỉ là… hắn tiếc…

Mong rằng kiếp sau, nếu hắn thích ai, ngàn lần đừng thích Mặc Lam.

Tháng Chín gió về, mấy ai biết được gió thu lạnh đến đâu, lá vàng rụng khắp, cửa đóng, chẳng thấy tiếp.

Cuối cùng, chàng thanh niên nằm trên giường cười nhạt, từ từ nhắm mắt.

– END –

Tác giả có lời muốn nói:

Mở truyện xong.

Kế tiếp là thân truyện dưới góc nhìn của Mặc Lam.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau