Thẳng Hay Cong Đều Không Quan Trọng

Chương 25: Ngoại truyện : Đỗ Bằng x Tuấn Anh

Trước
Biến thái công.

========

Ngoại truyện: Đỗ Bằng x Tuấn Anh

Biến thái công.

========

Trên đời này,

Quả dưa nào là quả dưa to nhất?

Có lẽ, là dưa bở đi.

Tuấn Anh cũng không nghĩ rằng, 23 tuổi đầu như cậu, lại rút cuộc ôm một mối tình đầu có tên là dưa bở.

Bởi lẽ cứ nghĩ rằng Đỗ Bằng kia là con gái, mà hết lòng mơ mộng, rút cuộc lại là một tên đực rựa, đương nhiên chính bản thân bị ăn sạch tới một mẩu xương mẩu da cũng không còn.

Thế nhưng, buồn cười nhất là, lại cứ tự mình đa tình, nghĩ rằng vì thế mà trốn tránh, không muốn gặp. Hoặc giả như tôi mà nhìn thấy anh, tôi cũng coi như không thấy!

Sự thật là, từ bấy đến nay, ngay khi đám cưới của Kelvin và Gia Huy cũng đã xong xuôi hết thẩy, gần một năm. Đến cái bong bóng cũng không thấy, chứ đừng có nói tới người.

Triệt để, chính là như vậy,

Vừa thấy bản thân ngu ngốc vừa cảm thấy tự giễu, đã nghĩ rằng mình là thứ gì đó quan trọng với họ, còn tưởng mình là nhất, là nhất. Đến cuối cùng đúng thật, một cái rắm thối cũng không bằng.

Lại buồn cười tới mức đã nghĩ anh ta nếu có thực sự theo đuổi cậu tới tàn đời, cậu cũng chẳng thèm vì một lần nằm dưới vạn đời thành Gay được.

Thế mà hóa ra, anh ta, còn chẳng thèm tìm lại cậu lấy một lần.

Tuấn Anh ngồi lơ đãng nhìn từng chùm hoa trong vườn cứ thế mà đong đưa.

Đáng lý, cậu cũng chẳng nên nghĩ nhiều tới thế chăng?

Vì cái gì cơ chứ?

Là da thịt chạm nhau mơn trớn tới ngất đi?

Là đau?

Hay là cái cách anh ta hôn cậu?

Kể cả có thế, thì cũng nên quên đi rồi chứ.Vì cái gì mà lại nhức nhối mãi thế này?.

Tự cười khẩy mình một cái,

Từ dạo ấy cậu cũng điên tiết mà hẹn hò hai ba bốn cô bạn gái. Cầm tay có, hôn hít có, thế nhưng cứ nhìn thấy bộ ngực lớn đong đưa trước mắt, cậu em nhỏ lại ám ảnh tới mức không cương lên nổi.

Chết tiệt!

Bây giờ thì hay rồi. Kelvin là một cái vại dấm, có buồn chán cậu cũng không mấy khi dám bén mảng lại gần Gia Huy mà tỉ tê tâm sự, bởi vì nếu thế tự dưng cuối tháng cậu cứ hay bị trừ lương.

Đã thế hôm vừa rồi, mấy người làm vườn không hiểu sao lại đem về vài chậu cúc đóa, vừa nhìn đã ngứa cả mắt.

Lắc lắc đầu, ông trời ơi, đúng thực là muốn ghẹo người chết mà!

Thế nhưng mà,

Cái ghẹo chết người đấy đã ăn thua gì so với tiếng sấm nổ ra ngay chiều hôm sau.

=====

Nhà có khách,

Là một người bạn của Kelvin, thứ nhất bởi vì Kelvin hiếm khi đưa bạn về nhà, thứ hai nữa, người bạn này chính là người đã giúp đỡ Kelvin rất nhiều, thế nên hôm nay bà Mỹ Kim cũng đặc biệt ở nhà để đón tiếp.

Phòng bếp cũng đã được chuẩn bị rất chu đáo,

Gia Huy và Kelvin cũng về sớm khác thường, không khí gia đình một mảnh nhộn nhịp, đèn chăng khắp sân vườn chưa tới 5h chiều đã bật sáng chưng.

Nói gì thì nói, chán thì cũng phải ăn cơm, buồn thì cũng phải ăn cơm. Xét cho cùng việc làm vẫn phải cố gắng mà làm. Hơn nữa Tuấn Anh cậu cũng không phải là người vô trách nhiệm,

Tuấn Anh đương nhiên một thân sơ mi tươm tất, chỉ cần có lệnh lập tức lái xe.

Đó chính là chân ngôn đời xế rồi!

=======

Đỗ Bằng vừa bước vào sảnh nhà, bà Mỹ Kim đã lịch sự đưa tay tới,

Đối với nhà họ Đỗ, dẫu có hiềm khích thế nào thì công lao của Đỗ Bằng đối với việc Kelvin có được ngày hôm nay, bà cũng nhất định không thể nào bỏ qua tình qua nghĩa được.

Một bàn ăn soạn sẵn thịnh soạn, lại chỉ thấy Đỗ Bằng cứ đảo mắt nhìn quanh.

Kelvin ngồi gần đó, chân không may cũng bị dẫm một cái đau tới nhăn mặt.

Thế nhưng sau cái nhăn mặt đó lại là cái vẻ khinh thường tới bĩu môi. Tỏ rõ thái độ tôi đây không liên quan!

Đỗ Bằng lừ mắt lại một cái.

Được lắm a Kelvin ngươi được lắm!

Qua cầu rút vát đó sao?

Giờ đường hoàng làm một cái Chủ Tịch Phạm K, Đỗ Bằng cậu vì lý do bên Đỗ Chính chèn ép mà không tiện ra mặt, năm lần bảy lượt kêu hắn điều "người kia " sang nước ngoài cho, vậy mà hắn vuốt mặt không nể mũi.

Để đến tận hôm nay gần 1 năm cố gắng giãy đành đạch mới thoát được khỏi gọng kìm của Đỗ Chính, cậu liền phải tới đây cướp người.

Đã thế lại còn được cả đôi. Khi Đỗ Bằng cậu xuống nước nhờ vả tới cái tên mặt lạnh Gia Huy đó, lại còn bị móc mỉa: Nếu không cho anh chút động lực, làm sao khiến anh có thể nhanh chóng về Việt Nam được cơ chứ?

Không sai.

Cố hữu ở trong tâm, Đỗ Bằng quyết sống quyết chết không nhả 37% cổ phần nhà họ Đỗ ra, cố gắng sút ruột bao nhiêu năm cuối cùng cũng không thể nắm trong tay quyền điều hành, còn tạo ra vết nứt to lớn trong gia đình, khiến họ hàng điên đảo, chính bản thân mình thì bị quẳng sang nửa trời Tây, cơm ăn không ngon, ngủ một giấc không lành.

Cuối cùng lại vì nụ cười đầy nắng thơm ấy, mà như một giọt nước tràn ly, quyết định từ bỏ, bán phân nửa số cổ phần ấy, lại thêm sự giúp đỡ của Phạm K. Lập ra một công ty cho riêng mình.

Tài giỏi tới đâu, dưới trướng một kẻ luôn rình rập đè bẹp mình, Đỗ Bằng cuối cùng cũng nhận ra, bước đi trên đôi chân của mình mới chính là vững chãi.

Từ bỏ tập đoàn Đỗ Gia.

Thế nhưng lại có cả một bầu trời mới cho riêng mình.

Bầu trời ấy phải có em. Tuấn Anh.



- -----------

Thế nhưng vẫn cứ là khốn nạn., đến khi anh vác tận mặt mình về tới Việt Nam rồi, tên thối Kelvin cùng tên mặt lạnh Gia Huy đó vẫn cứ lắc đầu.

Nói: muốn người thì đến tìm bà Mỹ Kim.

Trời ạ!

Đây không phải cố ý khó dễ anh sao?

Nhưng mà không sao, nói gì thì nói, Đỗ Bằng anh cũng không phải là kẻ dại khờ gì.

Xong bữa,bà Mỹ Kim còn muốn cảm ơn thêm nhiều nữa,

Đỗ Bằng đã vậy mà nương theo:

- Thực ra thì, hôm nay cháu tới đây, có điều muốn xin.

Bà Mỹ Kim liền vui vẻ:

- Tuy ta đã không còn là chủ tịch Phạm K, thế nhưng – trỏ tay về phía Kelvin – ta đồng ý nhất định nó sẽ làm.

Đỗ Bằng mỉm cười:

- Cháu muốn xin bác một người. Bà Mỹ Kim hơi nhíu mày:

- Xin một người?

- À, vâng. Chả là cháu mới về nước, việc đi lại xe cộ còn chưa an tâm. Do đó muốn xin bác một tài xế có thể tin cậy được.

Bà Mỹ Kim bị ngạc nhiên dọa cho đờ người.

- Chuyện này..

- Cháu muốn người tên Tuấn Anh.

- À...

Đỗ Bằng tha thiết:

- Cháu nghĩ bác nhất định sẽ đồng ý.

- À... ừ.. đương nhiên!

Bà Mỹ Kim sau vài phút sửng sốt thì gật đầu:

- Đúng vậy, tìm người thì dễ, tìm người tin cậy lại khó. Bác hiểu.. nhưng, chỉ có điều...

- Hình như trong hợp đồng với tài xế của bác có nói rõ, trong ba năm bác đều có thể tùy cơ để điều người đi?

Bà Mỹ Kim quay sang phía ông Phó, mới thấy được cái gật đầu liền cũng cười trừ.

Xét cho cùng thì bà chỉ là không hiểu vì cái gì mà một người như Đỗ Bằng lại đi nghiên cứu tới cả hợp đồng với người lái xe của Phạm K?

Đương nhiên, và đây là kết quả:

- Bao giờ thì cháu cần đưa người đi?

- Bây giờ!

- ---------

15 phút sau, người tài xế lại không ngồi ở ghế lái, mà lại dường như bị quẳng vô làn ghế sau của xe, liên tục gào lên tang thương:

- Cứu mạng!

- Cứu mạng đi!

Rồi lại 30 phút sau,

Chiếc xe sau một hồi tạt ngang tạt dọc thì lại tạt vào một căn chung cư rộng rãi,

Thế rồi lại thêm 5 phút sau, hai người một kéo một đẩy, một chạy một giữ, tạt ngang tạt dọc tạt thẳng vô nếp giường.

Đỗ Bằng cả dọc đường không nói một lời nào, mặc cho chút nắng thơm tỏa ra đầy cần cổ kia hết lời nhiếc móc, mắng chửi.

Nhớ lắm.

Thế cho nên những điều đó có là cái gì đâu?!

Đỗ Bằng một tay kìm chặt người áp lên giường, một tay vân vê yết hầu nhỏ, hôn lên.

- Đỗ Bằng! Anh là đồ cầm thú

- ... Aaaa.. Ưm..

- Đỗ Bằng! Anh là thứ cặn bã...

Đỗ Bằng nhíu mày, nhìn cậu em nhỏ hồng hồng trên tay mà thân ái bóp nhẹ một cái.

- A!!!!! nhẹ tay nhẹ tay..

- Hỏng hết hàng họ rồi!

- Cha mẹ ơi!

Tuấn Anh kêu gào thảm thiết, trong lòng không biết là cảm giác gì đây, một trăm một ngàn thứ không tên chết chìm trong nháy mắt,

Người gần một năm xa cách bỗng dưng đùng đùng xuất hiện, ôm chặt lấy cậu, nói một lời nhớ thương.

Thế nhưng cái cách anh ta lột đồ trên người cậu còn nhanh hơn cậu lột vỏ bắp ngô thế này, thuần thục mà ấn giữa háng cậu móc lên cậu nhỏ hồng hồng.. quả thực bao nhiêu điều đều là thiếu chửi!

Tuấn Anh đương nhiên không phục, quẫy đạp một hồi, lại cũng không thể thoát khỏi thân người nặng trịch đang đè lên người cậu kia.

Đỗ Bằng nhanh chóng nhấm nháp từng tấc da trên người kia, phủ xuống xương quai xanh, cắn một ngụm.

- Á! - Anh là chó sao?

- Á!

Lại thêm một dấu răng tròn trên bờ ngực hồng kia.

- Tuấn Anh. Làm người của anh.

Giọng nói khản đặc vì dục vọng kìm nén quá lâu,

Đỗ Bằng giờ đây cũng chẳng thèm quản câu trả lời là cái gì nữa, lập tức bú nút lấy hai viên thịt trước ngực, đôi tay không rảnh mà lượn xuống túi cầu ve vuốt.



Tuấn Anh còn muốn đẩy ra nữa, nhưng thực sự một câu nói này trúng sáp tim đen, bàn tay luồn vào mái tóc under cut ngổ ngáo mà đĩnh đạc kia, kéo tới đau:

- Nói! Một năm qua anh đi đâu?

Đỗ Bằng đưa đôi mắt mười phần đói khát nhìn về phía cậu:

- Đi chui đầu vào rọ.

- ??/!!

- Nói cho rõ ra đã..

- Này..

- Ưm...

Đỗ Bằng bắt lấy chiếc eo mềm, bôi trơn qua quýt, cứ thế đi vào, khiến Tuấn Anh gần như đau tới khóc lên.

- A....!!

- Con mẹ nó đúng là anh!

- Vẫn thô bỉ y như cũ!

Cách thức thô thiển, ăn người không nhả xương, từng cú thúc mạnh mẽ dồn dập, hôn mút, mơn trớn đều qua quýt cho có thể lệ, tất cả những gì cần làm đều tập trung lên cây gậy đang xuyên giữa hậu huyệt cậu kia, nóng bỏng, tím đỏ lên..

Hậu huyệt bị rách, xoạc ra một chút tơ máu.

Tuấn Anh đau đến nhe răng:

- Nhẹ.. nhẹ!

- Trời ơi!

- Anh có phải.. hự.. hự... hự..

- Anh là đồ.. hự..

Không mắng chửi nổi nữa rồi, hậu huyệt sưng tấy lên, nếp gấp cũng không còn nữa, cố gắng mà mút chặt bám lấy cây gậy th*t khổng lồ kia,,từng vòng cơ siết lại rồi nhả ra, vừa đau vừa ngứa ngáy, toàn thân Tuấn Anh cong mình đón chịu, như một chú tôm bất ngờ bị trụng sôi.

- AAA!!!!

Mài qua điểm mẫn cảm gồ lên,

Tuấn Anh hét lên một tiếng, cậu em nhỏ một vài lần giật, theo đó bật dậy.

Đỗ Bằng từ sau thúc tới, mỉm cười đê tiện:

- Xem xem.. chúng ta có gì đây?

Tuấn Anh vội vã xua tay:

- Đừng có cột!

- Đừng có cột!

Nghĩ về cảm giác gốc dương v*t bị cột chặt, đau tới ngất đi, Tuấn Anh hãi tới nỗi cậu nhỏ rủ xuống một nửa.

Đỗ Bằng bật cười, đưa tay ra phía trước, chụp ngay mũ nấm, sóc liên tục:

- Như thế này thì sao?

Tuấn Anh trên bị công kích, dưới bị đâm chọc, khoái cảm từ hai nơi truyền lại, sướng đến a a không thành lời, trên miệng tiếng rên rỉ không rõ, chảy ra một chút nước vạt khóe miệng..

- Sướng..

- Chết...

Tinh dịch theo cái lắc hông, trượt tay của Đỗ Bằng, chẳng mấy chốc phun ra.

Đầu ngực Tuấn Anh run rẩy đến đáng thương, cũng ngay lập tức bị mút lấy.

Tất cả, đều điên dại!.

Đỗ Bằng làm sao có thể để Tuấn Anh một lần cao trào như thế, liền bế vác người lên, gạt sơ tinh dịch ấm nóng, đặt lên miệng Tuấn Anh:

- Nếm thử xem.

Tuấn Anh thở không ra hơi, cố sức lắc đầu:

- Anh điên hả?

- Đồ bệnh hoạn!

Đỗ Bằng cũng không vì như thế mà cả giận, đưa toàn bộ ngón tay vương tinh dịch kia, cười cợt, chèn thêm vào hậu huyệt cậu.

- AAAAA!!!

Hậu huyệt vừa khai mở, đón nhận một cái chày thịt đã là quá sức, giờ đây lại bị nhồi thêm một ngón tay, Tuấn Anh cơ hồ tưởng tròng mắt cũng rớt ra ngoài, cơn đê mê lập tức theo cái đau đớn căng trướng dưới thân mà tỉnh ra.

- Anh.. Anh..

- Chờ một chút!

Đỗ Bằng không động, đưa ngón tay len theo dương v*t, tìm tới điểm chết người kia, ấn

Tuấn Anh theo từng cú ấn mà giãy nảy người:

- Không.. không..

Càng nói, càng động, càng nói càng ấn mạnh lên

Ép đến khi chịu không nổi, cậu em nhỏ theo bản năng sinh lý lại một lần nữa run rẩy đứng lên.

Đỗ Bằng hài lòng rút ngón tay ra, lại vét qua chút tinh dịch đưa lên miệng Tuấn Anh lần nữa:

- Hoặc là liếm, hoặc là: hai ngón.

Tuấn Anh sợ đến xanh mắt mèo, khóe miệng đỏ mọng lập tức hé ra.

Đỗ Bằng một bên cảm thụ Tuấn Anh mút mát ngón tay đầy dâm dịch, một bên đâm chọc không biết bao nhiêu lần.

Cuối cùng, vẫn là Tuấn Anh

Ừ. Con mẹ nó, lại ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước