Thẳng Hay Cong Đều Không Quan Trọng
Chương 13: Cuộc họp
Gia Huy cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ vẩn vơ, chỉ còn đúng bốn ngày trước cuộc họp sơ khảo. Dẫu chỉ là một cuộc họp bình thường, thế nhưng đây là lần đầu tiên Kelvin chính thức ra mắt, cũng coi như tạo bước đệm cho việc chuyển giao cổ phần chính thức vào một tháng tới, kể cả lúc ấy bà Mỹ Kim vẫn thay mặt cậu quyết định và tiếp tục với vai trò chủ tịch Hội Đồng Quản Trị, thì Kelvin lúc đó cũng đương nhiên là một cổ đông lớn, không thể cứ mãi như thế này.
Gia Huy thực sự là quay cuồng, triệt để tận dụng từng chút thời gian, chỉ cho Kelvin từ cách cầm hồ sơ cho đúng thứ tự, những bài cần phát biểu, cách đi đứng, vị trí ngồi. Cũng may rằng Kelvin sau khi được bác Phó dặn dò thì mấy ngày này thực sự nghe lời cậu, không quá làm loạn.
Phạm vi hoạt động của hai người suốt mấy ngày ròng rã chỉ xoay quanh đúng cái hội trường họp, vài bản slide trình chiếu tới trình chiếu lui.
Kelvin chán nản ra mặt, thế nhưng nếu nghĩ tích cực một chút, cũng có thể tạm coi như đó là không gian hoàn toàn riêng cho hai người. Nói thế nào, trong khoảng thời gian này Gia Huy thực sự dồn hết tâm tư cho cậu.
Kelvin ngắm slide thì ít, mà ngắm Gia Huy thì nhiều, trong khi người trên kia chỉ vào từng ảnh chụp, giới thiệu từng người để Kelvin nhận mặt đừng có nhầm, trong đầu Kelvin lại chỉ có nghĩ tới nếu đem thân người kia áp lên cửa kính, thúc từ dưới lên thì cái eo đó hẳn là chịu được?
Thực sự là bức bối mà.
Từ ngày nhận định người, lại chẳng còn hứng thú với bất kỳ con mèo nhỏ dễ thương nào. Thực muốn nghẹn chết.
Cứ như thế, trôi qua đi bốn ngày.
Sáng hôm sau, chính là buổi họp cổ đông sơ khảo
==========
Buổi tối,
Trên bàn ăn một biệt thự mới xây xong, không gian đều là mùi sơn mới.
Đỗ Lê Na, người đàn bà đẹp son sắc, dáng người nét người nhìn qua không ai có thể đoán nổi tuổi đã quá bốn mươi, đưa ly vang tới, cụng ly với anh trai mình,
Đỗ Chính bên này cũng vui vẻ mà không dấu đi nụ cười đầy gian xảo:
- Chúc mừng em về nước.
- Làm sao có thể không về đây? Uổng phí công anh đã xây một tòa biệt thự lớn thế này?
- Ly Na khi nào về?
- Con bé sẽ về sau, nó còn một kỳ thi nữa.
- Ừm,
Ngưng một lát, khi ly rượu đã cạn, thức ăn trên bàn cũng vơi dần, chủ đề về căn biệt thự và những ngày tháng bên nước ngoài của cô em gái mới kết thúc, Đỗ Chính liền quay sang việc trọng yếu nhất:
- Bà ta thế nào rồi?
Lê Na nhấp môi, đặt ly rượu vang xuống bàn:
- Anh cũng biết bà già đó cực kỳ khó chơi, hàng tháng đều gọi luật sư tới bàn chuyện di chúc ít nhất một lần. Nếu không phải sợ bà ta chết ngang đường, toàn bộ số cổ phần đó không biết sẽ trôi đi đâu,
- Hừ- Lê Na cười nhạt - mệnh của bà ta đáng lý đã cắt ngang từ lâu mới phải.
Đỗ Chính cười:
- Đàn bà đúng là đàn bà,
- Còn không phải anh mãi mới gom nổi 12% số cổ phần ít ỏi đó sao?. Nếu anh có thể làm sớm hơn được nữa, em đâu cần chờ đợi tới hôm nay?
- Kìa, xem em. Em nghĩ cổ phần của Phạm K dễ dàng đoạt lấy thế sao?.
Lê Na không nói nữa, nhíu mày:
- Phải rồi, không phải anh luôn cho người theo dõi thằng oắt kia sao?. Nó thế nào?
- Còn thế nào được nữa, vẫn nát như thế thôi.
Đỗ Chính buông đũa, đưa tay đặt lên bàn ăn, cẩn trọng từng lời:
- Đã gài người bên cạnh nó, chỉ cần nó dính thuốc, từ giờ tới lúc sinh nhật LyNa, còn đúng một tháng nữa, chắc chắn sẽ mất kiểm soát.
- Còn nữa, hôm đó sau khi xong xuôi vụ cổ phần, em phải đảm bảo bà ta sẽ tới dự sinh nhật của LyNa. Mọi việc còn lại cứ giao cho anh. Đảm bảo không có gì sơ suất.
Lê Na cười một tiếng, đương nhiên là phải tới.
Suốt bao nhiêu năm, lại chỉ chờ đợi có như vậy.
===========
Gia Huy dậy từ 5h sáng. Bình thường anh không có thói quen dậy quá sớm như vậy. khoảng 6h mới bắt đầu tỉnh giấc, thế nhưng thực sự hôm nay là một ngày quan trọng, biểu hiện của Kelvin sẽ là thước đo đánh giá vào chính sự nỗ lực của anh trong suốt thời gian qua.
Đối với một người chịu nền giáo dục bình thường căn bản mọi việc có lẽ không khó khăn như vậy. Thế nhưng Kelvin thực sự mất đi cả những điều cơ bản trong cái gì gọi là giao tiếp lịch sự.
Nhìn qua cửa phòng Kelvin không khỏi có đôi chút nhíu mày lo lắng,
Gia Huy nhìn lại chiếc thẻ từ trong túi quần.
Chiếc thẻ từ này được tích hợp có thể mở được cửa phòng của Kelvin. Vậy nhưng anh chưa từng dùng qua,
Thở dài một hơi.
Vẫn là không yên tâm, Gia Huy đưa chiếc thẻ lên,
Một tiếng tít nhỏ nảy lên, cánh cửa từ từ mở rộng.
Giờ này chắc chắn cậu ta vẫn còn ngủ say sưa. Gia Huy muốn chính tay soạn lại bộ quần áo đã chuẩn bị trước, giày tất, cà vạt. Ít nhất như thế cũng làm anh yên tâm hơn. Dáng người Kelvin không thể dùng một từ đẹp để nói hết được. Dù Gia Huy có muốn hay không muốn, việc ngày ngày ở bên cạnh, những gì cần nhìn đều đã nhìn đủ. Thực sự là tiêu chuẩn đáng phải có.
Vậy mà Gia Huy anh lại có thể tự nhiên mà bỏ qua, một kẻ suốt ngày lêu lổng hết quán bar nọ tới quán karaoke kia, uống bia như nước lã, nếu không phải thực sự tập teakwondo, hoặc ít nhất là một môn thể thao nào khác, làm sao có được vóc dáng ấy?
Mà, cũng không quan trọng lắm.
Nhẹ bước vào phòng thay đồ,
Gia Huy lướt tay qua từng chiếc cà vạt,
Hôm nay sẽ là một bộ tây trang chuẩn mực màu xám xanh, được cắt may vô cùng tỉ mỉ, còn không biết có nên hợp với chiếc cà vạt màu thẫm này không,
Cánh cửa phòng thay đồ đã bị đẩy nhẹ,
Kelvin bước tới, choàng phủ ôm lấy người từ sau lưng, cũng không cần để ý đến người nào tâm tình một mảnh bị quấy cho rối tung.
- Kelvin?
- Dậy sớm như vậy?
Một lúc sau, dường như nửa ảo, Gia Huy có thể nghe lại giọng nói trầm tĩnh của cái đêm cuồng dã ấy.
- Tạm thời, có rất nhiều thứ em chưa thể nói rõ cho anh được.
- ...
- Anh, nhất định phải tin em.
- .....
Gia Huy nhìn qua gương, kẻ nào đó cao hơn đang cố gắng đưa chiếc môi mềm lên cổ anh, hôn tới,
- Ba,
Gia Huy đẩy người ra khỏi, xoay người lại thẳng mắt đối diện với lồng ngực trần kia:
- Có lẽ cậu nói đúng, là tôi đã quá quan trọng hóa. Cùng là đàn ông, việc đôi khi một pháo cũng không tính là gì.
Đôi mắt rồng hiển nhiên không vui:
- Gia Huy..
- Nếu cậu đã dậy thì tôi cũng không làm phiền nữa. 7h xe sẽ xuất phát.
Không khí lạnh cứng như tờ, Gia Huy nghiêm túc cúi đầu chào, rời khỏi.
Đôi tay Kelvin buông thẳng xuống không trung.
Gia Huy, anh thực sự coi đó, chỉ là một sự cố đơn thuần?
Anh thực sự... không có chút cảm tình nào với tôi sao?
=======
Gia Huy trở lại phòng, xối những giọt nước mát lạnh phủ đầy lên thân mình, trấn định trái tim đang dịu dàng một lần lại một lần khẽ sống lại kia...
Anh nhất định phải tin em...
Như vậy, là sao?
=======
8h sáng.
Trên đường rảo bước tới phòng họp.
Bà Mỹ Kim hài lòng nhìn Kelvin trong bộ trang phục chuẩn mực,
- Rất đẹp, rất có khí chất!
- Chuyện! cháu của bà là ai cơ chứ?
- Còn phải xem, nếu hôm nay con biểu hiện tốt, ta sẽ có thưởng.
Kelvin liếc ra người vẫn luôn ở phía sau mình một cái, đu lấy tay bà Mỹ Kim:
- Có thật không vậy?
- Bà đã khi nào thất hứa chưa?
- Vậy được,
Kelvin liếm liếm khóe môi, vô cùng không đứng đắn, cố tình nói cho Gia Huy đều nghe được:
- Con muốn bà thưởng cho con – một người " vợ"
Bà Mỹ Kim bị thằng cháu nhỏ nũng, cũng cốc nhẹ lên đầu Kelvin một cái:
- Chỉ cần con tìm được người quản nổi con, ta lập tức cho hai đứa bay sang Canada kết hôn!
- Bà nói thật?
- Nói thật, cơ mà – bà Mỹ Kim cười rộ: ai có thể quản nổi con đây?
Kelvin vừa nhìn thấy người tới liền lập tức thẳng lưng, ra vẻ đàng hoàng lùi lại đứng sau bà mình một chút, gót giày vô tình lùi hơi nhanh mà nhấn nhá vào chân Gia Huy,
Gia Huy rút chân lại, lập tức bị một lực bật chân làm cho chao đảo. Kelvin thuận thế đỡ ngay nơi eo Gia Huy.
- Ý, anh không sao chứ?
- ??!!!!
Bà Mỹ Kim quay lại, thấy Gia Huy gần như gã gọn trong tay Kelvin thì vội hỏi
- Gia Huy? cháu không sao chứ?
Gia Huy vội vàng lấy tay đỡ kính, chống người dậy cúi đầu:
- Thật xin lỗi, cháu bị trượt chân.
- Không sao là tốt rồi,
Bà Mỹ Kim đã rời đi, cánh tay Kelvin vẫn tóm chặt Gia Huy không cho bước thêm một bước, Gia Huy khó hiểu, trên gương mặt đã có chút kiên nhẫn:
- Cậu bị sao vậy?
- Sắp tới giờ họp rồi.
Kelvin nhìn trước ngó sau, hành lang không có người. Đương nhiên, đây là hành lang riêng dành cho V.I.P, nhân viên bình thường sẽ không tới đây, thế nên chả ngại ngần gì mà một bước lại một bước dính sát lấy Gia Huy:
- Anh còn chưa có quà cho tôi?
- ??!
- Sáng nay tinh thần tôi rất tệ, thế nên tự dưng bây giờ không muốn vào họp nữa?
Gia Huy nghiêm mặt:
- Đừng đùa nữa.
- Ai đùa với anh chứ?
Gia Huy sốt ruột nhìn lên đồng hồ đeo trên tay. 8h19 phút.
- Ý cậu là gì? Xin nói thẳng.
- Hôn tôi một cái.
Nói rồi hơi phồng má lên, Gia Huy dằn lại đôi tay đang tràn đầy cảm xúc muốn đấm người, cố gắng thương lượng:
- Kelvin. Mời cậu vào phòng...
- Ưm....
- Ư....
Gia Huy chẳng thể tưởng nổi, cỗ không khí bá đạo nào vừa quét qua đôi môi đang hé mở của anh, mút đi chút nước ngọt ngào trên khóe miệng.
Cặp mắt rồng tinh anh như thế mà đến khi anh kịp nhận ra, đã chạy cách anh vài mét.
Chết tiệt.
Khả năng phòng vệ của Karate đai đen tam đẳng của anh sao lại kém như vậy?
============//==================
Gia Huy thực sự là quay cuồng, triệt để tận dụng từng chút thời gian, chỉ cho Kelvin từ cách cầm hồ sơ cho đúng thứ tự, những bài cần phát biểu, cách đi đứng, vị trí ngồi. Cũng may rằng Kelvin sau khi được bác Phó dặn dò thì mấy ngày này thực sự nghe lời cậu, không quá làm loạn.
Phạm vi hoạt động của hai người suốt mấy ngày ròng rã chỉ xoay quanh đúng cái hội trường họp, vài bản slide trình chiếu tới trình chiếu lui.
Kelvin chán nản ra mặt, thế nhưng nếu nghĩ tích cực một chút, cũng có thể tạm coi như đó là không gian hoàn toàn riêng cho hai người. Nói thế nào, trong khoảng thời gian này Gia Huy thực sự dồn hết tâm tư cho cậu.
Kelvin ngắm slide thì ít, mà ngắm Gia Huy thì nhiều, trong khi người trên kia chỉ vào từng ảnh chụp, giới thiệu từng người để Kelvin nhận mặt đừng có nhầm, trong đầu Kelvin lại chỉ có nghĩ tới nếu đem thân người kia áp lên cửa kính, thúc từ dưới lên thì cái eo đó hẳn là chịu được?
Thực sự là bức bối mà.
Từ ngày nhận định người, lại chẳng còn hứng thú với bất kỳ con mèo nhỏ dễ thương nào. Thực muốn nghẹn chết.
Cứ như thế, trôi qua đi bốn ngày.
Sáng hôm sau, chính là buổi họp cổ đông sơ khảo
==========
Buổi tối,
Trên bàn ăn một biệt thự mới xây xong, không gian đều là mùi sơn mới.
Đỗ Lê Na, người đàn bà đẹp son sắc, dáng người nét người nhìn qua không ai có thể đoán nổi tuổi đã quá bốn mươi, đưa ly vang tới, cụng ly với anh trai mình,
Đỗ Chính bên này cũng vui vẻ mà không dấu đi nụ cười đầy gian xảo:
- Chúc mừng em về nước.
- Làm sao có thể không về đây? Uổng phí công anh đã xây một tòa biệt thự lớn thế này?
- Ly Na khi nào về?
- Con bé sẽ về sau, nó còn một kỳ thi nữa.
- Ừm,
Ngưng một lát, khi ly rượu đã cạn, thức ăn trên bàn cũng vơi dần, chủ đề về căn biệt thự và những ngày tháng bên nước ngoài của cô em gái mới kết thúc, Đỗ Chính liền quay sang việc trọng yếu nhất:
- Bà ta thế nào rồi?
Lê Na nhấp môi, đặt ly rượu vang xuống bàn:
- Anh cũng biết bà già đó cực kỳ khó chơi, hàng tháng đều gọi luật sư tới bàn chuyện di chúc ít nhất một lần. Nếu không phải sợ bà ta chết ngang đường, toàn bộ số cổ phần đó không biết sẽ trôi đi đâu,
- Hừ- Lê Na cười nhạt - mệnh của bà ta đáng lý đã cắt ngang từ lâu mới phải.
Đỗ Chính cười:
- Đàn bà đúng là đàn bà,
- Còn không phải anh mãi mới gom nổi 12% số cổ phần ít ỏi đó sao?. Nếu anh có thể làm sớm hơn được nữa, em đâu cần chờ đợi tới hôm nay?
- Kìa, xem em. Em nghĩ cổ phần của Phạm K dễ dàng đoạt lấy thế sao?.
Lê Na không nói nữa, nhíu mày:
- Phải rồi, không phải anh luôn cho người theo dõi thằng oắt kia sao?. Nó thế nào?
- Còn thế nào được nữa, vẫn nát như thế thôi.
Đỗ Chính buông đũa, đưa tay đặt lên bàn ăn, cẩn trọng từng lời:
- Đã gài người bên cạnh nó, chỉ cần nó dính thuốc, từ giờ tới lúc sinh nhật LyNa, còn đúng một tháng nữa, chắc chắn sẽ mất kiểm soát.
- Còn nữa, hôm đó sau khi xong xuôi vụ cổ phần, em phải đảm bảo bà ta sẽ tới dự sinh nhật của LyNa. Mọi việc còn lại cứ giao cho anh. Đảm bảo không có gì sơ suất.
Lê Na cười một tiếng, đương nhiên là phải tới.
Suốt bao nhiêu năm, lại chỉ chờ đợi có như vậy.
===========
Gia Huy dậy từ 5h sáng. Bình thường anh không có thói quen dậy quá sớm như vậy. khoảng 6h mới bắt đầu tỉnh giấc, thế nhưng thực sự hôm nay là một ngày quan trọng, biểu hiện của Kelvin sẽ là thước đo đánh giá vào chính sự nỗ lực của anh trong suốt thời gian qua.
Đối với một người chịu nền giáo dục bình thường căn bản mọi việc có lẽ không khó khăn như vậy. Thế nhưng Kelvin thực sự mất đi cả những điều cơ bản trong cái gì gọi là giao tiếp lịch sự.
Nhìn qua cửa phòng Kelvin không khỏi có đôi chút nhíu mày lo lắng,
Gia Huy nhìn lại chiếc thẻ từ trong túi quần.
Chiếc thẻ từ này được tích hợp có thể mở được cửa phòng của Kelvin. Vậy nhưng anh chưa từng dùng qua,
Thở dài một hơi.
Vẫn là không yên tâm, Gia Huy đưa chiếc thẻ lên,
Một tiếng tít nhỏ nảy lên, cánh cửa từ từ mở rộng.
Giờ này chắc chắn cậu ta vẫn còn ngủ say sưa. Gia Huy muốn chính tay soạn lại bộ quần áo đã chuẩn bị trước, giày tất, cà vạt. Ít nhất như thế cũng làm anh yên tâm hơn. Dáng người Kelvin không thể dùng một từ đẹp để nói hết được. Dù Gia Huy có muốn hay không muốn, việc ngày ngày ở bên cạnh, những gì cần nhìn đều đã nhìn đủ. Thực sự là tiêu chuẩn đáng phải có.
Vậy mà Gia Huy anh lại có thể tự nhiên mà bỏ qua, một kẻ suốt ngày lêu lổng hết quán bar nọ tới quán karaoke kia, uống bia như nước lã, nếu không phải thực sự tập teakwondo, hoặc ít nhất là một môn thể thao nào khác, làm sao có được vóc dáng ấy?
Mà, cũng không quan trọng lắm.
Nhẹ bước vào phòng thay đồ,
Gia Huy lướt tay qua từng chiếc cà vạt,
Hôm nay sẽ là một bộ tây trang chuẩn mực màu xám xanh, được cắt may vô cùng tỉ mỉ, còn không biết có nên hợp với chiếc cà vạt màu thẫm này không,
Cánh cửa phòng thay đồ đã bị đẩy nhẹ,
Kelvin bước tới, choàng phủ ôm lấy người từ sau lưng, cũng không cần để ý đến người nào tâm tình một mảnh bị quấy cho rối tung.
- Kelvin?
- Dậy sớm như vậy?
Một lúc sau, dường như nửa ảo, Gia Huy có thể nghe lại giọng nói trầm tĩnh của cái đêm cuồng dã ấy.
- Tạm thời, có rất nhiều thứ em chưa thể nói rõ cho anh được.
- ...
- Anh, nhất định phải tin em.
- .....
Gia Huy nhìn qua gương, kẻ nào đó cao hơn đang cố gắng đưa chiếc môi mềm lên cổ anh, hôn tới,
- Ba,
Gia Huy đẩy người ra khỏi, xoay người lại thẳng mắt đối diện với lồng ngực trần kia:
- Có lẽ cậu nói đúng, là tôi đã quá quan trọng hóa. Cùng là đàn ông, việc đôi khi một pháo cũng không tính là gì.
Đôi mắt rồng hiển nhiên không vui:
- Gia Huy..
- Nếu cậu đã dậy thì tôi cũng không làm phiền nữa. 7h xe sẽ xuất phát.
Không khí lạnh cứng như tờ, Gia Huy nghiêm túc cúi đầu chào, rời khỏi.
Đôi tay Kelvin buông thẳng xuống không trung.
Gia Huy, anh thực sự coi đó, chỉ là một sự cố đơn thuần?
Anh thực sự... không có chút cảm tình nào với tôi sao?
=======
Gia Huy trở lại phòng, xối những giọt nước mát lạnh phủ đầy lên thân mình, trấn định trái tim đang dịu dàng một lần lại một lần khẽ sống lại kia...
Anh nhất định phải tin em...
Như vậy, là sao?
=======
8h sáng.
Trên đường rảo bước tới phòng họp.
Bà Mỹ Kim hài lòng nhìn Kelvin trong bộ trang phục chuẩn mực,
- Rất đẹp, rất có khí chất!
- Chuyện! cháu của bà là ai cơ chứ?
- Còn phải xem, nếu hôm nay con biểu hiện tốt, ta sẽ có thưởng.
Kelvin liếc ra người vẫn luôn ở phía sau mình một cái, đu lấy tay bà Mỹ Kim:
- Có thật không vậy?
- Bà đã khi nào thất hứa chưa?
- Vậy được,
Kelvin liếm liếm khóe môi, vô cùng không đứng đắn, cố tình nói cho Gia Huy đều nghe được:
- Con muốn bà thưởng cho con – một người " vợ"
Bà Mỹ Kim bị thằng cháu nhỏ nũng, cũng cốc nhẹ lên đầu Kelvin một cái:
- Chỉ cần con tìm được người quản nổi con, ta lập tức cho hai đứa bay sang Canada kết hôn!
- Bà nói thật?
- Nói thật, cơ mà – bà Mỹ Kim cười rộ: ai có thể quản nổi con đây?
Kelvin vừa nhìn thấy người tới liền lập tức thẳng lưng, ra vẻ đàng hoàng lùi lại đứng sau bà mình một chút, gót giày vô tình lùi hơi nhanh mà nhấn nhá vào chân Gia Huy,
Gia Huy rút chân lại, lập tức bị một lực bật chân làm cho chao đảo. Kelvin thuận thế đỡ ngay nơi eo Gia Huy.
- Ý, anh không sao chứ?
- ??!!!!
Bà Mỹ Kim quay lại, thấy Gia Huy gần như gã gọn trong tay Kelvin thì vội hỏi
- Gia Huy? cháu không sao chứ?
Gia Huy vội vàng lấy tay đỡ kính, chống người dậy cúi đầu:
- Thật xin lỗi, cháu bị trượt chân.
- Không sao là tốt rồi,
Bà Mỹ Kim đã rời đi, cánh tay Kelvin vẫn tóm chặt Gia Huy không cho bước thêm một bước, Gia Huy khó hiểu, trên gương mặt đã có chút kiên nhẫn:
- Cậu bị sao vậy?
- Sắp tới giờ họp rồi.
Kelvin nhìn trước ngó sau, hành lang không có người. Đương nhiên, đây là hành lang riêng dành cho V.I.P, nhân viên bình thường sẽ không tới đây, thế nên chả ngại ngần gì mà một bước lại một bước dính sát lấy Gia Huy:
- Anh còn chưa có quà cho tôi?
- ??!
- Sáng nay tinh thần tôi rất tệ, thế nên tự dưng bây giờ không muốn vào họp nữa?
Gia Huy nghiêm mặt:
- Đừng đùa nữa.
- Ai đùa với anh chứ?
Gia Huy sốt ruột nhìn lên đồng hồ đeo trên tay. 8h19 phút.
- Ý cậu là gì? Xin nói thẳng.
- Hôn tôi một cái.
Nói rồi hơi phồng má lên, Gia Huy dằn lại đôi tay đang tràn đầy cảm xúc muốn đấm người, cố gắng thương lượng:
- Kelvin. Mời cậu vào phòng...
- Ưm....
- Ư....
Gia Huy chẳng thể tưởng nổi, cỗ không khí bá đạo nào vừa quét qua đôi môi đang hé mở của anh, mút đi chút nước ngọt ngào trên khóe miệng.
Cặp mắt rồng tinh anh như thế mà đến khi anh kịp nhận ra, đã chạy cách anh vài mét.
Chết tiệt.
Khả năng phòng vệ của Karate đai đen tam đẳng của anh sao lại kém như vậy?
============//==================
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất